Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 22

mat_cha

28/06/2016

Sau một hồi nhìn vào những thông tin trên màn hình laptop, thật sự lúc này nó chẳng thể làm việc nổi. Những dòng chữ, con số, dữ liệu như chỉ lướt ngang qua đầu mà chẳng hề lưu lại khiến Lâm bực dọc. Cú điện thoại thông báo của Zun khiến nó phân tâm. Những suy nghĩ về Bướm Đêm làm nó chẳng thể nào tập trung nổi. Nó biết ơn Bướm Đêm vì nếu không có người đó, nó có thể đã chết.

Một …câu chuyện cách đây 3 năm:

Bệnh viện KWT tại Anh

Nó nằm trong phòng cấp cứu đã được hơn 4 tiếng đồng hồ với tình trạng hôn mê sâu. Chiều hôm qua nó bị tai nạn vì có một chiếc xe đâm phải lúc lao ra đường. Ngay lập tức, nó được pama, Thiên đưa vào bệnh viện nhưng chỉ mới có thể cầm máu, còn tình trạng thì ngày một xấu đi và tất cả các bác sĩ trực thuộc lúc đó cũng chỉ đành lắc đầu bó tay.

Không chịu thua, pama nó cùng Thiên quyết định dùng chuyên cơ của gia đình mang nó sang Anh tìm cách cứu chữa và hiện tại, nó vẫn còn nằm trong ấy. Cùng lúc đó, có một cô gái với mái tóc màu đen dài suôn mượt, mặc đồ công sở màu đen hối hả chạy tới.

– Pama… – Cô gái lên tiếng.

– Ropez…Tiểu Lâm…nó vẫn còn trong đó! – Mama nó khóc.

——————–

Vũ Bảo My (23t): Là con nuôi của pama nó. Gia thế… Còn được gọi là Ropez. Sống định cư tại Anh lúc 19t. Là một nữa ca sĩ rất nổi tiếng vì tính cách hoà đồng, dễ chịu, khuôn mặt trái xoan với hai lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh. Nước da trắng hồng, mịn màng cùng chiều cao lí tưởng: 1m72.

IQ: 290/300.

Vừa là ca sĩ, vừa là tổng giám đốc của một chi nhánh lớn tập đoàn Vũ Gia nhà hắn.

——————–

– Pama đừng lo quá. Con nghĩ nó phúc lớn mạng lớn, chắc không sao đâu. Chúng ta nên bình tĩnh và chờ đợi thì hơn! – Ropez an ủi.

– Nhưng nó đã ở trong đó hơn 4g rồi. Mama lo quá! – Mama nó mặt mũi tái méc nói.

– Mama…bình tĩnh… – Ropez vuốt lưng cho mama nó.

“Ting…”

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Vị bác sĩ già trong trang phục blouse trắng chậm rãi từng bước chân tiến ra ngoài.

– Ai là người nhà bệnh nhân Kiwasato Trúc Lâm – Vị bác sĩ cất tiếng hỏi.

– Là tôi! – Mama nó vội chạy lại trả lời.

– Con tôi hiện giờ sao rồi bác sĩ? Nó có sao không? – Papa nó lo lắng.

– Tôi e rằng gia đình phải chuẩn bị tinh thần trước. Cô bé hiện tại đang trong tình trạng hôn mê rất sâu, có thể sẽ không tỉnh. Vả lại, vụ tai nạn vừa rồi đã khiến một phần não bộ bị chấn động mạnh nên nếu có tỉnh, cô bé cũng sẽ bị tình trạng mất trí nhớ. Nhưng cơ hội đó chỉ nằm trong 5% mà thôi. 95% còn lại là cô bé sẽ tử vong. Chúng tôi thật sự rất tiếc! – Vị bác sĩ trình bày xong rồi đi thẳng.

– Ôi…con tôi… – Mama nó chỉ kịp thốt lên bấy nhiêu rồi ngất đi. Cũng may, papa nó đỡ kịp.

– Mình…mình à… – Papa nó gọi.

– … – Ropez lặng im không nói, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Thiên lúc đó đau lòng, dùng nắm đấm nện thẳng vào bức tường. Một lúc sau, Ropez mới lên tiếng đầu tiên:

– Con có cách giúp Tiểu Lâm! – Giọng chắc nịch.

– Cái gì? Con có thể? – Papa nó ngạc nhiên.

Một tia hy bọng le lói vào bên trong tâm hồn mỗi người.

– Dạ!

– Làm thế nào? – Thiên gấp gáp hỏi.

– Em có người quen. Chắc chắn người ấy có thể giúp. – Ropez nói.

– Như vậy thì tốt quá rồi! – Papa nó mừng rỡ.

– Dạ!

Chính nhờ vụ tai nạn đó, nó đã đến với D.E.A.T.H. Người mà Ropez nhắc đến chính là thầy bọn nó hiện tại, cũng chính là người cha nuôi của mình. May mắn, một tháng sau, nó đã tỉnh lại. Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện, nó đều nhớ. Tất cả mọi người, mọi kỉ niệm, mọi buồn vui, nó đều không quên. Nhưng cậu bé ngày xưa ấy, chẳng hề tồn tại trong trí nhớ nó nữa. Phần kí ức đẹp nhất của tuổi thơ đã bị nó lãng quên do vụ tai nạn cho đến tận bây giờ.

Lắc nhẹ đầu, nó quay lại với hiện tại. Sau khi không thể nào tập trung vào công việc, nó quyết định lái xe về thành phố. Qua một đêm không ngủ thì hiện tại nó đã đứng trước bar Vegas. Xô nhẹ cánh cửa, nó bước vào, to tiếng hỏi:

– Thằng Zun đâu?

– Cô em là ai mà ngon quá? Gọi cả quản lí bằng cái giọng đó cơ à? Anh sẽ gọi quản lí ra giúp em nếu em chịu đi với anh! – Có một thằng giọng bỡn cợt nói, nhẹ luồng tay qua eo nó.

Nó trừng mắt lên, hai tay linh hoạt khoá tay tên xấu số ấy rồi dúi thẳng về phía trước. Hắn ta mất đà nên té nhào xuống đất, mặt chà sát xuống nền gạch nến nỗi chảy cả máu mũi.

Hắn ta loạng choạng đứng dậy rồi tiếp tục nhào vô nhưng không may lại bị ăn thêm một cú đấm của nó, một cú đá xoay người cực đẹp mắt và một đòn lên gối siêu đỉnh khiến hắn ta bất tỉnh.

– Còn thằng nào muốn bị như thế thì cứ nhào vô! – Nó quát.

Nguyên cả bar im phăng phắc không tiếng động. Nhiều tiếng xì xầm ban đầu cũng im bặt. Trong đâu họ đều dấy lên một câu hỏi:

“Cô ta là ai?”

– Tao bảo gọi thằng Zun ra đây! – Nó nhắc lại vấn đề.

– Nhưng…quản lí không muốn gặp ai… – Một tên mạnh bạo trả lời.

– Cứ vào mà gọi! Bảo chị nó muốn gặp! – Nó gắt.

Tên đó nghe xong thì cắp đuôi chạy như ma đuổi vào trong. Đứng đó mà cãi nó thì hậu quả chắc…cũng không hơn gì tên đang nằm sãi lai dưới đất kia đâu!?! Chốc sau… Zun cùng tên vừa rồi hớt hải chạy ra. Cậu nhóc thấy mặt nó hằm hằm thì khẽ nuốt nước bọt. Cái lỗ tai lại sắp khổ rồi đây!

– Nhanh nhỉ? – Nó khẽ cười, một nụ cười khiến người đối diện lạnh sống lưng.

– Ơ…dạ… – Câu nhóc gãi đầu.

– Người đó về rồi? Chắc chứ? – Nó hỏi.

– Vâng…chắc ạ! Người ấy đã ghé đây chiều hôm qua. – Zun thành thật trả lời.

– Vậy hiện tại đang ở đâu? – Nó lại hỏi.

– Khách sạn Royal. – Cậu đáp.

– Ừ… – Nó gật đầu rồi nhanh chóng quay lưng ra cửa nhưng hình như nó chợt nhớ điều gì đó nên dừng lại, nói, mặc dù không thèm ngoảnh mặt:

– À…mà khoang đã! Đem thằng đang nằm kia xuống hầm cho chị! Chặt hai cánh tay của nó rồi may cái miệng chó ấy lại đi!! Mai chị sẽ ghé kiểm tra.

– Dạ! – Zun ngoan ngoãn.

– Tốt! – Nó gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bước ra cửa.

Hắn lúc này cũng đã lái xe về trong đêm. Hiện tại đang ở nhà. Hắn bực bội thật. Chỉ tại một cú điện thoại mà hắn lại phải lội ngược về thành phố sớm như thế trong khi bản thân lại thích được vui chơi.

Tối hôm qua:

Vừa về tới phòng, điện thoại hắn rung liên tục mặc dù chủ nhân nó đã khá uể oải.

“Alo…” – Hắn khó chịu.

“Sao thế? Mệt hả cưng?” – Giọng một cô gái vang lên trong điện thoại.

“…Ai vậy?” – Hắn cau mày.



“Đoán xem!” – Cô gái nói với giọng thách thức.

“Chị hai?” – Hắn thốt lên.

“Em thông minh nhỉ? Phải, là chị đây!” – Chị hắn cười qua điện thoại.

“Chị gọi cho em làm gì?” – Hắn hỏi.

“Nhớ nhóc thôi…cũng 4 năm rồi không gặp mặt cơ mà.”

“Nhớ nhung gì? Bà chị mới trong trại ra à?” – Hắn xóc xỉa.

“Cái thằng quỷ này? Chọc tức chị à?” – Chị hắn tức tối.

“Hừ…làm như em không biết! Chị chỉ biết có mỗi quần áo với giày dép. Có còn thời gian để ý cái gì đâu? Đúng là bọn con gái.” – Hắn nói mà không biết rằng, đầu dây bên kia có một cái nhếch môi rất kì lạ.

“Thì sao nhóc? Mà con gái thì sao chứ? Có ai dạy cho em biết rằng đừng bao giờ xem thường phái nữ chưa? Em mà cứ thế thì sẽ có ngày chết dưới tay con gái đó!” – Chị hắn trề môi.

“Có gái chết với em thì có. Ở đó mà mơ đi.”

“Hừ…nói chuyện mất cả hứng.”

“Thế thì ai bảo gọi. Mà gọi có chuyện gì?” – Hắn càu nhàu.

“Chị chỉ muốn nhóc ghé thăm chị thôi!”- Chị hắn nói, giọng phụng phịu.

“Thăm gì? Chị đang ở Anh kia mà…ơ khoan…không lẽ…chị về nước rồi à?” – Hắn giật mình.

“Làm gì hốt hoảng ghê thế? Chị mày về được một buổi rồi.”

“Thế về làm gì vậy? Sao không ở Anh luôn?”

“Đuổi chị à? Chị về đây vì có chút chuyên thôi. Đừng có mơ chị vì nhớ cưng mà bay về nước nhá!”- Chị hắn nói giọng tự hào.

“Tôi không cần cái sự nhớ nhung ấy đâu. Kinh chết!” – Hắn lè lưỡi.

“Em…” – Chị cứng họng.

“Thôi…nói nhiều. Em đang ở Nha Trang, chưa về đâu. Khỏi chờ!”

“Tối nay về đây gấp cho chị!” – Chị hắn nghiêm giọng.

“Không rãnh!” – Hắn nhăn nhó trả lời.

“Được…nếu em không muốn biết về chuyện của cô bé ngày xưa đó…” – Chị hắn nói với giọng gian gian.

“Cô bé ngày xưa?” – Hắn nhắc lại cụm từ.

“Phải…Tiểu Lâm! Ngày mai, khách sạn Royal!” – Chị hắn nói xong thì dập máy luôn.

Nhờ cú điện thoại ấy, bây giờ hắn đã có mặt trong thành phố nhưng hắn không dự định sẽ đến khách sạn Royal ngay mà phải về nhà trước.

Trong khi đó, nó đang đứng trước cổng khách sạn Royal. Bước xuống xe, nó thảy chìa khoá cho tên bảo vệ đem xe đi cất, còn mình thì bước vào khách sạn. Nó nhanh chóng tiến đến quầy tiếp tân.

– Người tên Hoàng Bảo My ở phòng mấy? – Nó cất tiếng hỏi.

– Xin quý khách chờ chút! – Cô nhân viên quầy tiếp tân nhìn nó mỉm cười, nói rồi nhanh tay kiểm tra sổ sách.

Xong, cô ngước lên nhìn nó trả lời:

– Vâng! Cô ấy ở phòng 3019 Quý khách có thể dùng thang máy để lên lầu số 3 ạ! – Cô nhân viên tận tình chỉ dẫn.

– Cảm ơn! – Nó buông đúng hai tiếng rồi bước nhanh đi.

… “Ting…”

Thang máy mở ra và nó lia mắt hết bảng số từng phòng mà nó đi ngang. Cuối cùng thì nó cũng tìm thấy phòng mang bảng số 3019! Tay nó run run gõ cửa. Cái cảm giác sắp được gặp người mình yêu thương thật khó diễn tả. Nó thật sự rất phức tạp!

“Cốc…cốc…”

Nó đứng im chờ cánh cửa mở ra. Lát sau, từ bên trong là một cô gái xinh đẹp mở cửa. Đó không ai khác chính là Bảo My, là Ropez và cũng chính là Bướm Đêm!

– Chị! – Nó chồm tới, ôm chặt cứng Ropez khiến chị muốn ngạt thở.

– Tiểu Lâm…Tiểu…Lâm…thả chị ra…ngạt thở… – Ropez khó khăn nói.

– A…vâng! Em xin lỗi! – Nó nhận ra động quá khích của mình, vội vã buông tay, giọng lí nhí.

– Hì…không sao! Mới 4 năm không gặp mà Tiểu Lâm của chị lớn thế này rồi sao? Xinh đẹp hẳn ra ấy nhỉ? Chắc có nhiều người trồng cây si lắm rồi đây. Mấy năm nữa thôi là lấy chồng rồi. – Chị dịu dàng vuốt tóc nó nói.

– Chị… – Nó nũng nịu.

– Ừ…vào đây! – Chị kéo tay nó vào rồi ấn nó ngồi xuống chiếc ghế mây.

– Chị về bao giờ vậy? – Nó hỏi.

– Mới chiều hôm qua thôi cưng. – Ropez mỉm cười trả lời nó.

Tay nhanh chóng đẩy chiếc tách café đến trước mặt nó.

– Em cảm ơn!

– Không cần khách sáo thế đâu. Chúng ta là chị em trong nhà rồi kia mà? Em như thế làm chị không vui đấy! – Chị khẽ cau mày tỏ vẻ không vừa ý.

– Dạ…hì… – Nó cười, tay gãi đầu.

– Dạo này có vấn đề gì không? Chị nghe cha nuôi bảo mấy đứa vừa mới có nhiệm vụ mới tối qua. Nhiệm vụ gì thế? – Ropez hỏi thăm.

– Vâng…D.E.A.T.H nhập 4 lô hàng vũ khí mới. Phương thức giao hàng qua đường thuỷ tại cảng Nha Trang tối qua lúc 10g. Cũng không có vấn đề trục trặc gì đâu. Chỉ có điều dạo này Thiên và Hải Anh xảy ra chút chuyện thôi. – Nó thành thật.

– Chuyện gì?

– Em không rõ. Vì là chuyện tư của hai người họ nên em muốn để cả hai tự giải quyết, không can thiệp sâu. Nhưng có vẻ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát rồi thì phải? Hải Anh bắt đầu lơ là công việc, do việc bảo mật đường truyền qua bộ đàm bị rò rỉ nên bên cớm nắm được không ít thông tin khi chúng ta hành động. Dẫn đến việc Thanh bị bao vây, suýt mất mạng. – Nó trình bày.

– Đến thế cơ à? Vậy thì điều tra xem đã xảy ra chuyện gì đi. – Ropez nói.

– Vâng. Mà lần này chị về làm gì? – Nó nhấp nháp tách café.

– Nhớ em nên về! – Chị cười.

– Chị này…đừng có chọc em! – Nó chu môi.

– Hì…biết rồi. Thật ra lần này chị về là vì có nhiệm vụ. – Khuôn mặt Ropez từ dịu dàng nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

– Nhiệm vụ? – Nó nhíu mày.

– Phải. Chủ trì trận đầu tranh giành “Chiếc ghế vàng”!

– “Chiếc ghế vàng”? Là gì ạ? – Nó không hiểu.

– “Chiếc ghế vàng” là phần thưởng dành cho người thắng cuộc. Đây là cuộc so tài giữa các bang phái với nhau. Ai thắng sẽ trở thành người đứng đầu và có quyền trên hết. – Ropez trình bày.

– Nhưng lý do là gì? Tại sao tổ chức lại muốn chị chủ trì cuộc đấu ấy và mục đích khi tổ chức trận chiến này là gì? – Nó chất vấn.

– Từ nào em gái! Gần đây, có khá nhiều tập đoàn cạnh tranh đánh hơi ra được mặt trái của một tập đoàn D.E.A.T.H hùng mạnh chính là một tổ chức đào tạo sát thủ. Vì thế, cha nuôi lo họ sẽ mượn tay những bang phái trong thế giới đêm để lật đổ D.E.A.T.H. Chính vì thế, ông muốn phải có người đứng đầu, điều khiển để họ không bao giờ trở thành mối nguy hại của tổ chức! – Ropez nhếch môi.



– Vậy là thầy nhờ chị chuyển lệnh cho em rằng: Phải thắng bằng bất cứ thủ đoạn nào sao? – Nó nghiêng đầu hỏi.

– Nói là thủ đoạn thì hơi quá nhỉ? Chị tin em thừa sức thắng. – Chị mỉm cười nhẹ.

– Có thể…hừ…em sẽ thắng! Nhưng đó chỉ là vì em nể chị và em nợ thầy một mạng mà thôi. Em không muốn xen vào mấy chuyện này. Không hứng thú! – Nó thay đổi thái độ hẳn, lạnh nhạt.

Có vẻ nó khá khó chịu việc này bởi vì…nó biết bọn hắn thuộc Monster. Và đương nhiên giữa Killing và Monster lúc đó sẽ phải tranh giành nhau “chiếc ghế vàng” ấy. Thật sự nó không muốn để Thanh, Hải Anh hay Hải Vy phải khó xử.

– Chị biết em đang nghĩ gì? Sợ ba đứa nó khó xử sao? – Ropez nghiêng đầu nhìn nó.

– … – Nó không trả lời, chỉ khẽ gật nhẹ đầu.

Từ nhỏ đến giờ, nó chỉ có Thanh, Anh Anh và Vy là những người bạn thật sự mà thôi.

– Em có biết khi trở thành Tứ ma nữ, các em phải cứng rắn, dứt khoát và không được mềm lòng? Em không nghĩ đây là cơ hội tốt để thể hiện điều đó sao? Nếu có thể thẳng tay giết người mình yêu thương thì người đó hoàn toàn xứng đáng là người của D.E.A.T.H và Tứ ma nữ. Ngược lại thì không đủ tư cách! – Ropez nhàng nhạt nói.

– Nhưng không lẽ, em phải nhìn họ đánh nhau sao? Nhìn anh hai mình đánh Hải Anh, nhìn anh Minh đánh chị Vy, nhìn Khánh Duy đánh Trúc Thanh? Ý chị là thế à? Xin lỗi nhưng chị thừa biết em không thể! – Nó hét.

– Em nên biết, muốn có 1 thứ thì phải đổi một thứ, muốn giữ 1 thứ thì phải mất một thứ, đó là quy luật không thể tránh khỏi! Tất cả đều tuỳ thuộc vào những gì em quyết định. Hãy cân nhắc xem bản thân cần cái nào và trân trọng cái nào hơn, Tiểu Lâm à! – Chị dịu dàng nói.

– Em…thật sự nếu chỉ có hai sự lựa chọn, em sẽ chọn lựa chọn thứ 3: Mất hết hoặc không mất gì cả. Giữa một người anh có chung huyết thống và những người bạn gắn bó với mình từ khi lọt lòng, em không đành lòng để mất ai. Nếu có mất, em sẽ tự nguyện là người phải chết chứ không phải bất kì ai. – Nó cứng rắn.

– Em có chắc rằng mình làm được? – Chị nhíu mày nghi ngại.

– Bắc ma nữ chưa bao giờ nói mà không làm được. Cũng như một Kiwasato Venus chưa từng thất bại. Em sẽ chứng mình cho chị thấy, trong cuộc đấu tranh giành “chiếc ghế vàng”, em sẽ không để mất bất cứ ai! – Nó nói rồi cười đắc thắng.

– Ok…chị sẽ chờ. Tiện thể, cha nuôi nhờ chị nhắn em đến em: thời hạn tìm Nam và Bắc hộ vệ chỉ còn 3 tuần nữa thôi. Nhanh chóng trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. – Ropez nói.

– Vâng…em biết rồi! Thôi…em về nhá. Em mệt rồi, lái xe thâu đêm về đây gặp chị nên giờ mắt mở không lên. Oáp… – Nó đưa tay lên che miệng, nói.

– Ừ. Về cẩn thận. – Chị gật nhẹ đầu.

– Ngày mai mọi người từ Nha Trang về hết rồi. Tối mai họp tại Vegas chị nhá. Bye bye! – Nó nói rồi bước thẳng ra cửa, ngay lập tức, Ropez gọi lại.

– Ơ…khoan…hay em lên giường chị ngủ đỡ đi. Tỉnh rồi hẳn về. Buồn ngủ mà lái xe thì nguy hiểm lắm, sẽ gặp tai nạn mất! – Ropez lo lắng.

– Thế cũng được. Chiều có gì chị gọi em dậy rồi hai chị em mình cùng đi ăn tối nhé! – Nó nói nói rồi chiu tọt thẳng vào chăn, đắp ngang đầu, ngủ ngay.

Ropez khẽ gật đầu rồi cười nhìn cô em gái. Sao nó lại khiến người khác không thể nào dứt tình yêu thương ra khỏi nó được thế này? Ropez luôn muốn bảo vệ nó bằng mọi giá. Không muốn bất cứ thứ gì làm nó tổn thương nữa. Vậy thì, chị sẽ khiến nó không thể nào nhớ lại phần kí ức đã mất cách đây 3 năm, dù biết là bảo vệ nó nhưng nó cũng khiến chị phải đánh đổi. Ropez quyết định rồi, dứt tình chị em ruột thịt để nó khỏi đau mặc cho cậu em trai sẽ khổ sở. Nhưng mà thôi, mặc kệ vậy. Chị chỉ có thể chọn một trong hai, chị không có đủ bản lĩnh và khả năng níu cả hai thứ như nó. Nhưng…đó là do cậu em chị đã đánh mất nó, đã khiến nó buồn, nó khóc, đã khiến nó bị tai nạn!

Hắn đỗ xe lại trước cửa khách sạn Royal. Hắn thật sự không hiểu. Chị hắn bảo sẽ nói về một người mà trong quá khứ của hắn đã tồn tại – Tiểu Lâm!

Nhưng sự thật thì chẳng phải Thiên đã từng khẳng định rằng Tiểu Lâm đã mất sau vụ tai nạn ấy rồi mà? Thậm chí cách đây hơn một tháng khi thấy nó xuất hiện, hắn đã gặn hỏi lại Thiên và câu trả lời vẫn không thay đổi. Thiên nói nó là con nuôi của pama vì pama thấy nó giống Tiểu Lâm.

Hắn nghe vậy thì cũng tạm tin vì trên thế giới này, chuyện người giống người là bình thường. Vậy thì còn chuyện gì về Tiểu Lâm mà hắn cần phải biết nữa đây? Bước vào cổng khách sạn, hắn tiến về phía quầy tiếp tân.

– Hoàng Bảo My phòng mấy? – Hắn lạnh lùng hỏi. (Vậy là biết My là ai và gia thế như thế nào rồi nhé!)

– Dạ… – Cô tiếp tân ngây đơ trước mặt hắn.

Thật sự một cô gái bình thường đứng trước trai đẹp đều như thế cả!

– Tôi không muốn nhắc lại câu hỏi! – Hắn gằn giọng.

– A…ơ…vâng…phòng…phòng 3019 ạ! – Cô tiếp tân lắp bắp.

– … – Hắn gật đầu rồi đi thẳng, không thèm cảm ơn lấy một tiếng.

“Ting”

“Cộc…cộc…” – Hắn gõ cửa. Không có động tĩnh gì.

“Cộc…cộc…” – Hắn lại gõ và kết quả cũng như thế.

Hắn chán nản đẩy cửa vào luôn, chẳng màn đến phép lịch sự tối thiểu là gì cả bởi dù sao cũng là chị em ruột cả mà. Hắn lướt nhìn qua căn phòng và dừng lại trên giường. Có ai đó đang nằm trên đó, hắn nghĩ là Ropez. Nhẹ nhàng bước đến bên giường, hắn kéo nhẹ cái chăn đắp ngang khuôn mặt đang ngủ vùi kia xuống. Hiện ra truóc mắt hắn là nó với khuôn mặt hiền dịu, trong sáng không vướn chút muộn phiền suy tư như những khi nó tỉnh táo. Nó lúc này hệt như một nữ thần đang say giấc.

Hắn khá bất ngờ. Sao nó lại ở đây? Chẳng phải nó đang ở Nha Trang sao? (Hắn không biết nó về) Mà tại sao nó lại ngủ ở đây? Sao không về nhà? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn. Bàn tay không biết do vô tình hay cố ý mà đưa lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt thanh tú của nó. Một cảm giác rất khó tả diễn ra. Hắn cảm thấy có cái gì đó rất đỗi thân quen như không thể biết được, chỉ cảm thấy lòng bình yên lạ!

– Bỏ tay em ra! – Ropez từ phòng tắm bước ra thấy hành động của hắn thì gắt lên.

– Chị hai? – Hắn nhíu mày, rụt tay lại.

– Em đừng chạm vào nó! – Ropez lạnh lùng đáp.

– Chị quen Trúc Lâm? – Hắn nhíu mày, trong lòng có linh cảm gì đó.

– Hừ… – Ropez không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi.

– Sao chị không trả lời? Rốt cuộc thì chuyện về Tiểu Lâm mà chị muốn nói là gì? – Hắn cau có.

– Chị…chỉ muốn nói với em rằng…TRÁNH XA TRÚC LÂM RA! – Ropez từ tốn nói, những chữ cuối thì nhấn mạnh.

– Tại sao?

– Một lần là quá đủ! Chị không muốn em làm tổn thương con bé lần nữa. Em cho dù là em ruột chị nhưng xin lỗi, chị đành để em đau khổ một lần vậy. Đến lúc đó em mới hiểu được những gì em gây ra cho con bé. – Ropez vào thẳng vấn đề.

– Ý chị là sao? Chẳng phải Tiểu Lâm đã mất cách đây 3 năm rồi sao? – Hắn thật sự không hiểu nổi cô chị gái dăng nói điều gì.

– Hừ…em chưa nhận ra à? Trúc Lâm là Tiểu Lâm! Tiểu Lâm thật sự chưa chết, chẳng qua là mất trí nhớ mà thôi. Chị thấy như vậy thì càng tốt, nó không nhớ đến em là hạnh phúc của nó. Tốt nhất em nên tránh xa Tiểu Lâm ra! – Ropez đe doạ.

– Tiểu Lâm…còn sống? Tiểu Lâm là…là…Trúc Lâm? – Hắn giật mình.

– Phải! Lẽ ra chuyện này chị không nên nói nhưng nếu cứ mãi im lặng, chị sợ trái tim con bé lại như ngày xưa, nếu thế thì mất trí nhớ để làm gì? Chính vì ngày xưa, trái tim của nó đã từng hướng về em nên cái kết con bé phải chịu là đau đớn. Chị không muốn quá khứ lặp lại!

– Chị! Ngày ấy chỉ là hiểu lầm! – Hắn đau khổ nói.

– Biết rồi à? Biết rồi nhưng mọi thứ quá muộn rồi Phong! Lúc ấy, …em nói với con bé những gì, em còn nhớ? Chị là người ngoài cuộc mà còn thấy nhói thì thử hỏi Tiểu Lâm nó thế nào? Đừng bao giờ trách chị. Có trách thì trách em đã lỡ tay đánh mất Tiểu Lâm ấy! Có trách thì trách em đã làm nó phải cắn răng chịu đựng ấy! Có trách thì phải trách em đã khiến con bé đã phải hy sinh cho em một lần mặc dù bị em hiểu lầm, em đay nghiến nhưng con bé vẫn bảo vệ em đến cùng! Tất cả là do em! – Ropez tuôn một hơi.

– … – Hắn im lặng không nói.

Thật sự thì chị nói đúng. Suy cho cùng vẫn là do hắn! Là tại hắn!

– Ơ…ưm…có chuyện gì ồn ào thế chị? Ưm… – Nó ngái ngủ hỏi, mặt dù mắt vẫn còn nhắm.

– Thôi…không có gì đâu! Em cứ ngủ tiếp đi. Lát hai chị em ta đi ăn. – Ropez nói nhẹ nhàng.

– Vâng… – Nó ngoan ngoãn như con mèo con, tiếp tục vùi mặt vào chăn ngủ.

Một lát sau, khi nó lại chìm sâu vào giấc ngủ, Ropez mới cất tiếng:

– Thôi…em về đi Phong. Nhớ những gì chị nói, tránh xa Tiểu Lâm ra. Chị không muốn một lần nữa, em lại làm con bé phải khổ. Nó chịu quá đủ rồi.

– Em sẽ về, nhưng…chuyện Tiểu Lâm em không chắc. Nếu số phận quyết định em và Tiểu Lâm bên nhau thì chị có cố làm gì cũng chẳng được đâu! Em sẽ giành lại Tiểu Lâm và phần kí ức đã mất đó! – Hắn khẳng định rồi ra khỏi căn phòng 3019 ấy.

Ropez quay lại, nhìn về phía cửa, lẩm bẩm:

– Em vẫn kiên quyết như thế sao? Em không biết là em với con bé không thể à? Em quá kiêu ngạo, quá nóng nảy, quá hấp tấp. Em lúc nào cũng cho rằng những gì mình thấy là sự thật mà không chịu hiểu rằng cái sự thật mà em vẫn tưởng ấy chỉ là một vở kịch mà thiên hạ dựng nên mà thôi. Em còn quá trẻ, em không thể hiểu được hết đâu! Cái tôi của em quá lớn, không bao giờ chịu hạ mình trước ai. Nếu em có thể hạ cái tôi ấy xuống trước Tiểu Lâm thì có lẽ, mọi chuyện sẽ thay đổi, còn không…kết cuộc vẫn sẽ là chia xa!

Bước ra khỏi khách sạn Royal, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh được. Hoá ra từ trước đến giờ mọi người đều giấu hắn. Hoá ra từ trước đến giờ hắn luôn bên cạnh Tiểu Lâm mà không hay. Hoá ra hắn là một con rối quá dễ để điều khiển.

Hắn tự cười nhạo bản thân. Cái gì chứ? Đường đường là một dân đàn anh đàn chị nức tiếng, thế mà hắn lại có thể để cho những người gần gũi với mình qua mặt, lừa dối như vậy. Hỏi xem có điên không? Hắn không ngờ…đến Thiên – một thằng bạn chí cốt từ lúc lọt lòng đến giờ và Bảo My – bà chị hai mà hắn luôn kính trọng, yêu quý cũng giấu hắn. Còn pama nó, pama hắn cơ chứ! Sao ai cũng giấu hắn chuyện này? Không lẽ…họ thật sự nghĩ nếu nó lại yêu hắn…nó sẽ khổ?

Không lẽ…trước giờ…những điều hắn mang lại cho nó chỉ có thế? Và không lẽ…nó chưa từng nghĩ rằng..hắn cũng có cảm tình với nó?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook