Băng Tiểu Thư

Chương 3

Thiên Tầm

06/06/2014

Đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy tiếng mẹ khóc la, Cung Diệc Hân theo bản năng nuốt

nước miếng, sau đó hít sâu vài lần, mới có dũng khí bước vào phòng bệnh.

Bác sĩ Lâm thấy cô, thở phào nhẹ nhõm, bay nhanh về phía cô.

“Bác sĩ Cung, thực xin lỗi, tôi không liên lạc được viện trưởng, đành phải tìm cô.”

Cô hơi gật đầu hỏi: “Mẹ tôi......”

“Phu nhân viện trưởng đã biết bệnh tình của nhị tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không thể không trả

lời bà.”

Đúng vậy, hắn nên chọn thời điểm thích hợp.

Tuy vậy cô có thể tưởng tượng ra tình huống khi đó, bác sĩ Lâm chính là có ý tốt trước khi

hết ca trực vòng lại đây xem Ấu Lâm, không nghĩ tới sẽ gặp phải mẹ, mà cô tin rằng trên thế

giới này không đến vài người có thể thoát khỏi chất vấn của mẹ.

“Không sao, tôi sẽ xử trí.” Cô cố gắng biểu hiện trầm ổn.



“Cám ơn cô, nơi này......”

“Giao cho tôi, nếu có thể, xin tiếp tục giúp tôi liên lạc viện trưởng.”

Khẩu khí cùng biểu cảm của cô đều thực bình tĩnh, không có người nào biết, kỳ thực trong

lòng cô đang hoảng sợ. Đối mặt với mẹ lúc không khống chế được cảm xúc cô đương nhiên

có rất nhiều kinh nghiệm, chỉ là tích lũy từ những trải nghiệm này, không phải là cách xử lý

vấn đề, mà là sợ hãi.

“Tôi biết, tôi lập tức đi làm.”

“Phiền toái anh.”

Cô nhìn bác sĩ Lâm rời khỏi phòng bệnh, thời khắc cửa phòng vừa đóng đó, cô biết được

chính mình sắp phải đối mặt với điều gì.

Xoay người, cô nhìn mẹ cùng Ấu Lâm ôm nhau, khóc lóc nức nở.

Cô thở dài, có chút khổ sở, không ai có thể đủ can đảm tiếp nhận chuyện mình mắc bệnh máu

trắng, sợ hãi bi thương như vậy phải khuyên như thế nào, an ủi thế nào, một chút cô cũng

không biết.

Dè dặt cẩn trọng đi đến bên giường bệnh, cô định tìm một câu thích hợp để nói, nhưng trong

đầu lại trống rỗng, không nghĩ ra được chút gì.

Rất nhiều người nói cô giống máy móc, cô không thừa nhận những lời này là phê bình chính

mình không đủ nhân tính, ngược lại còn cảm thấy là tán thưởng cô chưa bao giờ biểu hiện lỗi

lầm gì, thái độ bình tĩnh đối với một bác sĩ khoa tim mà nói, là rất quan trọng, bởi vì ở trên

bàn mổ, không cho phép có sai lầm.

Nhưng không người nào hiểu được, loại tính cách này là do trong hoàn cảnh động một tí là

phạm lỗi huấn luyện mà có, nói thêm một câu, làm một việc gì, đều sẽ bị soi mói, bị chỉ trích,

dần dà, tự nhiên trở nên dè dặt cẩn thận, không cho phép chính mình phạm lỗi.

Cô đã bị huấn luyện mà thành, do chính “Mẹ” của mình.

Cô đứng bên giường bệnh thật lâu, rốt cục quyết định mở miệng, cô thử dùng giọng điệu của

bác sĩ khuyên giải an ủi, không pha trộn nhiều cảm xúc, dù sao trong phòng này, không phải

cảm xúc đã nhiều đến tràn đầy.

“Mấy ngày nay, đồng nghiệp khoa máu thường xuyên họp nghiên cứu bệnh án của Ấu Lâm,

cùng nhau thảo luận phương pháp điều trị, mọi người đều muốn tìm một loại phương thức tốt

nhất để giúp đỡ Ấu Lâm.”

Kỳ thực loại bệnh này không cần họp, bác sĩ khoa máu đã có rất nhiều kinh nghiệm, nguyên

nhân cuộc họp, đơn giản vì thân phận của bệnh nhân là “Con gái viện trưởng”.

Bỗng nhiên, mẹ ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn cô.

Cô nói gì sai sao! Cung Diệc Hân nghĩ.

“Mấy ngày nay? Có nghĩa là các người đã sớm biết? Đã biết, vì sao không ai nói gì với tôi, vì

sao?!” Uông Gia Nghi hướng Cung Diệc Hân rít gào.



Theo bản năng lùi lại hai bước, tuy rằng lý trí hiểu được, lui lại cũng không lui đến được

phạm vi an toàn, cô vẫn là lui bước, mỗi dây thần kinh đều căng như dây đàn.

“Chúng ta cần xem xét lại số liệu để đi đến kết quả cuối cùng.” Lại nuốt nước miếng, cô cố

gắng giữ giọng điệu trấn định.

“Số liệu, số liệu? Ấu Lâm đối với cô mà nói chính là một đống chữ số? Cô không nhận ra cô

gái nằm trên giường bệnh kia là em gái cô sao? Cô lại có thể nói ra những lời lãnh huyết vô

tình như thế, Cung Diệc Hân, cô có phải con người hay không?!”

Uông Gia Nghi trợn mắt tiến lên, cùng với chỉ trích là dùng sức đánh lên người cô.

Cô sớm đã có chuẩn bị tâm lý, khi nhận được thông báo của bác sĩ Lâm, cô đã rất rõ ràng mẹ

cần một cái thùng để xả giận, mà cô tự động đưa tới cửa, vừa vặn.

Dù vậy, khi bị mẹ dùng túi xách đập vào ngực, cô vẫn giật nảy mình, không nghĩ tới mới nói

hai câu, mẹ liền ra tay.

Kế tiếp là màn đánh người, giống cuồng phong thổi quét, làm cho cô không kịp tự cứu lấy

mình.

Mẹ đấm cô, đánh cô, nhéo cô, cào cô, đá cô, hơn nữa kinh nghiệm phong phú không hề lưu

lại dấu vết trên mặt cô.

Ngực lưng gáy bị đánh dồn dập, hai chân truyền đến từng đợt đau đớn, lại chưa từng quên

giấu hai bàn tay mình xa nơi mẹ đánh, ngày mai còn có một cuộc phẫu thuật, cô phải chịu

trách nhiệm đối với bệnh nhân.

“Cô dựa vào cái gì đứng ở chỗ này giảng số liệu cho tôi, dựa vào cái gì mà tâm can bảo bối

muốn của tôi nằm trên giường bệnh chịu khổ? Là cô, tuyệt đối là cô nguyền rủa Ấu Lâm, cô

từ nhỏ đã là cái đồ xấu xa......”

“Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô ở sau lưng em gái mình làm chuyện gì, cô hận nó

đoạt đi Phương Mộc Thụ...... Ha ha, cái loại đàn ông này chỉ có cô để ý, Ấu Lâm căn bản là

không cần hắn, không cần hắn! Cô là đồ xấu xa, tính kế đầy mình thật đáng sợ......”

“Vì sao người chết không phải cô, không phải Cung Diệc Hân cơ trí âm độc, mà là Ấu Lâm

thiện lương hồn nhiên? Không công bằng!”

Uông Gia Nghi mất hết lý trí, một lòng một dạ muốn phát tiết, bà xuống tay không chút lưu

tình, bà hận ý đầy mình.

Đều là tại cô, hai mươi sáu năm trước hại chết con trai của bà, hai mươi sáu năm sau lại hại

con gái bà, Cung Diệc Hân là ác ma đầu thai, là thuộc hạ của ma quỷ, ngày ngày đêm đêm tra

tấn bà, bà lúc nào cũng hà khắc nguyền rủa oán hận cô.

Cung Diệc Hân không chút kích động, cô bình tĩnh bị đánh, bình tĩnh nghe mẹ mắng chửi. Từ

nhỏ đến lớn, đã nghe bà lặp đi lặp lại vô số lần, mẹ làm sao có thể khờ khạo cho rằng, cô

chưa từng hoài nghi về thân thế của mình?

Cho dù đứa nhỏ ngu ngốc, chỉ cần thường xuyên gặp chuyện này, cũng sẽ không nhịn được

khóc hỏi: “Mẹ rốt cuộc có phải là mẹ của con hay không? Vì sao mẹ có thể đối với con tàn

nhẫn như vậy?”



Mà cô không ngu ngốc cũng không ngớ ngẩn, năm cô tuổi năm đã bắt đầu hoài nghi.

Vì hoài nghi mà cô thường xuyên áp tai lên vách tường nghe lén người lớn nói chuyện,

nhưng đứa nhỏ năm tuổi, sáu tuổi hoặc bảy tám tuổi, việc nghe trộm không có kinh nghiệm,

thường xuyên bị túm gáy, kết cục thường là bị nhốt trong toilet tối đen như mực, một người

một mình ở trong đó vài giờ, nhưng cô cũng không khóc, chỉ cắn chặt răng, lẳng lặng chờ đợi

cửa toilet mở ra.

Mà khi cửa mở ra, mẹ phát hiện trên mặt cô không hề có sợ hãi hoặc nước mắt, phản ứng đầu

tiên sẽ là bàn tay túm chặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứa nhỏ âm trầm, mày tuyệt đối

là vu bà đầu thai.”

Cô âm trầm sao? Cô không biết, nhưng thời gian dài bị giáo huấn như vậy, cô dần dần tin

tưởng mình là cô gái âm trầm.

“Mẹ, được rồi! Mẹ vì sao đối xử với chị ấy như vậy? Chẳng lẽ mẹ nghĩ đánh chết chị, con sẽ

không sinh bệnh sao?” Cung Ấu Lâm quát to một tiếng, dùng sức kéo từng chút, bước nhanh

đứng giữa hai người, dùng lưng che chở cô, rống giận với mẹ.

“Con...... Mẹ đều là vì con......” Uông Gia Nghi không dám tin con gái. Ấu Lâm luôn luôn

nhu thuận nghe lời, làm sao có thể rống to với bà?

“Đúng, đều là vì con, vì con, chèn ép chị; Vì con, khi dễ chị, con thật không rõ, đều là con gái

mình, mẹ vì sao có thể bất công thiên vị quá mức như vậy......

“Mẹ, mẹ chưa bao giờ biết, con rất kiêu ngạo vì có chị gái như vậy, con sùng bái chị ấy như

thế nào, nếu có thể, con thật muốn đi khoe với bạn bè, nhìn đi, người đứng hạng nhất Cung

Diệc Hân chính là chị gái mình; Ha, chị tớ lại diễn thuyết đứng đầu, mọi người nhìn xem,

người MC xinh đẹp đứng trên đài chính là chị của mình......

“Nhưng mẹ lại đối xử với chị như vậy, những lời này con làm sao nói ra khỏi miệng? Chị làm

sao có thể không vì vậy chán ghét con? Làm sao có thể nguyện ý để ý đến con? Bao nhiêu lần,

con nghĩ muốn bày tỏ ý tốt, nhưng chị ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn con, con thậm chí

cảm thấy chị ấy hận mình.”

“Mẹ, mẹ vì sao bất công như vậy, vì sao không thương chị? Con thực sự chán ghét, thực chán

ghét mẹ thế này.” Cô khóc la hét.

Những lời này, Ấu Lâm chưa từng nói qua, nhưng cô đúng là cảm giác, chính mình xác thực

hận cô, hận đứa em gái này.

“Ấu Lâm, mẹ thương con như vậy, con vì sao có thể nói như vậy......” Uông Gia Nghi nghe

nghe những gì con gái nói mà cảm thấy bị thương.

“Đúng vậy, rất thương con, ba ba rất sủng con, con là công chúa nhỏ của ba mẹ, vậy chị thì

sao? Vì sao ba ba nhìn mẹ đối xử với chị như thế lại có thể làm như không thấy? Vì sao việc

mẹ khi dễ chị như một việc đương nhiên? Chị rõ ràng xuất sắc, tốt hơn con.”

“Sự bất công của hai người, làm cho con mất đi sự yêu thương của chị giành cho mình, trước

kia con rất muốn chị ấy dạy mình quốc ngữ, toán học; Nghĩ đến khi mình đạt thành tích

không tốt, sẽ được chị ôm vào lòng an ủi...... Con chưa bao giờ nghĩ chị là đối thủ cạnh tranh



của mình, nhưng là các người như vậy...... Các người lại như vậy......” Cung Ấu Lâm không

nói được nữa, cô đập phá cúi đầu khóc rống.

Cung Diệc Hân thở dài. Xem ra, cô cần chuyển nhà sớm hơn dự định.

Rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho Ấu Lâm, cô chưa bao giờ biểu hiện quá ôn nhu.

“Chị.” Cung Ấu Lâm thấp giọng gọi cô một tiếng.

“Ngoan, cô trước hết nằm xuống giường, không cần kích động.”

Cô thân thiết hiền lành nói làm cho Cung Ấu Lâm kinh ngạc, ngoan ngoãn nghe lời.

Cung Diệc Hân không để ý Uông Gia Nghi vẫn ngồi một bên khóc nức nở không thôi, ấn bộ

đàm, gọi y tá đưa thuốc tới, tự mình giúp em gái tiêm, dặn y tá xử lý tốt đống hỗn loạn, tiếp

theo cô ngồi ở mép giường, không để ý đến vẻ mặt trách móc của mẹ mà an ủi, nhẹ giọng nói

chuyện với em gái.

“Cô đáng yêu, thiện lương, ở trong mắt cô, trên đời này mọi người đều tốt đẹp, cô là công

chúa trời sinh, cô giống thiên sứ, người người đều vui vẻ khi ở cạnh cô, cho nên cha mẹ sủng

ái cô, là chuyện đương nhiên, không thể nghi ngờ. Về phần cô chất vấn, vì sao ba ba nhìn mẹ

thương tổn của tôi làm như không thấy......”

Cô châm chọc giật giật khóe miệng, cười khổ nói: “Bởi vì tôi là ba ba sai lầm, là hắn để mẹ

chịu thiệt thòi, nếu tôi không tồn tại, có lẽ ba ba sẽ không vất vả như vậy, nhưng tôi vẫn tồn

tại, hơn nữa còn sống một cách quang minh chính đại, làm cho vợ chồng nhiều năm đau khổ

vì mâu thuẫn lúc đầu.”

“Chị, đây là ý tứ gì? Em không hiểu.”

Cung Diệc Hân quay đầu liếc liếc mắt nhìn Uông Gia Nghi. Vẻ mặt mẹ kinh ngạc làm cho cô

cảm thấy khoái trá vì trả thù thành công, mấy năm nay mẹ chắc chắn chưa từng nghĩ tới đáp

án này, trong lòng cô đã biết rõ ràng.

Cô cũng không có trả lời Ấu Lâm, lại nói sang một đề tài khác.

“Cô không nên trách mẹ, tôi xuất sắc đối với mẹ mà nói là một loại trừng phạt, trừ bỏ dùng

cách đánh chửi, bà không còn cách nào khác để phát tiết lòng oán hận của mình.”

Mấy năm nay, cô cùng mẹ tìm cách ngược đãi nhau, cô cố ý trở nên xuất sắc để được ba chú



ý và khen ngợi, ba mặc dù không dám ở nhà quang minh chính đại gia khích lệ cô, lại ở bên

ngoài hào phóng giới thiệu với mọi người cô -- Cung Diệc Hân, tương lai sẽ trở thành trưởng

khoa tim, cô là con gái mà Cung Tịch Duệ rất tự hào.

Lần đầu tiên những lời này truyền đến tai mẹ, khi cô về nhà, mẹ không khống chế được phẫn

nỗ đã tát cô, cách một ngày sau cô đến bệnh viện, dấu tát vẫn cứ chưa mờ.

Cô hiểu được mẹ vì sao không khống chế được.

Cô từng hạ bút ký vào một tờ cam kết, đồng ý khi công tác tại bệnh viện của ba tuyệt đối

không để lộ thân phận mình, sau đó ba biết việc này, cùng mẹ tranh chấp, đó là lần đầu tiên,

ba vì cô mà động thân.



Cô thường xuyên nghĩ, nếu liều mạng thêm một chút, lại tiến bộ thật nhiều, làm cho mọi

người nhìn thấy cô càng nhiều, thành tích lại rất tốt. Cô liền có thể trả thù người mẹ từ nhỏ

đến lớn luôn khắt khe với mình.

Nhìn xem, nữ ca sĩ ti tiện lại sinh ra con gái xuất sắc như vậy, mà một giáo sư âm nhạc cao

cao tại thượng, cũng chỉ bồi dưỡng ra một cái bình hoa đẹp mắt......

Chỉ cần nghĩ đến những lời bình luận như vậy, cô đã cảm thấy rất tốt rất vui vẻ rồi.

Cô từng nghĩ tới, tiếp tục thêm nữa, tiếp tục ở lại cái nhà này, sống trong hoàn cảnh tràn đầy

cừu hận, cùng mẹ tra tấn lẫn nhau, dùng sức chống chọi.

Cô từ từ học được không sợ hãi, học được chống lại, học được đánh trả, cuối cùng có một

ngày, cô sẽ càng ngày càng mạnh, mẹ càng ngày càng già, đến lúc đó, cô từ mẹ mà hiểu

được...... Khắt khe với con gái người khác, là phạm vào tội ác tày trời.

“Chị, chị nói lại rõ ràng, em không hiểu gì cả.”

Cô đưa tay, vì Ấu Lâm đẩy ra màn phân cách, nhẹ giọng thở dài nói: “Đó là một câu chuyện

rất dài, nếu cô muốn nghe, để ba mẹ chậm rãi kể cho cô. Cô quan sát rất đúng, tôi hận cô,

cũng hận ba ba và mẹ, tôi hận toàn bộ nhà họ Cung......”

Cô không nói hết câu, mà điều chưa nói là -- nhưng cô hôm nay bảo vệ tôi, làm cho tôi quyết

định học cách buông cừu hận, ngưng hẳn trò chơi người nhà tra tấn lẫn nhau.

“Bất quá dù hận thế nào cũng không thể phủ nhận, tôi là ăn cơm nhà họ Cung mà lớn.”

Cung Diệc Hân giúp cô đem chăn kéo lên, nhẹ nhàng mà vì cô lau đi nước mắt đầy mặt.

“Về phần cô bị bệnh, nếu cô vẫn giống như trước kia sùng bái tôi, vậy tin tưởng tôi, bệnh của

cô phát hiện thật sự rất sớm, có thể trị liệu tốt, có lẽ tương lai sẽ rất vất vả, có lẽ cô gặp phải

tình huống không như ý, nhưng hãy tiếp tục phát huy tính cách thiên sứ của mình, không cần

sợ hãi, không phải sợ, nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt, tôi tin tưởng cô sẽ vượt qua cửa ải

khó khăn này.”

Sau này vẫn nên duy trì khoảng cách như thế này, không xa, không gần, không bức bách

người, cũng không quá xa lạ, trên mức bằng hữu, lại dưới mức người thân, các cô như vậy, có

thể ở chung hòa hợp, không còn cơ hội thương tổn nhau.

“Chị......”

Cung Ấu Lâm gọi cô, muốn cùng cô nói chuyện, nhưng Cung Diệc Hân trên người như là có

một lớp màng bảo hộ, đối cô khách khí mà xa lạ.

“Tối hôm nay, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai bác sĩ Lâm sẽ nói cho cô, trình trạng bệnh

của mình, hắn khẳng định đã lên kế hoạch trị liệu rất tốt cho cô, không cần lo lắng, chỉ cần

phối hợp tốt với bác sĩ Lâm, quá trình trị liệu sẽ có chút mệt, nhưng vì tính mệnh, có chút vất

vả, là chuyện không thể tránh khỏi.”

“Chị con nói rất đúng, không cần sợ hãi, có ba ba cùng chị ở......” Cung Tịch Duệ vào phòng,

tiếp lời của cô.

Ông nhìn Diệc Hân rồi liếc mắt nhìn vợ mình một cái, nhìn Diệc Hân đầu tóc hỗn độn cùng

quần áo chật vật, không khó tưởng tượng mới vừa rồi phát sinh chuyện gì.



Ông cho rằng Diệc Hân đã lớn rồi, loại sự tình này không đến mức lại phát sinh, không nghĩ

tới, sự hận thù của vợ mình vẫn liên tục tăng chứ không giảm, ông cho rằng chuyện không

phát sinh lần nữa, nguyên lai chính là Diệc Hân che giấu tốt, làm cho ông không thể nào biết

được.

Cảm giác tội ác dâng trào, chẳng qua lần này cảm giác tội ác không phải với vợ mình, mà là

đối với con gái, ông bạc đãi cô.

Hai mươi sáu năm, ông cho rằng quang âm đã tẩy đi cừu hận, không nghĩ tới...... Trong lòng

dâng lên một chút không kiên nhẫn, ông quay đầu, không muốn để ý tới nước mắt trên mặt

vợ.

“Diệc Hân, con hôm nay bận cả một ngày, trước về nghỉ ngơi.” Cung Tịch Duệ nói.

“Được, ba, mẹ, tôi về.”

Cô rời khỏi chiến trường, đi ra phía trước phòng bệnh, chưa từng quên phải vào phòng tắm

sửa tóc lại, chỉnh quần áo, cô là người máy, không nên ở trước mặt người ngoài lộ ra dáng vẻ

chật vật.

Cung Diệc Hân vừa rời khỏi, Uông Gia Nghi khóc bước đến gần chồng, ôm eo ông, lên tiếng

khóc lớn. “Làm sao bây giờ? Ấu Lâm mắc bệnh này...... Em về sau phải làm sao bây giờ?”

“Bà thầm nghĩ bây giờ mình phải làm sao?”

Lãnh đạm nói một câu, làm cho Uông Gia Nghi nghe xong không khỏi toàn thân phát lạnh.

Ông không phải hẳn là xoay người, ôn nhu an ủi bà sao? Ông không phải nên nắm hai tay bà

nhẹ giọng an ủi: “Không sợ, chúng ta phải kiên cường đứng lên, Ấu Lâm cần của chúng ta

ủng hộ.” Nhưng mà...... Không đúng, thái độ của ông không đúng, mấy năm nay là ông thiếu

bà, ông đương nhiên sẽ đối với bà săn sóc cùng nhượng bộ......

Cung Tịch Duệ không nhìn vợ, khom người nói với con gái: “Ấu Lâm, ba ba sẽ dùng hết tất

cả biện pháp, làm cho con khôi phục khỏe mạnh, không cần lo lắng, điều duy nhất con phải

làm là, ăn no, ngủ ngon, để cho chính mình có đủ thể lực đối diện với bệnh tật, có biết hay

không?”

“Ba ơi, chị nói......”

Nhắc tới Cung Diệc Hân, Uông Gia Nghi vội vàng cầm tay chồng, cấp bách nói: “Tịch Duệ,

em đã sớm nói qua, Cung Diệc Hân thực âm hiểm, nó cố ý không đánh trả, cố ý để chính

mình trở nên đáng thương, anh biết không? Nó căn bản đã biết tất cả mọi chuyện, nó......”

Cung Tịch Duệ xoay người, giận dữ trừng mắt vợ, “Bà không thấy lúc này còn nói mấy

chuyện này là vô dụng sao?”

“Em?!” Bà bị chồng quát tô, sửng sốt. Ông làm sao có thể dùng thái độ như vậy đối với mình?

Chẳng lẽ ông...... Lại có người tình mới? Sợ hãi dần dần kéo đến, bà tự dọa chính mình.

“Nếu bà không muốn chăm sóc Ấu Lâm thì trở về đi, nơi này có tôi rồi.” Ông mệt mỏi xoa

xoa thái dương.



“Em......” Bà nhìn chồng mình, lại nhìn con gái. Đây là hai người bà yêu nhất, bọn họ làm sao

có thể đối xử lạnh lùng với bà như thế? “Em đương nhiên muốn chăm sóc, Ấu Lâm là con gái

của em. Bất quá, em có lời này hiện tại nhất định phải nói với anh cho rõ ràng.”

Cung Tịch Duệ trực tiếp nhìn bà, bà cũng nhìn lại, hai người dùng ánh mắt giằng co, sau một

lúc lâu, ông lắc đầu nói: “Đi thôi, ra bên ngoài rồi nói.”

Ông cũng không có nhiều thời gian để nói với bà, nhưng Uông Gia Nghi rất nhanh đã nói cho

ông hiểu được, từ lâu Cung Diệc Hân đã biết thân thế của mình. Bà cho rằng như thế có thể

chứng minh, Cung Diệc Hân như bà đã nghĩ, là người âm hiểm giả dối, bụng dạ thâm sâu,

đứa nhỏ cơ mưu, cô ở lại bên người bọn họ căn bản không có ý tốt.

Cung Tịch Duệ vừa nghe xong thì khiếp sợ, ngày hôm sau lập tức đến văn phòng tìm cô, ông

mở miệng liền hỏi: “Con đã biết mọi chuyện?”

Một buổi tối, cũng đủ lâu để cô chuẩn bị tốt tâm lý. Cô gật đầu trả lời, “Đúng.”

“Từ khi nào?”

“Kỳ nghỉ đong năm thứ hai trung học, đêm giao thừa, con học bài, nghe ba cùng mẹ ầm ĩ rất

to, vì người đàn bà đã sinh ra con.”

“Vì sao cho tới bây giờ vẫn không nói ra?”

“Con cho rằng giả ngu, để cho mẹ phát tiết thêm vài năm, hận thù của bà đối với con cũng sẽ

phai nhạt, nhưng xem ra mọi thứ không đúng với ý nghĩ của con...... Ba, con nghĩ chuyển ra ở

riêng, không muốn làm cho xung đột giữa con và mẹ tiếp tục nặng nề.”

Lời Diệc Hân nói ra làm ông càng thêm hối hận, hối hận vì từ nhỏ đến lớn không có đối xử tử

tế với cô.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, căn phòng đầy ánh sáng làm cho thần kinh người ta

run lên, Cung Diệc Hân thích phòng bệnh như vậy, sáng sủa, thanh khiết, ấm áp, mà cô càng

thích nhìn nụ cười trên mặt bệnh nhân hơn, bởi vì việc này gián tiếp thể hiện, cô phẫu thuật

phi thường thành công.

“Bác sĩ Cung, tôi yêu em.” Bệnh nhân nam tay cầm một đóa hoa hồng, đưa đến trước mặt cô.

“Sau khi phẫu thuật có nơi nào cảm thấy không thoải mái hay không?”

Cô thích nhìn hắn cười, nhưng cũng không có đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, đã thành

thói quen lạnh mặt, mặt không chút biểu cảm nhìn kỹ bệnh án trên tay, thói quen đối với việc

đàn ông bày tỏ tình yêu nhìn như không thấy.

Nhưng bên cạnh cô có vài bác sĩ thực tập sớm không nhịn được cười trộm.

“Tôi yêu em, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em.”

Bệnh nhân buông hoa hồng, từ bên giường lấy ra một thanh sôcôla, giấy gói tinh xảo và trên

đó còn gắn một chú gấu nhỏ đáng yêu.

“Để tôi kiểm tra miệng vết thương của anh.”

Cung Diệc Hân nói vừa hết lời, đã có bác sĩ thực tập tiếp nhận sôcôla của hắn, thay bệnh

nhân cởi bỏ nút áo.



“Tôi yêu em, yêu đến mỗi đêm ngủ không yên, yêu đến nỗi cảm thấy tim đập nhanh.” Bệnh

tật nam nằm ở trên giường bệnh, chưa từ bỏ ý định bày tỏ.

Cô vạch trần băng gạc, cẩn thận xem kỹ miệng vết thương, miệng vết thương không thành

vấn đề, cô động tay đổi thuốc cho bệnh nhân, sau đó băng lại kỹ càng, lần đầu tiên nhìn thẳng

vào bệnh nhân còn đang nói, cô hỏi: “Chung tiên sinh, tim anh có phải đập như muốn nhảy ra

ngoài hay không, sẽ đột nhiên cảm giác ngực có va chạm mãnh liệt?”

“Đúng, đó là bởi vì tôi yêu em.”

“Xin đừng lo lắng, đó là bởi vì trái tim không bình thường phóng điện, tôi kê đơn cho anh,

mấy ngày nay anh nghỉ ngơi tốt, sau đổi thuốc, bệnh trạng hẳn là sẽ chậm rãi giảm bớt.” Cô

ông nói gà bà nói vịt.

“Bác sĩ Cung, tôi yêu em.” Hắn tăng mạnh ngữ khí, mãnh liệt biểu đạt tâm ý yêu cô.

Cô xoay người đáp lại, đối diện một bác sĩ thực tập nói: “Chú ý một chút vấn đề tim Chung

tiên sinh đập nhanh, xem thử sau khi uống thuốc, tình trạng có cải thiện hay không.”

“Vâng, bác sĩ Cung.” Bác sĩ thực tập trả lời.

“Bác sĩ Cung, tôi thực sự thực sự thực yêu em.”

Hướng bệnh nhân gật đầu, từ đầu đến cuối, cô coi tiếng “Yêu” của hắn như không khí.

Rời khỏi phòng bệnh, lại ngoài ý muốn ở cửa phòng bệnh gặp Khương Tuệ Kình tựa tiếu phi

tiếu, thân hình hắn tựa vào cạnh cửa, mắt nhìn cô dương dương tự đắc.

Bị đàn ông thế này bày tỏ tình yêu, còn có thể không có biểu hiện gì, gặp biến không sợ hãi,

hắn bội phục cô.

“Bác sĩ Cung thất hứa.”

Nhìn thấy Khương Tuệ Kình, cô mới nhớ đã từng có giao hẹn với hắn. Mấy ngày nay bận

quá, cô đang vội vàng chuyển nhà.

“Thật xin lỗi, tôi quên gọi điện thoại cho anh.”

“Tô muốn đi đăng ký, nhưng chỗ đăng ký nói lịch khám bệnh của cô đã kín, ít nhất phải đợi

hơn một tháng nữa, cho nên......” Hắn nhìn cô, nhún nhún vai, biểu đạt nguyên nhân mình

xuất hiện tại nơi này.

Cung Diệc Hân nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Chờ tôi 10 phút, bác sĩ Trần, phiền toái anh đưa

Khương tiên sinh đến phòng nghỉ của bác sĩ chờ tôi.”

“Vâng.” Bác sĩ thực tập gật đầu, ý bảo Khương Tuệ Kình cùng hắn rời đi.

Khương Tuệ Kình vừa đi, cô liền bước vào một gian phòng bệnh khác.

Lần này cô thực đúng giờ, 10 phút sau liền bước vào phòng nghỉ.



Cung Diệc Hân liếc mắt một cái nhìn Khương Tuệ Kình, cô đến gần kéo một cái ghế, ngồi

xuống cùng hắn mặt đối mặt.

“Khương tiên sinh, anh muốn cùng tôi nói chuyện gì?” Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng.

“Cô có thể yêu cầu tôi mời cô ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”



Hắn biết, tuy rằng đã qua hai giờ, nhưng cô vẫn chưa ăn cơm trưa, nếu cô cứ ép buộc chính

mình như vậy, trước khi cô kịp trở thành bác sĩ trưởng khoa tim, đã trở thành bệnh nhân khoa

tiêu hóa.

Cô khẽ nhếch môi, cũng không tính là đang cười.

“Buổi chiều hôm nay tôi không có lịch phẫu thuật, cùng anh nói chuyện xong, tôi đương

nhiên sẽ đi ăn cơm. Khương tiên sinh, có chuyện gì xin nói thẳng đi, tôi đã thực sự thấy đói.”

Loại phụ nữ này vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc, nhớ tới thái độ của cô đối với việc bệnh

nhân bày tỏ tình yêu, không nhịn được lại lần nữa bật cười, nhưng hắn rất nhanh khôi phục

bình thường, nói thẳng: “Tôi cùng Ấu Lâm là bạn tốt.”

Chính là bạn bè? Cô không cho là đúng nhếch môi.

Mẹ đã khoe rất nhiều lần, cho dù không phải nói trực tiếp với cô, cô cũng nghe rõ ràng.

Khương Tuệ Kình, đời thứ ba kế thừa xí nghiệp lớn, không lâu sau khi tiếp nhận chức vụ chủ

tịch đã mở rộng sự nghiệp, hắn là người có năng lực, có quyết đoán, là thanh niên tài tuấn đến

nỗi làm cho người ta động lòng.

Được người như vậy theo đuổi, mặc dù là ai cũng sẽ cảm thấy may mắn, so với hắn, Phương

Mộc Thụ quả thực chính là một tai họa.

Nhưng cô không dự tính vạch trần lời hắn, hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

“Thời gian trước, tôi cùng cô ấy nói chuyện.”

Lòi rồi, thậm chí đã nói chuyện, làm sao có thể chỉ là bằng hữu? Cô khoanh hai tay ngang

ngực, chờ đợi hắn nói tiếp.

“Ấu Lâm sinh bệnh, bệnh tình không nhẹ, nhưng cô lo lắng không phải bệnh của mình, cô ấy

lo lắng cô không tha thứ cho mình.”

Dưới đáy lòng cô khẽ cười nhạo một tiếng. Ngay cả “Việc xấu trong nhà” đều nói với hắn,

xem ra giao tình giữa hai người không phải là ít.

“Những chuyện phát sinh giữa hai người, cô ấy đã nhắc đến với tôi, cũng từng vì thế mà nói

xin lỗi với cô, nhưng là biểu hiện của cô...... Không giống một người chị.”

Phê phán cô? Một người cái gì cũng không rõ, dựa vào cái gì lớn tiếng nói như vậy với cô?!

“Anh cho rằng tôi phải có biểu hiện như thế nào?”

“Chuyện này đã qua thật lâu, mà người nhà dù sao cũng là người nhà, cho dù cô ấy trẻ người

non dạ, đã từng làm rất nhiều chuyện sai, cô không thể vì cô ấy sinh bệnh mà cao thượng bỏ

qua cho cô ấy sao?”

Bỏ qua cho Ấu Lâm? Cô thật sự là dở khóc dở cười. Ai dám không buông tha công chúa, chỉ

có công chúa không buông tha nô tỳ thôi?

“Tôi biết, có lẽ cô đối với việc bạn trai bị cướp đi không thể quên được, nhưng lúc ấy Ấu

Lâm cũng mới mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ nên không biết suy xét, cô ấy chỉ đơn thuần muốn

cùng cô cạnh tranh, cũng không phải thực sự yêu thương người đàn ông kia.”



“Sau đó?” Tốt lắm, hắn không đề cập tới Phương Mộc Thụ, nhưng lời hắn nói ra, đạp trúng

nhược điểm cùng điểm mấu chốt của cô. Sắc mặt thay đổi, cô không thể tiếp tục không quan

tâm đến cảm xúc của chính mình.

Hắn nhìn thấy lại cho rằng, sự kiện kia thực sự đả thương cô rất sâu, mà Cung Diệc Hân

chính là cảm thấy, chính mình đã bị lột lớp màng bảo hộ, trần trụi ở trước mặt hắn, không hề

phòng bị.

“Chuyện này, cô không thể tha thứ cho Ấu Lâm sao? Tôi cho rằng, cho dù thực sự có sai, tên

đàn ông kia phải gánh vác nhiều hơn, là hắn đứng núi này trông núi nọ, theo đuổi chị lại truy

em.”

“Cho nên?” Nụ cười trên mặt cô ngày càng rộng. Nếu đã là như vậy, thì tính sao? Hắn dựa

vào cái gì cho rằng chính mình có năng lực hóa giải vướng mắc giữa cô cùng Ấu Lâm?

“Thật sự muốn truy cứu, ngọn nguồn của mọi việc là do cô sai. Cô coi trọng một người đàn

ông không có kiên định, hôm nay hắn không yêu thương Ấu Lâm cũng sẽ yêu người phụ nữ

khác, cô nếu nghiêm túc phân tích, sẽ phát hiện chính mình hẳn là nên cảm kích Ấu Lâm,

không có cô ấy thử, chờ cô thực sự rơi vào, mới phát giác bộ mặt thật của hắn mà nói, cô sẽ

bị thương càng sâu.”

Cô giận dữ mà cười. Tốt, hóa ra cô nên cảm kích vì Ấu Lâm đã xen vào, để cho cô nhìn rõ bộ

mặt thật của Phương Mộc Thụ, hóa ra cô không nên phẫn nộ ngược lại nên cảm động đến rơi

nước mắt?!......

Như vậy khắp thiên hạ tiểu tam có phải nên được cung phụng trong miếu thần hay không,

chịu hương khói được người cúng bái? Bởi vì các cô dùng thân thể giúp những người phụ nữ

khác chứng minh, người đàn ông của mình không thể yêu.

Cung Diệc Hân chậm rãi lắc đầu. Có thể dùng ngôn ngữ lật ngược phải trái trắng đen đến loại

trình độ này, hắn thật sự là đại nhân vật.

“Mặc kệ như thế nào, đó đều là chuyện quá khứ, canh cánh trong lòng đối với ai đều không

có lợi.”

“Anh dựa vào cái gì cho rằng tất cả chuyện này đều đã『đi qua』?”

Nếu cừu hận có thể “Đi qua”, vậy vì sao cô đã được hai mươi sáu tuổi, còn phải chịu đựng

mẹ đánh chửi?

“Nếu thật sự không thể đi qua, nguyên nhân chỉ có một, là vì -- cô không chịu để cho nó 『 đi

qua 』.” Hắn đáp chắc như đinh đóng cột.

Một câu đâm trúng hồng tâm, hít thật sâu, cô nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông này rất

có bản lĩnh, thật lâu, đã thật lâu không ai có thể chọc tức cô, kể cả là mẹ nhục mạ ra sức đánh

chửi cũng không thể.

Nhưng là hắn chọc tới, hoàn toàn làm cô tức giận.

Cô căm tức hắn, nửa câu cũng không nói, không khống chế được cởi từng hạt nút trước ngực.



Cô muốn làm cái gì? Khương Tuệ Kình bị hành động của cô dọa, trực giác muốn lui về sau

hai bước, nhưng vẻ mặt khiêu khích của cô làm cho hắn cắn răng. Cô còn không sợ, hắn

đường đường một người đàn ông thì sợ cái gì?

Đứng thẳng lưng, hắn duy trì khí thế.

Chỉ hai giây ngắn ngủn đã khôi phục trấn định? Hắn không phải loại đàn ông đơn giản.

Cung Diệc Hân nhìn thẳng vào mắt hắn, một giây không rời, động tác của ngón tay vẫn

không dừng lại, sau khi cởi có nút thứ ba, trước mặt hắn kéo quần áo xuống.

Đập vào mắt hắn là lớp da thịt bên dưới quần áo, hắn nghẹn họng nhìn trân trối nói không

nên lời.

Trước ngực cô là một mảng những dấu xanh đen, hồng, tím, dấu vết nông nông sâu sâu, vì

sao lại có?

Khương Tuệ Kình không lùi mà tiến tới, vươn tay, một hơi kéo tuột toàn bộ quần áo của cô,

vừa lột xuống, làm cho những vết thương trên cánh tay, bả vai, lưng cô toàn lộ ra.

“Là ai?!” Hắn nắm chặt tay cô giận dữ hỏi.

Hắn không hiểu được chính mình vì sao kích động như vậy? Hắn muốn tìm ra đã tạo ra

những vết thương này, hung hăng đánh một trận.

Cô lạnh lùng đẩy tay hắn ra, chậm rãi cài lại nút áo, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Anh bây giờ còn

cho rằng mọi chuyện đã qua đi, tôi nên 『 tha thứ 』 dù là ai?” Cô đã nhượng bộ trước, bảo

trì khoảng cách, dựa vào cái gì họ không nhận sai trước rồi buông tha cho cô, mà muốn cô tha

thứ trước?!

“Nói cho tôi, là ai đã đánh cô?” Hắn lại lần nữa chế trụ cổ tay cô, giận dữ hỏi.

Cô không dự tính trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói: “Tôi không rõ anh từ đâu tới đây mà tự tin,

tùy tiện nghe xong mấy câu liền tự mình bình luận người khác. Anh thực sự hiểu rõ gia đình

của tôi sao? Anh thực sự cho rằng mỗi câu của Ấu Lâm đều là thật tình thực lòng sao? Anh

dựa vào cái gì cho rằng chính mình có thể tham gia vào vệc nhà của người khác?

“Khương tiên sinh, nếu anh liên tục tìm tôi vài ngày, là muốn cùng tôi bàn chuyện này, như

vậy thực xin lỗi, tôi nghĩ anh không đủ tư cách cùng tôi nói chuyện này!”

Xoay người, cô không chút nghĩ ngợi đã chạm vào tay nắm cửa, nhưng tay hắn so với cô còn

nhanh hơn, hắn đặt tay trên mu bàn tay cô, lạnh giọng hỏi lại: “Nói cho tôi, là ai thương tổn

cô?”

“Khương tiên sinh nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi, mời anh đi quan tâm đến cô bạn gái bé

nhỏ của mình, không cần quấy rầy tôi, tôi bề bộn nhiều việc.”

Bỏ tay hắn ra, cô dự tính xoay tay mở cửa.

Hắn lại không để cô thành công, giây tiếp theo, lòng bàn tay hắn lại cầm chặt mu bàn tay cô.

“Nói với tôi, là kiệt tác của ai.” Hắn nói như mệnh lệnh, giống như với nhân viên của mình hạ

lệnh.

Cung Diệc Hân hít thật sâu. Hắn thực sự, thực sự rất có bản lĩnh chọc cô tức giận.



“Cùng Khương tiên sinh có quan hệ gì sao? Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ sao?

Không cần, Khương tiên sinh muốn làm anh hùng, có thể đi tìm một cô gái, về phần tôi,

không cần ngài dư thừa đồng cảm.” Cô cười lạnh.

“Tôi chỉ là muốn giúp cô.”

Cô ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Khương tiên sinh thực sự muốn giúp tôi?”

“Đúng.” Vết thương trên người cô đã kích thích hắn.

“Vậy hãy giúp tôi nâng cao thành tích, đến chỗ đăng ký đăng ký đi.”

Đẩy hắn ra, Cung Diệc Hân dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng nghỉ.

Cô bước nhanh như bay, cố ý xem nhẹ độ ấm của lòng bàn tay hắn còn lưu lại trên mu bàn

tay cô, tận lực lãng quên vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tận lực đem người đàn ông nhiều

chuyện này hung hăng quăng ra sau đầu.

Cắn chặt môi dưới, cô thống hận chính mình yếu đuối, thống hận kiên trì của hắn làm cho

nháy mắt đáy lòng cô như có độ ấm, thống hận hắn làm cô nghĩ lầm có người có thể chống

đỡ chính mình, có thể dựa vào.

Dùng sức lắc đầu, cô ép chính mình đem hình ảnh hắn tống ra khỏi đầu, quên hắn!

Nhìn cô bước nhanh, trong vài giây trái tim Khương Tuệ Kình đập mạnh và loạn nhịp.

Hắn đang làm cái gì? Cô mỗi câu đều là, việc nhà rối rắm, hắn dựa vào cái gì chỉ nghe Ấu

Lâm nói mấy câu, liền tự mình thổi phồng lên, cho rằng chính mình có quyền giải quyết tất

cả?

Hơn nữa hắn là anh hùng của Tuệ Thanh, căn cứ vào tình nghĩa bạn bè mà làm anh hùng của

Ấu Lâm, còn cô, một cô gái không tính quen thuộc, hắn có cái quyền gì hỗ trợ?

Chính là...... Đáy lòng hắn nảy sinh cảm giác rất lạ? Đau lòng sao? Vì một cô gái không quen

thuộc......

Không có đạo lý, nhưng hắn không thể giải thích được cái loại cảm giác không tên này.

Hai ngày sau, hắn nhìn thấy Cung Diệc Hân nhận phỏng vấn trên tivi, cô gái này đã kiêu

ngạo lại còn có tự tin.

Vài ngày sau.

Khi hắn đến đón Tuệ Thanh xuất viện, thấy một người bị thương được đẩy xuống từ xe cứu

thương, cô không nói lời nào, trực tiếp chạy đến bên giường bệnh, dùng hai tay cầm máu cho

bệnh nhân, trên người cô đã dính đầy máu đỏ tươi, trên mặt lại tràn đầy kiên nghị...... Một

loại biểu cảm cùng tử thần kéo co tất thắng.

Một tuần sau, hắn đến bệnh viện thăm Ấu Lâm, ở trên hành lang thấy cô chạy nhanh, bệnh

nhân của cô phát sinh tình huống......

Mặc kệ bất cứ lúc nào nhìn thấy, cô đều nghiêm túc tự tin công tác, cũng không nhìn ra nửa

điểm bất lực cần hỗ trợ.



Hắn nghĩ, có lẽ cô nói đúng, cô không cần bất luận kẻ nào dư thừa đồng cảm...... Chỉ là, hắn

đối với cô, chỉ là đồng cảm thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook