Bạn Gái 60 %

Chương 2

Mễ Lộ Lộ

14/01/2015

Vận xui xẻo đã bắt đầu từ đây.

Lâm Gia Gia luôn nghĩ nên tìm cách trốn như thế nào, trấn Đông Phương nhỏ như vậy, còn có thể chạy trốn đi đâu?

Cho dù cô cố ý tìm cách tránh chạm mặt đến mức thấp nhất, nhưng oan gia ngõ hẹp, đến chỗ nào đều cũng gặp người quen.

Hiện tại cô bị vây trong tình cảnh tiến thối lưỡng nan, trừng mắt nhìn bóng dáng của Trình Dư Chân, phát hiện anh cùng với bạn tốt, đồng học ở chung rất hòa hợp.

Hơn nữa còn có không ít những cô gái trong trấn, nữ đồng học như là hoa gặp bướm, gắt gao dính sát bên người của anh, thậm chí còn ân cần giúp anh rót nước, chia thức ăn.

Là sao? Là sao? Tay chân anh bị khiếm khuyết sao? Cần nhiều nữ nhân như vậy giúp anh sai vặt, mang thức ăn đến sao?

Lâm Gia Gia rầu rĩ ngồi ở trên ghế, hai mắt gần như phun lửa.

Trời sinh nhân duyên của anh với các cô gái cô cùng tốt là sự thật, chỉ cần anh xuất hiện nơi đám đông, buổi họp mặt nào đó, không lâu sau sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.

Cô rõ ràng biết, nhưng thấy anh được hoan nghênh như thế, vẫn là nổi trận lôi đình.

Cô đang nổi giận cái gì?

Cắn cắn môi cánh hoa, trí nhớ của cô không khỏi lại nhớ tới năm năm trước.

Anh cùng cô kỳ thật cũng không có duyên phận gì chém không đứt, thuần túy chính là cô trúng tuyển, đón xe lên Đài Bắc để học Đại học, vừa mới gia nhập vào môi trường mới mẻ cô đã gặp học trưởng Trình Dư Chân này.

Không biết vì sao, hai người bọn họ càng đi càng gần, đối với sự chiếu cố đặc biệt của soái ca học trưởng, trái tim đơn thuần của một cô gái cũng dần dần trầm luân.

Sau lại là cô chủ động mở miệng, yêu cầu cùng anh kết giao, ngoài ý muốn của cô, anh lại không hề do dự, cười đáp ứng.

Sau đó, cô chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.

Bất đắc dĩ tình yêu có đôi khi chính là một loại biểu hiện giả dối, làm mờ cả hai mắt, nên cô đã quên Trình Dư Chân cũng không phải là một nam nhân bình thường.

Vẻ bề ngoài của anh, điều kiện bối cảnh vô cùng xuất sắc, càng đừng nói đến cá tính hài hước khôi hài của anh, từ đứa bé ba tuổi đến cụ già tám mươi, đều bị anh thu hút.

Cho nên khoảng thời gian ấy cô thường xuyên nghe nhắc nhiều nhất chính là hai câu nói: Một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Đúng! Lâm Gia Gia cô làm việc cũng không cầu tiến tới, cho nên phân không hể tô thành tường, cũng là một cái không thể cùng anh sớm tối bên nhau, ếch còn không bằng con cóc.

Lời đồn đãi vừa mới bắt đầu bay đầy trời, cô có thể làm như mọi người đều đang ghen tị cô, nhưng thời gian càng lâu, oanh oanh yến yến bên người anh ngược lại có tăng không giảm.

Cuối cùng, cô đã bắt kẻ thông dâm tại giường......

“Cái chén giấy đó có cừu oán với cậu sao?” Thường Tiểu Nhạc miệng nhồi đầy thức ăn, bưng một ly nước uống cùng một dĩa thịt heo nướng thơm ngào ngạt, ngồi xuống ở bên cạnh cô.

Cái chén bị cô xoắn vặn, vô cùng thê thảm.

“Không có.” Nhưng nam nhân cách cô mười bước phía trước cùng cô có cừu hận rất sâu.

Thường Tiểu Nhạc không ngừng nhấm nuốt, hai mắt cô nhìn theo ánh mắt của Gia Gia, phát hiện bạn tốt mình đang nhìn chằm chằm bóng dáng người nào đó, lập tức quay đầu quan sát sắc mặt của cô.

“Vậy có lẽ người nam nhân đứng phía trước có cừu oán với cậu.”

Nói đến cá tính của cô bạn tốt này, trừ phi lửa cháy đến tận mông, hoặc là trời sập xuống, mới có thể làm cho cô lo âu như thế, mà hiện tại cô tựa như con quay dừng không được, hai tay hai chân không biết đã xảy ra chuyện gì, đã biết sự xuất hiện của Trình Dư Chân gây cho cô nhiều rung động.

“Không có......” Lâm Gia Gia kéo dài âm cuối, gần như là không đánh đã khai.

Cô không thể giới thiệu với mọi người thân phận thật sự của Trình Dư Chân, càng không thể lớn tiếng tuyên bố với mọi người, anh chính là bạn trai trước mà cô đã bắt gian tại giường.

Không! Cô nhất định không thể để cho mọi người biết quan hệ của bọn họ trong lúc đó, bởi vì từ lúc bắt đầu rời khỏi bên cạnh anh một khắc đó, cô đã quyết định muốn cùng anh bảo trì khoảng cách.

Nguyên nhân không phải do cô, mà đơn giản là vì Trình Dư Chân là một nam nhân nguy hiểm!

Thường Tiểu Nhạc chớp chớp hang long mi đen dài, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Cậu cười cái gì?” Lâm Gia Gia tức giận nhìn bạn tốt, cảm giác cô đang cười bản thân mình ngây thơ, không biết tại sao, nụ cười của cô, căn bản là cùng Trình Dư Chân không khác nhau.

Thường Tiểu Nhạc nhún nhún vai, không thèm bình luận, nhấc ly cocktail lên nhấp một ngụm, hương rượu cay nồng hòa hợp với nước trái cây ngọt ngào, lập tức nheo lại hai tròng mắt.

Cô lại liếc mắt Lâm Gia Gia nhìn một cái, đang lo lắng có nên phá cá tánh ương nghạnh của bạn tốt mình hay không, nhưng nếu phá cá tính ương bướng này của cô trước thời hạn, về sau sẽ không nhìn thấy trò hay nữa thì làm sao bây giờ?

Nội tâm tiểu ác ma cùng tiểu thiên sứ đang giao chiến, sau đó vẫn luôn là tiểu ác ma tà ác lấy được toàn thắng, quyết định im lặng xem diễn là tốt rồi.

“Này, cho cậu uống.” Thường Tiểu Nhạc không tiếp tục truy vấn, cười không có hảo ý, đưa thức uống trong tay đưa tận tay của bạn tốt.

Lâm Gia Gia cũng không nghĩ nhiều, ngửa đầu uống cạn.

Ngọt ngào, hương vị giống như nước ép cà chua có ga, làm cho cô còn thèm thuồng liếm liếm cánh môi.

“Đây là cái gì? Uống thật ngon.”

“Nước trái cây.” Thường Tiểu Nhạc cười híp cả hai mắt. Đối với cô mà nói, nồng độ của loại rượu này quả thật tựa như nước trái cây.“Còn muốn uống không? Tớ đi pha thêm một ly có hương chanh…......” Pha thêm rượu.

“Được.” Lâm Gia Gia không nghi ngờ gì về bạn tốt nên gật đầu, đưa cái ly lại cho bạn mình.

Thường Tiểu Nhạc cười tà ác đứng lên, đi về hướng quầy bar, không chút nghĩ ngợi, dùng Whiskey, nước chanh cùng cam tươi, lấy mỗi thứ đúng phân lượng pha chế.

Khi Lâm Gia Gia cùng Thường Tiểu Nhạc cùng nhau uống cocktail, cách đó không xa có một ánh mắt nóng cháy đang nhìn chằm chằm các cô.

Thường Tiểu Nhạc tuy rằng không phải đạo diễn các tình tiết cẩu huyết, nhưng tốt xấu cô cũng viết mấy bản ngôn tình tiểu thuyết, đối với tình yêu của nam và nữ coi như có nghiên cứu, thực sự rất vui vẻ dành đất cho nam nhân vật chính phát huy thế công.

Dù sao nữ nhân không say, nam nhân không cơ hội!



Ở khoảng nửa giờ sau, Lâm Gia Gia uống xong ba ly rượu pha của Thường Tiểu Nhạc, độ cao của cồn ly sau cao hơn ly trước, đầu bắt đầu choáng váng.

Cồn nhanh chóng lên men ở trong cơ thể của cô, đầu tiên là làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, tiếp theo hai tròng mắt trở nên sương mù, nhếch môi lên, giống một đứa bé ngơ ngác cười ha hả.

Tất cả đều nằm trong sự mong muốn của Thường Tiểu Nhạc.

Tửu lượng Lâm Gia Gia tuy rằng không tốt, nhưng can đảm sau khi uống rượu lại không nhỏ, hơn nữa khi nhìn đến Trình Dư Chân, thân đang bị vây hãm trong nhuyễn ngọc ôn hương, giống như lửa giận dâng lên, muốn dập tắt lửa, cứ bưng một ly, lại một ly uống cạn.

Liều mình uống rượu kết quả đó là cô say đến mức trước mắt đầy sao, hoa mắt nhìn tất cả đám oanh oanh yến yến bên cạnh anh, một người đều hóa thành hai người.

Tất cả những cô gái có mặt ở đây đều là ý không ở trong lời, chỉ là Trình Dư Chân vừa mới đến trấn nhỏ đã đủ để cho các cô say mê mơ mộng, có ai còn muốn lãng phí thời gian uống rượu?

Có a, Có đứa ngốc Lâm Gia Gia này a.

Cô đem rượu pha làm nước lã, uống không ngừng , muốn mượn cớ tiêu trừ tức giận, bất đắc dĩ mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu, quỳnh tương ngọc dịch giống như một loại độc dược, ngược lại làm cho cô càng thêm bối rối không yên.

Vì thế, cô say đến gần như hồ đồ, gần như đứng không vững, tựa vào lan can mới có thể đứng tạm.

Người khởi xướng là Thường Tiểu Nhạc lại giống quỷ chết đói đầu thai, há miệng ăn hải sản nướng, ánh mắt đều mở không lên, làm sao có thời giờ quan tâm đến cô bạn đang uống rượu đứng không vững kia chứ?! Dù sao nhất định sẽ có người quan tâm cơ mà.

Trong chốc lát, Trình Dư Chân rời khỏi đám con gái đang quấn quýt lấy mình, vươn bàn tay to chụp tới, để cho cô đang say như chết tiến sát vào trong ngực của anh.

Gương mặt tuấn tú của anh để sát vào cô, ngửi được muì rượu nồng nặc, xem ra cô thực sự uống không ít.

“Em đã uống say.”

Một động tác nho nhỏ như vậy lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả Thường Tiểu Nhạc đang ăn bất diệc nhạc hồ cũng lôi kéo bạn tốt cùng trường ở bên cạnh xem kịch vui.

Cơ hội tới, nam nhân vật chính, đã lên sàn a!

“Liên quan gì đến anh!” Lâm Gia Gia một chút cũng không cảm kích, vươn hai tay, muốn đẩy anh ra.

Cử chỉ này đưa tới một trận hừ nhẹ bất mãn của đám hoa bướm đang ở một bên, hận không thể xông lên đẩy cô ra, sau đó lại mắng cô không biết tốt xấu, dám đem nam nhân cực phẩm đẩy ra bên ngoài như vậy!

Trình Dư Chân không suy suyễn, cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực ôm chặt cô, muốn cô đừng chui loạn lộn xộn nữa.

“Tại sao lại không liên quan đến anh?” Anh không tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười tươi tà ác,“Cho dù chúng ta chia tay, nhưng em từng là bạn gái trước của anh, chăm sóc em là đương nhiên.”

Tiếng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.

Thường Tiểu Nhạc thiếu chút nữa bị một khối thịt nghẹn chết, may mắn có người tri kỷ ở một bên đưa cho cô ly nước ấm, cô lập tức hớp nhanh mấy hớp.

Bạn trai trước cùng bạn gái trước?! Oaaaaaa!!!!...... Tin tức lớn chấn động Đông Phương trấn!

“Anh...... Anh......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Gia Gia hồng toàn bộ, cồn đang lên men ở trong cơ thể của cô, tác quái, dạ dày không ngừng đảo lộn, ngay cả nói đều nói không được.

“Không cần cảm thấy ngượng ngùng với anh, cho dù năm đó không hiểu tại sao em lại bỏ anh, nhưng tận đáy lòng của anh, vẫn cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc cho em.” Cái miệng của anh nhếch lên độ cong thập phần kỳ diệu, giống như đang miễn cưỡng cười vui.

Cho dù cô say, vẫn có thể nghe thấy đám hoa bướm bên cạnh anh vì anh cảm thấy không đáng giá cùng đau lòng than nhẹ.

Đau lòng cái con khỉ! Hắn ta là con quỷ phong lưu vô địch, tại sao lại giả vờ làm khổ chủ?

“Sở dĩ tôi bỏ anh, là vì anh…...... Nôn......” Trong cơn giận dữ, cô nhịn không được phun ra, hai chân cũng gần như đứng không nổi.

Trình Dư Chân lại duỗi đôi tay cường tráng ra, vòng lại rắn kết thật chắc đem cô ôm vào lòng, sau đó lớn tiếng doạ người,“Thật ngại quá, tôi đưa Gia Gia về nhà trước. Các bạn cứ ở lại vui vẻ, lần khác đến lượt tôi làm chủ, mời mọi người đến nhà mới của tôi liên hoan.”

Đoàn người thất chủy bát thiệt vội vàng hưởng ứng không sao, không sao, dù sao anh đã cho thấy là bạn trai trước của cô, và đã biểu hiện ra săn sóc ân cần, mọi người có mắt cũng đã biết anh đối với cô tình cũ chưa xong.

Ai, Lâm Gia Gia rốt cuộc đời trước đã từng đốt bao nhiêu nén hương? Loại cực phẩm nam nhân thế này, đôi mắt lại bị mờ, chỉ động tình đối với cô.

“Anh buông tôi ra!” Vòng eo của cô bị đại chưởng kiềm chế, bả vai cũng bị ngũ trảo bắt lấy, không thể thuận lợi đào thoát.

Trình Dư Chân dùng bạc môi chuyển tới bên tai của cô, tiếng nói mị hoặc lại trầm thấp, nửa uy hiếp nửa là lừa gạt nói:“Gia Gia, ngoan một chút, bằng không lát nữa anh làm ra chuyện gì, ngay cả anh cũng không dám đảm bảo đâu, nếu đem trường hợp biến thành bế tắc hơn nữa, em cũng đừng trách anh.”

“Anh......” Lâm Gia Gia còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người bọn họ, tình thế so với người bất lợi hơn, đành phải ngậm miệng lại, bo bo giữ mình.

Cô đã từng rơi vào tay anh vô số lần, anh luôn luôn có biện pháp đem hình tượng tà ác khiến cho thần thánh không thể xâm phạm, làm cho những người bên ngoài không biết luôn nghĩ rằng anh thuần khiết lại không hề có mưu tính gì.

Sai sai sai! Anh hoàn toàn chính là một ngụy quân tử.

Đáng tiếc thượng đế cho anh một gương mặt thánh thiện, tất cả mọi người dù thấy anh phạm tội nhưng vẫn bị gương mặt tươi cười ngây thơ vô hại của anh che giấu, cảnh thái bình giả tạo.

Cho dù anh có thể làm bộ vô tội, nhưng thương tổn của anh đối với cô vẫn luôn khắc cốt minh tâm như vậy, đối với tất cả những gì liên quan đến anh, cô có thể lựa chọn quên đi, chẳng qua không thể tha thứ.

Nhưng người ở giang hồ, thân bất do kỷ, cô muốn sống một cuộc sống bình thản,giống như nước chảy bèo trôi, chỉ có thể trách cuộc sống của cô kém may mắn mà thôi.

Hiện nay Lâm Gia Gia vẫn khốn khổ ngã vào trong lòng của anh, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người theo anh rời đi.

Lâm Gia Gia tuy rằng uống rượu, nhưng vẫn chưa say đến mức ngu muội.

“Đây...... Đây không phải nhà của tôi......”

Làm ơn đi! Cô là uống rượu, cũng không có đần độn, đúng không? Nhà cô ở nơi nào, cô còn nhận được phương hướng.

“Đã trễ thế này, em lại ói thành như vậy, về nhà, là muốn Mẹ Lâm làm nô tài của em sao?” Trình Dư Chân dám đem cô kéo vào trong phòng, sau đó đóng cửa sắt lại.

“Tôi...... Tự tôi có thể.” Cô trừng mắt liếc nhìn anh,“Không cần anh nhiều chuyện!”

Cô muốn đi về hướng cửa, nhưng còn chưa tới huyền quan, dạ dày của cô lại đảo lộn, hai tay nhanh chóng bịt cái miệng nhỏ nhắn lại.

Anh vừa nhìn thấy động tác của cô, phản ứng cực nhanh ôm lấy cô, vọt vào phòng tắm lầu một, để cho cô ngồi xổm trước bồn cầu.

“Nôn......” Cô lập tức phun ra.



Trình Dư Chân rời khỏi phòng tắm nhỏ hẹp, sau đó đi vào phòng bếp, pha một ly trà đậm.

Tuy rằng anh chuyển vào không bao lâu, nhưng nơi này mọi thứ đều đã sửa sang lại tốt lắm.

Lâm Gia Gia súc miệng, ra khỏi phòng tắm, có vẻ có chút chật vật.

Hừm! Chờ ngày mai cô khôi phục thanh tỉnh, nhất định phải đi tìm Thường Tiểu Nhạc tính toán sổ sách, dám lừa gạt cô đây là nước trái cây, kỳ thật là cocktail pha rượu với nồng độ mạnh, hại cô uống mấy chén, kết quả uống rượu, hiện tại thật là khó chịu.

“Này.” Anh đem trà đậm đưa tới trước mặt của cô, nhìn cô chằm chằm, nhất định bắt cô uống xong.

Cô thè lưỡi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trà nồng chua xót làm cho miệng của cô chát ngắt, dạ dày cũng thoải mái một ít.

Ngước mắt lên, cô vừa vặn cùng anh bốn mắt giao tiếp.

“Nhìn cái gì?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, chỉ cần nghĩ lại ban nãy anh ở trước mặt mọi người tuyên bố những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, càng tức giận lớn hơn.“Anh đùa bỡn cuộc sống người khác như vậy, rất vui vẻ sao?”

“Đùa bỡn?” Trình Dư Chân cau mày, không rõ vì sao cô lại nói như vậy.

“Tôi và anh rõ ràng không có quan hệ gì, tại sao lại đem chuyện cũ của tôi và anh trước kia tuyên bố với tất cả mọi người?”

Làm ơn! Cô còn muốn chừa chút thanh danh để cho người ta tìm hiểu được chưa?

Anh cứ quấy rối như vậy, nếu là dọa nam nhân ái mộ của cô chạy mất, thì làm sao bây giờ? Anh muốn cùng cô sao?

Trình Dư Chân cuối cùng đã hiểu, lơ đễnh nói:“ Quan hệ trước kia không phải là quan hệ sao? Chẳng lẽ em cho rằng những chuyện đã qua, đem tất cả những chuyện yêu nhau của chúng ta điều gạt bỏ sang một bên sao?”

Tuy rằng vẻ mặt của anh chưa biến, nhưng đã thập phần khó chịu.

Từ sau khi cùng cô gặp mặt ở Đông Phương trấn, cô không ngừng bày ra bộ dáng không muốn cùng anh có quan hệ gì, thậm chí tránh né anh như rắn rết, làm sao cũng không đồng ý tới gần.

Là như thế nào? Thân thể Trình Dư Chân anh là rắn hay là hôi thối, làm cho Lâm Gia Gia tiểu thư khinh thường tiếp cận anh?

“Trước kia đã là chuyện trước kia, chung quanh anh có một đống người yêu không thể đủ làm anh quên chuyện trước kia sao?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, đem bất mãn trong lòng phát tiết ra.

“Anh nhớ rõ người nào đó ở thật lâu trước kia từng nói qua, nếu để ý một người, sẽ vội vã muốn công khai quan hệ lẫn nhau, anh chỉ học theo ai đó thôi.” Vẻ mặt anh thong thả, thoải mái, hai tay giao nhau ôm trước ngực, một bộ dáng không biết hối cải.

“Anh......” Lâm Gia Gia không ngừng hít vào, thở ra, một hồi lâu mới tiếp tục mở miệng,“Trình tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết có một số việc là ‘Chuyện đã qua không thể quay đầu.”? Chuyện của chúng ta đã qua lâu rồi, hoàn toàn không nên nhắc đến nữa?”

“Anh nói Lâm tiểu thư, vậy em có hiểu hay không, có một số việc là ‘Chuyện hiện tại vẫn tiến hành?” Anh nói năng ngọt xớt đáp lại.

Cô giống như lúc trước, bị anh chọc tức đến dậm chân,“Tôi mới không muốn cùng anh phát sinh ‘Chuyện hiện tại vẫn tiến hành’ gì đó!”

“Đáng tiếc, có một số việc không phải em nói không cần, thì sẽ không sẽ xảy ra.” Trình Dư Chân luận sự.

Năm năm trước, không hiểu tại sao cô lại bỏ anh, anh đương nhiên có thể không sao cả nhún nhún vai, nhưng năm năm sau, lão thiên gia an bài anh cùng với cô lại chạm mặt lần nữa, như vậy tất cả liền thuận theo tự nhiên.

Vốn dĩ anh định thuê một thuê gian nhà ở trên trấn, sau đó hưởng thụ vài năm cuộc sống trở về quê hương, khi mệt mỏi sẽ rời đi.

Bất quá vận mệnh thực kỳ diệu, thúc đẩy những chuyện vướng bận đã quấy phá trong tâm anh bấy lâu nay.

Chỉ cần gặp gỡ cô, bất cứ kế hoạch gì cũng điều biến đổi nhanh chóng, anh dùng tiền trước kia anh kiếm được, mua một căn nhà cách nhà cô không xa, tạm thời đánh mất ý tưởng rời khỏi Đông Phương trấn.

Vốn tưởng rằng cô là vì chột dạ mới muốn tránh anh, nhưng trải qua mấy ngày nay ở chung,trong đôi mắt cô, anh thấy rõ ràng vẻ oán hận.

Giống như năm đó không phải cô đá anh, mà là anh phụ bạc cô.

Anh phụ bạc cô?

Nếu nguyên nhân thật sự là như vậy, như vậy anh có quyền lợi tìm cô để hỏi rõ ràng.

Năm đó anh vì một cành cỏ nhỏ như cô, lựa chọn buông tha cho cả tòa rừng rậm, lại không hiểu vì sao bị ngọn cỏ nhỏ ném sang một bên, trong cuộc sống nhân sinh của anh từ trước đến nay, ghi lại dấu vết lần đầu tiên bị một người bỏ rơi.

Mất mặt nhất là, anh thế nhưng ngay cả một lí do cũng không biết.

“Thật sự là đủ rồi!” Không biết là cồn quấy phá hay là nhân tố tâm lý, yết hầu Lâm Gia Gia ứa lên vị chua sót; “anh đừng bao giờ lấy cuộc sống của người khác ra làm trò chơi của anh, tôi lười cùng anh đùa lắm rồi.”

Cô xoay người, đi về hướng cửa.

Trình Dư Chân bắt lấy tay cổ tay cô, cứng rắn đem cô kéo trở về trong lòng mình, đôi tay mạnh mẽ đem cô giam cầm vào trong ngực.

Anh tuy rằng diện mạo nhã nhặn tuấn tú, nhưng lúc này đôi mắt lộ ra tia lạnh lẽo, lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, càng làm cho cô rùng mình một cái.

“Ai nói anh đem cuộc sống của em trở thành trò chơi?” Khuôn mặt của anh chậm rãi tới gần cô, hơi thở ấm áp phun ở trên khuôn mặt đỏ hồng toàn bộ của cô.“Lâm Gia Gia tiểu thư, nghiêm khắc mà nói, là em bội tình bạc nghĩa với anh, chính em mới đem cuộc sống của anh trở thành trò chơi, không phải sao?”

“Tôi bội tình bạc nghĩa?” Trời ạ, tận thế sắp đến sao, cho nên mọi người có thể tùy tiện lật ngược phải trái sao?

“Không phải sao?” Anh cau mày, thấp giọng hỏi lại.

“Đương nhiên không phải!” Cô vội vàng biện hộ.

“Vậy chứng tỏ tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm?” Anh mắt cũng không chớp nhìn cô, ý đồ dụ dỗ.

Cái này, Lâm Gia Gia lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải, toàn thân cứng ngắc giống như khúc gỗ, đơn giản là anh lại gắt gao ôm lấy cô.

Trái tim của cô không hiểu sao lại tăng tốc, thân mình bởi vì vòng tay của anh mà dần dần tăng nhiệt độ.

Là do cồn quấy phá, tuyệt đối không phải hiệu ứng của Trình Dư Chân...... Tuyệt đối không phải! Trong tâm của cô cao vút hô to, sự thật lại giống như là chú chuột nhỏ bị chim ưng vồ lấy.

Ô ô...... Cô muốn chạy trốn.

Mặc kệ cô tiếp tục giãy dụa như thế nào, anh nhếch lên tà tứ tươi cười, sau đó há mồm, cắn cánh môi của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gái 60 %

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook