Bách Biến Dạ Hành

Chương 14: Tử Huyền Long Xuất Thế

Tử Huyền Long

14/01/2016

Rừng Khu Vụ thuộc đế quốc Phương Kiều, đây là một khu rừng nguyên sinh rộng lớn nổi tiếng mà cả đế quốc ai ai cũng đều biết tới, cả khu rừng luôn luôn được bao bọc bởi một màn sương mờ ảo như một làn khói, thoạt nhìn như đang lưng chừng giữa trời vậy, cũng vì thế nên nó có tên là Khu Vụ, ngoài ra nó còn được dân chúng của đế quốc gọi thêm một cái tên nữa là Rừng Chết bởi vì nó một đặc điểm kì lạ…đó là không có một loài sinh vật nào sinh sống ở đây cả, ngay đến cả những con thú tầm thường còn ít khi xuất hiện.

Rừng Khu Vụ dù hiếm có các loài sinh vật nhưng thực vật ở đây lại cực kỳ phát triển, khắp nơi là những cây cổ thụ to lớn bạt ngàn, cộng với vô số các loại thực vật kỳ lạ sinh trưởng dày đặc khắp mọi nơi tạo nên một khu rừng rậm rạp cây cối, với điều kiện như thế đáng lẽ phải có rất nhiều các loại sinh vật được thu hút tới, nhưng ở đây ngay cả bóng dáng của chim bay thú chạy đều không xuất hiện, luôn là một màn tĩnh lặng đầy chết chóc.

Lý do khiến rừng Khu Vụ không thu hút loài nào đến sinh sống là vì sinh khí ở đây cực kỳ thấp, đến cả những loài cấp thấp như chuột còn cảm nhận được sinh khí ở đây yếu ớt đến nỗi khiến chúng cảm thấy mệt mỏi mà phải bỏ ra đi, thì huống chi là các loài cao cấp khác, chỉ có duy nhất thực vật ở đây là không bị ảnh hưởng nên chúng mới phát triển đến mức độ đó, nguyên nhân gây ra loại hiện tượng như trên có thể nằm ở màn sương mờ ảo bên trong khu rừng, nhưng cũng không ai đi tìm hiểu nó làm gì, cứ xem nó như một hiện tượng tự nhiên vậy.

“Lộp cộp..lộp cộp...xoẹt…xoẹt…xoẹt..”

Tiếng bước chân của một đoàn người và thú xen lẫn với âm thanh của những tán cây rừng bị chặt đứt vang lên, đó là một đoàn hơn 100 người đang di chuyển trong rừng Khu Vụ, trong đoàn người đó có hơn một nửa đang cưỡi những con thú kì dị và mặc trên người những bộ giáp màu xanh giống nhau, còn lại là một nhóm người mặc đồ đen đang đi bộ, những người đi bộ đang đi phía trước đoàn người lại có cách di chuyển khá kì lạ, chân của họ không chạm vào mặt đất, mà lướt qua lướt lại như đang trượt băng nghệ thuật, nhưng họ không phải trượt băng mà là trượt trên không khí, họ lướt trên không khí một khoảng cách rất gần mặt đất nên thoạt nhìn giống như đang đi bộ vậy, họ lướt như vậy đi trước và dẫn đầu đoàn người, lâu lâu lại đưa tay ra, một thanh đao như ánh sáng hiện ra chém đứt tán cây đang chắn đường, họ làm vậy để mở rộng con đường cho đoàn người ở phía sau, vì cây cối ở đây quá rậm rạp.

“Cai Đô trưởng lão, chúng ta chuẩn bị quay về thôi.?” - Giọng nói chán nản của một cô gái trẻ đang cưỡi một con thú tựa như một con nai có một sừng vang lên, cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, thân mang giáp nhưng vẫn không giấu được những nét đẹp của cơ thể hoàn mĩ, mái tóc đen búi cao, khuôn mặt xinh xắn với một vẻ đẹp quý phái. Cô gái này đang đi ở chính giữa đoàn người, có vẻ như cô ta là nhân vật quan trọng nhất ở đây.

Từ trong đoàn người cưỡi thú ấy, một lão già tóc dài màu bạc, người mặc giáp phục vội giục con gấu đen sáu chân chạy lại gần bên cô gái ấy rồi cười nói:

“Công chúa, rốt cuộc người cũng đã chịu quay về rồi, lão thần cũng đã nói rồi mà, ở nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có bảo tàng nào cơ chứ.”

“Hừm...cái khu rừng chết toi này tới một con kiến còn không gặp được nói gì đến bảo tàng….aaaaaaaaaaa tất cả là tại lão già Tam Vương chết bầm kia lừa ta rồi.” - công chúa bực bội lấy tay vỗ mạnh vào lưng con nai, khiến nó giật nảy người, nó vốn đang mệt mỏi vì không khí xung quanh khiến nó cảm thấy bất an, bây giờ lại bị bà cô công chúa này hành hạ nữa, nhưng cũng may nó vốn đã được thuần dưỡng nên không có phản ứng gì quá khích, chỉ giật lên một cái rồi thôi.

Cai Đô trưởng lão chỉ đành lắc đầu cười khổ, cách đây vày ngày, cô công chúa nghịch ngợm này đã lén nhờ lão cử một đội Thiên Ảnh và một nhóm cận vệ cùng với công chúa đi tìm bảo tàng, lúc đầu nghe nhắc tới tìm bảo tàng thì Cai Đô thất kinh, nhưng khi nghe nói tới tìm ở rừng Khu Vụ thì lão mới trấn tĩnh lại, ở cái khu rừng chết nhưng chẳng có con vật nào ở đó để mà chết cả, với lại từ trước tới nay rừng Khu vụ ngoài cái vụ tĩnh mịch ra thì không có gì nguy hiểm, với năng lực thuật sĩ trung cấp của lão cùng nhiều thành viên Thiên Ảnh và cận vệ đi theo như vậy sẻ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho công chúa nên lão mới đồng ý đi theo, lão coi công chúa như con vậy nên hết mực chiều chuộng, lần này ra ngoài tìm bảo tàng nhưng lão lại xem như một lần dắt công chúa đi dạo vậy.

“Xin công chúa bớt giận…Tam Vương từ trước đến nay chưa từng nói ra chuyện gì mà không chắc chắn cả, không biết Tam Vương nói thế nào mà lại thành ra gạt công chúa được, chắc là công chúa hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm gì chứ, lần trước ta ngồi cùng với Tam Vương đón tiếp một sứ giả, trong lúc Tam Vương và một sứ giả đang nói chuyện thì có nhắc đến rừng Khu Vụ, Tam Vương bảo ở Khu Vụ có ẩn dấu một bảo tàng của một vị Thần đã chết ở đó, dù chưa biết là thật hay giả, nhưng nguyên nhân rừng Khu Vụ không có sinh vật nào sinh sống chắc chắn là vì sự xuất hiện của vị Thần kia, cho nên ở đó dù không có bảo tàng thì cũng có bảo vật.”

Cai Đô trưởng lão nghe xong vội che miệng cười thầm, công chúa thấy vậy liền giận dữ nói:

“Lão cười cái gì hả.?”

“Ôi công chúa của tôi ơi...lời đồn về vị Thần đã chết tại rừng Khu Vụ đã truyền trong cả Đế Quốc từ xưa tới nay rồi, còn chuyện bảo tàng chỉ là thêu dệt thêm thôi, đến việc có hay không ông Thần hay bà Thần nào chết ở đó còn chưa rõ nữa kìa.”

“Ơ…....sao ta lại chưa từng nghe qua về lời đồn này, nhưng rõ ràng Tam Vương đã nói chắc chắn là có bảo tàng hay bảo vật gì đó ở đây cơ mà.”



“Tam Vương nói như vậy với sứ giả chỉ để nâng cao giá trị của khu rừng chết này lên thôi, chứ cả lãnh thổ Phương Kiều chúng ta rừng Khu Vụ đã chiếm hết một nửa rồi, nói thẳng ra là Tam Vương đang chém gió đó...ha ha.”

“Như vậy rõ ràng là lừa ta rồi...hừ.. hừ..lần này về phải vặt hết râu của lão đi mới được.”

Cai Đô chỉ biết lắc đầu cười khổ.

“Cai Đô trưởng lão này, bây giờ chúng ta quay về thôi, nhưng ta không muốn cưỡi thú nữa, ta muốn một bộ trang bị như mấy tên Thiên Ảnh kia kìa.” - Công chúa chỉ tay về phía trước, nơi của nhóm người mặc đồ đen đang lướt qua lướt lại đi ở phía trước.

“Di chuyển trong địa hình như rừng Khu Vụ thì chỉ có cưỡi thú mới phù hợp, những phương tiện khác đều không di chuyển ở đây được, còn bộ trang bị của Thiên Ảnh thì cần phải trải qua đào tạo và luyện tập rất nhiều mới sử dụng thành thục được, công chúa lại chưa bao giờ động tới nó thì làm sao mà sử dụng.”

“A...a..a chán chết đi được.”

Công chúa lại giận dỗi vỗ mấy cái lên lưng con nai đang mệt mỏi vài phát nữa, lần này con nai đã có chuẩn bị trước nên chỉ rùng người nhẹ chứ không có giật nảy lên vì bị bất ngờ như lần trước. Công chúa hạ lệnh cho đoàn quân quay ngược lại đi về Đế Đô, trong miệng lầm bầm nói gì đó, chắc là đang chửi lão Tam Vương.

Đoàn người vừa quay lại đi thêm một đoạn ngắn nữa thì bỗng xa xa ở đằng sau phát ra một âm thanh như tiếng gầm vang dội, một luồng ánh sáng tím bắn lên trời rồi tỏa ra cả một vùng, sau đó thu hẹp dần dần lại rồi tan biến mất.

Công chúa nhìn thấy cảnh tượng ấy thì mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, bảo tàng, nhất định là bảo tàng hay bảo vật gì đó xuất thế rồi, nàng nhanh chóng ra lệnh cho đoàn quân quay lại, hướng về nơi phát âm thanh vừa rồi mà tăng tốc tiến tới, trưởng lão Cai Đô thì bình tĩnh phán đoán lại âm thanh vừa phát ra, nó giống của một con quái thú, nhưng ở Khu Vụ này đến thỏ còn không thèm ở thì quái thú nào lại đến đây, biết đâu lại có bảo vật ở Khu Vụ này thật.? nghĩ vậy nên Cai Đô cũng không can ngăn công chúa mà cứ lẳng lặng đi theo.

Trước đó không lâu, cách đoàn người vài dặm là một hồ nước rộng lớn, nước trong hồ trong xanh đến nỗi có thể nhìn thấy cả đáy hồ mặc dù nó rất sâu, hồ nước này tuy rộng lớn nhưng chỉ có một vài sinh vật nhỏ bé sinh sống, bên dưới hồ nước, nằm sâu trong lớp bùn là một tảng đá màu tím rất to đang dần dần rung động, ánh sáng tím tỏa ra từ nó càng lúc càng đậm, tảng đá này chính là Bản Thể Diệp Phong đã bị cổng nghiệp lực đưa đến ngày trước, hôm nay kích thước của nó đã to hơn lúc mới xuất hiện rất nhiều. Ánh sáng tím từ tảng phát ra càng lúc càng dày đặc, đến khi cả mặt hồ màu xanh đều bị luồng ánh sáng đó nhuộm thành một màu tím, thì một âm thanh của tiếng nứt vỡ phát ra, kèm theo sau đó là một hình thể to lớn xé tan màn nước từ dưới đáy hồ hướng lên trên, chính giữa mặt hồ, mặt nước bị đùn lên một khối lớn, từ khối nước ấy một hình thể phát ra ánh sáng tím đậm đặc bay vút lên không trung, kèm theo là một tiếng gầm vang dội của nó:

“GRÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO…………….”

Khắp không trung trên mặt hồ là một màn nước trắng xóa vì bị hình thể kia đùn lên cao rồi rơi xuống, ánh sáng tím đậm đặc phát ra từ hình thể ấy phản chiếu lên những giọt nước bị bắn lên không trung, tạo nên một khung cảnh huyền diệu tuyệt đẹp.

Một thời gian ngắn sau thì ánh sáng tím dần dần thu liễm lại, nước cũng rơi hết xuống mặt hồ, hiện ra trên không trung là một con Rồng to lớn, hai cánh đang vỗ nhẹ để giữ nó đứng vững trên không trung, thân thể nó được bao bọc bởi một lớp vảy màu tím huyền ảo, hai chân trước nhỏ và nhìn linh hoạt, hai chân sau thì to hơn, một cái đuôi dài bằng cả thân hình phía trước, trên đầu nó là ba đường thẳng nhô ra chạy dọc từ đầu đến lưng, ba đường thẳng đó nhô cao hơn ở trước đầu giống như sừng, nhưng lại có vảy bọc nên không giống sừng lắm. Con Rồng từ trên không trung đáp xuống bên bờ hồ rồi đứng đó ngây ngốc một lúc, nó đang khổng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, mọi thứ đều lạ lẫm xa lạ với nó. Nó chính là Diệp Phong chuyển thế thành Rồng.

“Ngươi tên là Diệp Phong, ngươi đến đây để tìm một người.”

Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Phong, chính giọng nói đó đã khiến Diệp Phong hạ cánh xuống bờ hồ rồi đứng ngây ra suy nghĩ, nếu Diên Hoàng mà biết được lúc trước Hỏa Liên dùng thần thức truyền vào người Diệp Phong chỉ để nói có 12 chữ ngắn ngủn không đầu không đuôi như vậy chắc cười đến lộn ruột mất.



“Diệp Phong….ta tên là Diệp Phong sao? mà ta phải tìm ai, sao ta không nhớ một thứ gì thế này.” - Diệp Phong vẫn đang suy nghĩ rồi tự hỏi, hắn chẳng biết một cái gì hết ngoài cái tên Diệp Phong vừa được giọng nói kia nhắc đến, mà cũng không biết nó có phải thật hay không nữa, còn vụ tìm người lại chẳng nói tìm ai hay người cần tìm ra sao thì bố ai mà biết được, đến cả bây giờ hắn tại sao lại ở đây, thân thể mang hình dáng như thế này là loại gì hắn còn chẳng biết.

Diệp Phong vừa đứng suy nghĩ được một lúc thì phía bên kia hồ, cây cối bị ngã dạt ra, từ trong đó một toán người lạ mặt xuất hiện, bọn chúng nhìn nhỏ hơn so với Diệp Phong nhiều, trên người chúng mặc một bộ trang phục màu đen kì lạ bao phủ toàn thân, ngay sau nhóm người đó là một đoàn người cưỡi thú xuất hiện, thú thì có nhiều loài, nhưng người cưỡi chúng đều mang bộ giáp kim loại màu xanh giống nhau, chính giữa đoàn người cưỡi thú ấy, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trên người mặc bộ giáp xanh như những người khác nhưng chi tiết của nó thì cầu kì và đẹp đẽ hơn, cô gái ấy hai mắt như lóe sáng khi nhìn vào con Rồng Diệp Phong.

Diệp Phong thức tỉnh, hóa Rồng bay lên gầm một tiếng và phát ra hào quang màu tím chỉ trong tích tắc, mặc dù cả khu rừng chẳng có một sinh vật nào sinh sống nhưng cũng đã đánh động khiến đoàn người của công chúa tới tìm tới, nhưng ngoài công chúa ra, vẫn còn một người khác bị thu hút bởi tiếng gầm và luồng ánh sáng tím phát ra.

Một thân ảnh cũng đang chạy rất nhanh xuyên qua cây cối rậm rạp trong rừng, thân ảnh này chạy trong địa hình khó khăn như vậy nhưng lại vô cùng nhanh và linh hoạt, nhanh đến nỗi tạo ra những tàn ảnh màu đỏ như máu ở phía sau, vừa chạy thân ảnh này vừa cười thầm:

“Khà khà khà...trúng mánh rồi, chẳng lẽ ta đi dạo có một tí mà vấp ngay cái bảo tàng..lần này về ắt được đại ca thưởng to ...khửa khửa.”

Thân ảnh ấy rất nhanh đã chạy tới gần hồ nước, nhưng hắn không xông vào vì phát hiện ở đó đang có rất nhiều người, hắn vội nhảy phóc lên một cành cây đại thụ gần đó có thể nhìn rõ toàn bộ quang cảnh quanh hồ nước, hắn thấy phía trước là một toán hơn một trăm người đang thủ thế chuẩn bị tấn công, con thú đang đối diện với đám người ấy là:

“Ô cái đệt...ba cái sụn trên đầu, vảy tím, đuôi dài, đứng bằng hai chân…đại ca từng nói loại này là Tử Huyền Long...chuồn thôi, đụng phải thứ dữ rồi.” - Hắn vừa định bỏ chạy thì cảm thấy có gì đó không đúng, nên quay người tiếp tục ngồi quan sát tình hình.

Công chúa ánh mắt háo hức nhìn vào con Rồng trước mặt, tuy cô không biết nó là loại nào, nhưng chỉ cần biết nó là Rồng là được rồi, bắt được nó đem về thì chuyến đi tìm bảo tàng này coi như không uổng công.

“Cai Đô, ông và Thiên Ảnh vây bắt con Rồng đó nhanh đi, ta muốn có nó.”

Cai Đô nhíu mày, ông cũng không phân biệt được con Rồng trước mắt là loại nào, dù từng gặp qua rất nhiều thành viên của Long Tộc ghé qua đế quốc, nhưng ông chưa nghe đến loại này bao giờ cả, không rõ năng lực của nó thế nào, nhưng nhìn nó chưa biến được thành hình dáng người thì chắc vẫn còn yếu và được quyền bắt mà không bị Long Tộc làm khó dễ, Cai Đô phân vân một lúc, thấy con Rồng màu tím trước mắt vẫn cứ đứng đó mà không chạy, cơ hội tốt chỉ có một lần, để nó bay mất thì đáng tiếc, Cai Đô ra lệnh Thiên Ảnh vây bắt con Rồng đó lại, còn lão cũng từ trên lưng gấu nhảy xuống chạy về phía con Rồng.

Cả toán Thiên Ảnh lập tức lướt tới, chân chúng vẫn không chạm vào mặt nước mà lướt về phía trước, Cai Đô thì chạy trên mặt nước như chạy trên đất liền, cả nhóm người chia ra nhiều đường hướng về phía con Rồng mà tức tốc lao tới.

Thân ảnh ngồi trên cây cách đó một khoảng cảnh xa đang quan sát tình hình, thấy đoàn người lao tới thì cười khẩy:

“Lũ ngu...muốn nạp mạng à, Tử Huyền Long dù chưa hóa hình nhưng lực lượng đến ta còn phải chạy dài.” - Hắn lầm bẩm cười khinh miệt lũ người ngu ngốc kia, rồi nhìn lại con Rồng vẫn đang đứng yên một chỗ - “Tử Huyền Long nổi tiếng toàn là ác Long, tên này chắc cũng thế, tình hình như thế là hắn đang dùng trò giả ngu để vờn lũ chuột trước mắt này mà, may mà ta không lộ mặt ra.”

Diệp Phong thấy nhóm người lạ mặt trước mắt bỗng nhiên lao tới, hắn không biết họ có ý định gì, nhưng thấy họ lại chia ra như đang chuẩn bị tấn công mình, nên vội vung cánh bay lên không trung, nhưng những người mặc đồ đen lại có thể lướt lên không trung mà đuổi theo hắn, sau đó từ người chúng quẳng ra một đường ánh sáng, mấy chục người mặc đồ đen cùng quăng ra cái thứ ánh sáng kì lạ đó rồi kết hợp với nhau thành một tấm lưới sáng chói bao lấy Diệp Phong vào bên trong. Diệp Phong bị chặn mất đường bay lên trên nên luống cuống quay xuống dưới, ngay lúc đó một lão già tóc bạc chạy tới vận lực ở hai tay nhắm vào ngực hắn mà tung một đấm, nấm đấm của một người nhỏ hơn thân thể Diệp Phong nhiều lần, nhưng lại mang lực lượng rất mạnh, khiến thân thể Diệp Phong đau nhói, mất đà rồi rơi từ không trung xuống mặt nước.

Thân ảnh ngồi trên cây chứng kiến cảnh tượng ấy liền trợn mắt mở to như không tin nổi, miệng lầm bầm chửi bới không ngớt rồi đứng dậy nói một câu:

“Hay là con Rồng này bị ngu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Biến Dạ Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook