Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Chương 12

Ann

20/05/2013

*NGÀY NGHỈ LỄ

Như đã bàn bạc, ngày nghỉ lễ đầu tiên tụi nó háo hức chuẩn bị đi chơi, xế chiều thì Đại Ảnh, Hải yến và cả khải Tuấn cùng nhau tới nhà hắn

-Hi, mấy bạn chuẩn bị xong chưa?

-Xong rồi , xong rồi chúng ta đi thôi.

Từ trong nhà nó “tay xách nách mang” một đống đồ lạch bạch chạy ra. Hắn cũng phụ nó cầm theo một túi toàn bánh kẹo.

HẢi yến kinh ngạc:

-Chời ơi bạn đi lánh nạn hay sao mang nhiều đồ ăn vậy? Ở nhà nghỉ của mình có đủ hết mà

-Ờ thì…hì hì mình mang theo dự phòng đó mà.

-dự phòng?

Nó lấm lét nhìn qua hắn nói nhỏ không để hắn nghe:

-Tên Gia Huy ăn nhiều lắm nên mình mang phòng hờ

Hắn nghe hết nhìn nó nhíu mày nó chỉ biết cười trừ, thầm cám ơn vì hắn không “vạch trần” nó.

KHải Tuấn nhìn nó với Gia Huy mà lòng buồn lắm, tiến tới bên nó Khải Tuấn mỉm cười:

-Tiểu Du, hôm nay đi xe cùng nha

Nó vô tư nhìn qua hắn hỏi một câu “ngớ ngẩn”

-Hay đi xe cùng Khải Tuấn nha!

Hắn nhìn Khải Tuấn vẻ dửng dưng

-Cám ơn nhưng chúng tôi đi xe của mình được rồi

Nói rồi hắn nắm tay nó ra xe. Vậy là nó và hắn ngồi 1 xe , Bảo Như, Hải Yến và MẠnh Khang đi chung còn Khải Tuấn phải đi chung xe với Đại Ảnh

-Sao vậy ? đi cùng em không vui ak?

Đại Ảnh nhìn Khải Tuấn cười châm chọc

Không thèm trả lời Khải Tuấn cho xe lăn bánh

-Hơi…z…z sao không đi cùng Bảo Như và Hải yến cho vui?

Hắn không nhìn nó giọng nói đầy vẻ “ám chỉ”

-Vậy đi với anh em không vui sao?

Nó cãi lại :

-Mặt anh cứ đăm đăm như ông già nhìn thấy ghê thấy mồ

Hắn tức tối:

-Cái gì? Em dám nói anh như ông già hả? Còn dám chê anh thấy ghê

-Không phải sao?

-Tất nhiên là không, em có biết em đang ngồi vị trí bao nhiêu người muốn không? Đúng là “có phúc mà không biết hưởng”

Nó nhìn hắn lè lưỡi châm chọc. Hắn vui vẻ vừa lái xe vừa nói chuyện với nó:

-Vậy để anh đố em một câu cho em đỡ buồn chán ha?

Nó quay hẳn sang hắn tò mò, hắn bắt đầu đố:

-Có một con thỏ trắng muốn đến thôn Đào Hoa thăm bà ngoại, đi mãi đi mãi rồi bị lạc đường, đúng lúc ấy nó gặp một con thỏ đen , liền nói:”Anh thỏ đen ơi anh có thể chỉ đường tới thôn Đào Hoa giúp em không?” Thỏ đen liền bảo:”nếu cô em làm anh vui vẻ, anh sẽ chỉ đường cho.” . Không còn cách nào khác , thỏ trắng đành phải làm chuyện ấy với thỏ đen. Đi mãi lại bị lạc , lần này thỏ trắng gặp một con thỏ xám, nó liền hỏi đường , thỏ xám đáp:”Nếu ngươi làm ta sung sướng, ta sẽ chỉ đường cho.”. KHông còn cách nào khác thỏ trắng đành làm cái chuyện ấy với thỏ xám. Sau đó, thỏ trắng hạ sinh được một chú thỏ con. Đố em, chú thỏ con ấy có màu gì?

(Câu đố này tác giả “mượn” của người ta chứ không phải tự sáng tác nha)

Nó không để ý ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

-Màu trắng!

-Không đúng.

-vậy màu đen?

-Cũng không đúng.

-Hay là nó có cả 3 màu trên người?

-Cũng không đúng luôn.

Đoán nãy giờ nó nghĩ đây là một câu đố mẹo nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án mà trí tò mò lại đang “phát huy” nên nó nhìn hắn hỏi:

-Thế nó có màu gì?

Hắn nhìn cặp mắt tò mò của nó mà muốn bật cười nhưng may sao nhịn được, hắn nhìn nó nói:

-Nào, xích lại đây tí nữa, nếu em làm anh sung sướng , anh sẽ nói cho mà biết!

Nói rồi hắn không nhịn được bật cười. Còn nó biết bị lừa nên tức tối càu nhàu:

-Đồ vô duyên , không thèm nói với anh nữa em ngủ đây.

Nó nhắm mắt mặt vẫn còn tức vì bị xí gạt, thấy vậy hắn mỉm cười đưa một tay qua nắm lấy bàn tay nó. Không phản kháng ngược lại nó cũng nắm lấy bàn tay to lớn đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trên xe Phía trước, Bảo Như nhìn Hải Yến ngủ rồi mới nhìn lên “tài xế”

-Anh nghĩ mọi thứ sẽ ổn chứ?

Mạnh khang mỉm cười :

-Chưa biết nữa, mọi việc ngày càng rắc rối và có nhiều người can dự vào. Nhưng em yên tâm, mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát.

Bảo Như thở dài nét mặt trầm xuống:

-Em vẫn thấy lo lắm…

Mạnh Khang mỉm cười giọng đầy tình cảm:

-Tin anh đi không sao đâu, thay vào đó sao em không dành chút quan tâm sang chuyện khác?

Bảo Như ngước lên:

-Chuyện gì?

-Chuyện anh và em!

Bảo Như đỏ mặt nhìn ra khung cảnh chạy dọc bên đường.

-“Chân voi”!…. mau dậy đi ngủ gì zữ vậy?

Đang “yên giấc” nó nghe văng vẳng tiếng ai quen quen, tay nó bị một “vật thể không xác định” lay lay. Mắt nhắm mắt mở nó lèm bèm;

-Ưa….gì zaaaa?



-Sắp tới rồi kìa mau dậy đi đồ mê ngủ!

Thấy nó mở mắt hắn chỉ tay ra ngoài

-Em nhìn đi!

Nói rồi hắn hạ cửa xe xuống, hơi lạnh của rừng núi ùa vào.

Nhìn ra cửa xe nó thấy hai bên đường bây giờ đã không còn nhà cao tầng hay xe cộ gì nữa , hai bên bây giờ chỉ còn màu xanh của cỏ cây, đôi khi xe chạy ngang qua chân núi làm nó ngước cổ hết cỡ để xem ngọn núi đó cao cỡ nào nhưng không thành công vì đèn đường chỉ giúp nó nhìn được phần chân núi. Những cây to nhờ ánh đèn đường đổ chiếc bóng dài xuống đường lộ.

-Woa…..

Nhìn nó không chớp mắt miệng chữ O như con nít hắn nói:

-Vùng này nhiều côn trùng lắm , liệu hồn mà ngậm miệng lại đi nếu còn muốn ăn tối!

Nó liếc hắn:

-Xí…khó ưa

*BUỔI TỐI

Chạy một lúc nữa thì tới nơi , nhà nghỉ của gia đình Hải Yến là một ngôi biệt thự nhỏ nhìn rất ấm cúng, Bao quanh là những cây cối to lớn dẫn vào cánh rừng gần đó. Có một con suối không biết bắt nguồn từ đâu chạy ngang qua đây nhìn rất đẹp và yên tĩnh.

Khi tụi nó bước xuống xe thì một người đàn ông và một người đàn bà tuổi trung niên chạy ra cúi đầu chào:

-Cô Hải yến, mấy cô cậu tới rồi. Nghe ông chủ nói cô tới làm cả ngày nay chúng tôi ngóng mãi.

Hải Yến nắm tay người phụ nữ

-Hi, vì xế chiều chúng cháu mới bắt đầu đi mà. Đây là các bạn cháu .

Quay qua phía tụi nó Hải Yến giới thiệu:

-Đây là vợ chồng bác Triệu ở đây để giúp nhà mình trông coi ngôi nhà này.

Tụi nó cũng cúi đầu chào lại. Sau màn chào hỏi tất cả vào nhà rồi lên phòng sắp xếp đồ đạc và tắm rửa.

Theo Hải Yến để tăng “tính đoàn kết” thì 4 đứa con gái 1 phòng còn 3 tên con trai cũng phải ở chung một phòng.

-Tôi ngủ riêng!

Hắn tỏ vẻ không hài lòng nhưng cuối cùng cũng phải “tuân chỉ” vì không thể chống lại Số đông.

-Ui da…đói bụng quá đi.

Từ trên phòng bước xuống thì lũ con trai đã ngồi dưới đó từ lúc nào.

Nghe nó than thở Hải Yến mới nói ra “sự thật đau lòng”

-Thông báo! Trong những ngày ở đây chúng ta se tự nấu ăn.

Cả đám tròn mắt (trừ hắn):

-HẢ….Ã….Ả….SAO LẠI NHƯ VẬY?

-Vì đây là một cuộc dã ngoại, nên mình dặn ông bà Triệu để tụi mình tự lo chuyện ăn uống rồi.

Mạnh Khang thở dài sầu não:

-Hơi…i…i…zzz….“Yến xào” ơi, sao em đẹp mà em…ác quá vậy?

-“Khang khùng” anh gọi ai là “Yến Xào” , anh có tin là tôi cho anh cắm trại ngoài rừng tối nay không hả?

Nghe vậy Mạnh Khang đành cười trừ. Đại Ảnh cũng bí xị:

-biết vậy ở nhà cho rồi.

Nó đói lắm rồi nên không tham gia vào “cuộc chiến sinh tử” kia mà lấy một bịch snack đang định khui ra ăn thì bị hắn giật mất

-NÈ,…ANH LÀM GÌ VẬY TRẢ ĐÂY.

Hắn không trả chỉ đáp gọn ơ:

-Em đi nấu cơm đi, anh đói rồi

Nó trừng mắt:

-Anh tự đi mà nấu em sẽ ăn bánh trừ cơm.

-Người đã như voi mà còn ăn bánh!

Nó nổi điên:

-TRẦN GIA HUY SAO ANH….

Không đợi nó nói hết Khải Tuấn đã đến bên cạnh

-Tiểu Du, ăn bánh không tốt đâu , em muốn ăn gì anh nấu cho em ăn!

Nghe có người chịu “hy sinh vì nghĩa” cái đám ham ăn kia nhao nhao (Trừ Hải yến và hắn)

-Đúng đó, nấu gì cũng được nấu cho bọn này ăn với ….

Khải Tuấn mỉm cười chưa kịp trả lời thì Hải yến lại đóng vai “phản diện”

-Khỏi cần, chúng ta sẽ ra ngoài tự tay làm đồ nướng ăn!

Một ý kiến tuyệt vời nhưng hình như ông trời thường “không chiều lòng người”. Hải Yến vừa dứt câu thì không biết “Long Vương” khóc hay hắt xì mà bên ngoài mưa xối xả.

-Rồi xong….-cả đám tuyệt vọng.

*10 Phút sau:

Cả đám đang vừa ngồi quấn chăn vừa hì hụp húp…mì gói.

Không biết Mạnh Khang tìm đâu ra một đĩa phim ma rồi cả đám tắt hết đèn ngồi quấn chăn kín đầu ngồi bệt dưới sàn, dán mắt vào màn hình.

Hơi lạnh luồn qua khe cửa vào nhà cộng thêm khung cảnh rừng núi hoang vu bên ngoài, tiếng mưa rả rít không ngừng làm những tình tiết trong phim trở nên “chân thật” vô cùng.

Hải Yến sợ quá cứ bám chặt lấy BẢo như, còn Bảo Như đành phải “nương tựa” mạnh Khang cho đỡ sợ.

Nó cũng sợ lắm, muốn thót tim luôn, bên cạnh Khải Tuấn ân cần nhìn nó:

-Tiểu Du, em sợ lắm ha?

-Ừa…ừa…

-Vậy em….

Chưa nói dứt lời sấm chớp ở ngoài vang lên như để “phụ họa” cho tình tiết khủng khiếp trong phim làm cả đám con gái la oai oái:

-Á..Á…Á…Á….. THẤY GHÊ QUÁ!

Nó không nghe Khải Tuấn nói gì tiếp theo mà nắm chặt lấy cánh tay hắn. Nó không biết hành động vô tìh của nó một lần nữa bóp nát trái tim Khải Tuấn.

Đại Ảnh cũng nắm chặt cánh tay bên kia của hắn làm hắn vô cùng khó chịu

-Cô làm gì vậy. Bỏ ra đi, qua chỗ Khải Tuấn ấy.



Nhanh chóng hắn hất tay Đại Ảnh ra quay sang “vợ hắn”

-“Chân voi” mau qua đây!

Không đợi nó “hành động” hắn nắm tay nó kéo về phía mình cho nó ngồi trong lòng hắn.

Trong vô thức Khải Tuấn với tay ra nhưng không kịp, bây giờ nó đã ở trong vòng tay của hắn.

Trong ánh sáng mờ nhạt khuôn mặt Khải Tuấn thoáng nét buồn rầu, rồi nhanh chóng thay vào đó là ánh nhìn căm hận về phía Gia Huy.

*11 Giờ đêm:

Thấy Mạnh Khang đã ngủ Khải Tuấn nhìn sang hắn vẫn đang cầm quyển sách.

-Trần Gia Huy!

-Chuyện gì?

Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng không thèm nhìn Khải Tuấn. Thái độ khinh khỉnh đó càng làm Khải Tuấn mất kiềm chế:

-Tại sao cậu lại làm vậy?

Mắt vẫn chăm chăm vào trang sách hắn nhíu mày thay vì trả lời. Khải Tuấn nói luôn:

-Sao cậu lợi dụng Tiểu Du mất trí nhớ để tiếp cận cô ấy, nói dối cô ấy?

Giọng hắn như lạnh hơn trong không gian yên tĩnh:

-Cẩn thận lời nói của cậu đó.

-Hừ…với hạng người “thừa nước đục thả câu” như cậu việc gì tôi phải khách sáo.

-Câu thật ngu ngốc.

Hắn nói vẻ ngạo mạn khiến Khải Tuấn vô cùng tức giận:

-đúng, Tôi ngốc vì không tìm được cô ấy trước thôi.

-Không, cậu ngốc bởi vì cậu quá đề cao bản thân. Cậu nghĩ Tiểu Du sẽ đáp lại tình cảm của cậu khi bây giờ cô ấy đã có tôi sao?

Khải Tuấn đứng dậy:

-Sao lại không? Tôi hiểu cô ấy hơn cậu, quen cô ấy trước cậu và….

Hắn nhếch mép nhìn sang Khải Tuấn vẻ mặt đắc ý:

-Và sao? Cậu chỉ có 2 lý do đó mà đòi dành Tiểu Du với tôi sao? Cậu thật quá ngây thơ.

Khải Tuấn mỉm cười:

-…Và tôi còn biết lý do khác, lý do khiến cậu không đưa cô ấy về nhà mà cứ giư khư khư bên cạnh.

-Vậy thì sao?

Khải Tuấn Đanh mặt lại đầy vẻ hăm dọa

-Tôi sẽ nói cho Tiểu Du nghe để cô ấy biết cậu là đồ dối trá

Bộp…

Hắn gấp quyển sách lại đôi mắt nham hiểm nhìn Khải Tuấn.

-Cậu nghĩ giữa chúng ta Tiểu Du sẽ tin ai? Hình như cậu vẫn chưa nhận thức được tình thế của mình. Hơn nữa tôi không nói dối Tiểu Du gì cả, chỉ là dùng chính sức mình thay đổi quá khứ.

Hắn đứng dậy tay đút túi quần quay lưng lại phía Khải Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ nói tiếp:

-Tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi , cứ như thế này người đau khổ chỉ có cậu mà thôi.

-Tôi nhất định dành lại Tiểu Du

Nói rồi Khải Tuấn mở cửa bước ra ngoài để lại hắn vẫn đứng đó ánh mắt nhìn xa xăm.

Bên giường kia Mạnh Khang khẽ trở mình.

Đứng bên ở ngoài Khải Tuấn nhìn ra những màn mưa đang lất phất bên ngoài thấy trong lòng nhói đau:

-Anh chưa ngủ sao?

Vội quay ra thấy Hải Yến đang tròn mắt nhìn mình.

-Ah chưa, tôi ngủ không được. Hải Yến làm gì vậy?

-Tôi uống nước.

Nhìn nét mặt kém tươi của Khải Tuấn người nhạy cảm như Hải Yến cũng một phần đoán được. Hơn nữa quan sát mấy hôm nay Hải Yến thấy mối quan hệ giữa 3 người không đơn giản.

-Anh ổn chứ?

Khải Tuấn có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười chua chát:

-Tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy bản thân bất lực quá, đã biết rõ thứ mình cần mà không sao giành lấy được.

-Không phải thứ gì mình muốn sẽ đều đạt được đâu.

-Thật vậy sao?

-Ừ…nhất là trái tim con người, trái tim là thứ rất khó thay đổi nhưng một khi đã thay đổi thì không gì có thể khiến nó quay lại.

Nghe Hải Yến nói mà lòng Khải Tuấn đau nhói, Khải Tuấn cũng ước sao trái tim mình nhanh chóng đổi thay nhưng anh biết hiện giờ thì không thể, không thể xóa nhòa hình ảnh người con gái đó, nu cười đó…

-Cô nói đúng, nhưng dù như thế nào tôi cũng phải thử, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Hải Yến không biết nói gì đành quay người bước vào thì giọng Khải Tuấn gọi tên cô:

-Hải Yến!

-Sao…?

-Cám ơn cô nhé!

Mặt Hải yến dãn ra rồi mỉm cười với Khải Tuấn sau đó tiếp tục bước đi.

*SÁNG:

-Rầm….

Từ bên ngoài phá cửa vô nó đứng hình, lũ con trai cũng đứng hình.

Chuyện là vì đã quen tự ý mở cửa phòng gọi hắn mỗi bữa sáng nên hôm nay “ngựa quen đường cũ” nhưng xui cho nó là mấy tên con trai đang thay áo. Vậy là đứng hình.

-Hi, “voi con” em nhớ anh tới vậy sao?

Mạnh Khang hí hửng nhìn nó “mời gọi”

-Á Á Á Á……………..

Nó hét lên bài hãi rồi chạy mất tiu làm lũ con trai có một buổi sáng “ấn tượng”

Hôm nay tụi nó “khăn gói” đi picnic ở khu rừng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook