Bạn Trai Của Tôi Là Vưong Tuấn Khải

Chương 4: Sự Cố Lớn

Trương Ngọc Nhi

23/09/2016

Vương Tuấn Khải đang đắc ý trong bộ đồ ma thì bỗng nhiên anh thấy rất im ắng và nghe thấy một tiếng " huỵch", anh rẽ tóc giả ma ra nhìn, hóa ra cô đã ngất đi vì sợ. Khải đành phải cõng cô về. Nhìn vẻ đáng yêu của cô khiến Khải không khỏi rời mắt. Lần đầu tiên anh nhìn một người con gái ở khoảng cách gần như thế. " Thình thịch.....thình thịch......thình thịch....." bỗng nhiên tim của Khải đập rất nhanh. Anh tự vỗ ngực mình.

" Mình bị sao thế này?"

Anh đưa cô về đến nhà, anh tìm mãi trong túi của cô không thấy chìa khóa đâu, anh đành cõng cô về nhà anh. Vừa cõng cô vào đến cửa mẹ anh đang nấu bữa tối trong bếp thấy vậy chạy ra.

" Ủa đây là Linh mà. Con bé sao thế con?" Bà hỏi.

" Bị con dọa cho ngất xỉu. Con tìm mãi chìa khóa nhà cô ta mà không thấy đâu đành đưa về nhà mình." Khải đặt Linh xuống sopha nói.

" Sao con quá đáng vậy, thôi cõng con bé lên phòng con đi, cho con bé nó nghỉ nằm, không nằm dưới đây không tiện."

" Con không đưa cô ta vào phòng con đâu. Con đưa vào phòng mẹ."

" Con đã làm người ta sợ đến ngất xỉu rồi còn bướng. Lớn rồi mà đi làm chuyện đấy. Hay để mẹ trị tội con mới nghe." Bà lườm Khải.

" Thôi được rồi.Con đưa cô ta lên phòng con là được chứ gì." Khải hậm hực cõng Linh lên phòng anh.

Anh đặt cô xuống giường rồi đi tắm.

Linh mở mắt ra, cô nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra đây không phải nhà của mình. Cô bước xuống giường tiến về phía cửa. Bỗng nhiên cửa phòng tắm bật mở, Tuấn Khải bước ra. Cô giật mình quay ra nhìn.

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..........tên biến thái. Sao tôi lại ở đây? Anh lại giở trò gì rồi đúng không?" Linh hét lên.

" Cô có bị điên không? Tôi thấy cô bị ngất xỉu nên có lòng tốt cõng cô về." Khải bực mình.

" Sao anh không đưa tôi về nhà tôi? Đưa tôi về phòng anh làm gì?" Linh bực không kém.

" Tôi tìm mãi không thấy chìa khóa của cô đâu nên đành phải đưa cô về đây. Lúc nào cô cũng chỉ nghi ngờ người tốt."

Linh không nói gì thêm, cô lườm Khải rồi với lấy chiếc túi xách tìm chìa khóa nhà. Lục lọi một lúc lâu mặt cô bắt đầu tái mét lại.

" Ớ, chìa khóa nhà tôi đâu. Tôi nhớ để trong túi mà. Hay đánh rơi ở chỗ đường đấy rồi? À mà anh nói đi con ma đó là anh đúng không? Anh dọa tôi?" Linh sực nhớ ra chuyện con ma nữ.

" Cô thông minh đấy. Nhưng con gái cũng chỉ là con gái, cô lớn thế này rồi còn sợ ma." Khải vừa khen vừa chê Linh. Đúng là " vừa đấm vừa xoa."

" Đồ đáng ghét.Từ bé tôi đã bị sợ bóng tối mà.Nếu bình thường tôi cũng không sợ đâu. Anh có biết lúc anh biến mất tôi lo thế nào không, đã thế anh còn dọa tôi nữa. >.<." Linh bức xúc.

" Ồ cô lo cho tôi cơ à?" Khải nhếch mép.

"Anh quá đáng lắm, chả qua tôi lo cho anh vì nếu anh biến mất tôi không biết đường về thôi."

Nói xong Linh bỏ đi. Xuống dưới nhà cô bị bà Hồng chặn lại.

" Linh tỉnh rồi à cháu? Bác thay mặt con trai bác xin lỗi vì đùa hơi quá nha. Nó tốt lắm không có ác ý gì đâu cháu đừng để bụng."

" Vâng không sao đâu ạ. Thôi cháu về đây cô ạ." Linh mỉm cười với bà rồi định đi.

" Ở lại ăn bữa tối với nhà cô đã. Giờ đã 8h hơn rồi. Cháu về làm sao nấu kịp." Bà giữ Linh lại.

" Vâng, vậy cháu làm phiền cô rồi." Cô không từ chối vì cô cũng nghĩ đúng như lời bà nói.

Cô vào bếp dọn cơm ra giúp bà. Cô chợt nhớ ra việc chìa khóa nhà cô, cô dọn xong liền vội vàng với chiếc túi xách tìm lại lần nữa mà không thấy. Bà Hồng thấy cô hoảng hốt tìm thứ gì đó trong túi nên thắc mắc.

" Cháu tìm gì vậy? Sao trông cháu hoảng hốt vậy?" Bà hỏi.

" Dạ cháu tìm chìa khóa nhà. Hình như rơi ở đâu rồi ý. Chắc tối nay cháu phải ngủ ở ngoài rồi." Cô lo lắng trả lời.

" Không sao đâu. Cháu có thể ở lại nhà cô mà." Bà vui vẻ đáp.



" Dạ không được đâu ạ."

" Cháu là hàng xóm của cô mà. Cô phải giúp cháu chứ. Con gái như cháu ra đường buổi tối không được đâu. Ngày xưa cô mơ ước có một đứa con trai nhưng lại đẻ ra thằng con trai ương bướng như cháu thấy. Đêm nay ngủ với cô, cô cháu mình tâm sự."

"Dạ cũng được ạ." Linh miễn cưỡng đồng ý.

" Khải ơi!! Xuống ăn cơm." Bà Hồng vui vẻ trước câu trả lời của Linh, bà quay ra gọi Tuấn Khải xuống ăn cơm.

Khải vừa bước xuống cầu thang, thấy Linh ngồi trong bếp.

"Sao cô lại ở đây?" Khải hỏi.

" Mẹ mời con bé ở lại ăn cơm tối với nhà mình để thay lời xin lỗi về việc con dọa con bé. Và tối nay con bé sẽ ngủ lại nhà mình, con bé mất chìa khóa nhà rồi. Mai con nhớ đưa con bé đi tìm chìa khóa nhà đấy. Chắc rơi ở chỗ đoạn đường con dọa con bé."

" Thật là khó chịu khi ngồi ăn với cô ta." Khải chau mày.

" Thế tôi muốn chắc. Chẳng qua bác gái mời mãi tôi mới miễn cưỡng ở lại thôi." Linh lườm Khải.

Không khí ăn cơm thật là u ám do Linh và Khải tạo ra. Bỗng bà Hồng phá tan bầu không khí đó.

" Linh, cháu đi du học ở bên này mấy năm?"

" Dạ cháu đi 6 năm ạ."

" Bố bao giờ thì về hả mẹ." Khải chen ngang.

" Mẹ cũng không biết nữa. Bố bảo khi nào xong việc thì về."

Bữa ăn tối của cô với gia đình Khải kết thúc một cách im lặng. Sau khi ăn cơm xong cô phụ bà Hồng dọn dẹp còn Khải bỏ lên phòng.

" Con lên phòng đây. Con chẳng muốn nhìn thấy người mà con không muốn thấy tẹo nào."

" Tiểu Khải nhà cô tính nó thế. Cháu đừng giận nó." Bà Hồng quay ra nói với Linh.

"Dạ không sao ạ." Cô nói vậy thôi chứ trong lòng thì không nghĩ như thế.

21h30.............. cô được bà Hồng chỉ cho phòng của bà và cô sẽ ngủ với bà đêm nay.

" Cháu vào phòng tắm rửa thay quần áo đi. Cô phải đi phơi quần áo."

" Dạ cháu không có quần áo." Linh ái ngại nói.

"Không sao, đi vào đây cô cho cháu bộ này." Nói rồi bà Hồng dẫn Linh vào phòng. Mở tủ quần áo ra, bà lôi ra một bộ váy màu xanh lam có nơ ở eo trông rất trẻ trung.

" Bộ váy này là bác trai mua tặng cô lần đầu tiên hẹn hò. Cô mới mặc một lần vẫn đang còn rất mới. Cháu mặc đi." Bà Hồng đưa cho cô bộ váy.

Cô nhận lấy bộ váy từ bà Hồng rồi vào phòng tắm. Tuấn Khải đang ngồi trong phòng, anh chợt nhớ ra cái tai nghe của anh hôm trước cho mẹ anh mượn nên đứng dậy vào phòng mẹ anh lấy tai nghe. Vừa bước vào phòng thì cửa phòng tắm bật mở. Linh bước ra thấy Tuấn Khải liền giật mình.

" Tên biến thái, sao anh lại vào đây? Hay là định nhìn trộm tôi tắm?" ( Linh à, cô hơi bị ảo tưởng rồi đấy ^^)

" Cô suốt ngày nghĩ linh tinh vậy? Tôi vào phòng mẹ tôi lấy cái tai nghe." Nói rồi Khải tiến đến gần kệ TV lấy chiếc tai nghe ở đó.

Lúc quay ra khỏi phòng, anh nhận ra cô mặc chiếc váy màu xanh lam của mẹ anh. Trông cô thật là lộng lẫy nên anh không khỏi rời mắt.

" Này, anh bị sao vậy ? Lấy xong tai nghe rồi thì về phòng đi." Linh khua khua tay trước mặt Tuấn Khải nói.

" À ừ" Nói rồi Tuấn Khải đi ra cửa về phòng.

Sau khi Tuấn Khải về phòng, cô mở điện thoại lên gọi cho mẹ.



" A lô mẹ à?"

" Muộn rồi chưa đi ngủ à con?" Mẹ cô hỏi.

"Chuẩn bị ạ. Ở đây chán quá, con nhớ nhà quá." Linh buồn bã nói.

" Cố lên con. Mấy ngày nữa là đi nhận lớp rồi. Con ở đấy học chăm chỉ nhé."

" Vâng ạ. Thôi muộn rồi con cúp máy đi ngủ đây ạ."

" Ừ. Con chăm sóc cho bản thân tốt vào đấy. Đừng đi chơi đêm nhiều."

" Vâng ạ."

6h sáng hôm sau................................... Cô bật dậy ngó đồng hồ. Bây giờ chỉ mới hơn 6h. Cô quay sang bà Hồng, thấy bà con đang ngủ nên cô nhẹ nhàng bước xuống giường. Cô rón rén bước ra khỏi phòng, xuống nhà làm bữa sáng.

Cô đang dọn bữa sáng trong bếp, vừa quay ra cô nhìn thấy Tuấn Khải đứng ở đó.

" Anh định dọa chết tôi à? Sao anh xuất hiện như ma thế?"

" Dọa chết cô được thì đã phúc."

Đúng lúc đó bà Hồng bước từ trên nhà xuống.

" 2 đứa dậy rồi à?"

" Dạ vâng. Mời cô xuống dùng bữa sáng ạ." Linh vui vẻ nói.

Sau khi ăn sáng xong, Linh lên phòng tìm bộ váy hôm qua đã khô để thay ra. Cô đưa bộ váy kia trả lại cho bà Hồng.

" Cháu cảm ơn cô vì đã cho cháu ở nhờ một đêm ạ."

" Không có gì đâu cháu. Mà để cô gọi thằng Khải đi tìm chìa khóa với cháu."

" Khải ơi!!! Xuống đây mẹ bảo." Linh chưa kịp nói " không cần ạ" thì bà đã gọi.

" Sao thế mẹ?" Khải hỏi bà.

" Con đi tìm chìa khóa nhà với Linh đi. Đây cũng là lỗi do con gây ra."

" Cô ta có chân, tự đi được."

Bà Hồng lườm Khải với ánh mắt sắc lạnh.

" Thôi được rồi. Con dẫn cô ta đi là được ý gì." Khải cau có trả lời.

" Này cô. Sao cô cứ như oan hồn bám theo tôi mãi thế?' Khải bực mình hỏi Linh sau khi vừa ra khỏi cổng trong lớp hóa trang.

" Câu đó tôi mới là người nói mới đúng. Ai mượn anh dọa tôi làm gì khiến tôi mất chìa khóa nhà."

Khải không nói gì thêm. Đi đến chỗ đoạn đường hôm qua đúng là chìa khóa của cô rơi ở đấy. Cô mừng quýnh.

" May quá tìm được rồi." Cô vui mừng cầm chiếc chìa khóa trên tay.

" Thôi tôi tự về được không cần anh dẫn nữa. Đường ai nấy đi." Linh quay sang Khải.

" Tôi cũng không muốn đi cùng cô."

20h15.................... Sau bữa tối, Linh mở TV lên xem. Bỗng nhiên mất điện, cô lục tìm cây nến trong tủ đem ra thắp lên. Cô mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Cây nến cháy gần hết thì bị gió từ ngoài cửa thổi vào khiến chiếc rèm cửa bị bén lửa. Vì trong nhà toàn đồ dễ cháy nên khiến ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chỉ ít phút ngọn lửa đã bao quanh nhà. Còn Linh thì vẫn ngủ không biết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Của Tôi Là Vưong Tuấn Khải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook