Băng Hỏa Ma Trù

Chương 67: Quán Xuyên Thiên Địa Đích Thự Quang (Thượng)

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Niệm Băng giật mình, nói: “Ý của ngươi là lấy Băng Hoả Đồng Nguyên làm cơ sở, tiến hành triển khai các ma pháp khác.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc nói: “Lý luận trên hoàn toàn có thể, ít nhất thì cũng có thể thành công. Phải xem ma pháp Băng Hoả Đồng Nguyên của ngươi tu luyện đạt đến cảnh giới nào rồi. Cái này không vội, ngươi cứ từ từ tu luyện đi. Băng Hoả Đồng Nguyên không lẽ lại dễ khống chế thế, đến ta còn chưa nắm rõ loại ma pháp này. Có điều, ta gợi ý cho ngươi một chút, ngươi phải nghiên cứu tỷ mỉ một chút, tỉ như, chỉ một nguyên tố rất nhỏ của ma pháp, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn, nếu ngươi có thể nhìn thấu một nguyên tố nhỏ của ma pháp, ngươi có thể từ nó mà nhìn thấy rất nhiều thứ khác. Tất cả các nguyên tố trong ma pháp đều có chỗ thông với nhau, cho dù là hoàn toàn đối lập như băng và lửa, quang minh và hắc ám, tất cả đều không ngoại lệ. Băng và Hoả có điểm chung ở đâu? Chỉ cần làm rõ điểm này, tương lai càng dễ dàng đạt thành. Nghĩ đến hai điểm đối lập, chúng nhất định có thể chuyển hoá lẫn nhau trong trường hợp nhất định. Đây coi như bài học đầu tiên ta dạy ngươi đi, ta biết mấy cái này có phần thâm ảo, đối với người mới học ma pháp như ngươi có lẽ rất khó hiểu. Có điều ngươi không cần tức giận, từ từ thôi, đương nhiên ngươi cũng không cần cảm kích ta, cho dù ngươi học xong ma pháp mô phỏng, muốn đạt được trình độ như ta thì còn kém xa, ta dạy ngươi cũng không phải có hảo tâm gì, ngươi nắm giữ được càng nhiều ma pháp, thì càng nấu được nhiều đồ ăn hoa sắc thoả mãn ta. Chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau cả thôi.

Niệm Băng mặc dù đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư không có hảo cảm gì, nhưng ông ta nhận thức đối với ma pháp không phải thường, những gì mà Gia Lạp Mạn Địch tư nói hắn hoàn toàn ghi nhớ trong đầu, dù không hoàn toàn hiểu hết nhưng hắn hiểu rõ đây đều là những cần dùng sau này khi tu luyện. “Ai thèm cảm ơn ngươi, ta cũng đã nói rồi, chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nếu ngươi thấy ta không thuận mắt, cùng lắm giết ta đi, với khả năng của ngươi đối phó một tiểu nhân vật như ta cũng chẳng mấy giây, có điều trên Đại lục này có thể đem ma pháp nhập trù e là chẳng có mấy người.

“Tiểu tử thối, ngươi dám uy hiếp Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, có phải là muốn chết rồi không”Gia Lạp Mạn Địch Tư ngồi dậy, hoả quang trong mắt bắn ra tứ phía, tức giận nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng mỉm cười nói: “Được rồi, không cần giả bộ nữa. Ngươi đã sống mấy nghìn năm, nếu thật vì vài câu nói của ta mà tức giận, thì ngươi đã không phải là Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại rồi. ”

Gia Lạp Mạn Địch Tư lặng ra một lát, cười mà nói: “Tiểu tử, ngươi có phải sợ ta “xì khói”? có điều, nghe cũng có phần thoải mái, thế này đi, ta cũng không bạc đãi ngươi, những lời ngươi nói có chút đạo lý. Nếu ngươi có thể tìm ra những phẩm chất tương cận của các hệ ma pháp đao khác thìđối với ma pháp và trù nghệ của ngươi cũng có lợi ích không nhỏ. Hừm, ta cũng không dùng ngươi một cách vô ích, trước tiên cho ngươi mượn món đồ này dùng”. Ông ta vừa nói vừa vừa đưa tay tìm trong đống bảo bối, cổ tay lão rung lên, một đạo hào quang màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay lão, đó là một thanh đao. Mới nhìn qua thì chẳng khác chiến đao bình thường mà kỵ sỹ sử dụng, thân đao rộng, sống lưng đao dày, ước chừng dài khoảng bốn thước, thân đao rộng khoảng bàn tay, phần sống lưng dày nhất gần một tấc, loại đao dày lưng này đích thị thuận lợi cho việc chém, bổ. Hình dạng không hề khác đao thường, do thân đao phát ra màu vàng sáng bóng nên tất không thể bình thường. Nhưng chuôi đao không hề có gì trang trí, tất cả đều là tự nhiên không hề có một đường vân nào, đao bích quang hoa, không giống với dấu ta nắm nhẹ nhàng, trên thân đao phát ra ánh vàng nhẹ nhàng, khiến cho vẻ hung ác của chiến đao từ chuuôi đao tản mát nhu hoà đi rất nhiều.

Gia Lạp Mạn Địch Tư búng nhẹ vào đao, thân đao nhất thời phát ra tiếng ngân khẽ êm tai sung sướng, kim quang trên thân đao chập chờn, có dấu hiệu muốn vượt lên khoảng không, chiếc đao tựa như chịu sự áp chế của Gia Lạp Mạn Địch Tư nên mới nhu hoà như vậy. Thấy Niệm Băng liếc mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏi: “Ngươi thấy chuôi đao này thế nào?”

Niệm Băng gật gật đầu, thở dài khen: “Quả là một thanh hảo đao, là chiến đao chuyên dùng của kỵ sỹ. Nếu ta đoán không nhầm chuôi đao này sức nặng không hề bình thường, nhưng cái trân quý là đao này có hơi thở của quang hệ ma pháp. Một thanh đao binh khí bình thường rất khó thành vật có quang tố ma pháp, bởi vì quang nguyên tố là tinh khiết nhất, thần thánh nhất trong ma pháp, không thể nhập vào binh khí có sát khí. Thanh đao này có thể thu được nguyên tố quang hệ ma pháp, trở thành quang hệ ma pháp đao, theo ta đoán nó vốn không phải là một vũ khí để giết, mà là tế đao dùng trong minh quang cúng tế.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư ha ha cười lớn, đứng lên nói: “Nói rất hay, có thể hiểu được thanh đao này, đối với một tên tiểu nhân như ngươi cũng không thường rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi không nói đúng một chút nào cả. Thanh đao này tuy có một luồng sáng nguyên tố khổng lồ bao quanh, lại tràn ngập hơi thở thần thánh, nhưng thực sự lại là một chiến đao giết người, không phải là tế đao gì cả. Dưới chuôi đao này đã có chừng trên ngàn vạn người mất mạng. Nó có được hơi thở thần thánh của quang hệ ma pháp không phải là do quang hệ ma pháp bổ sung vào mà là Thánh đao cảm thiên, quang nguyên tố tự động tập hợp thành, ẩn chứa cả trong chuôi này. Đây là vật trân quý nhất trong đống đồ quý của ta, nó liên kết đến bầu trời, phổ biến nhất là vào lúc rạng đông, hàng ngàn năm trước nó có cả ánh sáng ban mai của cùng nhân và người bị bức hại, khi ánh dương quang dến tột bậc, tất cả khổ nạn đều muốn chấm dứt. Tên của thanh Thánh đao này cũng gọi là Ánh Bình Minh (Thụ Quang). Nó xuất hiện trên thế giới nhân loại của các ngươi 73 năm rồi, trong bảy mươi ba năm qua Thánh đao là ác mộng của bao quý tộc, ác nhân, là ánh bình minh của tất cả những người bị bức hại. Dưới Thánh đao này hàng vạn ác nhân đã mất mạng, cho dù là anh khí của Ma Vương sát nhân cũng không nhiều bằng nó trảm sát, thanh đao này không chỉ trảm loài người, mà đồng thời còn trảm các tộc khác, cho dù là Long tộc chúng ta, cũng từng có một con ác long biến dị ba đầu chết dưới đao này. Nhưng dù vô số người chết dưới đao ánh Thụ Quang này, thì đều là đại gian đại ác cả, kẻ ác thì nguyền rủa nó, nhưng kể ra thì vô số những bình dân bị ức hiếp lại ca tụng nó. Lúc thanh đao này giết chết các sinh vật sống là lúc mà đao quang chợt loé, thân đao không cần tiếp xúc, ánh bạc quang không thể chống đỡ, đúng là ác mộng của địch nhân. Thụ Quang Đao tung hoành đại lục 60 năm, ánh bạch quang này biến đổi chuyển thành màu vàng. Đây chẳng phái là Thần Đấu Khí như nhân loại các ngươi nói đến, mà là do thân đao đã thu nhận được pháp lễ của quang nguyên tố tự phát, đã thành một thanh Minh Thánh Đao. Ngay tính cả ta, không ai biết chuôi đao này làm bằng gì. Nhưng, đã hàng vạn năm qua, nó không hề có một chút tỳ vết nào, Nguyên tố thánh quang vĩnh viễn bảo hộ nó, bảo hộ Thụ Quang Đao đất trời."

Niệm Băng than nhẹ một tiếng: “Lịch sử ngàn năm trên Đại Lục không hề nhắc đến nhưng nghe ngươi nói như vậy, lại thêm nhìn thấy thanh đao này, ta có thể tưởng tượng ra vẻ anh tư của vị tiền bối kia. Ông ta sinh ra là vì chính nghĩa. Chỉ tính điểm này ta vĩnh viễn không thể so với ông ta. Mục đích ta đeo đuồi chỉ là báo thù và đỉnh cao trù nghệ mà thôi. Gia Lạp Mạn Địch Tư, sao ngươi có thể nói chuyện này tỷ mỉ một chút không ? Ta đối với vị tiền bối đem đang hiến tất cả cho chính nghĩa, tung hoành 73 năm trên đại lục này có chút tò mò, một người có thể làm được điều chính nghĩa này không? Lẽ nào ông ta chưa hề làm ra một chuyện hắc ám nào sao?. Ta thấy thật khó tin, chỉ dựa vào mình hắn mà có sức ảnh hưởng đến đại lục lớn thế sao?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng: “Đồ đần, ta có nói hắn độc thân sao? Có nói hắn làm điều ác hay không thì đao này có thể nhìn ra, có thể bị quang nguyên tố trực tiếp nhận biết, có thể sáng tỏ một chút. Ngươi có thể khiến quang nguyên tố nhận thức gì ở ngươi? chỉ cần ý chí thẳng thắn vô tư, trong lòng quang minh, đem toàn bộ thân mình dâng hiến vào việc trợ giúp người khác thì mới làm được thánh nhân. Ta rất hiếm khi bội phục loài người, nhưng không thể không bội phục người này. Ở trên đại lục này, loài người từng xuất hiện vài người đạt đến cảnh giới thần sư, bọn họ đã mạnh mẽ tiếp cận một vài lực lượng “Thần”. Có điều. thực sự đạt đến cảnh giới thần lại chỉ có mỗi chủ nhân của thanh Thụ Quang đao này. Theo như ta biết ông ta là thánh sư duy nhất trên đại lục này. Nhận được sự cúng bái của các tộc. Cũng là dựa vào rất ít lần thống nhất Ngưỡng Quang đại lục, thời gian thống nhất dài nhất, nhận được sự yêu mến nhất của nhân dân. Lúc đó Ngưỡng Quang đại lục còn là một đại quốc gia tự do, dân chủ. con người có một sức lực đọng lại vô cùng lớn. Đáng tiếc, đáng tiếc….” Nói tới đây trong mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư toát ra một vẻ thần sắc ảm đạm, lắc nhẹ đầu, ánh mắt nhìn chăm chú dấy vẻ mê ly chuôi đao Thụ Quang

Niệm Băng trong lòng rung động hỏi: “Đáng tiếc cái gì? chẳng lẽ sau đó đã sảy ra chuyện gì? Ngươi không phải nói vị thánh sư đó đã đến thần giới, kết cục hoàn mỹ như thế còn có gì đáng tiếc?”



Gia Lạp Mạn Địch Tư như an ủi thân đao, đáp: “Thánh sư mặc dù được kẻ khác kính nể, nhưng hắn lại chẳng có hậu nhân tốt, hậu nhân của hắn một đời chẳng bằng hắn, giang sơn to lớn tuyệt đẹp lại mang đi tặng, Cuối cùng suýt chút nữa làm cho con người diệt vong. Khiến cho thánh sư không để ý đến việc bị sự trừng phạt của thần giới mà trở về Ngưỡng Quang Đại Lục, ông ta lấy sinh mạng mình cảm động thần tộc, mới có thể hoàn toàn phong ấn địch nhân, phong ấn ở trong bẩy chiếc bình Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn, đưa cho Thất đại long vương chúng ta bảo quản, khiến cho Đại Lục một lần nữa được khôi phuc, mặc dù không còn cảng phồn vinh hưng thịnh xưa nhưng ít ra loài người không còn chịu nguy cơ diệt vong nữa. Tinh thần kh ông sợ hy sinh ông ta khiến cho ta bội phục nhất. Không ngờ, cách một ngàn năm sau, cuối cùng cũng có người đến mưu đồ chiếm bình Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn.

Niệm Băng toàn thân rung động, nói: Mặc Áo Đạt Ti phong ấn quan trọng như vậy ngươi mau đuổi theo hắn tìm về mới đúng chứ. ”

“Tìm đương nhiên phải tìm, có điều gấp quá cũng vô dụng, hôm đó tên gia hoả hèn hạ dùng chuyển tranh không biết đã chuyển đến đâu, ta thật tâm muốn tìm cũng không thể một chốc một lát mà tìm được. Huống hồ tìm được hết bẩy chiếc bình phong ấn là không thể, thế nên ta cũng không vội, đợi sau khi chúng ta ra khỏi đây, vừa thưởng thức mỹ thực của loài người các ngươi vừa từ từ tìm kiếm.

Niệm Băng cười khổ nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư: “Suy nghí của ngươi thật kỳ lạ, có lẽ chọn ngươi là người bảo quản bình phong ấn này là một sự hiểu lầm của mấy vị Thần. Ngươi có thể cho ta biết trong bình đó rốt cục phong ấn cái gì? Lúc trước là địch nhân như thế nào mà suýt nữa đã huỷ diệt cả nhân loại? Thánh Sư đã lập nên một vương triều cường đại như thế, chẳng lẽ lại bị tộc khác xâm lấn.

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng: “Ta nói rồi, việc này ngươi biết ít một chút thì tốt hơn, biết nhiều quá chỉ khiến ngươi khó giữ mạng thôi, ta chẳng có nghĩa vụ bảo vệ ngươi. Có điều, ta có thể nói cho ngươi điều này, có thể khiến cho con người diệt vong thì chỉ có con người thôi. Chẳng có liên quan gì đến tộc khác cả. Cũng giống như người võ sỹ khi tu luyện trở ngại lớn nhất chính là tâm ma của chính mình. Loài người các ngươi mà không gấp, ai cũng chẳng thể giúp các ngươi. Tốt lắm, chuôi đao Thụ Quang sau này sẽ là do ngươi trù liệu, là thanh đao nấu bếp thứ tư của ngươi. Dùng quang nguyên tố tinh khiết trên mặt đao Thụ Quang để nấu ăn, khẩu vị nhất định sẽ rất tuyệt đây, hắc hắc”.

“Tiểu tử, ngươi hãy nấu cơm cho tốt đi. Điều tốt có khi là, chỉ cần ngươi làm thoả mãn khẩu vị của ta, mọi thứ khác đều dễ thương lượng. Nói không chừng ngươi cố gắng tám mươi năm, một trăm năm, có hy vọng trở thành một Thánh Sư khác đấy.”

Niệm Băng cười khổ đáp: “Ngươi chẳng phải lừa ta, ta không nghĩ đến việc làm Thánh Sư, ta cũng chẳng có một cái tâm tốt đến thế, cũng không có đeo đuổi lớn đến vậy. Ta có thể không nấu ăn cho ngươi ư? Ta còn chưa muốn chết.” vừa nói vừa lấy trong không gian chỉ giới ra Thánh Diệu Thạch rồi bỏ đi.

Nhìn thấy Thánh Diệu Thạch, Gia Lạp Mạn Địch Tư trong mắt lộ ra ánh mê muội, quay nhìn phía trên thiên quang rồi nói: “Niệm Băng, ngươi đừng quên, ta là Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, Gia Lạp Mạn Địch Tư có cái gì mà không hiểu? Ngươi là một đầu bếp, tâm tình tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc nấu nướng. Ta trước kia cũng không phải chưa nếm qua món ăn của loài người, nếu không phải là món ăn của ngươi làm ra không ai bìđược, ngươi nghĩ là ta có thể lãng phí bao nhiêu tâm tư cùng ngươi sao? Và tầm mắt của Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, đối với ngươi cũng không có điểm tốt.”

Niệm Băng trong lòng cả kinh, muốn nói gì, nhưng lại chấn động toàn thân, cảm thấy thân thể bị bao vây bởi một luồng khí nóng rực đưa đến bên bờ của Huyệt động. Một khắc sau, Gia Lạp Mạn Địch Tư một tay cầm đao, một tay nắm Thánh Diệu Thạch, bắt đầu thấp giọng ngâm xướng. Một loại ngôn ngữ kỳ quái trầm thấp không ngừng phát ra phía ngoài, rõ ràng là âm thanh không lớn lắm nhưng lại làm cho cả huyệt động tựa như rung chuyển, trong lúc Gia Lạp Mạn Địch Tư ngâm xướng, hai tay biến thành mầu hồng ngọc, luồng khí này không ngừng chuyển từ tay ông ta vào Thánh Diệu Thạch và chuôi đao.

Lúc trước, Phượng Nữ phải hao tổn bao nhiêu đấu khí, mượn lô hoàn đã luyện của Thiên Hoa mới có thể dung hợp với ngọn lửa của Thần Chi Thạch, nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư phía trước thật thoải mái, hào quang sắc vàng lóng lánh của Thự Quang đao va Thánh Diệu Thạch như hoà cùng tay hắn, Đao và Bảo Thạch tự nhiên kết hợp lại, chuôi đao thon dài khảm thêm Thánh Diệu Thạch nhìn qua không một chút tỳ vết, tựa như nó dường như là phải ở đó lâu rồi.

Lúc Niệm Băng đang cảm thán cho sức mạnh của Gia Lạp Mạn Địch Tư, thì cũng là lúc Gia Lạp Mạn Địch Tư kêu thảm một tiếng, tay cầm chuôi đao Thự Quang ném mạnh ra xa, thân đao hoá thành một đạo hồng quang, trong chớp mắt không đợi hắn kịp phản ứng đã đi đến trước mặt Niệm Băng. Cuốn Xúc Pháp Ma Pháp trên người Niệm Băng hai hợp ba cùng toả sắc thái hoa mỹ. Tổng cộng bốn quyển hộ thân cơ hồ như bộc phát cùng một lúc, nhưng sự bộc phát này dường như không ngăn trở hào quang hồng ngọc. Cuốn Phụ Gia Ma Pháp không có cách nào ngăn cản đều bị xuyên thấu hết.

Thậm chí cả vị trí của đao cũng không hề bị cuốn ma pháp ngăn cản mà thay đổi, cảm giác nóng rực mãnh liệt truyền khắp toàn thân, thân đao xuyên ngực mà qua. Niệm Băng rõ ràng nghe thấy được tiếng xương ngực mình bị nghiền nát vỡ tan tành, da thịt bị đốt cháy mùi vị thật khó nghe, đồng thời tính mạng đã nhang chóng bị trôi đi dù bị Thự Quang đao xuyên qua ngực phải. Nhưng Thự Quang đao thực sự quá nặng, Gia Lạp Mạn Địch Tư ra sức phía dưới, thân thể Niệm Băng giống như một ngọn rơm bị nhẹ nhàng bị nhấc lên, cùng với đao cắm vào thành động bích.

Đột nhiên bị thương nặng như vậy, nhưng Niệm Băng cũng không cảm giác được sự đau đớn, bởi thân đao nóng rực, miệng vết thương trong nháy mắt đã se lại, không hề có máu chảy ra. Hắn trong đầu vô cùng ngạc nhiên, ông ta vì sao lại muốn giết chết ta? Chẳng lẽ ta như thế này là đã chết rồi sao? Hết thảy đều chấm dứt, vừa có hy vọng ra khỏ đây, nhưng lại đem chính cái mạng của mình đi.

Hồng quang chợt loé, Gia Lạp Mạn Địch Tư xuất hiện trước Niệm Băng, hắn cười quỷ dị, trong miệng không ngừng đọc chú ngữ, chỉ một tay đã nắm lấy chuôi đao có Thánh Diệu Thạch vây quanh, nghe thấy chú ngữ giống như nước gợn bao vây thân thể Niệm Băng. Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động vô cùng ấm áp, không ngừng chảy xuống đất, từ Thự Quang đao truyền đến sinh mạng một dòng khí lưu ấm áp. Miệng vết thương đang đau nhức dưới tác dụng của luồng khí lưu ấm áp đã trở nên dễ chịu, nỗi đau đớn biến mất rất nhanh, hào quang loé ra, tính mạng ngừng trôi đi, từng phút khôi phục lại.



Gia lạp Mạn Địch Tư đột nhiên khẽ quát một tiếng, rút Thự Quang đao từ ngực Niệm Băng ra, trong hào quang màu vàng bao trùm, không hề có máu phun ra. Hắn đứng lên, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, tả chưởng hữu đao, đang không ngừng ngâm xướng những lời quái dị, tách được ánh quang đang phát ra thành hai loại hào quang, hai nguyên tố quang minh và thủy đồng thời an bài trên vết thương của Niệm Băng. Quang minh và thuỷ dựa trên đặc điểm chính mình để trị thương, lúc này dung hợp cùng một chỗ, có đầy đủ năng lực trị liệu to lớn. Vết thương trên người Niệm Băng được chữa khỏi một cách thần kỳ, không hề lưu lại một chút dấu vết nào, thậm chí bên trong cơ thể khí huyết vận hành và ma pháp không hề có chút ảnh hưởng nào. Lúc ma pháp thoát ra khỏi thân thể hắn, hắn từ từ rơi trên mặt đất, không khỏi có cảm giác làm ngươi tái thế, từ sinh đến tử, lại từ tử đến sinh, loại cảm giác này kích thích thật lớn thần kinh của Niệm Băng.

Giãy dụa đứng lên trên mặt đất, hoạt động lại thân thể của mình Niệm Bằn kinh sợ nói: “Gia Lạp Mạn Địch Tư. Ngươi điên rồi phải không? Dù cái mạng của ta là do ngươi nắm giữ, nhưng nếu ngươi đem ta ra chơi đùa, không bằng ngươi giết ta đi là tốt”. Hắn không có ý liều mạng với Gia Lạp Mạn Địch Tư bởi hắn biết chỉ phí công mà thôi, lạnh lùng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, trong mắt tràn ngập hàn ý.

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ nhạt một tiếng nói “Ngươi có gì vui mà chơi? Ta nên chơi đùa với ngươi ư? Đồ ngốc, ngươi cho rằng chuôi đao Thự Quang này ai cũng có thể sử dụng hay sao? Vừa rồi ta cố gắn đem dung hợp nó với khối bảo thạch, nhưng lại bị thân đao Thự Quang cắn trả mãnh liệt, may mà khối bảo thạch này là thần thạch quang nguyên tố thuần khiết, mới có thể dung hợp thành công, nhưng sau khi dung hợp thành công lại phải tẩy lễ bằng một ít hơi thở của linh hồn. Chủ nhân của Thự Quang đao là người, ta lại là rồng đương nhiên phải dùng máu của ngươi rồi. Tên tiểu tử nhà ngươi lại dùng cuốn Xúc Pháp Ma Pháp, chút nữa làm hỏng đại sự của ta, may mà lực dùng của ta đủ mạnh, bây giờ huyết mạch của ngươi đã được Thự Quang đao thừa nhận, từ nay về sau thanh đao này sẽ là của ngươi. Cho nên, có thể để cho nó lại có thể chói lọi giống thời trước kia hay không, còn phải xem bản thân ngươi đã.”.

Thấy Gia Lạp Mạn Địch Tư đưa thanh Thự Quang đao về phía mình, Niệm Băng bán tín bán nghi tiếp nhận chuôi đao. Gia Lạp Mạn Địch Tư thả nhẹ tay ra, Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thâm trầm xuống, tâm trí còn đang nghĩ đến quá trình thanh đao xuyên ngực mình nên nhất thời cả người ngã theo đao về phía trước, phốc một tiếng, Thự Quang đao cắm phập xuống mặt đất, đến lúc này hắn mới ổn định thân hình trụ lại được.

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn hắn có chút hả hê nói: “Tiểu tử, ngươi muốn dùng Thự Quang đao nấu ăn cũng không phải là điều dễ dàng, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi. Ngươi yên tâm, trên người ngươi chẳng có hậu di chứng gì đâu, có hai loại ma pháp chín bậc quang minh của ta và thuỷ, trừ phi mi bị mất đầu, còn không ngươi muốn chết cũng không chết được”

Niệm Băng nhìn thanh trường đao trước mặt mình, mặc dù nói vừa rồi không tập trung tinh thần, nhưng nhiều năm rèn luyện đao công, so với người bình thường song chưởng của hắn mạnh hơn rất nhiều, thế mà không trụ nổi chuôi đao này, hiển nhiên, Thự Quang đao này còn nặng hơn hắn tưởng nhiều. Song thủ cầm chắc chuôi đao, hắn đem toàn bộ sức lực rút thanh đao lên, miễn cưỡng mới rút lên phía trước hắn. Niệm Băng giật mình phát hiện, sức nặng của Thự Quang đao có lẽ trên trăm cân, dù là dùng cả hai tay hắn cũng không thể huy khởi thanh Thánh Đao nặng trịch này, hắn không khỏi cười khổ nói: “Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, nếu ngươi muốn hại ta thì cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo tam quốc thế. Đao này giao cho ta thì thành phế vật, chẳng có tác dụng gì cả.”. Màu vàng của ánh đao hoàn toàn ẩn đi, nhìn qua như ban đầu không hề có lúc này chợt loé sáng. Nhưng Niệm Băng lại ẩn ẩn cảm nhận được, thanh Thánh Đao tựa hồ có cảm giác thoát li kim chúc, phảng phất dường như do tuỳ quang nguyên tố viện tạo thành. Cảm giác tinh khiết thêm hơi thở thần thánh khổng lồ, khiến cho tinh thần kinh hãi lúc trước của hắn bỗng bình tĩnh lại. Hung khẩu của Thiên Hoa tản mát khắp nơi với khí, cùng với Thự Quang Thánh Đao hợp thành thứ ánh sáng chói loà, cảm giác trên người khác khắp phần dễ chịu. Quang minh mang đến tất cả ấm áp đẩy lui hết những mặt trái trong tâm hắn. Thật tự nhiên ánh mắt Niệm Băng đã bình thản đi rất nhiều.

Gia Lạp Mạn Địch Tư tức giận nói: “Một bảo đao như thế ngươi lại bảo là phế vật, thật không biết hàng, ta nói cho ngươi biết, đao này nặng một trăm hai mươi tám cân, nặng hơn so với kiếm nặng bình thường sáu mươi tư cân còn thêm vài phần, thuộc loại trọng hình binh khí, hơn nữa có thêm khối bảo thạch của ngươi vào, hơi thở của Quang Nguyên Tố trên đao càng nồng đậm, nếu ngươi gặp sinh vật hắc ám nào, hay như kẻ đã lấy đi bình phong ấn Mặc Áo Đạt Ti, có Thánh đao Thự Quang hộ thân, khí hắc ám không thể xúc phạm tới thân thể ngươi, thế là đồ tốt, là vật báu vô giá, ngươi còn không muốn?”

Niệm Băng cười khổ đáp: “Ta cũng biết nó là đồ tốt, nhưng mà, ngươi đừng quên, ta chỉ là một Ma pháp sư, không phải võ sỹ, cho dù là võ sỹ, có thể dùng thanh đao nặng một trăm hai mươi tám cân e là cũng chẳng có mấy người?” Mang cái này bên người liệu có thoải mái? Mặc dù hắn vô cùng không đánh giá được Thánh Diệu, nhưng lý trí hắn càng biết rằng thanh đao này mà nói đối với mình cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn.

Gia Lạp Mạn Địch Tư hắc hắc cười: “Ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi, các Ma Pháp Sư loài người các ngươi đem tu luyện ma pháp cùng tinh thần lực đặt ở trước nhất, nhưng các ngươi lại không biết rằng đã đi vào một ngộ khu, cái gì cũng có cực hạn, thân thể con người cũng vậy. Đơn thuần tu luyện ma pháp lực cùng tinh thần lực, khiến cho sự rèn luyện ma pháp trong thân thể giảm xuống trình độ thấp nhất, giống ngươi thì tốt hơn, làm một gã đầu bếp, ngươi còn có thể hoạt động, thân thể ma pháp sư bình thường còn yếu hơn ngươi nhiều, Bởi vì bọn họ căn bản không rõ thân thể mới là nguốn suối, lúc mà ma pháp và Tinh thần lực mạnh đến một độ nhất định, đối với cơ thể lạ là một sự gánh vác cực kỳ. Sự gánh vác này có thể ước chế ma pháp của ngươi phát triển, ví dụ đơn giản, Loài người các ngươi trong giới ma pháp sư tuyệt sẽ không dễ dàng sử dụng cầm chú của một loại ma pháp khác, cũng chính là mười một bậc ma pháp. Bọn họ rõ ràng là có thực lực này, tại sao không dám tuỳ tiện sử dụng? Nếu ngươi hỏi, bọn họ chắc chắn sẽ nói với ngươi, là do sợ lời nói phản hệ ma pháp, đều thối hoắc cả. Chính mình sử dụng ma pháp mà mình đã thông hiểu trong ma pháp thiên địa ra thi triển, ngoại trừ trong ma pháp hắc ám phải hy sinh một thứ nào đó của chính mình hy sinh ma pháp vì mọi người sử dụng. Ma pháp bình thường không hề tồn tại phản hệ. Những lời ma đạo sư nói về phản hệ chỉ có điều là cầm chú và nguyên tố trong thiên địa ma pháp cộng minh mà thôi.

“Cùng nguyên tố ma pháp cộng minh?” Niệm Băng kinh ngạc nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, từ khi quen Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại này tới nay, Niệm Băng mới phát hiện, chính mình đang không ngừng tiếp xúc một lĩnh vực ma pháp mới.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc nói: “Không sai, chính là ma pháp cộng minh, lúc đó, nguyên tố ma pháp hội lại sẽ sản sinh ra cộng chấn rất mạnh, là mười một bậc ma pháp, cộng chấn đạt đến trình độ nhất định, nhưng ma đạo sư đều là những lão Ma Pháp Sư tu luyện nhiều năm, thân thể như phong trúc tàn niên làm sao có thể chịu được khởi cộng minh đây? Vô nghi là tự diệt vong, cho nên bọn họ mới không dám dùng. Ngươi nghĩ đi nghĩ lại, nếu thân thể ngươi tráng kiệt, trong lúc sử dụng ma pháp, cộng minh đối với ngươi chỉ có ít thương tổn, thậm chí có thể nói là không hề thương tổn. Như vậy, ngươi không chỉ có thể sử dụng ma pháp cao cấp, đồng thời đã có thể khiến cho tu luyện ma pháp lực càng dễ dàng đột phá bình cảnh, ngươi không phải rất hy vọng từ ta học thêm tri thức về ma pháp sao? Hôm nay ta dạy cho ngươi tất cả đều từ tâm. Vì thế, ngươi chỉ cần cầm thanh Thự Quang đao này rèn luyện thân thể, như vậy tiền đồ ma pháp của ngươi không có hạn định, có thể tạo ra một cuốn xúc phát ma pháp, xem ra ngươi còn có tiền đồ.

Niệm Băng cẩn thận nghĩ ngợi, cảm thấy trog lời nói của Gia Lạp Mạn Địch Tư có đạo lý, nhưng ánh mắt hắn loé ra trước sau đều khiến cho mình không thể yên tâm, nhìn Thự Quang đao trong tay, hắn quả thật có chút không nỡ trả lại cho Gia Lạp Mạn Địch Tư, dù sao cũng đủ cùng Thần Lộ, Chính Dương, Ma pháp đao Ngạo thiên a, lúc này hắn gật đầu nói: ” Thanh đao này đã là của ta, vậy ta đặt cho nó một cái tên, ta cũng không hy vọng có thể làm Thánh nhân gì đó, thanh trọng đao này dựa theo như tấm bảo thạch của ta, gọi là Thánh Diệu Đao đi. Để tưởng nhớ đến vị tiền bối, ta nhân tiện gọi nó là Thự Quang rọi đất trời. (Thự Quang quán xuyên thiên địa đao - khúc sau của truyện đổi tên thành Thánh Diệu Đao. monsoon)

Gia Lạp Mạn Địch Tư chắp hai tay sau lưng, hài lòng gật đầu nói: “Thự Quang rọi đất trời -Thánh Diệu Đao, không tệ, cái tên rất hay, vậy thì cứ theo ngươi nói đi”. Được rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, Niệm Băng, ta sẽ giúp ngươi rèn luyện thân thể, nhẫn của ngươi ta giúp ngươi bảo quản trước, ngươi tự mình khiêng Thánh Diệu Đao ra khỏi núi đi. Ta nghĩ đợi ngươi ra khỏi Thiên Đãng Sơn Mạch này rồi, cơ thể ngươi nhất định là đạt đến một cảnh giới mới. Ngươi nấu cơm cho ta mấy ngày, yên tâm rồi, trên đường ra ta sẽ cung cấp lương thực cho ngươi. Đi lên đi. Thân ảnh chợt loé, không đợi Niệm Băng kịp hiểu, không gian chỉ giới trên tay hắn đã biến mất. Ngay sau đó Niệm Băng chỉ cảm thấy thân thể mình như đằng vân giá vũ bay lên cao mà đi đến, cầm Thánh Diệu Đao bay thẳng lên phía trên động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook