Băng Hỏa Ma Trù

Chương 116: Long phượng hợp minh

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Mộc Vinh nói:

“Yên tâm, ta làm việc cũng có tính toán, sớm đã phái toàn bộ thủ hạ đi rồi. Tin rằng không lâu sau sẽ có tin tức truyền về. Niệm Băng dù gì chỉ là một ma pháp sư, hắn không thể chạy nhanh được đâu”

“Chạy, vì sao phải chạy chứ?”

Một thanh âm lãnh đạm từ bên ngoài vang lên khiến cho huynh muội Mộc Vinh thất kinh. Mặc dù để cho Hoa Dung đế quốc không phát hiện ra bọn họ dẫn theo một số lượng lớn cao thủ tiềm nhập Đô Thiên thành nhưng với tinh thần lực của bọn họ mà lại không thể phát hiện ra có người ở bên ngoài.

Cửa mở ra, hai người từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu chính là một người đời thứ ba của Dung gia, Dung Băng. Dung Cực sắc mặt lạnh lùng đứng phía sau, trên tay cầm theo một ma pháp trượng.

Mộc Tinh nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt mỉm cười vội tiến lên đón:

“Yến hội đã kết thúc rồi sao? Hai vị sao lại tới đây, không lẽ hai vị muốn luận bàn ma pháp với huynh muội bọn ta?”

Dung Băng lạnh lùng nói:

“Nếu như các ngươi muốn luận bàn thì ta nhất định sẽ thõa mãn nguyện vọng của ngươi. Bất quá lần này ta tới đây không phải vì việc này. Cuộc so tài đã sớm kết thúc, ta nghĩ các ngươi cũng không nên lưu lại Đô Thiên thành làm gì, xin mời lập tức ly khai đi.”

Mộc Vinh giận dữ nói:

“Cái này chính là đạo đãi khách của Hoa Dung đế quốc sao?”

Dung Băng lãnh đạm nói:

“Đãi khách thì cũng phải coi khách thế nào. Dạng khách nhân như các ngươi, Hoa Dung đế quốc ta không hoan nghênh. Chỉ vì các ngươi là tuyển thủ thi đấu nên mới không lưu các ngươi lại. Bằng không, muốn ly khai cũng không có dễ đâu.”

Mộc Vinh vừa muốn nói gì thì bị Mộc Tinh ngăn lại:

“Được, chúng ta đi!”

Dứt lời vội nắm tay ca ca kéo ra bên ngoài.

“Đợi một chút!”

Dung Băng cất tiếng nói:

“Có việc này quên nói với các ngươi. Gần đây Đô Thiên thành không được yên bình cho lắm. Có một đám cường đạo nhân số chín trăm sáu mươi bảy người tiềm nhập vào trong thành. Hiện tất cả bọn chúng đều đã bị tiêu diệt. Các ngươi trên đường cũng nên cẩn thận một chút, đừng để gặp phải cường đạo.”

Nghe thấy con số chín trăm sáu mươi bảy người, toàn thân huynh muội Mộc Vinh chấn động, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Con số này đối với bọn họ rất quen thuộc, chính là đám cao thủ mà bọn họ dẫn tới Hoa Dung đế quốc! Thần sắc Mộc Vinh lúc này rất hoảng loạn, nhưng Mộc Tinh thì ráng gắng gượng bình tĩnh quay về phía Dung Băng hỏi:

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Dung Băng lạnh lùng nói:

“Không có ý gì cả. Hai vị đi đường cẩn thận! Không tiễn.”

Mộc Tinh hít sâu một hơi chăm chú nhìn Dung Băng rồi mạnh mẽ kéo Mộc Vinh ra khỏi phòng.

Trong đêm khuya, Mộc Vinh huynh muội ly khai hỏi Đô Thiên thành. Trên đường, Mộc Vinh cuối cùng cũng chịu không nổi lên tiếng nói ra mối nghi hoặc trong lòng:

“Muội muội, tên Dung Băng đó nói có thật không? Không lẽ người của chúng ta....”

Mộc Tinh gật đầu ảm đạm nói:

“Xem ra chúng ta đã coi thường thực lực của Dung gia. Vô thanh vô tức bắt hết cao thủ của chúng ta, quả thật đáng sợ. Bọn chúng ta ác độc như vậy hiển nhiên là muốn hạ thủ với Lãng Mộc đế quốc chúng ta. Chúng ta cần phải sớm trở về chuẩn bị mới được. Hiện tại chỉ hy vọng Dung Băng không nói dối, không phái người truy sát bọn ta thì đã là may mắn lớn nhất rồi. Đi thôi!”

Lau mồ hôi trên trán, Niệm Băng ngồi trên mặt đất, muốn động cũng không thể động nổi. Bên cạnh, Bàn Tử đang rất hưng phấn, không ngừng đem các loại mỹ thực tống vào miệng.

Bàn Tử mặc dù bay rất nhanh nhưng cũng phải tới tối thì bọn họ mới bay được tới Tư Nông tiểu thành. Ngôi thành này nếu xếp về quy mô thì ngay cả một phần mười Đô Thiên thành cũng không bằng. May mắn là Hoa Dung đế quốc rất phồn vinh, vì vậy mặc dù chỉ là một tiểu thành nhưng những thực phẩm mà Niệm Băng cần đều có đủ.

Đã lâu rồi không nấu ăn, lần này lại làm tới hai mươi món tầm cỡ Băng Hỏa Cửu trọng thiên khiến Niệm Băng thật sự mệt mỏi. Đặc biệt là dưới trạng thái hiện tại Niệm Băng đang tổn hao rất nhiều ma pháp lực, nay lại còn dụng pháp lực để nấu ăn khiến hắn càng thêm mệt mỏi.

Bàn Tử giải quyết vấn đề tiền bạc thật sự rất dễ dàng khiến cho Niệm Băng chỉ còn biết gọi hắn là cường đạo. Trong khoảng thời gian một bữa cơm mà không biết hắn từ đâu lôi về cả một bao tử kim tệ. Bàn Tử tựa hồ như không để ý đến tiền bạc, tất cả đều đưa cho Niệm Băng. Hai người sau khi mua đủ nguyên liệu xong liền tới một bếp ăn nho nhỏ. Niệm Băng cứ vậy ở trong đó tới hơn nửa đêm mới hoàn thành xong.

“Ngon! Quả không hổ danh là một cao cấp trù sư! Mỗi một món ăn đều mang biến hóa rất lớn. Không ngờ ma pháp lại có thể thay đổi mùi vị món ăn đến như vậy. Không tệ, không tệ, không uổng ta bỏ nhiều công sức ra. Niệm Băng tiểu tử, ngươi không ăn hay sao?”



Niệm Băng tức giận nhìn Bàn Tử đang không ngừng đưa thức ăn vào cái miệng to tướng:

“Ăn cái gì? Không lẽ ngươi muốn ta trở thành tên mập giống ngươi sao? Hai mươi món ta đã làm rồi thì dù ngươi không thả Phượng Nữ cũng phải để cho nàng ra thở chút không khí chứ, đồng thời cũng là để cho ta xem nàng thế nào. Ta nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng, dù sao vì ngươi ta cũng đã cực khổ cả nửa ngày rồi.”

Bàn Tử lắc lắc cái đầu to nói:

“Nói nghe hay nhỉ. Hôm nay mặc dù ngươi nấu ăn rất ngon nhưng cũng chỉ sử dụng có hai loại ma pháp mà làm. Rõ ràng là có thể dùng bảy loại ma pháp mà chỉ dùng có hai, muốn cho có lệ mà. Đã như vậy thì đợi bao giờ ngươi làm được món ăn toàn hệ đi thì tới lúc đó ta sẽ xem xét cho bọn ngươi gặp mặt vậy.”

Niệm Băng giận dữ đứng bật dậy:

“Thúi lắm, cái gì mà cho có lệ chứ? Ngươi xem ta là người thế nào? Dù cho là cao đẳng trù sư thì muốn làm món mới cũng phải có thời gian nghiên cứu chứ. Bảy thanh đao ta đã có sẵn, chỉ là trong hai ngày gần đây quá nhiều việc, lại còn chú tâm luyện ma pháp thì thời gian đâu mà nghiên cứu trù nghệ.”

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

“Đó là việc của ngươi chứ liên quan gì tới ta, dù sao ta chỉ có việc ăn thôi. Đủ rồi, ăn uống no say rồi giờ thì đi kiếm chỗ ngủ cái đã. Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi. Chừng mười ngày nữa ta sẽ tìm ngươi, hy vọng tới lúc đó ngươi có tiến bộ. Tiền ta đưa cho ngươi không được mua ma pháp quyển trục mà chỉ được dùng thực phẩm thôi đó. Lần tới ta mà thấy ngươi dùng ma pháp quyển trục thì ta sẽ không chỉ phòng ngự đơn giản như lần trước đâu. Tiểu tử, ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi!”

Niệm Băng nhìn khuôn mặt núc ních của Bàn Tử chán nản nói:

“Ta cũng tìm nơi nào nghỉ ngơi đây.”

Dứt lời quay người bước ra ngoài. Niệm Băng biết Bàn Tử sẽ không dễ dàng buông tha cho Phượng Nữ. Chỉ cần mình cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn thì Phượng Nữ sẽ tạm thời được an toàn, chỉ là mất đi sự tự do thôi. Xem ra muốn sớm cứu Phượng Nữ thì chỉ còn cách nhanh chóng gia tăng thực lực bản thân thôi.

“Đợi một chút!”

Bàn Tử thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tới bên cạnh Niệm Băng

“Tiểu tử, để ngươi nhớ kỹ một chút, đi theo ta cái đã!”

Dứt lời liền bắt lấy Niệm Băng bay thẳng lên không trung. Niệm Băng không hề phản kháng vì hắn biết mình có phản kháng cũng phí công mà thôi. Tinh thần lực lúc này ráng chống đỡ lấy cái thân thể mệt lả. Vì vậy lúc này cách tốt nhất chính là nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Chỉ một chốc lát, Bàn Tử mang Niệm Băng ra phía ngoài thành, tìm một nơi đất trống rồi hạ xuống, ném Niệm Băng xuống đất. Niệm Băng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Bàn Tử đang cười cười hung ác nhìn mình bèn cảnh giác:

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Bàn Tử đưa tay nắm bàn tay to lớn của mình, tiếng xương bẻ vào nhau kêu lách cách, hắn cười hắc hắc nói:

“Ăn uống xong rồi thì phải hoạt động gân cốt một chút, đem ngươi ra làm bao cát đánh một trận cũng là một lựa chọn không tệ. Ngươi yên tâm, ta ra tay có chừng mực lắm, nhất định sẽ không đánh chết ngươi đâu. Đương nhiên là mười ngày sau ta vẫn đi tìm ngươi đó.”

Niệm Băng vừa muốn phản ứng thì trước ngực bỗng truyền tới một sức mạnh mãnh liệt. Cả người Niệm Băng bị đánh bay lên không trung, ngực nóng bừng như có ngọn lửa thiêu, năng lượng bành trướng khắp người khiến cho cả người Niệm Băng như tê dại. Nếu không phải khi xưa Gia Lạp Địch Mạn Tư cải tạo thân thể của Niệm Băng thì chỉ sợ một quyền đó đã khiến Niệm Băng xong đời rồi. Bàn Tử như không hề có ý buông tha, người Niệm Băng vừa bay lên thì hắn đã phi tới đánh thêm một quyền nữa kích Niệm Băng văng ra xa. Niệm Băng lúc này chỉ thấy trước mắt một màn đen, cả người như không còn cảm giác giống như xung quanh chẳng còn cái gì. Một lát sau, cả người Niệm Băng lại chấn động. Đến cuối cùng mất đi tri giác rồi ngất đi. Trước khi hôn mê, Niệm Băng còn cảm thấy giống như mình được giải thoát vậy.

Kim quang nhàn nhạt từ người Bàn Tử không ngừng phát ra, sắc mặt của y lúc này rất nghiêm túc. Từng quyền đánh vào Niệm Băng thì kim quang theo đó xâm nhập vào cơ thể hắn. Thân thể của Niệm Băng lúc này không ngừng uốn éo theo lực đánh. Bàn Tử không hề dừng lại, một quyền rồi tiếp một quyền cứ đánh liên tục. Hắn ra tay rất chừng mực, mỗi quyền đều mang lực lượng thấu nhập vào cơ thể Niệm Băng nhưng lại không hề tổn hại gì tới xương cốt.

Độ khoảng nửa giờ, sau khi Bàn Tử đánh ra quyền thứ một trăm linh tám thì ngưng lại không đánh nữa mà chụp lấy thân thể Niệm Băng đặt xuống đất rồi lẩm bẩm:

“Thật sảng khoái, sảng khoái quá. Đánh người trên không trung thật vui a! Xú tiểu tử, Bàn Tử ta không ăn uống của ngươi không đâu, đợi sau này ngươi sẽ hiểu rõ. A, ở đây dù sao cũng không có người, cứ để hắn ở đây cái đã, kiếm chỗ nào ngủ trước rồi tính.”

Do dự một chút, hắn dựng người Niệm Băng dậy. Một tầng kim sắc quang mang từ đỉnh đầu trùm xuống người Niệm Băng. Sau đó Bàn Tử vung tay, cả người Niệm Băng chui thẳng xuống dưới lòng đất. Tình cảnh của Niệm Băng lúc này giống như bị chôn sống, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy. Bàn Tử cười hì hì nói:

“Xú tiểu tử, thiên nhãn huyệt của ngươi đã mở, vậy thì hãy ráng cảm ngộ chút cảm giác tiên thiên đi nhé!”

Bàn Tử đi rồi, Niệm Băng nguyên bản bị hôn mê nay không có không khí hít thở nên từ từ tỉnh lại. Cả người lúc này tràn ngập một cảm giác đau đớn khiến hắn rất khó chịu. Xung quanh lúc này là một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy. Niệm Băng muốn trở mình thì phát hiện ra cả người bị đất cát ép chặt, căn bản không có năng lực tránh thoát. Đủ các loại cảm giác thống khổ đau đớn không ngừng lan tỏa khắp người. Ý nghĩ, da thịt, cái cảm giác đau đớn càng lúc càng lộ rõ, đại não Niệm Băng lúc này như mê muội. Phải chết thật sao? Mình thật phải chết ở đây sao?

Không, ta không thể chết được. Ý muốn cầu sống mãnh liệt khiến cho đại não của Niệm Băng từ từ thanh tỉnh. Hiện tại phải làm gì bây giờ? Chỉ còn cách dụng tới ma pháp của mình thôi. Nghĩ tới đây, Niệm Băng kiểm tra ma pháp lực trong cơ thể thì thấy ma pháp lực tiêu hao gần hết, bảy viên cầu năng lượng lúc này trở nên cực nhỏ. Ý niệm Niệm Băng nhất động tức thì dẫn động hỏa nguyên tố bạo tạc phía trên đỉnh đầu. Trước mắt phải có không khí để hô hấp nhằm bảo toàn tính mạng cái đã.

Đáng tiếc ma pháp sử dụng không chỉ có liên quan tới ma pháp lực trong cơ thể mà còn có quan hệ cực lớn với hỏa nguyên tố trong không khí. Lúc này Niệm Băng bị chôn dưới đất, hỏa nguyên tố cực kỳ ít ỏi. Thông qua ý niệm cảm thụ, Niệm Băng tuyệt vọng khi phát hiện phía trên đầu chỉ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ nhoi, căn bản không thể nổ tung đống đất ra được. Lúc này không chỉ ma pháp lực có vấn đề mà mắt Niệm Băng không nhìn thấy, tai không thể nghe, miệng không thể nói nên căn bản không thể ngâm chú ngữ để hỗ trợ mình. Cái cảm giác khó thở càng lúc càng mãnh liệt, bóng dáng tử vong bắt đầu che phủ lên ý nghĩ của Niệm Băng.

Đại não lại dần dần mê muội. Lúc này Niệm Băng không còn có thể suy nghĩ gì nữa, ý niệm cũng từ từ rơi vào một khoảng đen kịt, cả người như buông xuôi. Niệm Băng bắt đầu mơ hồ. Không lẽ thật phải chết ở đây sao? Sanh mệnh khí tức dần dần tiêu thất, cái cảm giác thống khổ khi khó thở ngược lại lại giảm đi rất nhiều, cả người bỗng trở nên như nhẹ nhàng hơn. Lúc này như có một thanh âm gì đó kêu gọi khiến tử vong càng lúc càng tiến lại gần. Không lẽ đây chính là cảm giác tử vong sao? Con người thật sự có linh hồn? Đây chính là lúc linh hồn ly thể sao?

Đúng vào lúc sanh mệnh của Niệm Băng như muốn kết thúc thì hắn cảm thấy toàn thân đột nhiên chấn động, Một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ trong nháy mắt bao trùm lấy toàn thân. Một cảm giác mới lạ xuất hiện. Không cần qua hô hấp, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển. Một tia cảm giác êm dịu từ mi tâm truyền tới đồng thời một tia khí tức thanh lương từ bên ngoài da thịt bắt đầu xâm nhập vào cơ thể. Niệm Băng kinh dị phát hiện bình đang tiến vào một cảnh giới nội hô hấp kì dị. Cả người dần sáng lên, mỗi đạo kinh mạch lúc này trên cơ thể đều thấy rất rõ ràng. Ma pháp năng lượng cầu trong người càng lúc càng vận chuyển nhanh hơn. Cái làm Niệm Băng kinh dị nhất chính là tại mi tâm hiện lên một khối cầu trong suốt phát ra từng tia tinh thần lực nhàn nhạt. Thông qua cảm thụ tinh thần lực, cảm giác tinh thần tức tốc tỏa ra bên ngoài. Lúc này giống như có con mắt thứ ba, Niệm Băng thấy rõ khắp nơi quanh mình toàn là đất đá thậm chí trong đám đất đó có gì cũng có thể thấy rõ. Tinh thần tiếp tục hướng lên trên vượt ra khỏi lòng đất thì Niệm Băng chỉ cảm thấy tinh thần mình như sáng bừng, mọi thứ ở phía trên mặt đất đều thấy rất rõ ràng. Cái cảm giác này quả thật rất kỳ dị.

Cái cảm giác thanh lương không ngừng từ từ xâm nhập vào cơ thể, Niệm Băng càng lúc càng cảm thấy một cảm giác rất mãnh liệt, tốc độ vận chuyển khí huyết trong cơ thể càng lúc càng gia tăng. Cái cảm giác thanh lương đó như thấm nhuần tới từng bộ phận. Mặc dù ma pháp lực không tăng tiến một cách rõ ràng nhưng Niệm Băng có thể cảm thấy thân thể mình có sự chuyển biến rõ rệt. Cơn đau kịch liệt từ từ biến mất, huyết dịch di chuyển trong cơ thể bỗng nhiên xuất hiện từng tia kim quang ảm đạm. Từng hạt kim sắc quang điểm li ti trong huyết dịch dung nhập vào kinh mạch rồi thông qua kinh mạch thấm vào xương cốt, đến cuối cùng ngưng lại trên bề mặt da thịt rồi dung hóa đi. Sau cái cảm giác thoải mái đó thì Niệm Băng lại cảm thấy cả người sung mãn lực lượng. Lúc này chuyện đội đất chui lên đối với Niệm Băng không có gì khó nhưng hắn không tính ra sớm. Khắp nơi lúc này đang mang lại cảm giác êm ái khó tả, nếu đã vậy thì mình lo lắng ra sớm làm gì.

Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, Niệm Băng lúc này rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ. Từng đạo khí tức thanh lương không ngừng truyền tới, Niệm Băng lúc này buông rơi cảm giác bản thân mà toàn tâm bắt đầu minh tưởng. Thông qua tinh thần lực không ngừng tăng cường, Niệm Băng hấp dẫn một lượng lớn ma pháp nguyên tố trong không khí chui xuống lòng đất rồi hấp thu vào trong cơ thể, tăng cường ma pháp lực bản thân. Tu luyện như thế này đối với Niệm Băng là lần đầu tiên. Nhưng theo ma pháp lực tăng cường, Niệm Băng phát hiện tốc độ tăng cường của ma pháp không hề chậm, hơn nữa đối với tinh thần lực của bản thân lại là một sự rèn luyện rất tốt. Khối thiên nhãn tại mi tâm lúc này sung mãn lực lượng. Niệm Băng phát hiện ra thông qua tinh thần lực, bản thân có thể khống chế tinh thần lực trong thiên nhãn. Dưới sự dưỡng dục của thiên nhãn, tinh thần lực càng lúc càng vững chắc. Một biểu hiện thấy rất rõ về việc tăng trưởng của tinh thần lực chính là cảm giác mọi thứ bây giờ rất rõ ràng, khắp nơi đều có thể nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Tu luyện của Niệm Băng dần dần tiến vào trạng thái tuần hoàn rất kì diệu. Lúc này cho dù Niệm Băng không dùng ý niệm khống chế thì thân thể cũng tự nhiên đạt tới một trạng thái rất hài hòa. Niệm Băng hoàn toàn không biết lúc này mình đang đoạn tuyệt hô hấp với bên ngoài, dưới tác dụng của thiên nhãn huyệt, các loại năng lượng trong cơ thể bắt đầu tiến về tiên thiên cảnh giới. Sự thay đổi này, tiên thiên cùng hậu thiên là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, đặc biệt năng lượng khí tức cũng không hề giống nhau. Đừng nói là hắn mà ngay cả gia gia của Niệm Băng, Hỏa Diễm Phạm Tiện Sư Vương Dung Diễm cũng còn chưa tiến nhập tới tiên thiên cảnh giới. Khi tiến hóa lên tiên thiên thì tự nhiên có thể hấp dẫn lấy khí tức hậu thiên để sử dụng cho chính mình.

Sau khi tiến vào trạng thái tu luyện cố định, Niệm Băng không để ý tới nữa mà bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây. Đặc biệt khi Bàn Tử tấn công Niệm Băng. Bản thân Niệm Băng cũng đã gặp không ít cường giả, giống như gia gia của mình Hỏa Diễm Sư Vương đã sớm gần tiến nhập tới cảnh giới thần hàng sư, giống như mẹ nuôi mà hắn mới nhận chưa lâu Ngọc Như Yên là một vũ thánh cường đại. Nhưng dù cho là Dung Diễm hay Ngọc Như Yên nếu đem so với tên Bàn Tử này thì đều kém một chút. Chí ít trước mặt Dung Diễm hay Ngọc Như Yên thì bản thân Niệm Băng còn có năng lực chống đỡ. Nhưng tên Bàn Tử này mang lại cho Niệm Băng một cảm giác, một áp lực vô hạn khiến hắn cảm thấy một chút cơ hội cũng không có. Cái cảm giác này trước giờ Niệm Băng chỉ cảm nhận thấy trên người Hỏa long vương Gia Lạp Địch Mạn Tư. Chỉ là Gia Lạp Địch Mạn Tư trước giờ vẫn chưa hề biểu hiện thực lực cường đại của mình, vì vậy Niệm Băng cảm nhận không rõ ràng. Nhưng vào lúc này Niệm Băng tin rằng nếu có Gia Lạp Địch Mạn Tư ở bên cạnh thì mình cũng không chịu khổ đầu như thế này. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Dựa vào thực lực của mình muốn cứu Phượng Nữ thì tuyệt không thể một hai ngày có thể làm được. Nhưng Phượng Nữ vẫn đang bị Bàn Tử bắt giam, đối với nàng có gì ảnh hưởng hay không khó mà đoán được. Hiện tại mau chóng cứu Phương Nữ ra chính là nhiệm vụ hàng đầu. Nếu mình đã không còn cách nào làm được thì chỉ còn cách nhờ ngoại lực. Nghĩ đến đây, Niệm Băng sớm đã xác định con đường mình sắp tới phải đi thế nào.



Ma pháp lực phát sinh biến dị trong cơ thể cho tới giờ Niệm Băng vẫn chưa tử tế xem xét qua xem biến hóa như thế nào. Cộng thêm những tri thức mà gia gia truyền thụ cùng những gì mà Niệm Băng đọc được từ đồ thư quan, tất cả đều cần thời gian nghiên cứu thì mới có thể đem ma pháp sở trường của mình dung hợp thành một thể. Hiện tại đây chính là thời cơ, có thể vừa tu luyện, vừa nghiên cứu vấn đề.

Thời gian cứ từng ngày trôi qua. Niệm Băng dưới lòng đất hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, mọi việc ở bên ngoài một chút cũng không biết. Không biết trải qua bao lâu, tinh thần lực mà Niệm Băng bố trí bên ngoài chợt dao động, con mắt thứ ba nhìn thấy rất rõ Bàn Tử từ trên trời hạ xuống đứng ngay trên đỉnh đầu của mình.

Bàn Tử sắc mặt kinh dị nhìn xuống đất lẩm bẩm tự nói:“Hảo tiểu tử, có thể chôn dưới đó mười ngày liên tục, xem ra ngươi đã hoàn toàn nắm trong tay ảo bí của tiên thiên cảnh giới rồi. Tiểu tử, ngươi ra đây cho ta!”

Dứt lời, một tay lão hướng xuống đất rồi hút mạnh lên trên trời. Niệm Băng chỉ cảm thấy một cổ đại lực truyền tới, đất cát xung quanh hầu như không tạo nên trở ngại gì, cả người trong nháy mắt phá đất chui ra, mọi thứ trở nên rất rõ ràng. Trở lại trên mặt đất, cả người Niệm Băng cảm thấy một cảm giác bay bổng, thân thể giống như không tồn tại phiêu phiêu hạ xuống mặt đất.

Bàn Tử nhìn Niệm Băng khẽ cười. Lúc này mặc dù toàn thân Niệm Băng đầy đất, y phục sớm đã bị rách tứ tung nhưng đôi mắt đen màu lam kia lúc này sáng rực một cách dị thường, ánh mắt phát ra quang mang bức người. Một đạo thất sắc quang mang chầm chậm uốn quanh người mặc dù không rõ ràng nhưng hoàn toàn có thể nhìn rõ được.

Niệm Băng vừa rời lòng đất lúc này cũng cảm thấy một cảm giác rất kỳ diệu. Không khí trước mặt tựa như không chỉ đơn giản là không khí. Đủ các loại ma pháp như đang vui mừng hướng thẳng về phía Niệm Băng. Lúc này Niệm Băng không cần minh tưởng, cũng không cần kiếm nơi nào tu luyện mà ma pháp nguyên tố tự nhiên thông qua lớp da rồi xâm nhập vào cơ thể. Mặc dù như vậy, ma pháp nguyên tố không mạnh nhưng không cần tu luyện mà cũng có thể ngưng tụ được nó, thật sự còn lâu Niệm băng mới nghĩ tới. Thật ra đây chính là ưu thế của cảnh giới tiên thiên. Tiên thiên đối với hậu thiên khác nhau chính là có một lực hấp dẫn cực mạnh. Niệm Băng sống dưới mặt đất, dưới sự giúp đỡ của thiên nhãn huyệt đã sớm chuyển từ hậu thiên sang tiên thiên. Vì vậy bây giờ mới xuất hiện tình huống như vậy.

Bàn Tử cười hắc hắc nói :“Tiểu tử, mười ngày không gặp ngươi thay đổi không ít a! Để xem hôm nay ngươi có làm cho ta kinh ngạc được hay không nha.”

Niệm Băng kinh dị nói:“Đã mười ngày rồi sao? Sao ta chỉ có cảm giác mới qua hai ba ngày thôi.”

Bàn Tử bĩu môi nói:“Ta ngủ một lần bình thường đều là mười ngày mới tỉnh dậy, không lẽ ta lại không rõ hơn ngươi sao? Tu luyện thời gian đương nhiên cảm thấy chậm đi rồi. Lại đây, để cho ta xem ma pháp của ngươi biến hóa như thế nào.”

Hít sâu một hơi không khí trong lành, Niệm Băng nói:“Đợi chút đã. Trước tiên ngươi phải thả Phượng Nữ ra để ta xem xem. Nếu không xác định nàng vẫn an toàn thì ta không đánh với ngươi đâu.”

Bàn Tử vung tay lên, quang mang tức thì lóe lên. Phượng Nữ cười cười xuất hiện bên thân Bàn Tử . Thần trí của nàng lúc này rõ ràng vẫn rất tỉnh táo. Vừa nhìn thấy Niệm Băng, ánh mắt Phượng Nữ lộ ra nét thâm tình mặc dù không thể nói ra nhưng ý quan tâm vẫn rất da diết. Ánh mắt Phượng Nữ nhìn Niệm Băng như muốn hỏi hắn có khỏe không. Nhìn thấy Phượng Nữ, Niệm Băng bất giác bay tới:“Phượng Nữ!”

Quang mang lóe lên, thân hình Phượng Nữ lần nữa biến mất. Bàn Tử như một quả núi chắn trước mặt Niệm Băng:“Tiểu tử, muốn lão bà của ngươi thì phải nỗ lực đánh bại ta trước cái đã.”

Niệm Băng ổn định thân thể lạnh lùng hừ một tiếng nói:“Được, ngươi muốn đánh thì đánh.”

Bảy thanh ma pháp đao đồng thời xuất hiện trên không trung. Niệm Băng bản thân thi triển Tật phong thuật lui về sau. Tiếp theo đó, bảy thanh đao đồng thời rơi xuống đất. Niệm Băng bình tĩnh ngâm xướng:“Băng, ngươi là đại diện cho hàn khí lạnh lẽo. Hỏa, ngươi đại diện cho cái nóng nguyên thủy. Khí tức của băng hỏa, thỉnh các ngươi đồng ý cho ta dung hợp, lấy các ngươi cùng là ngọn nguồn mọi vật. Hãy liên kết đi!”

Băng hỏa đồng nguyên lục mang tinh và bảy thanh ma pháp đao cùng lúc hạ xuống. Băng, hỏa, thổ, phong, không gian, quang minh, hắc ám bảy loại ma pháp khí tức khác nhau theo sự xuất hiện của lục mang tinh cùng lúc bộc phát. Ma pháp nguyên tố trong không khí không ngừng tụ tập về lục mang tinh. Nguyên bản ma pháp nguyên tố hiền hòa cũng bắt đầu trở nên cuồng nộ. Bảy loại màu sắc khác nhau tạo thành một tấm màn quang sắc trước mặt Niệm Băng. Dưới tác dụng của tiên thiên cảnh giới, ma pháp nguyên tố không chỉ ngưng tụ lại trên bảy thanh ma pháp đao mà còn nhanh chóng hội tụ về thân thể Niệm Băng không ngừng bổ sung ma pháp lực hao hụt. Cơ thể tràn ngập năng lượng khiến cho Niệm Băng rất tự tin. Niệm Băng lúc này cũng muốn biết ma pháp của mình trải qua mười ngày tu luyện đã gia tăng như thế nào. Qua thiên nhãn châu, Niệm Băng nhìn thấy rất rõ ma pháp ba động xung quanh. Ý niệm thoáng động, thánh diệu đao mang theo quang mang chiếu thấu thiên địa nhẹ nhàng bay lên rơi vào tay Niệm Băng, mũi đao hướng xuống đất chạm vào thân Chánh Dương đao. kim sắc quang mang bao trùm lấy Chánh Dương đao lúc này đang được hỏa diễm của hỏa diễm thần chi thạch bao phủ khiến cho cả thân đao như được phủ một lớp hồng mang nhàn nhạt.

Bàn Tử đứng yên một chỗ không hề có ý gì muốn ra tay tấn công Niệm Băng mà chỉ tĩnh lặng nhìn hắn công kích. Niệm Băng hít sâu một hơi, bình tĩnh ngâm tiếp:“Hãy sáng lên thánh quang chiếu rọi khắp thiên địa! Ngươi là đại biểu cho quang minh vô hạn phổ chiếu khắp đại địa. Hãy biến đi khí tức thánh quang. Dưới ánh sáng của băng hỏa đồng nguyên, hãy phát ra quang mang thần thánh của ngươi, thần thánh chi quang!”

Bạch quang thánh khiết của Thánh Diệu đao tức thì sáng rực tới cực điểm chiếu sáng rực chu vi khắp nơi. Thần thánh chi quang, đây chính là thần thánh chi quang dùng để tịnh hóa mọi vật. Một quang minh bát giai công kích ma pháp. Niệm Băng từ từ giơ Thánh Diệu đao lên, ánh sáng nhu hòa thánh khiết từ từ ngưng tụ lại. Bàn Tử kinh dị phát hiện niệm Băng không ngừng áp súc thần thánh chi quang. Áp súc một bát giai ma pháp không phải là chuyện dễ dàng. Không có một tinh thần lực mạnh mẽ thì căn bản không thể nào làm được. Rõ ràng trong khoảng thời gian mười ngày qua, tinh thần lực của Niệm Băng đã có tiến bộ cực lớn.

Khẽ cười nhẹ, ánh mắt của Niệm Băng thấp thoáng hàn quang, cất giọng ngâm :“Hãy cháy lên, hỏa diễm vô tâm!”

Hồng sắc hỏa diễm từ hỏa diễm thần chi thạch tức thì bừng lên, trong nháy mắt hóa thành lam sắc chân hỏa. Lam sắc hỏa diễm không ngừng bành trướng ra khắp nơi. Niệm Băng lúc này không hề ngâm tiếp chú ngữ mà lại dùng Thánh Diệu đao trong tay hấp thu lấy lam sắc hỏa diễm. Bạch sắc quang hoa hiền hỏa tức thì nhiễm bởi lam sắc hỏa diễm. Trong chớp mắt, Thánh Diệu đao trong tay Niệm Băng bạo phát ra đao mang dài năm trượng, khí tức của ma pháp nguyên tố tức thì tựa như trở nên điên cuồng. Lúc này, đôi mắt Niệm Băng phát ra quang mang sáng rực, mi tâm lấp lánh bạch quang, tinh thần lực nâng cao tới cực hạn không ngừng áp súc lấy thần thánh chi quang đang pha trộn với lam sắc hỏa diễm.

Bàn Tử nhíu mày nhìn Niệm Băng nói:“Tiểu tử, người như ngươi ma pháp mạnh thiệt nhưng ngươi nghĩ với ma pháp của ngươi có thể đánh trúng ta sao? Đừng quên là lần trước ma pháp quyển trục của ngươi đã dùng hết rồi đấy nhé.”

Nghe thấy Bàn Tử nhắc tới ma pháp quyển trục, mí mắt của Niệm Băng giật giật xém chút nữa không thể khống chế được năng lượng cực lớn trong tay, lạnh lùng nói:“Tên mập đáng chết, nếu không đánh trúng ngươi thì ta hao phí dụng sức làm gì?”

Lam bạch sắc đao mang dài năm trượng dưới nỗ lực không ngừng của Niệm Băng cuối cùng cũng thu ngăn lại khoảng bốn trượng. Lúc này sự cường đại của nó khiến cho Niệm Băng cảm thấy đuối sức. Bát giai ma pháp cộng thêm lam sắc chân hỏa, uy lực đã vượt hơn cửu giai. Cộng thêm đặc tính dung hợp ma pháp thì cái ma pháp này đã vượt xa cửu giai rồi. Một ma pháp cường đại như vậy dụng tinh thần lực áp súc khiến cho dù tinh thần lực Niệm Băng đã đề thăng lên một cảnh giới mới nhưng tốc độ tiêu hao cũng thật quá lớn. Bước chầm chậm từng bước, dưới áp lực cực lớn đó, từng bước chân Niệm Băng đều lưu lại trên mặt đất những dấu chân thật sâu

Bàn tay hút lại, dưới tác dụng của tinh thần lực và ma pháp lực, Chánh Dương đao đang bừng bừng lam sắc chân hỏa bay vào tả thủ của Niệm Băng. Hai ngọn ma pháp đao khẽ chạm vào nhau. Lam sắc hỏa diễm lúc này trên Thánh Diệu đao lại bị Chánh Dương đao hấp thu trở lại. Lam sắc hỏa diễm lúc này bừng bừng bốc lên, năng lượng không hề kém khi Niệm Băng dùng chú ngữ dẫn động thần thánh chi quang lúc nào.

Bàn Tử hiện ra thần sắc kinh dị:“Lần đầu tiên ta nhìn thấy sử dụng bát giai ma pháp như vậy. Dùng quang minh kết hợp với hỏa diễm, dưới sự dồn nén của tinh thần lực bộc phát. Hảo tiểu tử quả nhiên là có bản lĩnh. Bất quá ta muốn xem ngươi làm sao khiến ta không thể tránh né được? Hắc hắc hắc...”

Thanh âm Bàn Tử vừa dứt thì Niệm Băng bắt đầu cử động. Hai tay niệm Băng đưa ra hai bên, từng bước từng bước tới gần Bàn Tử. Khi còn cách Bàn Tử khoảng ba trượng thì song thủ Niệm Băng cùng lúc đánh về phía trước.

“Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến,điêu thành ba đào bách hồi toàn,thần công thiên cổ kim phương tại,đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền.”

Bạch sắc hỏa diễm mau chóng bao trùm lấy hữu thủ, chín con quang long cực lớn hiện ra mang theo khí tức thánh khiết, tiếng long ngâm không ngừng vang lên, cửu long lúc này đã hoàn toàn phong kín đường chạy thoát của Bàn Tử.

Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện quang long, Bàn Tử giật mình, trên khuôn mặt xuất hiện thần sắc quái dị bất giác lui về sau một bước. Lúc này, động tác của Niệm Băng vẫn còn chưa dừng lại.

“Quỷ mê nguyệt vựng băng giản toái, điêu thành bích ngô phượng hoàng hồi,thần nhạc nhất khúc thanh âm chuyển,đao minh vân động kinh điểu phi.“

Tại tả thủ dưới sự bao bọc của lam sắc chân hỏa, chín con lam sắc phượng hoàng cực lớn hiện ra. Hỏa diễm của phượng hoàng mau chóng bù vào những khe hở của cửu long. Trong nháy mắt, long phượng hợp minh dẫn tới khí tức bùng phát. Quang minh cùng hỏa diễm dung hợp vào nhau một cách hoàn mỹ. Xung quanh khuôn viên năm trượng quanh Bàn Tử hoàn toàn bị cửu long cửu phượng bao trùm. Lam bạch quang mang không ngừng đan vào nhau. Hai bát giai ma pháp dưới tác dụng dung hợp uy lực mau chóng tăng hơn cả thập giai.

“Long vu tập vũ chi long phượng quang diễm.“

Quang mang của cửu long cửu phượng trong nháy mắt đã bao trùm khắp chu vi nơi bàn tử đứng.

Trong quang mang truyền ra thanh âm của Bàn Tử:“Mẹ nó, xú tiểu tử này không ngờ còn có tuyệt chiêu như thế này nữa!”

“Oành!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook