Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 110: Thực sự có một chân?

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Cho tới khi ngồi vào trong xe, Tần Lạc vẫn oán giận hỏi: “Tại sao chị lại đồng ý với cô gái đó? Cô gái đó có sức quyến rũ đến như vậy ư?”

“Cậu không phải là chàng trai bình thường hả? Tư Tuyền, cậu thử sờ xem phía dưới Tần Lạc là bằng đất sét không? Cô gái cực phẩm như vậy, tôi nhìn còn nuốt nước bọt ừng ực, cậu lại không có phản ứng gì” Lệ Khuynh Thành vừa khởi động xe vừa phản bác.

Lúc trước nàng nói” Ở chỗ nào cũng có lái xe, tại sao mình còn tự lái xe làm gì?” thế nhưng hôm nay nàng lại tự mình lái chiếc BMW 730 từ trong ga ra.

Tần Lạc hỏi lý do nàng cười nói: Trần Tư Tuyền là một siêu sao, siêu sao không thể tùy tiện ra ngoài gặp người khác. Sao cô ấy có thể đi chung taxi với bọn họ?

Trần Tư Tuyền mặc chiếc quần Jeans đơn giản màu xanh, một chiếc áo len kẻ ca rô, cổ trái tim, cổ nàng quàng một chiếc khăn lụa màu đen những vẫn không mất đi vẻ thời thượng.

Trần Tư Tuyền phì môi nói: “Chuyện đấy mà cậu cũng nghĩ ra. Mình không có tính dâm đãng như cậu”.

Lệ Khuynh Thành cười nói: “Đây không phải là việc cậu muốn làm mà chưa có cơ hội sao? Quá tiện cho cậu còn gì”.

“Mặc kệ. Cậu mới là người muốn làm vậy”.

“Mình rất muốn” Lệ Khuynh Thành nói: “Nào, tiểu đệ, cho chị sờ xem em đã dậy thì chưa nào?”

“Chú ý lái xe đi” Tần Lạc ngồi ở ghế sau căng thẳng nói. Cô gái này khi đã lên cơn điên, bỏ cả tay lái ra, nàng thực sự thò tay ra sau, hướng tới hạ thân của Tần Lạc.

Để cho nàng sờ cũng không có gì ghê gớm, Tần Lạc không phải là chàng trai hẹp hòi. Nói chung cái đó của đàn ông ngoại trừ việc để cho mình sờ vuốt, cũng chỉ để cho phụ nữ cùng làm chuyện đó nhưng Lệ Khuynh Thành đang phải lái xe. Trong khi nàng nói chuyện, xe đang chạy ở tốc độ cao đã sang trái, sang phải mấy lần. Còi xe phía sau vang lên ầm ĩ.

Thì ra đó là nguyên nhân trước kia nàng không dám tự mình lái xe, nàng cũng biết bản thân mình mắc phải vấn đề nghiêm trọng.

Lệ Khuynh Thành nhận ra nguy hiểm nàng vội vàng cầm lấy vô lăng, chăm chú lái xe. Nàng nghiêm mặt nói: “Tại sao tôi không thể đồng ý với cô ấy? Cô ấy là khách hàng lớn nhất của Khuynh Thành Quốc Tế. Hôm trước cô ấy cho trợ lý tới bảo chúng ta làm thẻ hội viên cho các nữ quản lý cao cấp trong công ty của cô ấy. Toàn bộ là thẻ hội viên một năm, mỗi thẻ trị giá mười vạn, ba trăm người thì trị giá bao nhiêu? Dựa vào cái cửa hàng đó mà tôi chuẩn trở thành một triệu phú rồi đó”.

Nàng dừng lại một lát rồi nghiêm trang nói tiếp: “Tần Lạc, hình như cô gái tỷ phú đó có ý tứ với cậu. Hay cậu cưới cô ấy đi? Sau đó cậu bao tôi là vợ hai. Tôi muốn gì cậu mua cho tôi cái đó. Tôi sẽ không phải khổ cực kiếm tiền như này nữa”.

“Quan hệ lăng nhăng kiểu gì vậy?” Trần Tư Tuyền cười mắng.

“Ồ, không thể thiếu cậu được. Cậu làm vợ ba nhé. Dù sao vẫn phải có thứ tự trước sau. Tôi quen biết Tần Lạc trước cậu” Lệ Khuynh Thành nói.

Trần Tư Tuyền muốn nhỏm dậy cấu Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc vội kéo nàng ngồi xuống. Hai cô gái này quả thực ngang ngược, coi trời bằng vung.

Không nhìn thấy ven đường có các biển báo lái xe an toàn sao?

Khi tới Khuynh Thành Quốc Tế, chân của Tần Lạc gần như không có cảm giác gì nữa.

Nàng làm cái gì vậy? Mỗi lần gặp nàng Tần Lạc đều cảm thấy như trần trụi khi đứng trước mặt nàng.

Điều này làm cho hắn cực kỳ mất tự nhiên. Giống như hắn là một công tử đi cùng với bạn bè vào trong một phòng bao. Người dẫn mối ra lệnh một tiếng những người khác xúm lại lột trần hắn ra để mặc cho khách hàng tha hồ lựa chọn.

“Ánh mắt của chị ấy như muốn “hiếp “ mình vậy” Tần Lạc thầm nghĩ.

Sau khi đỗ xe, Lệ Khuynh Thành cầm túi, nàng nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Không được. Gần mười giờ rồi, chúng ta phải nhanh lên, không thể để cho khách hàng tới trước ngồi chờ chúng ta”.

Bọn họ vẫn chưa kịp lên trên lầu, ba chiếc xe hơi màu đen từ bên này chạy tới.

Đi đầu và sau là hai chiếc Mercedes-Benz màu đen làm nhiệm vụ bảo vệ, đi giữa là một chiếc Rolls-Royce Phantom.



Ba chiếc xe dừng lại, nhưng chiếc xe ở giữa vẫn không có động tĩnh gì.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng.

Cánh cửa hai chiếc Mercedes-Benz đi đầu và sau cùng đồng thời mở ra. Một đám vệ sĩ mặ y phục đen nhanh chóng xuống xe, tất cả nhanh chóng chia ra đứng hai bên chiếc Rolls-Royce Phantom hình thành một vòng tròn bảo vệ.

Tần Lạc bĩu môi nói: “Có cần phải phô trương như vậy không?”

Lệ Khuynh Thành khẽ huých vào ngực hắn mắng: “Đợi tới khi cậu cũng sở hữu một chiếc Rolls-Royce Phantom như thế này, cậu cũng sẽ có một đoàn tiền hô hậu ủng. Tính mạng của người giàu rất quý giá, sao có thể giống như giới bình dân chúng ta?”

Tần Lạc nhìn gương mặt nghiêm túc của Lệ Khuynh Thành hắn định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Đợi khi người bên ngoài sắp đặt xong, cửa chiếc Rolls-Royce mới mở ra.

Người đầu tiên xuất hiện chính là Mã Duyệt, trợ lý của Văn Nhân Mục Nguyệt. Vẫn là vẻ đẹp rực rỡ, đồng phục đen, áo sơ mi trắng, tất lụa đen, kính đen, không làm cho người ta xem nhẹ nàng mà ngược lại còn kích thích sự tò mò của những người đàn ông.

Muốn tới gần nàng, nhìn trộm tận mục sở thị.

Bây giờ nhân vật chính mới chính thức xuất hiện.

Đầu tiên một đôi giày đen có hoa văn màu vàng xuất hiện, không nghi ngờ hcủ nhân của nó là người cao quý. Quần đen, áo trắng, áo ghi lê màu đen, đầu đội mũ đen. Nàng thực sự cao quý. Chỉ cần nhìn qua cũng biết trang phục của nàng là do các nhân viên chuyên nghiệp thiết kế công phu.

Cô gái này vừa xuất hiện đã trở thành trung tâm của đoàn người.

Vô luận là Lệ Khuynh Thành, Mã Duyệt, Trần Tư Tuyền, ba người đều là mỹ nữ một trong vạn người, nhưng khi cô gái này xuất hiện cả ba không khác gì đom đóm với ánh trăng rằm.

Nàng là công chúa cao quý, một nữ vương. Những phụ nữ khác dù ưu tú, thông minh cũng đơn giản chỉ là quan nhất phẩm, phụ tá đại thần.

Xét cho cùng họ phải phục vụ nàng.

Lệ Khuynh Thành kéo Tần Lạc, bước nhanh tới chỗ Văn Nhân Mục Nguyệt.

“Chào mừng khách quý hạ cố” Lệ Khuynh Thành cười nói. Bởi vì Văn Nhân Mục Nguyệt không giới thiệu cho nàng biết tên của mình nên Lệ Khuynh Thành chỉ còn cách xưng hô chung chung như thế.

Những phụ nữ thông mình giải quyết chuyện tình cảm đều theo sự chỉ bảo của trái tim.

“Cám ơn, đã để mọi người đợi lâu” Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói. Nàng nghĩ mấy người Lệ Khuynh Thành đứng ở cửa đón nàng.

Nàng không để Lệ Khuynh Thành có cơ hội tiếp tục ăn nói khách sáo, ánh mắt nàng nhìn sang Tần Lạc.

“Anh không có gì muốn nói à?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

“Không” Tần Lạc cười nói: “Hoan nghênh giá lâm”.

“Tôi biết anh không hài lòng với tôi. Anh cũng đừng ngại nói thẳng ra” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Ha, ha. Cô hiểu lầm rồi. Tôi làm gì có chuyện bất mãn với cô” Tần Lạc cười ha hả nói.



“Lông mi khẽ nhíu lại, bộ mặt khinh khỉnh, ánh mắt khinh miệt. Nếu tôi đoán không sai, anh nhất định bức xúc khi thấy tôi mang theo nhiều người tới đây. Anh có cảm giác tôi đang gây sự chú ý của mọi người, đúng không?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi hắn.

Mắt Tần Lạc mở to, há hốc mồm nhìn nàng nhưng không nói được câu nào.

Chẳng lẽ cô gái nàng là con giun trong bụng hắn, tại sao điều gì cũng biết vậy? Chẳng lẽ biểu hiện trên mặt hắn lại rõ ràng như vậy?

“Tôi nghĩ cô thực sự hiểu lầm. Tần Lạc không bao giờ nghĩ như vậy” Lệ Khuynh Thành sợ hai người lời qua tiếng lại làm cho không khí căng thẳng nên vội vàng giảng hòa.

Nàng thầm khen ngợi cô gái này, nàng ta thực sự quá lợi hại. Vừa mới xuống xe, chỉ cần nhìn thoáng qua sắc mặt của Tần Lạc là đã đoán ra suy nghĩ của hắn, thật sự không thể tin nổi.

Nếu ai là đối thủ của cô gái này thì thực sự đã gặp ác mộng giữa ban ngày.

Đương nhiên khi là đối thủ của cô gái này cũng chưa chắc đã gặp ác mộng bởi vì người đó thực sự sẽ không thể ngủ yên giấc.

“Tôi tin tưởng phán đoán của mình” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn mặt Tần Lạc, nhẹ nhàng nói. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, bay bổng nhưng lại có cảm giác nghiêm túc, bướng bỉnh.

Tần Lạc ngây người trong giây lát sau đó hắn nheo mắt cười nói: “Không sai. Tôi thực sự có ý nghĩ đó. Chỉ ra ngoài chỉnh trang sắc đẹp thôi mà, cần gì phải tiền hô hậu ủng như vậy. Cô không cảm thấy sống như vậy rất mệt mỏi sao?”

Lệ Khuynh Thành khẽ giẫm chân Tần Lạc ý bảo hắn nói ít thôi, không được đắc tội với khách sộp của mình.

Không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt không tức giận, ngược lại nàng gật đầu nói: “Tôi hiểu, thế nhưng tôi không thể không làm vậy. Khi mỗi năm anh phải đối mặt với hai mươi bốn vụ ám sát và bắt cóc, bình quân mỗi tháng hai lần, anh sẽ cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cái chết”.

Nàng nhìn Tần Lạc, khẽ nói: “Mặc dù tôi không còn thấy ý nghĩa của cuộc sống nhưng tôi không muốn chết”.

Tần Lạc sửng sốt một cô gái kiêu căng tự phụ lại thản nhiên thừa nhận sự sợ hãi của mình khi đối mặt với cái chết.

Như để chứng mình lời nói của cô chủ là đúng, Mã Duyệt mở laptop mang theo bên người, sau đó nàng mở một file tài liệu cho Tần Lạc nhìn xem.

Ngày hai mươi bảy tháng ba năm chín sáu, ở học viện Aristocrat, bị bốn tên xã hội đen uy hiếp.

Ngày mười lăm tháng mười năm chín sáu, ở cao ốc Kim Mậu, bị một tay súng thần bí bắn.

Ngày hai mươi bảy tháng mười một cùng năm, trên đường về nhà bị truy đuổi và đấu súng.

Trong tài liệu có ghi rõ chi tiết thời gian Văn Nhân Mục Nguyệt tao ngộ đấu súng và địa điểm cùng thân phận của đối phương, dầy đặc, che kín màn hình.

Tần Lạc thầm nghĩ những con số lạnh băng dầy đặc trên màn hình máy tính đều là kết quả của những lần điên cuồng sát hại, đẫm máu. Hắn chợt cảm thấy đồng cảm với nàng.

Thì ra phía sau sự nổi tiếng của nàng nàng cũng đã gánh chịu nguy hiểm và khổ cực ít người biết tới.

“Xin lỗi. Tôi không biết chuyện đó” Tần Lạc áy náy nói.

“Không sao. Tôi không trách anh” Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu. “Những chuyện quá đáng như nào tôi còn tha thứ cho anh huống chi là chuyện cỏn con này”.

""

Lệ Khuynh Thành kinh ngạc khi nàng nghe thấy Văn Nhân Mục Nguyệt nói vậy.

Nhìn người không thể dựa vào nét mặt. Tình cảm của Tần Lạc và cô gái tỷ phú này thực sự giống như người chỉ có một chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook