Băng Hỏa Ma Trù

Chương 250: Chân thần đã đến

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Hi Giới nhìn Niệm Băng, gật đầu, nói: “Không sai. Ngươi lợi dụng các loại tình thế, làm giảm đi thực lực của chúng ta, ta cũng chẳng ngờ tới, ngươi ngay từ khi bắt đầu quyết chiến, đã lựa chọn phương pháp toàn lực liều mạng cùng ta. Bất quá, đó cũng đúng là phương pháp đối phó tốt nhất của ngươi. Chúng ta đánh một trận ngày hôm nay, thắng bại chưa phân, ta nghĩ, không cần phải tiếp tục đánh nữa.

Niệm Băng cười cười gật đầu, nói: “Không sai, quả thực như vậy, hiện tại, chúng ta cùng quay về, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến. Đó sẽ là cuộc đấu ở một khía cạnh khác. Có lẽ, trận đấu đó, ngài sẽ thắng không chừng.”

Hi Giới nhìn Niệm Băng thật sâu, đáp: “May mắn không tồn tại mãi mãi, nhớ câu nói này của ta. Thần Chi trớ chú vẫn còn tồn tại, trường quyết chiến của chúng ta, sẽ dùng tính mạng để quyết thắng phụ cuối cùng, chỉ có một bên chết đi, bên còn lại mới chân chính giành được thắng lợi. Ngày mai, ngươi sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.”

Niệm Băng thản nhiên: “Vậy thì để chúng ta rửa mắt chờ xem. Dùng hành động thay lời nói, mới là lựa chọn đúng đắn.”

Hai người đồng thời nhìn chằm chằm nhau, thân hình lóe lên, đã biến mất.

Khi Niệm Băng và Hi Giới phân biệt quay lại trận doanh, đều làm những việc như nhau. Sau khi bọn họ dặn dò đơn giản, lập tức bắt đầu tu luyện, trận chiến ngày mai, sẽ không còn gì là may mắn nữa, tất phải phân ra sinh tử thắng phụ.

Trước trận chiến giữa Niệm Băng và Hi Giới, Niệm Băng sắp đặt cục diện, từ đó chiếm được ưu thế, qua trận chiến này, có thể coi Niệm Băng là kẻ giành thắng lợi, hắn với thực lực yếu hơn Hi Giới, nhưng dựa vào các loại tình thế mà ép cho Hi Giới chiến thành bình cục. Thất Diệu Giác Tỉnh cùng Thôn Diệu, cả hai đều không thể giành được phần thắng, Niệm Băng tổn thất bảy đao hồn, mà Hi Giới lại thụ thương nghiêm trọng, sau lần va chạm kịch liệt, bọn họ gần như đã tiêu hao toàn bộ thực lực, tinh thần lực, ma pháp lực của Niệm Băng đều đã cạn kiệt. Còn mất đi sự trợ giúp của bảy đao hồn, trong khi Hi Giới vẫn còn giữ lại được một chút lực. Nhưng bị bảy loại quang mang hoàn toàn bất động chiếu diệu, thương thế của hắn nghiêm trọng hơn Niệm Băng nhiều. Vào thời điểm đó, hai người đều có hai lựa chọn, một, là tiếp tục chiến đấu, nếu như tiếp tục chiến đấu, thì bọn họ đều phải làm cùng một chuyện, chính là bạo huyệt. Không có năng lượng của bạo huyệt, bọn họ không thể phát ra công kích mang tính hủy diệt đối phương. Nhưng một khi bạo huyệt, với tình huống thân thể của bọn họ, căn bản là không có gì là may mắn, cả hai đều sẽ không thể giành thắng lợi được, kết quả cuối cùng tất sẽ lưỡng bạii câu thương. Do đó, bọn bọ lựa chọn một phương thức khác. Đó là ngày mai tiếp tục chiến đấu.

Trải qua trận chiến hôm nay, hai người đều đã hiểu được thực lực của đối phương ở một mức độ nhất định, trận chiến ngày mai sẽ phải nguy hiểm hơn rất nhiều. Do vậy, đều tự quay về trận doanh, bắt đầu toàn lực khôi phục.

Niệm Băng một mình về tới trướng bồng. Sắc mặt biến thành nhợt nhạt, ngày hôm nay hắn dựa vào trí tuệ mà chiếm được tiên cơ, thế nhưng, tiêu hao quá độ khiến thân thể hắn gần nhơ tan vỡ, tuy tình hình của Hi Giới cũng không hơn gì hắn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình trạng như vậy. Niệm Băng rất tin tưởng vào năng lực khôi phục của mình, từ một ý nghĩa nào đó, chính mình có thể tính là một long nhân, mức độ cường hãn của thân thể không hề kém hơn Hi Giới, riêng về mặt tinh thần lực, cũng hơn nhiều so với Hi Giới.Thế nhưng, khi Niệm Băng vừa mới tiến vào tu luyện, dùng tốc độ nhanh nhất đóng kín bản thân, hắn lại kinh hãi phát hiện một sự thực, một sự thực khiến hắn kinh hãi.

Mồ hôi lạnh thánh thót rơi xuống, hồi tưởng lại thâm ý trong ánh mắt của Hi Giới, Niệm Băng không khỏi cười khổ.

Hi Giới thực không có trí tuệ sao? Một nhân loại sống trên vạn năm, nếu như không có trí tuệ, thì đã không phải là sinh vật trí tuệ, càng không thể trở thành chủ thần vương.

Khi Niệm Băng vừa mới tu luyện, thì phát hiện mình đã sai rồi, trong một sự tình cực kỳ trọng yếu, đã lựa chọn một phương pháp sai lầm.

Quả thực, nếu như là lúc bình thường, Niệm Băng tuyệt đối có năng lực khôi phục không kém gì Hi Giới, nhưng hiện tại lại khác. Khi hắn mới bắt đầu tu luyện, cùng lúc với tinh thần lực được khôi phục nhanh chóng, hắn kinh hãi phát hiện, tiên thiên chi khí trong không khí cực kỳ ít ỏi, tựa hồ đã không còn tồn tại. Hắn lập tức nhớ là siêu giai ma pháp Thất Diệu Giác Tỉnh mà mình phát động, ma pháp này tuy cường đại, nhưng lại hấp thu toàn bộ tiên thiên chi khí trong không khí, thêm vào năng lượng của đao hồn và bảy thần đao, lúc này mới sánh được với thực lực của Hi Giới.

Mà lúc này bắt đầu tu luyện, Niệm Băng lại phát hiện, ngoại trừ trên bảy thần đao mà mình đã thu hồi còn có ba động của nguyên tố ra, ma pháp nguyên tố trong không khí lại trở nên cực kỳ ít ỏi, ít ỏi đến mức không đủ để hình thành tiên thiên chi khí mà mình cần, phát hiện này, tuyệt đối là kinh khủng.

Không còn tiên thiên chi khí để hấp thu, mình làm sao khôi phục được thực lực? Cuộc chiến hôm nay với Hi Giới, Niệm Băng đã phát hiện ra, muốn dùng tinh thần lực công kích để hủy diệt tuyệt thế cường giả như Hi Giới là không thể. Tối đa chỉ có thể ảnh hưởng tới trạng thái của hắn mà thôi. Không có tiên thiên chi khí, có nghĩa là bảy đao hồn không thể khôi phục lực chiến đấu, có nghĩa là mình không thể khôi phục được đủ ma pháp. Mà tình hình hiện tại cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Hi Giới, nhưng rõ ràng là ít hơn nhiều so với mình. Bởi vì, Hi Giới tu luyện đấu khí là chính, là kích phát tiềm lực của bản thân, rồi mới kết hợp với tiên thiên chi khí. Tuy không có tiên thiên chi khí ảnh hưởng cũng rất lớn đến hắn, nhưng lại ít hơn nhiều so với bản thân. Sau một đêm khôi phục, giữa mình và Hi Giới sẽ xuất hiện khoảng cách lớn. Mình không thể uy hiếp được hắn. Mà kế hoạch ban đầu của mình cũng khó mà thực hiện được. Nếu như Hi Giới sau khi hủy diệt được mình, vẫn bảo trì được đại bộ phận lực chiến đấu, thì dù cho Thần Chi trớ chú bị phương pháp của mình hóa giải, sợ rằng Ngưỡng Quang đại lục liên quân cũng rất khó chiếm được ưu thế gì.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bản thân bày mưu với Hi Giới, hắn lại không biết bày mưu với mình sao? Niệm Băng rét cóng, hắn vốn biết mình còn quá trẻ, nên ra vẻ không biết gì cả. Lại ra dáng lo lắng hối hận, hiển nhiên là để mình tưởng là kế mưu đã đạt được. Nhưng kẻ đạt được lại chính là hắn. Mình nỗ lực để rút ngắn khoảng cách với đối phương, không ngờ đối phương cũng dùng trí tuệ, cũng giống như mình, bước một bước dài. Tình hình thế này, trận chiến ngày mai biến làm sao đây? Ưu thế vừa chớm xuất hiện, giờ đã biến thành liệt thế tuyệt đối.

Nhìn hai bàn tay, hắn cảm thấy mơ màng, hắn không biết mình sẽ phải làm gì đây để vãn hồi bại cục, hắn tự hỏi, nhưng tự hỏi rồi cũng chẳng thể tìm được đáp án cho cục diện trước mắt!

Niệm Băng xấu hổ tỉnh ngộ. Bộc lộ toàn bộ năng lực rồi, Hi Giới vẫn chưa có vẻ gì là chật vật cả, lúc đó, sau khi kết thúc một kích tuyệt thế nọ, nếu như mình lựa chọn bạo huyệt để cùng hắn đồng quy vu tận, thì có lẽ, Hi Giới đã chẳng còn cách gì. Nhưng mình lại luyến tiếc cuộc đời, luyến tiếc mọi thứ hiện có, luyến tiếc thân nhân, bởi vậy mà chưa từng nghĩ đến tình huống này, đã đáp ứng Hi Giới ngày mai tái chiến. Hiện tại, đã không thể hối hận được nữa, mình phải làm gì đây?

Trong suy tư, Niệm Băng nhanh chóng nghĩ về tử vong và sinh mệnh chi cầu, tuy không có tiên thiên chi khí, nhưng nếu mình có thể sử dụng năng lượng trong hai năng lượng cầu này, thì cuộc chiến ngày mai vẫn còn cơ hội. Nhưng làm thế nào để điều động tử vong và sinh mệnh năng lượng chi cầu đây? Sau khi trở về từ Thần Chi đại lục, mỗi lần tu luyện, Niệm Băng đều thử sử dụng hai nguồn năng lượng khổng lồ này. Chúng như những bảo tàng vô tận của Niệm Băng, thế nhưng điều hắn có thể làm, chỉ là phóng ra một chút sinh mệnh khí tức trong sinh mệnh chi cầu mà thôi. Muốn khống chế áp súc siêu cấp năng lượng cầu dày đặc như vậy, không phải là tinh thần lực mạnh mẽ mà làm được. Do vậy, Niệm Băng dù cố sức, vẫn chẳng có kết quả gì.

Tự hỏi, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã trôi qua nửa canh giờ, Niệm Băng bây giờ ngoài cười khổ, thì chỉ còn một tia hi vọng. Hắn biết, nếu như kế hoạch ban đầu thành công, thì Ngưỡng Quang đại lục liên quân sẽ có thể ngăn cản được các thần nhân, bên nào cũng có cơ hội lớn, cuối cùng bao nhiêu người có thể trở về Ngưỡng Quang đại lục, cũng còn là một vấn đề. Vì sai lầm của mình mà gây nên, Niệm Băng biết, tự mình thì không thể gánh được trách nhiệm. Sau khi tính toán, hắn xác định phương pháp giải quyết tốt nhất. Đó là nhân khi Hi Giới còn giống như mình, thực lực còn chưa khôi phục, lập tức âm thầm phát động công kích. Tuy không có mình, đối phó với các thần nhân sẽ phải khó khăn hơn. Nhưng như thế còn hơn là đợi Hi Giới khôi phục lại, rồi mới tái chiến. Nghĩ đến đây, Niệm Băng đứng dậy, là kẻ đứng mũi chịu sào, thì hãy để mình gánh chịu tất cả. Ai bảo mình sai lầm cơ chứ? Hít sâu, tinh thần lực vừa mới khôi phục một chút cũng đủ để hắn thực hiện ý tưởng của mình.

Niệm Băng đi ra ngoài, ngay khi hắn vừa mới ra đến cửa, màn trướng được đẩy ra. Hai thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn thấy các nàng, ánh mắt Niệm Băng trở nên nhu hòa hơn nhiều, ngay khí tức cũng trở nên bình tĩnh.



Người đến, chính là Phượng Nữ và Lam Thần, sắc mặt hai nàng cũng rất bình tĩnh, nhưng nhìn Niệm Băng với một thâm ý.

“Niệm Băng, chàng muốn làm gì?” Người nói là Lam Thần, thanh âm của nàng vừa mạnh mẽ vừa mị hoặc, thân thể tuyệt mỹ phát ra mị lực động nhân.

Đáng tiếc. Niệm Băng hiện tại chẳng có tâm tình gì để hân thưởng vẻ tuyệt mỹ của thê tử, cười khổ một tiếng, kéo các nàng về trướng bồng, cúi đầu: “Kế hoạch của ta có sai lầm. Cuộc chiến ngày mai, sợ rằng ta không có được cơ hội gì. Do vậy, ta bây giờ muốn đi tìm Lạc Nhu thương lượng, lập tức phát động công kích với thần nhân.”

Phượng Nữ kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Chàng không phải là sớm có chuẩn bị rồi sao?”

Niệm Băng cũng kinh ngạc hỏi lại: “Nàng biết ta có chuẩn bị rồi.”

Ánh mắt Phượng Nữ đột nhiện trở nên quái dị: “Sau khi chàng về, dáng vẻ rõ ràng là có trù tính trong lòng rồi, thế nhưng, bây giờ chàng đang làm sao vậy?”

Niệm Băng cười khổ, đáp: “Nàng quan sát quá tỉ mỉ. Quả thực, ta vốn chuẩn bị kế hoạch chu đáo. Theo suy nghĩ của ta, cuộc chiến ngày mai, ta có cơ hội rất lớn. Thế nhưng, ta đã sai…” Đến đây, hắn đem tình hình ma pháp nguyên tố ít ỏi cùng với phán đoán của mình nói ra. Lúc này, Niệm Băng cảm thấy rất áy náy, hắn ước gì có thể tâm sự cùng các thê tử, xem đâu mới là phương pháp tốt nhất.

Phương Nữ nhíu mày, than một tiếng, rồi nói: “Niệm Băng, nguyên lai chàng là vì vậy. Theo ý của chàng, sau một ngày khôi phục, sẽ rất khó thắng được Hi Giới, đúng không? Nói như vậy, chỉ đành phát động công kích trước, không cho Hi Giới cơ hội khôi phục, đúng chứ?”

Niệm Băng gật đầu: “Đó là biện pháp duy nhất mà ta nghĩ tới được. Tuy bội tín là đáng khinh, nhưng vì từng ấy sinh mệnh của Ngưỡng Quang đại lục liên quân, ta nguyện ý bị nguyền rủa. Được rồi, chúng ta không nên nán lại nữa. Bây giờ mau đi thôi. Hi Giới khôi phục được một phần, uy hiếp đến chúng ta sẽ càng lớn. Trong trận này, hai chủ thần còn lại phải nhờ vào các nàng rồi. Những thần nhân cao thủ khác, đã có thất long vương và Tích Lỗ đại ca, chúng ta có ưu thế nhất định. Với sự thông minh của Lạc Nhu, chỉ cần lợi dụng được ưu thế của Tru Thần tiễn, cơ hội chiến thắng của chúng ta là không nhỏ.”

Vừa nói, Niệm Băng vừa định đứng lên đi tìm Lạc Nhu, trên vai hắn đã có hai bàn tay nhỏ của Băng Linh.

Năm Băng cảm thấy một luồng khí tức to như núi áp từ sau lưng. Nhất thời hắn không thể động đậy, không cần quay đầu lại nhìn, hắn cũng biết là ai làm, không khỏi thấy kỳ quặc: “Thần Thần, nàng làm gì? Lẽ nào nàng còn biện pháp nào tốt hơn sao?”

Lam Thần nhấc một tay ra, bước lên phía trước hắn, nàng và Phượng Nữ đứng ngay trước trước mắt hắn, lắc đầu, nói: “Tình hình như thế này, ta có thể có cách gì được? Chàng quả thực đã phạm phải một sai lầm quá lớn, đó là coi thường trí tuệ vạn năm của thần nhân. Kỳ thực, dù cho bây giờ chàng chuẩn bị phát động công kích với bọn họ, sợ rằng thần nhân cũng đã nghĩ đến rồi, với sự cẩn thận của Hi Giới, nhất định là đã có phòng bị. Hắn sẽ không cho chàng nhiều cơ hội, Thần Chi trớ chú có thể phá được, nhưng nó vẫn ảnh hưởng mang tính nguy hiểm cho Ngưỡng Quang đại lục, trong tình hình này, sợ là cán cân sẽ không nghiêng về bên Ngưỡng Quang đại lục, phán đoán của ta hẳn là không sai.”

Hai mắt Niệm Băng sáng lên, nhìn Lam Thần tươi cười, đột nhiên biến sắc: “Nàng, nàng không phải là Thần Thần, nàng là ai?” Ngân quang lập lòe, không do dự phát ra tinh thần lực bao trùm lên Lam Thần. Nếu như không phải đang bận tâm nghĩ về phán đoán sai lầm của mình, Niệm Băng đã công kích bằng tinh thần lực rồi. Tuy tinh thần lực của hắn vừa mới khôi phục một chút, nhưng vẫn có thể thực hiện công kích được.

Ngân sắc quang mang cũng phát ra từ mắt Lam Thần, ngân quang nhu hòa không hề đối kháng với tinh thần lực của Niệm Băng, mà lại chỉ nhẹ nhàng ngăn cản tinh thần lực của hắn, thân thể Niệm Băng như bị điện giật, lộ ra vẻ hoảng sợ. Khí tức của Lam Thần không hề thay đổi, nhưng tinh thần lực của nàng lại mênh mông như đại dương, trên thế giới này, còn ai có thể đạt tới cảnh giới đó, còn ai có thể có được tinh thần lực mạnh mẽ đến vậy? Đáp án chỉ có một.

“Nàng, nàng là Thiên Hương?” Niệm Băng nhìn chằm chằm vào Lam Thần trước mắt, hắn không ngờ tới, vào lúc này, Hắc Ám Thiên Hương lại đột nhiên xuất hiện.

Lam Thần mỉm cười, tay đặt trên vai Niệm Băng khẽ véo một cái, rồi nói: “Ngươi còn nhớ ta sao, ta tưởng ngươi sớm đã quên mất ta rồi.”

Niệm Băng nhíu mày: “Nàng làm trò gì vậy? Sao lại khống chế thân thể của thê tử ta? Tạp Áo đâu? Nàng tự tiện rời khỏi Thần Chi đại lục, không sợ ba chân thần kia gây phiền phức sao? Với lực lượng của một mình Tạp Áo, chắc chắn là không chống lại được.”

Thiên Hương đến, xấu hay tốt thì Niệm Băng không biết, tuy đối với Thiên Hương, Hi Giới căn bản là không tính là gì, nhưng Thiên Hương đến đây, cũng có khả năng là ba chân thần của Thần Chi đại lục đã có động tĩnh rồi, đó toàn là những cường giả mà Niệm Băng rất sợ phải dính dáng đến! Ba tên hèn hạ đó đã có thể hủy diệt nền văn minh của Di Thất đại lục, tự nhiên cũng có thể hủy diệt cả Ngưỡng Quang đại lục.

“Cảm ơn ngươi còn nhớ đến ta. Ta không phải ở đây rồi sao? Đúng như ngươi nói, nếu như ta và Thiên Hương phân khai, rất có thể sẽ bị hủy diệt.” Thanh âm bình đạm quen thuộc kéo theo một chút ôn nhu, sinh mệnh khí tức cuồn cuộn thấm lên thân thể Niệm Băng, khiến tinh thần của hắn rung lên.

Khi Niệm Băng ngạc nhiên quay mặt lại. Chỉ thấy Phượng Nữ đang cười cười, dung mạo của nàng tuy không thay đổi, nhưng cả mái tóc dài đã biến thành màu xanh. Sinh mệnh khí tức khổng lồ mà hồn hậu, ngoài Sinh Mệnh thần Tạp Áo ra, còn có ai nữa?

Niệm Băng không thể không bội phục thực lực siêu cấp cường giả của Tạp Áo và Thiên Hương, các nàng không chỉ khống chế thân thể của Phượng Nữ và Lam Thần, mà còn đem toàn bộ năng lực của mình truyền vào cơ thể của thê tử mình, mà không hề tổn thương một chút nào, tình huống này quả thực là quá kinh khủng. Niệm Băng tuy có tinh thần lực không yếu, nhưng cũng không thể làm được như vậy.



Nhìn Tạp Áo, rồi lại nhìn Thiên Hương, Niệm Băng lúc này có một cảm giác quái lạ, nói khẽ: “Dù cho các nàng tới tìm ta, cũng không cần phải nhập vào thân thể của thê tử ta chứ. Các nàng có tổn thương đến linh hồn của họ không?”

Thiên Hương bật cười: “Ngươi, đúng là giống đa tình, yên tâm đi, chúng ta sẽ không làm tổn thương linh hồn bọn họ, ít nhất là bây giờ.”

Niệm Băng biến sắc: “Ý nàng là sao?”

Thiên Hương cười hì: “Chẳng có ý gì, Niệm Băng, kỳ thực chúng ta hôm nay đến đây, là muốn giúp ngươi một tay, nếu như không phải bất đắc dĩ, chúng ta cũng không tới tìm ngươi. Ai, chúng ta cũng chẳng còn cách nào!”

Niệm Băng sửng sốt, so với Thiên Hương tính cách khó đoán, hắn thà nói chuyện với Sinh Mệnh thần Tạp Áo hơn, có lẽ là vì hắn từng có một đoạn tình duyên với Tạp Áo. Mắt nhìn về Tạp Áo trong cơ thể của Phượng Nữ, hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Các nàng gặp phải phiền phức gì, có cần ta hỗ trợ? Các nàng cũng biết, ta chẳng có gì uy hiếp tới ba chân thần kia cả.”

Tạp Áo thở dài, Niệm Băng cũng nhìn được vẻ bi thương trong mắt nàng, “Niệm Băng, Thiên Hương nói đúng, chúng ta quả là bất đắc dĩ mới tìm đến ngươi, nếu như còn có cách nào khác, chúng ta đã chọn rồi. Chỉ có mượn lực lượng của ngươi, chúng ta mới có thể tiếp tục tồn tại.”

Niệm Băng cả kinh: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Tạp Áo kiên định gật đầu: “Tình hình của ba chân thần thì ngươi cũng hiểu được một phần, khi đến Thần Chi đại lục, ta đã nói với ngươi rồi, thực lực tổng hợp của bọn họ đã trên hai chúng ta, hoàn toàn có khả năng hủy diệt hai chúng ta. Nhưng lại sợ chúng ta trước khi chết đi, giết được hai trong số bọn họ, do vậy, bọn họ tuy chiếm thượng phong, nhưng lại vẫn do dự. Nhưng, mấy năm gần đây, ba người bọn họ đều khổ tu, hơn nữa, gần đây ta và Thiên Hương thường có cảm giác bất an, ngươi phải biết rằng, chúng ta là Tình Tự thần, cảm giác về tâm tình cực kỳ mẫn cảm, cảm giác này đại biểu cho một chuyện, đso chính là chúng ta gặp phải phiền phức lớn. Sau khi phán đoán, liền thu được đáp án rất đơn giản, Trật Tự thần ba người bọn họ, sợ rằng đã tìm ra phương pháp đối phó chúng ta, chính vì vậy, chúng ta đã rơi vào nguy cơ trùng trùng, sợ là trong hai ngày tới, bọn họ sẽ quyết chiến lần cuối với chúng ta.”

Niệm Băng nhìn vẻ bi thương trong mắt Tạp Áo, trong lòng không khỏi thấy thương tiếc, tuy nữ tử trước mặt không biết đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng trong mắt Niệm Băng, nàng vẫn rất đáng thương, nhiều năm như vậy, Tạp Áo và Thiên Hương đều nỗ lực đối kháng với đối thủ, mấy vạn năm đã trôi qua, tranh đấu còn chưa kết thúc, mà hiện tại, các nàng còn rơi vào cảnh bị tử vong uy hiếp, nhớ tới thân thể mềm mại hoàn mỹ của Tạp Áo, nhớ tới biểu tình động nhân của nàng khi uống Bách Hoa lộ mình nấu ra. Niệm Băng mơ hồ gật đầu, nói: “Được, các nàng nói đi, muốn ta giúp gì, chỉ cần có thể làm được, ta nhất định tận lực giúp các nàng vượt qua gian nan lần này. Với ba chủ thần, ta chẳng có chút gì hảo cảm, nếu như hủy diệt được bọn họ, đương nhiên là chuyện tốt nhất. Toàn bộ văn minh của Di Thất đại lục đã bị hủy hoại trong tay họ!”

Thiên Hương không còn cười nữa, nhìn Niệm Băng, nghiêm chỉnh nói: “Theo kế hoạch của ta và Tạp Áo. Lần này chúng ta thành công với sự giúp đỡ của ngươi, ta đáp ứng ngươi, chúng ta nhất định hủy diệt hoàn toàn ba gã đó, để báo đáo ân tình của ngươi. Đồng thời, chúng ta cũng giúp Ngưỡng Quang đại lục các ngươi giải quyết triệt để các thần nhân này, đó có thể là chuyện duy nhất mà chúng ta làm được.”

Nhìn ánh mắt mập mờ của Thiên Hương, Niệm Băng cảm thấy bất an, nghi hoặc nói: “Thời gian của các nàng không phải rất khẩn cấp sao? Đừng ấp a ấp úng nữa, cuối cùng là muốn ta giúp gì, mau nói đi. Bất quá, bây giờ nơi đây chẳng còn tiên thiên chi khí, thực lực của ta so với lúc bình thường thấp hơn nhiều.”

Thiên Hương lắc đầu, đáp: “Chuyện mà chúng ta muốn ngươi giúp không liên quan gì tới thực lực của ngươi. Ngươi còn nhớ chứ, Tạp Áo từng nói với ngươi, chúng ta là hai bán thành phẩm. Lúc trước, khi chúng ta được sinh ra, người cha sáng tạo ra chúng ta đã phát hiện ra một vấn đề. Thế nhưng, vì nghiên cứu chúng ta, người đã dồn hết tâm lực, khi người thấy được vấn đề, lại không kịp nói ra, trước khi chết, chỉ lưu lại một chữ, chữ này, chúng ta đã nghiên cứu mấy vạn năm rồi! Cho đến khi ngươi xuất hiện, chúng ta mới hiểu được ý nghĩa của chữ này, ngươi nói đúng, trong tình huống đặc thù nào đó, khi năng lượng của ta và Tạp Áo dung hợp hoàn toàn, khám phá sự bí ảo của sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng, thực lực sẽ đề thăng thành Tình Tự thần chân chính. Khi đó, thực lực của chúng ta có thể đề thăng trong nháy mắt tới thập bát gia, trở thành tối cường giả chân chính. Ngươi biết người cha của nhân loại tiến hóa, trước khi lâm tử để lại chữ gì không?”

Niệm Băng mờ mịt lắc đầu, nhìn thần tình kích động của Thiên Hương, hắn càng ngày càng lo lắng.

Tạp Áo thở dài, tiếp tục: “Chữ đó là dị. Lúc đó, người cha của nhân loại tiến hóa tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với chúng ta, nhưng sinh mệnh lực của người đã tiêu hao quá lớn, mà vừa mới có được sinh mệnh năng lượng, căn bản không thể cứu được sinh mệnh của người. Do vậy, trước khi chết, người chỉ kịp nói một chữ này. Vì chữ này, ta và Thiên Hương đã phải vất vả quá nhiều, chúng ta không ngừng nghiên cứu bí ẩn của chữ đó, nhưng chẳng thu được gì.”

Niệm Băng nhíu mày hỏi: “Người cha của nhân loại tiến hóa của các nàng có cách hóa giải vấn đề của các nàng, sao không lưu lại cho các nàng trước khi chết đi? Để đến thành như bây giờ, khiến các nàng mấy vạn năm cũng không tìm được biện pháp.”

Thiên Hương tức giận hừ một tiếng, đáp: “Ngươi cho là nhân loại tiến hóa là chuyện dễ dàng sao! Người cha của nhân loại tiến hóa nghiên cứu ra chúng ta và người cha của khoa kỹ nghiên cứu ra ba tên gia hỏa kia, đều phải tốn một đời tâm huyết mới thành công được. Trước khi chế tạo được chúng ta, người cha của nhân loại tiến hóa cũng không biết chúng ta sẽ gặp phải vấn đề này, mà sau khi chúng ta xuất hiện, sinh mệnh lực của người đã yếu đi rất nhiều, trước khi lâm tử, có lẽ là một khắc mà người thanh tỉnh nhất trong cuộc đời, vào lúc đó, ta và Tạp Áo đều thấy được vẻ giác ngộ trong mắt người, chúng ta biết, lúc đó người đã hiểu rõ. Nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, người chưa kịp nói ra phương pháp của mình, để cải biến hiện trạng của chúng ta. Mấy vạn năm, cũng là mấy vạn năm rồi, người chỉ lưu lại cho chúng ta một chữ mà thôi.”

Niệm Băng hiếu kỳ: “Vậy giờ đây các nàng đã hiểu rồi? Vừa nãy nàng nói là do ta ảnh hưởng, các nàng mới có thể hiểu được bí ẩn của chữ đó.”

Tạp Áo và Thiên Hương đồng thời gật đầu, hai nữ chân thần đều đỏ mặt, Tạp Áo nói: “Đúng, chúng ta cuối cùng đã hiểu, người cha của nhân loại tiến hóa lưu lại cho chúng ta không phải là một chữ, mà là một từ, chính là dị tính, mà không chỉ đơn giản là một chữ dị.”

“Dị tính? Nàng nói rõ hơn một chút.” Tuy cảm giác bất an vẫn còn tồn tại, nhưng lúc này Niệm Băng lại thấy hiếu kỳ hơn, dù sao, đó cũng là bí ẩn mấy vạn năm liền!

Hai vị nữ chân thần ở nơi này, chuyện của thần nhân có thể không cần lo lắng nữa.

Tạp Áo nói: “Ta lần trước đã nói với ngươi, sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng, là hai loại năng lượng dường như tương phản tuyệt đối, mà ta và Thiên Hương, là mâu thuẫn kết hợp thể của hai loại năng lượng tương phản này. Khi đó, ngươi nói là băng hỏa đồng nguyên ma pháp có thể dung hợp dưới một tình huống đặc thù nào đó, vì kiến giải này của ngươi, ta và Thiên Hương từng suy nghĩ rất lâu, ngươi cũng từng chúng ta nghiên cứu rồi, sự thực chứng minh, lý luận của ngươi tuyệt đối chính xác. Băng hỏa đồng nguyên ma pháp của ngươi vốn sử dụng đặc tính của ma pháp nguyên tố cố định, thay đổi đặc tính cộng tồn của chúng, khiến chúng vẫn giữ được năng lực của chính mình, điều đó khiến ngươi trở thành một băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư. Thế nhưng, sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng của chúng ta, từ mặt ngoài mà nói, cao hơn nhiều so với băng hỏa đồng nguyên ma pháp của ngươi, do vậy, muốn dung hợp hai loại năng lượng này thì quá khó khăn. Thế nhưng, tình huống đặc thù mà ngươi nói, thực sự là tồn tại. Ta cùng Thiên Hương suy ngẫm cẩn thận, cùng với chữ dị duy nhất mà phụ thần lưu lại cho chúng ta, chúng ta cuối cùng cũng hiểu rõ, mà chúng ta cũng rất may mắn, đã chuẩn bị hết thảy rồi. Hiện tại, chúng ta có ít nhất năm thành thành công, trở thành Tình Tự thần chân chính, thế nhưng, vẫn cần phải có sự giúp đỡ của ngươi.”

Niệm Băng giật mình nhìn Tạp Áo và Thiên Hương, không tin được, nói: “Tạp Áo, ý của nàng là nói, nàng đã tìm được điểm giống nhau giữa sinh mệnh và tử vong năng lượng? Điều này, điều này thật khó tin, nàng làm như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook