Ánh Dương Soi Lối

Chương 90

Khâm Điểm Phế Sài

25/06/2017

Án mạng dùng súng này đã được cảnh sát chú trọng, nhưng căn cứ vào bằng chứng để lại ở hiện trường, trên hai khẩu súng chỉ có dấu vân tay của người đã chết, một người chết trong đó đã nhả đạn tự sát ngay trước mặt cảnh sát.

Hỏi đôi vợ chồng bắt gặp khi ấy, người chồng và người tự sát là bạn bè, trong đêm xảy ra vụ án phát hiện có gì đó khác thường, từng cầm súng đánh nhau với tên côn đồ, vai trái bị thương, nhưng hỏi về nguồn gốc khẩu súng thì không biết.

Hỏi lại cô vợ, từ đầu đến cuối núp trong tủ quần áo, kinh hoảng quá độ nên không nghe rõ nói chuyện bên ngoài, cũng không thấy tên côn đồ với súng bao giờ.

Tổng cộng tìm được mười phát đạn ở hiện trường, bốn viên trúng tên côn đồ, ba phát vào bắp đùi, xương sườn, tay phải đã đủ để tên côn đồ không còn sức phản kháng, đặc biệt phát súng bắn vào ấn đường có thể gây chết người, nếu nói là vì tự vệ thì rất khả nghi.

Nhưng vì chưa có đầy đủ chứng cứ, chỉ là suy đoán, cuối cùng vụ án không giải quyết được gì.

Năm xưa bố mẹ Quách Dược đã ly hôn, mỗi người cũng đã có tổ ấm riêng, mấy năm rồi không liên lạc gì, bà nội một tay nuôi anh ta lớn lên cũng đã qua đời từ lâu. Triệu Tấn Dương ra mặt xử lý hậu sự của anh ta.

Lương Chính dẫn vợ là Phương Gia Gia, cùng Trâu Vân Đình chạy từ Quảng Đông đến.

Tang lễ đơn giản khiêm tốn, người tham gia ngoài bọn họ ra, cũng chỉ có lãnh đạo và mấy người đồng nghiệp sau khi Quách Dược đến bên này.

Quách Dược được chôn cất ở nghĩa trang công cộng gần lâm trường.

Lương Chính chống gậy, nhìn bia mộ bên cạnh, nói: "Anh chọn chỗ không tệ đấy."

Triệu Tấn Dương đáp: "Không phải anh chọn."

Lương Chính nhìn anh cau mày dưới ánh mặt trời, nếp nhăn còn hằn sâu hơn khi gặp anh vào năm ngoái.

"Là cậu ấy tự chọn." Triệu Tấn Dương bất đắc dĩ thở dài, "Cậu ấy chọn hai chỗ."

A Dương nhìn sang bia mộ bên cạnh, đưa tay đè môi nghĩ ngợi một lát, rồi kéo tay Hứa Liên Nhã, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, tên của người này có tám nét chấm.*"

(*Trong tên Thẩm Băng Khê 沈冰溪 có tám nét chấm của bộ "thủy".)

Triệu Tấn Dương cũng nghe thấy, ngồi xổm xuống, tầm mắt nhìn ngang cô bé.

"Biết ba chữ này đọc thế nào không?"

"Thẩm —— Băng —— Khê?" A Dương trúc trắc đọc lên, "Bạn trong lớp bọn con có họ này..."

"Thông minh lắm." Triệu Tấn Dương khẽ cười, "Bọn bố gọi dì ấy là 'chị Thủy', nên con phải gọi là 'dì Thủy'."

"Dì Thủy ạ?" A Dương đưa mắt nhìn bia mộ.

"Đúng thế."

Lương Chính cũng hết cách, nói: "Anh ấy làm thế là có ý gì, chị Thủy theo đuổi anh ấy nhiều năm vậy mà không có kết quả."

"Trước đó Quách Dược có nói với tôi, những người giống như chúng ta, sau khi chết cũng như đã giải ngũ, tiếp tục im lặng vô danh, ngay đến bia mộ cũng đừng có." Triệu Tấn Dương nói, "Cậu ta nói, từ nhỏ chị Thủy lớn lên ở cô nhi viện, lúc hy sinh cũng chưa kết hôn, cho đến giờ chưa từng có một ngôi nhà, cậu ta không muốn để chị ấy xuống dưới đó mà cũng không có chỗ ở, nên mới lập một cái..." Cánh tay trái treo băng của Triệu Tấn Dương khó khăn cử động.

"Đến ngay cả của mình mà anh ấy cũng chuẩn bị xong rồi, nghĩ thật..." Bỗng Lương Chính dừng lại.

Trâu Vân Đình đứng cạnh im lặng nãy giờ mở miệng, "Cậu ấy với Tiểu Thủy, hàng xóm cũng được mà anh em cũng được, hai cậu cứ coi như cậu ấy xuống dưới đó tìm người làm bạn đi, cũng không phải cô đơn một mình."

Triệu Tấn Dương nhìn sang bà, so với bọn họ, năm tháng càng vô tình hơn với người phụ nữ đã đứng tuổi này.

Triệu Tấn Dương ừ một tiếng, "Sau khi Tiểu Thủy đi, tôi cũng đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, nhưng không ngờ lại đến nhanh thế. Vốn tưởng cậu ấy ở bên này với cậu, ít nhiều có thể chăm sóc lẫn nhau cùng bầu bạn, sẽ nghĩ thông hơn..."

"Em biết..." Triệu Tấn Dương lầm bầm gật đầu.

Lúc đầu là anh giễu cợt Quách Dược không nghĩ thông. Cho đến khi trách nhiệm bảo vệ máu thịt ấy rơi xuống người mình, mới sâu sắc hiểu được nặng nề trong đó.



Không ai nói thêm điều gì, Triệu Tấn Dương và Lương Chính mỗi người châm một điếu thuốc, đặt trước bia mộ.

Đoàn người rời khỏi mộ viên.

"A Dương ——" Trâu Vân Đình đi cuối gọi một tiếng.

Hai người đồng thời ngoái đầu lại.

Hứa Liên Nhã ở cạnh nhắc nhở, "Bà Trâu gọi bố con đấy."

Trâu Vân Đình cười với cô bé.

"À." A Dương ngại ngùng gãi đầu.

Hứa Liên Nhã kéo A Dương và vợ chồng Lương Chính rời đi, thức thời để Triệu Tấn Dương và Trâu Vân Đình ở lại.

"Trông giống cậu lắm." Trâu Vân Đình nói thật lòng.

"Ừ." Nhắc đến con gái, trên mặt Triệu Tấn Dương xuất hiện nụ cười, "Hồi đầu em cũng suýt nữa bị dọa."

"Chắc là ngoan lắm."

"Mẹ con bé dạy dỗ tốt, rất hiểu chuyện."

Hai người im lặng đi xuống bậc thang.

"A Dương..."

"Chị cả ——" Triệu Tấn Dương ngắ lời bà, "Em biết chị muốn nói gì."

"..."

"Em sẽ sống tốt." Triệu Tấn Dương mím môi, bên môi xuất hiện hai hàng nếp nhăn sâu, "Nếu không Quách Dược sẽ không đáng giá..."

"Được..." Trâu Vân Đình như lẩm bẩm, "Được..."

Sống khỏe mạnh, đã trở thành một trách nhiệm không thể đẩy lùi.

Gió lạnh tháng mười một cùng ánh dương ập đến, hai điếu thuốc sắp tàn trước bia mộ mới toanh kia sáng đỏ lên.

Trả lời Báo cáo

meiipan 336# Tác giả| Đăng lúc 3 giờ trước | Chỉ xem của tác giả Chương 21

Lại là tháng mười một trong một năm.

Lúc Triệu Tấn Dương ký tên vào đơn giải phẫu còn căng thẳng hơn lúc kết hôn. Thậm chí anh còn hối hận là tại sao mình lại đồng ý muốn đứa bé này.

Hứa Liên Nhã giãy giụa mười một tiếng rồi mà vẫn không có cách nào đẻ thường, đành phải mổ bụng lần nữa.

Đau khổ chờ đợi càng đau hơn cánh tay cụt của anh, bởi vì không cách nào san sẻ với cô được.

Thời gian đã trở thành khái niệm mơ hồ, khi cuối cùng trong phòng sinh vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc, Triệu Tấn Dương lập tức lao đến.

"Vợ tôi đâu?"

"Chúc mừng anh, là một đứa bé trai."

Triệu Tấn Dương cũng chẳng màng ngó ngàng, muốn chen vào bên trong nhưng lại bị y tá cản.



"Lát nữa sẽ được đẩy đến phòng bệnh..."

Cuối cùng đứa trẻ được trao cho bà ngoại.

Hứa Liên Nhã vẫn luôn tỉnh táo, được đẩy ra đến phòng bệnh. Triệu Tấn Dương đi theo bên cạnh, kéo theo A Dương hồ đồ mờ mịt.

"Mẹ không sao chứ ạ?"

Âm thanh nho nhỏ chìm giữa tiếng bánh xe va chạm.

Sau khi cố định giường đẩy, Triệu Tấn Dương mở miệng: "Cảm giác thế nào?"

Hứa Liên Nhã hỏi: "Gặp con trai chưa?"

Triệu Tấn Dương lắc đầu.

Hứa Liên Nhã nhướn mày, "Tại sao không gặp."

"... Cũng không quen nó."

Hứa Liên Nhã biết anh lo lắng, uể oải cười mắng: "Dù sao cũng là con trai con."

Hứa Đồng ôm con đến, nói: "Để bố ôm cái nào."

Triệu Tấn Dương lập tức đứng lên, đưa tay trái ra, nhưng lại do dự rụt về.

"Con sợ ôm không vững..."

Hứa Đồng cũng phát giác ra, vội bảo: "Không sao. Con ngồi xuống đi, mẹ để lên chân con."

"Ồ..." Triệu Tấn Dương ngồi ra sau băng ghế, thậm chí còn hơi nhón chân lên, để bắp đùi tạo thành độ dốc với bụng, "Được..."

Hứa Đồng đặt đứa trẻ sơ sinh trong bọc lên giữa hai chân anh, Triệu Tấn Dương đưa tay dè dặt bảo vệ, trọng lượng vô cùng nhẹ, nhẹ hơn A Dương rất nhiều, nhưng cũng mang đến cho anh cả hưng phấn lẫn bất an như lần đầu tiên gặp.

Đứa trẻ còn đang say ngủ, tóc dày đặc cực kỳ giống anh.

Hứa Liên Nhã ở bên cạnh nói: "Con trai theo họ anh, tên anh đặt."

Triệu Tấn Dương không nghĩ nhiều, nói ra một cái tên.

Hứa Liên Nhã sững sốt, sau đó cười bảo: "Được." Lại hỏi A Dương, "Tên em trai dễ nghe không, chỉ khác con một chữ."

"Dễ nghe ạ." A Dương ngước mặt lên khỏi em trai, cười híp mắt. Bỗng cô bé cúi đầu, lại gần mặt em trai, lẩm bẩm trong miệng.

Triệu Tấn Dương bị cử động của cô bé dọa sợ, vội bảo vệ đứa trẻ, hỏi: "A Dương, con làm gì đấy?"

A Dương chắp tay ra sau lưng, vô tội nói: "Con nói chuyện với em trai."

"... Nói gì thế?"

A Dương hồn nhiên cười ha ha, "Con không nói cho bố đâu."

Vừa lúc nãy, A Dương dùng chóp mũi cao của mình khẽ chạm vào em trai, thấp giọng bảo: "Em trai Tiểu Dược ơi, chị nói cho em một bí mật nhé ——

Bố chúng ta là 'thần điêu đại hiệp' đấy!"

- Hoàn chính văn -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Dương Soi Lối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook