Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 26: Chương 36+37

Công Tử Như Tuyết

14/05/2017

Cô rút tay lại, dựa người vào vách tường thang máy, sợi dây kim loại bị cô cử động mà vang lên âm thaanh đinh đang.

"Tuổi của một cô gái không thể tùy tiện nói ra được."

"Vậy, ít nhất em có thể nói cho tôi biết, em là đã trưởng thành?"

"Yên tâm đi, tôi đã trưởng thành rồi. Nói tới nói lui, không phải anh muốn biết anh có co phải người đàn ông đầu tiên của tôi không sao?" Lãnh Tiểu Dã lười biếng giơ tay, che miệng lại ngáp một cái, gằn từng chữ, "Không, phải!"

Cô sẽ không làm hài lòng anh, bởi anh là con người thuộc chủ nghĩa ham muốn chiếm hữu!

"Người đàn ông đầu tiên của tôi là ở thời trung học, bộ dạng so với anh còn đáng yêu hơn, sau đó tôi chấp nhận bàn giao..." Lãnh Tiểu Dã xòe bàn tay thẳng ra, "Không đếm được, hình như bốn năm người bạn trai, về phần buổi tối làm gì, không cần phải nói cho anh biết, nói cho anh biết, tôi buổi sáng lúc tỉnh lại, đều không nhỡ rõ người đàn ông đêm qua là ai!"

Hừ hừ, tức chết anh!

"Nói vậy, kỹ thuật em tốt lắm sao?"

"Đương nhiên, tôi không giống anh, đần độn như một đứa trẻ..."

Oành!

Bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đặt tại đầu cô trên vách tường, hạ khuôn mặt từ trên cao xuống gần cô, "Tốt lắm, vậy để em dạy tôi."

Cô khinh thường, hướng mặt đi chỗ khác.

Tay anh nhanh chóng chắn luôn cả bên kia của cô, khiến cô bị hoàn toàn trói buộc trong thang máy cùng anh.

Hơi thỏ nam tính đập vào mặt cô, lộ rõ mười phần nguy hiểm.

Hô hấp anh có vẻ hơi ồ ồ, sự tức giận hiện lên rõ ràng trong con ngươi màu lan kia.

Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mới ý thức được, vừa rồi cô đã đùa hơi qua, người đại ông kiêu ngạo này, rõ ràng đang tức giận.

Không gian thu hẹp như vậy, cô căn bản không thể trốn thoát.

"Không bắt, chúng ta hôn trước nhỉ?"

Anh càng ngày càng xích lại gần cô, mặt anh như muốn dán thẳng lên mặt cô, hơi thở tức giận lập tức nhào hết vào trên mặt cô.

Chết tiệt, nhiều khí carbon diocid như vậy, toàn bộ đều là cô hít vào!



"Cái kia!" Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, dùng bàn tay đẩy ngực anh ra ngòi, "Có thể đem carbon diocid của anh xa xa một chút được không? Cứ như vậy tôi sẽ bị thiếu dưỡng khí mất!"

"Không thể." Người đàn ông giống như một ngọn núi, đẩy không chịu động đậy, đã vậy còn lại gần hơn, "Hay là, chúng ta thực hành luôn?"

Gương mặt hai người như muốn dán lên nhau, lúc anh nói chuyện, môi anh có như không cọ sát môi cô.

Tuy là đụng chạm nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô bắt đầu nổi lên gợn sóng.

Lãnh Tiểu Dã cảm thấy trong lòng ngực mình bắt đầu đập nhanh hơn, khiến cô vô cùng tức giận.

"Cút... Ô..."

Vừa muốn mắng, nhưng đã bị môi anh chẹ lại, thừa lúc cô mở miệng ra, anh không khách sao chút nào, lập tức đem lưỡi xâm nhập vào trong.

Cô dùng răng cắn, anh từ trong miệng cô lui ra, đem nụ hôn dời đến gáy cô.

Cô vẫy tay đánh anh, nhưng cả hai tay đều bị anh giữ, đặt trên đỉnh đầu.

Lãnh Tiểu Dã tức giận, hung hăng nhấc chấn, đá vào điểm yếu của anh.

Đầu gối Lãnh Tiểu Dã hung hăng đá vào sinh mạng Hoàng Phủ Diệu Dương.

Nếu cú đá này trúng, chỉ sợ nếu không đoạn tử tuyệt tôn, thì cũng muốn anh cả đời phải ôm hận.

Chợt có một bàn tay, chặn đầu gối cô, đó là bàn tay của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Cô đá phia trước, anh lại bắt lấy bắp chân cô, đồng thời còn lôi kéo, vòng qua chiếc eo mình, anh tiến lên từng bước, đem đùi mình đụng vào giữ hai chân cô.

Lãnh Tiểu Dã rơi vào trạng thái hoàn toàn bị mất quyền, chỉ còn lại một cái chân, nhưng căn bản lại không có lực.

Người đàn ông mang nụ hôn từ cổ cô dời đi, không khách khí rơi lên trước ngục cô, cách một lớp áo khẽ cắn.

Anh lại không dừng lại ở đó, bàn tay cầm lấy đùi cô, thuận thế trươt vào làn váy...

Cảm giác chính bản thân mình bắt đầu luân hãm, Lãnh Tiểu Dã tức giận mắng ra tiếng.

"Hoàng Phủ Diệu Dương, tên cầm thú này... Anh buông tôi ra..."

Anh thở hổn hển từ trên ngực cô ngẩng mặt lên, trong con người màu lam kia đang che giấu một ngọn lửa.

"Cầu tôi, tôi liền buông em ra."



Lúc đầu, anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng khi anh hôn cô, dục vọng lại như muốn cắn nuốt lý trí của anh.

Lãnh Tiểu Dã cắn răng, "Tôi thà tình nguyện đi cầu một con chó còn hơn!"

Cô dám mắng anh không bằng một con chó?!

Hoàng Phủ Diệu Dương giận muốn điên, "Em muốn chết sao!"

"Kia, anh giết tôi đi, bây giờ anh giết tôi, tôi còn cảm ơn anh, bởi vì tôi tình nguyện chết, còn hơn phải đối mặt với anh!"

Những lời này, hoàn toàn chọc giận anh.

Bàn tay anh dừng ở gáy cô, "Mau sửa lại!"

"Hừ!" Cô dùng mùi hừ lạnh một tiếng.

Anh sắp bị cô tức chết rồi, nhìn bộ dạng của cô, anh lại cảm thấy trong lòng đau đớn, giống như không thể hô hấp được nữa.

Chỉ cần anh nắm chặt ngón táy, chiếc cổ mảnh khảnh của cô ngay lập tức sẽ bị anh bóp nát.

Rõ ràng muốn giết chêt cô, nhưng ngón tay anh lại run rẩy, không thể xác định được lực đạo.

Tại sao cô lại muốn đối phó với, giống như vừa rồi nói chuyện vui vẻ cùng anh, không phải tốt hơn sao?

Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, trang sức, quần áo... Cái gì cũng được, chỉ cần anh có thể mua thì có thể cho cô được, anh chia sẻ tài sản của anh cho cô, thậm chí có thể để cô tức giận với anh cũng được.

Nhưng, vì sao cô lại không chịu nghe lời?!

"Tôi mặc kệ em có nguyện ý hay không, cuộc đời này, em đừng mong rời đi, em là của tôi, của tôi!"

Anh báo đạo gầm nhẹ, bàn tay nhấc chiếc cầm cô lên, cuồng nhiệt hôn vào.

Không khí bị anh cướp mất, chiếc cằm lại bị anh nắm, cô không còn cách nào có thể phản kháng được, chỉ có thể để mặc anh tàn sát môi cô, cô vô lực hô hấp, muốn thở cũng không có không khí.

Anh vẫn như cũ hôn cô, lộ rõ tâm tình trong lòng.

Nếu đổi thành người khác, giờ phút này cô đã không còn sống trên cõi đời này nữa rồi.

Nhưng là cô, anh lại không được, chỉ có thể nói chyện để chiếm được tình cảm của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook