Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Chương 96: 94 : Chân tướng dần dần sáng tỏ

Vô Tình Bảo Bảo

17/01/2017

Hôm sau, sáng sớm Tố Yên liền rời khỏi giường, nếm qua điểm tâm xong liền ngẩn người trong phòng.

Duyên thọ cổ, thứ cổ tà ác.

Nghe tên liền hiểu được. Một người chỉ vì muốn kéo dài tuổi thọ mà bất chấp cái giá phải trả. Đưa cổ trùng vào người huynh đệ tỷ muội mình nuôi dưỡng suốt một năm. Sau đó thả cổ trùng đã tích tụ máu huyết của người bị hạ ra ngoài. Người ăn cổ này vào có thể kéo dài được tuổi thọ. Điều kiện tiên quyết phải là huynh đệ hoặc tỷ muội song sinh. Gì mà kéo dài tuổi thọ, thực chất là dùng sinh mệnh người này chuyển cho người kia mà thôi. Kẻ dùng cổ thì được kéo dài tuổi thọ, nhưng người bị hạ thì tuổi thọ càng lúc càng giảm.

Mẫu thân của quận chúa sao lại bị người hạ phải cổ này? Chẳng lẽ?

Tố Yên không dám nghĩ tiếp. Tỷ tỷ hoặc muội muội của nàng hạ cổ nàng sao?! Muốn cướp đi sinh mệnh của nàng? Nhưng vì sao lại ra cục diện này?

Hoàng thất Bắc Tinh quốc có thể ẩn đi tin tức sao? Tố Yên sợ run cả người. Trong lòng lại càng thêm nghi hoặc. Nghịch Phong, vì sao Nghịch Phong lại ở đây, còn được phong là Nam hiền vương. Những việc này thật ra là có liên quan gì đến nhau?

Thôi thì cứ khử cổ trùng trên người mẫu thân quận chúa trước đã. Có điều phương pháp khử cổ ……. Tố Yên nhớ lại mà mặt đỏ tai hồng. Đang nghĩ đến xuất thần, Tử Mộc từ bên ngoài nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Tố Yên? Ta có thể vào không?”

Tố Yên hồi phục tinh thần, vội đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở ra, Tử Mộc nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của nàng, không khỏi giật mình. Tố Yên thế mà lại có một mặt kiều diễm phong tình thế này.

“Tố Yên, nàng đang làm gì vậy? Sao mặt lại đỏ như thế?” Tử Mộc thấy khó hiểu.

“Đang nghĩ chuyện khử cổ cho mẫu thân quân chúa.” Tố Yên ủ rủ trả lời.

“Hử?” Tử Mộc lại càng khó hiểu, nghĩ cách thôi mà cũng đỏ mặt đến thế ư?

Tố Yên nhận thấy nghi hoặc của Tử Mộc, mới ấp a ấp úng nói ra phương pháp khử cổ. Cổ trùng trốn rất sâu trong cơ thể người, có khi chui tận vào mạch máu. Nếu muốn bắt phải dẫn nó đến mạch máu sát bề mặt da, chỉ dùng thuốc và châm cứu thôi thì không đủ, còn phải cần người bệnh phối hợp cùng.

“Phối hợp?” Tử Mộc gật gật đầu, “Người bệnh vốn nên phối hợp với thầy thuốc.”

“Không phải dạng như thế.” Tố Yên lắp bắp: “Nếu muốn cổ trùng đến sát bề mặt da, thì nhiệt độ của máu phải cao, ép cổ trùng đến ngoài da để tìm chổ mát.”

“Nhiệt độ máu tăng cao? Tăng bằng cách nào?” Tử Mộc bắt đầu tò mò.

“Thì bằng, thì bằng ~~~” Mặt Tố Yên đỏ đến giống như m*ng của con gì đó.

“Bằng cái gì?” Tử Mộc càng thêm tò mò.

“Ây da, khộng nói với ngươi, dù sao cũng không nói cho ngươi biết, khó nói lắm.” Dứt lời, Tố Yên đứng dậy, cứ như chạy trốn mà ôm thùng thuốc chạy khỏi cửa.

Tử Mộc ai oán nhìn Tố Yên, người gì chứ, khiến người ta tò mò, rồi cứ thế phủi mông bỏ đi à.

Tố Yên đi trên đường, mặt nóng muốn chết, nàng phải nói gì đây? Chẳng lẽ nói, muốn nhiệt độ máu người bệnh tăng cao, thì phải sinh hoạt vợ chồng, rồi đợi đúng cái khoảnh khắc cao trào, cổ trùng di chuyển đến sát ngoài da, tự tay bắt cổ trùng ra ngoài à? Chẳng lẽ lại nói y nghe, bởi vì phụ thân quận chúa mất sớm, mà muốn đạt đến hiệu quả này, chỉ có thể dựa vào nàng tự tay châm cứu kích thích huyệt vị người bệnh? Mắc cỡ muốn chết. Nhất định không thể nói cho y nghe.

Càng nghĩ càng mắc cỡ, Tố Yên càng chạy nhanh đến sân vườn của lão phu nhân.

Đột nhiên, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc. Là y! Sao Nghịch Phong lại đến nơi này?

Chân Tố Yên run lên, không dám bước thêm một bước. Chỉ lẳng lặng đứng trong góc nhìn vào gương mặt quen thuộc kia. Y đến đây thăm sao? Vì sao tim mình lại đau như thế. Cảm giác bị người mình quan tâm quên đi là như thế này sao?

Nhìn gương mặt anh tuấn gần ngay gang tấc, bản thân lại không dám tiến lên. Ánh mắt vẫn dõi theo lúc y cất bước đi cho đến khi mất dạng, mới thu tầm mắt về.

“Liễu tiểu thư, nàng đã đến.” Nha hoàn ngoài cửa khách khí chào đón.

“Ừm.” Tố Yên gật đầu.

“Quận chúa đang ở bên trong. Liễu cô nương cứ vào, quận chúa đã căn dặn, nàng tới thì không cần thông truyền.” Nha hoàn làm tư thế mời. Tố Yên mỉm cười đáp lại, rảo bước đi vào.

Vào phòng, quận chúa vừa nhìn thấy nàng liền lập tức đứng dạy đón. Tố Yên mỉm cười, thản nhiên hành lễ.

“Hôm nay trị liệu cho phu nhân, hy vọng quận chúa có thể cùng ta phối hợp.” Tô Yên ngưng cười, nói chân thành.

“Ừm, nhất định dốc toàn lực để phối hợp cùng Liễu tiểu thư.” Quận chúa gật đầu.

“Trước tiên xin chuẩn bị một bồn nước ấm, để phu nhân tắm qua bằng nước ấm, sau đó thì cứ giao cho ta.” Tố Yên tiếp tục bổ sung: “Xong việc thì cho tất cả hạ nhân lui xuống.”

Tuy quận chúa không rõ vì sao sau khi tắm thì hạ nhân phải lui xuống, nhưng vẫn làm theo. Nước ấm nhanh chóng được đưa đến. Hai nha hoàn cẩn thận dìu phu nhân vào bồn tắm.

“Tắm xong không cần mặc y phục, đặt nàng nằm lên giường.” Nét mặt Tố Yên vẫn nghiêm túc. Quân chúa khẽ nhíu mày, Tố Yên nói nhỏ: “Mặc y phục thì làm sao ta châm cứu?” Lúc này quận chúa mới giật mình.

Tắm xong, phu nhân lỏa thân nằm trên giường. Tố Yên nhìn thấy quận chúa còn đang lung túng đứng trong phòng. Nói gì thì lát nữa mẫu thân nàng cũng sẽ rất ngượng, chạm đến vấn đề kia đó nha. Làm sao đây?

Quận chúa đã nhận ra tố yên khó xử đích ánh mắt, có chút không hờn giận nói:”Ngay cả ta cũng không có thể ở bên cạnh sao?”Tố yên ngượng ngùng gật gật đầu:”Có thể là có thể.”

Quận chúa nhìn ra ánh mắt khó xử của Tố Yên, nói: “Ngay cả ta cũng không thể ở cạnh sao?” Tố Yên ngượng ngùng gật đầu: “Có thể, có thể

“Vậy mau bắt đầu đi.” Quận chúa sốt ruột.

“Được rồi.” Tố Yên khẽ thở dài, nói nhẹ: “Phu nhân đừng khẩn trương, ta mát xa cho người, để cơ thể người thả lỏng, sau đó mới hạ châm.”

Phu nhân gật đầu, không nói gì.

Tố Yên tiếp tục lấy bình sứ, lấy ra một viên thuốc, cho phu nhân uống trước, tiếp theo mới bắt đầu việc mát xa. Tố Yên nhìn cơ thể trước mặt, tuy rằng hơi gầy gò, nhưng làn da được bảo dưỡng rất tốt, thật bóng loáng. Tố Yên linh hoạt mát xa , cơ thể phu nhân cũng dần dần thả lỏng.

Tố Yên ngừng mát xa, lấy ngân châm, bắt đầu hạ châm vào những nơi mẫn cảm. Phu nhân theo ngân châm xuyên vào làn da, càng lúc càng thấy có điều gì đó bất thường, nhiệt độ cơ thê dần dần tăng lên. Cơ thể đã nhiều năm không làm chuyện đó, trong thời khắc này lại có phản ứng, càng đáng sợ chính là ngay trước mặt con gái mình và một nữ y.

Tố Yên nhìn ra sự chịu đựng của phu nhân, lòng thầm cảm thán. Phương pháp khử cổ này thật biến thái nha. Trời ơi, hãy tha thứ cho ta, ta tuyệt đối không có tư tưởng đáng khinh gì đâu nha.

Nghĩ đến đó, ngân châm dưới tay nàng hạ càng lúc càng nhiều. Mặt phu nhân đang nằm trên giường càng lúc càng đỏ, hô hấp càng dồn dập. Quận chúa cuối cùng cũng hiểu vừa rồi Tố Yên khó xử là vì đâu. Nhưng giờ mà ra ngoài lại thấy không được lắm. Quận chúa lo lắng nhìn toàn diện, muốn mở miệng nói gì đó. Tố Yên dung ánh mắt hung ác trừng qua, lời nói bên miệng quận chúa đang sinh sôi cũng bị nuốt trở vào



Đột nhiên, quận chúa không nhịn được mà khẽ hô lên. Bởi bì nàng nhìn thấy trên làn da mẫu thân có hai thứ gì đó đang mấp máy. Nghe thấy tiếng hô khẽ, hai thứ đang mấp máy liền lặn xuống, không chút vết tích. Tố Yên tức giận nhìn nhìn quận chúa, sắc mặt quận chúa cũng trắng bệch, nàng hiểu mình vừa gây họa, vội mím chặt môi không dám nói gì.

Tố Yên xoa xoa gương mặt hung hãn của mình, hạ châm lần hai. Trong lòng không ngừng khấn: cổ trùng đại ca, ngươi ra đây đi mà. Thế giời bên ngoài thật sự rất là vui. Thứ hấp dẫn bên ngoài này rất là nhiều, đến đây đi, đến đây đi ~~~ bão táp càng đến càng mãnh liệt đi.

Cổ trùng như nghe được tiếng gọi của Tố Yên, lần thứ hai di động mấp máy dưới làn da. Tố Yên ngẩng đầu dung ánh mắt cảnh cáo quận chúa. Quận chúa im lặng phất tay áo, ý bảo mình đã hiểu, sẽ không lên tiếng nữa. Tố Yên nhìn thấy điều quỹ dị trước mắt, trong cũng chẳng hề sợ hãi.

Bất kỳ ai nhìn thấy sinh vật mấp máy dưới da người sống cũng đều sợ hãi mới đúng.

Tố Yên nhanh chóng cầm lấy tiểu đao sắc bén, tẩm qua nước thuốc, rạch nhanh một đường nhỏ tại nơi sinh vật đang mấp máy, dùng mũi dao móc cổ trùng hất ra đất, lại tiếp tục làm thế với thứ mấp máy khác.

Nhìn thấy cổ trùng đầm đìa máu dưới đất, cuối cùng thì quận chúa cũng không còn nhịn nỗi, chạy đến cửa sổ nôn xối xả. Tố Yên cố nén cơn khó chịu trong dạ dày, vội vàng xem xét miệng vết thương. Lúc này mới chạy đến cứa sổ, đứng cạnh quận chúa tiếp tục nôn thốc tháo. Cơn nôn này thật sự là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp. Tựa hồ như cơm của ngày hôm qua, thậm chí cả hôm kia của hai người cũng trào hết cả ra. Đến khi trong miệng không còn vị gì, chỉ nôn toàn nước là nước. Tố Yên xoa xoa miệng, trong lòng phẫn uất, sớm biết vậy buổi sáng không ăn gì. Bây giờ thì tốt lắm, lãng phí hết trơn.

“Liễu ~~ liễu tiểu thư, mẫu, mẫu thân ta không sao chứ?” Quận chúa nôn đến không còn khí lực.

“Không ~~~ không sao, đều ~~ để khử cả rồi, không ngờ có đến hai cổ.” Tố Yên cũng trả lời không chút hơi sức.

Hai người ăn ý nhìn cổ trùng còn mấp máy dưới đất, lần thứ hai dựa vào cửa sổ tiếp tục trận đấu công phu nôn mửa.

Đợi cả hai nôn đến kiệt sức, mới chậm rãi quay lại. Phu nhân mệt mõi nên thiếp đi. Tố Yên nhìn cổ trùng dưới đất không còn mấp máy, hiểu ra, rời khỏi cơ thể ký chủ, chúng sẽ chết dần đi.

Thứ như thế, sống trong cơ thể người! Tố Yên nghĩ đến mà run người. Nói vậy Nghịch Phong cũng bị hạ cổ, cổ mất ký ức? Là kẻ nào làm?

Tố Yên suy tư, chẳng lẽ là vị quận chúa kia thích y, thế nên cứu y, giống như bộ phim truyền hình nhị cách cách, nhưng mà, hôm đó, người có diện mạo giống y chính là nữ tử!

Không ổn! Trong lòng Tố Yên chợt lóe sang. Hiểu rồi! Hiểu ra tất cả rồi!

Chẳng lẽ Nghịch Phong không chỉ bị hạ một loại? Mà là hai? Là nữ tử kia muốn cướp đi sinh mạng của Nghịch Phong sao? Nhưng cũng không thích hợp, cổ này chỉ có thể cướp đi thời gian sống của Nghịch Phong. Nói cách khác, hai loại khác nhau thì hợp lý, một là Nghịch Phong là người thân thất lạc đã lâu của nử tử kia , vì không liên quan đến trước kia, cho nên mới hạ cổ mất ký ức cho y. Hai là …. Tố yên không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, càng nghĩ, nàng càng thấy cả người lạnh run.

Tố Yên cáo từ quận chúa liền về phòng nghỉ ngơi. Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Lòng Tố Yên đã có chủ ý, về thảo luận với Tử Mộc đã. Nghĩ thế, liền vội vàng chạy về, Tử Mộc cũng đang ngồi trong phòng đợi nàng.

Đem phỏng đoán của mình nói cho Tử Mộc nghe, mặt Tử Mộc liền sa sầm. Phân tích của Tố Yên không phải là không có đạo lý.

Tố Yên nhìn thấy Tử Mộc giận đến tái mặt, lòng càng khẩn trương, bối rối nắm lấy tay Tử Mộc: “Giờ phải làm sao? Bây giờ phải làm sao đây?”

“Sự việc e là không đơn giản như thế, đã có người dám hạ cổ lên người mẫu thân quận chúa nhiều năm như thế, có thể khẳng định việc này đã có sự ngầm đồng ý của đương kim hoàng thượng.” Tử Mộc trầm ngâm, “Không ngờ, nội bộ hoàng thất Bắc Tinh quốc lại có có tay nuôi cổ tốt như thế.”

Tố Yên cúi đầu, lòng càng bất an gấp bội. Chính nàng dường như đã đi vào thiên la địa võng vô hình kia. Đột nhiên, tay chợt cứng lại, Tử Mộc đưa tay nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt kiên định kía: “Đừng sợ, còn có ta vĩnh viễn bên cạnh nàng.”

Đột nhiên Tố Yên rất muốn khóc. Người nam nhân này chưa từng có câu nào oán hận vì đã ở cạnh nàng.

“Bây giờ, chúng ta tìm cơ hội tiếp cận y, sau đó lại khử cổ trong người y.” Tử Mộc suy tư, “Nếu thật là người hoàng thất hạ cổ, vậy thì mấy ngày tới sẽ có phiền toái tìm đến cửa.”

Tố Yên gật đầu: “Ta hiểu. Khi ta biết trên người nàng là duyên thọ cổ thì ta đã hiểu, nếu ta khử thì sẽ có phiền toái gì. Nhưng giờ chỉ có cách này là có thể tiếp cận y. Hy vọng quận chúa có thể giúp ta hẹn gặp y, sau đó tìm biện pháp chế trụ y, rồi khử cổ.”

Sắc mặt Tử Mộc càng sa sầm, sự việc e là không đơn giản như mình muốn. Kẻ trong tối e là đã biết chuyện Tố Yên khử cổ, lẽ nào có thể để nàng tiếp cận Nghịch Phong sao?

—————————————————————————————

“Khử thật rồi sao?” Vẫn là gian phòng tối đen, vẫn là giọng nói lạnh lung.

“Phải”

“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.” Khẩu khí vẫn cung kính một cách cứng nhắc.

Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra, ánh dương rọi thẳng vào phòng. Căn phòng nhất thời bừng sang lên. Gương mặt trong phòng cũng lộ ra ngoài ánh sang, đúng là nữ tử xinh đẹp hôm đó đứng cạnh Nghịch Phong —- Lệ Á quận chúa.

Diễn biến dường như đã bắt đầu thú vị. Khóe môi Lệ Á quận chúa hiện lên một nụ cười khó hiểu. Mau mau chạy đến tố cáo với hắn đi, tiểu tiểu đáng yêu đã xông vào lưới của chúng ta rồi Đưa ngón út lên môi thổi một tiếng, lát sau có một con ưng bay đến, vững vàng dừng ngay bên cửa sổ.

Lệ Á quận chúa xoay người qua bàn, viết xuống một hang chữ, rồi cột giấy vào dưới chân chim ưng. Vỗ nhẹ vào cánh, chim ưng giương cánh bay vào không trung Lệ Á nhìn thấy chim ưng bay đến khi chỉ còn là một chấm đen thật nhỏ cho đến khi không còn gì, mới xoay người đóng cửa sổ. Phòng lại tối đen như trước.

Hoàng cung Bắc Tinh quốc.

Lúc này, tờ giấy dưới chân chim ưng đã nằm trong tay một người.

“Quả là thú vị.” Khóe miệng kẻ nắm tờ giấy trong tay hiện lên nụ cười lạnh băng, “Thật đúng là muốn nhìn thấy tiểu tiểu kia có dáng vẻ thế nào.”

Quân Thiên Dương — quốc sư Bắc Tinh quốc thản nhiên nhìn nụ cười lạnh băng của vị hoàng đế, không nói lời nào.

“Thiên Dương, ngươi nói xem tiểu tiểu này có thú vị hay không? Có thể khử cổ mà người nuôi.” Hoàng thượng vò tờ giấy trong tay thành một khối.

“Rất thú vị.” Gương mặt xinh đẹp tựa như yêu ma của Quân Thiên Dương gần như không chút gợn song.

“Thiên Dương à, ngươi lại khẩu thị tâm phi phải không? Ta rất muốn nhìn thấy tiểu tiểu này.” Khẩu khí hoàng thượng không hề có chút khẩu khí của kẻ trên, mà cứ như giữa bằng hữu nhiều năm.

“Vậy thì đi nhìn đi.” Giọng Quân Thiên Dương vẫn không đổi.

“Ngươi đó, lúc nào cũng tìm nữ nhân để đùa bỡn. Nhưng mà, ta cũng biết tính ngươi, nữ tử khắp thiên hạ cũng chẳng ai có thể nhìn vừa mắt ngươi.” Hoàng thượng nhìn sắc mặt không chút biến đổi của Quân Thiên DƯơng. Đôi mi dày, mắt như nước hồ thu, trong ánh mắt có một loại sinh khí vô cùng xinh đẹp. Bất kỳ ai vô tình nhìn thấy y, đều bị hút hết cả hơi thở, không thể nhúc nhích. Y kiêu ngạo, cả thể gian chẳng ai có thể kiêu ngạo được bằng y.

“Ngươi định bước tiếp theo sẽ làm gì?” Quân Thiên Dương vẫn dáng vẻ cũng giọng điệu thản nhiên, cho đến lúc này, y xưng hô với hoàng thượng đều dùng từ ngươi.

Hoàng thượng lại không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Muốn đem tiểu tiểu kia bắt lại rồi cẩn thận nhìn một cái. Còn có sinh mệnh kia của ta cũng quay về. Tiểu tiểu kia dường như là vì mạng này của ta ma tới thì phải. Ha ha.”



Đột nhiên, lồng ngực hoàng thượng chợt khó chịu, ho khan. Cung nữ cạnh bên liện vội vàng dâng cẩm khăn, hoàng thượng nhận lấy lau lên miệng. Tất cả đều là màu đỏ ghê người.

“Hoàng thượng!” Cung nữ kinh hoảng hô thành tiếng.

“Ngươi đâu, kéo ra ngoài, hình trượng.” Trong nháy mặt, ngữ điệu của hoàng thượng chợt đổi thành hiểm độc.

“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.” Tiếng cầu xin thê lương của cung nữ vọng vang trong điện, mà ánh mắt Quân Thiên Dương trước sau vẫn không hề chớp lấy một cái. (*Yu: hok xót mắt xao cưng?)

Hoàng thượng nhìn Quân Thiên Dương, đột nhiên nghi hoặc nói: “Thiên Dương à, có đôi khi ta nghi ngờ rằng người là kẻ không tim.”

“Nhìn thấy thứ không nên thấy đương nhiên phải trả giá đắt.” Quân Thiên Dương hiểu hoàng thượng muốn nói đến cái gì.

“Đúng là vậy, ngươi luôn luôn có đạo lý của mình.” Hoàng thượng đột nhiên nở nụ cười thật tươi, “Nhưng, thời gian của ta không phải còn nhiều. Thứ kia có thể lớn nhanh hơn không?”

“Một năm.” Quân Thiên Dương phun ra hai chữ.

“Ta biết là một năm. Giờ có thể nuôi trước không, cơ thể của ta không cho phép đợi nữa.” Gương mặt hoàng thượng hiện lên nét lo âu.

“Đưa y đến, ta thử xem sao.” Ánh mắt Quân Thiên Dương vẫn lạnh băng.

“Được, hy vọng ngươi không khiến trẫm thất vọng, mà ngươi cũng chưa từng để trẫm thất vọng.” Khóe miệng hoàng thượng khẽ nhếch, thế nhưng ý cười lại không hiện lên mắt.

“Vi thần cáo lui.” Quân Thiên Dương thản nhiên hành lễ.

“Đi thôi, Thiên Dương, thời tiết lạnh rồi, ngươi phải chú ý sức khỏe.” Giọng hoàng thượng đầy vẻ quan tâm.

“Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, vi thần cáo lui.” Mặt Quân Thiên Dương vẫn không tia gợn sóng, xoay người chậm rãi rời khỏi điện.

Gió nhẹ thoãng qua mái tóc dái đen óng của Quân Thiên Dương, có chút se se lạnh. Mua thu dường như đã đến rồi.

Quân Thiên Dương bước từng bước nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời. Ngàn dặm trời không một áng mây, không chút tạp chất

Thế giới này.

Cũng chỉ có nơi đó là sạch sẽ.

Ngày kế, Nam hiền vương nhận được lệnh triệu hồi, lập tức hồi kinh. Đồng hành còn có Lệ Á quận chúa.

Theo như tin tức từ Lưu Thực quận chúa, Tố Yên cũng hốt hoảng. Tử Mộc lại trầm tư, quả nhiên, kẻ trong tối đã có hành động.

“Chúng ta cũng đến kinh thành.” Khi Tố Yên cáo từ Lưu Thực quận chúa, quận chúa cũng thấy khó hiểu, rốt cuộc nữ tử này cùng Nam hiền vương có quan hệ thế nào đây? Vừa nghe Nam hiền vương hồi kinh, liền lập tức đuổi theo.

“Liễu cô nương, nàng và Nam hiền vương ……?” Lưu Thực quận chúa nghi hoặc.

“Ha ha, không có gì, không có gì cả. Quận chúa nên để phu nhân được nghỉ ngơi thật tốt, còn phải nấu thêm nhiều thuốc bổ huyết cho phu nhân bồi bổ cơ thể.” Tố Yên vội vàng cười ha ha đổi đề tài.

“Ừm, đã hiểu. Lần này Liễu cô nương cứu mẫu thân ta, nếu muốn thứ gì cứ lên tiếng.” Quận chúa gật đầu.

A? Muốn gì thì lên tiếng? Mắt Tố Yên liền hiện thành hình khối nguyên bảo*. (*: ngân lượng) Ta muốn đòi tiền, phải là thật nhiều tiền ~~~ Tử Mộc đứng cạnh ho nhẹ. Lúc này Tố Yên mới điều chỉnh sắc mặt mà nói: “Làm phiền quận chúa giúp bọn ta chuẩn bị xe ngựa, cùng với lộ phí.”

Quận chú phì cười: “Chuyện này không cần Liễu cô nương nói, ta cũng sẽ chuẩn bị. Liễu cô nương muốn gì cứ việc lên tiếng.”

Tố Yên gãi đầu, sau đó lại có chút tiếc nuối mà lắc đầu nói: “Thật đúng là không muốn gì cả. Cảm tạ tâm ý của quận chúa.”

Quận chúa trầm tư, lập tức cởi ngọc bội trên người xuống. Đặt vào tay Tố Yên: “Khối ngọc bội này là vật tùy thân của ta. Sau này nếu đến chổ của ta, cầm khối ngọc này đến tìm ta. Người của ta thấy ngọc như thấy ta, nói không chừng có thể giúp đỡ được cho cô nương.”

Tố Yên không cao thượng đến vậy, nói gì chứ, lễ vật quá nặng không thể lấy và vân vân, thẳng thắng sảng khoái nhận lấy rồi nhét vào ngực. Tử Mộc xấu hổ đứng cạnh. Ai ngờ, quận chúa lại vô cùng vui vẻ, ôm chầm lấy Tố Yên: “Từ này về sau, chúng ta chính là tỷ muổi. Chỉ cần nàng cần, ta nhất định dốc sức ứng phó.”

Tố Yên vui tươi hớn hở ôm lại, nàng không cự tuyệt lễ vật quý giá này, một là vì bản thân không phải loại người cao thượng, hai là nàng hiểu tộc người trên lưng ngựa đều là người ngay thẳng, nếu từ chối đối phương sẽ nghĩ mình khinh thường họ.

Quận chúa vẫn tiễn nhóm Tố Yên ra khỏi thành. Đợi đến khi đi thật xa, Tố Yên nhìn ra của sổ, quận chúa vẫn đứng vãy tay ở cổng thành. Có xa phu của quận chúa, Tử Mộc cũng ngồi trong xe ngựa.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng quận chúa, Tố Yên mới dốc đồ ra xem. Trước khi đi quận chúa còn cho mình cái rương nhỏ mà. Để xem bên trong có thứ gì tốt. Tử Mộc nhìn Tố Yên cứ như đứa trẻ con mà không nén được phải bật cười.

Tố Yên làm như mắt điếc tai ngơ, cẩn thận mở ra, trong rương ngoại trừ một xấp ngân phiếu thật dày như Tố Yên muốn, còn có vài món trang sức. Có trân châu, mã não đủ màu, lại còn có bảo thạch. Tố Yên thè lưỡi, không ngờ có nhiều món tốt như thế.

Tử Mộc nhìn nhìn lại thấy kỳ quái: “Tố yên, nàng thích những thứ này sao? Trước kia đặt trong phòng nhiều như vậy, cũng không thấy nàng chạm qua?”

Tố Yên cài ổn thỏa chiếc rương nhỏ lại, mới trợn mắt liếc Tử Mộc một cái: “Thứ này không giống.”

“Sao lại không giống, đều là những thứ này.” Tử Mộc khó hiểu.

“Đương nhiên không giống rồi, sở hữu khác nhau mà. Thứ này là ta nên có, ta lao động mà có được. Ta trị bệnh cho người mà kiếm được. Tặng không tất nhiên là không giống rồi. Cầm cũng không yên tâm thoải mái.” Tố Yên trả lời như chuyện đương nhiên. Nghĩ nghĩ lại mở rương ra, trước tiên giấu ngân phiếu vào người, rồi lại lo lắng không biết làm sao với số trang sức.

Tử Mộc ngẩn người, ánh mắt phức tạp nhìn Tố Yên. Thì ra là thế. Lập tức hiểu ý mà cười to, đúng vậy, đây mới là Tố Yên không giống người thường, đây mới là Tố Yên hấp dẫn ta.

Độc nhất vô nhị.

“Những món trang sức đó nàng chuẩn bị giấu ở đâu?” Tử Mộc bười cười, cũng giúp nàng hiến mưu, “Nếu đem theo hết sẽ rất dễ bị thấy, nghĩ kỹ xem có thể giấu được chổ nào, không bị người khác phát hiện.”

Tố Yên cũng thật lòng tự vấn: “Đúng nha, chuyện này thật sự không dễ làm đâu. Ta phải nghĩ cho thật kỹ đã.”

Tử Mộc thấy Tố Yên không khác gì tiểu thần giữ của, lòng cũng thấy ấm áp.

Xe ngựa chầm chậm chạy trên thảo nguyên mênh mông vô tận, đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook