Anh

Chương 13: LÀ ANH

Phạm Tiểu Vân

18/06/2014

- Nghe được giọng cô...tôi mừng quá!

- Anh... - Giọng nó ngập ngừng.

- Cứ gọi tôi là Tuấn... - Anh cười.

Lúc bấy giờ nó mới phát hiện ra từ trước đến nay mình không hề biết tên anh là gì.

- Cô ở đó có quen không? - Anh lại hỏi - Có ai bắt nạt cô không?

- Không - Nó lật đật trả lời - Chị Gia Nghi rất tốt với tôi...

- Xin lỗi vì tôi đi mà không nói với cô lời nào. Thật ra...

- Không sao - Nó lắc đầu - Anh cũng đâu có muốn như thế...

Câu nói đó của nó làm anh ngỡ ngàng. Anh cứ tưởng ít nhất nó cũng trách móc mấy câu, ngờ đâu lại...Uổng công anh bấy lâu nay luôn cảm thấy áy náy.

- Cảm ơn cô nhiều lắm.

- Tôi có làm gì đâu, sao lại cảm ơn? - Nó phì cười.

Anh lấy tay gãi nhẹ nơi sống mũi cười đáp trả:

- Đôi khi tự ta cũng không biết hết được mình đã làm người khác thấy hạnh phúc thế nào đâu.

Nó ngồi lặng thinh không nói. Chắc vì ngu dốt quá nên nó vẫn chưa "tiêu hoá" hết câu nói của anh. Nhưng ngay sau đó anh đã lái sang chuyện khác:

- Cô đã gặp ông tôi chưa?



- Chưa... - Nó lắc đầu.

- Vậy chắc ông vẫn chưa về...Mấy ngày nay ông đến ở nhà anh họ tôi. Nhưng chắc cũng sắp rồi...

- Thế còn anh?

- Tôi sao? - Anh chớp mắt.

Nó không biết tại anh "chậm hiểu" hay cố tình không hiểu để buộc nó phải thừa nhận rằng thật lòng nó mong anh về còn hơn người sắp chết khát mong một ly nước nữa. Nó nhìn xuống mấy ngón chân của mình, mắt long lanh:

- Anh...chắc ở lại đó lâu lắm?

Câu hỏi của nó làm anh bật cười ha ha. Nó không hỏi anh khi nào về lại nói kiểu nhát gừng như thế làm anh thật không biết đâu mà lần. Nó nghe thấy tiếng anh tằng hắng ở đầu dây bên kia. Rồi anh cố gắng nhịn cười, nói giọng nửa đùa nửa thật:

- Khi nào xong việc là tôi về ngay.

- Nghĩa là không xong thì không về ư?

Biết mình đã làm nó sợ, anh liền nói thêm:

- Tôi đùa đấy...Không xong kịp cũng phải về chứ. Ở đây mãi tiền đâu mà sống.

- Thế mà tôi còn sợ... - Nó gật gù và thấy mình thật là ngốc nghếch. Mới bị anh hù một chút đã cuống cả lên.

Nghe giọng nói dịu dàng của nó, anh không thể ngăn mình tự lẩm bẩm:

- Em đừng đáng yêu vậy chứ, cô bé!.



- Gì ạ? - Nó đột ngột hỏi lại khiến anh giật cả mình.

- Tôi nói cô hãy giữ lấy chiếc điện thoại này và đừng cho ai biết về sự tồn tại của nó.

- Kể cả chị Gia Nghi?

- Ừ, chị Gia Nghi cũng thế...Nhưng cô vẫn chưa nói với ai chuyện của mình đúng không?

- Anh dặn tôi đừng nói rồi mà.

- Tôi sợ cô quên. Khi nào ông về, cô hãy đem chuyện này kể cho ông nghe. Nếu biết gì nhất định ông sẽ giúp cô. Ông hiền lắm, không sao đâu.

Nó gật đầu mà quên mất là anh không thể nhìn thấy.

- Tôi sẽ thường xuyên liên lạc với cô...Nhưng cô phải đảm bảo là không có ia ở đó mới được. - Anh vừa nói vừa nhíu mày suy nghĩ - Buổi tối mấy giờ cô đi ngủ?

- 9 giờ.

- Trời! Sao cô ngủ sớm thế?

Anh làm nó á khẩu, không biết trả lời thế nào.

- Thôi cũng được - Tự anh lại nói tiếp - Vậy 9 giờ nhé!

Tiếng gõ cửa vang lên, nó lấy tay che miệng thì thầm:

- Có người đến. Tôi tắt máy đây.

Dứt lời, nó lật đật đóng nắp điện thoại lại và cho ngay vào túi. Còn anh thì lắc đầu cười rồi gác máy. Một người thanh niên thân hình cao lớn xuất hiện trước cửa phòng nó:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook