Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 12

Noãn Noãn Phong Khinh

16/01/2017

“Hy Mạt, làm gì có chuyện chị đã quên! Lần trước, chị gặp anh ta ở công ty mình, hai người còn rất thân thiết, chị không thể đã quên!” Tiền Khê Khê nhìn Thẩm Hy Mạt như nhìn một người ngoài hành tinh, “Một chàng ấn tượng như thế, nếu không nhớ thì chị đúng là bị đơ rồi”

“Ờ, anh ta.” Thẩm Hy Mạt bừng tỉnh, gượng cười, gập latop, hờ hững nói.

“Nghe sếp Vương bảo trước đây hai người quen nhau?” Tiền Khê Khê bắt đầu phát huy thói tò mò hám chuyện.

“Ờ.” Thẩm Hy Mạt định trả lời cho qua, nhưng Tiền Khê Khê không buông tha, lại truy hỏi: “Quan hệ gì vậy?”

“Chị và anh ta…” Thẩm Hy Mạt tư lự: “Chỉ là bạn cùng trường thôi”

Đúng vậy, từ ngày chia tay, tình yêu giữa họ đã đặt một dấu chấm hết. Hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa.

“Nếu lấy được anh ta, chắc hạnh phúc lắm” Tiền Khê Khê mơ màng thốt lên.

“Ít nếu thôi. Em có nghĩ nhiều, làm nhiều bao nhiêu, cuối cùng cũng không thắng được số mệnh đâu.” Thẩm Hy Mạt vỗ vai Tiền Khê Khê, “Nghĩ nhiều, chi bằng cứ sống hiện tại cho tốt.”

Nếu họ trở lại quan hệ ngày xưa, cô chỉ có thể tuân theo sắp đặt của số phận.

Khi Thẩm Hy Mạt và mấy đồng nghiệp đến nhà hàng “Hẹn gặp lại”, thì trời đã tối, thành phố vừa lên đèn, dòng xe trên đường phố nối nhau tạo thành một dải lụa màu lưu động như một dòng sông cuộn chảy.

Khi họ đang chuẩn bị đi cầu thang máy lên tầng ba thì một giọng nói quen thuộc vẳng lại: “Hy Mạt.”

Thẩm Hy Mạt đứng giữa mấy đồng nghiệp, ngoái đầu hơi kiễng chân nhìn về phía người gọi, đó là Trịnh Gia Vũ. Anh mặc bộ comple, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng cố hữu, như ánh mặt trời bừng lên sau cơn mưa, tỏa từng tia ấm áp.

Tiền Khê Khê đứng bên ném cho cô một nụ cười đầy ẩn ý.

“Anh có việc lên trước, nói chuyện sau!” Cùng với tiếng “ting” cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Thẩm Hy Mạt vẫy tay chào Trịnh Gia Vũ, bước nhanh vào trong thang máy.

Bước vào thang máy, trưởng phòng Vương mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm bỗng dưng chuyển ấm, hỏi với Thẩm Hy Mạt: “Cô quen Trịnh tổng à?”

Thẩm Hy Mạt không hiểu, Trịnh tổng ư? Trịnh Gia Vũ có chức danh này từ bao giờ?

Ông trưởng phòng nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào cô không biết, anh ta là tổng giám đốc nhà hàng này, có bố là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Khí?”

Tiền Khê Khê mắt chữ O mồm chữ A, tuy rất rành chuyện bếp núc của những nhân vật có tiếng nhưng không hề biết Trịnh Gia Vũ lai lịch trứ danh như thế.

Một nụ cười ảm đạm thoáng qua trong mắt, Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, mình quen Trịnh Gia Vũ nửa năm có dư, nhưng không hề biết hàng ngày anh làm gì, công việc thế nào, cuộc sống ra sao, chỉ biết, mỗi lần anh mời đi ăn, hay đến nhất chính là nhà hàng “Hẹn gặp lại” này.

Ở phòng tiệc trên tầng ba, đèn chùm thủy tinh màu vàng ấm áp, sáng rực long lanh, ghế bọc da từng hàng ngay ngắn, nền trải thảm dày, nền màu café nổi lên những hoa văn màu hoa hồng, trang nhã mà phóng khoáng. Cả căn phòng lớn lộng lẫy, sáng rực.

Phòng tiệc đã tề tựu đầy đủ những nhân vật nổi tiếng các giới, trang phục sang trọng, nhìn đâu cũng thấy phái đẹp vô cùng quyến rũ trong những bộ dạ hội cao cấp. Thẩm Hy Mạt vốn không định tham dự bữa tiệc này, bất giác cúi nhìn bộ quần áo trên người, chỉ muốn trốn quách vào một chỗ nào đó. Cô mặc chiếc váy liền màu trắng rất bình thường, vẫn kiểu cổ tròn truyền thống.

“Hy Mạt, nhìn cô nàng diện váy dạ hội màu đen kia đi, hình như là mẫu mới nhất của hãng CHANEL đấy, trông Tây quá nhỉ.” Tiền Khê Khê ghé tai cô nói thầm rất không đúng lúc.

Thẩm Hy Mạt liếc cô bạn một cái, thầm nghĩ: Con bé này, đúng là vô duyên.

“Ý?” Tiền Khê Khê bỗng đứng lại, gãi đầu: “Nhìn hơi quen quen.”

Thẩm Hy Mạt vô thức nhìn ra xa, bỗng giật mình, cô gái đó chẳng phải chính là người mặc váy dài màu tím cô đã nhìn thấy ở sân bay lần trước? Cô vẫn nhớ hình dáng cô ta cũng như không thể quên hình ảnh cô ta sánh vai với Diệp Như Thìn rời khỏi sân bay.

Cùng với tiếng micro ngắt quãng, buổi tiệc sắp bắt đầu.

Khách đến mỗi lúc một đông, Thẩm Hy Mạt cũng liên tục đưa mắt nhìn quanh, hình như có ý tìm ai.

“Hy Mạt, chị đang tìm ai à?” Tiền Khê Khế mắc sắc đã nhận ra, hỏi cô.

“À.” Thẩm Hy Mạt gượng cười: “Không.”

“Những năm qua, có biết tôi luôn lo lắng cho em điều gì không? Tôi lo em ế chồng, không tìm được người tử tế!”

Những lời Diệp Như Thìn đã nói lại văng vẳng bên tai, giống như cơn ác mộng không tài nào xua đi được, bám riết lấy cô.

Thẩm Hy Mạt không thể phân biệt anh nói thật hay đùa, nhưng lúc này, quả tình cô đang muốn tìm anh.

Rốt cuộc cô sợ gặp lại anh, họ lại cãi nhau kịch liệt, hay còn suy nghĩ nào khác, chính cô cũng không rõ.

“Anh ta chính là tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Thế ư? Sao trông cứ như siêu sao vậy?”

“Lại còn không, trẻ măng đã là tổng giám đốc, điển trai như thế lại có tài”

Những lời bàn luận xoáy vào tai Thẩm Hy Mạt.

Đúng vậy, trong mắt người ngoài, anh là hoàng tử, nhưng với cô, chẳng qua chỉ là một cái bóng lờ mờ, một quá khứ đã qua không bao giờ trở lại.

Nhìn theo ánh mắt những người xung quanh, Diệp Như Thìn mà họ vừa bàn luận đang đi đến chỗ cô.



Không phải anh ấy sẽ… Tim Thẩm Hy Mạt bất chợt đập lỡ nửa nhịp, nhè nhè co thắt, đã mấy lần khi anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, toàn bộ hệ thống phòng thủ của cô liền khởi động.

Diệp Như Thìn mặc bộ comple rất chuẩn, ánh mắt ngạo mạn không nhìn ai, dường như tất cả xung quanh đều là cát bụi. Nụ cười ẩn nơi khóe miệng, khiến khuôn mặt nghiêm lạnh trở nên hiền dịu hơn, làm mọi người xung quanh bất giác đưa mắt nhìn.

“Oa!” Những tiếng xuýt xoa vọng vào tai Thẩm Hy Mạt, cô thấy rõ những ánh mắt nóng bỏng của phái đẹp hướng vào anh.

Mỗi lúc anh lại tiến gần cô hơn, ánh mắt như thờ ơ chỉ lướt qua cô một cái, mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không thể đoán anh đã nghĩ gì.

Thẩm Hy Mạt vô thức lùi về sau một bước, tựa vào mép bàn bên cạnh, tay phải cũng vô thức chống lên bàn, nhìn có vẻ thản nhiên, nhưng tim đã dậy lên như trống dồn, vang những âm thanh vỡ vụn.

Diệp Như Thìn càng tiến đến gần, tim Thẩm Hy Mạt càng đập dồn.

Cuối cùng, Diệp Như Thìn cũng đến bên cô, mùi hương quýt thanh thanh ngọt ngào lan tỏa. Anh đúng là người bảo thủ, trước đây thích nhất nước hoa hương quýt, bây giờ vẫn thế.

Anh không dừng lại bên cô, chỉ liếc cô một cái, miệng hơi nhếch lên nụ cười gian tà, dường như nhìn thấu lòng cô, sau đó đi thẳng về phía trước, dừng lại bên cạnh Thư Hàm.

Thẩm Hy Mạt lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vụt tối, ảm đạm như món đồ sứ cổ mất đi màu men bóng.

Mặc dù anh không còn thuộc về mình nữa, nhưng sao lòng vẫn nhói đau? Giống như…có mũi kim đâm, đâm vào vết thương…

Cảnh tượng hai người đó sánh vai nhau lại hiện trước mắt, gần như vậy lại rất xa xôi, giống như cách hai thế giới. Trong khi rõ ràng cô và Diệp Như Thìn vẫn ở trong một thế giới.

Xung quanh rất ồn ào, nhưng đột nhiên yên lặng khi người chủ trì tuyên bố khai mạc. Tiếp theo là phát biểu của nhà tổ chức, người đại diện chính là ông Diệp Quang Hoa, cha của Diệp Như Thìn.

Bà ta đã đến chưa? Thẩm Hy Mạt không để vào tai những lời khách sáo của ông Diệp Quang Hoa, đột nhiên nhớ đến người đã mang thiếp mời đến nhà mình. Đưa mắt nhìn khắp một vòng nhưng không thấy bóng dáng bà ta, tại sao không đến? Lòng đầy băn khoăn. Cho đến khi một giọng thấp trầm đầy uy lực vang bên tai, dòng suy nghĩ của cô mới đột nhiên bị cắt ngang.

Diệp Như Thìn xuất hiện trên khán đài có một sức cuốn hút đặc biệt mà người ta không thể bắt chước, phong thái điềm tĩnh, đôi mắt đen rất sáng, lóng lánh như vì sao sáng nhất nơi cuối trời.

Trước đây, Thẩm Hy Mạt cũng từng ngồi dưới khán đài nghe Diệp Như Thìn diễn thuyết như thế này. Lúc đó, anh còn khá vụng về, tham gia cuộc thi hùng biện ở trường, ánh mắt hồn nhiên sáng long lanh, nói còn chưa lưu loát. Cô biết anh căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, tự nhiên. Nhưng cuộc thi hùng biện hôm đó, anh đã thể hiện rất tốt, cuối cùng đoạt giải nhì. Hôm nay, dù bản lĩnh hay phong thái anh đều đã trưởng thành vượt bậc, rõ ràng không còn là chàng tai vụng về thuở ấy

Còn cô hôm nay, quả thực cũng không giống ngày xưa.

Thẩm Hy Mạt không thích lắm những chỗ đông người thế này, bởi vì phải chuyện trò, cười nói, đương nhiên không thể thiếu khoản uống rượu.

“Hy Mạt, chúng ta đi chúc rượu người kia đi…” Tiền Khê Khê chỉ một người đàn ông bụng phệ, kéo Thẩm Hy Mạt tiếp tục cuộc “Chúc rượu vòng quanh”.

“Ôi, không đi nữa, em muốn đi thì đi mà chúc.” Thẩm Hy Mạt đã uống bốn, năm ly, mặc dù tửu lượng của cô cũng không xoàng, nhưng khi uống ly thứ tư, bụng đã cuộn lên khó chịu.

“Ông ta là khách hàng lớn thường xuyên với chúng ta, rất có tiếng trong giới bất động sản, đi thôi đi thôi.” Tiền Khê Khê cứ thế vừa thuyết phục vừa kéo Thẩm Hy Mạt đi gặp không ít người, còn uống kha khá nữa.

“Không, không được rồi, em đừng kéo chị đi nữa, bụng chị không chịu nổi rồi.” Cuối cùng Thẩm Hy Mạt có vẻ không trụ nổi, xua tay với Tiền Khê Khê, “Chị muốn nghỉ một chút, em đi trước đi.”

Tiền Khê Khê thấy cô nhăn nhó, cũng không ép nữa, chỉ nói: “Được, vậy chị nghỉ đi.” Vỗ nhẹ vai cô một cái, rồi len vào đám đông.

Cơ thể quả đã không chịu nổi, Thẩm Hy Mạt đặt chiếc ly lên bàn, nhẹ nhàng xoa bụng dưới, nhìn các món cao lương mỹ vị trên bàn tiệc, quả thực không có hứng chút nào.

“Vị này là…” Một người đi chúc rượu, dừng lại bên bàn của Thẩm Hy Mạt, nhìn cô.

“Ô, Lý tổng, xin chào!” Thẩm Hy Mạt vừa thấy người quen, vội đứng dậy, xốc lại tinh thần và nở nụ cười xã giao.

Thêm một ly rượu nữa, bụng Thẩm Hy Mạt đã cuộn lên. Đến khi vừa ngồi xuống, một bóng người cao lớn từ phía sau tổng giám đốc Lý tiến đến trước mặt cô, giai nhân Thư Hàm đi bên cạnh, nụ cười nhàn nhạt trên môi, làn da càng trắng muốt dưới ánh đèn rực rỡ.

“Nào, nào, tôi mời mọi người một ly.” Diệp Như Thìn vui vẻ nâng ly rượu trong tay, nói với quan khách xung quanh.

Mọi người tới tấp đứng lên, Thẩm Hy Mạt đương nhiên cũng khó có thể từ chối một ly, đành đứng dậy.

Chất lỏng cay cay chảy vào cơ thể, cảm giác từng cơn lạnh lướt qua, cơn đau ở bụng dưới lại cuộn lên.

Hôm nay đúng là không ai muốn buông tha cô! Thẩm Hy Mạt thầm than thở.

Diệp Như Thìn và Thư Hàm cùng nâng ly, trông cực kì ăn ý.

“Diệp tổng, thật tinh mắt, phu nhân quá xinh đẹp!” Một vị khách nào đó nói nịnh, có điều tuy là nói nịnh, nhưng Thư Hàm quả thực có vẻ đẹp chim sa cá lặn. Trong con mắt mọi người, họ đích thực là một cặp trời sinh.

Thẩm Hy Mạt hy vọng Diệp Như Thìn có thể nói điều gì đó, ví dụ phản bác hoặc cám ơn, nhưng anh chỉ cười, không đáp

Im lặng là đồng ý sao? Thẩm Hy Mạt đột nhiên cầm lấy chai rượu bên cạnh, rót đầy một ly, uống liền một hơi…

Như này, mới thật cảm nhận hết nỗi đau tột cùng khi nhìn thấy người yêu đầu tiên của mình ở bên người khác, nỗi đau thấm vào xương tủy.

Lẽ ra nên sớm quên anh, không phải sao? Thẩm Hy Mạt bất giác bật cười tự giễu mình, hà tất phải đau khổ vì một người không bao giờ quay lại?

“Uống ít thôi!” Lúc sắp rời đi Diệp Như Thìn khẽ nhắc cô, giọng vẫn lạnh như băng.

Uống ít uống nhiều, liên quan gì đến anh? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, lòng chợt bàng hoàng.



Vì cái bụng quả thực không ổn lên Thẩm Hy Mạt đi vào toilet, bỗng bị ai chặn giữa đường.

Lòng bàn tay anh mát lạnh, tựa chiếc áo sơ mi lụa được là phẳng trong trời mùa hè, mùi hương quýt từ cơ thể anh xộc thẳng vào khứu giác cô.

Là anh! Thẩm Hy Mạt lập tức nhận ra, ngoái đầu nhìn, chính là Diệp Như Thìn. Mắt anh sâu, trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Nơi này cách xa phòng tiệc, người qua lại cũng ít. Nhưng để tránh bị hiểu lầm nếu ai đó nhìn thấy họ, Thẩm Hy Mạt cúi nhìn cổ tay mình đang bị tay Diệp Như Thìn nắm chặt, khẽ nói: “Buông tôi ra!”

“Cầm lấy.” Diệp Như Thìn đưa túi khăn giấy trong tay cho cô, nói xong xoay người bỏ đi.

“Cái gì đây?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên hỏi, chưa vội cầm.

Diệp Như Thìn dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt như ẩn chứa nét dịu dàng. Trong khoảnh khắc, cô như bị ảo giác, dường như vẫn là anh ngày trước, dường như họ chưa từng chia tay.

“Tự nhìn đi.” Diệp Như Thìn giọng vẫn lạnh lùng, nhất định nhét túi giấy vào tay cô, tay hai người chạm nhau, Thẩm Hy Mạt thoáng rùng mình, thoát khỏi ảo giác.

Lúc sắp đi, vẻ mặt nghiêm trọng Diệp Như Thìn nói với cô: “Từ bao giờ em uống được nhiều rượu như vậy? Em tưởng em có thể uống ngàn ly không say à?”

“Anh là gì của tôi mà đòi quản tôi!”

“Em biết anh là gì của em mà, tốt nhất ngoan ngoãn một chút!” Sắc mặt nghiêm lạnh, giọng sống sượng, anh nói.

“Ha, ha.” Sau khi đau khổ cười gằn hai tiếng, cô nói: “Tốt nhất anh hãy tránh xa tôi.”

“Em đang tự dối mình đúng chứ?” Diệp Như Thìn nhướn mày, dường như nhìn thấu tâm can cô.

Cô bối rối vội cụp mắt lẩn tránh.

“Quá khứ của chúng ta, dù em đã quên, anh có thể thông cảm. Thực tế có những người trí nhớ suy giảm rất nhanh.” Khóe miệng Diệp Như Thìn khẽ nhếch, “Nhưng vừa rồi em đã nhìn thấy cô ấy rồi chứ?”

Trái tim thoáng lạnh, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, làm như không liên quan đến mình, Thẩm Hy Mạt nói: “Vậy chúc mừng anh.”

“Khi anh cưới, có cần gửi thiếp, mời em không?” Diệp Như Thìn chờ câu trả lời của Thẩm Hy Mạt nhưng cô im lặng rất lâu.

Cuối cùng anh bỏ đi, ánh đèn màu vàng ấm áp phủ xuống vai, trông anh càng dịu dàng và xa xăm tựa bức tranh sơn dầu xưa cũ.

Thẩm Hy Mạt đứng nguyên tại chỗ ngơ ngẩn rất lâu, mới mở túi giấy, bên trong là chiếc quần dài màu đen và chiếc áo sơ mi ngắn tay, lại còn…một gói băng vệ sinh! Cô bỗng lặng người, đứng như chôn chân mãi không thể nào nhúc nhích.

Hốt hoảng đi vào toilet, đến trước gương, quay nhìn ra sau, trên chiếc váy trắng nổi rõ những bông hoa đỏ lốm đốm giống như bị ai đó vảy màu lên.

Gay quá, kỳ kinh đến sớm ư, từ lúc nào? Sao không ai nhắc mình, mà lại là anh… lúc nãy chẳng phải anh đã nói, không muốn mình khó xử trước đám đông? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, lại nhìn túi giấy, lập tức hiểu ra.

Sau khi thay xong bộ quần áo, bỗng phát hiện bộ đồ trên người có lẽ là đồng phục của nhân viên nhà hàng! Bộ dạng này mà xuất hiện trong phòng tiệc, người không quen nhất định sẽ tưởng là người phục vụ, người quen sẽ hỏi về bộ quần áo này. Thôi vậy, lấy điện thoại nhắn tin cho Tiền Khê Khê, nói mình không khỏe, muốn về trước.

Khi Thẩm Hy Mạt bước ra khỏi nhà hàng thì có tiếng gọi: “Hy Mạt.” Quay đầu, nhìn thấy Trịnh Gia Vũ lịch lãm trong bộ comple trang trọng, ánh đèn màu càng tôn vẻ quý phái đó.

“Tiệc kết thúc rồi sao?” Trịnh Gia Vũ đến bên Thẩm Hy Mạt, nhìn bộ quần áo trên người cô, tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

Ánh mắt đó làm cô lúng túng, cô gãi đầu nói: “Vẫn chưa.”

“Quần áo của em?” Trịnh Gia Vũ chỉ bộ đồ trên người cô.

“À… cái này…” Cô ấp úng. Quả là khó mở miệng về vấn đề này, cũng may anh không hỏi nữa, nhẹ nhàng nói: “Cũng muộn rồi, anh đưa em về.”

“Anh định làm tài xế miễn phí cho em à?” Thẩm Hy Mạt cười, trêu anh.

“Nếu em đồng ý, làm tài xế cho em bao lâu, anh cũng vui lòng.” Trịnh Gia Vũ nói vẻ chân thành, tình âu yếm như ánh nước sóng xao trong mắt.

“Tôi không đồng ý!” Một giọng gay gắt, gấp gáp phá vỡ đối thoại giữa hai người

Thẩm Hy Mạt ngẩng đầu nhìn người vừa đi đến, anh đứng trên bậc thềm trước cửa nhà hàng, ánh mắt lạnh như gió bấc. Đang mùa hè nhưng Thẩm Hy Mạt vẫn cảm thấy từng tia hơi lạnh đó.

Diệp Như Thìn hay tay đút túi quần, đăm đăm nhìn họ. Sau đó ánh mắt sắc đột ngột nhìn vào Trịnh Gia Vũ, cả người như toát ra một từ trường nguy hiểm.

Thẩm Hy Mạt cảm thấy không khí căng thẳng, bối rối nói với cả hai: “Tôi về trước.”

Lúc này, cô là kẻ đảo ngũ không biết làm dịu bầu không khí căng thẳng, ích kỷ định bỏ trốn một mình, nhưng có người không muốn buông tha cô.

“Đứng lại!” Diệp Như Thìn nói như ra lệnh cho cô, còn Trịnh Gia Vũ băn khoăn đứng nhìn màn kịch xen ngang bất ngờ đó.

“Anh có biết tôi và cô ấy là quan hệ gì không?” Diệp Như Thìn bước đến bên Thẩm Hy Mạt, túm tay cô, nói với Trịnh Gia Vũ bằng thái đội ngang tàng.

“Bất luận anh và cô ấy có quan hệ gì, chỉ cần cô ấy chưa lấy anh thì tôi sẽ ở bên cô ấy.” Trịnh Gia Vũ ung dung nói, mặt lạnh tanh.

“Nếu vậy, tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý định đi.” Diệp Như Thìn không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, kéo tay Thẩm Hy Mạt đi về phía chiếc xe đậu phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook