Ba! Con Có Thai Với Anh Ấy Rồi!

Chương 5: thằng nào vậy trời???????

Hannah Riko

18/09/2013

Hết buổi học mà nó vẫn chẳng thể nào “tiếp cận” được chiếc ghế thân yêu của mình. Đơn giản là vì các thầy cô khác thấy anh làm nghiêm không cho nó vào nên cũng không cho vào.

Anh là người có tài năng, lúc đi học đã là một ngôi sao sáng, giờ mới ra trường nhưng anh đã được bổ nhiệm làm tổ trưởng tổ toán, ai cũng nể anh .

Thế là nó càng giận anh hơn, giận vì anh sao tàn nhẫn, ác độc với nó như vậy.

Lết từng bước ra cổng trường, ngay lúc này nó mới cảm thấy sự ngu ngốc của mình khi không cho xe đón tận cổng trường mà phải đậu ở một đoạn xa. Nhưng biết làm sao được, tại nó không muốn ai biết nhà nó giàu như vậy mà.

Bíp…bíp…

“ ai vậy trời”, mệt mỏi nó chẳng thèm ngoái lại xem người đó là ai, nó lách sang một bên nhường đường.

Bíp….bíp…

Lần này thì nó không thể không ngoái đầu lại nhìn, mặt nó đơ mấy giây rồi chuyển sắc, lạnh tênh ngoảnh đầu lại đi thẳng. tiếng “ông thầy” gọi ơi ới ở đằng sau, nó không đứng lại cũng không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn :

“ Con này lớn gan thật, thầy gọi mà giả lơ!”

Nó đi thẳng ra ngoài đường.

- Bé! Lên xe!

“lại ai nữa thế?” nó mệt mỏi ngước mặt lên để nhìn, một thằng con trai.

“ anh ta gọi ai? Mình à? Quen gì với anh ta đâu? Chắc là người đứng sau lưng mình, mệt, không hơi đâu mà quan tâm”.

Thế là nó lơ đãng đi qua người con trai đó. Chợt một bàn tay to khỏe nắm lấy tay nó. Là tên con trai vừa lên tiếng khi nãy.

- Lên xe đi!- hắn lên tiếng thúc giục nó.

Nhìn hắn 3s, nó xoa xoa cái trán rồi hỏi:

- Anh quen tôi à?

Cứng người tại chỗ khi nghe nó nói như vậy, hắn tưởng nó đùa, dù gì cũng mới gặp lúc sáng mà.

- Cô tên là Nguyễn Tùng Chi học sinh lớp 11A2 đúng không?- hắn rụt rè hỏi lại nó như thể sợ nhận lầm người.

- Phải là tôi! Nhưng anh là ai?- nó mệt mỏi nhìn hắn.

- Tùng Chi! Chờ thầy chút! Thầy có chuyện muốn nói…ờ là chuyện đội tuyển thi học sinh giỏi.-anh bỏ xe máy lại, chen qua đám học sinh đang đứng ùn tắc vì vẻ đập chai cùng ga lang của hắn, đa phần là nữ, anh lên tiếng gọi nó nhưng khi nhận ra cả đám học sinh đang ngước mắt nhìn mình khó hiểu anh liền chữa lại.



Có lẽ vì chuyện anh đối xử lạnh lùng, giả dối với nó nên giờ nó chẳng muốn nói chuyện với anh nữa. Chân mỏi nhừ vì suốt buổi phải đứng, lại không muốn nói chuyện với anh, nó túm lấy tay hắn tỏ ý muốn đi cùng. Thấy thế, hắn nở một nụ cười tỏa nắng vì hắn tưởng nó đã nhớ ra hắn rồi.

Chiếc ô tô vụt đi ngay trước khi anh bước tới :

“ Sao em lại chẳng thèm nghe tôi nói, Tùng Chi?”

Anh thở dài nhìn bong chiếc xe khuất dần qua khúc rẽ, bỗng anh mắt anh nheo lại:

“ Người con trai đi cùng em là ai?”

Xe đi được một quãng thì hắn quay sang định hỏi chuyện thì đã thấy nó ngủ gục bên cạnh rồi. Hắn mỉm cười rồi lái xe ra biển.

————————————————————————————-

Những con gió ùa vào luồn qua kẽ tóc nó, bất giác hắn đưa tay vuốt lấy những lọn tóc tinh nghịch. Nhìn nó ngủ, hắn bỗng nổi lên một ý nghĩ đen tối : hôn lén nó. Lần trước ở công viên hắn vẫn còn chưa “thưởng thức” kịp nên giờ tỏ ra rất hưng phấn. Gỡ dây an toàn ra, hắn nhướn người sang phía nó đặt môi mình lên môi nó.

Cảm nhận được hơi thở phả vào mặt và làn môi có gì đó ươn ướt, nó nghiêng đầu theo quán tính đưa tay lên quơ trước mặt. Giật mình hắn quay người về chỗ cũ, mặt hắn đỏ bừng, tim đập loạn xạ, e dè liếc nhìn nó một cái xem nó có tỉnh dậy không. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó vẫn ngủ yên.

……………………………

Như đã ngủ đủ giấc, nó tỉnh dậy, thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe lạ, xung quanh không có ai. Vỗ đầu lục lọi lại trí nhớ, nó buột miệng nói: “A” một cái khi nhớ ra mình đã leo lên xe của một thằng con trai. Tự dưng giờ nó thấy nó hư hỏng kinh khủng, đầu tiên là uống bia với trai lạ lại còn say nữa, qua đêm cũng tại nhà “người lạ”, giờ lại đi với một thằng con trai lạ. Nó nghĩ chắc chẳng bao lâu nữa nó sẽ được dân giang hồ cấp cho cái giấy chứng nhận “ Thục nữ hư hỏng” mất thôi. Hazzzzzzzzzz.

Đẩy cửa xe bước ra, gió lạnh ùa vào mặt nó, cảm giác lạnh, nó run run đưa tay ôm lấy hai vai. Một chiếc áo được khoác lên người nó ngay lập tức. Ai?

Đứng quan sát nó từ lúc tỉnh dậy đến khi nó bước ra khỏi xe, hắn cởi chiếc áo của mình ra khoác cho nó khi thấy nó lạnh. Hắn cũng thấy kì lạ bởi vì sao một người thiếu tình cảm trong việc đối xử với người khác sao giờ lại “tình cảm” đến như vậy.

Nhìn hắn một lúc lâu, nó cảm thấy người con trai này “quen quen”, hình như gặp rồi.

Bỗng nó nhớ lại việc hồi sáng, mắt nó lóe lên hạnh phúc ( vì đây là kì tích khi nhớ ra nổi “đây là thằng nào”) nó hỏi:

- Bạn là người hồi sáng, đúng không? Hạ…..hạ……- đang hào hứng, nó chợt ấp úng khi không nhớ ra tên của hắn.

- Hạ Quân Tường.

- À…đúng Hạ Quân Tường.- nó hét lên sung sướng khi “nhớ” được tên hắn.

- Tại sao tên tôi đẹp như thế mà cô lại không nhớ nhỉ?- hắn bực bội nhìn nó.

- Tôi….tôi…tại tôi….

- Cô chủ!- tiếng của đám cảnh vệ làm nó giât bắn người quay đầu lại.



Một trận hỗn chiến xảy ra.

Năm chiếc ô tô màu đen, lần lượt phanh xe nối đuôi nhau đậu lại. Từ mỗi chiếc xe hàng chục cảnh vệ lao xuống với tốc độ của tên lửa, chạy về phía nó, tạo thành một hàng ngang, che chở cho nó. Tay mỗi người lăm lăm một khẩu sung, tất cả đều nhắm vào hắn.

Hắn ngây người nhìn nó khó hiểu, chính nó cũng đang khó hiểu đây.

Phải rồi, nó đang bị cấm túc, mà lúc nãy tan học nó không báo trước với đội trưởng Lý ( cận vệ trung thành và lạnh lùng nhất của nó ) mà đi với hắn luôn, nên giờ chắc đám cảnh vệ tưởng nó bị hắn bắt cóc.

Hazzzz, phiền ghê.!

Lằng nhằng nói chuyện với đội trưởng đội cảnh vệ- chú Lý xong, nó “tươi rói” nhìn hắn đang bị hai cảnh vệ “ kìm kẹp” không thương tiếc mà không làm gì được. Chẳng là chú Lý đợt này nghe ba nó nói nó bắt đầu có dấu hiệu “hư hỏng” nên giờ kiên quyết không tha cho hắn. Nó xin xỏ mãi chú Lý mới đồng ý “tha” nếu nó cùng đám cảnh vệ về nhà ngay và thành thật ngồi hối lỗi.

Nó quay đầu nhìn lại hắn, cố nặn ra một nụ cười kiểu như “ Xin lỗi! nhưng tôi cũng không làm gì được.” rồi tới xe đi về dưới sự hộ tống của mấy chục cảnh vệ. Chán!

Về đến nhà, nó thấy ba nó đang đi đi lại lại đến mòn cả đôi dép trước cửa sân, mẹ nó thì ngồi khóc, xung quanh là đám cảnh vệ chịu trách nhiệm hộ tống nó đi học hồi sáng đang bị phạt, mấy cô hầu gái cũng phải chịu chung số phận. Bất giác nó thấy mình ích kỉ, xấu xa quá, liên lụy biết bao nhiêu người.

- Ba! Mẹ ! con về rồi.- nó gọi trong khi mặt cúi xuống đất. chợt nó thấy quanh mình như có luồng khí ấm áp, ba mẹ nó đang ôm nó.

- Con…con…đi đâu vậy? có biết ba mẹ lo cho con lắm không?- ba nó vùa nó vừa đánh yêu nó vài cái vào lưng.

- Con biết lỗi rồi ạ, ba! Mẹ, từ nay sẽ không như thế nữa ạ!

- Mẹ lo lắm con ơi! Con mà có bề gì…..

- Phủi phui cái mồm của bà đấy, con nó có bị gì đâu mà bà nói gở thế hả? thôi, vào nhà. – ông gắt nhẹ với vợ của mình rồi nhìn sang nó trìu mến- con cũng vào nghỉ ngơi một tí rồi xuống ăn cơm.

- Dạ!

Lên phòng nghỉ, được một lúc, nó xuống ăn cơm, cả sáng không ăn gì, lại phải đứng suốt buổi nên giờ nó đói lả, ăn tới tấp. mẹ nó thấy vậy liền lau nước mắt, chắc bà nghĩ nó dại dột nghe lời “Zai” ham chơi quá quên cả ăn. Ba nó thì chỉ biết lắc đầu rồi đứng một bên cầm cốc nước để khi nào nó thấy nghẹn thì uống.

Ăn xong, chú Ly bước vào bắt đầu cuộc “tra hỏi”, nhưng những gì nó nói được chỉ là

“ con va phải hắn lúc sáng, rồi đi học về hắn chở con đi ra biển, con ngủ quên trên xe hắn, hắn tên Hạ gì gì đó, con không nhớ.”

Bất mãn về câu trả lời của nó, nhưng cũng chẳng làm gì được. Chú Lý thở dài nhìn ba nó rồi lắc đầu. Lát sau nó lên phòng, chỉ còn chú Lý và ba nó ngồi nói chuyện với nhau.

Mà tính nó cũng lạ cơ, cái gì cũng nhớ chỉ mỗi việc liên quan đến con trai là không nhớ. Khổ vậy trời.

Nằm trên chiếc giường thân yêu, nó cố nhớ về tên của hắn.

“ Hắn nói hắn tên là gì ý nhở? Hạ….? hắn là ai nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ba! Con Có Thai Với Anh Ấy Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook