Bách Biến Dạ Hành

Chương 64: Nhiệm Vụ Của Minh Nguyệt - 2

Tử Huyền Long

08/07/2016

-☉-

Lão già đang tức tốc bay tới hướng Vinh Môn. Nhưng bay được một đoạn thì lão bỗng dừng lại giữa không trung, vừa rồi vì quá nóng giận nên lão mới không cẩn thận suy xét phán đoán tình huống. Tại sao tên thủ hạ kia lại không bị giết chết để bịt đầu mối trong khi hắn đã nhận ra thủ phạm là người của Vinh Môn? Tại sao cửa buồng giam tất cả đều bị phá vỡ? Suy nghĩ một hồi, lão già lại gầm lên dữ tợn, lão không ngờ lại bị lừa đến mức này. Lão tức tốc hóa thành độn quang điên cuồng bay trở lại Trung Kiên Thành.

Tại Trung Kiên thành. Vì vừa rồi lão già gây ra náo động khi phá tường của cung điện rồi xông thẳng vào trong nên đã gây ra hoãn loạn không nhỏ. Minh Nguyệt tận dụng lúc hỗn loạn đó nên lẳng lặng rời khỏi đây. Nhưng khi đến khu vực cổng dịch chuyển thì Minh Nguyệt mới biết nó đang tạm thời tạm dừng hoạt động bởi vụ náo loạn.

Minh Nguyệt hiện tại không thể rời khỏi Trung Kiên thành bằng cổng dịch chuyển trong tình huống này được. Nàng cũng biết lão già kia sẽ nhận ra mình bị lừa và rất nhanh sẽ quay lại nơi đây. Với năng lực Kim Tiên của lão e sẽ có biện pháp tìm ra nàng. Nhất là lần trước lão đã quét thần thức sơ qua xung quanh khu vực đó nên có thể nhận ra nàng đã từng xuất hiện trong căn hầm.

Minh Nguyệt lập tức rời khỏi Trung Kiên thành, hướng về một ngôi thành khác có cổng dịch chuyển tương đối xa nơi này chứ không phải thành gần nhất.

Khi Minh Nguyệt vừa đi được một lúc lâu. Tên thủ hạ bị Minh Nguyệt khống chế đã đem 99 cô gái từng bị nhốt trong ngục dẫn tới quảng trường. Sau khi hắn nói ra hết toàn bộ mọi việc làm của Tô Hữu Nhân, tên thủ hạ liền tự sát đúng theo lời Minh Nguyệt. Toàn bộ dân chúng nghe xong vẫn còn không tin vào tai mình, nhưng 99 nhân chứng ngay tại đó là chứng minh chân thực nhất.

Tô Hữu Nhân thực chất là tuyển lựa cống phẩm nữ, còn nam thì đều bị giết sạch. Số nữ nhân ấy sẽ đưa đến cho sư phụ của hắn để “xử lý”. Việc xử lý này cũng là mang tính tu luyện, nhưng chỉ có lợi cho tên sư phụ thôi. Lão sư phụ đó vì luyện một Công Pháp thuần dương nên thiếu âm, vậy nên mới cần một số lượng lớn nữ nhân để “bổ âm” cho hắn. Nói đúng hơn thì chẳng khác nào nô lệ bị lạm dụng. Nhưng vì là người thường nên qua quá trình thái bổ cho lão đều có thể bị hành hạ đến chết đi, cho dù có muốn trốn cũng không có cơ hội. Vậy nên mới vài tháng lại tổ chức “tuyển đệ tử” một lần để bổ sung thay cho những nạn nhân không còn sống.

Sự việc nghe qua quả thật hết sức kinh động, nhất là thân nhân của những nạn nhân đã được chọn trước kia. Bởi họ tin con cái họ theo thần tiên thì sau này sẽ không thể gặp lại nữa, bởi tu đạo thời gian đâu hề ngắn, chờ con thành tiên thì cha mẹ đã thành cát bụi rồi. Nhưng nghe tin này thật sự quá đau lòng đối với tất cả mọi người, không ngờ đó lại là một cái bẫy do một kẻ có bộ mặt tốt đẹp lẫn được người người tôn kính gây ra. Như vậy Trung Kiên thành này thực chất chỉ là một đàn gia súc để mỗi tháng kẻ có bộ mặt giả tạo kia lại bắt lấy một đám rồi đem đi bán hay sao? Chẳng lẽ Hoàng gia lại không biết? Chẳng lẽ môn phái tu tiên kia cả đám đều như vậy? Rốt cuộc… họ nên tin vào đâu?

Nỗi thống khổ bi ai của dân chúng đang tràn ngập Trung Kiên thành, ngay lúc đó một luồng áp lực đè nặng xuống cả ngôi thành. Trung tâm nguồn uy áp kia phát ra chính là lão chủ mưu đang lơ lửng trên không trung như một vị thần. Nhưng lão già đó không hề quan tâm đến những kẻ bên dưới, lão quét thần thức khắp cả Trung Kiên thành. Lão nhận ra tên thủ hạ của Tô Hữu Nhân đã tự sát lẫn tự bạo kim đan. Còn trong số cống phẩm chỉ có 99, như vậy thủ phạm giết đệ tử của lão là một trong số một trăm cô gái từng có mặt căn hầm, và cô ta đã đào tẩu khỏi đây.

Lão già không chần chừ liền bay nhanh tới ngôi thành gần đây nhất, nơi lão đoán thủ phạm sẽ chạy tới đó để mượn cổng dịch chuyển mà rời khỏi Tỳ Lô Quốc. Tuy lão không nhớ khuôn mặt hay khí tức của cô ta, nhưng nếu có thể quét thần thức qua một lần nữa thì lão có thể nắm chắc sẽ nhận ra.

Tốc độ của một Kim Tiên quả là nhanh, chỉ một thời gian sau đã bay tới thành thị gần nhất. Nhưng trên đường đi lão vẫn đảo thần thức liên tục mà vẫn không tìm ra thủ phạm. Với khả năng quan sát bằng thần thức của lão có thể bao phủ cả một khu vực đến vài ngàn dặm. Bay đến đâu lão luôn dò sét kỹ càng toàn bộ khu vực tới đó. Mặc dù khiến nhiều người khác bị áp lực khi lão dò tới, nhưng không ai dám làm gì vì biết lão là một Kim Tiên.

Khi tới nơi, lão lục xoát cả thành vẫn không tìm ra người cần tìm. Lão còn gây áp lực đến thành chủ, xem xét toàn bộ danh sách sử dụng cổng dịch chuyển mà lão vẫn không thấy ai khả nghi.

Lão ngay lúc đó liền đoán ra mình lại bị lừa lần nữa. Không ngờ ngày hôm nay lão lại bị mắc lừa tới mức chạy tới chạy lui như vậy. Cô ta hẳn đã không tới thành này mà đi tới nơi khác xa hơn. Lão biết vậy liền tức giận tới mức muốn thổi bay cả ngôi thành này, nhưng may mắn là lão kiềm chế được nên lại rống lên dữ tợn rồi bay thẳng tới Kế Đô thành.

-☉-

Minh Nguyệt dẫu là Đại Yêu cao cấp, nhưng bản thể là Thần Long nên bay nhanh không hề kém cạnh gì so với một Tiên Nhân bình thường. Tuy nhiên nàng vẫn phải mất một khoảng thời gian mới có thể đến được Kế Đô thành.

Khi Minh Nguyệt vừa tới rìa của Kế Đô thành liền hạ xuống vì đa số thành thị đều không cho phép bay vào trong. Minh Nguyệt nhanh chóng tháo khăn che mặt, đây là một chuyện nàng chưa bao giờ làm khi hành động vì Minh Nguyệt không hề muốn lộ ra diện mạo trước người ngoài. Nhưng tình huống trước mắt là gặp phải một Kim Tiên cao cấp có thực lực rất mạnh nên không còn cách nào khác.



Minh Nguyệt tháo khăn, trên người nàng cũng nhanh chóng biến đổi thành một bộ trang phục trắng tinh khiết, mái tóc và con ngươi của nàng cũng đổi thành một màu trắng. Minh Nguyệt trong thoáng chốc từ một sát thủ lạnh lùng lại biến đổi thành một cô gái hiền dịu với áo bào trắng và khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Mặc dù dung mạo Minh Nguyệt không hề thay đổi nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược.

Minh Nguyệt vừa thay đổi bộ dạng liền nhanh chóng đi vào Kế Đô thành.

Minh Nguyệt đi tới đâu liền kéo theo ánh mắt của hàng loạt người nhìn theo nàng tới đó. Trông Minh Nguyệt tựa như một tiên tử hạ phàm trong bộ đạo bào trắng muốt, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng với khí chất thanh cao khiến ai ai nhìn vào cũng hồn siêu phách lạc. Đây quả thật là dù không muốn gây chú ý nhưng đi tới đâu thì bị chú ý tới đấy, Minh Nguyệt không hề muốn lộ diện dung mạo một phần cũng vì vậy.

Minh Nguyệt rất nhanh liền tới được cổng dịch chuyển, nhưng ngay khi sắp bước vào thì một up áp hung bạo đáng sợ tràn ngập khắp cả Kế Đô thành. Người bình thường ngay lập tức ôm ngực như vẻ đau đớn, và nàng cũng nhanh chóng tỏ vẻ giống họ.

- Tiểu thư có sao không?

Một thủ vệ giữ cổng dịch chuyển thấy Minh Nguyệt đau đớn liền đỡ lấy tay nàng với giọng điệu quan tâm. Người thủ vệ này với tu vi Thuật Sĩ (ngang với Yêu Linh), tuy bị uy áp kia gây choáng nhưng không đau đớn như người thường.

Luồng uy áp đáng sợ kia chính là của lão Kim Tiên, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như thế đã tức tốc bay tới đây nhanh đến như vậy. Luồng uy áp kèm theo thần thức quét hết toàn bộ Kế Đô thành, hôm nay lão giống như một máy dò tìm mà bay vòng vèo khắp các nơi vậy. Lão già mặt mày nhăn nhó vì vẫn không thể tìm ra cô gái thủ phạm, lão đinh ninh cô ta có mái tóc đen tại đây, dung mạo tuy không rõ nhưng khí chất có thể được lão nhận ra lần nữa nếu gặp phải. Tuy nhiên khi đến Kế Đô thành lão lại không tìm thấy kẻ cần tìm, việc này khiến lão tức điên lên được.

Chợt phát hiện ra một cô gái kỳ lạ ở cổng dịch chuyển, lão trong thoáng chốc liền xuất hiện ngay tại đó.

Minh Nguyệt tay ôm ngực đau đớn giống như người thường, nhưng khi lão già kia giải tỏa đi luồng uy áp thì mọi thứ liền trở lại như cũ. Minh Nguyệt cũng có mồ hôi đầy trán, nàng dùng tay áo nhẹ lau vết mồ hôi. Nhìn cảnh tượng đó mà tên thủ vệ giữ cổng phải ngơ ngẩn ngóng theo, quả thực là một giai nhân yêu kiều khiến ai nhìn thấy cũng muốn che chở.

Lão già vừa xuất hiện liền nhìn qua Minh Nguyệt, tuy đang tìm hung thủ giết đồ đệ yêu quý nhưng nhìn thấy gái đẹp liền khiến lão động lòng, đồ đệ và chuyện quan trọng liền bị quăng qua một bên.

Tuy nhiên lão là một Kim Tiên nên phải ra dáng vẻ đúng chuẩn mực, ánh mắt nhanh chóng thu lại vẻ dâm tà, giọng nhẹ nhàng hỏi:

- Cô gái, không biết nàng là ai? Sao lại lưu lạc tới nơi này? - Trước tiên lão phải kiểm tra thân phận, dù sao cũng chắc chắn để không động chạm đến người có thân phận, dù lão nhìn ra cô gái xinh đẹp trước mắt mình chỉ là một người thường.

Minh Nguyệt bình tĩnh, nàng khẽ cười nhẹ rồi cúi người nói:

- Tiểu nữ đang trên đường trở về nhà. Cảm ơn ngài đã quan tâm đến tiểu nữ.

- Ồ… - Lão già gật đầu cười - Nhà nàng có xa lắm không? Có cần ta đưa về giúp không?

Tên thủ vệ canh cổng thấy vậy liền nhíu mày lo lắng. Rõ ràng người ta đang sắp đi vào cổng dịch chuyển mà còn hỏi có cần đưa về không? Lại còn chưa gì đã gọi nàng nàng rồi, e là trả lời thế nào cũng không thoát khỏi cảnh bị lão ta bắt đi mất. Tên thủ vệ thoáng nhìn quả cảnh giới của lão già đó thì rùng mình, mặc dù không nhận ra nhưng cũng đủ biết lão có thực lực cực cao so với hắn. Như vậy bản thân tốt nhất là không nên động tới lão nếu không muốn rước họa vào thân, chỉ đành tiếc nuối nhìn tiên tử xinh đẹp kia bị lão già dê này sắp bắt mất.



- Cảm ơn ngài, nhưng thực sự tiểu nữ không cần ngài phải nhọc công như vậy - Minh Nguyệt nhỏ nhẹ nói - Chỉ cần đi qua cổng dịch chuyển này, đặt chân tới Ước Lan quốc là tới nhà của tiểu nữ rồi.

Ước Lan quốc! Lão Kim Tiên nghe xong thoáng giật mình, là Nhân tộc thì không ai không biết tới địa danh đó cả. Có thể nói Ước Lan quốc là nơi sánh bằng với Thánh Địa của Thập Nhị Tộc, một nơi tập trung rất nhiều cường giả của Nhân tộc.

- Không biết… cô có biết Sát Lục Thần Vương? - Lão già không dám gọi Minh Nguyệt là nàng nữa, nhưng cũng dò xét Minh Nguyệt bằng cách hỏi như vậy.

Minh Nguyệt tất nhiên có chuẩn bị, nàng khẽ ngạc nhiên rồi lấy ra từ túi áo một viên ngọc điêu khắc nhiều hình thù kỳ dị. Sau đó Minh Nguyệt liền cúi đầu hai tay dâng lên Lão già, giọng nàng vui mừng nói:

- Thì ra ngài chính là người tiểu nữ cần tìm - Giọng Minh Nguyệt không giấu được niềm phấn khích - Sát Lục Thần Vương là ông nội của tiểu nữ. Lần này tiểu nữ tìm tới Tỳ Lô quốc chính là để tìm cố nhân của ông vì muốn gây cho ông một sự bất ngờ trong ngày lễ sắp tới của ông. Không ngờ vào thời khác cuối cùng lúc tiểu nữ tưởng chừng như không tìm được ngài thì ngài lại xuất hiện… đây quả thật là duyên số… ngài nhất định là...

- Ấy… không phải… cô nhầm rồi.

Lão Bán Tiên nghe thế thì lông tóc nhảy dựng lên, ai ngờ được cô gái xinh đẹp tuyệt trần này lại là cháu gái của Sát Lục Thần Vương, một nhân vật uy chấn cả Nhân tộc. Lão vừa quét thần thức qua miếng ngọc kia thì bị một luồng lực cực đại chứa trong nó hất văng thần thức của lão nên lão càng hoảng sợ hơn nữa. Việc này khiến lão chắc chắn cô gái này nói thật rồi, viên ngọc kia có thể là do một cường giả có tu vi vô cùng cao tạo ra mới khiến lão sợ hãi đến vậy. Tuy không biết tại sao cháu gái của một Tiên Vương lại không tu luyện mà làm một người phàm, tuy nhiên sự việc này không phải là ít nên lão không quan tâm đến. Điều lão quan tâm bây giờ là tránh xa cô gái này ra, trên người cô ta hẳn có ấn ký gì đó được Tiên Vương án vào, nên chỉ cần ai đó động chạm tới thì sẽ bị Tiên Vương trong nháy mắt xuất hiện mà tru sát mất. Vừa rồi lão còn phát uy áp lên toàn thành khiến cô gái này cũng đau đớn nên càng khiến lão e sợ chuyện lão bị Sát Lục Tiên Vương để ý, tốt nhất là nên chuồn.

- Nhầm rồi, nhầm rồi… Rất tiếc, ta không phải người cô cần tìm, chỉ là ta rất hâm mộ uy danh của Sát Lục Thần Vương nên chỉ muốn nhờ cô cho biết ít tin tức về ngài ấy thôi - Lão già niềm nở cười nói - Thật không ngờ lại gặp được cháu gái của ngài ấy tại đây, thật là vinh hạnh… Ấy, thôi ta không dám làm phiền cô nữa, nếu cô cần ta giúp gì ở đây thì ta xin tận lòng trợ lực.

Minh Nguyệt khẽ thở dài thất vọng, nhìn bộ dạng này của Minh Nguyệt thật khiến lão già và tên thủ vệ thấy thương sót cho tấm lòng hiếu thảo của cô gái xinh đẹp này. Minh Nguyệt cúi đầu xin lỗi vì đã nhận nhầm người, lão già thì xua tay liên tục không dám nhận.

Minh Nguyệt cất tấm ngọc vào túi áo, nàng hơi buồn bã rồi xoay người đi vào cổng dịch chuyển không gian. Nhìn theo bóng lưng của người con gái ấy, lão già thầm tiếc nuối vì cô ta có thân phận quá “ghê”, chứ nếu không thì nàng ta đã rơi vào tay lão, lúc đó lão sẽ yêu chiều hết mực mà còn vứt luôn đám “cống phẩm” trong ngục của lão.

Đang nhìn theo bóng lưng Minh Nguyệt. Ánh mắt lão chợt nhìn thấy một vết đen rất nhỏ đằng sau lớp áo bào của Minh Nguyệt. Lão dường như cảm thấy có điều gì đó nghi hoặc. Lão ngay lập tức tập trung thần thức dò sét thẳng vào trong người Minh Nguyệt. Thần thức vừa đi qua lớp áo ngoài liền chạm vào một tấm khăn đen mỏng, chính tấm khăn này đã che chắn khiến lão không nhìn ra được khí tức thật sự của Minh Nguyệt, và lão cũng nhanh chóng nhớ ra chiếc khăn này lão đã từng gặp qua lúc quét thần thức khắp các lồng giam.

- YÊU NỮ...

Lão già chợt thét lên một tiếng dữ tợn chấn bay mọi thứ xung quanh, ngay cả tên thủ vệ cũng bị áp lực đánh bay khỏi phạm vi này, thân hình đập mạnh vào một bức tường gần đó.

Lão già xông tới, nhưng cổng dịch chuyển đang hoạt động nên tạo ra một trường lực đẩy văng lão bay ra ngoài. Lão già không dừng lại ở đó, một tay vận toàn bộ lực lượng trong thân thể chưởng thẳng về hướng Minh Nguyệt.

Một tia sáng cháy bỏng đốt cháy mọi thứ bắn thẳng vào trong với tốc độc cực nhanh. Minh Nguyệt bên trong vừa nghe lão thét lên liền biết lão đã nhận ra mình. Nàng ngay lập tức xoay người, hai tay uyển chuyển vẽ ra một vòng Thái Cực che chắn trước người. Cổng dịch chuyển vừa kịp lúc truyền tống Minh Nguyệt rời đi, nhưng trong khoảnh khắc đó nàng cũng bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công toàn lực của một Kim Tiên cao cấp. Mặc dù lực lượng đã bị giảm mạnh bởi cổng dịch chuyển bảo vệ, nhưng nó xuyên qua đồ hình Thái Cực đâm thẳng vào bụng Minh Nguyệt. Một vết thương cháy da cháy thịt đang từ từ đục khoét người Minh Nguyệt, nàng chỉ kịp một tay che lấy vết thương thì thân ảnh đã biến mất bên trong cổng dịch chuyển.

Lão già gào lên điên tiết tới cực độ, đến phút cuối cùng gặp được hung thủ lại để bị lừa lần nữa. Vừa rồi lão ra tay khiến cổng dịch chuyển bị hủy, cho dù không bị hủy thì lão cũng không có cách nào biết được Minh Nguyệt đã dịch chuyển đi đâu. Nhưng tội phá hủy cổng dịch chuyển không hề nhẹ, nó không đơn giản là của một mình Tỳ Lô quốc. Lão đành cắn răng hóa thành độn quang bay trốn đi mất. Hôm nay đã bị vạch mặt trò “thái âm bổ dương” bằng đám nữ nhân cống phẩm. Bây giờ lão lại bị kèm thêm tội phá hủy cổng dịch chuyển nên chỉ còn nước tìm cách trốn đi càng xa càng tốt khỏi Tỳ Lô quốc, nhân đó tìm con Yêu Nữ đã gây ra thảm cảnh này cho lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Biến Dạ Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook