Băng Hỏa Ma Trù

Chương 24: Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn ( Thượng )

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Niệm Băng thản nhiên cười, nói : “ Nhu nhi tiểu thư, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi nợ ta một điều kiện là được, đi, chúng ta đi vào thôi “.

Niệm Băng sau khi thay một thân ma pháp sư bào đã hoàn toàn khác trước kia, nhân viên phục vụ ở cửa Thanh Phong Trai căn bản là không nhận ra hắn, nhưng phục vụ viên này tự nhiên là nhận ra Long Linh và Lạc Nhu, cất bước lên phía trước, cung kính nói : “ Nhị vị tiểu thư tới, các người tới tìm tiểu thư nhà chúng ta sao ? “.

Long Linh ngây ra một lúc, ánh mắt hướng về phía Niệm Băng, Niệm Băng nói : “ Cũng gọi cả Tuyết Tĩnh tiểu thư đi, giải quyết thì giải quyết một lần cho gọn, cũng đỡ để nàng tiếp tục hiểu lầm ta “.

Long Linh gật đầu, nói : “ Chúng ta vào đi thôi “. Ba người đi theo phục vụ sinh vào đại sảnh Thanh Phong Trai, so với Đại Thành Hiên, đại sảnh này có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bố trí lại rất đặc biệt, khắp nơi đều được trang trí bởi mộc điêu, ngay cả bàn ghế cũng không ngoại lệ, tất cả đều được điêu khắc từ gỗ, cả đại sảnh phát ra hương thơm nhàn nhạt, âm nhạc nhẹ nhàng từ sau một khối mạn bố truyền đến, tựa hồ là tiếng đàn, nhạc khúc vui nhộn nhẹ nhàng, tuyệt không hề có cảm giác ồn ào.

Niệm Băng thầm khen trong lòng, hắn là lần đầu tiên tới đại sảnh này, Thanh Phong Trai có thể thành danh quả nhiên không phải may mắn, bố trí nơi này mỗi một chi tiết đều đã trải qua tính toán kỹ lưỡng.

Niệm Băng hướng về phía phục vụ sinh kia nói : “ Phiền ngươi đi mời Tuyết Tĩnh tiểu thư ra. Chúng ta có việc tìm nàng “.

Phục vụ sinh nghi hoặc nhìn Niệm Băng, hắn hiện tại mới phát giác, nam nhân này nhìn qua có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là gặp ở nơi nào. Hắn tự nhiên là đã gặp Niệm Băng rồi, bất quá, Niệm Băng lúc còn phách sài, bất luận ở trang phục hay là khí chất, sao có thể so sánh với hiện tại được ? Phục vụ sinh bối rối nhìn sang Long Linh nhị nữ, trí nữ Lạc Nhu hướng về phía hắn gật đầu, nói : “ Đi đi, nói với Tĩnh Tĩnh, ta cùng Linh nhi đều tới, bảo nàng ra mau mau một /chút “.

Lạc Nhu thật sự có vẻ nóng lòng muốn biết cuối cùng là Niệm Băng muốn giở thủ đoạn gì, nhìn bộ dáng tự tin của Niệm Băng, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy chờ mong, ở Băng Tuyết thành, chuyện có thể khiến nàng kinh ngạc dù sao cũng là quá ít, nàng giỏi bày mưu lập kế, tiếng tăm nghìn dặm, thế nhưng, từ khi Niệm Băng xuất hiện, nàng càng ngày càng kinh ngạc, cơ hồ không có một khắc đình chỉ, bất luận là miếng bánh ngọt Băng Kích Lăng hắn tặng cho nàng ở sinh nhật yến hội, hay là khi điều tra sự việc Ma Sát Sứ, đều khiến nàng tràn ngập tò mò về Niệm Băng, khi nàng tưởng rằng đã biết rõ người này rồi, hắn lại đột nhiên nói cho nàng, nhận thức của nàng đều là sai lầm, lúc này tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp, phi thường mong muốn biết được đến tận cùng.

Phục vụ sinh đi rồi, Niệm Băng kéo một cái ghế ngồi xuống, hướng về phía nhị nữ mời, mỉm cười nói : “ Sao ? Hai vị không ngồi một chút sao ? “.

Long Linh mỉm cười nói : “ Chỉ là ngồi tạm mà thôi, ta đứng một chút cũng được, ta trước kia từng nghe mụ mụ nói, nữ hài tử ngồi nhiều, sẽ ảnh hưởng tới dáng người “.

Lạc Nhu đi tới bên cạnh Niệm Băng, cúi người, nói nhỏ bên tai hắn : “ Tĩnh Tĩnh sắp ra rồi, ngươi chắc chắn chứ ? “.

Niệm Băng thản nhiên cười, nói : “ Đương nhiên chắc chắn, trí nữ tiểu thư, ta nghe nói ngươi đã đính hôn, ngươi tới gần ta vậy, không sợ người khác hiểu lầm sao ? “.

Lạc Nhu ngẩn người, ánh mắt hướng về phía Long Linh, “ Ngươi nói với hắn sao ? Được a, Linh nhi, ngươi không phải ghen đấy chứ ? “.

Long Linh vừa nghe lời này, nhất thời mặt đỏ bừng, “ Nhu nhi ngươi đừng nói lung tung, ta cùng Niệm Băng chỉ là bằng hữu mà thôi, sao lại ghen, ta chỉ là nói cho hắn sự thật mà thôi, tránh cho hắn làm chuyện gì quá phận “.

Niệm Băng ha ha cười, nói : “Không, sẽ không, ta vốn là người luôn biết chính mình, Linh nhi sao lại hiểu lầm như thế chứ ? “.

Long Linh trợn mắt nhìn hắn, nói : “ Hiểu lầm ? Sợ là chẳng phải đâu, ta nhớ rõ ngày đó ai đó tặng người ta một món lễ vật sinh nhật, lại không cho chúng ta được ăn nữa chứ “. Bộ dáng của nàng giống hệt như hờn dỗi nam hữu của mình, đôi mắt đẹp sóng sánh, khiến cho đám phục vụ viên đứng xem trở nên ngây ngốc.

Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, nhìn bộ dáng, Long Linh quả thực có rất nhiều hảo cảm với mình ! Sợ rằng mình chẳng thể ở lâu tại Băng Tuyết thành này rồi. Lạc Nhu bật cười, nói : “ Còn nói không phải ghen, ngươi xem bộ dáng của ngươi đi “.

Long Linh thẹn thùng, vừa muốn phản bác, liền nghe một thanh âm trong trẻo truyền đến, “ Linh nhi, Nhu nhi, các ngươi đều tới, ta đang buồn chán không biết làm gì đây, thật tốt quá, nếu các ngươi đã tới, để ta nhờ Minh thúc thúc làm cho chúng ta chút gì ăn, chỉ cần ta tìm người, người nhất định sẽ đồng ý “.

Hồng sắc thân ảnh cũng xuất hiện cùng với thanh âm, Niệm Băng đột nhiên phát hiện, màu đó là thích hợp nhất với Tuyết Tĩnh, mặc hồng sắc y phục, nàng trông bừng bừng nhiệt tình, như có thể hòa tan hết thảy mọi thứ.

Vì Long Linh cùng Lạc Nhu đều đứng trước Niệm Băng, chắn cả nửa thân hắn, cho nên Tuyết Tĩnh không chú ý tới hắn, tới trước mặt nhị nữ, nàng kinh ngạc nhìn Long Linh nói : “ Linh nhi, ngươi sao vậy, mặt sao đỏ như vậy ! Không phải bị bệnh chứ “.

Lạc Nhu nghe được câu hỏi của Tuyết Tĩnh nhất thời cười lớn, khiến Long Linh hận mặt đất không có lỗ để chui vào.

Niệm Băng đứng lên, giải vây cho Long Linh, “ Tuyết Tĩnh tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau “.

Thân hình cao lớn của Niệm Băng đứng lên, Tuyết Tĩnh lập tức nhìn ra, gặp hắn, sắc mặt Tuyết Tĩnh nhất thời đại biến, lạnh lùng nói : “ Là ngươi ? Ai cho ngươi tới Thanh Phong Trai chúng ta, chúng ta tiểu miếu không chứa nổi đại thần như ngươi, mời ra ngoài, chúng ta không chào đón ngươi “.

Niệm Băng cũng không để ý, lạnh nhạt cười, nói : “ Tuyết Tĩnh tiểu thư không nên hiểu lầm, hôm nay ta tới nơi này thì tính là một vị khách nhân, nếu Thanh Phong Trai mở cửa buôn bán, vậy thì, ta nghĩ các ngươi cũng không có lý do gì cự tuyệt một ma pháp sư khách nhân, không phải sao ? “.

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, mới vừa muốn nói gì, Lạc Nhu liền chặn lại nói : “ Tĩnh Tĩnh, chuyện trước kia ngươi không nên so đo nữa, chúng ta hôm nay cùng hắn đến chỗ ngươi, là muốn xem hắn diễn trò gì, cấp cho ta chút mặt mũi, có được hay không ? “.

Tuyết Tĩnh ngây ra, nghi hoặc hỏi : “ Xảy ra chuyện gì ? “.

Niệm Băng nói : “ Tuyết Tĩnh tiểu thư, ta nghĩ, ngươi nhất định rất muốn biết lúc đầu ta tại sao lại tới Đại Thành Hiên, sau lại tới Thanh Phong Trai phách sài, với thân phận ma pháp sư của ta, căn bản không cần phải làm như vậy, nhưng ta lại thật sự làm như vậy “.

Nghe xong lời này, Tuyết Tĩnh cùng Long Linh đều không có cảm giác gì, Lạc Nhu lại nhất thời trống ngực thình thịch, đúng vậy ! Thông minh như hắn căn bản không thể làm những chuyện vô nghĩa, hắn nếu tiến vào Thanh Phong Trai phách sài, tự nhiên có đạo lý của hắn, tuyệt sẽ không đơn giản là vì để giấu diếm thân phận Ma Sát Sứ. Nghĩ tới đây, Lạc Nhu lần đầu tiên cảm giác được, sợ rằng mình đã thua cuộc rồi.

Tuyết Tĩnh hừ lạnh một tiếng, nói : “ Kẻ giống ngươi, tới chúng ta Thanh Phong Trai chỉ sợ cũng không có hảo tâm gì, ta nào biết được đầu óc ngươi có vấn đề gì, làm ma pháp sư không làm, lại muốn đi phách sài, ta thấy, ngươi không phải kẻ ngu thì cũng bị bệnh thần kinh “.

Niệm Băng thản nhiên đáp : “ Không sai, ta tới Thanh Phong Trai quả thực là có dụng ý, nhưng cũng không có ý xấu gì. Các ngươi chắc đều rất muốn biết tại sao, rất đơn giản, ta hiện tại sẽ nói cho các ngươi, dùng hành động nói cho các ngươi. Tuyết Tĩnh tiểu thư, nhờ ngươi thỉnh Minh Nguyên sư phụ ra được chứ ? Kỳ thật, ta tới Thanh Phong Trai chủ yếu là vì hắn “.

Tuyết Tĩnh ngây ra một lúc, nói : “ Vì Minh thúc thúc ? “. Nàng không hề nghĩ tới, Niệm Băng lại đưa ra một đáp án như vậy.



Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Đúng là như thế, chỉ cần ngươi mời Minh sư phụ ra, mọi chuyện tự nhiên sẽ trở nên rõ ràng “.

Tuyết Tĩnh suy nghĩ một chút, nói : “ Được, vậy ngươi chờ, ta muốn xem, ngươi cùng Minh thúc thúc có quan hệ gì. Hắn chắc còn chẳng nhận ngươi “. Nói xong, giống như một làn mây đỏ chạy ra phía sau.

Niệm Băng hướng về phía phục vụ sinh nói : “ Thanh Phong Trai là mội trong những phạn điếm tốt nhất của Băng Tuyết thành, ta nghĩ, các loại đồ ăn các ngươi đều có, nhờ ngươi mang tới một chiếc mâm lớn đường kính một thước, đáy phải phẳng, đồng thời, đem tới chín quả dưa chuột, ba đốt mía, đa tạ. Cuối cùng hết bao nhiêu tiền, ta sẽ trả cho ngươi “.

Phục vụ sinh mặc dù thấy Niệm Băng cùng Tuyết Tĩnh lúc trước tựa hồ có mâu thuẫn, nhưng hắn dù sao cũng đến cùng Long Linh và Lạc Nhu, cũng không nói thêm gì, lập tức đi chuẩn bị.

Long Linh kinh ngạc nói : “ Niệm Băng, ngươi muốn lấy mâm làm gì ? Còn có dưa chuột. Chẳng lẽ ngươi muốn mời Minh thúc thúc làm cơm cho chúng ta ăn sao ? Đó là không thể, kỹ nghệ của Minh thúc thúc tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài “.

Niệm Băng thở dài một tiếng, nói : “ Có cái gì là không thể lộ ra, nếu người khác có thể học được, như vậy mới là bản lĩnh hạng nhất, chính là bởi vì hẹp hòi, từ thời thượng cổ đã không biết có bao nhiêu thứ không truyền lại nay. Linh nhi, đừng vội xao động, chờ xem đi “.

Một lát sau, Minh Nguyên cùng Tuyết Tĩnh bước ra, Tuyết Tĩnh tới bên cạnh Niệm Băng, nói : “ Minh thúc thúc đã ra rồi, hiện tại ngươi có thể nói, ngươi đến Thanh Phong Trai tìm Minh thúc thúc làm gì “. Vừa nói, trong mắt nàng toát ra vẻ chế nhạo, “ Hẳn là không phải vì bái Minh thúc thúc làm sư phụ chứ ? “.

Niệm Băng thản nhiên cười, nói : “ Có cái gì không thể ? Đạt giả vi sư. Minh sư phụ, không biết người còn nhớ khẩu quyết ngày đó ta nói hay không “.

Minh Nguyên vừa ra tới đã thấy Niệm Băng trong trang phục ma pháp sư, liền có chút ngẩn ra, khi Niệm Băng hỏi hắn, hắn mới nhận ra, thanh niên trước mặt trong trang phục đại ma pháp sư này, chính là tên phách sài ngày đó được xem mình chế tác Kim Hương Khuyên, nghi hoặc nói : “ Ngươi, ngươi sao lại thành ma pháp sư ? Ngày đó vì trong thành xảy ra chuyện, ta còn chưa đến tìm ngươi, sau đó đi tìm ngươi, thì ngươi đã ly khai Thanh Phong Trai, ta quả thực rất kỳ quái, ngươi sao lại biết được khẩu quyết chế tác Kim Hương Khuyên, đó là từ sư phụ ta đời đời truyền xuống tới ta, bí quyết này ngoại nhân căn bản không thể biết. Cho nên, mặc dù nơi khác cũng có bán Kim Hương Khuyên, cũng đều không phải chính tông, so với Kim Hương Khuyên của Thanh Phong Trai chúng ta thì kém xa “.

Niệm Băng mỉm cười đáp : “ Khẩu quyết tự nhiên là sư phụ truyền lại, Minh sư phụ, người rất nhanh sẽ rõ ràng “. Lúc này, phục vụ sinh đi lấy đồ đã quay trở lại. Trong tay cầm một chiếc mâm lớn đi tới cạnh Niệm Băng.

Niệm Băng vươn tay phải, nắm chắc chiếc mâm, đặt trên mặt bàn bên cạnh, chiếc mâm lớn đường kính một thước cơ hồ chiếm hết cả cái bàn, Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Hiện tại, đáp án có thể hé lộ rồi, Minh sư phụ, trong trù nghệ giới cũng có nói đến quyền bất ly thủ, khúc bất ly khẩu, trên người của người, nhất định mang theo thanh đao mà mình đắc ý nhất, ta muốn mượn dùng một chút “.

Minh Nguyên biến sắc, lạnh lùng nói : “ Không được, đối với trù sư mà nói, đao chính là sinh mệnh, so với vũ nhân cũng không có gì khác cả “.

Niệm Băng mỉm cười, “ Là vậy sao ? Ta nghĩ, sư phụ người hẳn đã nói qua, trước đây từng có một người trong lúc hắn gặp nguy cơ đã từng giúp đỡ hắn, cũng truyền thụ cho hắn tam đại tuyệt kỹ, mới khiến cho hắn có thể có được danh tiếng như vậy trong trù giới “.

Nghe xong lời này, Minh Nguyên nhất thời kinh hãi, “ Sao ngươi biết ? “. Thanh âm hắn đã có chút thay đổi, phải biết rằng, chuyện này cực kỳ bí mật, sư phụ hắn chỉ mới nói cho mình hắn.

Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Bởi vì, ngày đó trợ giúp lệnh sư, chính là gia sư “.

Minh Nguyên toàn thân chấn động mãnh liệt, “ Ngươi, ngươi là Quỷ … ".

Niệm Băng ngăn không cho Minh Nguyên nói thêm, giơ tay ra : “ Xin mượn đao dùng một chút, có được không ? Minh sư phụ “.

Minh Nguyên trong mắt toát ra vẻ cung kính, nhìn lướt qua dưa chuột và mía trong mâm trên bàn, gật đầu, nói : “ Đương nhiên có thể “. Rồi đưa tay qua ngực, nhất thời, một đao nhọn dài chừng thước hai đã nằm trong tay, ngoại trừ Niệm Băng ra, ở đây mọi người, không có ai có thể nhìn rõ Minh Nguyên lấy đao ra từ đâu.

Niệm Băng nhận đao, nhìn thanh quang trên lưỡi đao, khen : “ Tốt, đây chính là bảo đao Tiên Trảm của Trù Trung Tiên tiền bối trước đây, nghe nói, đao này đã trong chớp mắt xẻ đôi một đầu ngưu, mà không hề dính máu, quả thực là một thanh hảo đao ! “.

Minh Nguyên hạ tay xuống, nói : “ Không dám, đao này mà xếp cạnh Chính Dương của lệnh sư, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng để bồi sấn mà thôi “. Bởi vì Niệm Băng đã nói ra bí mật ngày đó, hắn đối với thân phận của Niệm Băng đã không còn chút gì hoài nghi, bởi vì, khẩu quyết Kim Hương Khuyên, chính là sư phụ hắn trước đây đã nói cho vị ân nhân kia.

Niệm Băng mỉm cười, nhìn thoáng qua tam nữ đang ngốc trệ chung quanh, mỉm cười nói : “ Ta phải bắt đầu rồi, hiện tại mặc dù khí trời đã dần chuyển lạnh, nhưng vẫn còn hơi ấm, hôm nay, ta sẽ làm cho tam vị tiểu thư một món ăn thơm mát, hy vọng các ngươi sẽ thích, mời lui về phía sau một chút, cảm tạ “.

Lúc này, cho dù trực tính như Tuyết Tĩnh cũng đã có cái nhìn khác về Niệm Băng, nàng quá hiểu Minh Nguyên rồi, trước đây, phụ thân nàng để mời được Minh Nguyên đến Thanh Phong Trai làm chủ trù, đã phí không biết công phu miệng lưỡi, Minh Nguyên mặc dù trên danh nghĩa chỉ là trù sư trưởng, nhưng ở Thanh Phong Trai lại có địa vị siêu nhiên, cho dù là phụ thân Tuyết Cực nhìn thấy hắn cũng phải phi thường tôn kính, vẫn xưng huynh gọi đệ, nàng đây là lần đầu tiên thấy trên mặt Minh Nguyên xuất hiện vẻ cung kính như vậy, mà kẻ khiến cho loại biểu tình này xuất hiện trên mặt hắn, chính là tên Niệm Băng thần bí trước mặt này, tên Niệm Băng đã khiến cho mình tâm tư rối loạn.

Niệm Băng đã bắt đầu, từ trên bàn bên cạnh lấy vài chiếc đũa, đặt chỉnh tề trên mặt bàn, rồi lại lấy dưa chuột và mía ra khỏi mâm, đặt ở đám đũa, dụng ý rất rõ ràng, chính là không muốn tài liệu bị nhiễm bẩn. Cuối cùng, tay hắn giữ lại một quả dưa chuột.

Niệm Băng tay trái cầm lấy phần đuôi của quả dưa chuột chậm rãi giơ lên, phục vụ sinh mang tới chín quả dưa chuột có mặc dù trọng lượng thỏa mãn yêu cầu của Niệm Băng, nhưng hình dáng lại không đều nhau, Niệm Băng nhìn dưa chuột, hắn tựa hồ đã quên mọi sự chung quanh, trong mắt chỉ có quả dưa chuột màu bích lục đó mà thôi. Tay phải nắm đao của Minh Nguyên, bảo trì trạng thái bất động.

Tuyết Tĩnh thấy Niệm Băng quái dị đứng đó, dần mất kiên nhẫn, mới vừa muốn nói gì, lại bị Minh Nguyên ngăn lại, Minh Nguyên hướng về phía Tuyết Tĩnh lắc đầu, ý bảo nàng không nên kinh động đến Niệm Băng, sau đó cũng tập trung tinh thần nhìn vào tay của Niệm Băng, đợi tình cảnh trong lòng mong đợi xuất hiện.

Rốt cục, Niệm Băng cũng động, chuẩn xác mà nói, tay phải của hắn động, tay trái vững như bàn thạch nắm đuôi quả dưa chuột, đao ở tay phải bao phủ một màn thanh quang nhàn nhạt, khẽ chém xuống chỗ cách đầu quả dưa chuột hai tấc, đó là đao đầu tiên.

Tuyết Tĩnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn hồi lâu, nguyên lai là chém lên dưa chuột mà thôi, nàng cố gắng bịt miệng, mới không cười ra tiếng. Thế nhưng, nàng nhanh chóng chẳng thể cười được nữa, bởi vì cổ tay Niệm Băng lại khẽ lật, một đao tiếp một đao, chém xuống vị trí ngay phía dưới vết chém trước, một mảnh dưa chuột mỏng như tờ giấy xuất hiện, kỳ lạ nhất chính là, mảnh dưa chuột cao thấp khác nhau, chỉ nối với nhau bằng một điểm rất nhỏ, dựa theo lẽ thường, trọng lượng của phần đầu dưa phía dưới hẳn là hoàn toàn có thể kéo đứt, nhưng trên thực tế, chúng lại vẫn dính với nhau như cũ.

Minh Nguyên kinh hô : “ Ngẫu Đoạn Ti Liên đao pháp, hảo đao pháp ! “. Nói xong lời này, hắn vội vàng che miệng, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt lại chẳng thể che dấu được, là một đỉnh cấp trù sư, còn có điều gì hoàn mỹ hơn việc được chứng kiến trù nghệ trong tưởng tượng của chính mình đây ?

Niệm Băng căn bản là không nghe được thanh âm của Minh Nguyên, tinh thần hắn đã hoàn toàn đặt trên quả dưa chuột nọ, đao lại động, chỉ bất quá, đã không còn là hai đao thong thả như lúc trước nữa, đao như tuyết, cổ tay phảng phất như múa trong không trung, ngay cả nhãn lực của Minh Nguyên cũng không thể thấy rõ Niệm Băng cuối cùng là đang làm gì, chỉ thấy quả dưa chuột nọ từ từ hạ thấp, từng mảnh đều hơi nghiêng xuống phía dưới, dựa vào một điểm nhỏ mà dính lại, bị trọng lượng của đoạn đầu dưa chuột kéo, từ từ hạ xuống dưới mâm, mà vị trí phần đầu dưa chuột hạ xuống, chính là điểm giữa của mâm, ánh đao liên tục lóe lên, mỗi người ở đây đều nhìn đến ngây người.

Lạc Nhu tựa hồ như được thấy lại màn Niệm Băng cắt bánh ngọt, nhưng rất hiển nhiên, đao pháp cắt dưa chuột này khó khăn hơn nhiều so với cắt bánh ngọt, mỗi mảnh dưa chuột liên tiếp không chỉ mỏng tới cực điểm, mà khó nhất chính là đều đều hai chữ, đến ngay cả chỗ nối của từng mảnh cũng đều đều, không hề có một lỗi nào.

Phần đầu quả dưa chuột cuối cùng đã hạ xuống giữa mâm, dưa chuột vốn dài không tới một thước, giờ đã biến thành khoảng thước rưỡi, ánh đao trong tay Niệm Băng vẫn lóe lên như trước, từng phiến dưa chuột từ từ kéo dài ra, đúng lúc này, tay trái Niệm Băng rốt cuộc cũng động, cổ tay khẽ rung lên, trong nháy mắt mà ánh đao ngừng lại, phía sau đầu quả dưa phía dưới đã xảo diệu tạo thành một vòng tròn. Ánh đao tiếp tục lóe lên, dưa chuột từ từ biến thành dài, lúc quả dưa chuột trên mâm tạo thành ba vòng tròn, đao của Niệm Băng rốt cục cũng chém tới phần đuôi của quả dưa, hắn không tiếp tục chém nữa, mà đem phần đuôi của dưa chuột đặt lên cạnh mâm.



Trong mắt mọi người, đao công như thế, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ tích mà hình dung, kỳ tích lại tiếp tục, quả dưa chuột thứ hai đã nằm trong tay Niệm Băng, lúc này cũng vẫn chăm chú nhìn, nhưng thời gian tập trung đã giảm một chút, khi đao quang lại lóe lên, tình huống giống như quả dưa chuột thứ nhất lại xuất hiện. Khi ánh đao ngừng lại, nhưng ánh mắt mọi ngươi ở đây vẫn không hề rời khỏi đao và dưa chuột trên tay Niệm Băng, mặc dù động tác đã ngừng lại, nhưng trong mắt bọn họ, động tác này lại vẫn sinh động như vậy.

Dưa chuột vẫn dài ra như trước, vẫn tạo ra quấn ba vòng như trước, đây là quả thứ hai, ngay sau đó, là quả thứ ba, thứ tư, … , mỗi quả dưa chuột đều được làm như vậy, Lạc Nhu kinh ngạc phát hiện, trên quả dưa chuột mà Niệm Băng đã hoàn thành cũng tản ra một tầng sương trắng bàng bạc.

Lúc đầu thì những người khác còn không chú ý tới tình huống này, khi hoàn thành quả thứ năm, trên chiếc mâm lớn đường kính một thước, đã phủ kín sương mù trắng mờ mờ, dưa chuột màu xanh như ẩn như hiện, nhìn qua cực kỳ kỳ dị.

Không biết lúc nào, chủ nhân Thanh Phong Trai Tuyết Cực đã sau lưng nữ nhi, những người khác đều trong trạng thái bán ngốc trệ, dĩ nhiên không ai phát hiện rằng hắn đến, khi Tuyết Cực nhìn thấy đao quang trong tay Niệm Băng, lập tức cũng bước tới gần những người khác, hắn có thực lực vũ đấu gia, nhãn lực tự nhiên có chỗ độc đáo, động tác của Niệm Băng cực nhanh, tựa hồ căn bản không cần phải tính toán gì, nhìn dưa chuột từ từ dài ra, Tuyết Cực tự hỏi, khống chế lực lượng của mình tuyệt đối không đạt tới trình độ này của Niệm Băng được, đao pháp thần diệu này đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, kẻ khác than thở không thôi.

Khi chín quả dưa chuột đều hoàn thành, cả mâm đã bị phủ kín, chín quả dưa chuột đã gần như quấn quanh chiếc mâm, vị trí hoàn toàn giống nhau, chín đầu dưa chuột hơi ngẩng lên, chạm vào cùng một chỗ ở chính giữa mâm, vị trí không có nửa phần sai lầm, đến ngay cả chín phần đuôi của quả dưa, cũng kỳ dị bảo trì được vị trí đều nhau.

Ánh đao chợt lóe, bay về phía Minh Nguyên, Minh Nguyên giật mình, đưa tay lên ngăn lại, thứ rơi vào trong tay chính là chuôi đao.

" Minh sư phụ, cảm tạ của ngươi cho mượn đao “. Tâm thần của Niệm Băng tựa hồ đã hoàn toàn dung nhập vào món ăn trước mặt, ánh mắt rơi trên dưa chuột xanh như phỉ thúy trong mâm, nhìn băng vụ bàng bạc bốc lên, hắn đưa tay vào lòng lấy ra một túi vải nhỏ, chính là những công cụ trước đây khi ở Thủy Hóa Thiết Khí Phô đã dùng để chế tác cơm bồ câu cho Phượng Nữ.

Không cần dùng mắt nhìn, ngón trỏ cùng ngón giữa tự nhiên đưa vào trong túi, khi rút ngón tay ra, mang theo một đạo hàn quang, đó là một thanh tiểu đao, đao dài không tới năm tấc, đầu đao rất tiểu xảo, lưỡi đao cùng chuôi đao dài bằng nhau, đều khoảng hai tấc rưỡi, nửa đoạn lưỡi đao phía trước, cũng tản ra lam sắc quang mang nhàn nhạt, trên mặt đao, tựa hồ có điêu khắc hình thù dữ tợn.

Minh Nguyên thở sâu, thì thào lẩm bẩm : “ Quỷ Điêu thần đao “.

Niệm Băng tiếp lời nói : “ Quỷ Phủ Thần Công U Lam Diễm, Điêu Long Khắc Phượng Nhất Đao Hàn. Chính là Quỷ Điêu “.

Minh Nguyên liếc nhìn Niệm Băng, “ Quỷ Điêu nhất xuất, thùy dữ tranh phong “. Nhìn thấy Quỷ Điêu, vẻ tôn kính trong mắt lại càng tăng lên vài phần.

Ánh mắt Niệm Băng rơi vào chín đầu dưa chuột nằm giữa mâm, “ Quỷ điêu mặc dù tốt, nhưng cũng phải xem là nằm trong tay ai, hy vọng ta không có làm nhục danh đầu của sư phụ năm đó “. Lưng hắn đột nhiên khom xuống, gần như bị bẻ bẻ gẫy, bắp đùi tì vào cạnh bàn, cả thân thể tạo thành một góc chín mươi độ, mặt nằm ngay phía trên mặt mâm, cổ tay khẽ rung, trong nháy mắt xuất ra chín đao, phía đầu của chín quả dưa chuột đều xuất hiện một hình thù.

Minh Nguyên đột nhiên minh bạch Niệm Băng muốn làm gì, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi, vốn là, trong lòng hắn ít nhiều còn có chút không phục, nhưng khi hắn thấy Niệm Băng xuất ra đao đầu tiên, hắn minh bạch, chỉ cần là đao công, mình cũng còn xa mới là đối thủ của thanh niên trước mặt này.

Ở đây kẻ tỉnh táo ngoài Minh Nguyên cũng chỉ có một người, Tuyết Cực hít sâu một hơi, “ Đây chẳng lẽ là Long Vu Tập Vũ chi pháp trong truyền thuyết sai ? Trời ạ, chẳng lẽ nó thật sự tồn tại sao ? “.

Sự thật rất mau trả lời cho câu hỏi của Tuyết Cực, Niệm Băng xuất đao, u lam sắc quang mang, như một đoàn lãnh diễm ( ND : diễm trong hỏa diễm ) bắn ra từ giữa năm ngón tay hắn, theo sự di chuyển của đao, hắn nhẹ giọng ngâm xướng : “ Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến, điêu thành ba đào bách hồi toàn, thần công thiên cổ kim phương tại, đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền “. Chỉ thấy u lam sắc quang mang nọ không ngừng xoay tròn ở giữa mặt mâm, Tuyết Cực thấy rất rõ, mỗi khi đọc một chữ, trên đầu của chín quả dưa đều xuất hiện một dấu vết, từng mảnh vỡ nhỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng rơi xuống, khi chữ cuối cùng chấm dứt, kết hợp với chín đao lúc trước, tổng cộng hai trăm sáu mươi mốt đao, trong thời gian ngâm xướng ngắn ngủi này đã hoàn thành rồi. Một vòng mảnh vụn màu xanh biếc chỉnh tề tỏa ra ở giữa mâm, hình thành một vòng tròn hoa văn xanh biếc, vân lộ rất rõ ràng, đồ án hình tròn không hề có chút lệch lạc, tất cả các mảnh vụn thậm chí lớn nhỏ cũng hoàn toàn giống nhau. Điều rung động nhất, là thứ được điêu khắc ra ở phía trên.

Chín pho điêu khắc giống như thúy ngọc cùng ngẩng đầu, trên đỉnh có sừng, khóe miệng có râu, dưới trán còn có hạt châu, đó rõ ràng chính là chín long đầu trông như thúy ngọc a ! Long đầu trông rất sống động, đều đang ngẩng đầu, phảng phất như đang thôn vân thổ vụ ( ND : nuốt mây nhả khói ).

Quỷ Điêu biến mất, Niệm Băng nhìn chín long đầu nọ, than nhẹ một tiếng, “ Đáng tiếc, ta còn chưa đạt tới Long Vu Tập Vũ cực chí “.

Minh Nguyên vội cản lại hỏi : “ Vậy cực chí là gì ? “.

Niệm Băng thản nhiên cười, “ Cửu long đằng vân, thiên biến vạn hóa “. Vừa nói, Niệm Băng hai tay cầm hai bên mâm, khẽ dùng lực nâng lên, hắn rất cẩn thận, tựa hồ chỉ sợ khiến cho thứ gì lệch đi.

Lúc này, Tuyết Tĩnh cùng Long Linh sớm đã thành ngốc trệ, chỉ có ánh mắt của Lạc Nhu còn có vẻ hoạt lạc, trong đôi mắt nàng trung đã xuất hiện thứ gì đó.

Niệm Băng toàn thân tản ra một tầng quang mang màu lam, quang mang theo ánh mắt của hắn, ngưng tụ về phía trên mặt bàn, dần dần, một khối băng tròn đường kính độ một tay người xuất hiện phía trên mặt bàn, mặt ngoài khối băng cực kỳ rực rỡ, giống một mảnh hình tròn, dày chừng một tấc. Đây là Hàn Băng Thuật tối cơ bản, nhưng do Niệm Băng dụng xuất, với khống chế lực mạnh mẽ, hiệu quả rất kỳ diệu, tuyệt đối có thể chấn động một tứ cấp ma pháp.

Mâm lại được đặt xuống, đặt lên trên khối hàn băng, vị trí của hàn băng, chính là nằm ở chính giữa mâm. Khe khẽ đẩy lên cạnh của mâm, mâm bắt đầu chầm chậm di chuyển, Quỷ Điêu lại hiện ra, khi phần đuôi của dưa chuột chuyển tới trước mặt Niệm Băng, u lam sắc quang mang nọ đều lóe lên năm lần, sau ba vòng, một trăm ba mươi lăm đao, tay hắn lại như chỉ mới rung động vài cái mà thôi. Mảnh vụn xanh biếc rơi xuống phía dưới, tạo thành hình thái chín đám mây, cũng nhờ vậy, chín long vĩ xanh biếc trông xuất hiện cực kỳ sống động.

Trong sát na long vĩ xuất hiện, chín quả dưa trong mâm phảng phất như sống, giống như chín con thanh long bay lượn trong màn vân vụ, mâm vẫn chầm chậm xoay tròn như trước, chín con thanh long phiêu phù trên màn vân vụ, chúng tựa hồ đang đùa giỡn, tựa hồ đang ân cần thăm hỏi lẫn nhau, chín con thanh long có xu thế tụ lại một chỗ, hết sức chân thành thân thiết.

Niệm Băng cũng không ngừng lại, cầm lấy một đốt mía, Quỷ Điêu lóe lên, vỏ mía được tước ra, lần này không phải rơi xuống mâm, mà là rơi sang một bên, Quỷ Điêu phi vũ, mía màu trắng nhũ biến hóa dưới ánh đao, khi mâm ngừng chuyển động, quỷ điêu trong tay Niệm Băng cũng ngừng lại. Xuất hiện trên tay hắn, là một hình thái kỳ dị, phía dưới chiếc khay, ngay trên đó là một cây gậy có đường kính giống như chiếc đũa, phía trên cùng, là một quả cầu màu trắng nhũ, mặt ngoài của quả cầu cực kỳ rực rỡ, nhìn qua giống như dương chi bạch ngọc, lay động lòng người. Minh Nguyên, Tuyết Cực biết, quả cầu nhìn như đơn giản, nhưng muốn có thể tròn trịa không một tỳ vết như thế, là phi thường khó khăn. Bất quá, Niệm Băng đã khiến bọn hắn kinh ngạc quá nhiều, lúc này, trái tim bọn họ như đang chết lặng.

Niệm Băng đưa tay vào bàn, cẩn thận đem đốt mía đã được điêu khắc đặt vào giữa chín khối long đầu, tạo thành thế cửu long phủng châu.

Hoàn mỹ, ngoại trừ hoàn mỹ ra, mọi người đều không nghĩ ra một từ nào khác để hình dung mọi thứ trước mắt.

Mâm lại xoay tròn, Niệm Băng đồng thời cầm lấy hai đốt mía còn lại, quang mang màu lam nhạt ở trong tay hắn tập trung lại, lúc này, hắn lại không tước vỏ, đặt đầu hai đốt mía đầu đối nhau, bắt đầu nhanh chóng cọ xát.

Cọ xát mía thì có thể tạo ra cái gì ? Đơn giản là nước mía, thế nhưng đây lại hoàn toàn khác biệt. Băng phấn trắng nhũ bay bay rơi xuống, mang theo khí tức thơm mát, hạ xuống mâm, dưới tác dụng của băng phấn, băng vụ trong mâm vốn lại bốc lên ngùn ngụt, mía chưa hết, bị Niệm Băng ném sang một bên, băng phấn do mía hình thành, đã bao phủ khắp ngõ ngách trong mâm.

Chín con thanh long sống động đằng vân giá vũ chi, cộng phủng minh châu, màu xanh trong mâm không hề mất đi, mà còn mang đến vẻ tiên hoạt, từ băng vụ cho tới trân châu tạo bằng mía, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.

Niệm Băng phủi tay, khẽ cười, nói : “ Mùi thơm ngát của dưa chuột, kết hợp vị ngọt của mía, có thêm băng sương, dùng để giải nhiệt, là thích hợp nhất “.

Minh Nguyên quang mang trong mắt sáng rực, “ Có thể nói cho ta biết, món ăn này tên gọi là gì ? “.

Niệm Băng thản nhiên cười, nói từng chữ : “ Cửu - Thanh - Thần - Long - Băng - Vân - Ẩn - “.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook