Ẩn Sĩ

Chương 2: Á quỷ 2

Lê Thanh Tùng

19/10/2018

Đến tối, cả đoàn năm người băng qua đồng hoang về nhà ông mình, nhà ông mình không phải nằm ở trong làng mà phải đi qua một cánh đồng nữa mới tới, đến nơi, cụ Nhĩ lấy chiếc La bàn ra, ngắm nghía một chút rồi quay lại dặn dò từng người.

– Ấm khí nặng quá! Giờ tôi chưa xác định được vong tà nó tập trung đến mức nào. Theo tôi thì ta nên kết Bắc Đẩu trận- tôi và sư đệ mỗi người hai cung, chú T với hai đồ đệ tôi mỗi người một cung! Bắc Đẩu tinh chủ tử, là vong hồn chi chủ- kết trận này để mượn tử khí tránh đi Quỷ Nhãn của Á Quỷ, rồi sau đấy theo sách cũ mà làm.

Mọi người gật gật đầu, ông mới hỏi cụ Nhĩ:

– Thưa cụ, con không biết pháp, chỉ là người thường, kết trận liệu có ảnh hưởng lắm không?

– Chú không cần boăn khoăn gì! Chú tuổi Dần, tôi sẽ sắp cho chú chủ vị Thiên Y- chỉ cần giữ vững tinh thần, không nên lo sợ phá vỡ vị trí, thì chắc chắn không có bất cứ thương tổn gì cả.

Rồi cụ Nhĩ xoay xoay La Bàn, đi vòng vòng quanh nhà, nhìn ngắm nhà mình một chút rồi ấn định từng người vào chỗ riêng, Bắc Đẩu trận bàn có 7 vị, năm người đứng một chỗ, còn hai vị trí thì cụ Nhĩ để ở đấy chiếc La Bàn, một vị trí thì sư đệ cụ để lại một cái thước lớn. Vừa bày xong trận thì cụ Nhĩ tung nắm đậu ra, trong ánh mắt kinh ngạc của ông mình hạt đậu dần dần run rẩy rồi bay tà tà mặt đất ngang eo người lớn, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, cụ liền chỉ tay vào nhà rồi hét:

– Càn chi Thiên, Thiên tựa Thương Khung. Khôn vi Địa, Địa như Huyền Hoàng. Linh Khí quy Thiên, Ám khí trầm Địa. Tát Đậu thành Binh, Hào khí ngang Vân, kết lập Xã Đàn, pháp lập tựa Thiên Võng. Tế Trời, Tế Linh Khí, triệt Ám Khí. Thái Vi pháp lệnh, phán quyết: Sát Sát Sát!!!

SAu ba tiếng Sát của cụ, Đậu Binh tiến thành một dòng lũ lao vào đất nhà mình, đa phần lao vào cây Dầu, rồi bỗng nhiên lúc đấy gió lạnh thổi lên, thổi tắt hơn một phần ba nến mà cụ Nhị thắp lúc đọc lệnh. Rồi một tiếng the thé vang lên:

– Phá hỏng chuyện của tao… Tao vặt đầu từng thằng…

Rồi từ cây Dầu lao ra một bóng đen, mắt nó sáng rực như đèn, cao lêu nghêu, miệng há rộng đỏ lòm như máu, vừa cười méo xệch miếng lại vừa nghiến răng kèn kẹt. Nó lom lom nhìn vào từng người, rồi đưa tay với sang bên người nó. Là xác một con dê lớn, không trách dạo này hàng xóm mất nhiều súc vật, lợn gà, chó không kể, mà mất cả một số súc vật lớn như Dê, nghé nữa. Cụ Nhĩ thấy thế giật mình, nhưng vẫn quát lớn:

– Quỷ nơi nào há lại dám hoành hành như vậy! Chết là hết, lại dám quanh quẩn làm hại sinh linh, không muốn Luân hồi nữa chăng?



– Câm mồm, thằng nho già! Còn dạy tao, chết hết đi…

Nói rồi nó vung tay lên, ném xác con dê về phía cụ Nhĩ, lại tiếp tục vung tay lần nữa, nó tựa như biến thành làn khói, bây về phía Đạu Binh, mõi lần lao đến phía đám Đậu, tuy đều bị giữ lại nhưng ánh sáng của đậu yếu đi rất nhiều. Vừa lao nó vừa cười khe khé:

– Chết hết đi…tao giết hết…giết hết.

Ông mình thấy thế sợ hãi lắm, nhưng vẫn cố đứng nguyên vị trí, lúc này cụ Nhĩ mới quay sang nói lớn:

– Sư đệ, nhanh tay! Quỷ này hút được tam thực khí, hút đủ huyết khi Bò, Lợn, Dê rồi, không sợ dương khí nữa! Giúp tôi nhanh!

Lúc này sư đệ của cụ Nhĩ mới cười nhạt, nhếch môi cười khẽ, rồi phất phất tay, từ tay áo cụ mới bay ra một đoàn khói nhạt- mờ mờ ảo ảo, bay về phía trận chiến phía trước, nhưng đoàn khí vụ này không lao về phía con quỷ Dầu, mà lao về phía đậu binh, nhất thời âm binh đã yếu thế không chịu nổi nữa, tan tác như gianh. Cụ Nhĩ lúc này tâm thần tập trung vào Đậu binh, binh vỡ thì tướng cũng phải chịu ít nhiều, cụ liền run rẩy, phun một nhúm máu ra, vẻ mặt nhợt nhạt không thể tin được quay sang nhìn cụ kia:

– Sư đệ, cớ ra làm sao?

– Sư huynh, vô độc bất trượng phu! Trao pháp quyết mà sư phụ trước khi quy trần đưa cho tôi, nếu không… Nói đến đây cụ kia cười một lần nữa, ánh mắt loe lói lên, lại phất tay một lần nữa, con quỷ kia tỏ vẻ sợ sệt, lùi dần rồi tiến đến cạnh lão, ra vẻ rất cung kính, đến bấy giờ thì ai cũng đã rõ, thì ra lũ chúng nó ủ mưu, làm ra tuồng kịch để ám cụ Nhĩ một kích:

Cụ Nhĩ nét mặt bệnh tật, run rẩy không đứng vững, con hai vị đồ đệ của cụ thì cứ đứng ở vị trí cũ quay cuồng đâm chém vung tay không thôi, riêng ông tôi thì không có việc gì, có lẽ lão kia cảm thấy ông mình là người thường, chẳng có tác dụng gì nên cũng lười chả thèm ra tay. Cụ nhìn lão một lúc, hỏi lớn:

– Là mi dùng pháp giúp con Quỷ này thu huyết khí, áp đi linh thức của Thổ Địa, Thành Hoàng, từ từ tu luyện?



– Phải, năm năm rồi... Nếu không phải thằng này xây nhà nơi này, tôi há phải làm gấp gáp thế? Nhưng mà nhờ nó, tôi mới có cơ hội lấy mạng sư huynh chứ…

Nói rồi lão cười rộ lên, vẻ mặt ánh mắt có vẻ thỏa mãn lắm, rồi liên tục vuốt râu, nhìn về phía cũ Nhĩ. Ai ngờ lúc này con Quỷ bên cạnh lão mới đưa tay đâm lão một cái xuyên từ bụng qua lưng. Lão giật mình, đau đớn nhìn xuống, bàn tay đen xì của con quỷ mới xoắn mạnh một cái nữa, hoàn toàn làm vết đâm loang rộng ra, rồi kéo một cái nữa, móc tim của lão ra. Cuối cùng lão chỉ kịp trợn mắt lên rồi ngã xuống đất, trào máu, chết không nhắm mắt. Con Quỷ cầm tim lão, hít hà mấy cái rồi vứt toạt vào miệng rộng đầy máu, nhai nhóp nhép:

– Tim người…Người…tao muốn ăn…

Lão chết thì ảo thuật che mắt hai học trò cụ Nhĩ mất hẳn, hai học trò cụ sực tỉnh lao lại, chỉ cần nhìn họ cũng hiểu điều gì xảy ra, một người căm giận nói:

– Không ngờ sư thúc hắn dám đi theo con đường dưỡng quỷ, ai ngờ người tính không bằng trời tính! Quỷ kế đa đoan, tin lời quỷ, thà rằng tự tìm chết…

Bấy giờ con quỷ đứng yên như đang cố hấp thụ tim lão sư đệ, thì mở to mắt ra, từ mắt nó chảy ra một dòng mắt màu đỏ sậm, tanh tưởi khôn cùng, nhe lớn hai hàm răng ra, nó cười khàn rồi lao vụt lại phía đám người. Một vị đồ đệ cụ Nhĩ mới ôm ngang eo ông ngoại tôi, chạy vụt ra ngoài, số là cụ Nhĩ thấy bất ổn liền nói nhỏ với vị ấy, tí nữa liệu căm gắp mắm, thấy khó là lui, bảo kê ông nên đi trước, nếu không mạng người khó giữ.

Cụ Nhĩ và người đệ tử còn lại tiếp tục đứng bắt quyết, tay liên tục tạo thành pháp ấn, rồi lầm nhầm tung về phía con Quỷ. Sau đấy mọi chuyện không rõ ra sao, nhưng nghe ông ngoại thuật lại thì đi băng qua cánh đồng vẫn nghe tiếng gào tú, tiếng ấm ấm như đốt pháo.. Mãi tận gần sáng, cụ Nhĩ cùng đồ đệ cụ mới về nhà, ai đấy đầu tóc rối bù, mặt tái nhợt đi như mất máu, cụ Nhĩ vừa ngồi xuống đã thở dốc rồi nói:

– Lần này gặp may, mang được thân già về, tôi tưởng tôi không qua nổi đêm nay nữa, nhưng con Quỷ này cũng xổng mất rồi, không thể bắt được. Lần này phúc không bằng họa rồi, tôi phỏng đoán nó tu dưỡng an ổn, lại về làng mình thôi….

Ông ngoại nghe thế sợ lắm, xin cụ Nhĩ nghĩ cách giúp cho. Cụ cũng chỉ thở hắt một hơi, rồi nói với ông rằng:

– Tôi còn một đứa đồ đệ nữa, là đồ đệ quan môn của tôi, tôi đã nhắn nó. Sau này nếu làng bất ổn, nó sẽ về ngay! Còn chú, tôi khuyên chú chuyển nhà đi, dù gì chú thím cũng có công tác, chuyển vào trong làng có Âm trạch Thành Hoàng, dễ hơn…

Ông tôi nghe thế cũng cảm ơn cụ Nhĩ lắm, rồi mấy hôm sau vay mượn, mua mảnh đất trong làng, còn mảnh đất nhà cũ, ít lâu sau ngôi làng bắt đầu rộ phong trào đào đất sét làm gạch, chỗ đó hóa lò gạch… Chỉ ban ngày mới có người tới, còn ko ai vãng lai cả, riêng gốc cây Dầu vẫn còn- và nó còn gây nhiều chuyện cho làng nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook