Băng Hỏa Ma Trù

Chương 64: Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư (Thượng)

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Thế nhưng, bọn họ không hề phát hiện, ngay sau khi bọn họ ly khai, một tiếng nuốt nước bọt từ sâu bên trong huyệt động mơ hồ truyền lại, còn kèm theo một thanh âm phẫn nộ. “Mẹ nó, sao động này lại nhỏ như vậy, thơm quá, thơm quá, thơm quá. Quên đi, ta đi ngủ thôi. Mấy thứ tiểu trùng tử làm ra sẽ không thể ngon được. Đúng, nhất định không ngon, ngủ, ngủ, ….”

Nghỉ ngơi suốt ba ngày, thương thế của mọi người đều có chuyển biến tốt, vết thương trên vai Niệm Băng đã khép lại, thế nhưng, với hắn mà nói, đây cũng chẳng tính là chuyện tốt, gân cốt đã đứt, bên ngoài da khép lại cũng không thể nói lên điều gì, cánh tay này của hắn tạm thời đã bị phế. Tin tức tương đối tốt là Tử Thanh Kiếm đã thanh tỉnh, bởi vì không hao hết thể lực, sau khi khôi phục hắn vẫn còn sinh long hoạt hổ như trước.

“Tạp Lạc hội trưởng, ta xem, chúng ta đi vào bên trong động dò xét trước, người bị thương trước hết đợi ở chỗ này, đợi khi tìm được đường ra, rồi trở về đón bọn họ.” Niệm Băng nói.

Tạp Lạc gật đầu, đáp: “Niệm Băng, vết thương của ngươi không nhẹ, cũng lưu lại đi, có chúng ta mấy người cùng Phượng Nữ cô nương đi là đủ rồi.”

Niệm Băng lắc đầu, nói: “Ta không sao, ta trên người còn có không ít quyển trục, nói không chừng có thể giúp đỡ các ngươi, Lý Đắc lão sư, pháp lực của người khôi phục đến đâu rồi?”

Lý Đắc nói: “Đã hoàn toàn khôi phục, ta cũng đi cùng các ngươi, mọi người có thể chiếu ứng tốt cho nhau.”

Sau khi thương lượng, Phượng Nữ, Tử Thanh Kiếm, Tạp Lạc, Gia Đặc Lâm, Niệm Băng cùng với Lý Đắc sáu người vào động tìm kiếm đường ra. Những người khác ở tại chỗ nghỉ ngơi, chờ đợi tin tức.

Để vật phẩm dư thừa tại chỗ. Niệm Băng sáu người nhẹ nhàng tiến vào. Phượng Nữ đi dẫn đầu, tiếp theo là Tử Thanh Kiếm, Niệm Băng vì trên người có thương tích, cho nên đi ở cuối đội ngũ, dùng hỏa diễm thuật soi đường cho mọi người. Trước khi xuất phát, Niệm Băng từng hỏi Phượng Nữ về thương thế. Phượng Nữ nói cho hắn là đã khôi phục khoảng năm thành, thế nhưng nguyên khí bị thương rất nặng, không phải mấy tháng thời gian thì không thể khôi phục hoàn toàn.

Huyệt động quả thực rất sâu, thể tích lúc lớn lúc nhỏ, nhỏ nhất đích thì phải khom lưng mới có thể chui qua, lớn thì có thể vừa cho sáu người cùng đi. Càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng cao, may là bên trong huyệt động thoáng gió, mọi người tuy hơi nóng, nhưng cũng vẫn có thể chịu được.

Đi nửa canh giờ, động huyệt phía trước vẫn tối om, Phượng Nữ xoay người nhìn thoáng qua Niệm Băng ở phía sau cùng, Niệm Băng gật đầu với nàng, ý bảo mình không có việc gì. Đúng lúc này, bọn họ đột nhiên phát hiện, ở phía trước có thay đổi. Tựa hồ có ánh sáng lóe lên.

Mấy người im lặng nhìn nhau, đồng thời đề cao cảnh giác, Phượng Nữ rút Ly Thiên kiếm, Tử Thanh Kiếm cũng kéo trọng kiếm từ lưng xuống, cầm chắc trọng kiếm trong tay, Niệm Băng cùng Lý Đắc đều ngâm xướng một ma pháp mà mình sở trường chuẩn bị ứng biến.

Qua khúc quanh, mọi thứ thay đổi thật nhanh. Sáu người cơ hồ đồng thời thấp giọng kinh hô, tất cả đều dừng bước.

Hiện ra trước mắt bọn họ, là một huyệt động lớn đến mức không hình dung nổi, huyệt động kéo từ dưới lên trên đỉnh, ánh nắng trực tiếp xuyên qua, từ độ cao mà tính, trần động này sợ rằng cũng cao chừng nghìn trượng, như bụng núi giữa không trung, không gian lớn đủ để dung nạp vạn người, mà thứ khiến họ kinh ngạc nhất, là hai tòa núi trước mặt. Một tòa là bảo sơn ( ND: núi bảo vật ) đang lóe ra thải quang, mà tòa kia, là nhục sơn do một một sinh vật cực lớn hình thành.

Thất thải bảo sơn cao chừng ba trượng, các loại bảo vật lấp lánh dưới ánh dương quang, đa số các loại bảo thạch, trong đó cũng không thiếu vài thứ kỳ dị, thậm chí còn có một vài binh khí nhìn qua có tính chất cực tốt, hấp dẫn Niệm Băng nhất chính là một chiếc hộp tạo bởi ngọc thạch, dựa theo kiến thức hắn trước đây học được ở đồ thư quán, đó rõ ràng là để cất giữ sách. Nếu tin tức của Tạp Lạc không lầm, sợ rằng đó chính là thượng cổ ma pháp thư sách mà hắn muốn tìm.

Tạp Lạc nuốt một ngụm lớn nước miếng, lẩm bẩm: “Trời ạ! Đống bảo tàng này sợ rằng có thể so với quốc khố của một quốc gia, may mắn không để Hoa Nhị tới, nếu không, nàng sợ rằng sẽ không nhịn được rồi.”

Niệm Băng tới bên cạnh Phượng Nữ, thấp giọng nói: “Đây, đây thật sự là một con á long? Sao như là một cự long chân chính?”

Phượng Nữ cười khổ đáp: “Xem ra chúng ta vận khí thật sự rất tốt, ngươi nói đúng, đây chính là một con cự long chân chính, hỏa hệ cự long.”

Niệm Băng mặc dù đã mơ hồ đoán được, nhưng vẫn không khỏi chấn động toàn thân, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ. Thân thể lớn đang nằm bên cạnh bảo sách kia, cùng với phong hệ cự long trước đây hắn gặp giống nhau như đúc, chỉ là thân thể lớn hơn một chút, mà long lân lại là hồng sắc, thân thể của nó có chiều dài gần mười trượng, hai long dực xòe ra, đặt trên mặt đất bảo vệ thân mình, trên đầu có một đôi sừng, khóe miệng có râu, dưới trán có châu, toàn thân được kim hồng sắc lân phiến bao bọc, mặc dù mắt nhắm, nhưng khí thế vô hình này lại nói cho mọi người, đây tuyệt đối là sinh vật cực kỳ nguy hiểm. Hỏa long nhân tộc vốn xưng là long chủ cũng không phải á long, mà là một hỏa hệ cự long chân chính, chuyện này thật khiến Niệm Băng khó mà không sinh ra lòng sợ hãi.

“Phượng Nữ, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Niệm Băng ánh mắt hướng về phía mỹ nữ bên cạnh.

Phượng Nữ khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ mặt trước, nói: “Đã có đường ra, đương nhiên là ly khai.”

Niệm Băng ngẩn người, đáp: “Ngươi tựa hồ cũng không lo lắng?”

Phượng Nữ cười nói: “Có cái gì mà phải lo lắng, chân chính cự long so với á long còn ham ngủ hơn, chỉ cần ngươi không động tới bảo bối của nó, không khiến nó chú ý, thì dù cho hét to bên người thì nó cũng không tỉnh, chúng ta vận khí thật là không tồi. Yên tâm đi, đối với chúng ta mà nói, cự long chân chính ngược lại không có nguy hiểm bằng á long, đương nhiên, là trong khi nó không tỉnh. Ta nhắc nhở các ngươi một lần nữa, ai cũng không nên động tới bảo vật này, nếu không, cự long giết chúng ta, chỉ đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy.”

Tạp Lạc thấy Phượng Nữ nhìn về phía mình, ngăn lại nói: “Có thể nhìn thấy cự long chân chính, đối với chúng ta mà nói thì đã là kinh lịch hiếm có rồi, các ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt không có ý muốn động tới bảo vật này. Ta tuổi mặc dù không nhỏ, nhưng sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, ta còn muốn trở về dưỡng lão chứ, hiện tại làm sao bây giờ? Chúng ta nên nghĩ cách đi ra thôi?”

Niệm Băng nói: “Ta trước cứ đi ra thôi, bất quá, động này so với chúng ta tưởng tượng còn cao hơn nhiều, muốn tìm dây đủ dùng sợ là không dễ dàng, Phượng Nữ, ma pháp của ta có thể cầm cự để hai người chúng ta ra ngoài, sau khi đi ra ngoài rồi sẽ nghĩ biện pháp.”

Phượng Nữ gật đầu, ngay khi Niệm Băng vừa muốn sử dụng Bạo Phong Tuyết, dị biến đột nhiên xảy ra. Một bóng đen với tốc độ như chớp lao tới đống thất thải bảo vật, ầm một tiếng, bảo vật bắn tứ phía, trong tay bóng đen, lộ ra một cái chai màu đen. Tiếng cười quái dị vang lên. “Ha ha, cảm tạ các ngươi đã ngu ngốc thay ta mở đường, thay ta chịu tội.”

Niệm Băng mấy người lúc này mới phản ứng lại, chỉ thấy đó là một gã toàn thân chìm vào trong hắc sắc đấu khí, từ bề ngoài căn bản nhìn không ra bộ dáng của hắn, cả người đều bao phủ trong làn sương mù màu đen, Lý Đắc quang mang trong mắt sáng rực. “Hắc ám ma pháp sư.”

Tiếng gầm phẫn nộ chợt vang lên. Sự tình trước mắt khiến hỏa hệ cự long phát ra tiếng thét vô cùng phẫn nộ. “Ai động tới bảo bối của ta, muốn chết.” Ám hồng sắc quang mang từ long trảo giơ lên của cự long bắn ra, thẳng đến thân thể hắc y nhân nọ, hắc y nhân không dám liều mạng, thân hình được hắc vụ bao vây phiêu phiêu bay sang một bên, trong tiếng nổ ầm ầm, vách núi vững chãi bị cự long phẫn nộ công kích cũng xuất hiện một đại động đường kính ba thước. Tro văng khắp huyệt động, ngay cả mảnh đá vụn cũng không có có, nơi bị đánh trúng hoàn toàn biến thằnh màu đen sạm.

“Các ngươi bồi tiếp cự long đùa rỡn đi, không phụng bồi nữa.” Thanh âm âm lãnh tràn ngập hưng phấn, mắt thấy hắn bóp vỡ một cái quyển trục, bạch sắc lục mang tinh xuất hiện dưới chân hắn, quang mang chợt lóe, cả người hoàn toàn biến mất, ngay cả một tia khí tức cũng không hề lưu lại.



Niệm Băng cùng Lý Đắc đồng thời hít một ngụm khí lạnh, bởi vì bọn họ phát hiện, đối phương sử dụng quyển trục kia, là thập giai không gian hệ ma pháp quyển trục vốn không thể tồn tại – Viễn Phương Đích Hô Hoán. Niệm Băng từng ở tầng cao nhất trong Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội đồ thư quán đọc qua giới thiệu về Viễn Phương Đích Hô Hoán, là tối giai đào bào quyển trục ( ND: quyển trục chạy trốn cao cấp nhất ), chỉ bất quá, quyển trục này là thứ mà ma đạo sư cũng vô pháp chế tạo. Lại thêm là trên đại lục hiện tại căn bản là không có không gian hệ ma đạo sư. Quyển trục này có thể khiến người sử dụng trong nháy mắt đi tới ma pháp trận dẫn đạo ở cách xa nghìn dặm, là viễn khoảng cách truyền tống ma pháp. Nếu có không gian hệ ma đạo sư, ngâm xướng chú ngữ đầy đủ cần phải mất thời gian một bữa cơm, còn phải tiêu hao toàn bộ ma pháp lực mới có thể thành công. Quyển trục trân quý như thế, đã không thể dùng giá trị để hình dung rồi.

Sáu người, ngơ ngác đứng ở nơi đó, bọn họ hiện tại nghĩ không phải là hắc y nhân kia từ đâu mà đến, tại sao làm như vậy, mà là nghĩ đến việc hỏa hệ cự long đối diện đang bừng bừng phẫn nộ.

Thân hình khổng lồ đứng đó tựa như một ngọn núi, long dực cự đại duỗi dài ra mười trượng hai bên, hỏa hồng long tu ở hai bên mép rung rung, ám hồng sắc long mục toát ra vẻ phẫn nộ mãnh liệt. Vừa rồi một kích thế nào bọn họ đều thấy được, cho dù là Phượng Nữ ở trạng thái mạnh mẽ nhất cũng sợ là đỡ không nổi, đối diện với sinh vật tối cường đại trên đại lục, sáu người mặt xám như tro tàn, cùng cự long mặt đối mặt, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Chính là vẫn còn Niệm Băng phản ứng nhanh nhất, ho khan một tiếng, thăm dò nói: “Cự long tiên sinh tôn kính, chúng ta, chúng ta không giống với tên tiểu thâu kia, ngài nếu không có chuyện gì khác, chúng ta sẽ không quấy rầy giấc ngủ của ngài.”

Cự long hơi hạ đầu. “Nhân loại hèn hạ, ngươi đang nói với ta sao? Nhưng là, vừa rồi người kia đã rõ ràng nói, là các ngươi đưa hắn tới nơi này. Hơn nữa, hắn vẫn còn trộm đi Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn Chi Bình do ta trông giữ. Đó đều là trách nhiệm của các ngươi. Các ngươi động thủ đi. Ta cho các ngươi một một cơ hội, chỉ cần có thể đả thương một khối lân phiến của ta, ta liền tha cho các ngươi ly khai nơi này.”

“Liều mạng, đầu một đao, thân một đao.” Tử Thanh Kiếm nổi giận gầm lên một tiếng, trọng kiếm trong tay lao về phía cự long, Tạp Lạc thầm than một tiếng, cùng Gia Đặc Lâm phóng theo Tử Thanh Kiếm vọt tới, Lý Đắc sớm đã chuẩn bị Thủy Long Thuật giờ phát hiện ra, bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.

“Không nên động thủ.” Phượng Nữ kinh hô chặn Niệm Băng đang chuẩn bị phát động ma pháp, hỏa hồng sắc thân ảnh nhanh như thiểm điện che ở trước cự long, Ly Thiên thần kiếm hóa thành một màn kiếm ảnh hoa mỹ, chấn lui Tử Thanh Kiếm, Tạp Lạc cùng Gia Đặc Lâm, rồi lại đón bát giai công kích ma pháp của Lý Đắc. Ly Thiên thần kiếm huy vũ không một khe hở, tựa như Phượng Nữ chỉ sợ có một tia lọt qua.

Ma pháp là do Lý Đắc khống chế, dựa vào mấy ngày trước Phượng Nữ xả thân cứu mọi người, Lý Đắc đối với lời của nàng rất tin phục, Thủy Long Thuật mới vừa tiếp xúc với Phượng Nữ, lập tức bị hắn thu trở về. Mặc dù như thế, Phượng Nữ thân thể suy yếu vẫn không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Niệm Băng vội vàng chạy lên đỡ lấy Phượng Nữ. “Phượng Nữ, ngươi làm cái gì vậy?”

Phượng Nữ thở dốc vài tiếng, nói: “Ta là cứu mạng các ngươi.” Xoay người, mặt hướng về phía hỏa hệ cự long kia, lạnh lùng nói: “Thật không nghĩ tới, cường đại như vậy, cũng biết lừa gạt chúng ta.”

Hỏa hệ cự long hừ một tiếng, nói: “Ngươi là hậu đại của tiểu phá điểu sao, trách không được cũng biết quy củ.”

Phượng Nữ yên lặng nhìn kỹ hỏa hệ cự long, nói: “Nguyên lai đây là thật sự, vừa rồi ta chỉ là đoán mà thôi, hiện tại ngài lại chứng thật. Long Thần đại nhân để các người thất hệ cự long trấn thủ nhân giới, để sự cân bằng của nhân giới không bị các người ảnh hưởng, cho nên đã định ra quy củ, trừ phi là nhân loại chủ động tập kích các người hoặc là xâm phạm các người, nếu không thì không cho phép các người chủ động ra tay với nhân loại, ta không nói sai chứ. Ngài biết rõ cái chai đen kia bị cướp không phải lỗi của chúng ta, vừa rồi lại dụ để đồng bạn của ta ra tay, chính là muốn giết chúng ta.”

Vừa nghe lời này, Lý Đắc đám người mới biết được, cái mạng đúng là do Phượng Nữ cứu, nếu không phải Phượng Nữ mạo hiểm không sợ thương tích chặn công kích của bọn họ lại, sợ rằng, lúc này đã bị hủy diệt dưới phản kích cường đại của hỏa hệ cự long rồi.

“Không được gọi ta là ta cự long, ta là long vương, hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại. Ngươi rất thông minh, bất quá, ngươi cho rằng như vậy là có thể giữ lại vận mệnh của các ngươi sao? Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn Chi Bình bị cướp, Long Thần đại nhân nếu biết, cũng sẽ trách tội ta, ta mặc dù không thể chủ động ra tay giết các ngươi, nhưng đem các ngươi giữ ở chỗ này, cho các ngươi tự chết đói cũng rất dễ dàng làm được, đừng cho là ta ngủ nên cái gì cũng không biết, các ngươi cùng đám người hầu của ta giao thủ, ta đều biết. Các ngươi tới nơi này mục đích vốn chính là vì bảo bối của ta, bởi vì muốn giữ mạng mới buông bỏ mục đích. Có thể thấy được, các ngươi cũng là nhân loại hèn hạ, lưu sinh mạng của các ngươi lại là lựa chọn chính xác.”

Niệm Băng đỡ Phượng Nữ, cất cao giọng nói: “Gia Lạp Mạn Địch Tư, mặc dù ta không biết ngươi nói đến Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn Chi Bình là vật gì, nhưng ta nghĩ, vật đó đối với ngươi hẳn không phải là thứ gì quá trọng yếu, nếu chúng ta hứa giúp ngươi tìm cái chai này về, ngươi bỏ qua cho chúng ta được chứ?”

“Tìm về? Chỉ bằng các ngươi? Vừa rồi tên hỗn đản kia rõ ràng là tàn dư của ám ma, chỉ bằng năng lực của mấy người các ngươi, cùng lên cũng không đủ để chống lại hắn. Chứ đừng nói là lấy trở về. Vừa gặp, sợ rằng kẻ chết trước chính là các ngươi. Được rồi, không được gọi tên của ta, phía sau phải thêm vào hai chữ vĩ đại.” Thanh âm của Gia Lạp Mạn Địch Tư tràn ngập khinh thường.

Niệm Băng lạnh nhạt đáp: “Được, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ta muốn nói với ngài, đặc điểm lớn nhất của nhân loại chính là sáng tạo, có lẽ hiện tại chúng ta không phải đối thủ của kẻ kia, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không thể. Chỉ cần ngài cho chúng ta thời gian, chúng ta nhất định có thể giúp ngài đoạt vật kia về. Ta có thể phát thệ.” Chỉ cần có thể còn sống ly khai nơi này, phát thệ thì có đáng gì.

Gia Lạp Mạn Địch Tư tức giận hừ một tiếng, nói: “Nhân loại, ta sống mấy nghìn năm rồi, tiểu kỹ này của ngươi mà cũng muốn gạt ta sao? Thệ ngôn của nhân loại các ngươi cân lên cũng chẳng được mấy tiền. Như vậy được rồi, ta cũng không phải không thể không giết các ngươi, nếu các ngươi có thể đưa ra thứ gì đó để đổi mạng, ta có thể suy nghĩ đến việc tha các ngươi ly khai, hơn nữa còn không cho hạ nhân của ta ngăn cản.” Vừa nói, nó vừa lấy long trảo bóp mở bóp mở.

Niệm Băng dụi dụi hai mắt, thầm nghĩ, ta không nhìn lầm chứ, đầu long này sao lại ngu ngốc như vậy, so với phong hệ cự long Tạp La Địch Lý Tư lần trước nhìn thấy hoàn toàn bất đồng. Nếu mấy người mình chết, mọi thứ trên người không phải đều là của hắn sao? Hắn tại sao phải làm vậy? Hắn đến tột cùng là muốn lấy thứ gì?

Liếc nhìn Phượng Nữ, Niệm Băng nói: “Vậy ngài muốn thứ gì?”

Thân hình to lớn của Gia Lạp Mạn Địch Tư ngồi xuống, khiến sự uy áp lên Niệm Băng mấy người giảm đi rất nhiều. “Thế này. Ta cũng không yêu cầu gì quá cao. Giống như kiếm trong tay hậu nhân của tiểu phá điểu, miễn cưỡng có thể đổi lại mạng của nàng. Các ngươi chỉ cần mỗi người có thể đưa ra một kiện bảo bối, ta sẽ tha cho các ngươi ly khai. Bất quá, đừng mang đồng nát tới lừa ta, ta Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại không phải kẻ dễ bị lừa phỉnh.”

Phượng Nữ cả giận nói: “Ngươi xảo trá như vậy, long tộc cũng đều giống như ngươi sao?”

Gia Lạp Mạn Địch Tư mí mắt mở lớn. “Sao, ngươi nghĩ ta đánh mất mặt mũi của long tộc? Hừ, ta nói cho ngươi một chuyện, ta đã nghỉ ngơi tại khối đại lục này mấy nghìn năm. Ta sẽ quay về thần giới, mà ta chính là dưới trướng của một long thần. Dùng đồ vật để đổi lại mạng sống của các ngươi là chuyện rất công bình, quy tắc là ta định ra, ngươi không có quyền phản đối.”

Nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nói như vậy, Niệm Băng trong lòng ngược lại, lại trở nên bình tĩnh, hắn ngăn Phượng Nữ ngăn cản tranh biện tiếp, lạnh nhạt cười, nói: “Đem đồ vật đổi lại mạng sống. Được. Ta với ngươi trao đổi, ta nguyện ý dùng toàn bộ đồ vật của ta đổi lấy sinh mạng của tất cả đồng bạn.” Vừa nói, hắn mở không gian chi giới, trước sau lấy ra Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức, Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao cùng với Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm và khối Thánh Diệu Thạch. Nhất thời, trước người Niệm Băng bảo quang bắn ra bốn phía. Gia Lạp Mạn Địch Tư nhất thời mở to hai mắt nhìn, toát ra vẻ tham lam.

“Không tồi, không tồi, mấy thứ này cũng có thể trao đổi, các ngươi đi gọi đồng bạn đến đây đi.”

Thân thể Tạp Lạc có chút có chút run rẩy. “Niệm Băng, lần này vốn là ngươi giúp chúng ta, sao có thể để ngươi đem đồ của mình để cứu chúng ta? Hơn nữa, mấy thứ này của ngươi. Ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới!.”

Niệm Băng giơ tay ngăn cản hắn. “Tạp Lạc hội trưởng, không cần nhiều lời. Sống sót mới là tối trọng yếu, đồ vật gì cũng đều là ngoại vật. Phiền toái ngài gọi những người khác đến đây đi.”

Tạp Lạc nhìn Niệm Băng, lúc này hắn đột nhiên phát hiện. Thân ảnh Niệm Băng lại cao lớn như vậy. Hắn nào biết rằng, Niệm Băng lúc này cũng đang đấu tranh trong lòng, Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm và Thánh Diệu Thạch mặc dù trân quý, với hắn mà nói quả thực chỉ là ngoài vật mà thôi. Nhưng trên Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao lại khảm thứ cuối cùng mà phụ mẫu lưu lại cho hắn, hắn sao có thể để mất? Thế nhưng, đối mặt với con cự long tham lam này, Niệm Băng biết, nếu không đưa ra, thì tuyệt không có khả năng ly khai nơi này. Sinh mạng của Tạp Lạc cùng chúng dong binh hắn có thể mặc kệ, thế nhưng, Phượng Nữ, Long Linh hắn lại không thể không nghĩ tới, huống chi, con cự long sống mấy vạn năm này, sợ rằng sớm đã thăm dò được chi tiết về mình, không bằng chủ động đem ra trước còn hơn. Niệm Băng thầm phát thệ, chỉ cần có thể sống sót, một ngày nào đó, mình sẽ nghĩ biện pháp lấy lại những thứ này.

Gia Lạp Mạn Địch Tư vung long trảo lên, những thứ Niệm Băng mang ra đều bay tới trước mặt nó, nó dùng long trảo cầm Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, khen: “Không tồi, thật sự rất không tồi, đồ tốt như vậy, chỉ có Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại mới có thể sở hữu.”

Phượng Nữ tay nắm Ly Thiên kiếm do khẩn trương mà trắng không còn chút máu, Niệm Băng dùng tay trái ôm eo nàng, nhẹ nhàng bấm vài cái, ý bảo nàng không nên xúc động. Đồ vật cũng đã lấy ra rồi, chỉ cần có thể còn sống ly khai nơi này, mọi thứ đều có thể bàn sau.



Một lát sau, Tử Thanh Mộng, Long Linh cùng với Băng Nguyệt dong binh đoàn tất cả mọi người được Tạp Lạc dẫn lại đây, vừa nhìn thấy bảo bối đầy đất, Hoa Nhị hai mắt sáng rực, mới vừa muốn tới nhặt, lại bị Tạp Lạc một chưởng đẩy sang một bên, Tạp Lạc cả giận nói: “Lúc nào rồi, còn không sửa được cái bệnh tham tài của ngươi.”

Hoa Nhị ngây ra một lúc, lúc nàng nhìn thấy thân thể to lớn của hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhất thời trở nên trầm mặc.

Niệm Băng ho khan một tiếng, nói: “Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, chúng ta đã tới đầy đủ rồi, hiện tại chúng ta có thể ly khai chứ.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư dương dương tự đắc nhìn Niệm Băng, nói: “Được, ngươi, còn hậu nhân của tiểu phá điểu có thể đi, đương nhiên, kiếm của nàng phải lưu lại, những người khác, thì ở chỗ này chờ chết đi.”

Niệm Băng trong ong ong suýt nữa nổ tung. “Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ vĩ đại như ngươi, cũng muốn nuối lời sao?”

Gia Lạp Mạn Địch Tư cố làm ra vẻ oan uổng nói: “Vĩ đại như ta sao có thể nuốt lời? Vừa rồi ta chỉ nói là mấy thứ này của ngươi có thể đổi mạng, cũng không có đáp ứng ngươi đổi mạng của mọi người, chỉ có thể đổi mạng của chính ngươi mà thôi.”

Niệm Băng hô hấp đã có chút không đều. “Gia Lạp Mạn Địch Tư, thì tính là một vật đổi một mạng, mấy thứ này cũng có thể đổi được bốn mạng, hơn nữa kiếm của Phượng Nữ, hẳn là chí ít chúng ta cũng có thể ly khai năm người.”

“Không, không, không. Ngươi không lầm như vậy, trao đổi thế nào là ta định đoạt, nếu ngươi không muốn đi, bồi tiếp bọn họ ở chỗ này chờ chết thì ta cũng không phản đối.” Giọng Gia Lạp Mạn Địch Tư âm hiểm giống như tiểu nhân.

Phượng Nữ giận dữ. “Ta với ngươi liều mạng.”

“Đánh? Nếu là tiểu phá điểu thì còn có năng lực đó, ngươi, vẫn còn quá non. Ta cũng chưa nói là những người khác đều không thể đi, bất quá, cũng phải đem đồ vật để đổi mạng. Ta, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại chỉ có hai sở thích. Một là bảo bối này, mà thứ hai, hắc hắc, chính là ăn ngon. Nếu các ngươi có cái gì ăn ngon mang ra đổi, có lẽ có thể suy tính một chút. Đương nhiên, phải là ngon hơn thứ này mới được.” Long trảo vung lên, chẳng biết từ đâu lấy ra một con cá khô to, đưa vào trong miệng bắt đầu nhai.

Biến hóa bất ngờ, khiến Niệm Băng sinh ra cảm giác muốn cười lớn. Ăn, đây chính là thứ ta am hiểu nhất!

“A! Là ngươi, ngày đó thanh âm kia là của ngươi.” Tử Thanh Mộng đột nhiên kinh hô.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: “Không sai, tiểu nha đầu trí nhớ thật tốt. Ngày đó ngươi làm thứ mì gì đó, ngửi cũng không tồi, không biết ăn vào thì có vị đạo thế nào. Như vậy được rồi. Ngươi làm vài thứ gì ngon ngon cho ta phẩm thường, nếu có thể khiến ta hài lòng, chỉ cần mình ngươi lưu lại nấu cơm cho ta, những người khác ta có thể để cho đi.”

Trong lòng Niệm Băng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ quái dị, này Gia Lạp Mạn Địch Tư sở dĩ làm khó dễ mọi người, chẳng lẽ là vì muốn lưu Tử Thanh Mộng lại để nấu cơm sao? Nếu là như thế, thì có cách giải quyết rồi. Nắm được nguyên cớ, Niệm Băng nhất thời tỉnh táo lại, khẽ cười nói: “Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại. Thực vật của nhân loại chúng ta là mỹ diệu nhất, há có thể mang cá khô mà ngươi ăn có thể so sánh được. Ta chính là một trù sư của nhân loại, nếu ngài nguyện ý, ta rất mong được vất vả vì ngài.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư trong mắt sáng ngời, hắn ăn cá khô này sớm đã chán rồi. Giống như Niệm Băng phán đoán, mạng của những người này đối với hắn mà nói thì cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là có thể ăn được thực vật có mỹ vị. “Ngươi cũng biết nấu cơm sao? Tốt lắm, vậy ngươi đến đây đi. Bất quá, nếu ngươi làm được đồ ăn ngon, những người khác có thể đi, ngươi lại phải lưu lại.”

Nghe hắn nói vậy, Niệm Băng không khỏi có chút buồn cười, người ta nói chơi với hổ, mình hiện tại gọi là chơi với long đi.

“Niệm Băng, còn ta nữa.” Tử Thanh Mộng vài bước chạy đến bên cạnh Niệm Băng, ánh mắt kiên định nhìn hắn.

Niệm Băng lắc đầu, nói: “Không, trù nghệ của ngươi sao có thể thỏa mãn Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại chứ?” Mọi người có nhược điểm của chính mình, long cũng không ngoại lệ, nếu đã tìm được nhược điểm của Gia Lạp Mạn Địch Tư, Niệm Băng tràn ngập tin tưởng đối với chính mình.

Gia Lạp Mạn Địch Tư long trong mắt quang mang lóe lên, nhìn Niệm Băng nói: “Nói thì vô dụng, ngươi làm cho ta nếm thử, chỉ cần có thể khiến ta hài lòng, các bằng hữu này của ngươi có thể đi.”

“Niệm Băng.” Phượng Nữ vội vàng kéo hắn.

Niệm Băng mỉm cười, nói: “Yên tâm, không có việc gì. Chẳng lẽ ngươi không tin trù nghệ của ta sao?”

“Nhưng ….”

Niệm Băng dùng mắt chặn Phượng Nữ, khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không nên nói thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư, thở dài một tiếng, nói: “Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài ở chỗ này ngủ, nói vậy đối với ngoại giới cũng không hiểu rõ, ta ở thế giới nhân loại có danh xưng là Băng Hỏa Ma Trù, có lẽ ma pháp của ta căn bản không thể lọt vào pháp nhãn của ngài, thế nhưng, dùng để nấu ăn thì cũng là đủ rồi.”

“Dùng ma pháp nấu ăn?” Gia Lạp Mạn Địch Tư đã có vẻ không thể chờ đợi được nữa, thân thể to lớn đang ngồi lại đứng lên, chiếc đầu to hướng về phía Niệm Băng. “Vậy còn chờn chờ gì nữa? Lập tức nấu cho ta ăn.”

Trong lòng Niệm Băng cười thầm, một con cự long tham ăn! Trên mặt toát ra vẻ trầm thống. “Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, thật sự là xin lỗi, với trù nghệ của ta, ta vốn tuyệt đối có nắm chắc khiến ngài hài lòng, nhưng là, hiện tại cánh tay phải của ta bị thủ hạ của ngài đánh vỡ, gân cốt đứt đoạn, tay phải có thể nói sinh mạng của trù sư chúng ta! Không có tay phải, ta sao có thể nấu ra thứ khiến ngài hài lòng?” Nói đến đây, vẻ mặt Niệm Băng có vẻ cực kỳ bi thống, phảng phất như không thể nấu cho Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại ăn mà tiếc nuối.

Lo lắng trong lòng Phượng Nữ giờ này hoàn toàn biến mất, nhìn bộ dáng của Niệm Băng nàng thiếu chút nữa cười thành tiếng, hắn chính là đang dắt mũi Gia Lạp Mạn Địch Tư, xuất sắc nhất chính là, hắn nói đều là sự thật.

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn cánh tay phải buông thong xuống của Niệm Băng. “Gân cốt đứt đoạn? A, ngươi bị Long Dẫn Tiễn của Kim Nghê tiểu tử bắn vào.”

Niệm Băng gật đầu, thở dài đáp: “Ai, vốn đây là do lỗi của ta, nhưng hiện tại lại cần tay phải để nấu cơm cho ngài. Thế nhưng, không có cửu giai quang minh hệ trị liệu ma pháp, gân cốt của ta rất khó nối lại được! Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài có thể cho ta mượn dược gì để trị liệu? Chỉ cần tay của ta khỏi, lập tức có thể nấu ăn ngài.” Là một cự long, không thể nghi ngờ, Gia Lạp Mạn Địch Tư có trí tuệ cực cao, thế nhưng, hắn dù sao thì cũng không thể giảo hoạt được như nhân loại, thấy Niệm Băng biểu diễn một hồi, hắn khinh thường hừ một tiếng. “Cửu giai quang hệ ma pháp có thể trị được, còn muốn dược vật làm gì, đứng ở đó đừng nhúc nhích. Ta trước chữa trị cánh tay cho ngươi. Đến lúc đó ngươi mà làm không ra thứ gì ngon, ta sẽ đem cả hai cánh tay phế đi.” Vừa nói, hắn vừa chậm rãi giơ một long trảo lên, thanh âm trầm thấp giống như rên rỉ không ngừng từ long khẩu phát ra, trên năm đầu ngón tay dần dần ngưng kết năm đoàn kim sắc quang mang nhỏ, không thể hiểu được thanh âm của hắn, tựa hồ đó là ngôn ngữ của long.

Kim quang chợt bừng lên, Gia Lạp Mạn Địch Tư gầm nhẹ một tiếng, năm đạo kim sắc quang mang trùm lên thân thể Niệm Băng. Đó là khí thứ vô cùng tinh thuần, loại khí tức này Niệm Băng từng cảm thụ được trên Thánh Diệu Thạch, giống như đắm chìm trong xuân phong , thân thể vốn suy yếu trong màn kim sắc quang mang được tái tạo, cảm giác tràn ngập lực lượng, ngay cả băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực toàn qua trong cơ thể cũng được kim sắc quang mang ảnh hưởng mà xoay tròn càng nhanh, điều khiến Niệm Băng kinh hỉ chính là, vai phải vốn không có cảm giác gì lúc này đã xuất hiện cảm giác ê ẩm, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, kinh mạch và xương cốt trên vai đang không ngừng nối lại, được kim sắc quang mang xoa dịu, huyết mạch từ từ thông suốt, tay phải vô lực một lần nữa lại khôi phục tri giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook