Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 19: Em là trẻ vị thành niên

Thiên Nguyệt Tuyết

08/06/2016

“Quân trưởng à, em vẫn còn vị thành niên….” Tô Hạ chớp mắt vài cái, thấy hai người đang đi về hướng phòng ngủ, liền vội vàng kiếm cớ, tránh né cái ôm của Lăng Mặc Thiên. Nhưng trên đường đi người đàn ông này vẫn một mực ôm chặc cô, giống như đang đánh dấu chủ quyền, Tô Hạ càng giãy giụa, anh lại càng siết chặt hơn, không cho cô cơ hội trốn thoát. Tô Hạ tính toán trong lòng, nhưng Lăng Mặc Thiên liếc mắt một cái là hiểu. “Gọi ông xã…..” Lăng Mặc Thiên trầm giọng nói đồng thời tăng lực đạo ở tay, như muốn nói cho cô biết anh đối với cái cách xưng hô “quân trưởng” của cô rất là bất mãn. Ho khan một tiếng, Tô Hạ chớp mắt một cái, vừa rồi bị Lăng Mặc Thiên dùng sức ôm lấy, khiến cho mũi của cô áp sát vào lồng ngực anh hơn, lúc này đây cô xung quanh mình đều phảng phất mùi hương thơm ngát đặc trưng trên cơ thể anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạ trong nháy mắt đỏ bừng, đôi môi mỏng bạc của Lăng Mặc Thiên mím chặt, con ngươi đen đột nhiên co rút, nhìn bộ dáng động lòng người của cô, không nhịn được cuối đầu xuống, hung hăng ngậm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắm mê người kia. Cứ như vậy thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Hạ bị Lăng Mặc Thiên ôm lấy, cô cảm nhận rất rõ ràng hơi thở ấm nóng, đang phả vào mặt…. Cả người cô mềm nhũn tựa vào anh, trái tim đập loạn nhịp, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bây giờ quân trưởng muốn ăn cô sao? Cảm thấy mình không thoát khỏi ma trảo của anh, Tô Hạ lấy tay chạm vào ngực Lăng Mặc Thiên. “Em bị đau bụng a…..” đưa tay ôm lấy bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà nhăn lại. Đôi mày rậm của Lăng Mặc Thiên cau lại, nhìn Tô Hạ ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình, không nói hai lời liền cuối người bế cô lên, thẳng tiến tới phòng ngủ. “Á đừng, em tự mình đi được…..” Đột nhiên bị ôm lên, khiên cơ thể cô mất đi trọng tâm, hai tay không tự chủ ôm lấy cô Lăng Mặc Thiên. Giả vờ đau bụng, như vậy có lẽ sẽ không sao? “Nếu còn không ngoan ngoãn nghe lời, sẽ bị phạt tối nay không cho ngủ.” Lăng mặc Thiên có thể cảm nhận được cô gái ở trong lòng mình giống như một con mèo nhỏ không an phận, khẽ mắng một tiếng, nhưng có thể nghe ra trong giọng nói tràn ngập ôn nhu, yêu thương vô hạn. Lúc ở siêu thị, thấy cô mua đồ dùng cho phái nữ, mặc dù đã được cô để giấu trong túi, là một người đàn ông, Lăng Mặc Thiên đại khái có thể đoán được. Nhưng anh thực sự là lần đầu tiên chăm sóc cho kiểu “bệnh nhân” này. “Em muốn đi ra ngoài một chút.” Suốt đời này Tô Hạ cũng không nghĩ tới, chỉ trong một ngày cô có thể nói dối nhiều như vậy, Lăng Mặc Thiên sau khi ôm cô trở về phòng ngủ, thì ở ngồi bên cạnh cô nửa bước không rời. Mặc dù nói được một đại soái ca chăm sóc đúng là một việc tốt, nhưng nếu soái ca này lại là Lăng Mặc Thiên, thì Tô Hạ ngàn vạn lần cũng không muốn, phải biết rằng việc ở gần anh như thế này, khiến cho Tô Hạ cảm thấy vô cùng căng thẳng. “Không được.” Lăng Mặc Thiên cúi đầu nhanh chóng đoạt lại điện thoại, không chút suy nghĩ ngay lập tức cự tuyệt yêu cầu “hợp lý” của cô. “Vậy em ngồi dậy một chút.” Cảm thấy đề nghị không có hiệu quả, Tô Hạ nhanh chóng đưa ra đề nghị khác. “Không được.” Lăng Mặc Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn cô gái không yên phận trên giường kia, đưa tay vào trong chăn, còn chưa đụng vào cơ thể mềm mại của cô, thì phát hiện toàn thân cô cứng ngắc hướng phía tường lẫn trốn…… “Ngoan, lại đây!” Lăng Mặc Thiên cũng không có tức giận, cũng đem thân mình nằm xuống bên cạnh cô, không tốn chút sức lực, đem cô từ góc tường kéo lại gần. Biết cô đang ở trong thời kỳ nhạy cảm, cho nên Lăng Mặc Thiên cũng không có dùng sức nhiều. “Anh muốn làm gì?” Tô Hạ có thể cảm nhận được một luồng hơi ấm nóng đang từ từ tiến gần cơ thể mình, trong lòng cảm thấy chột dạ chẳng lẽ việc cô nói dối đã bị phát hiện? Đang lúc Tô Hạ tự YY mình với những hình ảnh về việc kia, sau đó mới phát hiện một bàn tay to lớn đặt trên bụng mình! Lăng Mặc Thiên đang giúp cô xoa bụng. “Không được lộn xộn.” Ôm chặc thân thể mềm mại của Tô Hạ đang náo loạn ở trong lòng, giọng nói trầm thấp vô cùng ôn nhu. Tô Hạ muốn phản kháng, nhưng dù thế nào thì một con dê nhỏ cũng không thể nào đấu lại một con sói hung ác, những lần sau, Tô Hạ cũng chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng. Ngày hôm sau thức dậy, Tô Hạ mới nhận ra rằng, tối hôm qua mình ngủ lúc nào, cũng không biết Ở phía bên cạnh giường không có ai, đưa tay chạm vào chỉ còn sót lại một chút hơi ấm, nghĩ tới tối hôm qua cô cùng Lăng Mặc Thiên cùng nhau ngủ, khuôn mặt Tô Hạ bỗng trở nên nóng rátNghĩ cũng không dám nghĩ, vội vàng rời khỏi giường. Mới vừa ra khỏi phòng, thì gặp phải vú Úc người giúp việc trong nhà. “Phu nhân, cô đã dậy? Sáng sớm tiên sinh đã phân phó, bảo cô uống chén nước đường nấu gừng trên bàn.” vú Úc nở nụ cười vui vẻ nhìn Tô Hạ, phải biết đây chính là trà gừng mà Đại thiếu gia của bọn họ sáng sớm đã đích thân đi làm, Tô Hạ thật là một người tốt số, quản gia nhịn không được nghĩ trong lòng. Phu nhân…….. Tô Hạ cảm thấy ngạc nhiên với các xưng hô này, cúi đầu suy nghĩ một chút, mình quả thật là đã kết hôn…… Nhưng tại sao sau đêm tân hôn, không có cái gọi là đi hưởng tuần trăng mật vậy? Nhưng lại nghĩ đến việc cùng Lăng Mặc Thiên ở chung một phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ bừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook