Băng Hỏa Ma Trù

Chương 55: Thần bí bảo tàng (Thượng)

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Từ Thanh Kiếm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Phượng Nữ, mà Phượng Nữ và Niệm Băng lúc này cũng đang nhìn hắn, trên khuôn mặt màu cổ cổ đồng nhất thời hiện lên một mảng hồng, ho khan một tiếng: ”A! Được, nhân tiện nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Nhìn thần thái xấu hổ của hắn, ánh mắt Niệm Băng quái dị liếc nhìn Phượng Nữ, còn Phượng Nữ thì nhíu mày lại. Từ Thanh Kiếm tính tình chất phát, quả là không giỏi che dấu bản thân, bọn họ đều nhận ra được là vị đại hán cường tráng này đang suy nghĩ gì, ngay cả Tử Thanh Mộng ở bên cạnh đối với tình thế của vị ca ca mình cũng có bất mãn, lấy tay huých hắn một cái, muốn làm cho thần khí của hắn khôi phục một chút.

Bốn người đi tới trước rừng cây bên bờ cách đó không xa, mặt quay về đường lớn sau đó ngồi xuống, nhưng mà lúc này lại không có cây che mát, chỉ toàn là thân cây trọc lóc, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kêu khó nghe của những con quạ đen, gió lạnh thấu xương quét qua.

Khí trời bây giớ quả là thời điểm lạnh nhất trong năm, niệm Băng mặc dù không giỏi Vũ Kỹ, tố chất thân thể cũng chỉ bình thường, nhưng hắn có băng hỏa ma pháp hộ thân, chỉ cần điều động ma lực trong cơ thể, trong thân thể chính mình phóng ra một tia băng thể thuật cấp hai thì hoàn toàn có thể chống cự lại sự lạnh lẽo.

Nhưng Phượng Nữ đối với loại lạnh lẽo này thì trực tiếp không coi vào đâu.

Từ Thanh Kiếm cơ thể cường tráng, đấu khí tinh xảo, chút rét lạnh này không để vào trong mát, chỉ có Từ Thanh Mộng, vũ Kỹ của nàng còn chưa “đăng đường nhập thất”, lại còn tu luyện phong hệ đấu khí, gió lạnh thấu xương thổi tới, bởi vì nàng không chịu nổi sự giá rét nên run rẩy lên một hồi .

Thời điểm rời khỏi hoc viện, bọn họ đều đi khá nhanh, Từ Thanh Mộng luôn luôn ở trong học viện phần lớn thời gian đều ở trong phòng, khi đi lại có tâm sự, cho nên chỉ mang theo một ít quần áo đơn giản, lúc này ý thức được cái rét thì đã muộn rồi, phủ thêm một cái áo khoác, cũng chỉ có thể làm dịu đi một chút hàn ý xâm nhập mà thôi.

Tử Thanh kiếm cúi đầu suy tư, sắc mặt chợt hồng chợt xanh, một chút cũng đều không có chú ý tới muội muội đang không được khỏe, mà Tử Thanh Mộng trời sinh tính khí cao ngạo, không chịu nhờ ca ca trợ giúp, sắc mặt trong lúc cơn rét dần dần xảy ra biến hóa.

Niệm Băng ngồi ở giữa Phượng Nữ và Tử Thanh Kiếm huynh muội, vốn mấy ngày nay có nhiều chuyện muốn cùng Phượng Nữ tâm sự nhưng bởi vì thần thái của Tử Thanh Kiếm, hắn cũng không muốn nói thêm cái gì, trong lúc vô tình lại thấy sắc mặt của Tử Thanh Mộng biến hóa và thần thể run rẩy, không khỏi hạ ý thức hỏi: “Thanh Mộng cô nương, ngươi cảm thấy lạnh sao?”

Tử Thanh Mộng trên đường đi còn có thể chịu đựng nhưng ngay khi dừng lại, gió lạnh dễ dàng xuyên thấu qua y phục, sớm đã cảm thấy không chịu nổi, lúc này nghe Niệm Băng quan tâm chính mình, trong lòng cảm kích gật đầu nói: “Có hơi, có hơi lạnh.”

Tử Thanh Kiếm nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, lúc này mới từ trong suy tư tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía muội muội của mình, phát hiện thấy môi của Tử Thanh Mộng đã có chút phát run, nhất thời lại càng hoảng sợ, nhanh chóng cởi áo khoác bên ngoài ra khoác lên cho muội muội: “Tiểu Mộng, ngươi lạnh như thế sao lại không nói cho ta biết?”

Tử Thanh Mộng tức giận hừ một tiếng, “Không cần quần áo của ngươi, ngươi mặc cũng không có nhiều lắm, lưu lại dùng cho chính mình đi.”

Niệm Băng vừa định dùng ma pháp phát ra một đống lữa giúp bọn hắn làm ấm cơ thể thì Phượng Nữ đột nhiên đứng dậy đi đên bên cạnh Tử Thanh Mộng, “Tử tỷ tỷ, ngươi cứ chịu đựng rét lạnh như vậy đối với thân thể thật không tốt, nếu kinh mạch trong cơ thể bị thương sẽ rất dễ mắc bệnh đấy.”

Trên mặt nàng mang theo nụ cười, nụ cười trên mặt hết sức tự nhiện mang lại cho người ta một loại cảm giác tín nhiệm, Trong lòng Tử Thanh Mộng vốn mang theo đố kỵ, nhưng khi nghe được giọng nói nhu hòa mà ân cần của Phượng nữ thì đã âm thầm xảy ra chút ít biến hóa, đang nịnh muốn nói gì thì tay của Phượng Nữ đã đặt trên bờ vai của nàng.

Khí lưu ấm áp từ trong bàn tay ngọc trắng Trẽo, thon dài của Phượng Nữ đưa vào trong cơ thể, hàn khí bên trong chảy tứ tán, Tử Thanh Mộng thậm chí còn cảm giác được những khợi khí lạnh đang từ trong cơ thể mình tản ra bên ngoài, bởi vì hàn khí bên trong người nàng được khu trừ hết ra ngoài nên cơ thể ấm áp hẳn lên, dần dần, từ ấm áp chuyển thành nóng nực, bất luận gió lạnh thổi như thế nào, cũng không thể xâm nhập chút nào, hơi ấm dào dạt, dễ chịu đến nỗi nói không nên lời.

Nâng tay lên, Phượng Nữ mỉm cười nói: “Tốt lắm, đấu khí của ta ít nhất có thể làm cho bên trong thân thể ngươi trong vòng một canh giờ

Không cảm giác được rét lắm, hơn nữa ta đã đem hàn khí xâm nhập vào cơ thể ngươi khu trừ hoàn toàn.”

Tử Thanh Mộng đứng dậy, giữ chặt tay của Phượng nữ, cảm kích nói: ”Cảm ơn Phượng Nữ cô nương.”

Phượng Nữ mỉm cười nói: ”Cảm ơn cái gì, mọi người vốn là người cũng đường cả, trợ giúp cho nhau là điều nên làm.”

“Không, không, đương nhiên phải tạ ơn, đương nhiên phải tạ ơn, ta thay mặt muội muội cám ơn mọi người, sau này ta có chỗ nào hữu dụng, ta nhất định sẽ toàn lực trợ giúp.”

Niệm Băng trong lòng không khỏi có chút buồn cười, hắn cũng không lo lắng Tử Thanh Kiếm theo đuổi Phượng Nữ, chẳng qua là cảm giác thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn thật đáng yêu, “ Phượng Nữ, ta cũng lạnh, ngươi cũng giúp ta sưởi ấm đi.”

Phượng Nữ liếc mắt nhìn Niệm Băng, nói: ”Đừng tưởng là ta không hiểu ma pháp, chỉ cần ngươi xuất ra một chút, bất luận là băng hệ ma pháp hay là hỏa hệ ma pháp, đều có thể đối kháng cơn rét một cách hữu hiệu.

Niệm Băng ngượng ngùng cười rồi nói: ”Lúc trước, lúc ta nấu ăn trong học viện, pháp lực đã tiêu hao gần hết, bây giờ làm gì có năng lực chống đỡ cơn rét cơ chứ?”

Phượng Nữ tức giận nói: ”Vậy ngươi dùng Chánh Dương đao đi, mang vật đó đeo lên người thì ngươi cũng sẽ không cảm thấy lạnh.”

Niệm Băng thấy Phượng Nữ không bị mắc lừa, mỉm cười lắc đầu, nhìn thấy mái tóc màu phấn hồng của nàng, ngây dại một lúc.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa thanh thúy ở bên đường vang lên, bây giờ khí trời rét lạnh, mà Lan Mông thành lại là thành thị tương đối vắng vẻ, hoang vu, cho nên phụ cận có rất ít người. Đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lên, mọi người không khỏi ghé mắt nhìn lại. Chỉ thấy hơn mười người đang cưỡi ngựa rất nhanh nhẳm đến nơi này, mắt thấy ngựa họ cưỡi đúng là loại thượng đẳng, mặc dù chạy tới với tốc độ rất nhanh nhưng khi nhảy xuống đất lại cực kỳ nhẹ nhàng, cát bụi cũng bắn lên, bọn họ tiến lại càng lúc càng gần, lờ mờ có thể nhìn thấy được đoàn người này trên người đều mặc áo khoác dài chống lạnh, tât cả mọi người tính thần tỉnh táo, trên lưng ngựa thân hình cực kỳ vững vàng, kỵ thuật tinh xảo cực điểm.

”Ồ” Niệm Băng có chút nghi hoặc rồi đúng người lên, hướng về bốn người kỵ sỹ bên này sắp tiếp cận mình, hô: ”Tạp Lạc hội trưởng, là ngài sao?”

”Dừng------“ Vị kỵ sĩ mạnh mẽ cầm đầu đám cưỡi ngựa trên ghìm dây cương ngừng lại, tuấn mã đứng thẳng lên say sưa hí một tràng dài, thuận theo đó lao vào giữa rồi dừng lại, theo sau hiển nhiên là những kỵ sĩ đã trải qua nhiều năm huấn luyện, không một chút bối rối, sau đó dừng lại phía sau vị kỵ sĩ cầm đầu.

”A! Niệm Băng là ngươi à! Thật quá xảo diệu.” Sau đó kỵ sĩ cầm đấu lập tức nhảy xuống rồi đi tới, đúng là hội trưởng dong binh công hội của Băng Nguyệt đế quốc - Tạp Lạc. Bên trong hắn mặc một cái khải giáp màu đen bằng da, bên ngoài che bằng cái áo khoác dài, trên lưng mang một thanh trường kiếm, bên ngực trái của áo khoác là ký kiệu mặt trăng ẩn hiện một tia màu vàng.

Niệm Băng đứng lên nghênh tiếp, cười nói: ”Đúng vậy, thật là xảo diệu,Tạp Lạc hội trưởng, ngài đang trên đường thực hiện nhiệm vụ sao”?

Tạp Lạc cười ha hả, đi đến trước Niệm Băng: ”Trong công hội có một gã cố chủ giao cho một nhiệm vụ bậc nhất mà những dong binh đoànbình thường rất khó hoàn thành được, tiện thể ta tiếp nhận luôn, lúc này, ta đang dẫn đám dong binh của mình đi hoàn thành nhiệm vụ,, ngươi như thế nào lại ở chỗ này, không phải lần trước ngươi nói là muốn đi Áo Lan thành mà?”

Niệm Băng mỉm cười nói: ”Vốn dĩ là muốn đi Áo Lan thành, nhưng bởi vì có một số sự việc nên làm trễ mất thời gian, bây giờ đang chuẩn bị đi đây, không biết là ngài có đến Băng Tuyết thành không?”



Lạp Tạp lập tức quay người lại hướng về đám dong binh phất tay ra hiệu: ”Đi, chúng ta vừa đi vừa nói, đừng làm chậm lộ trình, đám

Ddong binh đều xuống ngựa, trong đó có một tên dắt ngựa của Tạp Lạp đi đến ven đường.

Tạp Lạp gặp ba người Phượng Nữ, trong mắt không khỏi lộ ra nhiều tia sáng kinh ngac: ”Niệm Băng, mấy người này là bằng hữu của ngươi sao?”

Dựa vào ánh mắt nghi hoặc của Tạp Lạc Niệm Băng biết hắn bởi vì nữ nhân bên người mình thay đổi của mà kinh ngạc, nhưng phải giải thích như thế nào đây? Đành phải nói: ”Đúng vậy, ta giới thiệu một chút với ngươi, vị này là Phượng Nữ, còn hai vị kia là hai huynh muội Tử Thanh Kiếm và Tử Thanh Mộng. Phượng Nữ, Thanh Kiếm đại ca, Thanh Mộng cô nương, vị này là hội trưởng dong binh công hội của Băng Nguyệt đế quốc.”

Ba người Phượng Nữ cùng với Tạp Lạc đều gật đầu tỏ ý xã giao, Niệm Băng nhân dịp này nhìn thoáng qua đám dong binh mà Tạp Lạc mang theo, thì kinh ngạc phát hiện, những tên này ngoại trừ ký hiệu mặt trăng màu xanh trước ngực ra, thì trang phục đều giống Tạp Lạc, hơn nữa tất cả mọi người khí độ uể oải, bộ dáng của họ đều hơn ba mươi tuổi, trong lúc đó bọn họ cũng không có nói chuyện với nhau, đếu tự dắt ngựa ở bên đường nghỉ ngơi, bên trong vài tên dong binh chia ra đứng ở vị trí hợp lí tạo thành tác dụng canh phòng, khí chất trên người bọn họ như ẩn như hiện có thể nhận ra được, mấy tên dong binh này thực lực so với các thành viên Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn năm đó còn mạnh hơn.

Tạp Lạc đem Niệm Băng kéo sang một bên, có phần cảm kích nói: ”Niệm Băng, chuyện lần trước thật sự là cảm ơn ngươi nhiều lắm. Ta đến Băng Tuyết thành đã cùng Long hội trưởng nói chuyện qua, đạt thành hiệp nghị hợp tác, đồng thời giải quyết vấn đề của hai công hội, bây giờ, dong binh công hội của chúng ta đã cùng ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc kết thành liên minh.”

”Liên Minh”? Mặc dù Niệm Băng sớm đã nghĩ đến là Long Trí sẽ lựa chọn là cùng dong binh công hội hợp tác, nhưng có thể liên minh thì hắn cũng không có nghĩ tới, bởi vì, ma pháp sư công hội nói như thế nào đi nữa thì cũng là công hội đứng đầu trên đại lục, mà dong binh công hội lại là công hội cấp thấp, Long Trí có thể vứt bỏ thành kiến xác định quyết tâm cùng dong binh công hội hợp tác mật thiết như vậy, có thể nói là nhìn xa trông rộng, quả thật là sự lựa chọn tốt nhất của ma pháp sư công hội .”Tạp Lạc hội trưởng, ngài có thể nói rõ một chút không, liên minh như thế nào vậy?”

Tạp Lạc mỉm cười nói: ”Bao gồm tất cả những gì ngươi có thể nghĩ về sự hợp tác, bởi vì dong binh công hội chúng ta cung cấp cho quý công hội tất cả tiền bạc và tài nguyên, nên quý công hội cung cấp cho chúng ta ma pháp quyển trục, đáng quý nhất là, có hai mươi tên ma pháp sư của quý công hội gia nhập vào dong binh đoàn, như vậy, làm cho thực lực của dong binh đoàn chúng ta tăng lên rất nhiều, lại nói, toàn đại lục chỉ sợ là không có dong binh công hội nào có thể có được hai mươi ma pháp sư, hơn nữa, tất cả đều từ cấp đại ma pháp sư trở lên, được Lý Đắc ma đạo sĩ chỉ huy, lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cấp một không có nắm chắc, nhưng do bên trong có Lý Đắc ma đạo sĩ và mặt ngoài có hai vị đại ma pháp sư tham dự, ta tự có lòng tin có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này. Bọn họ đều đã ngồi xe ngựa đi thẳng về phía trước, chúng ta cũng phải đi để cùng hội họp với bọn chúng, Niệm Băng, Long hội trưởng đối với ngươi thật là tôn trọng vô cùng a! Thế nào? Có hứng thú cùng chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ đánh thuê lần này không, ngươi yên tâm, về mặt đãi ngộ không thành vấn đề.”

Niệm Băng mỉm cười nói: ”Hay là thôi vậy, ta và mấy vị bằng hữu này còn gấp rút lên đường, thiếu ta đối với việc chấp hành nhiệm vụ của các ngươi cũng không có gì ảnh hưởng.”

Trên mặt Tạp Lạc toát ra một tia thất vọng. ”Thật sự là đáng tiếc. Thời gian đã không thể chậm trễ nữa rồi, mục tiêu của chúng ta lần này là một cái bảo tàng, theo tên chủ thuê nói, bảo tàng trong đó ngoài các loại tài vật, còn có ma pháp chú ngữ bị thất truyền và sách quý về vũ kỹ, đều là những thứ hiếm có trên đời! Nếu ngươi chịu cùng đi theo với chúng ta, dựa vào sự trợ giúp của ngươi với bang hội chúng ta, ta có thể tùy ý lựa chọn cho ngươi vài ba thứ gì đó làm thù lao, thế nào?”

Vàng bạc tài bảo không thể làm lay chuyển được trái tim của Niệm Băng, nhưng những ma pháp trú ngữ bị thất truyền này lại làm cho hắn khá động tâm, theo như lời Long Trí, ma pháp giới sở dỉ dần dần xuống dốc, đúng là bởi vì thời kì thượng cổ có rất nhiều phuong thức tu luyện ma pháp cùng với ma pháp chú ngữ bị thất truyền, nếu có thể tìm được chút ít ma pháp chú ngữ mạnh mẽ cho bản thân mình sử dụng đối với việc báo thù trong tương lai hiển nhiên có rất nhiều lợi ích, ánh mắt phức tạp nhìn Tạp Lạc, hỏi: ”Vị cố chủ kia có yêu cầu gì? Đã có bảo tàng tốt như vậy, sao hắn không tự mình đi tìm, ngược lại lại thuê các ngươi ? Chẳng lẽ hắn không sợ các ngươi biển thủ công quỹ sao?”

Tạp Lạc sắc mặt có chút trầm xuống, nói: ”Niệm Băng ngươi cũng coi thường chúng ta quá, ta thành lập lập dong binh đoàn lấy tên của đế quốc làm tên, là dong binh đoàn nhất cấp duy nhất và mạnh nhất, danh dự do chúng ta tạo ra lúc trước là một sự đảm bảo, thẳng thắn mà nói, sở dỉ chủ thuê mang bản đồ giao ra cho chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ, là bởi vì bản thân cái bản đồ kia đã bị rách, hơn nữa, theo như lời trên bản đồ, bảo tàng này là một bảo tàng bị nguyền rủa, bản đồ mà hắn lấy được chỉ là bản sao mà thôi, cái bản sao này tổng cộng có mười hai cái, dựa vào những tin tức đáng tin cậy thì

những người đã lấy được bản sao địa đồ cũng đã tổ chức nhân thủ đi tìm bảo tàng rồi, nhưng không có một người nào có thể sống trở về, tính chất nguy hiểm của bảo tàng có thể tưởng tượng được, cho nên chủ thuê mới dễ dàng đem tấm bản đồ này ra. Có thể nói, tấm bản đồ này là thù lao của hắn cấp cho, nếu chúng ta thành công tìm được bảo tàng rồi mang những trân bảo trong đó chuyển ra ngoài, như vậy chủ thuê chỉ cần một Cái bình trong bảo tàng truyền thuyết, những trân bảo khác đều thuộc về sỡ hữu của dong binh đoàn chúng ta.”

”Cái bình trong truyền thuyết”? Niệm Băng nghi hoặc nhìn Tạp Lạp.

Tạp Lạc nói: ”Cố chủ là một trung niên nhân thần bí, hắn chỉ nói trong bảo tàng có một cái bình màu đen, cũng không chính thức nói ra bí mật trong đó, chỉ muốn chúng ta đem cái bình kia về cho hắn, Cho dù nhiệm vụ hoàn thành, ngoài những thứ lấy được từ trong bảo tàng ra, hắn còn đưa cho chúng ta một vạn tử kim tệ làm thù lao. Ta nghĩ cái bình kia là một món vật phẩm ma pháp. Vì nhiệm vụ này, lúc này đây ta mang theo toàn bộ dong binh tinh nhuệ trong đoàn, ngươi nhìn xem mấy cái này chỉ là một phần người thôi, ngoài ra còn một bộ phận khác bao gồm cả ba ma pháp sư của ma pháp công hội ở bên trong. Chuyến này dong binh đoàn của chúng ta tổng cộng xuất động ba mươi hai ngươi cấp bậc đại kiếm sư, Vũ đấu gia là ba người bao gôm cả ta trong đó, hơn nữa còn có ba gã ma pháp sư thực lực cực mạnh, ta nghĩ là trên đại lục không có một dong binh hội nào có thể đạt tới, bởi vậy rất tin tưởng sẽ hoành thành nhiệm vụ, thế nào cùng đi chứ, lời của ta nói ra tuyệt đối chắc chắn.”

Nếu nói không động lòng thì quả thật không thể tin được, trong đầu tưởng tượng đến khả năng thu hoạch thượng cổ ma pháp chú ngữ, Niệm Băng trong lòng tự nhiên nóng rực, gật nhẹ đầu nói: “Để ta thương lượng lại với bằng hữu của mình một chút.”

Tạp Lạc rút từ bên hông ra một cái túi da, mở nút ra uống một hơi rồi nói: “Hoan nghênh các ngươi gia nhập, ta tin tưởng bằng hữu của ngươi.”

Hắn đối với Niệm Băng có ấn tượng cực tốt. Thông qua sự giúp đỡ của Niệm Băng , Băng Nguyệt dong binh đoàn của hắn đã kết liên minh với Băng Nguyệt ma pháp sư công hội, nhất thời từ dong binh đoàn cường đại nhất của Băng Nguyệt đế quốc trở thành một trong số rất ít những dong binh đoàn cường đại nhất của cả đại lục. Tất cả là nhờ Niệm Băng đứng ở giữa luồn kim dẫn chỉ, cho nên Tạp Lạc đối với Niệm Băng có ý báo đáp. Lần này chấp hành nhiệm vụ, mặc dù có nguy hiểm nhất định, tự bản thân hắn cho rằng thực lực của mình vẫn còn có thể hoàn thành. Sở dĩ mời thêm Niệm Băng là muốn mượn cơ hội này cho hắn một ít lợi ích, xem như báo đáp và lung lạc. Long trí trong lúc cùng Tạp Lạc đàm luận cũng có ám chỉ qua Niệm Băng chính là người kế thừa của mình.

Để cho hai bên hợp tác lâu dài, Tạp Lạc sớm đã nghĩ đến việc tìm cơ hội gặp lại Niệm Băng , chỉ là không nghĩ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Niệm Băng đi đến bọn Phượng Nữ ba người, thấp giọng đem nhiệm vụ lần này của Tạp Lạc miêu tả thêm một lần nữa , “……. Thế nào? Các ngươi có hứng thú không? Ta nghĩ lần này Tạp Lạc đã dẫn theo nhiều cao thủ cùng đi, bảo tàng nhất định không nhỏ, nếu có ai không muốn tham gia, cứ việc nói ra, chúng ta chia tay tại đây.” Niệm Băng đã quyết tâm đi cùng Tạp Lạc, ma pháp chú ngữ đích thức có sức hấp dẫn quá lớn.

Phượng Nữ thoáng hiện một tia hào quang trong mắt, nói: “với ta không có vấn đề, việc đến Áo Lan thành không vội, vẫn còn có thời gian, chỉ cần không kéo dài quá là được. bất quá, ta có điều kiện, nếu thật sự tìm được bảo tàng, ta muốn từ trong đó tuyển chọn lấy một món, đương nhiên không phải là cái bình mà cố chủ của dong binh đoàn muốn lấy.“

Niệm Băng gật đầu, ánh mắt chuyển sang huynh muội Tử Thanh Kiếm hỏi: “Các ngươi định thế nào?”

Tử Thanh Kiếm do dự một chút, ánh mắt liếc về phía muội muội: “Tiểu Mộng, ngươi về học viện trước chờ ta vậy, nghe chừng chuyện này có chút nguy hiểm, ta sợ….”

Tử Thanh Mộng hừ nhẹ một tiếng nói: “Có gì đáng sợ, các ngươi đều có thể đi, ta cũng tự nhiên có thể đi. Chúng ta rời học viện là muốn đi thu thập kinh nghiệm, cơ hội này sao có thể bỏ qua?”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Vậy xem ra không có vấn đề gì nữa, đến lúc đó mọi người giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta có thực lực của nhiều người như vậy, chắc sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Cũng như Tạp Lạc nói, lần này Băng Nguyệt dong binh đoàn xuất động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, tính cả nhóm bọn họ vào, tổng cộng có bốn người hơn cấp đại ma pháp sư cao thủ, thêm Phượng Nữ đấu khí gần chuẩn vũ thánh, khó khăn nào có thể ngăn bọn họ đây?”

Niệm Băng đi qua phía Tạp Lạc, nói: “Tạp Lạc hội trưởng, bọn ta quyết định tham gia hành động lần này. Bất quá, ta có một vị bằng hữu đưa ra yêu cầu là nếu tìm được bảo tàng, hắn muốn một món vật phẩm làm thù lao.”

Tạp Lạc nhíu mày nói: “Niệm Băng , điều kiện này có chút ngặc nhèo. Ta mặc dù là đoàn trưởng Băng Nguyệt dong binh đoàn, nhưng hành động lần này rất nguy hiểm, thu lợi cũng có thể rất cao, ta có thể đáp ứng cho ngươi lấy ba món bảo vật đã là cực hạn. nếu bằng hữu của ngươi yêu cầu về tiền bạc thì ta có thể đáp ứng, còn như bảo vật thì…..”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Hội trưởng không cần phải khó xử, vừa rồi ngài nói ta có thể chọn lấy 3 món bảo vật sao? Ta sẽ chọn 2 vật thôi, còn lại là do bằng hữu của ta chọn, như vậy là không có vấn đề. Bất quá, ta tin rằng, nếu gặp phải nguy hiểm thật sự, ngài sẽ thấy bằng hữu ta có đủ thực lực để yêu cầu như thế. Khi Phượng Nữ đưa ra điều kiện này, Niệm Băng cũng cảm thấy bình thường, dù sao, Phượng Nữ cũng có thực lực đối với vấn đề này.”

Tạp Lạc có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng , rồi quay sang nhìn Phượng Nữ đang cầm kiếm, vuốt cằm nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi, đến lúc có được bảo tàng rồi thì chúng ta sẽ phân chia cụ thể sau. Nặc Kỳ, Cáp Đắc Á, hai người các ngươi đem hai con ngựa cho họ mượn, rồi cỡi chung một con với người khác đi. Niệm Băng , tạm dùng hai con ngựa này vậy, đến thành thị khác sẽ mua thêm cho đủ số sau.”

Niệm Băng gật đầu: “Chúng ta cũng xuất phát thôi. Hai gã dong binh dắt ngựa của mình đến cạnh Niệm Băng . Hắn có chút khó xử: “Theo lý mà nói, hắn nên cùng Tử Thanh Kiếm cưỡi một con, con còn lại để cho Phượng Nữ và Tử Thanh Mộng. lúc bọn hắn chuẩn bị lên ngựa thì chợt phát hiện vấn đề: “Niệm Băng tuy thân hình cao lớn, nhưng cũng chưa bằng Tử Thanh Kiếm, mà hai người bọn hắn ngồi chung một con ngựa thật sự có chút khó khăn, nên nhất thời không biết thu xếp thế nào. Băng Nguyệt dong binh đoàn đã giao cho hắn hai con ngựa thân thiết của bọn họ, nhìn bộ dáng lưu luyến ấy, Niệm Băng thật không muốn làm phiền người ta thêm lần nữa.”

Tử Thanh Mộng đột nhiên mở miệng, nàng ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Niệm Băng nói: “Ta và ngươi cưỡi cùng một con, để ca ca và Phượng Nữ muội muội cỡi một con là được, như vậy là có thể cùng ngồi rồi!”

Niệm Băng hơi nhíu mày, ngẩng đầu lại nhìn thì thấy Tử Thanh Kiếm ánh mắt tràn ngập tia phấn khích. Tử Thanh Kiếm vẫn là huynh đệ của hắn, nhưng Niệm Băng vẫn ngầm muốn cùng Phượng Nữ cưỡi chung một con, lúc này biết nói thế nào? Tử Thanh Mộng yêu cầu cùng mình cưỡi chung một con ngựa, rõ ràng là muốn cho huynh trưởng nàng một cơ hội tiếp cận Phượng Nữ . trong đầu cảm thấy không ổn, nhưng nhất thời Niệm Băng lại không nghĩ được điều gì để nói.



Phượng Nữ đi đến cạnh hai người, nói: “Thanh Mộng tỷ, tỷ biết cỡi ngựa không?"

Tử Thanh Mộng nhất thời sửng sốt, rồi lắc đầu nói: “Ta không biết, ta tuy theo học hệ vũ kỹ, nhưng cũng đồng thời phân tâm nhị dụng học tập trù nghệ, không như ca ca ta, huynh ấy có thời gian học cưỡi ngựa. Bất quá, ta nhất định sẽ học tập tốt sau này. Phượng Nữ , kỵ thuật của ca ca ta rất khá, ngươi yên tâm, huynh ấy và ngươi cưỡi cùng một con tuyệt không có vấn đề.”

Phương nữ cười nhẹ nói: “Cái này có lẽ không được rồi, ngươi không biết kỵ thuật, Niệm Băng cũng không cưỡi được, hai người các ngươi làm sao theo kịp đội ngũ đây?”

Tử Thanh Mộng ánh mắt sửng sốt chuyển qua nhìn Niệm Băng hỏi: “Ngươi không cưỡi ngựa được à? Nhà ngươi là một nam nhân mà?!

Niệm Băng cười khổ nói: “Vì sao nam nhân nhất định phải cưỡi ngựa được? Cái này hình như không có liên hệ a! huống chi, ta là một gã ma pháp sư, không phải võ sĩ.”

Tử Thanh Mộng lập tức thấy khó xử: “Như thế này thì làm sao đây?”

Phượng Nữ cười nói: “Không sao, ta và Niệm Băng cưỡi một con, ngươi và ca ca cưỡi một con, như vậy coi như giải quyết vấn đề. Ta đã học qua một ít kỵ thuật, mang theo Niệm Băng cũng không có vấn đề gì.”

Niệm Băng trong lòng mừng rỡ, nhưng không để lộ ra mặt ngoài, nói: “Như vậy cũng được, Phượng Nữ , lại làm phiền ngươi rồi.”

Phượng Nữ quay sang cười: “Phiền toái cái gì, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận là được, ta thường cưỡi ngựa rất nhanh đó.”

Tử Thanh Kiếm sắc mặt không tốt, Tử Thanh Mộng cũng biết muốn giúp ca ca mình đã không xong rồi, bèn quay người đi về hướng ca ca mình nhăn nhó nói: “Chúng ta lên ngựa đi.”

Tử Thanh Kiếm ảm đạm gật đầu, bước qua một bên, hai mắt hướng về lưng ngựa rồi leo lên. Đúng lúc hắn vừa lên lưng ngựa, tuấn mã đột nhiên hí dài một tiếng, cả thân mình lập tức đứng dậy, sau đó lại nện hai chân trước xuống đất, hai chân sau vung đá lên cao, rõ ràng là muốn ném Tử Thanh Kiếm xuống đất.

Tử Thanh Kiếm vừa ngồi lên lưng ngựa đã cảm thấy nguy cơ, ngay lập tức nắm chặt dây cương, thân thể như dán vào mình ngựa, thanh sắc đấu khí tràn ngập toàn thân, cả người như mảnh lá dính chặt trên lưng ngựa. Bất kể tuấn mã di chuyển thế nào cũng không có cách gì hất hắn xuống được, con ngựa này rõ là phát tác sai thời điểm ngay lúc Tử Thanh Kiếm đang buồn bực. Bàn tay to khoẻ của hắn vận sức ghìm cương ngựa thật chặt, trầm giọng quát: “Thành thật chút đi!” Thân thể nhất thời biến nặng như vạn quân, tuấn mã rên rĩ một tiếng, bốn móng hạ xuống đất, không dám làm gì nữa.

Cảm thấy tuấn mã đã bị mình thuần phục, Tử Thanh Kiếm thả lỏng cánh tay, hướng về muội muội ra hiệu, Tử Thanh Mộng nhẹ nhàng phóng người lên ngựa, tựa vào bộ ngực vững chắc của y.

“Hảo kỵ thuật!” Tạp Lạc ở một bên không ngăn mình, vỗ tay khen ngợi, đồng thời đón nhận ánh mắt có chút sắc bén của Niệm Băng , nhún vai tỏ vẻ không liên can.

Trong lòng Niệm Băng có chút bất mãn. Tạp Lạc để cho thủ hạ mang đến hai con ngựa, hiển nhiên là ngựa tốt, nên ngoại trừ chủ nhân bọn chúng, những người khác muốn cỡi cũng không phải chuyện dễ dàng. Thực tế là hắn muốn kiểm nghiệm bằng hữu của mình. Phượng Nữ mặc dù vũ kĩ rất cao, nhưng kỵ thuật của nàng thì thế nào đây?

Đang lúc Niệm Băng nghi hoặc, Phượng Nữ đã nắm lấy dây cương của con ngựa. Một màn kì dị xuất hiện: Động tác của nàng tuyệt không giống như Tử Thanh Kiếm, chỉ là nắm lấy dây cương, leo lên ngồi thăng bằng trên lưng ngựa, con tuấn mã này cũng chẳng có chút phản kháng gì. Bọn Tạp Lạc và thủ hạ trừng mắt nhìn một màn đó, phải biết rằng con ngựa này còn hung bạo hơn con của Tử Thanh Kiếm cưỡi.

Niệm Băng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của bọn Tạp Lạc, trong lòng có chút tia nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi thẳng đến bên cạnh ngựa. hắn có chút khó xử: “Phượng Nữ đã nắm dây cương, ngựa cũng bị nàng cưỡi, làm sao có thể leo lên đây? Hắn không học khinh thân thuật của vũ kỹ, chẳng lẽ lại dùng Bạo Phong Tuyết? lúc đó, e rằng con ngựa không thể chịu nổi hiệu ứng của ma pháp. Vừa nghĩ vậy, một bàn tay như dương chi bạch ngọc duỗi ra trước mặt hắn, giọng Phượng Nữ vang lên: “Nắm lấy tay ta.”

Âm thanh giống như ngày trước vang lên làm tâm Niệm Băng bình tĩnh trở lại, vội nắm lấy bàn tay thon thả của nàng, ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Phượng Nữ cũng đang nhìn mình. Không đợi hắn nói cám ơn, một cổ lực lượng nhu hoà nhấc thân thể hắn lên. May sao Niệm Băng có kinh nghiệm phi hành bằng Bạo Phong Tuyết nên hắn cũng không ngạc nhiên. toàn thân chấn động, hắn phát hiện mình đã ngồi trên lưng ngựa, phía trước là thân thể mềm mại của Phượng Nữ : “Ôm thắt lưng của ta, ngồi vững.”

Thấy Niệm Băng đã lên ngựa, Tạp Lạc vung tay ra hiệu, tất cả kỵ sĩ khác đồng loạt nhảy lên ngựa. Vó ngựa nhanh chóng rầm rập hướng về phía đường cái phóng đi.

Lúc này, hưng phấn nhất chính là Niệm Băng . Hắn tự mình cảm giác trống ngực đập dồn dập, hai tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của Phượng Nữ , hương thơm nhè nhẹ xâm lấn giác quan của mình, ngực của hắn gần như đặt sát vào lưng Phượng Nữ , nhìn hình dáng tựa như Phượng Nữ được hắn ôm trọn vào lòng. Cảm giác ấm áp từ trước ngực truyền đến, mặc dù qua vài tầng y phục, hắn vẫn nhận ra da thịt mềm mại và đàn hồi của Phượng Nữ , khiến cảm giác tuyệt vời lan khắp toàn thân. Cho dù vẫn đang trên lưng ngựa, nhưng Niệm Băng đã không còn cảm giác gì nữa, hoàn toàn chìm đắm trong việc hưởng thụ cảm giác động lòng người ấy.

So với Niệm Băng , Phượng Nữ còn cảm giác mãnh liệt hơn vài phầ,. cả phần lưng của nàng như dán vào phần thân trên của Niệm Băng . Khí chất dương cương của nam nhân không ngừng thâm nhậm thân thể nàng, nhất là sức nóng từ hai bàn tay to của biệm băng đặt ở thắt lưng nàng, mặt nàng nóng rực, tim cũng đập nhanh không thua Niệm Băng là bao.

Người ngựa không ngừng phi hành trên đường, trên lưng ngựa vốn khổ cực, nay lại trở thành nơi hưởng thụ. Niệm Băng hai tay ôm sát Phượng Nữ , trong lòng chợt mong đoạn đường này vĩnh viền không cần đích đến.

Hai anh em Tử Thanh Kiếm huynh muội đi phía sau cùng cả đoàn. Tử Thanh Kiếm hai tay dụng lực vừa ôm lấy muội muội, vừa khống chế ngựa. tâm tình của hắn lúc này cực thấp, trong mắt không ngừng loé sáng, thần sắc phức tạp nhìn hai người Phượng Nữ và Niệm Băng cưỡi ngựa phía trước.

“Ca ca, không nên suy nghĩ nữa” – Tử Thanh Mộng cúi đầu, khẽ nói nhỏ từ phía trước. Tử Thanh Kiếm toàn thân chấn động: ““Ta? Ta không nghĩ gì cả.”

Tử Thanh Mộng thở dài một tiếng, nói: “Ca ca ngốc, thần sắc của huynh hiện lên rõ rang như thế, đừng nói là ta có thể nhìn ra, Niệm Băng và Phượng Nữ cũng đã sớm nhận ra rồi. buông tha đi, chẳng lẽ huynh không nhìn ra, quan hệ giữa Phượng Nữ và Niệm Băng không phải là chỗ huynh có thể xen giữa, Phượng Nữ đồng ý cho Niệm Băng cỡi cùng một con ngựa, huynh còn chưa rõ sao?”

Tử Thanh Kiếm sững người ra một thoáng, rồi nói: “Đó là vì ngươi và Niệm Băng đều không biết cỡi ngựa! muội muội, ta… ta thật không có kỳ vọng cái gì”

Tử Thanh Mộng cười khổ nói: “Ca ca ngốc, huynh đừng nghĩ nhiều nữa, huynh và Phượng Nữ không có khả năng đâu. Niệm Băng tướng mạo anh tuấn, lại là một gã đại ma pháp sư, huynh thua người ta không ít ở mọi phương diện, đừng đem thân mình dấn quá sâu như vậy, huynh càng thêm khó chấp nhận thôi.”

Tử Thanh Kiếm trầm mặc một chút: “Muội muội, nàng ấy thật sự quá đẹp. Ngay trong lần đầu gặp mặt, trong lòng ta chỉ còn mỗi nàng ấy. Niệm Băng thật sự mạnh hơn ta, nếu nàng ấy lựa chọn Niệm Băng , ta chỉ có thể chúc phúc cho hai người ấy. ta không hy vọng xa vời rằng nàng sẽ thích ta, chẳng lẽ trong lòng ta thích nàng cũng không được sao?”

Tử Thanh Mộng nhất thời không nói gì được. Nàng dù thế nào cũng không thể nghĩ tới huynh trưởng mình có thể si tình đến vậy. Trong lúc bọn họ bên này nói chuyện với nhau, Niệm Băng và Phượng Nữ bên kia đã có chút biến hoá.

Trong lúc đang khống chế tuấn mã trên đường đi, Phượng Nữ đột nhiên thấp giọng hô lên một tiếng: “Niệm Băng , ngươi làm gì đấy?“

Đang say mê, Niệm Băng bị hơi thở nóng rực từ lưng của Phượng Nữ làm bừng tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện cái vật phía dưới của mình đã có phản ứng, hơn nữa còn chọc vào lưng Phượng Nữ. Vừa phát hiện, hắn lập tức thấy ngượng, đồng thời di chuyên phần thân dưới ra phía sau: “Phượng Nữ , ta…. Ta không có cố ý.”

Thanh âm Phượng Nữ có vài phần rung rẩy: “Ngươi….. còn không đem thứ ấy thu hồi? ở sau lưng, Niệm Băng phát hoảng một trận, cảm giác quái dị không ngừng xâm nhập toàn thân, thực lực tiếp cận vũ thánh của Phượng Nữ lúc này cũng không thể phát huy tác dung, thân thể mềm mại của nàng ta giờ này có chút cứng rắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook