Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm Mẹ?

Chương 2: Cuối tuần đụng đụng đụng

Tiêu Lâm

19/02/2018

Bởi vì trong đầu toàn nghĩ chuyện linh tinh, nên trứng gà xào hôm nay bị cháy một ít.

Nhậm Tử Tuyền có chút tội lỗi nhìn cục cưng đang ăn đến vui vẻ, cậu cẩn thận gỡ bỏ phần cháy cho vào bát thằng bé, trước khi ngủ còn cho uống một cốc sữa.

“Nhóc thật hạnh phúc, mặc dù mẹ nhóc chạy mất nhưng nhóc vẫn còn có người hầu hạ…” Tử Tuyền vừa nghĩ lại nở nụ cười, kỳ thật không cần lo lắng, sau này mình đi rồi vẫn còn nhiều người chờ đón thằng bé mà, không biết bao nhiêu người muốn hầu hạ tiểu hoàng đế này đâu.

Ngày mai là cuối tuần hiếm có của cấp ba, sau khi Nhậm Tử Tuyền dụ Tiêu thiếu gia đi ngủ thì vào phòng tắm.

Tắm sạch sẽ một hồi, mọi phiền muộn như trôi đi theo dòng nước, Nhậm Tử Tuyền mặc quần lót thần thanh khí sảng đi ra, phát hiện đèn trong phòng ngủ của Tiêu Trí sáng lên.

“Anh, trở về rồi?” Bởi vì ôm lấy hoài nghi, khi nói chuyện đầu lưỡi Nhậm Tử Tuyền có chút líu lại.

“Ừ.” Tiêu Trí lật tờ báo trên tay, “Buổi chiều ăn gì không?”

Nhậm Tử Tuyền nuốt một ngụm nước miếng: “Đã ăn… Cái đó, anh rể, tôi có việc hỏi anh.”

“Sao?”

Nhậm Tử Tuyền ấp úng nửa ngày mới lên tiếng: “Anh và thư ký của anh… Không có chuyện gì chứ?”

Hỏi ra rồi, hỏi ra rồi… thời khắc phát hiện chân tướng đã tới!

Tiêu Trí quá ba giây mới phản ứng lại được tiểu tử này muốn hỏi cái gì, bật cười nói: “Tử Tuyền, thư ký của anh rể cậu là nam.”

… Cậu tưởng tượng đến chân tướng rất lâu, thế nào lại… khôi hài như vậy?

Mặt Nhậm Tử Tuyền khẽ hồng lên, liền thốt ra ý nghĩ trong đầu: “Buổi chiều giọng nữ trong điện thoại…”

Tiêu Trí để tờ báo xuống, bàn tay to chụp lên trên đầu cậu: “Nghĩ cái gì vậy? Nghĩ chuyện giống như vợ tôi…” Ngừng lại, ngón tay vân vê một lọn tóc ướt bên tai cậu, “Tử Tuyền, cậu thật sự rất giống chị gái mình…”

Nhậm Tử Tuyền cả người cứng đờ.

Không phải lần đầu tiên, anh rể nói lời này.

Đôi khi cậu gần một chút, nếu anh rể nhìn cậu nhiều hơn, thì sẽ duỗi tay qua sờ đầu của cậu, ánh mắt của anh cũng sẽ biến đổi, nhưng thường chỉ trong nháy mắt, mà một khắc này Nhậm Tử Tuyền thật sự không rõ ràng lắm, cảm giác đó đến cùng có đúng là yêu thích đơn thuần của trưởng bối đối với vãn bối hay không.

Cho dù là bên ngoài tình nguyện giả bộ thành dáng vẻ của mẹ trước mặt cháu trai, nhưng mùi vị thay thế này, rốt cuộc vẫn có chút buồn bực, không khó chịu, nhưng cũng không được thoải mái.

Nhậm Tử Tuyền nghĩ đến thành phố và chỗ cha mẹ ở cũng không phải cùng một nơi, một mặt là bởi vì phải giúp anh rể, mặt khác cũng bởi vì thành phố R là một trong những tỉnh trọng điểm, rốt cuộc danh tiếng đủ lớn chất lượng lại tốt, đối với người thi đại học mà nói ở đây tương đương với điểm xuất phát không tệ.

Thế là bên cạnh cậu cũng chỉ có hai người thân, sau này chị gái và anh rể ly hôn, cậu thậm chí không xác định được quan hệ giữa cậu và anh rể còn có tầng thân thích này hay không.

Tay Tiêu Trí đã rời khỏi đầu cậu, bên tai truyền tới giọng nói của anh rể, đem suy nghĩ của cậu kéo về hiện thực.

“Đi lau khô tóc, ngủ sớm chút, ngày mai cùng đi ra ngoài ăn cơm với con trai.”

Vì giả dạng thành một đôi hoàn mỹ nhất, lúc nào cháu trai ở nhà thì Nhậm Tử Tuyền sẽ vào trong phòng ngủ của Tiêu Trí để ngủ, phải biết rằng đứa nhỏ thông minh có lúc sẽ ghi nhớ một việc thật lâu, tỷ như “Hai cha mẹ vì sao phải ở riêng”.

Nhậm Tử Tuyền lau khô tóc nằm chết dí trên giường, kéo một cái chăn mỏng qua đắp lên cho mình, bên cạnh thoảng đến mùi rượu nhàn nhạt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên má anh tuấn của Tiêu Trí ở trong ánh đèn mờ nhạt lộ rõ vị đàn ông nói không nên lời, dưới cổ áo ngủ mở rộng có thể lờ mờ thấy được lồng ngực tinh kiện lại không lộ vẻ cường tráng.

Nam sinh cấp ba lặng yên, rồi mới thật cẩn thận sờ bộ ngực cùng kích thước lưng áo của mình một chút…

Đều là bạch trảm kê(1)!

Ngày hôm sau, Nhậm Tử Tuyền đi theo Tiêu Trí than thở về chiếc T-shirt mới mua.

── mặc dù đúng là kiểu nam, nhưng…



“Anh… Cha thằng nhỏ, sao lại là màu hồng phấn?” Thấy Tiêu Hiểu ở bên cạnh, Nhậm Tử Tuyền vội vàng sửa miệng.

Hai từ “Thân ái” này có đánh chết cậu cũng không gọi ra miệng, thế là hai người thương lượng dùng xưng hô không quá đặc biệt cũng không quá buồn nôn này.

“Không đẹp sao? Tôi thấy rất nhiều… tuổi cậu đều mặc hồng nhạt.” Tiêu Trí không khoan nhượng đem hai chữ “Nam sinh” nuốt trở về.

Đôi mắt to của Tiêu Hiểu lóe lên, rất hiểu chuyện nói: “Mẹ mặc màu gì cũng đều đẹp.” Nghĩ nghĩ, tựa hồ là sợ nói sai cái gì, thế là lại bỏ thêm một câu: “Đặc biệt hồng nhạt.”

Nhậm Tử Tuyền khóc không ra nước mắt tiến vào phòng ngủ thay cái áo T-shirt màu hồng nhạt này, cậu vẫn luôn thấy nam sinh mặc màu hồng nhạt rất ẻo lả, nào ngờ hôm nay cậu cũng phải mặc nó.

Có điều tới buổi trưa vẻ mặt buồn bực rất nhanh biến mất gần hết khi đến công viên.

Trong công viên, Tiêu Hiểu ngồi ở trên vai Tiêu Trí, nhìn thấy ngựa gỗ xoay tròn liền ồn ào muốn chơi.

“Cậu mang nó đi chơi đi.” Tiêu Trí ôm Tiêu Hiểu xuống thả vào trong lòng Nhậm Tử Tuyền.

Nhậm Tử Tuyền mặc dù nhỏ hơn rất nhiều so với Tiêu Trí, nhưng đã sớm qua tuổi chơi mấy thứ đó, thế là nghiêm túc nói: “Cha thằng nhỏ, anh thỉnh thoảng cũng phải chơi với con một chút chứ.”

Luận đến công phu nghiêm mặt cậu sao so được với người đàn ông này, chỉ thấy sắc mặt Tiêu Trí nghiêm nghị, uy nghiêm lãnh đạo lập tức phát tán ra: “Tử Giai, em công tác ở bên ngoài cũng không có bao nhiêu thời gian chơi với con, nên mang con đi chơi đi, gặp dịp cũng không nhiều.”

Tôi X! Nếu gặp dịp không nhiều sao anh không quý trọng đi?

Tiêu Hiểu đứng trên mặt đất níu chân Tiêu Trí, mắt thấy những đứa trẻ khác đều là mẹ dẫn con ngồi lên ngựa, nhân viên làm việc rống lên: “Chỗ ngồi đã đủ! Xin các vị ngồi tốt, cần khởi động rồi!”

Ngựa gỗ xoay tròn chậm rãi khởi động, kết hợp với âm nhạc vui mừng cùng với từng tiếng cười truyền đến.

Thế là Tiêu thiếu gia oa một tiếng rơi nước mắt.

“Ô a a a ── cha mẹ không thích con ──”

Người xung quanh lạ lùng nhìn qua. Nhậm Tử Tuyền ở bên ngoài trong mắt người khác càng giống con trai Tiêu Trí, sao thằng bé này lại gọi là mẹ?

Nhưng nhìn dáng vẻ rất đẹp, có thể là con gái trông giống con trai đi… Quần chúng loạn đoán.

Nhậm Tử Tuyền đổ mồ hôi lạnh trên trán, vội vã che lại miệng Tiêu Hiểu đang khóc nháo, cười giống như bị giẫm lên bảy tấc rắn: “À ha ha ── cục cưng à cha mẹ sao lại không thích con chứ, vòng tiếp theo sẽ mang con đi chơi nha!”

Tiêu Trí quay thân đi, bả vai kịch liệt run rẩy.

Tiêu Hiểu đi gần mười vòng mới thỏa mãn ngồi ở ghế dựa dài ăn kem ly, Nhậm Tử Tuyền bưng má, hi vọng ở đây không ai nhận ra cậu.

“Cha, chúng ta đi chơi xe đụng đi!” Tiêu Hiểu ăn xong kem ly cực lực tiến cử một trò vận động nguy hiểm.

“Không được, con quá nhỏ, trò đó có quy định tuổi tác, bảy tuổi mới có thể chơi.”

“A? Vậy, vậy…” Thằng bé nắm chặt lấy đầu ngón tay đếm số, “Còn có bốn năm?”

“Ừ.” Nhậm Tử Tuyền nói leo.

Tiêu Hiểu ủ rũ cực độ cúi đầu xuống, Nhậm Tử Tuyền mới thở ra một hơi, bả vai đã bị người vỗ, phía sau vang lên tiếng cười sang sảng ──

“Ôi chao! Thì ra không chỉ mấy người chúng ta đi chơi công viên này!”

Cả người cậu cứng ngắc, giống như người máy giật giật quay đầu qua, nhìn thấy một đám bạn học.

Tiêu Trí không vết tích mà đem Tiêu Hiểu cách xa một chút.



“Đại Đầu? Các cậu sao cũng ở đây?” Nhậm Tử Tuyền thực tự nhiên làm ra vẻ kinh ngạc.

“Sắp đến kỳ thi nha, đến thư giãn tinh thần thôi,” Một đám trai gái thanh niên đi đến cũng đều sáng mắt, cười rộ kéo Nhậm Tử Tuyền từ trên ghế dựa dài lên, có người lấy khuỷu tay đẩy vai cậu, “Bọn này đang định đi chơi xe đụng, thế nào, cùng đi?”

Nam sinh rất dễ dàng bị kích thích xúc động, đặc biệt có bạn bè ở đây, mặc kệ chuyện to nhỏ cũng đều muốn quyết đấu phân cao thấp.

Trong không khí đã khuếch tán lên loại mùi vị có tên là cạnh tranh. Học sinh ở tỉnh trọng điểm bình thường trên phương diện học tập thì dù là ngấm ngầm hay minh bạch cũng không thiếu việc hơn thua, mặc dù không đến nỗi vỡ đầu chảy máu nhưng cũng tính là nồng đậm khói thuốc, hơn nữa nữ sinh cũng cùng đi, Nhậm Tử Tuyền đã muốn đáp ứng ra miệng.

Trước một giây bày tỏ “Không vấn đề”, cậu quay lại… liếc Tiêu Trí cùng Tiêu Hiểu một cái.

Tiêu Trí khẽ gật đầu.

“Ngơ ngác cái gì, đi nhanh lên!” Triệu Đại Đầu khoác vai Nhậm Tử Tuyền.

Mắt thấy mẹ bị một đám địch thủ không rõ lôi đi, tiểu gia khỏa từ trong lòng cha vùng vẫy muốn đuổi theo.

“Đừng lo lắng, những người kia là bạn của mẹ con,” Tiêu Trí kéo thằng bé trở về, “Con không thể chơi xe đụng, để mẹ chơi thay con được không?”

Tiêu Hiểu gật gật đầu nhỏ.

“Ài, tớ đây chọn xe màu hồng,” Xen lẫn với người cùng tuổi Nhậm Tử Tuyền lập tức khôi phục bản sắc nam nhi, dùng đại ma chỉ vỗ vỗ ngực, “Ai đi theo tớ?”

“Tớ đi!” Suất ca luôn hấp dẫn người khác, lập tức có nữ sinh nhảy lên xe.

Tiêu Hiểu thở ra một hơi, còn may không phải chú nào lạ ngồi cùng xe với mẹ.

── kịch trong TV có rất nhiều các chú hư hỏng, thân thiết với mẹ quá cũng không tốt.

Bạn học Triệu Đại Đầu của cậu chọn xe màu lam, bên người cũng ngồi một nữ sinh.

Xe vừa khởi động liền bắt đầu đụng nhau, hòa với tiếng thét chói tai của nữ sinh, một đám bạn học không ngừng vỗ tay tụ tập đùa giỡn trầm trồ khen ngợi.

Nhậm Tử Tuyền chuyển một vòng đẹp tránh khỏi việc đụng vào Triệu Đại Đầu trước mặt, tiếp theo cậu tiến lên, đâm thẳng hướng đuôi xe của Triệu Đại Đầu!

“Đông ──!” Xe kia bị đâm lao về phía trước, Triệu Đại Đầu lập tức phanh lại, nữ sinh bên cạnh thét một tiếng.

── kỹ thuật không tệ, sau này có thể dạy cậu đi xe.

Tiêu Trí yên lặng tính toán.

“! ──!!” Bên này Nhậm Tử Tuyền mới đắc ý một chút, xe của mình đã không biết bị cái gì hung hăng đụng phải, nữ sinh bên người “Ôi chao” một tiếng ngã về phía trước, xoa đầu trừng về phía sau.

Một thanh niên ăn mặc như tên côn đồ rõ ràng là kỹ thuật không tốt, đụng nhầm người còn quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Không phục phải không? Còn trừng mắt? Ai bảo chúng mày chắn đường ông? Cút, tránh sang một bên!”

Con trai bình thường dưới tình huống như vậy cũng sẽ không nhẫn nại nuốt xuống, càng huống chi bạn nữ bị ủy khuất, tính khí thương hương tiếc ngọc trời sinh của con trai lập tức chiếm thượng phong, Nhậm Tử Tuyền chuyển phương hướng, trực diện với tên côn đồ.

Triệu Đại Đầu cũng quay xe trở lại, hai bên chạm trán.

── ây, thật thú vị.

Tiêu Trí có chút không tim không phổi nghĩ.

Nhưng Tiêu Hiểu thật ra có hơi lo lắng: “Cha, cái chú tóc vàng kia là người xấu à?”

“À ── không nhất định là người xấu, có điều nhất định là người vô dụng,” Tiêu Trí ra kết luận, “Nếu cục cưng không học thật giỏi, sau này sẽ biến thành dáng vẻ như vậy.”

Tiêu Hiểu lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm Mẹ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook