Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Chương 57: Phiên ngoại 6 - Trốn không thoát

JingWen_Yoon

26/10/2016

Nam Huynh Dạ lái xe trên đường sau một đêm chiến đấu trên bàn làm việc, những tháng cuối năm luôn là bận rộn như vậy. Triều Khắc Hàn khốn khiếp, hành hạ anh như vậy cũng keo kiệt không chịu tăng lương.

Anh mệt mỏi đến toàn thân đau nhứt, mí mắt cũng nặng trĩu, chỉ mong sớm chút về đến nhà là có thể ngủ bù lại rồi..

Bầu trời bên ngoài không chói chang, không khí âm u, mưa phùn rơi nhè nhẹ bám trên cửa kính xe anh. Dừng lại bên lề đường khi đèn đỏ vừa sáng, Nam Huynh Dạ xuyên qua kính xe lốm đốm những hạt nước nhỏ, nhìn thấy một cô gái đứng bên đường với chiếc đầm trắng bám đầy đất bụi.

Bộ dáng cô chật vật, khuôn mặt có chút tiều tụy, thân hình mỏng manh tưởng như một cơn gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã cô, nhưng cảm xúc trên mặt lại như mặt hồ lặn sóng, không có chút gì là yếu ớt, chính bộ dáng này càng khiến đàn ông phải ngoái nhìn, trên người cô như len lói một loại mê lực, giống như nam châm, hút chặt ánh mắt anh.

Người người nối đuôi nhau qua đường, thế nhưng cô lại đứng đó bất động, cúi đầu nhìn chân mình, chẳng lẽ cô không biết đèn đỏ đã sáng?

Chốc chốc lại ngước lên nhìn dòng người phía trước một chút, Nam Huynh Dạ không biết có hay không nhìn lầm rồi.. ánh mắt cô có một chút khát khao.

Anh thấy cô hoảng loạn mà ngoái đầu lại nhìn, sau đó liền chạy ngang qua trước xe anh, đèn xanh đã sáng nhưng cô lại đột nhiên xông ra khiến những tài xế kia hoảng hốt một trận, một đám người áo đen lại từ đâu chạy ra đuổi theo cô.

Anh nhìn thấy bọn họ chạy qua con đường bên kia, xung quanh truyền đến những tiếng mắng nhiếc của tài xế. Anh lập tức đạp ga phóng theo đến góc đường, thấy cô chạy vào một con hẻm nhỏ, anh không nghĩ ngợi liền xuống xe đuổi theo.

Quên mất mình đang mệt mỏi rồi..

Đám người kia bị bỏ lại một khoảng đằng sau, cô gái nhỏ này chạy cũng quá nhanh đi? Anh nhìn thấy cô ngoái đầu lại nhìn mình khẽ nhíu mày, có vẻ đối với việc nhiều thêm một người rượt đuổi cô cũng không vấn đề gì.

Tốc độ Nam Huynh Dạ rất nhanh, một cái chớp mắt đã bắt kịp cô, trong lúc cô hoảng hốt vùng vẫy, anh kéo cô vào một góc tối, không nói một tiếng áp cô vào tường.

Hôn!

Anh giữ lấy cô rất chặt, sức lực cô căn bản tránh không thoát.

Cô gái trợn tròn mắt, hai tay liên tục đấm vào người anh, không ngừng lắc đầu phản kháng, nhưng sau đó cô liền im bặt, không dám động.

Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa truyền đến..

Bước chân hỗn loạn, bước chân của rất nhiều người, truyền vào tai cô lúc này nghe thật đáng sợ.

Tim cô theo từng tiếng động nhảy lên rất nhanh rất nhanh, theo bản năng rùng mình một cái, nhắm chặt mắt.

Cô cảm thấy người đang cưỡng hôn mình càng ôm mình chặt hơn, và sau đó tiếng bước chân không còn nữa..

Trong lòng thầm thở phào, có lẽ bọn chúng đã đi rồi.

Anh chầm chậm tách khỏi cô, khóe mắt cô nhanh nhẹn liếc thấy cả đám người sừng sững đứng chặn ở đó, nhận thấy khuôn mặt mình sắp lộ ra trong không khí, cô nghĩ cũng không nghĩ nhào tới vùi đầu trong ngực anh.

Khóe môi Nam Huynh Dạ nhếch lên, dưới ánh sáng mờ mờ trong hẻm nhỏ, nửa khuôn mặt anh tuấn của anh phảng phất đầy ma mị.

Anh đưa tay giữ lấy đầu cô, quay ra nhìn bọn người kia, ánh mắt thoáng chốc đã trở nên lạnh lùng.

Đám người kia nhìn hơi lạnh tỏa ra từ người anh, có hơi chùn bước, nhưng một tên vẫn tiến lên hỏi:

- Cô gái vừa nãy đâu?

Người ở trong lòng anh bỗng chốc cứng đờ.

- Cô gái nào?

Anh bình tĩnh hỏi lại, bàn tay to vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, tự nhiên cứ như đang an ủi cô người yêu sợ hãi.

- Tiên sinh, liệu anh có nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng chạy vào đây? - Một tên khác giọng điệu có vẻ lịch thiệp hơn, lên tiếng.

- Không thấy. Tôi chỉ đang thấy các người phá hỏng chuyện tốt của tôi.

Nửa khuôn mặt anh tuấn xuất hiện mờ ảo dưới ánh sáng, đôi mày khẽ nhướng lên tỏ ý không hài lòng, cứ như thần chết bước lên từ địa ngục.

Anh biết đám người đó!

- Đi.

Tên đó nghe xong liền không truy cứu nữa, cứ như vậy rút lui.

Nam Huynh Dạ lưu luyến vuốt vuốt mái tóc cô, sau đó mới buông cô ra, nhẹ giọng nói:

- Chúng đi rồi.

Cô gái ngước mặt lên nhìn anh một cái, gật nhẹ đầu, không một chút quyến luyến bước đi.

- Cô gái, em không cảm ơn người đã cứu mạng mình sao? - Anh nhanh tay giữ cô lại.

Cô khó chịu xoay người, nhìn một cái cổ tay đang bị nắm chặt, không chút để ý nhìn anh nói:

- Không có sự xuất hiện của anh, tôi hoàn toàn có thể tự trốn thoát.

Anh thoáng ngạc nhiên, bản lĩnh một cô gái nhỏ thì có thể đến đâu mà cô lại mạnh miệng như vậy?

- Bản lĩnh em thì có thể đến đâu?

- Cho dù không có bản lĩnh, đã luyện tập nhiều như vậy cũng phải học được cách sinh tồn. - Cô nhếch môi cười. - Hơn nữa bọn người đó, chỉ là một đám đầu heo.

Nam Huynh Dạ cười cười, một cô gái nhỏ lại dám nói một đám người xã hội đen là "đầu heo"?

- Lá gan em không nhỏ.

- Gan của tôi là qua luyện tập mà lớn dần. - Cô nói nửa đùa nửa thật.

Anh phát hiện mình ngày càng nổi lên hứng thú với cô gái này, rõ ràng mềm yếu như vậy lại cứ thích kiên cường.



Anh bỗng nhiên muốn mình cùng cô có thể nhiều quan hệ với nhau hơn, ít nhất là có gì đó liên quan đến nhau..

- Dù sao, em cũng phải cảm ơn tôi một tiếng đi? Tôi đã cứu em.

Anh muốn kéo dài cuộc đối thoại này, cho dù hai người là đang tranh chấp, anh vẫn muốn kéo dài nó, càng lâu càng tốt..

- Tại sao tôi phải cảm ơn anh khi anh đã cưỡng hôn tôi? Chẳng phải anh là người được lợi?

- Dù đúng dù sai, tôi vẫn là ân nhân của em. - Anh như vậy nhưng lại biết xấu hổ, ngượng ngập lên tiếng.

- Nực cười, tôi vốn không cần sự giúp đỡ của anh.

Cô cứng đầu đến không tưởng, rút tay mình ra, xoay người rời đi.

- Khoan đã.

Anh lần nữa kéo cô lại, mạnh mẽ hơn, lần nữa áp cô nào tường, hai tay chống bên cạnh, không lối thoát.

- Anh muốn gì? - Đôi mắt nai đã hiện lên chút luống cuống cùng sợ hãi.

- Làm bạn gái tôi. - Ánh mắt anh kiên định.

- Anh đừng nghĩ giúp tôi một lần, tôi sẽ thuận theo mọi thứ của anh, chưa kể sự giúp đỡ đó vốn là dư thừa. - Cô cố hết sức giấu đi dự sợ hãi của mình.

- Em không có sự lựa chọn. - Giọng anh vang lên lạnh như băng.

- Anh điên rồi.

Cô đẩy anh, nhưng anh kiên cố như một bức tường thành; vô vọng, cô ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn anh.

- Buông.

- Em không đồng ý, đừng nghĩ tôi sẽ buông.

- Rốt cuộc anh muốn gì. - Ánh mắt cô lạnh đi.

- Chỉ cần em đồng ý, em muốn gì đều được. Anh đều đáp ứng. Tất cả những vấn đề của em, anh sẽ đều thay em giải quyết.

- Đối với bất kì cô gái nào anh cũng như thế sao? Anh nghĩ mình có tiền liền muốn gì cũng được? Tôi nói anh.. - Nhón chân, gằn từng tiếng. - Đừng-có-mơ.

Cô lại tiếp tục vùng vẫy, cũng vẫn không thoát được, lại nghe anh nói:

- Không, chỉ một mình em được nghe những lời mày, anh là nghiêm túc.

- Anh đúng là đồ điên. - Cô mạnh mẽ đánh anh. - Anh biết tôi là ai sao? Biết tôi là người thế nào không? Biết tôi từ đâu đến không? Anh biết bối cảnh của tôi không? Biết đám người đó vì sao rượt đuổi tôi không? Tôi lần đầu gặp anh và anh cũng vậy. Anh có điên thì tìm người khác cùng anh điên, anh có điên cũng đừng nói những lời này với người chỉ mới gặp lần đầu tiên chứ. Tôi không có thời gian chơi đùa cùng anh, tôi bảo anh tránh ra.

Cô thật sự tức giận rồi, đôi mắt nai tràn ngập nộ khí, liên tục đánh vào lồng ngực anh, cô không muốn ở cùng tên này thêm một giây nào nữa.

- Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần biết đó là em. - Anh bắt lấy tay cô, gói gọn nắm đấm nhỏ của cô trong lòng bàn tay.

Cô dừng lại, nhìn anh một chút, trong mắt hiện lên cái gì đó mơ hồ..

- Bệnh thần kinh.

Không biết sức lực từ đâu ra, cô đẩy mạnh một cái, thoát được khỏi vòng vây của anh, đôi chân nhỏ nhắn lập tức chạy đi, linh hoạt đến anh không kịp phản ứng là phải đuổi theo.

Nam Huynh Dạ bần thần đứng đó nhìn bóng người nhỏ nhắn biến mất khỏi ngõ hẻm.

Anh cúi đầu cười, con đường này của anh có vẻ dài lắm đây..

Thong dong bước ra đến xe, anh cảm thấy hôn nay mình cũng thật lạ, tại sao lại nổi lên hứng thú với một cô gái vừa gặp lần đầu tiên? Chẳng lẽ anh thật sự điên như lời cô gái kia nói?

Nam Huynh Dạ giật mình, từ khi nào anh lại để tâm đến một lời nói như vậy?

Anh chỉ biết mình muốn cô, anh muốn cô gái mang vẻ yếu ớt nhưng đầy kiên cường đó.

Không vì bất cứ lý do gì. Chỉ cần anh muốn, anh đều sẽ có cách đoạt được.

Cô gái, em trốn không thoát đâu.

...

Trên sân thượng.

Đào Mẫn Di ngồi trên xích đu, một mình nhìn ngắm bầu trời đen mịt trên kia.

Mù mịt y như đoạn tình của cô lúc này.

Có nhiều chuyện cô muốn biết, nhưng không không có dũng khí hỏi, chẳng lẽ đành cứ thế, để nó âm thầm trôi vào quên lãng?

Một cơn gió đột ngột thổi qua, còn chưa kịp rùng mình, chiếc áo khoác nam đã được đặt lên vai cô.

Mẫn Di ngước nhìn, là anh.

Trịnh Cẩn vòng đến ngồi xuống bên cạnh cô, theo tầm mắt ban nãy của cô nhìn lên trời, bên môi vẫn treo một nụ cười.

Còn cô, nhìn anh ngỡ ngàng, cũng đầy say đắm.

- Hôm nay trời không có sao, vì sao em lại muốn ngắm sao? - Anh quay lại nhìn cô với ánh mắt ngập tràn dịu dàng.

- À.. - Cô có chút lúng túng quay đi.



Trịnh Cẩn thong dong dựa vào thành xích du, nhìn mái tóc xoăn xõa trên lưng của cô.

- Anh biết em có rất nhiều câu hỏi, em hỏi đi, anh sẽ trả lời hết. - Anh vuốt tóc cô.

Cô quay lại nhìn anh, lại gần một chút, bất an nói:

- Anh sẽ nói thật chứ?

- Tuyệt không có nửa lời nói dối.

Giọng điệu anh nhẹ nhàng, dù bao lâu trôi đi thì anh vẫn không thay đổi, vẫn cứ như hoàng tử lịch lãm bước ra từ cuốn truyện cổ tích.

- Vì sao anh đột ngột không liên lạc với em nữa? Anh có thấy tin của em không? Vì sao không trả lời?

- Anh không thấy, không thấy được. - Anh nói có chút sầu não.

- Vì sao? - Cô ngạc nhiên.

- Khoản thời gian đó, có lẽ anh đang nằm trên giường bệnh.

- Anh bị bệnh? Anh không nói cho em biết? - Cô hoảng. - Bệnh của anh là như thế nào?

Trịnh Cẩn đột nhiên ôm lấy cô vào lòng.

- Để anh ôm em một chút.

Cô yên lặng, vòng tay ôm lại anh.

- Ba năm trước, anh phát hiện sức khỏe mình ngày càng yếu đi. - Anh chôn đầu trong hõm cổ cô, giọng trầm trầm kể lại.

- Anh đến tìm bác sĩ, sau khi kiểm tra, anh nhận được kết quả mình không hề mong muốn.

Cô nhận thấy người anh có chút run rẩy, cô ôm anh càng chặt hơn.

- Khối u.. Là u não.

Cả người cô chấn động, cô cảm giác mình không thể hít thở được, lồng ngực như bị bóp nghẹn.

Anh bị u não? Nhưng cô lại không biết gì suốt thời gian đó, chỉ có anh một mình chịu đựng từng cơn đau ở đất nước xa lạ.

- Anh rất may mắn, rất may mắn. Bác sĩ nói bệnh tình anh được phát hiện sớm, cũng may là khối u lành tính, hoàn toàn có thể chữa trị.

Cô bất giác thở dài một tiếng, nhưng vẫn lo lắng hỏi:

- Vậy.. Hiện tại không sao nữa rồi đúng không?

- Trong quá trình theo dõi, không hiểu vì sao khối u lại đột nhiên phát triển quá nhanh, đè lên cả dây thần kinh thị giác. Mọi thứ dần dần mờ đi, cho đến một ngày ngay cả nhấc tay, anh cũng không động được. Bác sĩ nói anh cần phải phẫu thuật gấp, nếu chậm trễ thêm sẽ không cứu được nữa.

Cô cảm giác nước mắt mình sắp kiềm không được nữa, sẽ thế nào nếu khi đó anh không tỉnh lại? Anh sẽ giống như bọt khí, biến mất không dấu tích trên thế gian này...

- Lúc anh được đẩy vào phòng phẫu thuật, anh chỉ còn ngửi thấy mùi nước sát trùng rất nồng, chỉ còn nghe loáng thoáng được vài tiếng động, rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Anh tỉnh dậy, đã là chuyện của rất lâu sau.. - Anh kể chầm chậm.

- Hiện giờ anh..

- Anh không chữa khỏi, làm sao dám về gặp em? Anh không muốn em phải lo lắng. - Anh không để cô nói hết đã chặn ngang.

- Anh không biết, không nhận được phản hồi tin nhắn của anh, không tìm được anh, em càng lo lắng hơn?

Cô trách, lòng thầm cảm ơn trời đã không mang anh đi.

- Chẳng phải bây giờ đã không sao rồi sao? Anh ở ngay trước mặt em đây. - Anh tựa trán mình lên trán cô.

Trầm mặc hồi lâu, cô mới ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh đã phủ tầng sương mờ.

- Anh không cần lâu lâu lại đột nhiên mất tích được không?

- Được, không đi đâu nữa cả. - Anh thâm tình nói.

- Sau này cũng không được giấu em việc gì nữa, em rất lo lắng.

Cô dụi dụi mặt vào ngực anh, rầu rĩ nói như một chú mèo lười biếng đang làm nũng với chủ.

- Ừm.. - Trịnh Cẩn nâng mặt cô lên, nhìn một chút.

Anh nhìn chằm chằm một lúc khiến mặt cô nóng dần lên, sắp đỏ ửng như trái táo chín. Cô cụp mắt tránh ánh nhìn chăm chú của anh, nghe bên tai vang lên tiếng cười nhè nhẹ, giọng nói anh mê người..

- Mở mắt nhìn anh.

Mẫn Di mở dần đôi mắt, nghi ngờ nhìn anh, không ngờ anh cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô.

Đây là nụ hôn đầu tiên..

Nụ hôn đầu của cô, của anh.

Cũng là của mối tình giữa họ.

Một nụ hôn khiến tim cả hai đều đập nhanh liên hồi, làm tan chảy băng lạnh suốt mấy năm nay..

------------------

Tính hoàn truyện trong hôm nay cho số nó đẹp nhưng mà không kịp rồi ;;v;; chương này được viết xong lúc 00:07 cũng qua ngày mới luôn rồi =)) thôi đành hẹn lại =))) khả năng lớn từ đây tới hết tháng sau là hoàn luôn mấy chương cuối nha =))) mọi người đợi chờ vất vả rồi =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook