Áo Mưa

Chương 2

Thái Trí Hằng

06/05/2014

Tôi học Tín Kiệt, dùng ngón áp út tay phải đẩy đẩy gọng kính:

“Có lẽ đơn giản là phụ nữ Nhật Bản trong thời chiến quốc vốn không có địa vị gì, cho nên giết vợ với giết chó không có gì khác biệt. Có lẽ các học giả lịch sử của Nhật Bản đều sợ vợ, cho nên trong tiềm thức tán thưởng hành động dám giết vợ của Tokugawa.”

“Ha ha ha... Trí Hoằng, chắc chắn tương lai chúng ta sẽ là bạn tốt.”

“Vì sao?”

“Vì quan điểm của cậu rất thú vị, tuy hơi linh tinh nhưng cũng có thể cung cấp một cái nhìn khác về lịch sử.”

“Tín Kiệt, giờ chúng ta đã là bạn tốt rồi mà. Chẳng phải sao?”

“Ừ, không sai.”

Tín Kiệt thông thái thoải mái khiến tôi có ấn tượng sâu sắc.

Có thể trở thành bạn bè với cậu ấy, đương nhiên là chuyện cầu còn chẳng được.

Tín Kiệt quả nhiên là người học lịch sử, khi nói tới vấn đề lịch sử, cậu ta nói rất rành mạch.

Từ Tần Thủy Hoàng Doanh Chính tới Tuyên Thống đế Ái Tân Giác La Phổ Nghi thời nhà thanh, cậu ta đều hiểu rõ như lòng bàn tay.

“Tín Kiệt, chắc chắn cậu không có bạn gái.”

“Hả? Sao cậu biết?”

“Tớ nghĩ chẳng cô gái nào chịu nổi cái tính thích bàn chuyện lịch sử Trung Quốc của cậu.”

“Ha ha ha... Nói cũng đúng. Nhưng tớ thật sự rất thích nói về những tình tiết trong lịch sử.”

“Vậy cậu nên đổi sang học về lịch sử nước Mỹ mới đúng, chỉ có hai trăm năm ngắn ngủi, nói một lúc là xong.”

“Ha ha ha... Cậu đang chế giễu nước Mỹ đấy!”

Máy hát đã được bật, Tín Kiệt thuật lại chuyện của mình:

“Có lần nói chuyện về Đường Cao Tông Lý Trì với một cô gái, tớ nói tính cách tớ ôn hòa rất giống Lý Trì. Cô ấy lại đột nhiên bảo mình như Võ Tắc Thiên, chuẩn bị mưu đoạt giang sơn Đại Đường.”

“Sau đó thì sao?”

“Đương nhiên tớ không chịu thua rồi, thế nên hóa thân làm Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, phục hưng lại nhà Đường.”

“Tín Kiệt, cậu phản ứng tốt thật.”

“Ai ngờ cô ấy phản ứng còn nhanh hơn, cô ấy bảo mình có thể biến thành Dương Quý Phi, vẫn có thể đạp đổ giang sơn Đại Đường.”

“He he... Cô gái này cũng thật đặc biệt! Cậu nên giữ cho chắc vào.”

“Ài... Chỉ tiếc là trước khi tớ kịp hóa thân thành Quách Tử Nghi dẹp loạn An Sơn cô ấy đã bỏ đi rồi.”

“Tín Kiệt, cậu quá vô vị. Cậu nên nói nhiều về chuyện phong hoa tuyết nguyệt chứ.”

“Chẳng có cách nào, đây là bệnh nghề nghiệp của tớ rồi. Mấy cô bé đàn em khóa dưới thường giới thiệu bạn gái cho tớ, nhưng không ai chịu nổi tính khô khan này. Sở trường của tớ là có thể lập tức nói ra bất cứ chuyện lớn nào xảy ra trong một năm nào đó, nhưng lại không thể nhìn một cái lập tức đoán ra cô gái này sinh ra vào năm nào.”

“Tớ cũng có bệnh nghề nghiệp. Tớ học thủy lợi, sở trường là có thể từ tình hình sinh trưởng của cỏ dại trong cống rãnh đoán ra được nó đã bao lâu không được nạo vét, thế nhưng không thể nhìn một cái lập tức đoán ra cô gái này đã bao lâu không có bạn trai.”

“Trí Hoằng, chúng ta có thể coi là cùng chung cảnh ngộ.”

“Ừ. Nhưng cảnh của cậu nặng hơn tớ.”

“Ha ha ha... Khoa lịch sử lắm con gái lắm, để hôm nào tớ giới thiệu cho cậu vài cô.”

“Vậy trước tiên tớ xin cảm tạ cậu đã đại nghĩa diệt ‘thân’.”

Chúng tôi rất ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó cùng mỉm cười. Tín Kiệt nói tình bạn như chúng tôi sẽ không có cảnh “thấy lạ tự nghiêng”. Nói cách khác, tức là không bởi thấy giới tính “lạ” mà thay đổi tình bạn.

(Nguyên gốc: Kiến dị tư thiên ~ đứng núi này trông núi nọ; lập trường không vững)

oOo

Sau lần nói chuyện ở căng tin, tôi với Tín Kiệt cũng dần quen thuộc. Tôi thường tới chỗ cậu ta ở để đọc sách, phòng của cậu ấy không lớn lắm, khoảng mười sáu mười bảy mét vuông nhưng gần như chất đầy sách lịch sử. Bạn cùng nhà tôi cũng chẳng khác gì, có điều chất đầy trong phòng bạn tôi lại là tạp chí PLAYBOY, cho nên với người thích đọc sách lịch sử như tôi, phòng của Tín Kiệt là nơi giải sầu tốt nhất.

Tín Kiệt cũng giống tôi, thuê phòng trọ ở bên ngoài, rất trùng hợp là cả hai thuê ở cùng một con đường nhưng lại không cùng ngõ. Cậu ta có hai bạn cùng phòng, một nam một nữ, nam là bạn học cùng lớp, nữ là đàn em trong trường. Đúng là “toàn gia trung liệt”, tất cả đều học lịch sử. Bạn cùng phòng của Tín Kiệt tên là Trần Doanh Chương, theo lời Tín Kiệt thì: “Trần là Trần trong ‘Trần Khang lạm điều’; Doanh là doanh trong ‘ác quán mãn doanh’, Chương là chương trong ‘ác danh liêu chương’.” Còn tên của cô nàng đàn em còn lại, Tín Kiệt đã nói mấy lần nhưng tôi vẫn không nhớ được. Tôi chỉ biết cô ấy xuất thân từ đội điền kinh, sở trường là ba môn ném, từng tham gia giải các trường đại học.

(Trần Khang lạm điều: Cổ lỗ sĩ, không hợp thời.

Ác quán mãn doanh: Tội ác tày trời

Ác danh liêu chương: tiếng xấu vang xa)

Tuy tôi thường tới chỗ Tín Kiệt nhưng không quen mấy với bạn cùng phòng của cậu ta. Tình cờ gặp mặt cũng chỉ gật nhẹ đầu, chào hỏi một câu mà thôi. Mãi tới tận lúc bốn người bọn tôi cùng chơi mạt chược, mới có thể coi là “vì bài bạc mà quen nhau”. Lần đó là bởi đàn em học lịch sử thấy một con chuột, gào toáng lên. Tín Kiệt với Trần Doanh Chương muốn bắt nó nên tìm tòi khắp phòng.

Có điều, chuột thì không tìm được, lại phát hiện một bộ mạt chược.

Tín Kiệt nói, thấy mạt chược mà không đánh sẽ bị trời phạt, thế nên đề nghị mọi người cùng chơi.

“Bọn mình chỉ có ba người thôi, thiếu một sao chơi được.” Trần Doanh Chương xoa xoa bàn tay đã phát ngứa, nói.

“Đừng nhìn em, bạn bè em quen đều là người có tiêu chuẩn đạo đức cao, không biết chơi mạt chược đâu!”

Cô bé đàn em khoa lịch sử nói rất kiên định, có điều lại quên mất bản thân mình biết chơi mạt chược.

“Ài... Ba người thiếu một, đúng là một trong bốn nỗi khổ lớn của cuộc đời.” Tín Kiệt cảm khái cất lời.

Bốn chuyện vui lớn của cuộc đời, mọi người đều biết là:



“Hạn hán lâu ngày gặp mưa dầm, đất khách quê người gặp bạn cố tri, đêm động phòng hoa chúc và lúc được ghi danh bảng vàng.”

Còn bốn nỗi khổ lớn của cuộc đời, Tín Kiệt lại nói thành:

“Đi xe dã ngoại gặp mưa dầm, đất khách quê người trốn kẻ thù địch, tối hè nóng nực bị cúp điện và đánh bài ba người thiếu một chân.”

“Nghĩ ra rồi! Tớ quen một sinh viên bên kỹ thuật, chắc chắn cậu ta biết chơi.” Tín Kiệt đột nhiên nói với vẻ hưng phấn.

“Sao cậu dám chắc cậu ta biết chơi?” Trần Doanh Dương nghi hoặc hỏi lại.

“Sinh viên kỹ thuật toàn tiếp xúc với phương trình và chữ số, quan niệm về lễ nghĩa liêm sỉ tương đối nhẹ.”

“Đàn anh ơi, anh nói cũng ác miệng quá.” Cô bé đàn em khoa lịch sử cười nói.

Thế nên Tín Kiệt gọi điện cho tôi, lúc gọi cậu ta nói:

“Muốn phá Tào công, nghi dùng hỏa công, vạn sự đã chờ, chỉ cần cơ hội.”

“Cậu nói cái khỉ gì thế? Sao lại bắt chước lời Khổng Minh?”

“Nói đơn giản là bọn tớ định chơi mạt chược nhưng chỉ có ba nhà tây nam bắc, cho nên muốn tìm cậu tới làm gió đông.”

“Thật đúng là, ba người thiếu một thì cứ nói thẳng chứ.”

“Trí Hoằng, cậu biết chơi không?”

“Đùa gì thế? Đương nhiên là biết rồi! Đợi lúc nữa tớ chấp cậu tay trái.”

Nhiều nhất 30 đồng, ít nhất 10 đồng, đối với sinh viên thì đây là loại đặt cược dù thua tiền cũng không phá hỏng tình bạn. Tín Kiệt hôm đó không được may mắn, một nhà nướng thịt ba nhà hưởng, còn tôi là người được hưởng nhiều nhất. Đến lượt gió bắc, Tín Kiệt phản công trong cảnh cùng đường, khiến chúng tôi thua liền bảy ván. Vốn dĩ đang từ chỗ nướng cậu ta lại đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, tới phiên ba người chúng tôi thành thịt nướng. Tới trận thứ tám, Trần Doanh Chương vứt một cái khăn tay lên trên bàn. Tín Kiệt đang định đổ xúc sắc đột nhiên ngừng lại, quay sang hỏi: “Tiểu Trần, cậu ném khăn tay làm gì?”

“Tỏ ý đầu hàng chứ còn gì! Khi thi đấu quyền anh, huấn luyện viên ném khăn lên sân đấu đồng nghĩa với chịu thua, ngừng đánh. Cũng tương tự như vậy, bỏ khăn tay lên bàn nghĩa là chịu thua, không đánh nữa.”

“Ha ha ha ha...” Tín Kiệt vừa đếm tiền vừa cười nói:

“Thắng thua trên bàn bài cũng như thịnh suy trong linh sử, đều luôn biến hóa thất thường, giữa cõi u minh tự có thiên ý. Tớ như Hán Cao Tổ Lưu bang chém rắn trắng khởi nghĩa, tuy rằng đánh đâu thua nấy, trốn đông trốn tây nhưng cuối cùng trong chiến dịch Cai Hạ lại lật ngược thế cờ, khiến Hạng Vũ phải diễn vở Bá Vương biệt Cơ.”

Tín Kiệt gom tiền, vô cùng đắc ý nói chuyện trên trời dưới biển, lại bắt chước Lưu Bang đánh trống, hát:

“Đại phong khởi hề vân phi dương,

Uy gia hải nội hề quy cố hương,

An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương.”

(Nguyên gốc: “Đại phong ca” của Lưu Bang

大風起兮雲飛揚,

威加海內兮歸故鄉,

安得猛士兮守四方。

Bản dịch của Huỳnh Minh Đức, nguồn http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=4261

Gió lớn dậy hề, mây tỏa ra

Uy tràn trong nước hề, về quê nhà

Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta.)

Nếu Tín Kiệt là Lưu Bang vậy tôi chắc chắn là Hạng Vũ rồi, bởi người thua nhiều tiền nhất chính là tôi.

Tôi liên tưởng tới Hạng Vũ bị vây khốn tại Cai Hạ, cảnh tượng bi thảm cùng đường mạt lộ.

“Lực bạt sơn hề khí cái thế,

Thời bất lợi hề Truy bất thệ.

Truy bất thệ hề khả nại hà,

Ngu hề Ngu hề nại nhược hà?”

(Dịch thơ:

Sức nhổ núi, khí thế trùm thiên hạ.

Thời bất lợi, Ô Truy chẳng chạy nữa.

Ô Truy chẳng chạy ta biết làm sao đây?

Ngu Cơ nàng hỡi, biết sao đây?

Nguồn: http://www.tiengtrung.org/doc-hieu/t...5%9A%E6%AD%8C/ )

Tới phiên tôi học Hạng Vũ, chuẩn bị cáo biệt với Ngu Cơ.

“Mỹ nhân Ngu Cơ đây!” Cô em khoa lịch sử đột nhiên hét lớn một tiếng khiến tôi giật nảy mình.

Không ngờ cô ấy cũng bắt chước hát theo:

“Hán binh dĩ lược địa,

Tứ diện Sở ca thanh.

Trượng phu ý khí tận,



Tiện thiếp hà liêu sinh”

(Dịch thơ:

Quân Hán lấy hết đất,

Khúc Sở vang bốn bề.

Trượng phu chí lớn cạn,

Tiện thiếp sống làm chi.)

Thân hình cô nàng vốn cường tráng lại bắt chước dáng vẻ của Ngu Cơ, khiến mỹ nhân Ngu Cơ biến thành “Ngu Cơ” khách làng chơi tới tiêu khiển.

(Tác giả chơi chữ, chữ Ngu thứ 2 là 娱 nghĩa là tiêu khiển)

Nếu thật sự phải dẫn ả Ngu Cơ này trở lại Giang Đông, tôi thà tự vẫn bên bờ Ô Giang.

Chỉ còn mình Trần Doanh Chương chưa phát điên.

Bởi thế ánh mắt Tín Kiệt đẩy sang phía cậu ta, xem cậu ta sẽ trở thành nhân vật lịch sử nào từng ngã xuống dưới tay Lưu Bang.

“Ta là Hoài Âm Hầu Hàn Tín. Lưu Bang ơi hỡi Lưu bang, không có Hàn Tín ta, nào lập nên cơ ngơi triều Hán?

Sau khi ngươi thống nhất thiên hạ, công thần đầu tiên ngươi đối phó, thật chẳng ngờ lại là ta đây! Ài... ...”

Trần Doanh Dương lúc vừa rồi ném khăn tay, giờ không cam lòng yếu thế, bắt chước Hàn Tín, trầm giọng ngâm lên:

“Cao điểu tẫn hề lương cung tàng,

Giảo thỏ tử hề tẩu cẩu phanh,

Địch quốc diệt hề mưu thần vong.”

(Chim kia gục rồi cất cánh cung

Thỏ khôn chết hết nấu chó săn

Địch quốc đã trừ diệt mưu thần)

Sau chiến dịch Cai Hạ trên bàn cờ bạc, Lưu Bang mở lòng từ bi mời bọn tôi tới đường Đông Ninh uống bia ăn nhậu.

“Dẫu sao đây cũng là tiền của phi nghĩa mà!” Lưu Bang đĩnh đạc nói.

Của phi nghĩa ở đâu ra? Đây rõ ràng là tiền mồ hôi nước mắt của bọn tôi cơ mà!

Sau một lúc ăn ăn uống uống, tôi cũng bắt đầu quen với Trần Doanh Chương coi mình như Hàn Tín,

Với đàn em khoa lịch sử tự nhận mình là Ngu Cơ.

oOo

Trần Doanh Chương có hai cô bạn gái, một người ở Đài Nam, người còn lại ở Đài Bắc.

Ở Đài Nam, mới quen nhau một thời gian ngắn; ở Đài Bắc, đã quen nhau một thời gian dài.

Trần Doanh Chương thường nói: “Kẻ được thiên thời ắt mất địa lợi.”

Cho nên quen nhau càng lâu thì ở càng xa.

“Vậy cậu thích ai hơn?” Có lần tôi tò mò hỏi cậu ta.

“Tớ thuộc cung Thiên Bình, đương nhiên công chính nghiêm minh, tuyệt đối không thiên vị.”

Trước giờ tôi mãi tôi vẫn không nhớ nổi tên đàn em khoa lịch sử, đành phải gọi cô ấy là Ngu Cơ.

Cô ấy lại luôn miệng, chỉ cần tôi có gan gọi Ngu Cơ, cô ấy cũng có gan nhận.

Ngu Cơ thân cao tới 1m72, còn từng tập cử tạ, song thật ra lại là một cô gái rất tinh tế.

Những chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong phòng Tín Kiệt lúc thường đều do cô ấy quản lý.

Ngu Cơ nói mình với bạn trai quen nhau là một chuyện “bất ngờ”.

Chuyện là có lần cô nàng chạy bộ trong sân trường, va phải một chàng trai đạp xe nên mới quen nhau.

Có điều, người bị ngã lại là chàng trai kia chứ không phải Ngu Cơ.

Sau đó, cậu ta trở thành bạn trai của Ngu Cơ.

Cho nên tôi vẫn luôn lấy chuyện đó ra răn dạy bản thân, nhắc nhở chính mình khi đi xe trong trường phải thật cẩn thận.

oOo

Năm 1994, một ngày tháng chín mát mẻ, Tín Kiệt gọi điện cho tôi:

“Alo, tôi là con trai bất tài của Lưu Bị, Lưu Thiện. Trí Hoằng có đó không?”

Thói xấu của Tín Kiệt lại nổi lên rồi, chắc tới tám phần mười cậu ta đang nghiên cứu sử tam quốc.

“Tôi không phải Trí Hoằng, tôi là Triệu Tử Long đơn thương độc mã cứu chủ tại dốc Trường Bản, Dương Dương.”

“Ha ha! Trí Hoằng, để cảm tạ ơn cứu mạng của cậu, tối nay mang quà tới mừng sinh nhật tớ đi!”

Tối hôm đó, trong tiệc sinh nhật của Tín Kiệt, lần đầu tôi và Itakura Ameko gặp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Áo Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook