Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Chương 25

D4C

24/07/2020

Edit + beta: Linxu

Ninh Trí và Vương Dao vừa ra khỏi tòa nhà thì di động của Vương Dao lại vang lên, cô nàng nhận cuộc gọi với vẻ mặt đời không tình thương, chỉ nhìn nét mặt này thôi Ninh Trí cũng rõ cuộc hẹn tối nay của cả hai lại ngâm nước nóng thêm lần nữa.

Quả nhiên, cúp điện thoại xong Vương Dao áy náy nói: – Có nhiệm vụ đột xuất, tôi phải sang Mỹ công tác, buổi tụ hội của chúng ta lại phải chuyển sang lần sau. Đúng rồi, nếu bà cũng tham gia Met Gala thì tụi mình có thể hẹn nhau ở New York luôn.

– Để tôi xem xem. – Ninh Trí vừa bay về nước không đến một tuần, giờ lại bay qua đó, lần này cô có hơi do dự.

– À còn chuyện này nè, tôi nói bà nghe năm nay tổng biên tập bên tôi quyết định không mời minh tinh nào sất, có mời ai đi nữa cũng làm mất lòng mấy người còn lại thế là dứt khoát bỏ luôn. Chị ấy bảo biên tập tụi tôi cứ thống nhất xử lý nói là không biết, sao nào có thương hiệu mời thì đi. – Vương Dao nhún vai – Lại nói chẳng có nhiếp ảnh gia thời trang nào biết các cô ấy cả vậy mà chẳng hiểu sao cô nào cô nấy đều thích tham gia hoạt động nước ngoài.

Ninh Trí cười cười từ chối cho ý kiến, sau khi hai người chào tạm biệt nhau cô định đón một chiếc taxi về nhà thì di động vang lên.

Bước dọc theo con đường đêm, cô vừa đi vừa nghe điện thoại: – Alô.

– Em xong việc chưa? Có cần anh sang đón không?

– Anh đổi nghề sang làm lái xe riêng à.

Nói xong câu này cô nghe giọng nói bên kia điện thoại truyền tới mà như tiếng nói truyền từ bên cạnh, cô kinh ngạc quay đầu nhìn, Thẩm An Chi lái xe chạy chầm chậm đến bên cô, cửa kính hạ xuống anh nghiêng người nói:

– Đúng vậy, anh không chỉ làm trợ lý mà còn kiêm luôn lái xe riêng của em.

Ninh Trí cong môi cười rồi mở cửa lên xe. Cửa kính xe từ từ kéo lên, Thẩm An Chi khẽ hỏi: – Em xong việc muộn quá, tối nay có tính làm gì không?

– Vốn định đi thưởng thức vài ly rượu với cô bạn ai ngờ cô ấy lại bị réo đi công tác mất.

Thẩm An Chi vừa lái xe vừa trả lời: – Nói đến địa điểm uống rượu anh có biết một nơi rất tốt, em muốn tới không?

– Được thôi – Ninh Trí nhìn một bên mặt đầy vẻ đứng đắn của anh nói.

Xe chạy thẳng một đường đến một tiểu khu cao cấp trong trung tâm thành phố, qua kiểm tra của bảo vệ rồi trực tiếp chạy vào ga ra.

Đến lúc này Ninh Trí cũng hiểu nơi uống rượu rất tốt trong miệng anh là nơi nào, cô châm chọc: – Như ý anh nói thì chỗ tốt đó chính là nhà anh đấy hả?

Vẻ mặt Thẩm An Chi bất biến, cong môi cười: – Không sai, em đoán đúng rồi.

Ninh Trí hết biết nói gì với năng lực mặt dày mày dạn của anh, Thẩm An Chi lén quan sát vẻ mặt cô, rất tốt, không giống đang giận thế là anh hùng hồn nắm tay cô vào nhà.

Nhà Thẩm An Chi được trang hoàng khá giản lược, mang hình thức Bắc Âu cực giản chung chung đang phổ biến đương thời, rộng rãi mà đầy phong cách.

Anh vào phòng bếp mở chai rượu đỏ, đưa ly rượu cho Ninh Trí đang ngắm phong cảnh bên cửa sổ sát sàn.

Ly rượu chạm nhau vang lên âm thanh lanh lảnh, Ninh Trí nhấp vài hớp, vừa cúi đầu đã thấy kịch bản anh xem dở trên bàn trà: – Trước khi nhận vai diễn các diễn viên đều sẽ xem kịch bản à?

– Không hẳn, điều này còn tùy thuộc vào địa vị của từng diễn viên, diễn viên có địa vị cao thì có thể chọn kịch bản thậm chí còn có quyền chỉnh sửa kịch bản, đại bộ phận còn lại thì được nhận vai nào thì diễn vai ấy, thời kỳ đầu anh không được tự do chọn vai đạo diễn phân sao mình làm vậy.

Thấy cô có vẻ thích thú Thẩm An Chi bèn tán gẫu chuyện trong đoàn làm phim với cô.

Hai người ngồi xuống sofa, Ninh Trí tiện tay lật kịch bản: – Bộ phim này nói về chuyện gì ?

Thẩm An Chi rất thích kịch bản này, ngồi dậy thao thao bất tuyệt với cô:

– Kịch bản này rất có ý nghĩa, chủ yếu kể về chuyện một cậu con trai 23 tuổi bị bệnh nan y, trước lúc chết anh ta xuyên về thời điểm ba anh ta 23 tuổi, hai cha con cùng tuổi, bọn họ cùng thức trắng đêm xem World Cup, đi đá bóng, nhưng điều kích thích nhất là tại điểm nếu người cha biết rõ một ngày nọ trong tương lai đứa con trai của mình sẽ chết thì liệu ông ấy có còn nghênh đón sinh mệnh này không ?

– Có chất kỳ ảo, thấp thỏm đa nghi, lại có tình thân giữa cha con, trong môi trường xốc nổi ngày nay, một câu chuyện ấm áp kiểu này có thể gợi ra sự đồng cảm từ khán giả, trực giác của anh nói cho anh biết bộ phim này sẽ có doanh thu bán vé cực cao.



Ninh Trí tựa vào sofa ánh mắt vẫn dừng trên mặt anh, có đôi khi cô không nhịn được phì cười, cô hỏi: – Vì sao anh lại muốn làm diễn viên, đóng phim thú vị thế à ?

Vừa nhắc tới vấn đề này Thẩm An Chi liền yên tĩnh. Anh qua chỗ Ninh Trí ngồi, cũng tựa vào sofa, nhìn cô trả lời: – Lúc anh học trung học, có lần họ hàng nhà anh tới chơi, họ đã lâu không gặp anh mà trẻ con vốn lớn lên rất nhanh thế nên họ hàng anh không nhận ra anh là ai cả. Vừa lúc hôm đó ba mẹ anh không có nhà thế là anh bày trò đùa dai, con trai tuổi mới lớn mà.

Ninh Trí bị câu chuyện của anh gợi lên lòng hiếu kỳ, dùng ánh mắt hỏi anh sau đó thế nào?

Thẩm An Chi chống tay lên sofa nghiêm túc nói: – Em muốn nghe kể chuyện hẳn nên trả tiền cọc trước chứ nhỉ?

– . . . – Ninh Trí im lặng nhìn anh tỉnh bơ.

Cuối cùng Thẩm An Chi giơ tay đầu hàng: – Được rồi, được rồi, anh không nên phá hoại không khí như vậy, nghe anh nói hết. Lúc họ hàng anh hỏi anh, cháu có phải Thẩm An Chi không, anh bảo với họ anh là bạn học của Thẩm An Chi, còn bạn ấy thì ra ngoài mua đồ rồi. Bọn họ cũng chẳng hỏi thêm gì thế là anh tiếp đón bọn họ, kết quả tới tối ba mẹ anh về mọi chuyện mới được làm rõ ràng. Họ đều bảo đã bị anh lừa rồi.

– Từ đó trở đi, anh cũng biết được thiên phú số một của mình, đó là kỹ thuật diễn, có lẽ là mánh khoé bịp người, ừ mà diễn viên vốn phải lừa được khán giả. Nếu thật cần thiết thì chỉ một giây thôi anh cũng có thể trở thành bất kỳ ai khác.

– Anh chưa từng bị nhập vai quá lố hay diễn không thành hình khi nào à ?

Thẩm An Chi dựa sát vào cô thì thầm bên tai cô: – Có, anh mụ mị trong vai diễn bạn trai Ninh Trí, nếu có thể anh thật muốn vai diễn này được thăng cấp, làm phong phú thêm các thiết lập cho vai này.

Giọng anh liên tục len lỏi vào tai cô, Ninh Trí mẫn cảm nghiêng người muốn cách xa anh nhưng lại vô tình rơi vào vòng ngực anh.

Anh vùi đầu sau gáy cô, ngửi được hương rượu đỏ hòa trộn với hương vị nhàn nhạt trên người cô, tất cả làm anh say mê khàn khàn nói:

– Anh không hoàn hảo như hình tượng trên TV, anh cũng có khuyết điểm nhưng anh muốn gửi cho em một tình yêu hoàn mỹ.

Ninh Trí ngồi yên thản nhiên nói: – Không có tình cảm nào là hoàn mỹ, em thích anh không phải vì vỏ bọc bên ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, hương rượu đỏ phiêu trong không khí, đôi mắt anh dần dần thấm đậm:

– Em biết không, anh là fan hâm mộ của em, anh thường hay nhìn ảnh em rồi nghĩ, lúc em ở bên bạn bè em là người ra sao, cuộc sống riêng của em thế nào, khi vui em sẽ làm gì. . .

Giọng Thẩm An Chi càng lúc càng thấp. Lúc ánh mắt Ninh Trí tiếp xúc với ánh mắt anh cô không thể duy trì vẻ bình tĩnh này nữa, chỉ nói thầm: – Anh là đồ ngốc à.

– Lúc tức giận trông như thế nào. . .

– Điều quan trọng nhất mà anh rất muốn biết đó là —— – Anh nắm cổ tay Ninh Trí đè cô xuống sofa, cúi đầu nhìn cô ánh mắt sáng quắc:

– Trông em sẽ thế nào khi làm tình?

Ninh Trí như bị rắn cắn, vội giãy người ra, nét mặt cũng thoáng chút bối rối, cô nghiêng đầu khẽ cắn môi dưới, anh duỗi ngón tay ngăn cô tự cắn mình.

– Đừng cắn.

Cô quay đầu lại đôi mắt ướt át: – Em hỏi anh, anh có sống chung với ba mẹ không ?

Đối với câu hỏi không đầu không đuôi của cô, Thẩm An Chi thành thật trả lời: – Anh sống một mình.

– Nếu thế anh còn chờ gì, em muốn chắc chắn chúng ta sẽ không bị cắt ngang thêm lần nữa, chẳng nhẽ anh còn muốn trải qua chuyện xấu hổ như vậy thêm vài lần?

Ninh Trí vừa nói hết lại kinh hô lên, Thẩm An Chi ôm cô đi lên lầu hai.

#

Qua vài ngày, lão Triệu tới nhà Thẩm An Chi tìm anh đi quay phim thử, vừa vào khu nhà đã liếc thấy chỗ cổng vòm nhiều thêm mấy đôi giày nữ, tim anh xém rớt, đi vào trong nhà chỉ nháy mắt thôi anh đã cảm giác được không khí trong cái nhà này chênh lệch khá nhiều so với thời tên kia còn độc thân, anh đứng tại chỗ quan sát một vòng.



Thẩm An Chi đi xuống từ lầu hai, vừa đi vừa cài khuy áo sơmi, lão Triệu trộm thấy cái bộ này của anh, chua giọng: – Trên mặt cậu tràn ngập bốn chữ.

– Cái gì ?

– Mặt mày hớn hở. – Châm chọc xong lão Triệu hỏi anh: – Ninh Trí ở chung với cậu rồi hả? Người đâu rồi? Anh đây không muốn nhìn phải việc không nên nhìn đâu đấy.

Thẩm An Chi xếp nếp cổ tay áo: – Cô ấy không có ở nhà, cô ấy đi tham gia Met Gala rồi.

Thấy thế lão Triệu thở phào nhẹ nhõm, anh và Thẩm An Chi đi thang máy xuống ga ra, sau khi lên xe bảo mẫu Thẩm An Chi lấy điện thoại xem thì thấy trên weibo có rất nhiều người đang @anh, anh nhấn xem xong liền cười hí hửng.

Lão Triệu nhìn cái bản mặt cười ngây dại của anh mà chẳng hiểu gì, nhìn sang trợ lý cậu chàng bèn đưa ipad cho anh xem, hot search weibo trước mắt lại thay đổi.

Hiếm khi Ninh Trí đăng weibo, gửi kèm một bức ảnh, ảnh chụp đồng hồ giờ quốc tế, đồng hồ báo giờ biểu hiện là giờ Bắc Kinh còn thêm caption —— [Có chút nhớ]

Mặc dù không nói rõ nhưng người hâm mộ bên dưới đều bắt đầu sôi nổi học suy diễn như trinh thám, giờ Ninh Trí đang ở Mỹ, Thẩm An Chi thì ở trong nước, hai người cách xa nhau, vậy ta rút ra một kết luận, weibo này là Ninh Trí đang bày tỏ tình cảm trong im lặng, nhớ Thẩm An Chi rồi.

Người hâm mộ còn đương đắm chìm trong chương trình thực tế của hai người, đương nhiên không buông tha những dấu vết để lại này, dồn dập @Thẩm An Chi, bạn gái anh nhớ anh kìa.

Lão Triệu vểnh miệng, lên weibo riêng của anh chia sẻ bài viết này —— [ Nhớ ai? (dấu hỏi. jpg) ]

Status này vừa lên người hâm mộ của Thẩm An Chi đều bùng nổ, người đại diện của anh cũng trích dẫn weibo Ninh Trí, cái này rõ rồi đấy.

Thẩm An Chi đang định gửi bình luận thì phát hiện Ninh Trí đã xóa bài viết kia, chỉ còn lại phần bình luận của fans, anh tức khí trừng mắt lão Triệu, lên án lão làm trò lố. Khó khăn lắm Ninh Trí mới vặn dây cót cho weibo lên lại nhanh chóng xóa mất, thời khắc trọng yếu như vậy chứ.

Lão Triệu cười đắc ý, vênh mặt tỏ vẻ “Chú mày làm gì được anh”.

Xe bảo mẫu chạy gara ngầm, địa điểm quay phim thử được chọn lần này là ở công ty của đạo diễn, Thẩm An Chi thu hồi thái độ thờ ơ, lên tinh thần đối mặt với việc quay thử. Trong thang máy họ gặp thêm vài diễn viên nam cũng đi tham gia quay thử, nếu đã mang quan hệ cạnh tranh vậy hai bên cũng không cần tỏ vẻ thân thiện thái quá, khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi là được.

Thang máy, Thẩm An Chi và lão Triệu đi ở sau bọn họ, nghe họ nói chuyện.

– Nghe nói Thi Lạc cũng được nhét vào danh sách quay thử, lộ chuyện thế kia mà cậu ta còn muốn diễn, mặt cũng đủ dày. – Nam diễn viên kia quay đầu lại như muốn tìm kiếm sự tán thành:

– Thẩm An Chi, anh thấy thế nào ? Cùng quay thử với người như thế chẳng phải đang làm nhục chúng ta sao ?

Chẳng lẽ vì thế mà anh phẫn nộ không muốn diễn thử hả anh bạn, Thẩm An Chi im lặng nghĩ xấu. Trên mặt lại lạnh nhạt trả lời:

– Chuyện này không liên quan tới tôi, song minh tinh vốn là nghề cần phải mặt dày mày dạn. . .

– Nói rất đúng.

Thẩm An Chi còn chưa nói xong đã có người vỗ tay đi tới từ sau lưng, Thi Lạc nhìn nam diễn viên kia nói:

– Có người muốn hẹn hò với fan hâm mộ trẻ tuổi xinh đẹp mà chẳng được kia, haiz, ai bảo mục tiêu của anh ta là tầng lớp các dì các mẹ kia chứ.

Lão Triệu nhịn không được muốn phì cười, nhìn lại nam diễn viên kia, anh ta bị chọc tức không nhẹ nhưng không dám làm ầm lên chỉ có thể xoay người rời đi.

Thi Lạc đắc ý hả hê nhìn người nọ rời khỏi, liếc nhìn Thẩm An Chi: – Nếu Showbiz có giải thưởng tố chất, tôi nhất định sẽ trao giải này cho anh.

Nói xong anh ta rời đi.

Lão Triệu nhìn bóng lưng Thi Lạc vuốt cằm nói:

– Sao cậu ta được tới diễn thử nhỉ? Tài nguyên trong tay người đại diện cậu ta không trâu được vậy, chả nhẽ là mẹ Giang Vi kia. . . – Anh nhìn sang Thẩm An Chi.

– Có thể là thế. – Ánh mắt Thẩm An Chi hơi trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook