Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 47: Chỗ dựa cường đại phía sau

Mạc Oanh

17/10/2013

Hứa Tiên nhìn Pháp Hải từ xa đến gần, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

“Pháp Hải, ngươi đến làm gì?” Hứa Tiên đè nén bất an trong lòng, lên tiếng hỏi.

Song, Pháp Hải không có nhìn Hứa Tiên, mà vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bạch Tố Trinh, bình tĩnh nói: “Bạch Tố Trinh, ngươi có biết tội của mình không?” Giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng.

Bạch Tố Trinh không nói, nhàn nhạt nhìn Pháp Hải.

“Pháp Hải, là người Bắc Hải Long Tộc gây sự trước.” Hứa Tiên cau mày, quát khẽ, “Chúng ta chẳng bao giờ chủ động trêu chọc Bắc Hải Long Tộc. Chuyện hôm nay, cũng là Bắc Hải Long Tộc hèn hạ vô sỉ bắt đi tỷ tỷ của ta mới tạo thành như vậy. Không phải chúng ta muốn kết thù kết oán, mà là bọn họ không chết không thôi.”

“Ta chỉ thấy dưới chân sinh linh đồ thán.” Pháp Hải bình tĩnh như trước nói.

“Pháp Hải, hôm nay ngươi có thật là đến kiểm tra thực hư sao?” Hứa Tiên nổi giận, “Bắc Hải Long Tộc tài nghệ không bằng người, cục diện bây giờ cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão.”

“Hứa Tiên, ngươi cùng Phật Môn có duyên, sao không quy y cửa phật?” Pháp Hải nhìn về phía Hứa Tiên, không nhanh không chậm nói.

“Ta nhổ vào!” Hứa Tiên giận quá hóa cười, “Pháp Hải, ngươi nói thẳng ra đi, ngươi hôm nay muốn thế nào?”

Pháp Hải phát ra tiếng thở dài nhỏ, lại nhìn về phía Bạch Tố Trinh, trầm giọng nói: “Bạch Tố Trinh, ngươi muốn gây họa cho vợ ngươi phải không?”

Bạch Tố Trinh thân thể cứng đờ, nhưng ngay sau đó đi lên trước mấy bước: “Đi thôi, chịu phạt chính là ta.”

“Ta không cho phép!” Hứa Tiên tiến lên, chắn trước mặt Pháp Hải, “Pháp Hải, ta còn tưởng rằng ngươi cùng những con lừa ngốc cổ hủ kia bất đồng, thì ra ngươi cũng là người chẳng phân biệt được thị phi. Uổng cho một thân tu vi của ngươi.”

“Hứa Tiên, thiên lí tuần hoàn (thiện ác hữu báo).” Pháp Hải nhìn về biển máu phía dưới một cái, nói, “Bạch Tố Trinh phạm phải tội nghiệt như thế, nên chuộc tội.”

“Nực cười!” Hứa Tiên cười lạnh, “Ban đầu Ngao Thương bắt cóc ta, tính kế Tiểu Bạch, sau lại tự mình làm mưa, muốn giết Tiểu Bạch, thời điểm đó ngươi ở đâu? Hết thảy mọi chuyện đều có nhân quả, nếu không phải bởi vì Ngao Thương tự mình gieo xuống, như thế nào lại nhận được hậu quả xấu như hiện tại? Bắc Hải Long Tộc, hừ, một đám phế vật, chó chết chủ (ý chỉ mất nơi nương tựa, lang thang). Chuyện là do bọn hắn gây ra trước, không có thực lực thì cũng đừng có tới trước mặt Tiểu Bạch nhà ta làm ầm ĩ. Hiện tại thua, liền một bộ dạng ủy khuất. Chưa từng thấy ai đê tiện như vậy!”

Pháp Hải có chút nghẹn họng trân trối nhìn Hứa Tiên, lần đầu tiên thấy được một Hứa Tiên bất đồng như vậy. Nói lời ác độc đến trình độ như vậy.

Bạch Tố Trinh sửng sốt, đáy mắt nhưng lại có ý cười.

“Ta nói có lý hay không? Hết thảy đều có nhân quả.” Hứa Tiên cười lạnh tiếp tục nói, “Pháp Hải, chẳng lẽ ngươi thật sự cùng Tiểu Bạch có thù riêng, nên hiện tại nhân cơ hội trả thù sao?”

Pháp Hải ngơ ngẩn, sau đó nhắm mắt: “Ta cùng Bạch Tố Trinh xưa nay không oán.”

“Vậy ngươi liền mở mắt ra, giải thích bằng tiếng người đi. Chuyện biến thành như vậy, là lỗi của chúng ta sao?” Hứa Tiên khí thế toàn bộ khai hỏa, trợn mắt nhìn Pháp Hải.

“Bất kể như thế nào, sát nghiệt cũng là quá sâu.” Pháp Hải mở mắt, nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, “Bạch Tố Trinh, ngươi có cùng ta đi hay không?”

“Đi.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt cười, quay đầu nhìn Hứa Tiên, nhẹ nhàng nâng tay, xoa mặt Hứa Tiên, “Dạy dỗ con của chúng ta thật tốt.”

Hứa Tiên lại vụt rút kiếm ra, nhìn về phía Pháp Hải: “Pháp Hải, ta sẽ không để cho ngươi mang Tiểu Bạch đi.”

Pháp Hải không nói, nhẹ nhàng phất tay, đưa Kim bát trong tay hướng lên trên ném đi. Kim bát ở không trung xoay tròn, rất nhanh chụp lên trên đầu Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên.

Hứa Tiên quát lạnh một tiếng, huy kiếm bổ nhào về phía Kim bát.

“Đừng!” Bạch Tố Trinh cau mày, đưa tay kéo tay Hứa Tiên. Hắn đã sớm phát hiện, sức mạnh Kim bát này phát ra, tuyệt không phải tầm thường. Thậm chí Kim bát này ẩn chứa sức mạnh vượt xa tu vi của chính Pháp Hải. Điều này nói rõ điều gì? Nói rõ Pháp Hải phía sau có chỗ dựa cực lớn.

Trong nháy mắt kiếm Hứa Tiên đụng phải Kim bát, đột nhiên bị bắn ra. Một cỗ sức mạnh kinh người phá tung. Hứa Tiên chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, sau đó cả người liền bay ra ngoài. Ngực trong nháy mắt bị đè nén không ngừng, phun ra một ngụm máu, máu tươi ở trong không trung vẽ thành một đường vòng cung đầy yêu dã (vừa đẹp mà ma mị).

“Hứa Tiên!” Bên tai là tiếng kêu đầy lo lắng của Tiểu Bạch, Hứa Tiên chỉ cảm thấy thân thể của mình bay lơ lửng, bay ra khỏi phạm vi che phủ của Kim bát.

Không có rơi xuống biển phía dưới, mà là được tiếp lấy.

“Nhị Lang thần!” Bạch Tố Trinh cũng muốn đưa tay ôm Hứa Tiên, nhưng hắn lại không cách nào bước ra khỏi kim quang một bước, bị kim quang mà Kim bát phát ra gắt gao bao vào bên trong.

Tiếp được Hứa Tiên chính là Nhị Lang thần, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nhị Lang thần tràn đầy nghiêm túc, sau khi tiếp được Hứa Tiên, đem nàng đặt xuống.

“Hứa Tiên, ngươi không sao chớ?” Giọng Dương Thiền lo lắng truyền đến.

Hứa Tiên ổn định tâm thần, nhìn huynh muội Dương Thiền đột nhiên xuất hiện, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta không sao. Đa tạ Nhị Lang Chân Quân cứu giúp.”

Nhị Lang thần chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói gì.

“Nhị Lang Chân Quân.” Pháp Hải nhìn về phía Nhị Lang thần đột nhiên xuất hiện, thản nhiên lên tiếng, trên mặt không biểu lộ gì.

“Thả Bạch Tố Trinh ra, tên hòa thượng thối này.” Dương Thiền nhìn Bạch Tố Trinh bị kim quang bao lại, lớn tiếng quát. Nàng không thích Bạch Tố Trinh, nhưng lại không muốn nhìn thấy Hứa Tiên vì Bạch Tố Trinh bị bắt mà đau khổ. Không thể không nói, Dương Thiền tuy vô cùng tùy hứng, nhưng đối với Hứa Tiên cũng là một tấm chân tình.

“Nhị Lang Chân Quân, chuyện này, không phải là chuyện ngài có thể quyết định.” Pháp Hải dừng một chút, lại bổ sung, “Ngài hẳn là rất rõ ràng.”

Nhị Lang thần nhẹ than thở, quay đầu nói với Dương Thiền: “Tiểu muội, đi thôi.”

“Nhị ca, huynh đã nói, sẽ giúp Bạch Tố Trinh mà.” Dương Thiền nghe được Nhị Lang thần nói như vậy, trong lòng tức giận không thôi, khẩu khí cũng tăng cao.

“Cái này không giống nhau.” Nhị Lang thần rất là bất đắc dĩ. Chuyện thật đúng như hắn suy đoán. Nói vậy, hắn quả thật không thể nhúng tay vào.

“Muội mặc kệ.” Dương Thiền nổi giận, muốn tự mình ra tay. Song, còn chưa kịp xuất thủ, trước mắt tối sầm, nàng đã bị Nhị Lang thần đánh ngất xỉu.

“Hứa Tiên, xin lỗi, chuyện này. . . . . .” Nhị Lang thần ôm Dương Thiền, có chút áy náy hướng Hứa Tiên nói.

Lời còn chưa dứt, Hứa Tiên cười nhạt: “Nhị Lang Chân Quân, ngài chiếu cố hai vợ chồng chúng ta thế nào, chúng ta khắc trong tâm khảm. Chuyện hôm nay, Nhị Lang Chân Quân mời trở về đi, không nên khó xử nữa.” Hứa Tiên cũng hiểu Nhị Lang thần khó xử. Đối với sự chiếu cố của hai huynh muội Nhị Lang thần, nàng cảm kích từ nội tâm.

“Nhị Lang Chân Quân, đa tạ.” Bạch Tố Trinh vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trong kim quang, xa xa hướng Nhị Lang thần hành lễ.

Nhị Lang thần khẽ cau mày, thở dài một tiếng, ôm Dương Thiền rời đi.

“Pháp Hải, ngươi hôm nay nhất định phải như thế sao?” Hứa Tiên cắn răng, nhìn Pháp Hải.

Pháp Hải trong lòng than thở, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, thản nhiên nói: “Bạch Tố Trinh phạm phải tội lớn tày trời, theo lý nên chịu phạt. Nhốt vào Lôi Phong tháp, mỗi ngày chịu hình phạt Thất kiếm xuyên tim, trọn đời không được đi ra.”

Hứa Tiên sửng sốt, Thất kiếm xuyên tim? Trọn đời? Trong nguyên tác chỉ nhốt hai mươi năm, nhưng bây giờ là trọn đời không được ra sao? Mà mỗi ngày còn phải chịu nổi khổ Thất kiếm xuyên tim?

Bạch Tố Trinh sau khi nghe xong cũng cau mày.

“Pháp Hải, ta giết ngươi.” Hứa Tiên sắc mặt trầm xuống, trong mắt dâng lên sát ý, cầm bảo kiếm xông lên. Nàng chẳng quan tâm những cái khác nữa. Vĩnh viễn cùng Tiểu Bạch chia lìa, trừng phạt như vậy sống không bằng chết, nàng tuyệt đối không cho phép.



“Hứa Tiên, đừng!” Bạch Tố Trinh lo lắng vội vàng quát lên.

Pháp Hải sắc mặt lạnh nhạt, bỏ áo cà sa xuống, phất tay đem áo cà sa ném ra. Áo cà sa ở giữa không trung trải rộng, đánh úp về phía Hứa Tiên, đem Hứa Tiên chặt chẽ vây khốn, làm cho nàng không thể động đậy.

“Pháp Hải, thả ta ra. Ngươi là con lừa khốn kiếp ngu ngốc chẳng phân biệt được thị phi, ta giết ngươi.” Hứa Tiên trợn mắt đến muốn nứt ra, phẫn hận nhìn Pháp Hải, liều mạng vùng vẫy. Song áo cà sa lại càng siết chặt, Hứa Tiên từ từ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

“A di đà Phật.” Pháp Hải nhắm mắt, nhẹ nhàng mở miệng. Không có ai thấy được sự chịu đựng nơi khóe mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất.

“Đừng thương tổn nàng. Chúng ta đi thôi.” Bạch Tố Trinh thấy tình trạng hiện tại của Hứa Tiên, vội vàng nói.

“Không! Tiểu Bạch, huynh đi lần này, chẳng lẽ muốn chúng ta trọn đời chia lìa?” Hứa Tiên thấy Bạch Tố Trinh nói như vậy, trong lòng vừa đau vừa vội.

“Nàng sống, so với cái gì cũng đều tốt hơn.” Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên, lộ ra nụ cười.

“Huynh đúng là đồ ngốc mà!” Hứa Tiên tức giận mắng, “Huynh thật cảm thấy chúng ta tách ra sống sẽ tốt hơn sao? Không có huynh, tính mạng ta còn ý nghĩa gì nữa? Ta tình nguyện chết!” Hứa Tiên tàn nhẫn mắng, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Mà áo cà sa trên người nàng càng ngày càng chặt, hô hấp càng lúc càng khó khăn, sắc mặt cũng dần dần lần hồng lên.

Bạch Tố Trinh sửng sốt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Hứa Tiên, lại nhìn ánh mắt kiên quyết kia của nàng, tim giống như bị cái gì đó đánh trúng.

“Nếu ngươi muốn chết, cũng có thể.” Pháp Hải nhắm mắt lại chậm rãi nói.

“Không!” Bạch Tố Trinh lấy lại tinh thần, ánh mắt đột nhiên biến đổi, trở thành sắc bén vô cùng, phi thân lên, vung kiếm bổ về phía đỉnh Kim bát. Hứa Tiên so với tính mạng hắn quan trọng hơn!

Pháp Hải sắc mặt không thay đổi, vẫn không mở mắt.

Oanh một tiếng nổ vang, kim quang bắn ra bốn phía. Cả Bắc Hải tựa hồ bắt đầu rung chuyển, sóng biển trong nháy mắt nổi lên. Nước biển đầy huyết sắc tung tóe, đưa mắt nhìn lại, tất cả đều là một mảnh máu đỏ.

Song, Kim bát chỉ khẽ đung đưa, Bạch Tố Trinh lại bị sức mạnh chấn động mà Kim bát phát ra đả thương, từng vết thương nứt toác ra, máu tươi trong nháy mắt phun trào, ở trong kim quang bốn phía, nhìn thấy mà giật mình.

“Tiểu Bạch! Không! ! !” Hứa Tiên nhìn một màn này, tim như bị xé nát thành từng đoạn.

“Hứa Tiên, muốn cứu Bạch Tố Trinh, có một biện pháp.” Pháp Hải bỗng nhiên lên tiếng, “Mà các ngươi cũng không cần trọn đời chia lìa.”

Hứa Tiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Pháp Hải, không rõ Pháp Hải rốt cuộc là có ý gì.

“Có nên cứu hay không, đều do một ý niệm của ngươi.” Pháp Hải chậm rãi mở mắt, nhìn Hứa Tiên.

“Nói.” Hứa Tiên nắm chặt quả đấm, gắt gao nhìn Pháp Hải.

“Quy y cửa phật, đoạn tuyệt thất tình lục dục.” Pháp Hải từng câu từng chữ, chậm rãi mà rõ ràng nói.

Cái gì? Hứa Tiên nhìn Pháp Hải, cau mày. Mới vừa rồi mình nghe được cái gì?

“Ngươi vốn là người của cửa Phật.” Pháp Hải chậm rãi nói.

“Đoạn tuyệt thất tình lục dục?” Hứa Tiên cũng chậm rãi lặp lại lời Pháp Hải nói…, “Ý là ta cho dù nhìn thấy Tiểu Bạch, cũng như nhìn thấy người lạ?” Hứa Tiên không có chú ý câu “vốn là người của Phật” của Pháp Hải. Trong đầu nàng giờ phút này đều là Bạch Tố Trinh.

Pháp Hải không nói, ngầm thừa nhận.

“Pháp Hải, ta với ngươi rốt cuộc có thù hận gì? Mà ngươi nhất định phải đối với ta như thế?” Hứa Tiên đau đớn, vô luận lựa chọn như thế nào, đối với nàng mà nói đều là đau triệt nội tâm.

Pháp Hải trầm mặc nhìn Hứa Tiên.

“Ta đi Lôi Phong tháp.” Giọng Bạch Tố Trinh truyền đến tai Hứa Tiên.

Hứa Tiên có chút mờ mịt quay đầu, đáp lại là nụ cười thoải mái của Bạch Tố Trinh.

“Hứa Tiên.” Bạch Tố Trinh mỉm cười, nhẹ nhàng, chậm rãi nói, “Nương tử, được gặp gỡ nàng, thật tốt. Ta tình nguyện mỗi ngày bị nổi khổ xuyên tâm, trọn đời nhốt trong tháp, cũng không muốn ta và nàng gặp nhau như người xa lạ.”

“Tiểu Bạch. . . . . .” Hứa Tiên lẩm bẩm, nhưng cảm giác trong lòng cùng cổ họng bị nghẹn lại. Một tư vị khó tả lan tràn.

Trọn đời chia lìa, hoặc là trọn đời làm người xa lạ. . . . . .

“Đi thôi, Pháp Hải.” Bạch Tố Trinh cười nhạt.

Pháp Hải gật đầu, nhẹ nhàng nâng tay. Kim bát từ từ trầm xuống, nhích tới gần Bạch Tố Trinh. Trên mặt Bạch Tố Trinh tràn đầy bình tĩnh, chậm rãi nhắm mắt lại. Cả người dần dần phát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, mơ hồ lộ ra nguyên hình.

Hứa Tiên cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ nét mặt của nàng.

Pháp Hải rũ mí mắt xuống, che dấu phức tạp nơi đáy mắt.

Trời đất lúc này, dường như chỉ còn lại ba người bọn họ.

Hết thảy tựa hồ đều an tĩnh lại.

“Ta, nếu không chọn một cái nào hết thì sao?” Bỗng nhiên lúc đó, giọng nói như có như không của Hứa Tiên vang lên.

Bạch Tố Trinh đột nhiên mở mắt, trong lòng dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt.

Pháp Hải cũng sửng sốt, nhìn về phía Hứa Tiên.

“Chẳng qua là, tội cho Sĩ Lâm. . . . . .” Giọng Hứa Tiên phát ra càng lúc càng như có như không.

“Hứa Tiên, ngươi!” Pháp Hải đột nhiên biến sắc, trong lòng kinh hãi, nhìn cả người Hứa Tiên dần dần phát ra ánh sáng trắng. Áo cà sa vây khốn nàng trong phút chốc chỉ còn những mảnh vụn.

“Tiểu Bạch, sống, cùng nhau sống. Chết, cùng nhau chết.” Hứa Tiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tố Trinh, cười nhạt một tiếng, “Huynh, có oán ta không?”

“Sao có thể?” Bạch Tố Trinh cũng lạnh nhạt cười, vươn hai cánh tay ra. Hắn đã hiểu được quyết định của Hứa Tiên.

Sau một khắc, Hứa Tiên đột phá kim quang bao phủ Bạch Tố Trinh, đi tới trước mặt hắn. Mà Bạch Tố Trinh vươn hai cánh tay ra thật chặt đem nàng ôm vào trong ngực.

“Hứa Tiên, ngươi có thể hồn phi phách tán đó!” Pháp Hải khẩu khí có chút lo lắng không dễ dàng phát hiện, “Bạch Tố Trinh, ngươi cũng muốn hồn phi phách tán sao?”

“Thế thì sao?” Hứa Tiên tựa vào trong ngực Bạch Tố Trinh, cười thỏa mãn.

“Đúng vậy, thế thì sao?” Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, cúi đầu, hôn lên trán nàng. Mà cả người Bạch Tố Trinh cũng dần dần phát ra ánh sáng màu trắng, cùng bạch quang trên người Hứa Tiên dần dần hòa vào một thể.



Pháp Hải kinh ngạc nhìn vẻ mặt hạnh phúc chan hòa của hai người, như nghẹn ở cổ họng, một câu cũng không nói nên lời. Nhưng trong lòng có cái gì đó bóp chặt, rít gào ầm ĩ. Hai người này tình nguyện hồn phi phách tán cũng muốn ở chung một chỗ sao?

Thân thể Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh dần dần biến thành trong suốt, song hai người ôm nhau lại là vẻ mặt cười thỏa mãn.

Hứa Tiên cảm thấy ý thức từ từ mơ hồ, nhưng tuyệt không hối hận. Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên thật chặt, hôn trán nàng.

Đang lúc Pháp Hải không chịu được nữa muốn xuất thủ, thì trên trời lại giáng xuống một đạo kim quang, đem Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh bao phủ ở bên trong. Mà Kim bát của Pháp Hải lung lay, sau đó rơi xuống biển. Kim quang kim bát phát ra tự nhiên cũng biến mất không thấy gì nữa.

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đều cả kinh, mở mắt ra nhìn lên đỉnh đầu. Bởi vì bọn họ cảm giác được cả người ấm áp, thoải mái nói không ra lời. Bọn họ đều được khôi phục rồi.

“Ha ha ha, Như Lai, người thua rồi.” Đỉnh đầu truyền tới một giọng nói quen thuộc, trong giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý không kiềm chế được. Cái giọng này, Hứa Tiên đã nghe qua. Là Kim Thiền Tử!

Như Lai? Như Lai sao?! Hứa Tiên kinh ngạc, Bạch Tố Trinh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu bạch xà, Hứa Tiên, làm không tồi.” Kim Thiền Tử chậm rãi đáp xuống trước mặt hai người, vẻ mặt xuân phong đầy đắc ý. Bên cạnh là Quan Âm Đại sĩ đang mỉm cười.

Tình huống gì đây? Hứa Tiên cau mày.

“Như Lai, người thua.” Giọng nói muốn ăn đòn kia của Kim thiền Tử là chuyện gì ah? Hứa Tiên cảm thấy đại não có chút ngừng trệ.

“Đúng, bổn tọa thua.” Kim quang lóe lên phía sau, Như Lai hoa lệ hiện thân.

“Đây là tình huống gì vậy?” Hứa Tiên có chút mụ mị.

“Hứa Tiên, một chữ tình, đối với ngươi mà nói, chính là như thế sao?” Giọng Như Lai vang lên tràn đầy uy nghiêm. Song trong đó lại có một tia thất bại không dễ phát hiện.

“Không sai. Tiểu Bạch đối với ta mà nói, chính là tất cả của ta.” Hứa Tiên nhìn thẳng Như Lai, không chút sợ hãi, “Hoặc là cùng nhau sống, hoặc là cùng nhau chết, ta chính là ích kỷ như vậy đó.”

“Không phải là ích kỷ.” Bạch Tố Trinh ôm sát Hứa Tiên, nhẹ nhàng lắc đầu, “Quyết định của nàng như vậy, là quyết định tốt nhất. Không hổ là người ta yêu.”

Hứa Tiên nhếch miệng cười, đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch nói trắng ra tình cảm của mình. Nàng yêu một người theo cách như thế, cho dù ở trong mắt người khác xem có chút cực đoan, nhưng đây chính là nàng!

“Được rồi, đừng có mà khoe khoang nữa.” Kim Thiền Tử không nhịn được cắt đứt, khóe miệng vẫn kéo lên một vòng cung, nói với Như Lai, “Hiện tại, chúng ta thắng rồi. Người còn có lời gì cần nói nữa không?”

Như Lai than thở: “Thua, bại bởi các ngươi, cũng là bại bởi chính bổn tọa.”

Có ý gì? Hứa Tiên càng nghe càng hồ đồ. Nhưng nàng hơi hơi hiểu được, chuyện mình và Tiểu Bạch, chắc chắn là có quan hệ cùng mấy vị đại thần này.

“Hứa Tiên, ngươi thật đúng là không thể tưởng tượng được nha.” Kim Thiền Tử cười cười, bỗng nhiên trong nháy mắt vung tay lên, một đạo kim quang bắn vào trán Hứa Tiên.

Song, Như Lai lại phất tay ngăn cản, đem đạo kim quang kia tán bay.

“Làm gì vậy?” Kim Thiền Tử nghi ngờ nhìn Như Lai.

“Nàng bây giờ có tư tưởng của riêng mình, là một người độc lập. Không cần nhớ lại chuyện dĩ vãng.” Như Lai nói.

Kim Thiền Tử sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười lên: “Không sai. Điểm này người nhìn thấu triệt hơn.”

“Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế?” Hứa Tiên không nhịn được chen vào nói.

“Hứa Tiên, ngươi vốn là một giọt máu trong tim của bổn tọa.” Như Lai chậm rãi nói, “Bổn tọa cùng Kim Thiền tử vốn luôn tranh luận, một chữ tình, rốt cuộc lí giải như thế nào.”

“Hiện tại, ngươi đã giải thích cái chữ này rất hoàn mỹ. Cho nên ta thắng, cũng có thể nói là Như Lai bại bởi chính hắn.” Kim Thiền Tử bổ sung.

Cái gì? Cái gì? Cái gì? Hứa Tiên đại não hỗn độn. Mình là một giọt máu trong tim Như Lai? Đây là chuyện quái gì đây?

“Nàng chính là nàng, nàng là Hứa Tiên, là nương tử của ta.” Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên cau mày, cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ giọng nhưng kiên định nói.

Hứa Tiên ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt ôn nhu kia của Bạch Tố Trinh. Bỗng nhiên, cười. Lời mà Như Lai cùng Kim Thiền tử nói, quả thật làm cho nàng rất hoang mang. Nhưng mà, chuyện dĩ vãng, có thể nói rõ cái gì chứ? Thật lâu trước đây mình là cái gì, có quan hệ sao? Hiện tại, mình là Hứa Tiên, là thê tử của Bạch Tố Trinh. Cái này là đủ rồi, không phải sao?

“Xem ra, ngươi cũng rất thông suốt.” Kim Thiền Tử hì hì cười nói, “Hiện tại, đánh xong rồi, kết thúc công việc về nhà thôi.”

Pháp Hải giật giật khóe miệng, từ đầu tới đuôi, hắn phải làm người xấu. Bây giờ nhìn khuôn mặt tươi cười muốn ăn đòn của Kim Thiền Tử kia, hắn rất muốn cầm thiền trượng nện một cái lên đầu Kim Thiền Tử. Áo cà sa không có, Kim bát rơi xuống biển rồi, làm sao cũng thấy là mình bị lỗ a! (TNN: đáng đời hơ hơ)

Như Lai thoải mái cười một tiếng, phất phất tay, sinh linh Bắc Hải lúc trước bị Bạch Tố Trinh tàn sát toàn bộ sống lại. Bắc Hải Long Tộc ngây ngốc nhìn Như Lai, bọn họ vẫn không rõ là chuyện gì đã xảy ra. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên cũng tràn đầy kiêng kỵ. Chỗ dựa phía sau của hai người này, thì ra lại là Như Lai! Như Lai làm xong hết thảy đâu đấy, không nói một lời, biến mất.

Kim Thiền Tử cũng cười hì hì nhìn Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nói: “Cực khổ cho các ngươi rồi.”

Hứa Tiên giật giật khóe miệng, bỗng nhiên có một cảm giác giống như mình là diễn viên quần chúng, mà Kim Thiền Tử là đạo diễn. Cảm giác như vậy, làm cho người ta vô cùng, vô cùng, vô cùng chán ghét!

Kim Thiền Tử nhìn sắc mặt bất thiện của Hứa Tiên, cười hắc hắc, sáng suốt lẩn đi.

Quan Âm đại sĩ ngồi trên liên hoa đài (đài hoa sen), nhìn ba người phía dưới, hiền lành cười cười: “Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh, Pháp Hải, các ngươi đã ngộ đạo rồi.” Nói xong, cũng rất sáng suốt tránh đi. (Xu: @@, chết cười với mấy ng này mất)

Có ý gì?

Sau một khắc Hứa Tiên cũng biết ý trong lời nói của Quan Âm Đại sĩ là ý gì.

Trên trời giáng xuống ba đạo tường quang, chiếu vào trên người ba người. Ngay tức khắc thành tiên.

“Thành tiên?” Hứa Tiên có chút mơ hồ. Chuyện phát triển thật sự quá nhanh, làm cho nàng có chút thích ứng không kịp.

“A di đà Phật.” Pháp Hải ở bên cạnh phát ra âm thanh.

“Con lừa ngốc chết tiệt!” Hứa Tiên quay đầu, trợn mắt nhìn Pháp Hải.

Pháp Hải nhìn ánh mắt Hứa Tiên hung ác, ngượng ngùng nói: “Thí chủ, tiểu tăng cũng là vạn bất đắc dĩ.”

“Được rồi, đừng làm khó hắn nữa. Chuyện kia đều là Như Lai bày mưu đặt kế.” Bạch Tố Trinh cũng nhìn thấu ngốc ngách, một câu nói toạc thiên cơ.

“Thí chủ anh minh.” Pháp Hải lần nữa biến trở về thành Pháp Hải mà Hứa Tiên quen thuộc, rất chân chó nói với Bạch Tố Trinh. Nhìn ánh mắt hung ác của Hứa Tiên, Pháp Hải đem ý nghĩ muốn kêu oan bóp nát. Hắn rất muốn nói mình tổn thất giá trị không rẻ, áo cà sa cùng Kim bát, nhưng nghĩ đến hậu quả nếu nói ra, hắn vẫn nhịn.

“Đi qua một bên, hiện tại chớ lắc lư ở trước mặt ta. Nếu không ta sẽ không nhịn được mà tẩn ngươi một trận đó.” Hứa Tiên nhứ nhứ quả đấm, uy hiếp Pháp Hải.

“Hai vị thí chủ, tiểu tăng cáo từ đi trước, hữu duyên thì sẽ gặp lại.” Pháp Hải thản nhiên hành lễ, sau đó chạy biến, nhanh như một làn khói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tàn bạo sao? Ta đã nói ta không tàn bạo mà! Sữa Chua là mẹ ruột a! ha ha ha ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook