Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 30: mị ảnh trong cung 6

Hâm Nguyệt

12/06/2017

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Tuyết Nhi ôm chặt chính mình, tận lực xem nhẹ đau đớn trên người, trên mặt truyền đến. Nàng tận lực nhớ lại chuyện vui sướng trước kia, nhưng thật sự đau quá, đau đến nàng muốn khóc, nàng chưa từng bị đau như vậy.

Rốt cục ánh nắng sáng sớm theo song cửa sổ tiến vào, chiếu vào trên người Tuyết Nhi, ấm áp vô cùng thoải mái, Tuyết Nhi nhịn không được ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi cảm nhận được sự quý giá của ánh mặt trời, nếu về sau mỗi ngày đều có thể nhìn đến ánh mặt trời thật tốt a, Tuyết Nhi tưởng tượng thấy chính mình cùng Diễm ca ca dưới ánh mặt trời đọc sách, ngắm hoa, nghe đàn. . . . . .

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, ngươi đang ở đâu?” Tuyết Nhi trong mộng nhìn mình cùng Âu Dương Liệt Diễm dưới ánh mặt trời chơi đùa, lại nghe thấy một đạo thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Tuyết Nhi quay đầu nhìn về phía phía sau, nguyên lai là Huyễn nhi, “Huyễn nhi là ngươi?”

“Tuyết Nhi, có lẽ đây là lần cuối cùng ta gặp ngươi, nếu về sau ngươi không còn được gặp lại ta, ngươi sẽ nhớ ta chứ?” Huyễn nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Thượng Quan Phi Tuyết.

“Đương nhiên, Huyễn nhi, bệnh của ngươi khỏi chưa?” Thượng Quan Phi Tuyết quan tâm nhìn Huyễn nhi.

Chỉ thấy huyễn nhi lắc lắc đầu, “Tuyết Nhi, xế chiều hôm nay ta liền phải làm giải phẫu rồi, thời gian giải phẫu sẽ rất dài, ta không biết mình còn có thể tỉnh lại không, ta có chút sợ hãi.”

“Huyễn nhi, ngươi có phải sợ sẽ không còn được gặp lại thân nhân của ngươi không?” Huyễn nhi gật gật đầu.

“Kỳ thật, Huyễn nhi, ta cũng không biết có thể tái kiến ngươi được không, ta tối hôm qua bị người xấu bắt đi, hắn có thể sẽ giết ta, ta cũng sợ, ta sợ không được gặp Diễm ca ca, sợ không được gặp cha mẹ, còn có Linh Linh, Huyễn nhi, ta không muốn chết. . . . . .” Nói xong hai người ôm nhau khóc rống.

“MD, khóc cái gì mà khóc.” Thái giám giả đi đến trước mặt Tuyết Nhi đang khóc nỉ non đạp cho một cước.

“Huyễn nhi, đau quá, đau quá.”

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .” Thượng Quan Phi Tuyết cảm giác được thanh âm của Huyễn nhi càng ngày càng nhỏ, mà đau đớn trên người mình lại càng ngày càng rõ ràng.



“Thượng Quan Phi Tuyết, ngươi đừng nghĩ đến ngươi là hoàng hậu, ta sẽ không giết ngươi, ngươi nếu lại khóc, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi sống đến đêm nay.” Thái giám giả nói xong lại hướng bụng Tuyết Nhi đá một cước.

“Ngươi nếu giết ta, Diễm ca ca nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tuyết Nhi cắn chặt răng không để cho mình hừ ra, nàng là Thượng Quan Phi Tuyết, là hoàng hậu Phượng Tường, nàng không thể bại bởi người xấu, càng không thể khiến Diễm ca ca mất mặt, nàng phải kiên cường.

“Hừ, ngươi cho là sẽ có người biết là ta giết ngươi sao? Chỉ cần ta muốn, hiện tại có thể làm cho ngươi thần không biết quỷ không hay biến mất.” Thái giám giả biểu tình âm trầm làm cho Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng khủng bố.

Thời điểm mặt trời lên tới chính giữa, Tuyết Nhi nghĩ: không biết trong cung có người phát hiện mình không thấy hay không, không biết Diễm ca ca có … phái người đi tìm mình không, hắn sẽ lo lắng cho mình sao? Cả một ngày Tuyết Nhi cứ nghĩ như vậy. . . . . .

Thái dương hạ sơn, đêm tối bao trùm, phút cuối cùng, Tuyết Nhi cảm thấy đôm nay là một ngày thật dài, một ngày nàng ở đau cùng đói khát vượt qua. Tuy rằng nàng thực khát, thực đói, nhưng nàng không hướng bọn họ muốn nước, muốn ăn, nàng là hoàng hậu của Diễm ca ca, nàng quyết không thể hướng địch nhân cúi đầu.

“Pháp sư, có thể chứ?” thanh âm của Thái giám giả lại truyền vào trong tai Tuyết Nhi, tuy rằng Tuyết Nhi không biết hắn muốn làm gì, nhưng nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt.

Vu sư đối thái giám giả nói: “Có thể, ngươi tốt nhất đứng ở bên ngoài đi.”

Thái giám giả đi đến trước mặt Tuyết Nhi, âm hiểm cười nói: “Không bao lâu nữa, ta sẽ làm cho Âu Dương Liệt Diễm biết cái gì gọi là đau, cái gì gọi là sống không bằng chết, ha ha ha. . . . . .”

Tuyết Nhi nhìn thái giám giả đi ra ngoài, nhìn Vu sư ở trước mặt mình lẩm bẩm, nàng lại một câu cũng nghe không hiểu, Tuyết Nhi chính là theo dõi hắn, muốn biết hắn đang làm gì. Đột nhiên một trận âm phong từ bên ngoài thổi tới, trong gió mang theo mùi máu tươi, còn có mùi hôi thối, Tuyết Nhi bất giác lui về phía sau, thối lui đến góc tường, đem thân thể mệt mỏi rúc vào một chỗ, tuy rằng nàng không biết chuyện gì sẽ phát sinh, nhưng trong lòng luôn luôn có dự cảm bất hảo.

“Ô ma lạp lý oa. . . . . . Hiện.” Theo Vu sư một tiếng ‘hiện’, trong phòng xuất hiện thêm một con quái vật màu xanh nhạt, mặc dù biết chính mình sẽ chết, nhưng đối mặt quái vật đột nhiên xuất hiện, Tuyết Nhi vẫn cảm thấy sợ hãi, nàng thậm chí hi vọng chính mình cứ như vậy ngất đi. Nàng không dám nhìn lại quái vật kia, đành phải đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Vu sư, kỳ quái là Tuyết Nhi phát hiện ở trên mặt Vu sư thấy được sự sợ hãi.

Chỉ thấy quái vật kia kêu ré hướng tới gần Vu sư, trong tay Vu sư cầm kiếm run run không thôi, quái vật tới gần sát hắn thì hắn một kiếm đâm tới.

Tuyết Nhi trợn mắt há mồm mà nhìn một màn trước mắt, kiếm xuyên qua thân thể quái vật, lúc này Tuyết Nhi mới phát hiện thân thể quái vật kia là trong suốt , dường như l à một khối màu sắc ngưng tụ cùng một chỗ, mà một giây sau, quái vật màu xanh nhạt kia một ngụm cắn xuống Vu sư. . . . . .

Tuyết Nhi cảm giác mình muốn phát điên, nàng nhìn thấy yêu quát từng bước một hướng mình bay tới, nàng muốn kêu nhưng lại tìm không thấy thanh âm của mình.

Mắt thấy cánh tay yêu quái sẽ đụng tới thân thể của mình, Tuyết Nhi hét to một tiếng liền hôn mê bất tỉnh. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook