Bàn Tay Thần

Chương 17: Trường Đua Chư Minh

Vô Song Linh

03/03/2014

Lời Phong lão đại vừa thốt ra đủ khiến toàn bộ những người có mặt tại đây đương trường hóa đá. Nó chẳng khác nào một quả bom băng đột nhiên rơi chúng trường đua khiến cho mọi người đều bị đông cứng, không biết xử lý tình huống tiếp theo như thế nào. Mãi hồi lâu sau, đội trưởng Quang mới khôi phục được tinh thần:

- Ha ha! Phong đội trưởng không phải đang đùa chúng tôi đấy chứ?

Thực tế là trong lòng Phong lão đại cũng đang run cầm cập. Mặc dù sau khi kết nạp Lê vào câu lạc bộ, lần nữa được tận mắt chứng kiến kỹ thuật lái siêu phàm của Lê tuy nhiên theo các thành viên của đội nói là chuyến này bọn hắn “chơi hơi lớn” rồi. Nếu thất bại, bọn họ sẽ mất tất cả. Không nói tới việc danh dự từ nay xuống bùn lầy, mà tiền bạc của mười người gom góp vay mượn cùng năm trăm triệu HC của Lê sẽ đổ xuống sông, xuống biển.

Tổng số tiền cược mà đội bỏ ra lần này là hơn hai tỉ HC. Đừng bảo hai tỉ HC đối với một nghiên cứu sinh chẳng đáng là bao nhiêu bởi vì mỗi năm học đã mất một phần hai con số đó. Tuy nhiên nếu tính kỹ lại thì không phải nghiên cứu sinh nào cũng có khả năng chi trả con số cao như vậy. Trừ những thành viên nổi tiếng từ nhỏ, thiên tài trong lĩnh vực kinh tế, và có khả năng tự kiếm tiền giống như những ca sĩ, diễn viên nhí, nếu không ai cũng tuyệt đối không thể bỏ ra một trăm triệu HC chứ đừng nói hai tỉ. Tiền mà những nghiên cứu sinh đại khái toàn là của gia đình trợ cấp hoặc các tập đoàn, thế lực lớn “nuôi bổng”.

Bởi vậy mới nói, nếu đám người Phong lão đại thua trận này, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi tất cả, chỉ còn nước cuốn gói về quê cày ruộng. Mà cày ruộng cũng là công việc của máy móc rồi, bọn họ cũng không có cơ hội thực hiện nó.

Nhưng mà ngay từ lúc cược đấu, Lê đã tuyên bố chắc nịch rằng, nếu bọn họ không tỏ ra cứng rắn, bọn họ sẽ còn thê thảm hơn. Cho nên bằng bất cứ giá nào, mọi người cũng phải đứng vững, ngẩng cao đầu, và quát tháo mạnh mẽ sao cho đối phương càng hoảng sợ càng tốt. Nhưng mà thực tế và lý thuyết luôn luôn có một khoảng cách. Ngay cả người lắm mồm miệng như Gà còm lúc này cũng đứng khép nép như một con gà nhép, không dám ho he câu nào. Cả đám thấy Phong lão đại mặt mũi vẫn tỉnh bơ, nói ra những câu chết không đền mạng mà mặt mày không đổi sắc thì khâm phục lắm lắm.

Nghe thấy đội trưởng Quang hỏi, Phong lão đại lắc lắc đầu lần nữa:

- Không hề! Chúng tôi “mai danh ẩn tích” cả ba năm nay không phải chỉ để ra thi đấu với đội đua xe hạng hai. Nói các vị đừng buồn, dù lôi bất cứ ai trong số bọn tôi ra cũng đủ “đấu chết” cả đội các vị. Cho nên cuộc đua này chỉ mang tính chất huấn luyện thành viên mới. Mà các vị… chỉ là “đá mài đao” mà thôi. Chúng tôi sẽ chảm, sẽ chém… chém hết các câu lạc bộ nổi tiếng trên toàn quốc…

- Đại ca! Lan man quá rồi…

- À! Nói gì thì cứ nói to lên xem nào. Nam nhân gì mà cứ như con nhái hôi? Mà tao nói tới đâu rồi nhỉ?

- Đến chỗ “đá mài đao”

- Ờ! Các vị không phải lo. Chuyến này các vị cứ cử người tài giỏi nhất của đội các vị, hoặc cử tất cả những người có mặt ở đây, kể cả đội trưởng, ào vào đường đua cũng không có vấn đề gì. Thắng, các vị được hai tỉ HC… ha ha…

Đội trưởng Quang sửng sốt:

- Chuyện này…

Phong lão đại được nước lấn tới:

- Sao? Ưu thế như vậy, không lẽ các vị còn sợ? Tiền đã đặt cược tại trường đua rồi, nếu các vị rút quân, vậy số tiền nghiễm nhiên chạy về túi của chúng tôi rồi?

- Không phải như vậy. Cái chính là nếu chúng tôi thua một thành viên mới ra nhập, vậy chẳng phải chúng tôi sẽ thua sạch, từ tiền bạc tới danh dự. Sau này ai còn dám đầu tư, tài trợ cho đội của tôi nữa.

- Ha ha…! Ra là việc này. Như thế các vị không cần phải lo. Thua một câu lạc bộ danh tiếng với các thành viên vô cùng tài năng như câu lạc bộ của chúng tôi thì các anh cũng không có gì làm xấu hổ…

- Ách!

Mọi thành viên của học viện đang xem truyền hình trực tiếp nghe thấy câu này của Phong lão đại như trúng phải “định thân pháp” trực tiếp đơ người hồi lâu. Tiếp đó mọi người đồng loạt nổi giận chửi mắng:

- Ta “XX”.

- Thối lắm. Đúng là mặt dày vô đối.

- Tao tưởng tao vô sỉ nhất học viện rồi, không nghĩ tới còn có người vô sỉ hơn.



- Cái gì mà thành viên tài năng? Thua liên tiếp, liểng xiểng mấy năm trời mà nói như thể thiên hạ không còn đối thủ. Chuyến này mà thua, để xem bọn chúng cuốn gói được đi đâu… hừ hừ…

Cũng có ý kiến bình tĩnh hơn:

- Mấy tên này không biết trong hồ lô mang rượu gì? Động kinh cũng không thể cả câu lạc bộ động kinh cùng chứ? Không lẽ nghèo tới phát điên tập thể rồi?

- Té ra đi xe công cộng tới là do không có can đảm tham gia thi đấu. Bọn này tài năng thế nào tao còn lạ gì nữa. Chắc chắn là đang làm bộ làm tịch…

….

Quảng trường đường đua Chư Minh, đội trưởng Quang hít sâu một hơi. Sắc mặt của hắn như đang muốn “đánh người” từ từ trở lại bình tĩnh:

- Được rồi. Nếu các vị muốn vậy, chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vào đường đua chứ?

Phong lão đại vê vê cằm:

- Không vội. Thành viên đua của chúng tôi còn chưa tới. Đợi chút đi…

Lần này thì đội trưởng Quang nổi giận thực sự. Anh ta gầm lên:

- Rút cuộc thì chúng mày muốn gì?

Phong lão đại giật cái thót, nhưng vẫn cố làm cứng:

- Bình tĩnh… Hết sức bình tĩnh. Nóng vội sẽ làm con người ta chóng già.

Nói đoạn hắn quay sang phía Hùng trọc mập mạp quát:

- Thằng “lỏi con” sao giờ này còn chưa tới? Bọn này càng lúc càng vô tổ chức, vô kỷ luật rồi. Gọi ngay cho nó… bảo nó lập tức vác cái xác tới ngay... và luôn. Nếu không tao sẽ khai trừ nó… Nghe rõ chưa? Là khai trừ nó…

- A..

Mọi người lần nữa hóa đá. Không nghĩ tới Phong lão đại hôm nay lại uy phong thế. Chỉ có mập mạp là luống cuống kết nối đồng hồ thông tin với Lê. Gà còm đứng bên ghé vào nói:

- Nói nhỏ…Mày gọi là được rồi. Đừng nói là lão đại muốn sa thải hắn. Nếu không hắn ngủ tiếp thì toi cả đám.

- Ờ! Không cần mày phải nhắc, tao tự biết phải làm thế nào.

Mặc dù hai đứa tận lực nói nhỏ, tuy nhiên hiện tại ở khu vực đậu xe này, dù là cây kim rớt xuống mặt đất mọi người cũng biết chứ đừng nói hai thằng mồm to thì thào… Kết quả là cả đám nhân viên ghi hình lẫn thành viên của hai câu lạc bộ đều bị sốc. Phong lão đại thì tức giận nhảy lên sút cho mỗi đứa một cước.

- Một đám phế vật. Một lũ ngu ngốc. Cái đó gọi là nói nhỏ đấy à?

Bên này, mặc dù Phong lão đại đánh đấm túi bụi và luôn mồm quát mắng sẽ khai trừ tên “phế vật” vô tổ chức, vô kỷ luật nhưng ở đối diện, đội trưởng Quang vẫn nhíu mày. Hắn có cảm giác gì đó không thích hợp. Ngoắc ngoắc một người bên cạnh, đội trưởng Quang điềm tĩnh nói:



- Lát nữa, cậu chọn mười thành viên xuất sắc nhất đội tham gia thi đấu.

- Nhưng đội trưởng…

- Không nhưng gì cả. Tôi thấy có gì đó không hay ho lắm..

- Vâng! Thưa đội trưởng.

Bên đối diện, Phong lão đại, Hùng mập mạp và Gà còm đang diễn cảnh đánh đấm như trong phim hành động. Vừa nghe đội trưởng Quang nói muốn cử mười người mạnh nhất trong đội tham gia thi đấu, cả ba tên đều mỉm cười đắc ý. Quả nhiên là đã xuất hết vốn liếng ra rồi. Bọn họ không chỉ muốn nhiều tiền để vực dậy câu lạc bộ, bọn họ còn muốn danh tiếng. Mà tên tuổi thì không chỉ dựa vào đám lính mới của bọn họ được.

“Vù vù…”

Vừa lúc này, một chiếc xe bay mô phỏng một chiếc mô tô hiệu Stiletto bay vào bãi đỗ. Mọi ống kính đều quay về phía nó. Bãi đậu xe tầng ba này đã được hai đội đua đặt trước, người tới đây chỉ có phóng viên cùng người trong hai đội. Mà tất cả phóng viên đã tới, vậy người mới đến ắt hẳn là thành viên mới “vô tổ chức, vô kỷ luật” của Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay học viện Bàn Tay Thần rồi.

Nhìn thân hình gầy gò của Phong lão đại, mọi người trong học viện giảm sút mất 50% hi vọng. Giờ nhìn tên trước mắt, 50% cũng đi theo luôn. Hắn không ngờ còn gầy hơn cả Phong lão đại. Nhất là mặt mũi nhợt nhạt như thiếu nắng trường kỳ khiến hắn giống một con bệnh sắp xuống gặp ông bà ông vải. Đem người này đi đua xe…

… mọi người càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Lê cho xe chạy tới nơi mọi người đang đứng, gật đầu chào đội bạn, hắn quay sang phía Phong lão đại hỏi:

- Thi luôn chưa đội trưởng. Mọi người gọi gấp quá em còn chưa ăn sáng…

- Vậy đi ăn chút gì rồi thi đấu. Chắc đội bạn cũng không muốn để chúng ta bụng đói vào thi đấu.

- Không! Ý em là thi mau mau còn về ăn sáng.

Bên đối diện:

- Khinh người quá đáng…

- Bà nội, ông ngoại nó… tao muốn hạ gục nó…

- Được rồi, đừng đứa nào tranh xuất đua lần này. Tao sẽ cho nó thấy chữ “chết” viết ngược như thế nào…

- Được rồi. Ồn ào còn ra thể thống gì?

Đội trưởng Quang gầm lên. Mặc dù trong lòng hắn cũng vô cùng tức giận nhưng với tư cách là người dẫn đầu đội, hắn vẫn phải thể hiện ra một con người trầm tĩnh. Nhân loại là thế, hầu hết thời gian giao tiếp với nhau đều đeo mặt nạ và càng đứng ở vị trí cao, hình hóa trang trên mặt nạ càng thêm sinh động.

- Cậu nhóc. Kiêu ngạo nếu không đi cùng tài năng thì sự trả giá bao giờ cũng vượt sự tưởng tượng đó.

Lê cười cười:

- Cảm ơn đại ca đã chỉ bảo. Giờ chúng ta đua được chứ?

Nói xong, Lê cũng cảm giác mình thật là giả dối. Hơn nữa, không biết từ lúc nào, lối ăn nói theo kiểu giang hồ của các thành viên câu lạc bộ đua xe cũng đã lây nhiễm lan sang cả hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Tay Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook