Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 147: Chủ ý của ai?

Hoạ Thuỷ

14/03/2016

"Muốn cái này?" Mục Thiên Thành cầm môt con rối màu đỏ cho cô, là cáo đỏ ali trên mạng lưu hành.

"Muốn!" Thiên Tuyết làm nũng nói.

"Cho Uyển Tình chọn trước!"

"Tốt!" Lấy lòng Uyển Tình có thịt ăn!

Uyển Tình nói: "Tớ không cần."

"Phải cần!" Thiên Tuyết gầm nhẹ.

Uyển Tình đành phải chọn sói xám, bởi vì Thiên Tuyết muốn cáo đỏ trước.

"A. . . . . . Nguyên lai sói xám là của cậu." Thiên Tuyết ôm lấy ali, hung hăng yêu một chút, "Kỳ thật mình cũng rất muốn sói xám."

Uyển Tình vội vàng nhét qua: "Vậy cho cậu ——"

"Không cần!" Thiên Tuyết nói, "Sói xám lưu cho cậu đi!"

Uyển Tình ôm sói xám, nhìn bộ dáng nó xấu xí, quyết đoán cảm thấy cáo đỏ có vẻ có dễ yêu. Bất quá, cô vẫn là nhịn không được cười lên một tiếng.

"Mũ."

Mục Thiên Thành đưa cho cô một cái nón Noel, cô có chút ghét bỏ, nhưng người ta là Mục gia nhị thiếu gia. . . . . . Cô đành phải cầm lấy, Thiên Tuyết đều đội, cũng chỉ có thể đội. Ô. . . . . . Cảm giác thật ngốc!

Mục Thiên Thành cười hắc hắc, lại đem hai cái gối mềm mại cho các cô: "Đệm ngồi, đất lạnh!"

"Anh họ anh nghĩ rất chu đáo." Thiên Tuyết cầm cái gối đệm dưới mông, cảm thấy thoải mái hơn, "Ali này lại có thể là cái gối ấm tay!"

"Anh nhìn thật nhiều nữ sinh đi đường đều ôm, hẳn là rất ấm."

Thiên Tuyết đưa tay nhét vào, gật đầu: "Thật là ấm ~"

Uyển Tình phát hiện sói xám của mình cũng có thể nhét tay đi vào, lập tức thử một lần, quả nhiên thật thoải mái. À, nguyên lai Mục Thiên Thành cẩn thận như vậy nha, nếu là đồng tính luyến ái, thật sự quá đáng tiếc.

Mục Thiên Thành phân đồ xong rồi, trên tay còn còn lại hai cái nón Noel. Hắn bị kích động chạy đến bên cạnh Văn Sâm, muốn cầm mũ đội lên đầu Văn Sâm.

Văn Sâm cắn răng trừng: "Anh dám!"

Mục Thiên Thành dừng động tác lại một lát, do dự nửa ngày, thật sự không dám. Hắn vụng trộm đi sờ ngón tay Văn Sâm, Văn Sâm bỗng nhiên kéo, hung hăng trừng hắn, mắt tràn đầy cảnh cáo.



Hắn chu miệng một cái, cảm thấy thực ủy khuất, đứng lên cầm nón Noel ném cho Thiên Tuyết: "Đem về cho bạn cùng phòng em!"

"Không cần!" Thiên Tuyết nói, "Không có giao tình với các cô!"

"Em không xây dựng tốt quan hệ với bạn học?" Mục Thiên Thành nhíu mày.

"Các cô nói bậy sau lưng Uyển Tình, thiếu chút nữa hại chết Uyển Tình!"

Uyển Tình vừa nghe, vội vàng nói: "Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là bao tử co rút." Nói xong đột nhiên sửng sốt. Lúc trước cô nghĩ Thiên Tuyết là Mục Thiên Dương sai đến giám thị cô, nhưng nghe lời này . . . . . Thiên Tuyết tựa hồ thật sự coi cô là bạn. Là cô quá cẩn thận sao?

"Thiên Tuyết, cám ơn cậu."

Thiên Tuyết vừa nghe, có chút không được tự nhiên: "Mình chỉ là không quen nhìn sắc mặt các cô!"

Uyển Tình hiểu ý cười, tựa cằm vào gối ôm.

Thiên Tuyết hỏi Mục Thiên Thành: "Kế tiếp đi đâu?"

"Em còn không về trường học?" Mục Thiên Thành kinh ngạc.

"Em muốn chơi!"

"Lễ đính hôn em không đi? Thực chơi suốt đêm dậy không nổi làm sao đây?"

"Lễ không phải vào buổi tối sao?"

"Nhưng mà ——" Mục Thiên Thành buồn bực nắm tóc, đêm giáng sinh, hắn muốn lăn lộn lãng mạn trên giường một lần! A a a a —— em họ em nhất định là khắc tinh trời cao phái tới của anh!

Lúc này, giữa đường cái phía trước bọn họ, một chiếc màu đen Cayenne chậm rãi chạy đến.

Mục Thiên Dương hí mắt ngồi phía sau Cayenne, đột nhiên, một cỗ lực lượng thần bí làm hắn mở to mắt, nhìn lại bên ngoài xe. Liếc mắt một cái, hắn liền thấy được Uyển Tình ngồi ở ven đường.

Cô ôm một khối đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trên mặt, tản ra ánh sáng nhu hòa, đuôi lông mày khóe miệng đều mang theo ý cười thản nhiên. Cô giống như. . . . . . Tâm tình sung sướng.

Trong lòng Mục Thiên Dương bỗng dưng cứng lại, một là vì bộ dáng của cô làm người ta tâm động, hai là vì. . . . . . Cô cho tới bây giờ không ở trước mặt hắn lộ ra qua biểu tình nhẹ nhàng như vậy.

Mục Thiên Dương hung hăng nhắm mắt lại: "Dừng xe!"

Cô không ở trường học, chạy tới nơi này làm gì? Ai mang cô đến? Đều nhanh đến mười giờ còn không trở về! Cô muốn chết?!

Mục Thiên Dương bước đi qua, đứng ở gần sát trước mặt Thiên Tuyết, nghe thấy Thiên Tuyết lầm bầm lầu bầu: "Rốt cuộc là tiếp tục đi quán bar sao, vhay là đi ktv suốt đêm sao?"



"Quán bar?" Mục Thiên Dương cắn răng một cái, âm thanh tăng cao, "Suốt đêm?!"

"A!" Thiên Tuyết cả kinh, bỗng nhiên nhảy dựng lên, phanh một tiếng, đụng vào cằm của hắn.

"A. . . . . ." Mục Thiên Dương thét lớn một tiếng, tay ôm cằm phát run.

Ba người kia nghe thấy âm thanh, đều cả kinh đứng lên. khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Tình, nháy mắt mất đi huyết sắc, tràn đầy sợ hãi. Mục Thiên Dương nhìn cô, ở dưới càng đau đớn cho hắn nhất thời phát không ra tiếng.

Thiên Tuyết bỗng nhiên trốn sau lưng Uyển Tình: "Uyển Tình cứu mình!"

Uyển Tình so với cô càng sợ hãi hơn, nhưng không có địa phương trốn, chỉ có thể khiếp nhược nhìn Mục Thiên Dương. lửa giận trong lòng Mục Thiên Dương hừng hực, cô nhìn hắn, biểu tình vĩnh viễn là một bộ thấy quỷ! Tươi cười tốt như vừa rồi ở nơi nào? Trạng thái thoải mái như vậy là ai tạo cho cô? !

Hắn hằm hằm nhìn chằm chằm về phía Văn Sâm và Mục Thiên Thành bên cạnh, da Mục Thiên Thành run lên, không biết hiện tại là tình huống gì.

Được một lát, Mục Thiên Dương xoa xoa cằm bỏ tay xuống, liếm liếm răng, không có mùi máu tươi, hẳn là không có chảy máu. Hắn cười lạnh một tiếng, âm trầm hỏi: "Quán bar? Suốt đêm?"

Bốn người không tự chủ được run lên.

"Chủ ý của ai? !"

Thiên Tuyết phản ứng nhanh, đưa tay liền chỉ tay hướng Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành đã đồng thời hướng ngón tay về phía cô. Thiên Tuyết trừng mắt, Mục Thiên Thành rốt cuộc là người thương hương tiếc ngọc, đã muốn một lần nữa tìm con dê thế tội, nhìn qua nhìn lại, Uyển Tình hắn không dám chỉ, về phần Văn Sâm. . . . . . Do dự một chút, vẫn là tiếp tục chỉ vào Thiên Tuyết đi.

Thiên Tuyết cắn răng một cái, chỉ về phía Uyển Tình. Mục Thiên Thành vừa thấy, ngón tay đi qua theo. Anh họ lại tức giận, tổng không đến mức diệt chị dâu nhỏ! Nếu là bọn hắn, khẳng định hôi phi yên diệt (hóa thành tro tàn) ~

Uyển Tình hoảng sợ, lắp bắp nói: "Không, không phải."

Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, hỏi Văn Sâm: "Cậu nói, là ai?"

Văn Sâm nhìn bọn họ ba người một cái, đưa tay chỉ về phía —— Uyển Tình.

Uyển Tình thấy ba ngón tay chỉ vào mình, nhận mệnh nói: "Là tôi. . . . . ." Nói xong, gắt gao ôm lấy gối ôm trước người.

Mục Thiên Dương cúi đầu vừa thấy, nhíu mày: "Đây là cái gì?"

Uyển Tình vội vàng vươn tay lên, không biết giao cho ai, đành phải cầm theo một góc gối ôm. Mục Thiên Dương thấy gối ôm trống rỗng, tay cô lại là từ đâu đi ra, đoán được là ấm tay, đã nói: "Ôm tốt."

Uyển Tình đành phải đem sói xám ôm trước ngực, hai tay lại không cắm vào, thay vào đó xoắn xít bên ngoài. Mục Thiên Dương thấy tay cô bại lộ trong khí lạnh không, muốn nói cô bỏ vào đi, lại không mở miệng được. Hít vào một hơi, hắn hỏi: "Từ đâu?"

Uyển Tình sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Thành.

Mục Thiên Thành cảm thấy thật nguy hiểm, nói nhanh: "Mọi người đều có! Mọi người đều có!" Hắn không phải một mình đưa cho chị dâu nhỏ, không có một chút xíu muốn quyến rũ chị dâu nhỏ, ý tứ quyến rũ chị dâu nhỏ, anh họ có thể buông tha hắn không? Hơn nữa anh họ anh biết rõ tính cách của em ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook