Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 6

Nhục Nhục Nam Sơn Quân

22/11/2020

Edit: Thỏ

Trời ơi, vợ tôi hung dữ quá đòi đánh gãy chân tôi kìa.

“Anh muốn đánh gãy chân em?” Tôi cầm tay hắn nhìn tới nhìn lui, dựa vào thể lực thế này cùng lắm có thể đè tôi trên giường một lúc thôi, hơn nữa đó là tình huống đặc biệt. Còn bình thường ấy hả, một tay đủ để tôi khống chế hắn rồi, chẳng đùa đâu.

Sắc mặt Khương Tự trầm xuống: “Không những đánh gãy chân em mà còn muốn nhốt em trong phòng, mỗi ngày chơi em 18 tư thế.”

Sặc… Tôi phun…

Nhưng chỉ dám thầm phun trong lòng.

Tuy rằng tôi xem nhẹ lời cảnh báo kia, nhưng tôi cũng biết hắn tức giận vì chuyện đó nên đành giữ im lặng. Hắn muốn nói gì thì nói đi, dù sao cũng chỉ nói chơi thôi.

Tôi không hỏi hắn vì sao anh bắt em ở nhà.

Lúc này tôi cảm thấy có lẽ Khương Tự đang giấu tôi chuyện gì đó. Bất giác trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, nếu lời của Lý Minh đều là sự thật thì sao?

Suy nghĩ này làm tôi giật thót, vội vàng phủ nhận. Không thể nào, vợ tôi còn thơ dại lắm, ngày thường khác nào con thỏ đâu, nóng lắm thì cắn tôi hai phát. Ngoại trừ thích ghen thì chỗ nào cũng tốt, tôi mà bỏ bê hắn một ngày hắn sẽ khóc đầy lu nước mắt cho xem. Càng không thể đâm người được!

Tuy tôi nghĩ vậy nhưng lòng hơi bứt rứt, giờ chỉ muốn về ký túc xá đá thằng Lý Minh vài cái, mắng nó nhiều chuyện làm gì! Ai mượn mày say xỉn! Ai kêu mày là chí cốt của tao!

“Khương Tự, anh kể cho em nghe một chút về anh đi.” Tôi bèn tìm đề tài để nói.

“Em muốn nghe gì?” Sắc mặt Khương Tự trở nên ôn hòa hơn, hắn cũng không muốn cãi nhau với tôi.

“Gì cũng được, chuyện hồi thời ấu trĩ ấu trùng ấy. Chuyện vui hay buồn anh cứ kể em nghe.”

Khương tự trầm mặc hồi lâu.

“Mai anh đưa em đi gặp một người.”

“Ai vậy anh?”

Khương Tự bình thản nói: “Em gặp là biết.”



“Ừm.” Tôi thân mật cọ vào mặt hắn, trong lòng vui lên. Khương Tự và tôi không giống nhau, tôi gặp đứa nào cũng có thể kết tình hữu nghị, còn Khương Tự trừ phi hắn nguyện ý, không thì ai hắn cũng chẳng để tâm. Bởi vậy có thể thấy được người kia đối với hắn có bao nhiêu trọng lượng.

Mặc kệ thế nào, Khương Tự muốn mở lòng với tôi chính là điều tốt. Còn mấy việc khác gác sang một bên.

***

Nơi Khương Tự gặp mặt bạn bè cũng rất đặc biệt. Sau một tiếng rưỡi ngồi xe, chúng tôi tới một bệnh viện tâm thần nơi ngoại ô thành phố.

Ở nơi này, tôi thấy một người con trai, hoặc có thể nói là một cậu bé…

Cậu bị y tá đưa trở về phòng, bàn tay tóm chặt lấy ống tay áo của y tá, biểu cảm trên mặt vừa có nét con trẻ ngây thơ xen lẫn lo lắng, bất an.

Đặc biệt từ lúc trông thấy tôi và Khương Tự, sắc mặt cậu ta càng thêm đề phòng mà nấp sau lưng y tá.

Tôi nhìn Khương Tự, lại nhìn sang… cậu bé kia.

Cậu ta và Khương Tự có vẻ ngoài giống nhau y hệt.

Tôi bất giác nắm chặt tay bạn trai, mà Khương Tự không hề phản ứng. Hắn chỉ bình thản nhìn về phía tôi giới thiệu: “Em ấy tên… Khương Lâu.”

“À…” Tôi nhất thời không biết làm sao đành lộ ra nụ cười có lệ, sau đó cận thận nói. “Khương Lâu, xin chào. Tôi là Lương Thiếu Đông…” Tay tôi vươn ra chưa được hai giây thì Khương Lâu bỗng dưng hét lên, tiếng hét thảm thiết khiến tôi bất giác rụt vai lại. Tôi đứng sững ở đó không biết làm sao.

Y tá nhanh chóng và thuần thục giữ lấy một Khương Lâu điên cuồng đấm đá, bên ngoài bác sĩ mở cửa tiến vào, bọn họ bình tĩnh khống chế bệnh nhân đang rơi vào trạng thái kích động.

Từ đầu đến cuối Khương Tự chỉ vô cảm đứng nhìn, tựa như một người qua đường, không buồn không vui xem một trò giải trí nào đó.

“Hôm nay không thể gặp.” Bác sĩ vừa cất ống tiêm vừa ra lệnh y tá đưa bệnh nhân về phòng, cũng không nhìn bọn tôi, nhưng tôi biết ông ta đang nói với Khương Tự. “Cậu ấy sợ người lạ, đặc biệt là những người có dáng vẻ công kích. Lần sau tới một mình thôi, hoặc là đừng tới.”

Bác sĩ nói xong thì đi, để tôi và Khương Tự đứng như trời trồng trong phòng. Một lúc sau tôi mới mở miệng: “Em chỉ muốn bắt tay thôi…”

“Ừ, không trách em.” Khương Tự đi ra ngoài, còn tôi dõi theo bóng lưng hắn. Vì chẳng biết nói gì cho phải nên đành im lặng lẽo đẽo theo sau.

Tôi rời khỏi bệnh viện cùng Khương Tự, ngoài cổng bệnh viện là một tỉnh lộ vắng hoe, hai bên đường bao la ruộng đồng xanh mướt.

Khương Tự bước đến gần bờ ruộng, đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngày xưa nhà anh cũng làm ruộng mà.”



… Ơ?

“Hồi nhỏ anh từng giúp mẹ gieo mạ và nuôi heo đấy.”

Tôi lặng thinh, vì lối sống này tôi cũng trải qua rồi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn nên cảm thấy bình thường, tuy nhiên lời này từ mồm Khương Tự nói ra lại có chút lạ lẫm. Rất khó để hình dung được một người không biết xào rau như hắn lại từng gieo mạ, nuôi heo.

“Lúc anh 7 tuổi, mẹ anh bán nhà, sau đó mang anh và em trai lên thành phố tìm cha.” Dường như Khương Tự không quan tâm việc tôi có nghe hay không, hắn cứ lẩm bẩm như thế.

Tôi bước lên một bước nắm bàn tay kia, chỉ thấy lạnh lẽo.

“Bọn anh đến một nơi xa lạ. Xe hơi xa xỉ, quân đội nghiêm trang, nằm mơ cũng chưa từng ở được gian phòng này, và có nằm mơ cũng không gặp người muốn gặp. Rồi anh đã biết, hóa ra cha anh là quan chức cấp cao, ông nội thì làm tướng. Gia đình anh giàu có và sang trọng, anh mang thân phận cao quý và nắm trong tay quyền lực ba đời.” Hắn cười bảo.

“Nhưng anh còn chưa kịp nhận ra đó không phải một giấc mơ thì mẹ anh đã chết, em trai phát điên.”

Lòng tôi căng thẳng, tôi siết lấy tay hắn, níu đôi chân lại.

Khương Tự bị tôi giữ tay nên không bước nữa. Tôi thấy hắn đang nhìn thẳng vào hoàng hôn, đôi con ngươi phản chiếu ánh chiều tà rực đỏ tựa như ngọn lửa đang cháy bùng.

“Bọn anh chứng kiến mẹ bị tra tấn đến chết.”

“Em biết chúng tra tấn mẹ anh thế nào chăng, chúng mở camera lên để ghi hình gửi cho cha anh, sau đó…”

Tôi phong kín lời anh, khẽ khàng và dịu dàng hôn lên đôi môi ấy. Anh nhìn tôi, ngọn lửa nơi đáy mắt như bị gió mạnh thổi qua, nó run rẩy từng hồi nhưng kiên cường không dập tắt. Tôi không ngừng mút mát cánh môi kia, chẳng có một tia tình dục nào, tất cả đều là tình yêu dành cho anh đấy.

Tôi cố gắng biểu đạt sự thương tiếc trong lòng mình để anh hiểu.

Anh đừng sợ, mọi thứ qua rồi. Đừng hận, em ở đây. Cũng đừng khóc, anh còn em bên cạnh.

Sau này có em thương anh, yêu anh. Quá khứ của anh em không kịp tham dự, nhưng tương lai của anh em nhất định tham gia.

Tôi nhớ đến một câu mà tôi cho rằng nó là lời giả dối.

Thế nhưng, nhìn Khương Tự khóc giờ phút này, tôi đột ngột nhận ra: Trên đời có một thứ tình yêu gọi là sâu đậm, bao nhiêu đau khổ khắc sâu trong lòng.

Khương Tự, em nguyện đời này trả giá vì anh. Em cầu khẩn với ông trời cho anh thôi khổ đau và dằn vặt, giải thoát anh khỏi bất kỳ sự trói buộc nào, mong anh cả đời bình an, vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook