Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần

Chương 2: Một cuộc gặp gỡ

Pippu

01/06/2016

Phải mất mấy lần hỏng đồng hồ, Haru mới lết được cái thân mình khỏi chiếc giường yêu quý. Lăn qua lăn lại mấy vòng, nửa muốn đi, nửa muốn ở nhà. Nhưng vì quần áo Haru không mang theo nhiều, nên đành uể oải rời khỏi giường. Sau một đêm mưa, không khí trở nên trong lành hơn, mát mẻ hơn. Những bông hoa vươn mình trong nắng mai, những hạt mưa còn đọng lại trên những nụ hoa, long lanh như những hạt pha lê dưới ánh nắng của... buổi trưa. Haru ngáp dài, vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Ngang qua căng tin, ăn lót dạ một vài món rồi mới rời khỏi.

Học sinh cấp K, được đi xe miễn phí. Haru chăm chú nhìn bảng hướng dẫn rồi mới bước lên xe. Trên xe cũng có một vài học sinh đang nói chuyện. Thấy Haru, họ dời tầm mắt, bắt đầu chuyển câu chuyện qua một hướng khác. Hình như sau khi bước chân lên cái bục cao hôm khai giảng, đã vô tình biến Haru trở thành tâm điểm của sự chú ý. Thật là phiền toái.

Xe bắt đầu khởi hành, băng qua những con đường ngoằn nghèo, hiểm trở. Xe bắt đầu vào thành phố, Haru có thể nhìn thấy sự nhộn nhịp ở nơi đây. Có rất nhiều mặt hàng được bày bán, Haru thấy vô cùng hứng thú. Xuống xe ở điểm tiếp theo, Haru đứng trước cửa một trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành phố này. Hứng khởi định bước vào. Ngay lúc ấy, một bóng người cao lớn, trong bộ quần áo màu đen đã ngăn bước chân của Haru lại.

- ... - Haru nhìn chằm chằm vào người đàn ông, tỏ vẻ khó hiểu.

- Đi chỗ khác chơi. Chỗ này không phải chỗ của mày. Cút đi.

- “Cút”??? Sao tôi phải cút. Đây không phải là trung tâm thương mại sao? Tại sao tôi không thể vào được?

- Không nói nhiều nữa. Mau biến đi, đừng làm bẩn nơi này. Đồ... rác rưởi.

Vứt cho Haru cái nhìn đầy mỉa mai, người đàn ông đẩy cô ra xa cách cửa trung tâm thương mại một đoạn. Ánh mắt của những người xung quanh, hiếu kì nhìn Haru, họ ném cho cô cái nhìn đầy thương hại.

Haru nhìn lại mình. Dép lê, quần bò lửng màu nâu cũ kĩ, chiếc áo phông in hình con gấu trúc có một vết loang lổ. Trông Haru không khác gì một người được xếp vào danh mục: Cấm bén mảng. Haru không những bực mình, mà còn mỉm cười đầy thú vị. Bởi vì không thể mặc đồng phục của học viện ra ngoài. Và quần áo của cô cũng không có nhiều để lựa chọn. Áo phông lúc lấy đồ ăn, do không cẩn thận nên bị dây bẩn vào. Haru tìm đồ ở trong chiếc túi mà mình đeo bên người, bước lại gần cửa ra vào. Người đàn ông áo đen thấy vậy, hùng hổ tiến về phía cô. Bàn tay sẵn sàng ném cô ra xa hàng trăm mét. Khi bàn tay của người đàn ông đó còn cách chiếc áo phông in hình con gấu trúc vài centimet, Haru mỉm cười đưa ra một quyển sổ màu xanh có con dấu đỏ ở trên. Người đàn ông thoáng chốc giật mình, lùi lại. Cẩn thận cầm lấy quyển sổ trong tay Haru, lật trang đầu tiên. Haru có thể nhận thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt. Người đàn ông lắp bắp cả ngày cũng không nói nên lời. Haru lấy lại quyển sổ trong tay người đàn ông đó, ung dung tiến vào trung tâm thương mại.

- Không thể tin được. Người như con bé đó. Sao có thể?

Người đàn ông lấy lại chút bình tĩnh, nhìn theo dáng vẻ nhỏ nhắn đang bước đi, cái đầu đang nghiêng ngó ngắm nghía những đồ trong trung tâm thương mại. Thật khó tin mà.



Haru nhanh chóng chọn lựa đồ cho mình. Không mất quá nhiều thời gian. Chỉ chưa đầy ba mươi phút sau, Haru đã chọn xong đồ cần mua. Ban đầu nhìn thấy Haru ai cũng có thái độ khinh khỉnh, không đón tiếp. Nhưng khi cô kí tên vào tấm séc, ai nấy đều thay đổi thái độ thân thiện với cô, coi cô như khách quý. Có một điều trong thế giới này đã có người dạy cô: Nếu như bản thân không phải là người có quyền lực nhất, hãy làm người có nhiều tiền nhất. Điều đó quả thực không hề sai.

Địa chỉ chuyển đồ đã được xác định, Haru tìm một quán kem để nghỉ ngơi. Đung đưa theo gia điệu của bài hát không quen. Vị ngọt của socola lan tỏa trong miệng, khiến cho tâm trạng của Haru cực kì tốt. Bỗng cảm giác có vật gì mềm mềm ở chân mình. Haru nhìn xuống bàn. Một con mèo màu đen đang giương đôi mắt màu xanh nhìn Haru đầy chăm chú. Con mèo khẽ kêu “meo meo” như lời chào.

Haru nhìn con mèo hồi lâu, cuối cùng quyết định bơ nó. Con mèo dường như bực bội, nó cào cào vào chân của Haru. Hôm nay cô mang dép lê, móng vuốt của nó để lại vết tích trên chân của Haru. Cô cảm thấy không hề hài lòng. Lúc Haru định cúi xuống giáo huấn cho nó một bài học, thì có một hương thơm lan tỏa xung quanh người cô. Mùi hương này, không phải không thân thuộc.

- Xin lỗi, mèo con đã làm phiền cô. Cô không sao chứ?

- ...

- Mèo con, mày mau xin lỗi cô gái đáng yêu này đi. Mày hư lắm nhé.

- ...

Mèo và người nhìn nhau. Mắt màu tím với mắt màu xanh, không ai nhường ai. Cuối cùng Haru quay lưng, không thèm nhìn con mèo đó nữa. Mèo con dụi dụi đầu vào tay chủ nhân của nó, cất tiếng kêu “meo” rồi im lặng.

- Tôi là Pad, rất vui được gặp cô. Chân cô có sao không? Có cần đi bác sỹ không?

- ...

- Hay để tôi gọi bác sỹ của gia đình tôi khám cho cô nhé. Vết thương nặng thì cần được chữa trị cẩn thận...



Haru đã ăn hết ly kem, thèm thuồng nhìn vào đáy cốc. Không bận tâm một mèo, một chủ đang luyên thuyên bên cạnh. Thoáng thấy không còn sớm, Haru đứng dậy trả tiền rồi ra về. Để lại chàng trai ngẩn ngơ đứng nhìn theo hình dáng ấy.

- Cô ấy thật bất lịch sự đúng không?

“Meo”. Mèo con hưởng ứng, dụi dụi đầu vào tay của chủ nhân. Màu mắt lam nhìn theo, đầy thú vị. “Con ranh con, vênh váo”.

Về tới nhà, Haru đã nhận thấy cả đống đồ mà mình mua. Sắp xếp chúng lại theo vị trí, Haru tắm rửa thay quần áo để tới lớp học. Tất nhiên tranh thủ ngang qua căng tin, mua chút đồ ăn lót dạ. Lớp học có màu tím đặc trưng. Chỉ có một bộ bàn ghế, đương nhiên nó giành cho Haru. Đúng bảy giờ tối, tất cả bóng đèn được chuyển sang màu lam huyền ảo. Haru đang lơ đễnh nhìn ra bên ngoài lúc này mới di chuyển tầm mắt vào tấm bảng trước mặt. Không phải có một giáo viên, mà là toàn bộ giáo viên trong ngôi trường này đang đứng trước mặt Haru, ngoại trừ hiệu trưởng. Họ cẩn thận đánh giá, soi xét, ghi chép vào sổ tay, rồi từng người một bước ra khỏi lớp. Lớp học lại trở nên yên tĩnh. Trên bảng lớn hiện lên ba chứ lớn: Đã dạy xong.

Lại lê lết trở về nhà, Haru thấy việc học thật sự nhàm chán. Họ tới xem Haru như mẫu vật, rồi quay về nghiên cứu, thế mà bảo là dạy học à? Mặc dù Haru cũng không thích học cho lắm. Thôi thì cứ để mặc kệ họ một thời gian vậy. Bên ngoài, gió gào thét, giật từng nắm lá tung lên trời cao. Biển vẫn tĩnh lặng, như chờ đợi một đợt sóng ngầm nào đó.

Sáng sớm hôm sau, Haru nhận được thông báo. Ngày mai sẽ bắt đầu cho phép học sinh mang người hầu và thú cưng vào trường. Số lượng giới hạn tùy thuộc vào cấp của mình. Đi lại trong trường, thấy đâu đâu cũng đang bàn tán về chuyện gia đình sẽ mang mấy người, nhà nuôi con gì, đáng yêu ra sao, dũng mãnh như thế nào. Với Haru, chỉ có hai vấn đề cần quan tâm nhất bây giờ là ăn và ngủ. Haru lại ngồi vào vị trí cũ thưởng thức bữa ăn. Nắng nhẹ nhàng chiếu những ánh sáng mỏng mảnh qua những tán cây, để lại một vệt dài trên bàn đá. Buổi trưa không khí trong lành, mát mẻ nên Haru quyết định ngủ ngay bên dưới gốc cây cạnh hồ. Không khí phảng phất mùi hoa hồng rất dịu, bãi cỏ xanh mềm mại, gió thổi mơn man và Haru có một giấc mơ thật đẹp.

Tỉnh dậy khi trời đã xế chiều. Haru trông thấy mặt trời màu đỏ đang từ từ khuất bóng. Ngẩng đầu nhìn trời cao, Haru cảm thấy buồn ở trong lòng. Một chiếc lá khẽ rơi xuống trên vai cô, từ từ tuột dần, rơi xuống bãi cỏ xanh mướt. Một làn gió thoáng qua, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

“Bầu trời cao có hiểu lòng em, buồn phiền đến nhường ấy. Gió nơi xa có hiểu nước mắt em, sao lau khô đi tất cả. Biển rì rào vỗ về, ôm lấy những mỏm đá cô độc. Nếu như có thể đi thật xa, thật xa nơi đây. Liệu có phải là điều tốt? Liệu có phải là điều nên làm? Chiếc lá cô đơn giữa mùa đông lạnh giá. Ôm ấp một hình bóng trong tim. Cánh đồng rộng lớn bao la, đã không còn tiếng nói cười vui vẻ. Liệu trong một giây phút thoáng qua, mình thật sự hạnh phúc?”.

Nhắm mắt lại, cảm nhận những rung động nhỏ nhất trong tim mình. Một giọt nước mắt khẽ rơi từ đôi mắt màu tím. Haru thấy lòng mình thật thanh thản. Giọt nước mắt hóa thành một viên ngọc sáng ngời. Trời cao có hiểu lòng người? Nếu có thể hiểu thì có thể làm gì cơ chứ? Trừng phạt hay giúp đỡ. Haru thấy buồn cười với suy nghĩ của chính mình. Lăn một vòng trên cỏ, úp mặt vào mặt đất, cố gắng ghi nhớ sự quen thuộc của mặt đất. Cảm thấy thật bình yên.

Đối diện với Haru trong lớp học hôm nay là một giáo viên già. Cái kính dày cộp, làn da nhăn nheo, nhưng động tác hết sức nhanh nhẹn. Haru thầm nhủ: Lại một buổi học vất vả rồi. Cô thắt chặt sợi dây quanh bụng mình, cố gắng điều chỉnh cho phù hợp. Bên ngoài, trời lại mưa. Kể từ ngày Haru tới, hôm nào trời cũng mưa. Khu rừng vang lên những âm thanh kì quái, dọa người ta tới phát khiếp. Trong màn đêm tĩnh mịch, những đôi mắt đang dõi theo mọi hành động dù nhỏ nhất.

Đêm tĩnh mịch, ẩn chứa nhiều điều đáng sợ.​

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook