Băng Hỏa Phá Phôi Thần

Chương 6: Học sinh mới manh động và Sổ đen lão sư

Vô Tội

05/01/2014

Thinker Stone tiền thân vốn là sân thi đấu cũ của học viện Saint Léman. Nói là cải tạo, thực tế chẳng qua chỉ đem đám đá vụn vương vãi dọn dẹp cho sạch sẽ, lại biến khán đài hình tròn tổn hại thành tường rào tự nhiên, những cự thạch bên trong được dựng lên, tạo thành những điểm phân cách có thể hạn chế tầm mắt nơi sân. Một vài dấu vết chiến đấu dĩ vãng vẫn được giữ lại, biến thành sân huấn luyện địa hình phức tạp.

Những tảng cự thạch màu trắng phân cách trong sân được giữ nguyên, lại thêm việc cố ý không dọn dẹp cỏ dại và cây cối sinh trưởng tự nhiên, khiến cả thạch lâm ngập tràn khí tức xanh miết.

Hơn một trăm tân sinh đã tụ tập trên một khu đất trống trong Thinker Stone, mái tóc đỏ của Moss nổi bật hẳn trong đám người.

"Ăn nhiều như vậy? Không thể nào đâu, ta cũng không thể ăn nhiều như thế được!"

Hắn nhìn ba bốn người chung quanh, nói với vẻ cực kỳ hoài nghi. Hiện tại, những người chung quanh hắn đều ầm ĩ bàn tán về việc một gã tân sinh có khả năng ăn uống còn hơn dã thú, liên tục quất liền mười suất sườn heo rán, trong đó có một suất thậm chí còn to hơn cả nửa con heo siêu cấp lớn.

Nghe Moss chất vấn, một tân sinh cao gầy bên cạnh hắn lập tức khẳng định: "Tuyệt đối là thật, ta cũng tận mắt thấy rồi, hơn nữa thậm chí còn kinh động tới Liszt lão sư, là Liszt lão sư tự mình đem hắn mang đi."

Moss như cũ có chút không tin, cau mày nói: "Một tên tân sinh thậm chí cùng tiến vào trụ cột khóa, hơn nữa còn là lớp của Houston lão sư - người luôn để ý đến thể diện, không thích người khác đi trễ, không người nào dám không đến lớp. Nếu như các ngươi nói đúng sự thật, cái tên kia không phải là cũng sẽ có mặt tại đây sao?"

Vừa lúc đó, thân ảnh Arryn và Ribeiro từ đằng sau mấy khối cự thạch xuất hiện.

"Chính là hắn."

Vừa nhìn thấy Arryn trước mắt, học sinh cao gầy bên cạnh Moss liền không nhịn được phát ra một tiếng thấp giọng kinh hô, cả mảnh sân liền trở nên xôn xao, hiển nhiên có không ít người nhận ra Arryn.

"Quỷ lùn, là ngươi?"

Moss vừa nhìn thấy, cũng nhất thời không thể tin kêu lên.

Đi bên cạnh Ribeiro, Arryn vốn đang đánh giá hoàn cảnh Thinker Stone cùng những người trong sân, đột nhiên nghe được một tiếng kêu to như vậy, lại nhất thời trông thấy Moss, liền có chút nghi ngờ hỏi ngược: "Ta làm sao?"

"Tiểu ải tử, ngươi chính là bụng thùng phi trong truyền thuyết?" Moss từ trong đám người xuyên ra, đi tới trước mặt Arryn: "Ngươi là cái thằng mười suất sườn heo rán Big Mac?"

"A? Ngươi cũng biết nữa à." Arryn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười.

"Làm sao có thể!" Moss nhất thời kêu lên, duỗi ra ngón tay chỉ về phía Arryn: "Ta cũng không thể nuốt nổi từng đó, quỷ lùnngươi sao lại có thể nuốt trôi?"

Đám tân sinh nhìn bộ dạng gầy gò của Arryn, vẻ mặt bất khả tư nghị.

Arryn chẳng qua là cảm thấy có chút ngượng ngùng, Ribeiro bên cạnh hắn dùng tay đẩy mắt kiếng, quay đầu hỏi Arryn: "Tiểu tử tóc đỏ này là bằng hữu của ngươi sao?"

"Làm sao có thể!" Arryn vẫn không trả lời. Moss lại kêu lên lần nữa.

"Không phải bằng hữu của ngươi thì dễ nói chuyện rồi!"

Rất là thanh tú và nho nhã, Ribeiro lập tức liền ha ha cười một tiếng, thoáng cái nhảy tới trước mặt Moss, dùng ánh mắt cuồng nhiệt và thích thú nhìn Moss: "Ngươi gọi loạn cái gì mà quỷ lùn này quỷ lùn nọ, như vậy là không có lễ phép biết chưa. Hơn nữa, bổn đại gia đứng ở chỗ này mà ngươi lại không thèm nhìn lấy một cái, coi bổn đại gia ta là rắm trong không khí hả? Mau quỳ xuống liếm chân cho bổn đại gia! Nếu không, ta đập cho ngươi đến má cũng nhận không ra."

Mọi người nhất thời há hốc mồm.

Arryn nghĩ tới ánh mắt của những người dọc trên đường đi, nhất thời cảm thấy hình như có chuyện kinh khủng gì sắp phát sinh.

Moss cũng ngây dại.

"Mau quỳ xuống liếm chân cho bổn đại gia!"



Hắn bình thời cũng coi như là người lớn lối, nhưng lại chưa từng thấy người nào dám ở trước mặt mình kiêu ngạo như vậy, ngay cả câu đó mà cũng nói được, hơn nữa lại vô cùng lưu loát trôi chảy.

"Là Ribeiro!"

"Hắn chẳng lẽ là ‘Học sinh mới manh động’ Ribeiro?"

Lẫn trong tiếng xôn xao, Moss cũng kịp có phản ứng, đối phương chẳng lẽ chính là kẻ bề ngoài luôn hoà nhã nhưng bên trong lại trái ngược trong truyền thuyết – Học sinh mới manh động Ribeiro?

Nghe nói Ribeiro nhìn qua vô cùng thanh tú, hào hoa phong nhã, nhưng thực tế lại cực kỳ dễ dàng vọng động, rầm rĩ và liều lĩnh, hơn nữa một khi cảm thấy chuyện thú vị liền trở nên hết sức kích động. Không chỉ có bản thân hăng hái bừng bừng, bất kể hậu quả cũng làm cho bằng được, thậm chí còn kích động người khác cùng làm. Nghe nói hắn vốn là học sinh khóa trên, nhưng bởi vì "lỡ tay" làm trọng thương lão sư nên mới bị hạ xuống một cấp lớp.

Đả thương tân sinh là chuyện rất dễ dàng, nhưng lão sư của học viện Saint Léman đều là những thuật sư lợi hại, có thể làm cho lão sư cũng bị thương, vậy chứng tỏ tên này chỉ có thể dùng hai chữ "nguy hiểm" để hình dung.

Moss rốt cuộc cũng kịp có phản ứng, tại sao những học sinh khác khi vừa nhìn thấy Ribeiro, ánh mắt lại có chút là lạ.

"Lại dám nói với ta bằng giọng đó, ngươi muốn chết sao?" Mặc dù biết đối phương là nhân vật nguy hiểm trong truyền thuyết, nhưng Moss sau khi ngẩn người vẫn không nhịn được mà oa oa la lên.

Ribeiro cũng không để ý tới Moss đang choi choi la hét, mà chỉ nhìn sang Arryn bên cạnh, bừng bừng kích động nói: "Chúng ta cùng nhau đập thằng này một trận chứ?"

"Không nên!" Arryn đối với biến hóa của Ribeiro đã há hốc mồm, toát mồ hôi lắc đầu nói: "Tất cả mọi người là đồng học..."

Moss tức giận đến xì cả khói mũi, oa oa kêu to lên: "Tốt, để ta coi thử. Hai người các ngươi cùng lên một lúc đi."

"Ngươi không lên thì ta đây lên trước!"

Ribeiro nói Arryn một câu như vậy rồi bóp bóp nắm tay, hai mắt lòe lòe sáng, hết sức hưng phấn, bộ dạng kích động vô cùng.

Vừa lúc đó, đột nhiên có người hô lớn: "Không nên đánh nhau, Houston lão sư tới."

Arryn quay người lại, liền thấy một nam lão sư trẻ tuổi mặc bộ viện phục màu xanh nhạt đi tới. Đó là một nam lão sư vóc người trung đẳng, mặt tròn, da rất trắng, khiến người chú mục nhất chính là mái tóc ngắn đen nhánh bôi đẫm dầu bóng trên đầu, sáng bóng và tua tủa dựng thẳng.

"Hừ!"

Thấy vị lão sư đó xuất hiện, Ribeiro hừ một tiếng, đưa tay đẩy mắt kiếng, lại trở nên thanh tú văn tĩnh như thường lệ.

Moss hận đến nghiến răng, nhưng nhìn thấy Houston lão sư đang đi tới nên đành cứng rắn nhịn xuống.

"Rất có sức sống..."

Houston vuốt vuốt mái tóc của mình, nhìn Ribeiro và Moss rồi hất đầu cười: "Ta đây luôn ưa thích thiếu niên có sức sống a..."

Tuyệt đại đa số tân sinh nhất thời cảm thấy trong lòng một trận ác hàn, bởi vì trước khi đến, bọn họ đều nghe nói người chịu trách nhiệm dạy dỗ trụ cột cơ sở cho bọn hắn chính là Houston lão sư. Tên này về thực lực thì không tính là đặc biệt lợi hại, nhưng vô cùng âm hiểm, vô cùng xem trọng mặt mũi, không cẩn thận chọc tới hắn sẽ bị thân ái ghi tên vào quyền sổ nhỏ bên người, chẳng tốt lành chi cho cam. Mấu chốt nhất chính là hắn còn cực kỳ nhỏ mọn, tuyệt đại đa số mọi người căn bản đều không rõ mình rốt cuộc là đắc tội hắn thế nào, mà đều lần lượt có tên trên sổ tử thần.

Nhìn cả đám đều đứng với bộ dạng thật biết điều, Houston lắc lắc đầu, cảm thấy tân sinh năm này thực quá đáng yêu con mẹ nó. Cho nên hắn hắng giọng một cái, ra hiệu mọi người tìm chỗ ngồi trước mặt, bắt đầu giờ học.

"Dưới vòm trời của đại lục Santa Monica luôn có vô số giấc mộng, học viện Saint Léman của chúng ta nhất định sẽ giúp cho các ngươi theo đuổi giấc mộng của mình."

Dùng chiêu bài câu dẫn, bản thân cảm thấy rất kinh điển, rất có tính kích động sau lời nói mở màn, ánh mắt Houston đầu tiên dừng lại trên người Ribeiro: "Vị đồng học này, giấc mộng của ngươi là cái gì?"

"Quả nhiên là bị ‘điểm danh’ rồi."

Cơ hồ ánh mắt tất cả học sinh mới đều tập trung vào trên người Ribeiro.



"Trở thành đại thuật sư nổi tiếng khắp tinh không, người người đều biết." Ánh mắt Ribeiro dưới tấm kính chợt lóe, nói.

"Vậy phải đả bại được những thuật sư thật lợi hại mới có khả năng a... Có chí khí!" Houston cười cười, quay đầu nhìn Moss: "Vị đồng học này thì sao?"

"Ta chỉ cần trở thành thuật sư lợi hại hơn một chút so với hắn là được rồi." Moss nhìn Ribeiro, oán hận nói.

"Ta rất thưởng thức tinh thần tranh đấu của ngươi." Houston đưa tay vuốt mái tóc dựng thẳng, ha ha cười một tiếng, sau đó quay sang nhìn Arryn: "Giấc mộng của ngươi là cái gì?"

"Ta mơ ước gì sao?"

Thật ra thì từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy đại môn học viện Saint Léman, Arryn cũng đã thỉnh thoảng tự hỏi vấn đề này.

Lúc còn ở trấn Kolonie, hắn mỗi ngày chỉ nghĩ tới làm sao đào được nhiều quáng thạch, nuôi sống mình và lão Kingston, hiện tại đột nhiên có thể đi học, áo cơm không lo khiến hắn có chút mê man, tương lai bản thân rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Thứ đã gọi là giấc mộng, hẳn nhiên là bản thân tha thiết muốn làm, nhưng chắc chắn đó là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng dẫu sao, Arryn vẫn cảm thấy trong đầu mình tạm thời không xuất hiện điều gì như vậy.

Cho nên đối mặt với câu hỏi của Houston, hắn liền lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết!"

"Không biết? Ngay cả giấc mộng của mình là cái gì mà ngươi cũng không biết?" Khóe miệng Houston nhếch lên đầy khinh bỉ.

"Vâng!" Arryn gãi gãi đầu: "Ta còn chưa nghĩ tới mơ ước của mình là gì a…"

Một mảnh xôn xao!

"Vậy chờ đến lúc ngươi có, hãy nói cho ta biết!" Houston nhìn Arryn, hòa ái nói một câu, trong lòng cảm thấy thằng nhóc Arryn cố ý chơi trội mình, liền âm thầm quyết định đem tên Arryn ghi lại trên cuốn sổ nhỏ.

"Không quản đến tuyệt đại đa số mơ ước của các ngươi là gì, vì chương trình học của tất cả các học viện, bao gồm học viện Saint Léman chúng ta đều chủ yếu lấy việc dạy học sinh trở thành thuật sư làm là điều kiện tiên quyết. Tại thời đại Cự Long chiến trong truyền thuyết, nhờ có thuật sư cường đại của các tộc nên mới chiến thắng Tà Long, tránh khỏi việc Santa Monica đại lục bị Tà Long thống trị. Hôm nay thời bình, việc có bao nhiêu thuật sư lợi hại chính là nói quốc lực của một nước ra sao. Không chút nào khoa trương mà nói, lực lượng thuật sư giữa các quốc gia hiện nay luôn duy trì cân bằng. Lực lượng của Thuật sư, đến từ chính..."

Houston là lão sư phi thường yêu nghề, luôn thao thao bất tuyệt giảng thuật, chính hắn cũng càng lúc càng hưng phấn, bắt đầu khua tay múa chân diễn tả sinh động.

"Đây chính là Hỏa Liệt Bạo Quyền nổi danh của học viện Saint Léman chúng ta, mặc dù chỉ là thuật sĩ vũ kỹ nhưng so với thuật sĩ vũ kỹ bình thường thì uy lực lại lớn hơn không ít..."

"Oanh!"

Houston quát khẽ một tiếng, thân ảnh liền xuất hiện tàn ảnh kéo dài ba thước, trên cánh tay phải xuất hiện một đóa liệt hỏa màu đỏ, tiếp đó là một quyền như chớp đánh ra. Liệt Hỏa đỏ rực tràn ra, ầm ầm nổ tung, tạo thành một quầng lửa rừng rực bao quanh nắm đấm.

Houston ổn định thân hình, thu quyền, nhìn tuyệt đại đa số vẻ mặt khiếp sợ cùng sùng bái của đám tân sinh, chưa hết thỏa mãn nói: "Nhìn thấy chưa..."

Đang lúc này, một tiếng ngáy không lớn không nhỏ chợt vang lên, cắt đứt lời hắn.

Mọi người không thể tin nổi, quay đầu về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy Arryn đang cúi đầu, nước miếng chảy dài theo khóe miệng, cất tiếng ngáy tiết tấu đều đặn, đôi vai không ngừng phập phồng nhún nhảy theo.

Khuôn mặt Houston nhất thời đen sạm lại.

"Lại dám ngủ gật trong giờ học của Houston lão sư?"

Cả đám tân sinh chợt cảm thấy chung quanh mình đột nhiên như có một cơn rét lạnh thoảng qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Phá Phôi Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook