Băng Hỏa Ma Trù

Chương 13: Chế tác Kim Hương Khuyên ( Thượng )

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Niệm Băng trong lòng chấn động, nhất thời từ trong hồi ức tỉnh táo lại, thầm mắng chính mình, sao lại kém cảnh giác như vậy xem ra uy lực của mỹ nữ quả thực không nhỏ a!

"Tiểu thư, tại sao làm vậy ?”

Tuyết Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, đáp: “Ngươi vừa rồi không phải đều kêu ngươi ngươi cả nửa ngày sao ? Như thế nào lại còn gọi tiểu thư nữa ? “.

Niệm Băng bất đắc dĩ nói : “ Vừa rồi là tiểu nhân thất thố ta hẳn phải gọi người là tiểu thư mới đúng “.

Tuyết Tĩnh có vẻ phiền hà phất phất tay, nói : “ Quên đi, ta hôm nay rất buồn, thầm nghĩ tìm người để nói chuyện phiếm mà thôi, ngươi cũng đừng nên gọi ta là tiểu thư nữa cứ gọi Tuyết Tĩnh đi. Vốn muốn cùng Linh Nhi tâm sự một chút, nhưng nàng cũng chẳng hiểu rõ phương diện này, còn khiến ta mơ hồ hơn. A , được rồi, ngươi tên là gì ? “.

" Ta là Niệm Băng “.

" Vậy ngươi nói cho ta biết, nữ nhân phải như thế nào thì khiến nam nhân thích ? “. Tuyết Tĩnh đem hết dũng khí nói ra lời này xong, hai má đột nhiên đỏ ửng.

Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, vị tiểu thư của Thanh Phong Trai này sợ là muốn lấy chồng rồi, " Tiểu thư a, không, Tuyết Tĩnh, việc này ta cũng không biết rõ lắm, bất quá, tiểu thư xinh đẹp như vậy khẳng định là tất cả nam nhân cũng đều thích “.

Tuyết Tĩnh nghe xong lời này, cặp mắt đẹp lại tràn ngập nước mắt, " Ngươi nói bậy, vậy tại sao hắn vẫn không thích ta ? Cả ngày đều mang bộ dáng khó chịu, lời nhân gia nói với hắn, hắn đều không để ý tới “.

Mình chẳng thể hiểu chuyện người sao biết tình huống thế nào ? Niệm Băng cười khổ đáp : “ Tiểu thư việc này sợ rằng ngươi phải hỏi thẳng hắn có lẽ hắn ngoài miệng không nói, trong lòng lại thích ngươi thì sao ? “.

Tuyết Tĩnh gạt nước mắt, kinh hỉ nói : “ Lời ngươi nói là thật ? “.

Niệm Băng chần chờ rồi nói tiếp : “ Hẳn là vậy. Người nếu thích hắn cứ tiếp cận hơn một chút là được, có chí thì việc tất thành “.

Tuyết Tĩnh đập Niệm Băng một cái, rồi nói : “ Nhưng nhân gia là nữ hài tử, việc này, nữ hài tử sao có thể chủ động đây ? Niệm Băng, ngươi vừa rồi nói một cô nương xinh đẹp như ta khẳng định tất cả nam nhân đều thích, vậy ngươi có thích ta như vậy hay không ? “.

" Khặc khặc “. Niệm Băng thiếu chút nữa thì sốc mà chết, " Tiểu thư, ngươi đừng nói giỡn thân phận chúng ta bất đồng a ! ".

Tuyết Tĩnh kiên trì nói : “ Mặc kệ, hiện tại không tính tới thân phận, nếu chúng ta là bằng hữu, ngươi có thể thích ta hay không ? “.

Từ nội tâm mà nói, người Niệm Băng hắn thích phải là nữ hài tử tính cách ôn nhu như Long Linh Nhi hoặc là Phượng Nữ, loại mỹ nữ mạnh mẽ như Tuyết Tĩnh hắn cũng chẳng phải có cảm tình gì, nhưng lúc này nhìn nước mắt trong mắt Tuyết Tĩnh, hắn thật sự không đành lòng nói lời phủ định đành khe khẽ gật đầu, xấu hổ nói : “ Thích “.

" Hừ, dường như là rất miễn cưỡng. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ lời nói hôm nay, sau này nếu ta muốn ngươi làm điều gì, ngươi không được phép cự tuyệt, nghe chưa ? “.

Niệm Băng cười khổ đáp ứng, lúc này, hắn không đáp ứng thì còn có biện pháp gì đây ? Tuyết Tĩnh quay người, lại đối mặt với minh nguyệt, thì thào nói : “ Hắn thật sự rất có hình tượng a, bất quá, dung mạo tuy không bằng được ngươi, nhưng là, hắn lại là một đại kiếm sư tiếp cận vũ đấu gia. Tư thế hắn cầm kiếm đặc biệt đẹp mắt, thật là uy vũ, ngươi chính là giật cương quất ngựa đuổi theo cũng chẳng kịp. Ta thích nhất người anh hùng khí khái giống như hắn. Không được, có cơ hội ta nhất định thử thách tâm ý hắn. Nếu không ta nói gì cũng không cam lòng “.

Cả đêm, Niệm Băng cùng Tuyết Tĩnh ngồi trên mái đình cho tới lúc bình minh, Tuyết Tĩnh mới dẫn hắn ra hoa viên, cho hắn rời đi. Một đêm không ngủ chút nào, cũng là đêm đầu tiên sau nhiều năm Niệm Băng không có tiến hành minh tưởng. Trở về phòng mình, hắn cũng không ngủ được, sử dụng trị liệu thuật trên chính thân thể, hy vọng có thể đem trên vết tát trên mặt xóa đi, có thể đến ma pháp sư công hội tìm đọc ma pháp chú ngữ, nhưng sự chẳng như ý nguyện, trị liệu thuật sơ cấp này của hắn hiệu quả thật sự có hạn, vết tát mặc dù nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn còn rất rõ ràng. Bất đắc dĩ, Niệm Băng đành thừa dịp mới hừng sáng lặng lẽ xuất môn, tìm một dược điếm mua ít vải gạc, buộc len má trái che vết tát. Mặc dù như vậy không dễ coi, nhưng vẫn tốt hơn là phô ra một hình bàn tay đỏ lựng trên má.

Ngáp dài, Lý thúc từ trong phòng đi ra, hít thở không khí trong lành, vặn vẹo thân thể, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng bên kia, lầu bầu nói : “ Niệm Băng tiểu tử này tối qua cũng không biết có về không, thanh niên nhân a, đều là ham vui cả “.

" Lý thúc, tối qua, ta quả thực trở về hơi muộn, thật không có ý tứ “. Niệm Băng đẩy cửa, hắn mới từ bên ngoài trở về, cũng đã đi lấy hắc bào và diện cụ, thậm chí hoàn chưa kịp ngồi ấm chỗ.

Lý thúc nhìn miếng gạc trên mặt hắn, giật mình hỏi : “ Ngươi làm sao vậy ? Bị thương ? “.

Niệm Băng cười khổ đáp : “ Hôm qua, lúc đi trên đường, không biết bị con gì bay vào, kết quả khiến má bị sưng, phải đắp ít thuốc, thầy thuốc nói ba, bốn ngày sau mới khỏi “.

Lý thúc bật cười nói : “ Ngươi a ! Thật sự là ngốc nghếch, một tiểu tử anh tuấn như vậy, nếu lại có một vết sẹo trên mặt thì đáng tiếc. Sau này cẩn thận một chút. Đi, chúng ta đi ăn điểm tâm “.

Niệm Băng thực sự đói bụng, từ hôm qua mới chỉ ăn một bữa trưa cùng Phượng Nữ. Được Lý thúc dẫn đi, hai người đi tới trù phòng, từ xa xa đã thấy ngay trước cửa trù phòng là hai dãy bàn dài, đại khái có ba, bốn mươi tên mặt trang phục màu trắng của trù sư đang ngồi ở đó ăn uống. Niệm Băng nói : “ Người ở trù phòng dậy cũng sớm a ! ".

Lý thúc nói : “ Đương nhiên phải dậy sớm, mỗi sáng đều là lúc bận rộn nhất, bọn họ phải chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho cả ngày. Nguyên liệu mà Thanh Phong Trai chúng ta sử dụng, đều là những thứ thượng đẳng được tuyển lựa tinh tế. Riêng việc lựa chọn nguyên liệu, đã có ba, bốn người phụ trách rồi. Đi thôi, xem hôm nay ăn gì ? “.

Điểm tâm là bánh bao và cháo, những trù sư đại đa số đều biết Lý thúc, được Lý thúc giới thiệu, Niệm Băng cũng bắt đầu bắt chuyện với bọn họ. Lúc Lý thúc dẫn hắn đi tới chiếc bàn cuối cùng, Niệm Băng phát hiện, cả chiếc bàn này chỉ có một người ngồi ăn, những trù sư khác đều rất tự giác đi tìm bàn khác ngồi ăn.

" Niệm Băng, vị này chính là trù sư trưởng của Thanh Phong Trai chúng ta, Diệu Trù Vương Minh Nguyên, Minh sư phụ. Mau mau ra mắt. Trù sư trường, hắn là Niệm Băng, là người mới đến giúp ta. Tay chân cũng coi là cần khoái, sau này phiền người chiếu cố nhiều “. Lý thúc tha thiết thay Niệm Băng giới thiệu.

Minh Nguyên vóc người bình thường, không béo không gầy, nghe Lý thúc giới thiệu, ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, hắn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng ánh mắt hắn lại khiến Niệm Băng cảm giác được một tia quen thuộc, nhãn thần đó hắn cũng đã nhìn thấy trong mắt Tra Cực, chỉ bất quá, so với Tra Cực, hắn còn là kém không ít. Tra Cực từng nói với Niệm Băng, một trù sư có năng lực, nhãn thần so với trù sư bình thường hoàn toàn khác biệt, đó là vì nhiều năm luôn chuyên chú vào trù nghệ, hắn nói cho Niệm Băng, mặc dù Niệm Băng giờ đã học hết trù nghệ của hắn, nhưng vẫn còn thiếu sót về hỏa hậu và cảm giác, mà cảm giác lại phải dựa vào ngộ tính mới được.

Minh Nguyên thần sắc có vẻ rất lạnh lùng, nhìn Niệm Băng hơi gật đầu rồi tiếp tục ăn điểm tâm.

Lý thúc dẫn Niệm Băng tới ngồi vào bàn bên cạnh, hai người cũng bắt đầu ăn, bánh bao nhân thịt nhưng vị đạo lại quá kém, bất quá với một kẻ đang đói bụng chỉ cần có thứ gì để đút vào bụng cũng là đủ rồi.

Lúc Niệm Băng ăn xong, chuẩn bị cùng Lý thúc quay về làm việc, kẻ hắn không muốn nhìn thấy lại xuất hiện, hồng sắc thân ảnh nó đang chậm rãi đi đến.

" Minh thúc, buổi sáng ăn cái gì ngon vậy a ! Có để cho ta một phần ? “. Tuyết Tĩnh xuất hiện khiến tất cả các nhân viên công tác ở trù phòng vội vàng ngưng mọi động tác, đứng dậy hướng nàng hành lễ, chỉ có Minh Nguyên là vẫn ngồi ở tại chỗ. Nhìn Tuyết Tĩnh có vẻ chiều chuộng, nói : “ Nha đầu, điểm tâm của ngươi không phải sẽ sắp mang tới sao ? Như thế nào còn chạy tới nơi này ? Tìm ta có việc sao ? “. Lúc này, vẻ băng lãnh trên khuôn mặt thượng hắn mới có một nét mỉm cười thoáng qua.



Tuyết Tĩnh một đêm không ngủ, nhưng lúc này tinh thần không có vẻ gì là mệt mỏi, " Không có việc gì thì không thể tìm người sao ? Điệt nữ nhớ người không được a ! ".

Minh Nguyên cười ha ha, nói : “ Nhớ ta ? Ta xem, ngươi là nhớ đồ ăn ta làm thì có. Nói đi, hôm nay muốn ăn Oa Oa, Đường Quả Quyển, hay là ăn Kim Hương Khuyên ? Thúc thúc buổi sáng không có bận gì, sẽ làm cho ngươi ăn “. Nghe xong ba loại bánh bột lọc, Oa Oa, Đường Quả Quyển và Kim Hương Khuyên, Niệm Băng trong lòng máy động, ba loại bánh bột lọc này có hai loại hắn đã nghe nói qua, Đường Quả Quyển và Kim Hương Khuyên đều là món ăn nhẹ nổi tiếng, chỉ là người có thể đủ hỏa hậu để nấu cho ngon lại cực ít. Nhưng là, Oa Oa nọ là thứ gì đây ? Nếu Minh Nguyên được xưng là Diệu Trù Vương, vậy hắn dường như am hiểu phương pháp nấu nướng xảo diệu, có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo một chút về cách làm Oa Oa này.

Tuyết Tĩnh suy nghĩ một chút, rồi đáp : “ Minh thúc, ta muốn ăn Kim Hương Khuyên, người cũng biết, đây là thứ nhân gia thích ăn nhất. Người dạy ta làm đi, thế nào ? “.

Minh Nguyên cố ý làm ra vẻ hoảng sợ, nói : “ Ngươi ? Quên đi, trừ phi ba ba ngươi đồng ý đem trù phòng của Thanh Phong Trai đi đốt, ta sẽ dạy ngươi. nếu không, thúc thúc còn muốn sống thêm mấy năm, nấu cho ngươi mấy món ăn ngon cho ngươi nữa đây ? Bất quá, ta nói cho nha đầu nghe, Kim Hương Khuyên mặc dù tô thúy du hương ( ND : váng sữa giòn lại thơm mùi dầu ), bất quá dầu lại là nhiều hơn, đối với da dẻ không tốt lắm a “.

Tuyết Tĩnh cười hì hì, nói : “ Nhân gia cũng không phải ăn hang ngày, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao “.

Minh Nguyên đứng lên, nói : “ Vậy được, theo ta đến đây, thúc thúc liền làm cho ngươi ăn, dù sao nguyên liệu cũng đã có sẵn “.

Tuyết Tĩnh mỉm cười, đi đến nói nhỏ vào tai Minh Nguyên vài câu, Minh Nguyên nghe xong liền nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Niệm Băng cách đó không xa, suy nghĩ một chút, nói : “ Nha đầu ngươi lúc nào cũng đem phiền toái cho ta. Bất quá, ta đồng ý, ta chỉ làm một lần có thể học được bao nhiêu, đó là chuyện của hắn “.

Tuyết Tĩnh vui vẻ nói : “ Biết thúc thúc là tốt nhất mà “.

Minh Nguyên lại chẳng hề vui vẻ, nói : “ Ngươi không phải là để cho gã mặt trắng mê hoặc là được rồi. Nha đầu ngươi a ! Thật sự là không có biện pháp “. Nói xong, bước về phía trù phòng.

Niệm Băng phát hiện, lúc Minh Nguyên rời đi lại liếc nhìn mình một cái, trong ánh mắt tựa hồ có ý cảnh cáo, chẳng lẽ, vừa rồi Tuyết Tĩnh nói nhỏ bên tai hắn điều gì đó liên quan tới hắn ? Hắn còn đang nghĩ ngợi

Đột nhiên nghe Tuyết Tĩnh kêu lên : “ Niệm Băng, ngươi lại đây một chút, đến giúp Minh thúc đi “. Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến ánh mắt của chúng trù sư đều hướng về phía Niệm Băng, đủ loại thần sắc cổ quái đều xuất hiện, không cần hỏi, có không ít người đã có ý nghĩ lệch lạc. Phải biết rằng Diệu Trù Vương Minh Nguyên vốn là nhờ các món ăn độc đáo của mình mà nổi tiếng, lúc nấu nướng đều không cho người khác quan khán, Tuyết Tĩnh nói như vậy, rõ ràng là muốn Niệm Băng theo hắn học tập phương pháp chế tác Kim Hương Khuyên.

Niệm Băng đứng lên, chỉ vào mũi chính mình nói : “ Tiểu thư, ngươi gọi ta ? Ta chỉ là người chẻ củi mà thôi a ! ".

Tuyết Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng : “ Kêu ngươi đi thì cứ đi, còn nói nhảm cái gì. Nhanh lên một chút “.

Niệm Băng bất đắc dĩ, đành đi tới bên cạnh Tuyết Tĩnh, thấp giọng hỏi : “ Ngươi làm cái gì vậy ? “.

Tuyết Tĩnh mỉm cười, nói : “ Xem như là đền bù cho ngươi về cái tát đó đi. Ta có thể nói cho ngươi biết, không biết bao nhiêu người muốn học tuyệt nghệ của Minh thúc, cơ hội lần này là rất khó gặp, ngươi cần phải nỗ lực một chút, chỉ cần có thể học được vài phần, sau này ngươi cũng có tiền vốn để ăn cơm rồi, nếu luyện tập tốt, ta sẽ xin Minh thúc cho ngươi chuyển từ sài phòng lên trù phòng “.

Niệm Băng ánh mắt quái dị nhìn Tuyết Tĩnh, thiếu nữ tính tình mạnh mẻ này tựa hồ cũng có chỗ đáng yêu của nàng.

Tuyết Tĩnh mặt có chút đỏ lên, đẩy Niệm Băng một cái, " Còn không đi mau. Ngươi đừng có nghĩ lệch lạc, đêm qua ngươi theo ta nửa ngày, lại bị ta đánh, ta chỉ là đền lại cho ngươi một chút mà thôi. Huống chi, sau này nói không chừng ta còn có việc muốn nhờ ngươi giúp “.

Hai người vừa nói vừa tiến vào trù phòng, Thanh Phong Trai không hổ là phạn điếm nổi danh, chỉ riêng trù phòng này đã chừng hơn một nghìn thước vuông, mặc dù rất rộng, nhưng các tài liệu được sắp đặt không có nửa phần lộn xộn, hiển nhiên đã được dọn dẹp cẩn thận, các loại đồ dùng đều được sắp xếp chỉnh tề, Tuyết Tĩnh dắt Niệm Băng vẫn hướng sâu vào bên trong, vừa đi vừa nói : “ Minh thúc thúc bình thường không tự mình nấu nướng, chỉ có khách nhân trọng yếu mới có thể phẩm thường món ăn hắn đích thân nấu. Đương nhiên, ta là ngoại lệ “.

Nơi nấu nướng của Minh Nguyên được một vòng vải bố bao chung quanh, hiển nhiên là không muốn có người thấy bộ dáng hắn lúc nấu nướng, Niệm Băng thầm lắc đầu, đám trù sư hữu danh mà đều ích kỷ như thế này, trù nghệ khi nào mới có thể phát dương quang đại đây ?

Tuyết Tĩnh cùng Niệm Băng kéo bạt tiến vào không gian nấu nướng rộng chừng hai mươi thước vuông của riêng Minh Nguyên, Minh Nguyên liếc nhìn bọn họ, lãnh đạm nói với Niệm Băng : “ Ta chỉ làm một lần, động tác nhanh, ngươi nhìn cho cẩn thận, có thể học được bao nhiêu, phải xem tạo hóa của ngươi “. Âm thanh vừa dứt, hai tay hắn đã lập tức động.

Chỉ thấy Minh Nguyên tay trái lấy từ bên cạnh một chiếc chậu sạch sẽ, tay phải cầm xẻng xúc khoảng một cân bột mì đổ vào trong chậu. Tay trái đồng thời cũng lấy nửa gầu nước, chậm rãi đổ vào, hai tay động tác bất đồng, lại không hỗn loạn chút nào.

Niệm Băng biết, đây là song thủ hỗ bác thuật nổi danh trong trù nghệ giới, tâm phân nhị dụng, thường hay dùng trong lúc chuẩn bị nấu nướng. Tay phải Minh Nguyên lúc này phân biệt lấy ra từ ba hộp gia vị màu trắng một chút phấn mạt màu trắng, đổ vào cùng với bột mì, bình thản nói : “ Nước nóng làm tách ra muối, kiềm, một chút phèn, đây là cơ sở “. Âm thanh vừa dứt, công tác trên tay hắn đã hoàn thành, hai tay rung lên, công cụ trong tay đã đều quay về vị trí của chúng, hai tay đồng thời đưa vào trong chậu, nhanh chóng khuấy lên. Chỉ sau vài lần nháy mắt, bột mì và gia vị lúc trước còn phân tán, lúc này đã cùng biến thành bột nhão.

Niệm Băng trong lòng hiểu rõ, trộn thứ gì vào đều chỉ là thứ yếu, tối trọng yếu chính là liều lượng, thủ pháp nhào nặn cũng rất quan trọng, cổ tay nhất định phải có lực, hơn nữa, phương hướng nhào nặn thứ tự bất đồng, thành phẩm cuối cùng cũng sẽ hỏng mất. Mặc dù nấu Kim Hương Khuyên chỉ là vừa mới bắt đầu, nhưng Niệm Băng thấy được nhiều điều, trong lòng âm thầm gật đầu, cao thủ quả nhiên là cao thủ, thấy mình không sai khi đến Thanh Phong Trai này.

Động tác trong tay Minh Nguyên càng lúc càng nhanh, bột mì không ngừng biến thành đủ các loại hình trong tay hắn, lúc thì dài, lúc thì bẹt. Không có một chút nào bị đình chỉ. Nếu là trù sư bình thường, trong lúc chế tác Kim Hương Khuyên, đem bột mì để đó nửa canh giờ, sau đó mới có thể tiếp tục công việc, mà Minh Nguyên sở dĩ không ngừng nhào nặn, chính là bởi vì, hắn muốn cải thiện quá trình này. Như thế phải là kỹ nghệ cực cao và quen thuộc về việc dung hợp bột mì cùng các loại gia vị mới có thể làm được. Từ điểm này, Minh Nguyên đã chứng tỏ, ba chữ Diệu Trù Vương này của hắn cũng không phải là tự nhiên mà có.

Chung quy, sau khoảng một khắc nhào nặn, tấm bột hình tròn được đặt lên mặt thớt, Minh Nguyên có vẻ rất lãnh tỉnh, tựa hồ vừa rồi việc nhào nặn liên tục vừa rồi không hề có ảnh hưởng gì tới hắn. Liếc Niệm Băng, nói : “ Thấy rõ rồi chứ, sau đây là mấu chốt “. Vừa nói, hắn dùng hỏa thạch đốt lửa bếp, đem một chiếc chảo sắt đặt trên bếp, rồi đổ dầu vào đến nửa chảo.

Tay cầm một chiếc chày thô dài chừng một thước rưỡi, chỉ với mấy động tác đơn giản, khoanh bột vốn nằm trên mặt thớt đã biến thành phiến mỏng, động tác phi thường nhanh, rất hiển nhiên, Minh Nguyên cũng không hy vọng Niệm Băng học được gì nhiều từ hắn. Một tiểu đao chuyên dụng để cắt bột vào tay, ánh đao như chớp biến phiến bột thành từng dải đều đều rộng chừng hai tấc, để nguyên bột mì trên thớt, Minh Nguyên dùng một tay đè lên một phía, tay kia dùng đao cắt miếng bột thành từng mảnh hình tròn, sau đó dùng tiểu đao cứa nhẹ vào giữa, Niệm Băng nhìn rất rõ ràng, vết cứa không hề xuyên qua miếng bột. Lúc này, dầu đã tới năm thành nhiệt. ( ND : đoạn này nhiều từ khó, không chắc dịch đã sát ý. Rất xin lỗi ! )

Minh Nguyên tay phải vung lên, bán thành phẩm Kim Hương Khuyên vừa mới được chuẩn bị nhẹ nhàng rơi vào trong chảo dầu, một chiếc đũa không biết từ đâu đã nằm trong tay trái hắn, chiếc đũa đặt giữa miếng bột mì trong chảo dầu, nhất thời miếng bột biến thành hình tròn một cách thần kỳ giống như một chiếc vòng tay, được chiếc đũa tác dụng, không ngừng quay tròn, mà tay kia của hắn cũng không hề nhàn rỗi, hết miếng này đến miếng khác không ngừng được thả vào chảo, Tuyết Tĩnh vội vàng mang tới một chiếc mâm nhỏ, từng miếng Kim Hương Khuyên vàng ruộm rời chảo, nhất thời hương khí tỏa ra bốn phía, khiến nước miếng không ngừng tiết ra. Đến khi mười miếng Kim Hương Khuyên tròn tròn đều nhau rời khỏi chảo, Minh Nguyên đình chỉ hành động, vừa tắt lửa trong lò, vừa nói với Tuyết Tĩnh: “ Tĩnh Tĩnh, nếm thử đi, xem thủ nghệ của Minh thúc ngươi có giật lùi hay không “.

Tuyết Tĩnh hì hì cười, đáp : “ Thủ nghệ của Minh thúc là cao nhất, sao lại giật lùi được. Ây, Niệm Băng, ngươi … “. Từ lúc miếng Kim Hương Khuyên đầu tiên rời khỏi chảo, Niệm Băng đã quên hết thảy, hoàn toàn đắm chìm ở trù nghệ tinh thục của Minh Nguyên, lúc này, hắn đang cầm một đôi đũa, gắp một miếng Kim Hương Khuyên cắn một miếng, gật đầu tán dương, lẩm bẩm: “ Thơm, giòn, cắn nhẹ là tan ra, quả nhiên là hảo thủ nghệ a ! ".

Minh Nguyên thấy Niệm Băng to gan dám tự tiện ăn miếng Kim Hương Khuyên, vừa muốn phát tác, lại nghe Niệm Băng tiếp tục nói : “ Tiêm thủ tha thành ngọc sổ tầm, bích du tiên xuất nộn hoàng thâm, dạ lai xuân thụy vô khinh trọng, áp biển giai nhân triền tí kim. Ngon, quả nhiên là Kim Hương Khuyên cực ngon “.

Tuyết Tĩnh bất mãn nói : “ Niệm Băng, ngươi làm gì vậy ? Ai cho ngươi ăn trước ta ? “.

Niệm Băng giật mình a một tiếng, lúc này mới thanh tỉnh lại, vội vàng đem miếng Kim Hương Khuyên đút vào miệng, đặt chiếc đũa sang bên, rồi lí nhí nói : “ Xin lỗi, tiểu thư, kỹ nghệ của trù sư trưởng thật sự quá tinh trạm, cho nên, ta … “. Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng nuốt Kim Hương Khuyên vào bụng, thần sắc xuất hiện vài phần xấu hổ.

Minh Nguyên kinh ngạc nhìn Niệm Băng, trầm giọng nói : “ Ngươi là ai ? Sao lại biết khẩu quyết chế tác Kim Hương Khuyên ? “.

Niệm Băng ngây ra một chút, mỉm cười trả lời : “ Ta cũng chỉ nghe qua một người ở bãi than ven đường nói chuyện, cảm giác và Kim Hương Khuyên đều rất chi tiết, nên đã ghi lại, thực khiến cho người chê cười rồi “.

Minh Nguyên hừ một tiếng, " Nói loạn cũng phải nhìn đối tượng, nếu ai cũng biết khẩu quyết chế tác Kim Hương Khuyên, ta cũng chẳng cần lăn lộn như vậy “.

Tuyết Tĩnh kinh ngạc nhìn Niệm Băng, đang muốn nói gì đó, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, " Tiểu thư, trù sư trường, bất hảo, đã xảy ra chuyện “.



Tuyết Tĩnh kéo màn đi ra, chỉ thấy một tên hạ nhân của Thanh Phong Trai đang vội vã chạy tới, đầu đầy mồ hôi, không nhịn được cau mày nói : “ Hốt hoảng làm gì ? Xảy ra chuyện gì, ngươi cứ chậm rãi nói “.

Tên hạ nhân kia thở hổn hển đáp : “ Tiểu thư, vừa nhận được tin tức, không biết tại sao, thành chủ đột nhiên phong bế cả bốn cửa của Băng Tuyết thành, không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập, hơn nữa, Đại Thành Hiên hôm nay đột nhiên đình nghiệp, ta còn nghe nói, tam chưởng quỹ của bọn họ đêm qua đột ngột đã chết “.

" Đã chết ? Chó trụi lông Liệu Tam đã chết ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? “.

Niệm Băng lúc này cùng với Minh Nguyên cũng đã ra tới, Minh Nguyên lãnh tỉnh nói : “ Tĩnh Tĩnh, ngươi đừng vội, đi, chúng ta cùng đi tìm ba ba ngươi, xem hắn có biết chuyện gì không “.

T

uyết Tĩnh vội vàng gật đầu, lập tức cùng Minh Nguyên đi ra phía ngoài, Minh Nguyên trước khi rời đi quay đầu nhìn Niệm Băng một cái, " Quay lại ta sẽ tìm ngươi, ngươi cứ về sài phòng trước đi “.

Niệm Băng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng, vốn định ở chỗ này một đoạn thời gian dài, xem ra, trù nghệ của bản thân khó mà dấu diếm được, đáng tiếc là còn chưa biết trù sư của Đại Thành Hiên bên kia có kỹ nghệ đặc thù gì. Quên đi, nếu dấu diếm không được, mình phải chạy đến chỗ Phượng Nữ, chờ cho Chính Dương đao tương khảm hoàn thành, rồi lặng lẽ rời Băng Tuyết thành là được. Băng Tuyết thành hôm nay bị phong bế, Đại Thành Hiên cũng đình chỉ buôn bán, đây là làm sao ? Cái chết của Liệu Tam hẳn là chưa đủ để phải phong bế toàn thành.

‘’ Đại Thành Hiên ‘’.

Đại đường mang màu kim bích huy hoàng hôm nay có vẻ ngưng trọng, cả đại đường đều trầm xuống, hơn mười cái bàn thì chỉ duy nhất một cái ở trung tâm có người, tổng cộng hơn mười người, lại chỉ có một người đang ngồi, những kẻ còn lại đều cung kính đứng ở sau lưng.

Đó là một nữ nhân, mang một mái tóc dài trắng, ngồi ở nơi đó, giống như một pho tượng được điêu khắc từ băng ngọc, trường bào màu trắng được thuê đường chỉ vàng ở biên góp phần tăng thêm khí chất thanh lãnh mà cao quý của nàng, dung nhan tuyệt mỹ khiến không ai dám phát sinh ý niệm tiết độc. Chung quanh thân thể phảng phất có một tầng sương vụ, hai mắt mắt lại, cả người băng lãnh khiến người người vô pháp tiếp cận.

Đứng phía sau nữ tử có hơn mười người, ngoại trừ một ma pháp sư mặc thanh sắc ma pháp bào, những người khác đều có vẻ căng thẳng, trên ngực của ma pháp sư có một kim sắc lục mang tinh, ở giữa lục mang tinh có thêu một vòng xoáy, nhìn qua cực kỳ hoa quý.

" Hội trưởng vũ kỹ công hội sao còn chưa tới ? “. Bạch y nữ đang ngồi ngay ngắn rốt cục cũng mở miệng, bên trong đại đường tựa hồ lại băng lãnh thêm vài phần.

Một trung niên nhân mặc hoa phục vội bước lên phía trước một bước, cung kính nói : “ Hồi bẩm nữ thần tế tự đại nhân, hội trưởng vũ kỹ công hội công cán bên ngoài, hắn bình thường cũng rất ít ở lại Băng Tuyết thành, cho nên vắng mặt “.

Kẻ đang ngồi ở Đại Thành Hiên đại đường, xuất ngoại tìm kiếm Băng Tuyết nữ thần chi thạch thần giáng sư duy nhất trên đại lục, Băng Tuyết nữ thần tế tự, cũng chỉ có hình tượng của Băng Nguyệt đế quốc, tối cường giả trong ma pháp giới, mới có thể chỉ bằng một câu, phong bế đệ nhị thành thị của Băng Nguyệt đế quốc.

Băng Tuyết nữ thần tế tự thản nhiên nói : “ Các ngươi đều là thủ lĩnh ở các phương diện trong Băng Tuyết thành, cho các ngươi thời gian ba ngày, điều tra khắp các ngõ ngách Băng Tuyết thành, tìm ra Băng Tuyết nữ thần chi thạch, nếu kẻ đang nắm giữ có năng lực cường đại, chỉ cần các ngươi bức bách hắn sử dụng ma lực trong thần thạch, hết thảy việc còn lại đều do ta tự mình giải quyết “.

Trung niên nhân có chút khó khăn, nói : “ Nữ thần tế tự đại nhân, người cũng biết, Băng Tuyết thành rất lớn, thời gian ba ngày có phải là quá ngắn không ? “.

Băng Tuyết nữ thần tế tự chậm rãi mở mắt, lam quang trong trẻo nhưng lạnh lùng như điện xạ ra, chiếu lên người trung niên nhân, hắn nhất thời toàn thân run rẩy, loạng choạng bước lùi vài bước mới đứng vững. " Nặc Á hầu tước, nếu ngươi nghĩ vị trí thành chủ của Băng Tuyết thành không thích hợp với ngươi, ta tùy thời có thể giúp ngươi điều chỉnh một chút “.

Nặc Á hậu tước vừa nghe nói thế nhất thời sắc mặt đại biến, vội cản lại : “ Không, nữ thần tế tự đại nhân, ta không phải có ý tứ đó. Người phân phó, chúng ta làm sao dám cãi lời ? Bất quá, không có đầu mối, ta cũng không thể cam đoan với người là nhất định có thể tra được “.

Băng Tuyết nữ thần tế tự hừ lạnh một tiếng, nói : “ Đêm qua, lúc ta trên đường tới đây đã cảm giác rõ ràng năng lượng phát ra của Băng Tuyết nữ thần chi thạch, khẳng định là nó ở trong Băng Tuyết thành. Chuyện này nếu làm không tốt, người thứ nhất ta hỏi đến chính là ngươi “.

Vẻ mặt Nặc Á hầu tước lúc này đầy khổ sở, tìm một viên đá trong một tòa đại thành như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể, huống chi chỉ có thời gian ba ngày, phong thành ba ngày, đối với Băng Tuyết thành tất nhiên có ảnh hưởng rất lớn, việc vận hành của cả thành cũng xuất hiện vấn đề. Nhưng lúc này hắn cũng chẳng có biện pháp gì, giảng đạo lý với Băng Tuyết nữ thần tế tự thì có tác dụng gì, bất đắc dĩ gật đầu, đáp : “ Ta nhất định tận lực “.

" Nữ thần tế tự đại nhân, ta có chuyện không biết có nên nói ra hay không “. Một thanh âm nhỏ từ phía sau truyền đến, người nói chính là nhị chưởng quỹ của Đại Thành Hiên. Hắn cùng với đại chưởng quỹ vốn vẫn đứng phía sau, lúc này đột nhiên mở miệng, nhất thời khiến mấy người phải xoay người nhìn lại, trong đó có một kim y lão giả trầm giọng nói : “ Làm càn, trước mặt nữ thần tế tự đại nhân, ngươi được phép nói chuyện sao ? “.

Trong mắt nhị chưởng quỹ toát ra vẻ sợ hãi, vội nói : “ Vâng, đông chủ “.

" Không sao, nếu có liên quan tới Băng Tuyết nữ thần chi thạch, để cho hắn nói đi “. Ánh mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự rơi trên người nhị chưởng quỹ, nhị chưởng quỹ chỉ cảm thấy toàn thân một trận băng lãnh, phảng phất như đang trần truồng trước mặt mọi người, không có cái gì là bí mật nữa.

" Vâng, vâng, nữ thần tế tự đại nhân, là như thế này. Đêm qua, tam đệ của ta vốn cũng là tam chưởng quỷ của Đại Thành Hiên đột nhiên bị người sát hại, kẻ giết hắn là một ma pháp sư “.

" Chết do ma pháp gì ? “. Băng Tuyết nữ thần tế tự hỏi rất đơn giản.

Nhị chưởng quỹ ngây ra một chút, đáp : “ Ta đối với ma pháp không hiểu nhiều, dường đó như là một đại hỏa cầu “.

Lão bản của Đại Thành Hiên cả giận nói : “ Ngươi đầu óc có vấn đề sao ? Nữ thần tế tự đại nhân không phải vừa mới nói, chuyện có liên quan tới Băng Tuyết nữ thần chi thạch thì mới được nói, mau đi xuống, đừng có lãng phí thời gian của nữ thần tế tự đại nhân “.

Nhị chưởng quỹ vội la lên : “ Không, lão bản, người nghe ta nói xong. Tam đệ mặc dù là chết do hỏa cầu, nhưng rất kỳ quái, hỏa cầu oanh kích trên người hắn, toàn thân đều rơi vào biển lửa, bị thiêu cháy sém, thế nhưng đầu hắn lại không có đen, ngược lại còn kết thành một tầng sương lạnh, đến bây giờ vẫn còn tồn tại. Có lẽ, có lẽ … “.

Băng Tuyết nữ thần tế tự trong mắt hàn quang chợt lóe, lãnh đạm nói : “ Đem thi thể đến cho ta xem “.

" Vâng, nữ thần tế tự đại nhân “. Lão bản Đại Thành Hiên vội vàng đáp ứng một tiếng.

Chốc lát sau, thi thể của Liệu Tam đã được mang tới, bị lửa thiêu đốt, thân thể sớm đã biến thành đen kịt, mùi hôi bốc lên khiến cho đám người ở đây không nhịn được đều bịt mũi. Một tầng bạch sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ khắp thân thể của Băng Tuyết nữ thần tế tự, cũng không biết làm thế nào, thân thể thon dài đã đi tới phía trước thi thể, bàn tay ngọc trắng như bong từ trong trường bào lộ ra, án xuống phía dưới, tinh thần lực thông qua băng nguyên tố trong nháy mắt bao phủ thân thể đã cháy sém.

Những người khác có lẽ còn chưa có cảm giác gì, thế nhưng, thân là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội hội trưởng, phong hệ ma đạo sĩ Long Trí, trong lòng lại sợ hãi than, mặc dù với địa vị của hắn đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy thần giáng sư, thấy Băng Tuyết nữ thần tế tự, Băng Nguyệt đế quốc quốc sư, thi triển ma pháp, nhưng là lần đầu tiên chứng kiến nàng không cần ngâm xướng chú ngữ cũng có thể dễ dàng dụng xuất tinh thần tham sát ma pháp ( ND : tham sát – tìm kiếm ), ’’quả nhiên không hổ là đại lục đệ nhất ma pháp sư’’.

Băng Tuyết nữ thần tế tự chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hàn quang đại phóng, ánh mắt hướng tới trên người nhị chưởng quỹ, " Nói, đem tình huống đêm qua đích kể lại “.

Nhị chưởng quỹ đáp ứng một tiếng, vội vàng đem chuyện kinh hoàng đêm qua miêu tả cẩn thận một lần, một chút cũng không dám nói sai, dưới sự uy áp vô hình khổng lồ của Băng Tuyết nữ thần tế tự, hắn ngay cả việc của Liệu Tam cũng không dám giấu diếm, khi hắn nói đến hắc y nhân tự xưng là Ma Sát Sứ, sắc mặt tất cả mọi người không nhịn được đều trở nên khó coi. Trên Ngưỡng Quang đại lục, nghề nghiệp người ta chán ghét nhất không phải là kỹ nữ, cũng không phải tiểu thâu hay cường đạo, mà là sát thủ, đặc biệt là ma pháp sư vốn không am hiểu cận chiến, đối với sát thủ lại càng căm thù. Bởi vì, cho dù ma pháp sư cấp cao, nếu trong tình huống không có phòng bị mà bị sát thủ đánh lén, cũng khó có may mắn thoát khỏi, bất quá, bọn họ là lần đầu tiên nghe nói tới trong sát thủ có cả ma pháp sư, hơn nữa, rất rõ ràng ma pháp sư này cũng không hề tầm thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook