Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Chương 19

sam

09/08/2013

Trên đường về nhà, nó không nói gì với hắn mà chỉ nhìn ra ngoài. Bỗng nó đột nhiên lên tiếng, phá tan đi bầu không khí đó:

- Anh nói Tuyết Lan đã vô tình xoá tin nhắn của em phải không?

- Ừ, Lan nói vô tình xoá tin nhắn của em nhưng sợ anh mắng nên không dám nói, em cũng đừng trách cô bé nha, anh nghĩ Tuyết Lan không cố tình làm vậy đâu.

- Em không giận đâu, nhưng em phải phạt anh – Nó cười ranh mãnh

- Sao lại phạt anh chứ? – Hắn nhìn nó bằng đôi mắt vôtội.

- Vì cái tội làm em buồn – Nó phụng phịu – Anh không chịu à? Hứ.

- Thôi, thôi mà, em muốn phạt gì cũng được hết, huhu, có ai bắt nạt chồng như em không?

Nó liếc mắt sang hắn, răng nghiến ken két còn tay thì phát ra tiếng răng rắc, miệng hăm doạ:

- Anh nói em bắt nạt chồng à?

- Không! Anh không có nói, anh nói không ai thương chồng như em hết – Hắn vội vàng nói còn trong lòng thì đang gào thét không ngừng.

Nó cười gian tà, lấy tay xoa xoa mặt hắn:

- Phải vậy mới được chứ, bắt đầu từ hôm nay phiền anh làm việc nhà và nấu cơm nhé, CHỒNG YÊU – Nó nghiến răng.

Nghe hai tiếng”CHỒNG YÊU” của nó mà hắn nổi da gà, thầm khóc thương cho số phận của mình bởi vì hắn biết, không chỉ đơn giản là làm việc nhà mà còn phải gánh chịu nhựng trò đùa bất tận của nó nữa. Sau khi “truyền bá tư tưởng” xong, hắn và nó ai làm việc nấy, không nói gì với nó nữa. Nhưng chỉ có điều là sau cuộc nói chuyện, nó rất vui còn hắn thì đau khổ cho bản thân. Rồi hắn chợt lên tiếng:

- Nguyệt này, em sẽ làm vợ anh thật chứ?

- Sao anh lại hỏi vậy? – Nó ngạc nhiên

- Vì anh đã yêu em mất rồi, không biết từ khi nào mà em chiếm một vị trí rất lớn trong trái tim anh– Hắn mỉm cười

Nghe hắn nói, má nó đỏ ửng lên, nó ngượng ngùng nói:

- Anh mà cũng nói được những lời này sao? – Nó trêu nhưng giọng vẫn ẩn chứa sự hạnh phúc – Em cũng yêu anh lắm đấy.

Hắn mỉm cười không đáp và nắm lấy tay nó. Nó nhìn hắn mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc, chỉ một câu nói và cái nắm tay này cũng đã khiến lòng nó ấm áp rất nhiều, có lẽ hạnh phúc thật sự rất đơn giản.

——————

Từ ngày Eric cứu Trang Linh khỏi đám lưu manh, hai người thường xuyên gặp nhau hơn và dần dần hiểu nhau. Đối với Trang Linh, Eric là một người có lí tưởng và rất tốt bụng, luôn luôn quan tâm cho người khác. Còn với Eric, cô là một người con gái hoàn hảo, cô thông mình, nhân hậu và hay lo nghĩ cho người khác. Anh đã xác định được rằng cô chính là nửa còn thiếu của mình và anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc trừ khi cô đã có người yêu. Nhưng anh vẫn chưa muốn bày tỏ vào lúc này vì còn quá nhiều lí do, thứ nhất, hai người chỉ mới quen nhau vài ngày, anh không muốn cô nghĩ anh đang đùa giỡn với cô, còn thứ hai, anh vẫn còn phải bảo vệ cho nó. Sau khi làm rõ chuyện này, chắc chắn anh sẽ bày tỏ tình yêu của mình với cô.

Từ ngày gặp anh, cô cảm thấy bản thân mình đã thay đổi, tuy chỉ ngắn ngủi vài ngày nhưng cô đã thích anh rồi. Tuy cô không thể bày tỏ với anh cho đến khi nào cô thoát khỏi Tuyết Lan nhưng dù sao vào giờ phút này, cô cảm thấy hạnh phúc với hiện tại. Chỉ cần nhìn anh lúc nào cũng vui vẻ là đủ.

—————————

Sau khi về đến nhà, hắn phải nấu mì cho nó còn nó thì đi tắm và thư giãn. Nấu xong,hắn lên phòng mời nó xuống ăn. Vừa ăn được một đũa, nó lập tức nhăn mặt lại:

- Cái này là gì đây? Đây mà gọi là mì à?

- Xin hỏi tiểu thư cảm thấy không hài lòng chuyện gì?

- Nấu gì mà mì còn chưa chín, với lại tôi đã nói rồi, tôi ăn trứng chín cơ mà, nấu lại đi, còn cái này thì tự ăn cho tôi – Nó kiêu kì nói, trong bụng thì cười như điên.

Thế là hắn phải nấu lại, lần nào nó cũng chê, lúc thì mặn quá, lúc thì nhạt quá, lúc thì nguội quá, lúc thì nóng quá,……Đến gói thứ…..5, nó mới gật gù:

- Cái này không tệ, tốt lắm, bây giờ thì rửa chén bát đi – Nó nhìn hắn, quát – Sao lại nằm đó hả? Ăn xong mà ngủ là thành heo đó.

- Vâng, thưa tiểu thư

Hắn cố gắng bò dậy<ăn 4 gói mì, em bái anh làm sư phụ ạ> và đi rửa chén còn nó thì chạy lẹ lên phòng và bắt đầu cười. Nó cười nhiều tới mức bụng đau quặn và nước mắt chảy ra như đang khóc mà vẫn không dừng được. Vẻ mặt của hắn lúc ăn tới gói mì thứ 4 thảm không thể tả được. Hắn hầm hầm lên phòng với khuôn mặt đỏ ửng. Hùng hổ tiến về phía nó, hắn cười gian:



- Có vẻ như em đang rất vui nhỉ? Có cần anh giúp em vui hôn nữa không?

Dứt lời, hắn đè nó ra chọt léc, mặc cho nó van xin và hăm doạ. Một lúc sau, hắn nằm nhìn nó ôm bụng thở thì mỉm cười:

- Em còn muốn vui nữa không? Anh giúp em nữa nhé – Nói rồi, hắn bật dậy và đè lên người nó.

- Không, em hết muốn vui rồi, bây giờ đi ngủ, đúng rồi, đi ngủ – Nó hốt hoảng nói và nhắm tịt mắt lại.

- Em muốn trốn sao? Không dễ đâu vợ à.

Nói rồi, hắn chạm tay vào eo nó còn nó thì toát mồ hôi chờ đợi “trận tra tấn” sắp diễn ra. Nhưng nó không cảm thấy nhột mà chỉ cảm thấy đôi môi hắn đang áp vào môi nó. Nó mở bừng mắt ra nhìn hắn không chớp mắt, hắn dừng lại, mỉm cười nhìn nó:

- Nhắm mắt lại đi vợ – Nói rồi hắn lại tiếp tục hôn nó.

Hắn hôn nó một lúc lâu rồi di chuyển xuống cổ nó và xương quai xanh, tay thì luồn xuống cởi bỏ lớp áo trên người nó ra, xoa nắn gò bồng đào của nó. Bị hành động của hắn khiêu khích, nó khẽ rên lên hưởng ứng. Dục hoả trong hắn cháy lên hừng hực. Hắn dùng tay vuốt ve từng đường cong trên cơ thể nó, mơn trớn. Máu trong người nó sôi lên, nó cảm thấy rất nóng và theo bản năng, nó áp người lên cơ thể mát lạnh của hắn, vô tình kích thích dục vọng trong hắn ngày càng dâng cao.

Hắn tiếp tục hôn nó, tay lần mò đến nơi mật thất của nó, nó lại khẽ rên lân, càng áp sát vào người hắn. Đặt một tay lên mặt nó, hắn dịu dàng:

- Cho anh nhé!!!!

- Ưm – Nó khẽ đồng ý, khuôn mặt đã đỏ lại trở nên đỏ hơn.

Hắn mỉm cười, hôn vào đôi môi của nó, dùng tay tách hai chân nó ra và từ từ tiến vào, xé rách lớp ngăn cách giữa hai người.

- A……đau quá – Nó nhăn mặt, nước mắt rưng rưng

- Rồi sẽ hết đau ngay thôi, ngoan nào – Hắn hôn vào mắt nó và tiếp tục “manh động”

Hai người cứ tiếp tục triền miên với nhau, càng lúc càng trở nên dồn dập hơn. Sau khi phóng thích tất cả mầm mống tội lỗi vào trong nó, hắn nằm lăn sang một bên, để cho nó gối đầu lên tay hắn. Hắn dịu dàng hỏi, tay không ngừng vuốt ve cơ thể nó:

- Em có đau lắm không?

- Không đau lắm, anh đừng lo – Nó mỉm cười hạnh phúc.

Hắn hôn lên tóc nó và tiếp tục vuốt ve cơ thể nó. Rồi dục hoả lại dâng lên, hắn cười gian nhìn nó. Thấy lạ, nó hỏi:

- Sao anh nhìn em ghê vậy?

Hắn không đáp mà cúi xuống áp vào môi nó một nụ hôn cuồng nhiệt, tay không ngừng xoa bóp gò bồng đào của nó. Hắn tiếp tục kích thích cơ thể nó khiến nó không thể chống cự lại được. Đêm đó, hai người “manh động” không biết bao nhiêu lần, rồi quấn lấy nhau mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, đang say giấc nồng bỗng nhiên hắn bị một đạp bay thẳng xuống đất. Chủ nhân cú đá kia không ai khác chính là nó. Hắn nhìn nó bằng cặp mắt vô tội

- Vợ, sao vợ đạp chồng xuống đất?

- Không vợ chồng gì hết á, từ nay cắt đứt, tui cấm mấy người vào phòng tui nửa bước – Nó lườm hắn, gương mặt đỏ ửng.

- Tại sao? – Hắn ngơ ngác – Chồng đâu có làm gì vợ đâu?

- Không làm gì hả? – Nó gào lên – Tối hôm qua mấy người làm chuyện đó với tui mấy lần??????

Hắn ngồi lẩm nhẩm một hồi rồi ngước mặt lên nhìn nó:

- Chồng cũng không nhớ nữa vợ, nhưng mà……. – Hắn xụ mặt xuống.

- Nhưng mà cái gì? – Nó nhíu mày – Nói mau đi

- Nhưng mà tại tối hôm qua vợ nói vợ muốn nữa mà, đâu phải tại chồng đâu.

Nghe hắn nói tới đó, nó muốn nổ tung, không nói không rằng, nó quấn lên người tấm mền và phóng vào nhà tắm. Do tấm chăn dài và một phần do nó chạy nên vừa tới gần cửa phòng tắm, nó vấp ngã đè lên người hắn. Đỡ nó trong vòng tay, mắt hắn quét khắp người nó: cặp bồng đào đang lấp ló trong tấm chăn, làn da trắng mịn mềm mại và đôi môi đỏ hồng, hơi sưng lên do tối hôm qua hắn hôn nó “hơi” mạnh. Giật mình, nó quýnh quáng đứng lên nhưng không cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Mặc cho nó đang cố đứng dậy, hắn luồn tay vào trong chăn và xoa bóp hai quả đào của nó. Mặt nó đỏ bừng, cố gắng đứng dậy, miệng không ngừng phản đối:



- Tối hôm qua chưa đủ sao? Buông tui ra mau.

Hắn nhướng một bên mày lên, cười gian:

- Em phản đối anh chứ cái này thì không, xem ra nó thành thật hơn em đấy<ý ngực của chị ý>

Rồi hắn tiếp tục “công việc” còn đang dang dở. Hắn tiếp tục vuốt ve cơ thể nó và ngậm lấy một bên của nó mà mút. Không kiềm được, nó rên lên khe khẽ. Hắn di chuyển đôi môi lên môi nó, hôn nó thật sâu và bế nó lên giường. Hắn hôn nó gấp gáp, tay vuốt ve cơ thể nó còn nó không ngừng rên lên. Hắn tiến vào trong nó, lần này hắn “hành động” vô cùng mãnh liệt.

———–

Sau khi làm xong, hắn bế nó vào phòng tắm và hai người ngâm mình vào dòng nước ấm áp. Nó nép đầu vào ngực hắn, hơi thở vẫn còn chưa ổn định. Hắn vuốt tóc nó, dịu dàng hỏi:

- Vợ có thấy khá hơn không?

Nó không đáp mà chỉ khẽ gật đầu. Nó vẫn cảm thấy ê ẩm vô cùng nhưng ngâm mình trong nước ấm khiến nó cảm thấy thoải mái hơn.

Sau đó, nó mặc quần áo rồi xuống bếp nấu bữa sáng cho hắn. Nhìn nó loai hoai nấu nướng, hắn thấy rất hạnh phúc, vậy là chỉ còn một khoảng thời gian nữa là nó sẽ chính thức trở thành vợ hắn, hắn thật sự mong mỏi ngày đó mau đến. Ăn sáng xong, nó dọn dẹp nhà cửa, lên phòng lấy tấm trải giường, nó nhìn vệt màu đỏ trên tấm vải và khẽ mỉm cười hạnh phúc bởi vì đây chính là bằng chứng cho thấy nó đã thuộc về hắn.

Dọn dẹp nhà xong, nó cùng hắn đến công ty. Vừa mở cửa vào phòng, giọng Tuyết Lan đã vang lên khiến nó hơi bất ngờ:

- Anh Phonggggggggggggggg, sao hôm nay anh đi làm trễ vậy? – Cô ta chạy đến ôm chầm lấy hắn.

- Lan, buông anh ra – Hắn kéo cô ta ra

Tuyết Lan phụng phịu, định nói điều gì đó nhưng khi nhìn thấy nó, mặt cô ta hơi biến sắc nhưng lập tức trở nên vui vẻ:

- Chào chị, dạo này chị có khoẻ không?

- Chị vẫn khoẻ, còn em thì sao? – Nó mỉm cười vui vẻ, lúc này, nó hoàn toàn không còn ghen với Tuyết Lan nữa.

- Em vẫn khoẻ, hihi.

- Thôi, hai chị em nói chuyện đi, anh đi qua phòng nhân sự, lát anh trở lại nhé.

- Ừm, anh cứ đi đi, lát gặp – Nó mỉm cười dịu dàng.

- Vâng, lát gặp anh nha – Tuyết Lan cười tươi, vẫy tay với hắn.

Hắn mỉm cười và quay đi. Bỗng nhiên hắn dừng lại và ghé vào tai nó, thì thầm:

- Tối nay về tiếp tục nhé vợ yêu – Nói rồi, hắn đi nhanh ra ngoài.

Nó nghe hắn nói xong, nó ngượng chín cả mặt. Vừa tính quay sang **** cho hắn một trận thì hắn đã đi mất. Tuyết Lan chứng kiến cảnh hai người thân thiết thì trong lòng tức lắm, cô ta không ngờ nó và hắn lại hết giận nhanh như vậy. Kéo nó ngồi xuống ghế, Tuyết Lan tươi cười:

- Wao, hai anh chị thân thiết ghê nha, làm em ghen tị quá à

- Thân thiết gì đâu em, tụi chị cũng bình thường thôi mà – Nó mỉm cười

- Không dám đâu, em thấy hai người thân hơn bình thường luôn, chắc xảy ra chuyện gì rồi phải không? – Tuyết Lan trêu chọc.

Nghe cô ta nói, mặt nó lại tiếp tục đỏ ửng, biểu hiện đó của nó khiến Tuyết Lan tức điên lên, cố gắng giấu đi sự tức giận trong giọng nói, Tuyết Lan ra vẻ lo lắng:

- Chị Nguyệt à, em thương chị như người thân trong gia đình vậy á. Thật ra, anh Phong lăng nhăng lắm đó chị, cặp kè hết cô gái này đến cô gái khác, sau khi chơi đùa với họ xong, anh ấy sẽ vứt bỏ không thương tiếc, nhưng em nghĩ chị và anh ấy chưa có chuyện gì đâu đúng không?

Không để cho nó trả lời, Tuyết Lan tiếp:

- Chị đừng có làm chuyện đó với anh Phong nha, sau khi đạt được mục đích, con trai thường tìm đến một người mới đó chị, hihi

- Ừ, chị biết, em cứ yên tâm nha – Nó mỉm cười, gương mặt hơi biến sắc.

Nghe Tuyết Lan nói xong, bỗng dưng nó cảm thấy sợ, tuy biết ngày xưa hắn đúng là người như vậy còn bây giờ thì không, nhưng lỡ như hắn làm vậy thì sao? Nó sẽ phải làm gì?…..trong đầu nó hiện lên muôn vàn câu hỏi. Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của nó, Tuyết Lan hả hê vô cùng, cô ta đã cố tình gieo vào nó mầm mống của sự nghi ngờ và cô ta sẽ từ từ chia rẽ hai người, để rồi người đạt thắng lợi cuối cùng chỉ có thể là cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook