Anh Chồng “Chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên

Chương 8: Tình cảm đâm chồi ( ngọt ngào, nụ hôn nhẹ rơi xuống Đường Đường)

Song A Chế

30/10/2020

Động tác của Đường Cẩm rất nhanh, nhưng làm sao mà anh chắn được cả cái xe toàn đồ ăn vặt chứ?

Tề Ngộ liếc mắt nhìn sang, tràn đầy mấy gói bánh kẹo màu sắc rực rỡ, cá biệt còn có loại bao bì ghi chữ to đùng ở ngoài 'thức ăn dành cho trẻ con'. Mà người mua vẻ mặt xấu hổ, tốn công vô ích ngăn cản ánh mắt của Tề Ngộ, ý đồ che giấu khẩu vị yêu thích không có chút người lớn nào của bản thân.

Đường Cẩm đem đống đồ ngọt giống như núi nhỏ kia mà gạt bớt ra phía sau, giải thích: "Này là anh mua cho cháu thôi."

"À." Tề Ngộ cười cười, "Không phải mua cho con trai à? Sao giờ lập tức biến thành cháu trai rồi. "

Đường Cẩm biết người này tám phần mười nãy giờ đã đứng phía sau mình, đại khái cũng nghe hết câu chuyện giữa anh với người phụ nữ kia, giờ lôi chuyện này ra để trêu anh đây mà.

"Xì." Đường Cẩm không che giấu nữa, xoay người đẩy cái xe tính đi qua chỗ khác, "Thích đồ ngọt thì có sao chứ? Em không biết rằng những người thích đồ ngọt đều là vì từng phải nếm qua mùi vị quá đắng à?"

Đường Cẩm vươn một tay vỗ vỗ bả vai Tề Ngộ, "Vừa nhìn đã thấy quá ít từng trải, đúng là một đàn em còn chưa nếm hết đắng cay của cuộc đời."

Tề Ngộ hất tay của Đường Cẩm xuống một phát, đang muốn cãi lại, còn chưa nói lên tiếng đã bị nhiệt độ lòng bàn tay của Đường Cẩm làm cho giật cả mình.

"Đệch, " Tề Ngộ vội vàng siết chặt tay Đường Cẩm để sưởi ấm cho anh, "Tay của anh sao lạnh như vậy? "

Đường Cẩm gãi gãi trong lòng bàn tay hắn, nói giọng than phiền: "Anh ghét nhất là mùa thu và mùa đông, hơn nữa điều hòa trong siêu thị có cũng như không ấy."

"Chỗ này lớn như vậy, điều hòa đủ để sưởi ấm được mới là lạ." Tề Ngộ nhìn một chút cả bộ trang phục của Đường Cẩm, áo phao màu trắng lại cộng thêm áo len cổ chữ V màu vàng nhạt , ở dưới mặc quần jeans dáng ôm mang giày sneaker màu trắng, nhìn qua giống như một cậu sinh viên đơn thuần.

Chỉ có điều người này lại để phanh ngực ra không kéo khóa áo phái lại, là ngại chưa đủ lạnh à?

Tề Ngộ chà xát làm ấm tay cho Đường Cẩm rồi, lại phải giúp anh kéo khóa áo phao lên. Tay mới vừa đụng vào khóa kéo, đã bị Đường Cẩm ngăn lại.

Đường Cẩm nói: "Đừng kéo lên "

Tề Ngộ nhíu mày, "Người anh lạnh như đá vậy, nếu không kéo khóa lên sao thấy ấm hơn được? "

"Em thì biết cái gì, " ngón tay của Đường Cẩm chỉ vào mặt mình, lời ít mà ý nhiều, "Đẹp."

Ngẩng đầu lên lộ ra đường cong duyên dáng như cổ thiên nga, sờ vào hầu kết nhô ra rõ ràng, bình luận: "Đẹp trai! "

Cuối cùng vuốt ve mấy cái chỗ hai bên xương quai xanh đã bị lạnh đến ửng hồng, có chút kiêu ngạo mà nói: "Gợi cảm. "

Tề Ngộ chỉ cảm thấy một luồng lửa tà đi thẳng xuống dưới, đã đang 'đói' lại còn bị một loạt động tác của Đường Cẩm chọc cho "Còn chưa ăn đã nghĩ đến chuyện dâm dục", lập tức vừa bực mình vừa buồn cười, "Rồi sao nữa? Anh dễ nhìn, đẹp trai, còn gợi cảm, sau đó thì sao? "

"Cho nên anh không thể che giấu vẻ đẹp này được!" Đường Cẩm nói như thể đây là chuyện đương nhiên: "Con gái người ta còn chơi lớn mùa đông mặc váy ngắn kia kìa, nếu anh quấn cả người lại thì nhìn có khác gì chim cánh cụt đâu, nhìn xấu lắm!"

Chỉ là vừa dứt lời, một quý ông đẹp mà sợ xấu đã phải hắt xì do hai bên mũi đã lạnh đến đông cứng lại, tự mình trải nghiệm cái giá phải trả cho nguyên tắc 'thời trang phang thời tiết' của mình.

"Xấu con khỉ á." Tề Ngộ không nói lời nào nữa, quả thật vẫn sợ Đường Cẩm mặc phong phanh thế này sẽ bị cảm mạo mất. Nên vẫn kệ ánh mắt ai oán của Đường Cẩm mà kéo khóa áo lại sửa quần áo của anh cho ngay ngắn, đội lên mũ áo phao để đem lỗ tai đã đỏ lên do đông lạnh mà bọc lại. Suy nghĩ một chút lại tháo xuống khăn quàng cổ của mình quấn quanh che kín miệng mũi của Đường Cẩm. Sau nguyên một chuỗi động tác, cái cổ của Đường Cẩm vốn để hở cả xương quai xanh giờ chỉ còn chừa lại đôi mắt tròn xoe lộ ra bên ngoài, lóe lên tia sáng linh động.

Như thế này thoạt nhìn trông anh cực kỳ ngoan hiền.

"Còn lạnh không? "

Tề Ngộ từ lúc hơn hai mươi tuổi chưa bao giờ biết cái gì gọi là lạnh cả, nhiệt độ cơ thể của bản thân cao giống như cái lò sưởi, ngày có tuyết rơi cũng chỉ mặc mỗi cái áo phao vào là có thể ra khỏi cửa. Cho nên cũng không có khái niệm thế nào mới tính là đủ ấm áp đối với Đường Cẩm.

Đường Cẩm nháy mắt mấy cái, lông mi nhỏ dài được điểm xuyết bởi ánh nắng vàng của mặt trời lúc chiều tà vào mùa thu. Không thể không nói quả thật đã thấy ấm áp thêm nhiều, Đường Cẩm một giây trước vẫn còn đang yêu cầu phải giữ lại được dáng vẻ xinh đẹp khêu gợi của mình, giờ lại đem một nửa mặt dưới của mình vùi vào trong khăn quàng cổ có mùi thơm của Tề Ngộ.

"Không lạnh. " Đường Cẩm giọng nói trong trẻo, âm sắc mang theo sự thỏa mãn.

"Vậy là tốt rồi. " Tề Ngộ nhếch miệng, nhìn Đường Cẩm bị bọc lại như bé gấu trúc mùa đông, nhịn không được mà kéo vào trong lòng ôm một cái, " Đường Đường của chúng ta mặc cái gì cũng đẹp cả, là vẻ đẹp trời sinh rồi. "

Đường Cẩm sửng sốt một chút, tiện đà vùi vào đầu vai Tề Ngộ cười ra tiếng, "Ngộ Ca của em nói nghe êm tai ghê. "

Lỗ tai Tề Ngộ đỏ lên xuống tới tận cổ, lặng lẽ đem tay kia của Đường Cẩm bị hắn úp lại để ủ nóng mà bỏ vào vào túi, lại cầm cái tay kia dán nó ở trên cổ mình. Đường Cẩm có thể cảm giác được vào giây phút lúc da thịt chạm nhau ấy, làn da dưới tay anh lập tức căng thẳng.

Đường Cẩm không nói lời gì nữa, có loại bầu không khí yên tĩnh đang bao vây ở giữa hai người. Không thấy xấu hổ, cũng chả tẻ nhạt, Tề Ngộ nét mặt dịu dàng sưởi ấm tay cho Đường Cẩm, Đường Cẩm vẫn cứ tròn mắt ngắm nhìn hắn chăm chú.

Đợi móng tay của Đường Cẩm cuối cùng cũng đã khôi phục được hồng hào như lúc đầu, Tề Ngộ một tay nắm lấy Đường Cẩm, tay kia vừa xách giỏ mua sắm vừa đẩy cả cái xe đẩy, dò hỏi: "Anh có muốn đến nhà em ăn không"

Đường Cẩm nói: "Em cho anh ăn 'ở phía dưới' hả? "

Ánh mắt Tề Ngộ sáng lên: "Được hả anh?"

Đường Cẩm hừ lạnh một tiếng: "Tắm một cái rồi đi ngủ đi, nằm mơ thì muốn gì cũng được."

Tề Ngộ cảm giác được Đường Cẩm đang bóp vào lòng bàn tay hắn, vội vội vàng vàng nói để lấy lòng: "Không giỡn với anh nữa, em nấu cơm cho anh, về nhà ăn với em nhé. "

Đường Cẩm chưa nói đi hay là không đi, chỉ là liệt kê tên mười mấy món ăn ra trong một hơi, đu lên người Tề Ngộ như muốn để người ta cõng anh đi, môi ghé vào bên tai Tề Ngộ, "Những món này anh đều muốn ăn, hơn nữa phải nấu cho ngon. "

Tề Ngộ cũng không cáu với anh, đáp ứng hết trong một hơi, sau đó buồn bã nói: "Đường Cẩm, cặp chân dài kia của anh chỉ để chưng thôi à? Anh đè nặng lên người em như thế thì thà là em trực tiếp cõng anh quách cho rồi."

Lúc này trên cánh tay Tề Ngộ còn đang xách giỏ mua sắm, một tay vẫn phải đẩy cái xe tràn đầy đồ ăn vặt, một tay còn đang nắm tay Đường Cẩm cứ muốn chạy lọan, trên lưng còn bị một 'con gấu bông' hình người đè nặng. Con đường đi mặc dù nói là không cảm thấy có gì đặc biệt trắc trở, nhưng lại tiêu hao thể lực vô cùng.

Đường Cẩm nghe nói như thế có hơi thả Tề Ngộ ra, bĩu môi giận dỗi nói: "Người ta đi cũng biết mệt mờ."

Bước chân anh kéo dài, nhưng trong lúc lơ đãng mới phát hiện sàn nhà vô cùng trơn trượt đế giày của anh ít có đường rãnh, hoàn toàn có thể bị Tề Ngộ lôi kéo trên sàn như đang trượt patin vậy. Đường Cẩm thể hiện ra mình như một đứa nhỏ mới tìm được món đồ chơi mới, trượt một đường lại một đường, làm không biết mệt.

Sau khi một lần nữa bị Tề Ngộ lôi kéo trượt được vài mét, người đàn ông cao lớn phía trước dừng bước lại xoay người bất đắc dĩ nhìn Đường Cẩm nói: "Chỉ có con nít mới thích chơi giỡn kiểu này thôi."

Đường Cẩm vô tội đối diện với hắn, hỏi ngược lại: "Chứ anh không phải là 'bé cưng' của em à?"

Tề Ngộ thầm nghĩ, đúng là hết đường nói lại mà! ! !

Cậu Hai nhà họ Đường luôn thẳng thắn đến không ngờ như thế, ra chiêu hiểm cũng không cần tốn sức, chỉ mới vừa mở miệng vừa đối mặt mấy giây đã có thể đem Tề Ngộ đánh cho mất hết 'máu'.



Vì vậy Tề Ngộ đành chịu mệt mà lôi kéo Đường Cẩm đi dạo hơn phân nửa siêu thị, hai người đi với tốc độ như con bò già phải kéo cả xe rơm. Đường Cẩm hết chỉ tay rồi lại há miệng, Tề Ngộ lại kéo theo Đường Cẩm xông lên trước tiến một bước dài, ném vào giỏ mua sắm mấy món đồ anh thích ăn.

Hai người phối hợp rất ăn ý, lúc đi tính tiền, nội mấy món rau cỏ đã chất thành bốn túi lớn. Đừng nói gì đến đồ ăn vặt của Đường Cẩm, rồi còn thịt thà và những loại thức ăn khác nữa.

May là cả hai người đều là đàn ông, Đường Cẩm lại lái xe tới đầy, Tề Ngộ bỏ đồ ăn vào cốp sau, đem Đường Cẩm nhét vào chỗ ngồi kế bên người lái, lái thẳng một đường tiến ra khỏi khu vực thành phố.

--

Đường Cẩm không nghĩ Tề Ngộ thế mà lại đi đến một vùng ngoại ô rời xa trung tâm.

Biệt thự nhỏ ba tằng trước mắt tuy cũng không tính là xa hoa, lại hết sức rộng rãi theo phong cách tối giản. Thiết bị lắp đặt bên trong phần lớn đều có màu sắc lạnh lẽo của máy móc, chỉ có cái cửa sổ sát đất rất lớn choáng hết bức tường ở phòng khách là nhìn đúng ý thích của Đường Cẩm.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đều chiếu qua, đem nguyên cả gian phòng tràn đầy màu sắc ấm áp.

Chỉ là phòng này quá lớn, ở một người có vẻ hết sức trống trải, Tề Ngộ một mình ở nơi này nên cả cái nhà đều thiếu hơi người. Nếu như ở hai người, trong phòng mới có hơi ấm không khí của con ngừi, lúc đó mới có vẻ ấm cúng đầy tình cảm.

Đường Cẩm ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, bên tai có thể nghe được tiếng Tề Ngộ đang cắt nấu đồ, trước mắt có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn đang vô cùng chăm chú của người đang quấn một cái tạp dề con thỏ màu phấn hồng do anh cố ý chọn cho, quanh người ấy có thể nhận được hơi nóng do ánh mặt trời rọi qua đang nhảy nhót quanh người hắn..

Ánh mắt của Đường Cẩm dần trở nên thêm mềm mại, dần dần nở nụ cười.

Kỳ thực cậu Hai nhà họ Đường lưu luyến tình trường, đã từng có vô số người tình có một bí mật khác lại không có phù hợp chút nào với thân phận của anh.

Năm đó ở thành phố tại "Hoàng tràng " là chốn cao cấp đốt tiền, một vài vị tiểu thư công tử nhà giàu đã tổ chức một cách hẹn hò gặp gỡ hoàn toàn mới lạ.

Mỗi người ở trên tờ giấy kiểu cũ viết lên mấy món đồ mà mình thích, bao gồm cả những cô công chúa muốn tìm kim chủ là các thiếu gia cũng đều có tư cách tham dự.

Sau khi viết xong, mười mấy tờ giấy này được xóc lộn lên, rồi người chủ trì sẽ đọc chậm từng tờ một, nếu như có thể gặp được ai đó có sở thích hoàn toàn giống với mình, thế thì còn ngại gì mà không thử kết nối để biến thành một mối lương duyên.

Những người tham dự do hiếu kỳ không biết chuyện gì sẽ xảy ra là hứng thú tăng lên rất nhiều, không khí của hiện trường đã được hâm nóng hừng hực.

"Thuốc lá, rượu ngon, xe sang, mỹ nhân. "

"Tình cảm mãnh liệt, kích thích, tình ái, cảm giác dụng chạm. "

Giữa nơi này thỉnh thoảng lại có tiếng huýt sáo vang lên, những từ then chốt kiểu như "thuốc lá", "mỹ nhân" đã ghép đôi thành công cả mười mấy người, còn có thật nhiều kẻ đang nghĩ đến tối nay có lẽ sẽ mở bữa tiệc chơi 'some' rồi.

Sau bữa tiệc tối để giao dịch tình sắc đã qua, những con người có vẻ ngoài sang trọng đẹp đẽ hoặc là đang đi loạng choạng hoặc ôm nhau nằm tứ tán lung tung. Trên mặt đất là còn sót lại các loại hạt, sô pha chỗ ghế lô bị rượu mạnh thấm ướt, trong không khí sặc đầy mùi thuốc lá và mùi hơi người.

Năm ấy Đường Cẩm tuổi mười tám lẻ loi một mình ngồi ở cạnh quầy.

Đêm ấy không biết có bao nhiêu người ánh mắt lưu luyến trên người của cậu, thậm chí có người nhiều lần nộp giấy lên, chỉ để đoán trúng được sở thích của cậu để dành được một đêm phóng đãng bên cậu.

Chỉ là vị mỹ nhân mới đến tuổi trưởng thành này từ đầu tới cuối chưa bao giờ đứng lên, đến cuối cùng vẫn không có kẻ may mắn nào có thể rước cậu mang đi.

Lại không biết tờ giấy của Đường Cẩm vẫn bị chính cậu siết trong tay, chưa bao giờ giao ra cả.

Trước đó cậu vẫn bị anh trai quản rất nghiêm, bây giờ đã đủ tuổi mới lần đầu tiên được phép tham gia những chuyện như thế này, vừa vặn gặp phải "Hoàng Tràng" đang tổ chức hoạt động này, mới không khỏi vừa tò mò lại hưng phấn.

Chẳng qua là khi cậu cầm tờ giấy đã viết lên xong tính đưa lên sân khấu giao cho người chủ trì, Đường Cẩm có thể cảm giác được vô số ánh mắt của những người ở đây trong chốc lát đã đi theo cậu từng bước, mang theo dục niệm không che giấu chút nào mà quét vào trên thân thể của cậu, liếm lên da tay của cậu. Thậm chí cậu có thể nghe được tiếng một số người đang nói chuyện, bọn họ còn cố tình nói to lên để cậu nghe được họ đang khen đường cong phần eo của cậu, khen ngợi vẻ đẹp rực rỡ của cậu.

Buồn nôn quá.

Đường Cẩm nhìn hiểu được, trong đầu chỉ cảm thấy muốn ói.

Cậu đưa lưng về phía mọi người đem tờ giấy giấu trong bàn tay, dưới ánh mắt nghi hoặc của người chủ trì, lấy ngón trỏ để lên môi, như đang ra hiệu mà xuỵt nhẹ một tiếng.

Đêm nay không có bất kỳ người nào có thể mang cậu đi, chuyện Đường Cẩm không muốn làm thì chưa có người nào có thể ép buộc cậu.

Đường Cẩm hít sâu ngửi được mùi thuốc lá trong không khí, nhiệt độ vẫn luôn hưng phấn đến nay đã lui xuống. Hóa ra cậu không biết thế giới này không hề tốt đẹp như cậu đã tưởng tượng, mực nước chênh lệch quá lớn giữa lòng sông so với mặt biển tạo thành sự mệt mỏi thật nặng nề.

Cậu ngồi ở trên ghế cao lắc lư chân, trong lúc lơ đãng lộ ra cổ chân trắng đến phát sáng.

Đường Cẩm vùi mình trong lớp áo, một hơi uống sạch ly cocktail Manhattan trước mặt, đem tờ giấy vẫn đang cầm trong tay vò lại thành một cục ném vào thùng rác, giơ tay vút ra phía sau những lọn tóc mái đang lòa xòa trước mặt, nhẹ hít một hơi xoay người rời khỏi.

Từ đó về sau Đường Cẩm chưa bao giờ quay trở lại "Hoàng Tràng".

Người chủ trì chờ ở một bên đã lâu, thấy Đường Cẩm rốt cục rời khỏi, hấp tấp nhặt lên tờ giấy đã bị vo vào mang đi vứt, mở ra vuốt thẳng lại.

Hắn thật hiếu kỳ vị thiếu gia họ Đường này ăn nhầm thuốc hay sao, rõ ràng lúc mới bắt đầu cao hứng như vậy, làm sao đột nhiên đến lúc vào trận lại thay đổi thành khuôn mặt lạnh tanh.

Tờ giấy được mở ra, vài từ vô cùng đơn giản lại làm cho người chủ trì vốn đã làm việc ở Hoàng Tràng gần mười năm thấy cay cay nơi sống mũi.

"Xin hỏi bạn thích gì nhất?"

Đường Cẩm mười tám tuổi viết --

Động vật, trẻ con, đồ ngọt và ánh mặt trời.

Cậu Hai nhà họ Đường vốn được xem là kỳ cựu trong chuyện tình trường lại có một bí mật.

Đường Cẩm phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, giơ ngón tay cái lên ý chỉ chấm cho tài nấu nướng của Tề Ngộ một điểm mười nguyên vẹn, khen không dứt miệng, vẻ mặt cười đầy thỏa mãn.

Thật ra cho tới bây giờ anh cũng không quá hợp với những đêm tối chơi bời ồn ào náo nhiệt kia.

--

Ăn cơm no bụng xong, Đường Cẩm nằm dài ở trên ghế sa lon như chết rồi.

Ôm vào trong lòng con Doraemon anh ăn vạ để được mua, trên chân còn đang mang đôi dép thỏ bông trắng mang ở nhà do anh cố tình gây sự, làm nũng để được mua.

Tóc của anh hơi dài, lúc ăn cơm luôn bị dính vào trong miệng, bị Tề Ngộ dùng dây thun buộc tóc hình dâu tây màu xanh nhạt buộc lại thành kiểu củ tỏi



Đường Cẩm dùng đôi dép có đầu hình thỏ trắng của anh nhẹ nhàng đá Tề Ngộ vài cái, "Ngộ Ca, đi rửa chén đi kìa-- "

Tề Ngộ nhìn bàn đầy những đĩa nhỏ, hắn phải nấu cả mười món khác nhau cho Đường Cẩm, mỗi một món số lượng cũng không nhiều, nhưng đĩa dùng thì thật không ít, đứng rửa cũng đuối lắm đây

"Em đã làm cơm, sau đó còn phải rửa chén? " Tề Ngộ ngồi vào cạnh bên người Đường Cẩm, "Đường Cẩm, không thưởng gì cho em à? Hay anh muốn ăn cơm trắng? "

"Nhất định phải có thưởng chứ. " Đường Cẩm duỗi cánh tay ra vươn người, thẳng người lên đem mặt tiến đến trước mắt Tề Ngộ, "Em trai ăn no rồi tha hồ cho anh nhìn. "

"Chời má, " Tề Ngộ bị anh chọc cười, "Thưởng là vậy đó hả? Vậy thôi anh nhìn mặt mình cũng đủ đã mắt rồi. "

Đường Cẩm sờ cằm một cái nói: "Còn chưa hài lòng?" Anh lấy ánh mắt kiểu "thật hết cách với em" mà nhìn Tề Ngộ, bất đắc dĩ nói: "Đến đây nào. Cho thơm thơm lên gương mặt đẹp trai của em trai này đó"

"Mặt không làm sao đủ? " Tề Ngộ ở trên mặt anh cắn vào một cái, lại miệng áp miệng mà đặt lên một nụ hôn nồng cháy đúng kiểu mẫu, cuối cùng mới rốt cục mà chạy vào nhà bếp đi rửa chén.

Kỳ thật sau khi hôn sâu xong hai người đều có chút động tình, nhưng chuyện tình dục nhất định phải làm, mà rửa bát cũng không thể không rửa được, cho nên Tề Ngộ rửa hết đống bát đĩa bằng tốc độ cực nhanh, sợ là đến mấy em gái rửa chén trong quán nhậu còn phải gọi bằng sư phụ.

Có điều chờ hắn rửa chén xong đi ra, nhìn thấy Đường Cẩm hai chân gập lại, chân mang vớ trắng đang gác ở trên ghế sa lon, cằm tựa vào trên cái gối vuông salon, lấy một tư thế nhìn hết sức trái quấy mà ngồi dưới ánh mặt trời ngủ ngon lành.

Tóc của Đường Cẩm rõ ràng đã được nhuộm qua, để lộ ra tóc ánh màu nâu nhàn nhạt, người mặc quần áo có sắc màu ấm, dung nhan khi ngủ nhìn dưới ánh mặt trời giống như một thiếu niên vẫn chưa biết gì về cuộc đời.

Tề Ngộ bất đắc dĩ xoa đầu của anh, muốn đem Đường Cẩm ôm đến phòng ngủ ở trên lầu hai, động tác cố gắng nhẹ nhàng hết mức nhưng vẫn làm đánh thức Đường Cẩm.

"Đường Đường, phải ngủ trên giường mới ngủ ngon được chứ."

Đường Cẩm không quạu do bị đánh thức, chỉ là vẫn đang ngái ngủ, nghe lời nói của Tề Ngộ mới ngẩn người trong vài giây rồi mới có phản ứng lại, ngoan ngoãn gật đầu.

Anh mò mẫm bàn chân trên sàn để tìm dép có đầu thỏ trắng để mang vào. Thế nhưng Đường Cẩm ăn no xong đã bò ngay lên trên ghế sa lon, đầu thỏ bông của đôi dép vừa vặn lại quay ngược hướng về phía bàn chân Đường Cẩm.

Cái chân cứ đang mò mẫm của Đường Cẩm xỏ vào mấy lần vẫn không xỏ đươc vô trong đôi dép bông, ngón chân mỗi khi thọc vào đều thọc vào đầu thỏ.

Đường Cẩm tức giận đến nặng nề than một tiếng hừ lạnh lùng, nhấc chân lên đạp vào con thỏ trắng như muốn tức giận. Tội nghiệp cái đầu thỏ bông vốn rất tròn trĩnh bị anh dẫm lên đến dẹp lép, mặt thỏ bị biến dạng thành mặt dẹp như bánh mì .

Tề Ngộ ở một bên cười đau cả bụng, đã thấy Đường Cẩm đúng là cứ thể chỉ mang mỗi lớp vớ mỏng đi hết mấy bước trên mặt đất, vội vã xách theo đôi dép đuổi theo anh. Đường Cẩm sợ lạnh, nếu như chân bị lạnh thì làm sao bây giờ.

"Đường Đường, " Tề Ngộ ở trước mặt Đường Cẩm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dụ dỗ nói, "Nhấc chân của anh lên, để em xỏ dép vào cho anh."

Đường Cẩm đem mặt vùi vào trong gối ôm, ngáp một cái, nghe lời khẽ nâng chân trái lên, lòng bàn tay Tề Ngộ đệm ở dưới chân của anh, nhanh tay xỏ đôi dép thỏ bông trắng vào chân anh.

Đường Cẩm buồn ngủ cứ gật gù người, đứng cũng không vững nữa.

Tề Ngộ đứng lên, rút cái gối ôm Doraemon của anh ra, lúc Đường Cẩm ánh mắt vẫn còn mê man, đem hai tay người này vòng qua ở trên cổ mình, lòng bàn tay nâng mông Đường Cẩm lên, mặt đối mặt ôm người vào lòng.

Mới đi ra khỏi phòng chưa được mấy bước, Tề Ngộ đã nhận ra Đường Cẩm cũng không có vòng chân của anh qua lưng hắn, nên cặp chân dài vẫn đang lê ở trên mặt đất, người nằm úp sấp trong lồng ngực đang rầm rì vì khó chịu trên vai hắn.

Tề Ngộ buộc lòng phải dừng lại, đổi động tác, móc đầu gối của Đường Cẩm vào chỗ khuỷu tay của mình, lần nữa nâng mông Đường Cẩm bế cả người anh lên.

Không nghĩ tới cậu Hai nhà họ Đường cơ thể lại mềm dẻo đến thế, cả người gập vào bị Tề Ngộ ôm trong ngực mang lên lầu, thế mà vẫn có thể ngủ thoải mái được.

Đi vào đến phòng ngủ, Tề Ngộ phát hiện với tư thế này hắn cũng không có cách nào để đem Đường Cẩm đã ngủ say thả lên trên giường, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người mình, ngã xuống giường cùng với cả người Đường Cẩm. Chân của anh kẹp ở bên hông hắn, cánh tay vẫn đang níu cổ của hắn không chịu buông ra.

Tề Ngộ bị Đường Cẩm hoàn toàn ỷ lại như thế, từ trong đó cảm thấy sự an tâm và tĩnh mịch .

Hắn cuối đầu ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của Đường Cẩm, cảm giác trong lòng vừa chua xót lại đang căng ra, rõ ràng không ăn kẹo mà trong miệng vẫn tràn đầy vị ngọt, trong buồng tim giống như có hàng ngàn vạn con bướm đang làm rối loạn bên trong, như có vật gì muốn chui lên từ dưới đất, trong lòng có một cành cây đâm chồi muốn nở hoa.

Lông mi Đường Cẩm đột nhiên run rẩy, con mắt hé mở một chút.

Tề Ngộ còn tưởng là đã làm gì ồn nên đánh thức anh, đã thấy Đường Cẩm kéo kéo cái chăn ra, thò người ra để kề sát vào mặt của Tề Ngộ, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của hắn một cái, "Cảm ơn em"

Đã khoan dung với tôi, sưởi ấm cho tôi.

Rõ ràng đã buồn ngủ đến mờ mịt đầu óc, thế mà Đường Cẩm vẫn nhếch khóe môi, tặng cho Tề Ngộ một nụ cười thương hiệu của Đường Đường.

Món ngọt và ánh mặt trời.

Nụ cười này ở trong lòng Tề Ngộ đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.

Có lẽ là bầu không khí quá tốt, có lẽ là ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, có lẽ là duyên phận tình yêu đã thật sự tới gõ cửa.

Rất nhiều năm sau khi bọn họ đã bên nhau rất lâu, lâu đến mức nét đẹp của Đường Cẩm đã không còn, thì nụ cười này vẫn lưu lại ở nơi sâu trong ký ức của Tề Ngộ chưa từng phai màu.

Này gọi là vị yêu thuở ban đầu hắn đã từng nghe.

Đồng hồ tích tắc chạy về phía trước, Đường Cẩm vừa hôn lên xong đã lại rơi vào trạng thái ngủ say. Tề Ngộ vẫn thấy tỉnh táo căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chờ đến lúc hoàng hôn đã qua.

Tiếng tim đập mạnh quá!

Mày đập gì mà đập mạnh thế! Tề Ngộ oán hận nghĩ, mày ngoại trừ chuyện đập mạnh ra thì còn biết làm gì! Lỡ đánh thức Đường Cẩm thì làm sao bây giờ!

Hắn ngẫm lại về nụ hôn thuần khiết kia, hơi thở của Đường Cẩm, gương mặt của Đường Cẩm, nụ cười của Đường Cẩm. . . hô hấp Tề Ngộ bỗng cứng lại, giơ tay lên che hết mặt mình, chỉ để lộ ra ngoài lỗ tai đã đỏ chót lên.

Thôi thế là xong đời mình rồi. .

Tề Ngộ nghĩ, mie nó chứ thế này ai mà chịu được! ?

[ Lời của tác giả: ]

Tôi cho rằng tuyến tình cảm tiến triển của tôi đã sắp đạt đến độ rất ư là phi logic rồi, thế mà hóa ra các cô còn nhanh hơn tôi? ? ? Có phải ở trong lòng các cô bọn họ đã ở cùng một chỗ hay không? (;;;;;°∇°)

Lời editor: Hời ơi Ngộ Ca soft quá, mình edit mà quắn quéo theo độ moe của Đường Đường và độ chiều chồng vô địch của Ngộ Ca TT___TT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Chồng “Chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook