1/2 Hoàng Tử

Quyển 3 - Chương 6: HẮC ÁM MA THẦN

Ngự Ngã

12/05/2014

Không sợ lạnh? Vậy rốt cuộc bây giờ ai đang ôm ghì lấy tôi để sưởi ấm đây? Tôi run cầm cập, chầm chậm bước từng bước lên phía trước một cách khó khăn, còn phải nửa lôi nửa kéo Kenshin đang ôm ghì lấy tôi, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái.

Từ trạm truyền tống của Bạch Hổ Thành, Kenshin và tôi được truyền tống tới Huyền Vũ Thành ở phía bắc, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ giảm mạnh, thế là tôi mua hai chiếc áo choàng nhung, rồi vội vã tiến về Tuyết Thôn. Càng đi tôi càng hiểu rõ vận mệnh của mình gập ghềnh tới mức nào. Tại sao? Tại sao? Tại sao lại có bão tuyết?

Mẹ ơi, thật sự là lạnh đủ rồi. Tôi gần như móc tất cả những thứ có thể mặc trong túi ra che người bịt mặt, nhưng vẫn lạnh đến mức tôi cảm thấy nếu tôi nhổ nước miếng, có lẽ sẽ rơi xuống đất sẽ đóng thành băng, hà hơi sẽ đóng băng lên mặt luôn.

Mà tình hình Kenshin ở bên cạnh còn thảm hơn tôi. Cậu ta đã đặt chân đến Tuyết Thôn từ trước, thế mà vừa bắt đầu đã run rẩy không ngừng, mặc thêm bộ đồ lãng nhân của mình rồi mà vẫn không tốt hơn. Cuối cùng cậu ta dựa hẳn lên người tôi sưởi ấm. Xem ra, dưới cái lạnh khủng bố như thế này, ngay cả kiếm khách số một cũng không thể không bại trận!

“Ken. . . shin, rốt cuộc đã tới….chưa?” Tôi khó khăn thốt nên lời này.

“Sắp. . . . . . tới rồi.” Sắc mặt Kenshin như băng. . . . . . Ê, tốt xấu gì cậu cũng mở mắt ra nhìn đường đi chứ?

Trong cơn bão tuyết dữ tợn, trước mắt tôi gần như trắng xoá, chỉ biết nhìn la bàn mà bước về phía trước, hy vọng Thượng Đế, Phật Tổ cùng Allah sẽ thấy tôi gắng sức cứu người. . . . . cứu NPC như thế này, sẽ nhớ mà phù hộ cho tôi.

“A ~~” Tôi bị vấp, ngã tại trận, in thành hình chữ đại trên mặt tuyết, mà cái tên khốn kiếp Kenshin còn nằm đè lên người tôi.

“Ken. Shin! Nếu cậu không đứng dậy, tôi sẽ ném cậu về hang quỷ ở cùng Sunshine cả đời đấy.”

“. . . . . .” Kenshin lạnh mặt, tâm không cam tình không nguyện bò lên khỏi “Lò sưởi”.

Bớt đi sức nặng của một người, tôi ai oán chậm rãi bò lên. Cho dù tôi có ba lòng hai ý, đông bái thần tây bái phật không có việc gì còn niệm niệm kinh Co-ran, đó cũng bởi vì có bái có thiêng, thành tâm bái nhiều thiêng nhiều, các vị có cần thiết phải trừng phạt tôi như vậy không? Ngay cả mặt tuyết trống không không có vật gì cũng làm tôi vấp được sao?

Kenshin nhíu mày nhìn mặt đất. “Hình như cậu bị vấp vào hòn đá.”

Tôi vội vàng nhìn lại, kỳ lạ, hình dạng của khối đá kia sao lại rất giống. . . bia mộ? Tôi lại có thể giẫm lên một bia mộ? Trời ạ, anh quỷ thân mến, tôi không cố ý giẫm lên cửa lớn nhà anh đâu, buổi tối đừng tìm tôi báo thù nhé. . . . . . Không đúng, đây là thế giới trong game, không phải người chết có thể sống lại sao? Sao lại cần bia mộ. . . . . . bia mộ?

“Phần mộ của Kaoru?” Tôi kinh ngạc hô lên.

“Gạt tuyết trước bia mộ ra.” Tôi nói xong, lập tức lấy Hắc Đao làm xẻng, bắt đầu xúc tuyết.

Mặc dù làm việc này dưới bão tuyết vô cùng tốn sức, nhưng hai người chúng tôi vẫn gắng sức xúc tuyết, nhưng xúc lên một cân tuyết, thì lại rơi xuống trăm cân tuyết. Tôi và Kenshin cố gắng một lúc lâu vẫn không nhìn thấy chữ trên bia mộ. Thời gian trôi quatừng giây từng phút, ánh mắt của Kenshin cũng càng lúc càng lo lắng và tuyệt vọng. Thấy cậu ta như vậy, tôi lại càng gắng hết sức bình sinh mà đào, nhưng chỉ tốn sức.

Cuối cùng, tôi mệt đến mức không còn sức đào tiếp, đành nhìn Kenshin đào điên cuồng, tôi càng nhìn lại càng cảm thấy thương xót, cho dù Kenshin biết câu chuyện kia do hệ thống sắp đặt, không xảy ra thật nhưng vẫn không thể quên Kaoru sao?

Kenshin đào mãi xúc mãi vẫn không hết tuyết, động tác của cậu ta càng lúc càng cuồng loạn, máu tóc vốn dĩ chỉnh tề đã rối tung cả lên. Nhưng tuyết vẫn rơi không ngừng. . . . . .

“Kaoru. . . . . .” Cuối cùng Kenshin cũng buông kiếm, ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, trên mặt là những giọt lệ lạnh băng.

Tuyết ngừng rơi.

Tầng mây dần dần tản đi, ánh mặt xuyên qua đám mấy chiếu lên bia mộ của Kaoru, tuyết trong phạm vi nho nhỏ đó bắt đầu tan chảy.

“Mãi mãi đợi ái phu. Kaoru yên giấc ngàn thu.”

Kenshin loạng choạng đến trước bia mụ, quỳ phịch xuống. “Kaoru. . . . . .”

Tôi đứng dậy, yên lặng bước tới sau lưng Kenshin, nhìn bia mộ kia. Mặc dù đã sớm biết kết cục ra sao, nhưng lúc thật sự nhìn thấy trong lòng vẫn thương xót vô ngần. Nói tôi thương xót vì Kaoru đã chết, thà rằng nói tôi thương cho Kenshin không tránh khỏi vận mệnh mà hệ thống dựng lên.

“Có phải tôi không nên đến không? Nếu tôi không đến, Kaoru sẽ không bao giờ phải chết.” Kenshin đấm xuống đất, hô to.

“Đau khỏi chờ đợi mãi mãi, có lẽ cô ấy thà rằng nằm trong nấm mồ, chờ cậu tới gặp cô ấy.” Tôi nói chầm chậm: “Cũng như cậu, cho dù biết chỉ có thể thấy nấm mồ của cô ấy, vẫn muốn đi tìm cô ấy.”

Kenshin ngẩn ngơ một lúc lâu mới nở nụ cười khổ sở. “Có lẽ như vậy.”

“Đi báo thù đi, cho dù kẻ thù này không có thật, nhưng hãy hóa bi thương của cậu thành động lực chiến đấu, biến nỗi khổ của cậu thành nguồn sinh lực để vung kiếm, đi chiến đấu, đi trút giận.” Mắt tôi bừng lên ngọn lửa quyết chiến.

Mắt Kenshin cũng tuôn ra ánh lửa. “Đi.” Nói xong, không hề ngoảnh đầu lại, không sợ lạnh xoay người lên đường.

Quả nhiên cũng là phần tử hiếu chiến. Tôi mỉm cười, tìm được người có cùng sở thích rồi.

********

“Kenshin, Hắc Ám Ma Thần ở đâu vậy? Mặc dù bão tuyết đã ngừng, nhưng tôi mệt quá rồi. Nếu mà quá xa, ngày mai chúng tôi đi có được không?” Tôi nhìn Kenshin bằng ánh mắt ai oán, bất đắc dĩ, mệt mỏi nhất của tôi. Đáng tiếc, Kenshin không hề giống Gui.

“Ở sơn động lưng chừng núi ngay kia thôi, đi mau.” Kenshin chỉ sơn động có phần xa lại không quá xa kia, lạnh lùng thúc giục tôi đi mau.

“Được rồi, được rồi.”

Tôi ai oán theo sau Kenshin trèo lên núi tuyết. Càng tới gần sơn động, lòng tôi lại càng lo lắng bất an, bởi vì tôi càng nhìn rõ tượng đá khổng lồ khủng bố trước sơn động. Ngoài ra tôi cũng phát hiện ra cái cửa to lớn của sơn động này gần như có thể nhét vừa năm người tôi chồng lên nhau, năm người. . . . . . Cao gần tới 9m thì phải? Nghĩ đến đây, tôi nuốt nước bọt. Không phải chứ? Chắc chỉ là động lớn, không thể nào có quái vật cao lớn như vậy chứ?

“Kenshin, cậu có biết Hắc Ám Ma Thần có hình dạng thế nào không?” Tôi nơm nớp lo sợ hỏi.

Kenshin không quay đầu, vừa gấp rút lên đường vừa quay về phía tôi. “Dáng vẻ hệ thống cung cấp cho tôi là khổng lồ lực lưỡng, mặc áo choàng đen, trên đầu có một cái sừng, cầm Hắc Ám Ma Kiếm to lớn vô cùng.”

“Nghe có vẻ rất khủng bố!” Tính từ khổng lồ, lực lưỡng, thêm vào cửa sơn động lớn như vậy. Tôi đột nhiên cảm thấy người giỏi như Kenshin và Sunshine cũng không thể giải quyết nó dễ dàng. . . . . .

“Tới rồi.” Kenshin đột nhiên dừng lại.

“Phải vào sao? Tôi tìm xem có cái gì có thể đánh dấu trước đã, tránh cho chúng ta bị lạc đường trong sơn động. . . . . .” Tôi vội vã lục tìm trong túi.

Kenshin đứng thẳng trước cửa động, đột nhiên thét lên: “Hắc Ám Ma Thần, ta Kenshin tới tìm ngươi đòi nợ.”

Tôi sửng sốt, nhìn theo Kenshin đi về phía hang động đen ngòm vô đáy, nhưng mà hết thảy đều rất yên tĩnh, dường như ngay cả gió và tuyết cũng không dám phát ra tiếng động. Nỗi bất an tràn ngập trong lòng tôi, lập tức rút Hắc Đao ra. Trong sự tĩnh lặng, tiếng rút đao vô cùng rõ rệt.

Một viên đá nhỏ đột nhiên rơi xuống từ đỉnh sơn động. . . . . . Tiếp theo trời đất đột ngột rung chuyển, gió lớn lùa ra từ sơn động. Tôi gần như không thể giữ vững thân mình, hang động vốn dĩ đen ngòm nhưng bây giờ lại bao trùm màu xanh lục quỷ dị.

Tôi biết cuộc chiến sắp sửa bắt đầu, mà đối thủ lần này có lẽ là kẻ mạnh nhất mà tôi từng gặp. Tôi kiên định đứng cạnh Kenshin, ngạo mạn nhìn về phía sơn động.

Cuối cùng, Hắc Ám Ma Thần đã xuất hiện .

Tôi nặng nề lên tiếng. “Kenshin, mặc dù nói lớn nhỏ và sức mạnh không nhất thiết có liên quan trực tiếp, nhưng cậu có cảm thấy Hắc Ám Ma Thần rất có khả năng không nhìn thấy chúng ta mà không cẩn thận giẫm chết chúng ta luôn không?”

“. . . . . .” Kenshin ngẩng cao đầu nhìn Hắc Ám Ma Thần trước mắt, không nói gì.

Mẹ ơi, nó thật sự nhấc chân rồi. Tôi vội vàng kéo Kenshin chạy ra xa. Nói đùa, ai có cách nào đánh với quái vật phải cúi đầu mới chui ra khỏi cửa sơn động cao 9 m này chứ?

“Không được, tôi phải báo thù cho Kaoru.” Kenshin giãy khỏi tay tôi, vẫn cứ xông tới chỗ Hắc Ám Ma Thần.

Thấy Kenshin xông tới chỗ Hắc Ám Ma Thần, tôi chỉ cười khổ rồi bất chấp khó khăn quay lại, tôi vừa chạy vừa hô: “Kenshin cẩn thận chút, đừng so đo sức mạnh với nó.”

Dường như Kenshin bịt tai không thèm nghe, chỉ xông bừa vào Hắc Ám Ma Thần. Sau khi cậu ta xông đến trước mặt Ma Thần, lập tức nhảy lên đầu gối nó, rồi lại đạp lên cơ thể nó, lấy đà nhảy tới mặt Ma Thần, rút kiếm ra trong nháy mắt. Khi kiếm sắp sửa chém tới mặt Ma Thần, bàn tay to đùng của nó đã vung tới bên Kenshin. Kenshin đành nhảy về phía sau, tránh bàn tay to đùng có thể sẽ đưa cậu ta tới miền đất chết.

“Kenshin, tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó, cậu đánh lén từ phía sau.” Tôi hét lên, lập tức đem đâm đao xuống bàn chân của Hắc Ám Ma Thần.

Keng một tiếng, sao lúc đao đâm vào lòng bàn chân lại truyền tới tiếng sắt thép va chạm? Tôi cúi đầu nhìn, nuốt hai ngụm nước bọt, không ngờ rằng thậm chí tôi còn không làm xước da Ma Thần được. Thử lại một lần nữa, tôi dùng hết sức đâm đao xuống. . . . . . Keng!

“Không thể ngờ Hắc Đao của tôi lại không thể đối phó được với Ma Thần, phải rèn lại mới được.” Tôi chìm sâu trong cảm giác thất bại, cô đơn cầm Hắc Đao, phía sau còn cuộn lên mấy chiếc lá rơi. . . . . .

“Hoàng Tử, mau tránh ra!” Tiếng gầm của Kenshin truyền tới.

Tôi ngẩng đầu nhìn, cái thứ gọi là Hắc Ám Ma Kiếm hướng tới chỗ tôi như chiếc máy bay đâm sầm xuống đất. Tôi nhanh chóng phi người sang bên né tránh, nhưng máy bay. . . . . . Ma Kiếm lại chém ngang về phía tôi. Trời ạ. Tôi nhỏ như thế này mà nó lại có thể chém ngang tôi? Chuyện này không hợp lý lắm thì phải? Tên lập trình viên ngu ngốc. . . . . . Tôi chật vật gục xuống thành hình chữ đại, khó khăn lắm mới tránh được thanh Ma Kiếm kia.

Tôi nhanh chóng bò dậy, lập tức co chân chạy trốn mất dạng. . . Không, là thu hút sự chút ý của Ma Thần, để Kenshin có thời gian đánh lén từ phía sau! Lúc chạy trốn, tôi khóc không ra nước mắt, cảm thấy từng bước chân rung trời động đất của Ma Thần, máy bay Ma Kiếm kia hết ba lại năm lần vung loạn sau mông tôi. . . . . . Không biết tôi sẽ bị giẫm nát bét hay bị chém thành pa tê đây?

“Kenshin, cậu mau đánh lén đi. Nếu tôi biến thành pa tê hoặc một đống nát bét, đảm bảo sẽ đến hang quỷ làm phiền cậu đến chết!” Tôi đau buồn hét lên.

“Tôi chém rồi, không có tác dụng.” Kenshin phẫn hận hét.

“Cái gì?” Tôi cực kì hoảng sợ, lẽ nào tôi phải chết ở đây sao? Nhưng tôi không muốn chết thảm như vậy. “Kenshin, bên nào có vách núi?”

Kenshin vốn đang buồn bã lập tức phấn chấn trở lại. “Rẽ trái, rẽ trái đi thẳng là có.”

Rẽ trái? Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện, động từ rẽ trái lại khó thực hiện đến vậy. “Kenshin, tôi không có cách nào rẽ trái cả.” Tôi sẽ biến thành pa tê mất. . . . . .

“Ma Thần, kẻ thù của ngươi là ta.” Tiếng gầm giận dữ của Kenshin vọng tới từ phía sau. Vừa nói câu này, Hắc Ám Ma Thần vốn dĩ ở phía sau tôi truy đuổi không ngừng lại chuyển hướng đuổi theo đánh Kenshin.

Thấy Kenshin chạy tới vách núi, tôi lập tức chạy theo, vừa chạy vừa nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào để Ma Thần ngã xuống vách núi? Ngáng chân nó? Tôi thấy, chắc tôi sẽ lập tức bị nó giẫm bẹp, hơn nữa nó còn không cảm thấy sự tồn tại của tôi!

“Kenshin, cậu định làm thế nào để nó ngoan ngoãn ngã xuống vách núi?” Không nghĩ được, tôi đành phải gân cổ gào với Kenshin ở phía trước.

“Hoàng Tử, giúp tôi dẫn nó tới bên vách núi, càng gần càng tốt.” Không đầu không não bỏ lại một câu, Kenshin dừng chân, tránh né bảo kiếm máy bay của Ma Thần, chờ tôi tới “Thay ca”.

“Tôi có thể từ chối không?” Mắt tôi long lanh nước.

“Không thể.” Kenshin lạnh lùng bỏ lại một câu.

Hức ~ tôi bất chấp khó khăn, lập tức phi người chém đầu gối Ma Thần, như thường lệ vẫn keng một tiếng. Tôi xoay người phi nước đại về phía vách núi, trong lòng chỉ cầu nguyện Kenshin thật sự có đối sách.

Ma Thần theo sát phía sau tôi, thời gian chiến đấu càng lúc càng dài, tôi dần dần hơi đuối sức, vài lần tránh được lưỡi kiếm, nhưng vẫn bị sức gió theo thanh kiếm làm cho ứa máu. Mệt mỏi cộng thêm đau đớn, tôi dần dần cảm thấy chống đỡ hết nổi, nhưng gắng gượng để không chết, Sunshine còn đang đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn phải đưa cậu ta trở về Đại Lục Trung Tâm mà!

Bỏ cuộc? Tôi chưa từng nghe thấy từ này!

Cuối cùng cũng tới vách núi, tôi suýt nữa khóc ra nước mắt. Không ngờ vách núi làm tôi ngã hai lần này lại trở thành vật cứu mạng của tôi, thế sự thật khó lường.

Dù thế nào đi nữa, vách núi đã ở trước mắt rồi, tôi vội vã gân cổ gào với Kenshin. “Kenshin, tới vách núi rồi, cậu có cách gì thì mau lôi ra đi, nếu không tôi cũng sắp chơi trò nhảy tự do hai người với Ma Thần rồi.”

Kenshin chỉ theo phía sau tôi, khuôn mặt trầm tĩnh gợn lên biểu cảm gió mưa chuẩn bị tới, tay phải đặt ở chuôi kiếm chuẩn bị. Thời cơ! Cậu ta đang đợi thời cơ tốt nhất để giải quyết kẻ thù cậu ta hận nhất.

Ặc, nghe nói tôi chỉ còn cách vận mệnh ngã xuống núi lần thứ ba 3 cm. . . . . . Tôi quay đầu nhìn vách núi thâm sâu khó lường, lại nhìn Ma Thần to lớn trước mắt. Kỳ lạ! Tại sao tôi luôn phải chọn lựa giữa hai vận mệnh ngã chết và bị giẫm chết? Lần sau có thể đổi trò khác được không? Lúc tôi bó tay chịu trói mà trừng nhau với Ma Thần, khóe mắt tôi thấy có bóng hình vọt tới độ cao xấp xỉ chiều cao của Ma Thần. . . . . . Mặc dù có nhờ mấy cái cây bên cạnh, nhưng lực bật nhảy của Kenshin vẫn vô cùng đáng sợ. Tôi âm thầm bội phục.

“Phá Không Trảm!” Kenshin uy mãnh gầm lên một tiếng, nhanh chóng rút kiếm ra chém xuống đầu Ma Thần, hình như cái này là Bạt Đao Thuật? Chỉ thấy đống tóc của Ma Thần bị sức gió của kiếm thổi bay. Tiếp theo, là một tiếng keng ~ inh tai.

Mặc dù không biết Ma Thần có bị thương hay không, nhưng ít nhất sức lực của Kenshin đã khiến Ma Thần bắt đầu đổ nghiêng về phía trước, rơi xuống vách núi là chuyện sớm muộn mà thôi. Tôi lại âm thầm bội phục Kenshin một lần nữa. . . . . . Nhưng, sao trời lại đột nhiên tối sầm lại? Tôi ngẩng đầu nhìn, trợn mắt há miệng nhìn tòa nhà lớn. . . Hắc Ám Ma Thần đổ sụp xuống phía tôi!

Trời ạ, Ma Thần mày cũng nên giảm béo đi! Thể tích lớn như vậy, hại tao không tìm thấy chỗ để trốn. . . . . . Mẹ ơi! Tôi mang theo bộ mặt khóc tang, ai oán ngã xuống vách núi lần thứ ba. . .

“AAAAA. . . AAAAAA. . . . . .” Tôi hét ầm ĩ, nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau dữ đội khi rơi xuống đất. “AAAAA. . .”

“Cậu có thể ngậm mồm lại được không?” Giọng nói lạnh lùng của Kenshin truyền tới từ phía trên.

“A. . . . . . ?” Tôi ngẩng đầu nhìn, mặt Kenshin xuất hiện trước mắt. Tôi ngây người, nhìn sợi vải màu đỏ trong tay Kenshin quấn chặt giữa thắt lưng tôi, còn có. . . . . . Bởi vì cậu ta thiếu thắt lưng mà quần tụt xuống đầu gối. (>”<)

“Kenshin, mặc khố có thoải mái không?” Tôi nghiêm túc hỏi, kể từ lần trước “không cẩn thận” nhìn thấy, tôi liền rất muốn hỏi.



“Khố là cái gì?” Kenshin nhíu mày.

“Chính là mảnh vải che ở vị trí quan trọng của cậu đó.”

Kenshin cúi đầu ngờ vực nhìn mảnh vải kia. “Cậu không mặc cái này sao?”

“Không, tôi mặc quần đùi.” Tôi trịnh trọng phủ nhận, tôi không đời nào mặc khố.

“Khác nhau thế nào?”

“Ờm, tôi thật sự rất sẵn lòng thảo luận sự khác nhau giữa khố và quần đùi với cậu, nhưng mà. . .” Tôi nhíu mày. “Cậu biết đấy, treo người giữa không trung thảo luận về vấn đề quần lót thật sự không vệ sinh cho lắm, hơn nữa, hai chân tôi không thể đặt vững chãi trên mặt đất, thật sự khiến tôi không quen.”

Tôi đảo mắt. “Cho nên, cậu có thể kéo tôi lên trước không? Tôi bảo đảm sẽ phân tích phân loại tất cả các loại quần lót rồi giải thích hẳn hoi với cậu.”

Tôi trèo lên, ngội sụp xuống đất, có phần không dám tin tôi có thể thoát chết từ tay vách núi.



“Kenshin.” Tôi lười biếng nói.

Chủ nhân: Hoàng Tử

Tên pet: Kenshin

Cấp độ: 100

HP: 10000

MP: 1500

Đặc tính cơ bản:

Sức mạnh: 300

Thể chất: 150

Nhanh nhẹn: 150

Trí lực: 50

Tinh thần: 50

Ngộ tính: 0

Kỹ năng: Bạt Đao Thuật, Liên Trảm, Phá Không Trảm, Long Tường Thiểm, Không Gian Phá, Khinh Thân Pháp, Bán Không Dược, Thuấn Gian Bạo Phát.

Đặc thù: Pet nhiệm vụ, không thể thăng cấp, không thể học kỹ năng mới.

“Cậu cấp 100 còn chưa tính, những chỉ số này cũng quá khủng bố rồi, thảo nào mạnh như vậy.” Tôi ghen tỵ nhìn những chỉ số này.

“Nhưng không thể thăng cấp thật sự quá đáng tiếc. Hệ thống này cũng quá đê tiện, tôi phải tốn bao công bao sức mới đạt được cậu đó.” Tôi không nhịn được lẩm bẩm phàn nàn.

Kenshin lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, hờ hững nói: “Chạy có mấy bước cũng được coi là tốn bao công bao sức?”

Nghe vậy, tôi lập tức nhảy lên lý luận. “Cái gì mà chạy mấy bước! Tôi chạy tới từ Đại Lục Trung Tâm ngàn dặm xa xôi, còn phải khổ sở kéo Tinh và Vân nhiều ngày như vậy mới có thể bị chúng nó hãm hại rơi xuống vách đá. Hơn nữa, còn mạo hiểm dưới bão tuyết tới Tuyết Thôn, còn bị ném ngã. . . . . . Ê, Kenshin cậu đừng đi. Tôi còn chưa nói xong. Cậu còn dám nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy? Cậu biết không? Tôi chính là chủ nhân của cậu đấy. Ê, đừng không để ý tới tôi như vậy!”

*********

“Tiếp theo, phải làm sao bây giờ?” Tôi và Kenshin thoáng cái đã trở về Bạch Hổ Thành ở phía tây. Tôi thật sự không nhớ nổi tiếp theo phải làm gì mới có thể cứu được Sunshine còn bị vậy ở hang quỷ?

“Đi Công hội Người phiêu lưu, nhận nhiệm vụ nhà tiên tri.”

“Ồ.” Tôi hiểu rồi.

Tiếp theo, tôi không thể đợi được mà tiến vào Công hội Người phiêu lưu, muốn làm xong nhiệm vụ ngay lập, sau đó đưa Kenshin siêu khủng và Sunshine cao nhã cùng quay về Đại Lục Trung Tâm. Haiz, nhớ mọi người Đội Phi Thường quá.

Nhận nhiệm vụ xong xuôi, nhìn tờ giấy trong tay kia, tôi cảm thấy tôi sắp ngất mất. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Tại sao bản đồ Công hội Người phiêu lưu giao cho tôi lại chỉ chỗ của ba nhà tiên tri tại ba điểm xếp thành hình tam giác trên toàn Đại Lục Phương Đông? Cái này, cho dù tôi không mù đường, chắc cũng phải tốn hết sức mới tìm được phải không?

Không sao cả. Tinh thần tôi phấn chấn trở lại, bên cạnh còn có Kenshin, tôi sợ cái gì? “Kenshin, chắc cậu tìm bừa cũng thấy ba nhà tiên tri nhỉ?”

Kenshin chậm rãi quay đầu, vẫn trưng lên khuôn mặt lạnh lùng đó. “Ngoài Tuyết Thôn mà Kaoru ở, những nơi khác không biết!”

. . . . . . Xem ra nhiệm vụ này rất có khả năng bởi vì hai kẻ đại mù đường, mà khiến cho độ khó tăng lên ba cấp. Tôi thở dài, cam chịu số phận bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ với tấm bản đồ. Bắt đầu từ chỗ gần nhất đi! Điểm gần nhất hình như là bên trái phía dưới, thoạt nhìn, hình như ở ngay bên trái góc dưới Bạch Hổ Thành.

“Dù sao đi nữa, chắc đi về phía bên trái đằng kia là đúng rồi.” Tôi dứt khoát quyết định nhấc bước đi về phía trước.

“Hoàng Tử.” Kenshin vẫn yên lặng theo sau đột nhiên gọi tên tôi.

Tôi vẫn bước chân đi tiếp, chỉ hơi quay đầu hỏi. “Gì thế?”

“Cậu vẫn chưa nói với tôi chuyện quần lót.” Kenshin vô cùng nghiêm túc

“Ặc, quần lót. . .” Tôi chỉ biết đồ lót có quần lọt khe, quần ghen, quần ren, quần không viền. . . . . . Không biết con trai ngoài quần đùi và quần tam giác còn có loại nào khác không? Hức ~ Làm sao tôi biết được. Tôi không thể giới thiệu quần lót ren với Kenshin nhỉ? Gay to. Tôi thật sự không nghĩ ra phải làm thế nào cả. Kenshin mặc quần lót ren. . . Pfff! Ừm, đáng cân nhắc đấy.

“Không cần nói .” Kenshin đột nhiên nói câu này.

Tôi thất vọng đầy cõi lòng, cầu xin bằng ánh mắt phát sáng lấp lánh. “Tại sao? Tôi rất muốn thảo luận với cậu về vấn đề này mà. Tôi nói với cậu nhé ~ được không?”

Ánh mắt lạnh lùng của Kenshin liếc về phía này. “Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của cậu, tôi đột nhiên không muốn biết .”

“. . . . . .” Tôi gãi mặt, thì ra tôi cười quá lộ liễu. Lần sau phải nhớ không được cười linh tinh. Kế hoạch Kenshin mặc quần lót ren thất bại. . . Tôi hơi tiếc.

“Là biển?” Kenshin đột nhiên dừng lại, ngây người nhìn biển, tựa như chưa bao giờ thấy cảnh tượng này. Mặt cậu ta chứa đựng vẻ xúc động và vui mừng kinh ngạc.

Cảm nhận của tôi đối với biển không tốt như vậy. Lúc trước tôi bị nhốt trên biển, nhàm chán đến mức phải nói chuyện với một cái bánh bao, cuối cùng còn bởi vì mắc nợ mà bị bắt cọ sạch phân hải âu trên boong thuyền. . . . . . Đúng là một câu chuyện mà tôi không muốn nhớ lại.

Kenshin hơi do dự hỏi, còn có chút ngượng ngùng. “Chúng ta có thể tới gần một chút xem không?”

Tôi cười, để lộ hàm răng trắng tinh. “Đương nhiên có thể.”

Dù Kenshin vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng bước chân đã trở nên gấp rút. Tôi cũng cười đi theo sau. Không thể ngờ Kenshin lạnh lùng cũng biết ngượng!

Kenshin dừng lại trước một màu xanh thẳm. Tôi im lặng đứng cạnh cậu ta, lên tiếng: “Rất đẹp nhỉ. Đợi cứu được Sunshine xong, chúng ta sẽ cùng nhau đến Đại Lục Trung Tâm. Chắc chắn hai người các cậu còn có thể thấy nhiều cảnh đẹp hơn.”

“Ừm.” Khuôn mặt lạnh lùng của Kenshin cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười hờ hững.

Tôi nhìn quanh, cảm thấy hình như chỗ này hơi quen? Tôi nhìn trái, đập vào mắt chính là một con thuyền vô cùng quen thuộc, còn có bến cảng vô cùng quen thuộc. . . . . . Sao lại tới cảng được? Tôi cầm bản đồ đối chiếu, phát hiện tôi đi trật một góc 45o. Gay go to rồi! Ngay cả điểm gần nhất cũng không tới được, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới tìm được ba nhà tiên tri đây?

“Haiz, không tìm thấy đường.” Tôi nhíu chặt lông mày.

Kenshin thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn biển, kiến nghị. “Bên kia có rất nhiều người, đi hỏi đường xem sao?”

“Rất nhiều người?” Tôi quay đầu nhìn, thật sự không ít người, hình như quây lại xem cái gì đấy? Thú vị. Tôi cực kỳ hứng thú kéo Kenshin đi về phía đám đông. “Đi. Chúng ta đi hóng chuyện.”

“Hóng chuyện? Thú vị hơn biển không?”

“Ặc. . . Mỗi người một ý thôi.”

Thật sự là hơi nhiều người, hơn nữa không khí hình như hơi căng? Tôi nhìn đám đông xung quanh đều xoa đấm bóp tay, vẻ mặt căm giận, thậm chí còn rút vũ khí. Đang xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thò đầu vào, muốn hóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tên ác bá Hoàng Uy.” Người cạnh tôi đột nhiên thốt ra câu nói này, giọng điệu còn mang theo sự run rẩy.

“Hoàng Uy?” Tên này nghe rất quen.

“Lục Tinh, rốt cuộc em có làm bà xã của anh không? Anh cho em biết, anh đã bố trí tay chân ở mọi điểm hồi sinh rồi. Nếu em nói không, anh sẽ chém thằng nhóc này về cấp 1.” Một giọng nói ngứa tai quen thuộc vọng ra từ trong đám người.

Tôi vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống. Được lắm Hoàng Uy, không ngờ lại ức hiếp bạn thân của tôi, còn bức hôn? Đúng là không coi tôi ra gì cả.

Tôi lấy hết sức đẩy đám người hèn nhát ở phía trước, thấy sắc mặt tái nhợt của Tinh và Vân khi bị mấy kẻ hành hạ. Tôi vô cùng tức giận, cất giọng lạnh tanh. “Nếu cô ấy lấy ngươi, ta sẽ nuốt đao của mình.”

Mọi người đều liếc nhìn tôi, Vân kích động kinh ngạc hô lên: “Tinh linh? Đại ca là tinh linh. Đại ca, là anh sao?”

Tôi mỉm cười. “Không phải là anh, còn có tinh linh nào rong chơi ở Đại Lục Phương Đông sao?”

“Đại ca. . . . . .” Sắc mặt tái nhợt của Tinh vô cùng phức tạp, cô ấy do dự kêu lên một tiếng.

Tôi nhìn Hoàng Uy lấp lánh ánh vàng, tục đến cùng cực, nói bằng giọng trầm tĩnh tràn đầy tức giận: “Hoàng Uy ư? Xem ra ngươi vẫn chưa rút được gì từ bài học lần trước.”

“Mày. . .” Khuôn mặt của Hoàng Uy tràn ngập vẻ giận dữ những cũng phảng phất nỗi sợ hãi.

“Mẹ mày, mày đừng tưởng tao sợ mày. Lần trước mày đánh lén ông, lần này không đơn giản như vậy đâu. Chúng bay xông lên cho tao, chém chết nó sẽ có thưởng lớn.” Hoàng Uy gào lên với tôi.

“Kenshin, bắt đầu đánh đi.” Tôi nở nụ cười hờ hững, nói với Kenshin bên cạnh, đáy lòng lại tràn ngập niềm hưng phấn. Hắc Ám Ma Thần khiến tôi phải nín nhịn nhiều như vậy, bây giờ cuối cùng gặp được người có thể bắt nạt, bỏ qua thế nào được!

Kenshin chỉ trưng lên bộ mặt lạnh lùng, gật đầu.

Tôi rút Hắc Đao, nhìn Hoàng Uy lùi ra sau đám đàn em, tôi cười lạnh lùng. Tưởng tránh ở phía sau có tác dụng sao? Tôi và Kenshin đồng thời phi người lên trên, chẳng hề sợ hãi tám gã đại hán. Bóng dáng hai người chúng tôi vọt giữa đao kiếm, Hắc Đao và kiếm của Kenshin càng nhanh đến mức chỉ thấy bóng đen và ánh bạc lóe lên, cũng như tia màu máu bắn ra. . . . . .

Tôi sảng khoái không ngừng bay nhảy né tránh, không hề bận tâm tới tám gã đại hán. Lần trước một mình tôi cũng dám chống lại chúng, huống chi bây giờ đã có Kenshin khủng bố cấp 100 bên cạnh. Nói như vậy có lẽ hơi làm nhục người ta chút, nhưng mà tôi chỉ coi trận chiến này là trò chơi giải quyết ngứa ngáy.

Giao hai người còn lại cho Kenshin giải quyết, tôi mỉm cười đi về phía Hoàng Uy. “Hoàng Uy, nghe rõ cho tôi, đừng để tôi thấy anh ức hiếp hai người gọi tôi là đại ca kia một lần nữa, nếu không, dù cho anh mang theo bao nhiêu phế vật bên người, đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là ruồi nhặng bay loạn mà thôi.”

“Còn anh ư? Tôi tuyệt đối không hề bỏ lỡ mà giết luôn.” Tôi nâng đao, hất thanh đao hoàng kim có vẻ hào nhoáng nhưng vô dụng trong tay Hoàng Uy ra xa.

Cửu Đầu Long Thiểm!

Tôi cười kiêu ngạo ngửa mặt lên trời nhìn ánh sáng trắng bay đi. Sau một hồi thôi không cười nữa, tôi nhìn về phía Kenshin đã dọn dẹp xong hai người, thầm giật mình. Ặc, hình như vừa nãy tôi dùng chiêu thức của Kenshin trước mặt cậu ta? Nhưng mà. . . Trong số kỹ năng của Kenshin hình như không có Cửu Đầu Long Thiểm thì phải. Chắc không sao đâu? Tôi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.

“Hai đứa không sao chứ?” Tôi lo lắng nhìn Vân và Tinh. May thay, hai người ngoài sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng không có dấu hiệu bị thương.

“Đại ca. . .” Vân tiến lên trước, khuôn mặt tràn ngập vẻ hối lỗi. Tới khi đến trước mặt tôi, nó chợt khụy gối. “Em xin lỗi, đại ca.”

Mắt tôi lồi ra, tên Vân sợ mất mặt đến chết này lại có thể quỳ gối trước mắt mọi người?

“Đại ca, bọn em lừa anh nhiều như vậy, tại sao còn giúp bọn em nữa?” Tinh cũng tiến lên, mặt nó tràn đầy vẻ do dự.



Tôi nhún vai. “Anh đã nói rồi, chỉ hối hận vì những việc mình không làm. Một khi đã quyết, tuyệt đối không hối hận. Anh đã quyết định giúp hai đứa, sẽ giúp tới cùng.”

“Đại ca.” Vân và Tinh đồng thanh nói, hình như hai đứa đã hạ quyết tâm. “Cầu xin anh cho bọn em đi theo với.”

“Hử?” Tôi nhíu mày. “Hai đứa chắc cũng có đủ tiền đến Đại Lục Trung Tâm rồi, hai đứa không cần lo cho anh, đi trước đi, anh còn chút việc phải làm.”

Sắc mặt hai người đột nhiên trắng xanh, Vân run rẩy nói. “Đại ca không chịu để bọn em đi theo sao? Em có thể thề, bọn em tuyệt đối không hại anh lần nữa.”

“Không phải như vậy. . .” Tôi nhíu chặt lông mày, có cần cho hai đứa theo không? Tôi hơi do dự. Theo lý mà nói, để hai đứa đi theo cũng là chuyện tốt. Dù sao cảm giác về phương hướng của Vân và Tinh tốt hơn tôi rất nhiều. . . . . . Nhưng như vậy cũng phải nói rõ chuyện của Kenshin và Sunshine cho chúng nó.

“Quỷ Vương?” Tinh đột nhiên ngây người nhìn Kenshin, nhẹ nhàng thốt ra câu này.

Vân cũng quay đầu nhìn Kenshin, mang vẻ không thể tin nổi.

Sắc mặt tôi hơi thay đổi, vội nói: “Đừng nói gì cả, đi theo anh trước đã.”

********

Tinh và Vân dẫn tôi và Kenshin tới phòng riêng của nhà hàng nào đó. Hai đứa chúng nó lập tức ngồi xuống, bốn mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Kenshin. Tôi hơi buồn cười, cố ý chậm rãi cầm lấy thực đơn, chậm rãi gọi từng món, ngoảnh mặt làm ngơ với vẻ lo lắng của hai đứa. . . . . . Pfff! Tôi nhịn cười tới mức sắp nội thương, không thể ngờ, tôi có thể chỉnh hai đứa trong game như vậy. Trước kia lần nào cũng là hai đứa liên hợp bắt nạt tôi.

“Cuối cùng, là món. . . . . .” Tôi do dự, ăn gì đây nhỉ?

“Vằn thắn dầu ớt đỏ, phải không? Đại ca.” Vân cười hi hi tiếp lời. “Em cũng thích ăn vằn thắn dầu ớt đỏ rồi. Khẩu vị của đại ca quả nhiên là tuyệt nhất!”

Tôi nhíu mày. Đối với vấn đề đồ ăn, không phải tôi muốn nói, tôi dám bảo đảm ít nhất mình cũng là đứa sành ăn nhất trong đám bạn. Mọi lần đi ra ngoài không phải toàn do tôi quyết định đi đâu ăn và chọn đồ ăn sao? “Vậy vằn thắn dầu ớt đỏ đi.”

Phục vụ vừa bước ra khỏi phòng riêng, Tinh và Vân lập tức nhìn chăm chú Kenshin đến chết, ánh mắt rõ ràng chết cũng không bỏ qua.

Tôi thở dài, trở nên nghiêm túc. “Tinh, Vân, bây giờ anh phải nói với hai đứa một chuyện vô cùng quan trọng. Anh muốn hai đứa đảm bảo rằng không cho bất kỳ ai biết chuyện này. Hơn nữa từ nay trở đi không nhắc lại chuyện này nữa.”

Tinh và Vân kiên định liếc mắt nhìn nhau. Vân dứt khoát nói: “Đại ca, em dám thề từ này trở đi sẽ nghe theo đại ca. Nếu đại ca bảo bọn em không được nói, vậy bọn em không dám hé một lời.”

“Nếu đại ca lo lắng, vậy không cần giải thích với bọn em. Bọn em không dị nghị gì cả.” Tinh cũng nói như vậy.

Tôi dùng ánh mắt dò hỏi Kenshin, dù sao đây cũng là bí mật của cậu ta, tôi không nên quyết định hộ cậu ta.

“Nói đi, tôi không mong họ coi tôi là NPC bình thường.” Kenshin thản nhiên nói.

Tinh và Vân đờ ra ba giây, Vân lắp ba lắp bắp hỏi. “Cậu, cậu. . . có ý thức? Không thể nào? Tình tiết trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng lại có thể hiện rõ mồn một trước mắt?”

“Sự tình chính là vậy.” Tôi gãi mặt. Không thể ngờ trí thông minh của Vân còn cao hơn tôi, chỉ như vậy đã biết sự tình rồi. “Hơn nữa có ý thức không chỉ Kenshin, còn có một người khác, tên là Sunshine. Bây giờ anh đang nghĩ cách cứu Sunshine ra.”

“Còn một người khác?” Vân và Tinh đều sửng sốt.

“Ừm, anh phải hoàn thành một nhiệm vụ khác mới có thể cứu Sunshine ra khỏi hang quỷ.” Tôi nhíu mày. “Có chuyện này phải nhờ hai đứa rồi, anh không hiểu bản đồ nhiệm vụ được giao. . . . . .”

“Đưa em xem nào.” Không hổ là Tinh, sau khi kinh ngạc lập tức hồi phục nguyên trạng, bình tĩnh kêu tôi cho xem bản đồ.

Tôi lấy bản đồ làm tôi rối rắm kia ra, đưa cho Tinh. Tinh nhíu mày nhìn bản đồ, rồi lấy thước đo góc ra đo đạc góc độ. . . . . . Chuyên nghiệp quá. Tôi thầm bội phục, thảo nào chúng nó không bị lạc đường. Tôi phải học hỏi mới được, nhưng mà thước đo góc dùng thế nào?

“Từ cảng đi về phía 20° đông đông nam tầm 15 km là tới.” Tinh vừa nói vừa thu thước đo góc lại.

“Ồ. . .” Tôi vừa gặm thức ăn vừa thờ ơ trả lời. Dù sao vừa nãy Tinh và Vân đều nói đi theo tôi. Có hai đứa dẫn đường, tôi chẳng phải lo đông đông nam gì đó nữa rồi.

Tôi cầm lấy bánh bao thịt trên bàn, nhìn nó sửng sốt một hồi, hình như rất nhiều ngày tôi không cho Bánh Bao Thịt ăn? Mồ hôi lạnh ứa ra. Thảm rồi! Đành phải mặc kệ Tinh và Vân vẫn còn ở đây, vội vã cho tay vào trong túi, ôm Bánh Bao Thịt ra. . . . . .

“Ma ma ~~” Rõ ràng Bánh Bao Thịt đã khóc đến mức sưng đỏ cả mắt, nhưng thấy tôi, nó vẫn có vẻ vui mừng. “Thịt Bao Bao rất nhớ ma ma. Bụng Thịt Bao Bao cũng đói lắm rồi ~”

Tôi thật sự đau lòng không nói lên lời, cũng vô cùng hối hận. Tôi lại quên mất không cho nó ăn. Tôi vội vã cầm bánh bao thịt dùng để ăn trong tay cho Bánh Bao Thịt ăn, vừa cho nó ăn vừa xin lỗi: “Xin lỗi, Bánh Bao Thịt. Ma ma quên mất, hại con đói lâu như vậy.”

“Hu ~ hu ~” Miệng Bánh Bao Thịt bị đút đầy thức ăn, nhưng đôi mắt to vẫn vô cùng vẻ nhìn tôi.

Nhìn Bánh Bao Thịt ăn vui vẻ, tôi yên tâm cầm đũa chuẩn bị nhồi đầy bụng mình, nhưng lại đón nhận ba cặp mắt ngẩn ngơ.

“Bánh bao thịt mọc mắt. . .” Vân trợn mắt há mồm.

“Banh bao thịt biết nói.” Tinh nuốt nước bọt.

“. . . . . .” Kenshin không nói lời nào.

Tôi cười gượng hai tiếng. “Đây là pet của anh, tên là Bánh Bao Thịt. Bánh Bao Thịt chào mọi người đi.”

Bánh Bao Thịt nuốt bánh bao thịt to đùng vào trong miệng, vui vẻ nhảy lên bàn, kêu: “Xin chào mọi người, tên Thịt Bao Bao là Bánh Bao Thịt, là pet của ma ma.”

“Ma ma?” Ba cặp mắt ngờ vực lại nhìn tôi.

“Bánh Bao Thịt không giỏi phân biệt giới tính lắm, toàn gọi anh là ma ma.” Tôi toát mồ hôi. Lời này là nói dối, có lẽ cả thế giới không ai phân biệt giới tính giỏi như Bánh Bao Thịt . . . . . .

“Pet của đại ca thật sự đặc biệt.” Vân nở nụ cười bất đắc dĩ.

Ừm, tôi nghĩ, pet đầu tiên là Bánh Bao Thịt mọc mắt, thứ hai nhân vật manga Kenshin có ý thức, tương lai cứu được Sunshine xong, pet thứ ba không phải là hoàng tử Ả Rập có ý thức sao? Thật sự rất đặc biệt. . . . . . Toát mồ hôi!

*********

“Thì ra Thịt Bao Bao thích ăn bánh bao thịt, thật sự rất đặc biệt.” Vân nói với Bánh Bao Thịt “ngồi” trên đầu nó.

“Bánh bao thịt ngon!” Bánh Bao Thịt vui vẻ nhảy cẫng lên.

“Bánh bao thịt rất ngon. Vậy Thịt Bao Bao bắt đầu biết nói từ lúc nào vậy?”

“Sau khi đánh nhau với chim lửa.”

“Chim lửa là thứ gì?”

“Là pet của Gui Gui.”

“Gui Gui lại là thứ gì?”

“Gui Gui là . .” Bánh Bao Thịt nghiêng đầu vắt óc nghĩ ngợi. “Là thứ giống ma ma.”

“Ồ. . . Cũng là chiến sĩ tinh linh.” Vân chợt ngộ ra. “Vậy. . . . . .”

“. . . . . .” Tôi không nói gì.

Trên đường đi tới chỗ nhà tiên tri đầu tiên, hai người và một NPC không nói gì nghe cuộc đối thoại không não của một người và một chiếc bánh bao. Xem ra Vân và Bánh Bao Thịt khá ăn khớp với nhau. Miệng hai “người” đều không dừng được, vừa hay cùng nói liên miên không ngớt!

“Tinh, còn bao xa nữa?” Tôi bất đắc dĩ hỏi, nghe hai “người” kia nói tiếp, tôi sợ tôi sẽ mắc chứng suy nhược tinh thần mất.

Tay trái Tinh cầm bản đồ, tay phải cầm la bàn. “Ở quanh quanh đây thôi, đại ca.”

“Ồ, vậy tìm xung quanh đi.”

Bang! Chân tôi bị cản lại, hình như gặp vật cản gì đó? Cúi đầu nhìn. . . . . . Không ngờ tôi lại đá cái bát của lão ăn xin ven đường ra xa 5 m. Tôi há hốc miệng. Trời ạ! Tôi làm chuyện tốt gì thế này? Tôi vội vã nhặt bát trả lại, xin lỗi tới tấp. “Xin lỗi bác, bát của bác đây ạ.”

Thấy bác ăn xin hình như không có phản ứng gì, tôi ngẫm nghĩ, cho tay vào trong túi lấy ra mấy đồng vàng, bỏ vào trong bát của bác ăn xin. “Thưa bác, cháu gửi bác chỗ vàng này, ngại quá, lật úp bát của bác rồi.”

Sự tình giải quyết xong, lúc tôi đang định nhấc bước đi về phía trước, lại thấy khuôn mặt kinh ngạc của Tinh và Vân. “Sao thế?” Tôi sờ mặt, vẫn còn mặt nạ mà! Sao hai đứa lại nhìn tôi chăm chú như vậy?

“Không có gì, chỉ là thái độ đại ca đối với NPC thật sự rất đặc biệt. . . . . .” Vân hơi kinh ngạc.

Tinh hít sâu một hơi rồi nói: “Thảo nào, thảo nào hội Kenshin lại chọn anh tháo gỡ nhiệm vụ của họ.”

“. . . . . .” Khuôn mặt không biểu tình của Kenshin giật giật hai phát. Tôi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nghe nói nguyên nhân họ chọn tôi hình như là bởi vì chưa có ai ngã xuống vách đá. . . . . .

Nhưng vẫn phải giữ thể diện. Tôi khụ hai tiếng, cố tình nghiêm khắc nói. “Kenshin làm gì có nhiệm vụ nào cần anh giải quyết. Hai đứa đang nói bậy gì thế?”

Tinh và Vân có vẻ hoảng loạn. “Xin lỗi, đại ca. Bọn em chưa nói gì cả.”

Tôi gật đầu, giọng điệu cũng mềm đi. “Mau tìm xem nhà tiên tri ở đâu đi.”

“Vâng, đại ca.”

Giọng nói trầm tĩnh của bác ăn xin quỳ dưới đất vang lên. “Các ngươi tìm nhà tiên tri có việc gì không?”

Chúng tôi quay đầu nhìn bác ăn xin dưới đất, tôi hơi do dự hỏi. “Chúng cháu muốn biết nội dung của tấm bia tiên tri trên Trạm Lam sơn, đỉnh núi cao nhất thế giới.”

Bác ăn xin thầm thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên. “Xem ra vẫn không trốn được! Ta chính là một trong ba nhà tiên tri.”

“A?” Chúng tôi sửng sốt, có nhầm không? Làm nhà tiên tri mà nghèo như vậy sao, nghèo đến mức phải xin cơm ven đường?

“Tiểu huynh đệ, thấy ngươi là người tốt, ta sẽ không giày vò ngươi. Vốn dĩ còn phải bảo ngươi làm việc chứng tỏ mình là chính nhân quân tử.” Nhà tiên đoán cười điềm đạm. “Bây giờ, ta sẽ giao mảnh vỡ bản đồ Trạm Lam sơn cho ngươi không điều kiện.”

Tôi ngẩn ngơ nhận bản đồ, đơn giản như vậy đã lấy được mảnh vỡ bản đồ đầu tiên rồi?

“Xin hỏi nhà tiên tri, vốn dĩ ông muốn bảo chúng tôi làm gì?” Tinh hoài nghi hoặc.

“Khiêu khích Mãnh Hổ trại trên HổsSơn, giết ba đại đương gia.” Nhà tiên tri thản nhiên nói.

Tinh và Vân vô cùng không phong độ mà há hốc miệng. “Mãnh Hổ trại. . . . . . Đây chính là khu vực nguy hiểm không kém hang quỷ, hơn nữa còn phải giết ba đại boss?”

Sau một hồi, Vân cuối cùng cũng ngậm miệng lại, sau đó ngưỡng mộ nhìn tôi. “Đại ca, em thật sự rất ngưỡng mộ anh. Sau này em nhất định phải học cách đối nhân xử thế của anh, có lòng dạ hành y cứu thế vĩ đại.”

Ê, đừng dùng thành ngữ loạn xị như vậy có được không. Hành y cứu thế gì chứ?! Ông còn học văn học như tôi nữa chứ. Tôi gãi mặt, không thể ngờ một hành động nhỏ nhoi lại bớt đi phiền hà lớn. Thật sự bất ngờ. Nhưng cũng tốt, như vậy ngày quay trở lại Đại Lục Trung Tâm gặp Đội Phi Thường lại càng gần hơn nữa.

Tôi quay người về phía bác tiên tri ăn xin. “Cảm ơn mảnh vỡ của bác. Vậy chúng cháu đi tìm nhà tiên tri thứ hai ngay đây.”

Nhà tiên tri mỉm cười. “Đúng là thằng nhóc lễ phép. Vậy ta sẽ lại tiết lộ cho ngươi. Nhà tiên tri phía bắc thường xuất hiện tại chỗ có gà vịt cá thịt rau xanh củ cải.” Nói xong, nhà tiên tri lại quỳ xuống, tiếp tục làm người ăn xin.

“Chợ bán thức ăn à?” Tôi gãi mặt. Vị trí của các nhà tiên tri thật sự quái lại. Tôi còn tưởng bọn họ đều trốn ở núi cao xa, nơi chỉ có thể làm bạn với chim thú. “Vậy chúng ta đến Huyền Vũ Thành đi tìm nhà tiên tri phía bắc đi!”

“Vâng, đại ca.” Tinh và Vân lại có vẻ càng thêm ngưỡng mộ.

“Xem ra nhiệm vụ này đơn giản hơn tưởng tượng của mình.” Vậy ư? Tôi tràn trề tin tưởng mà nghĩ, Đội Phi Thường, em sắp về nhà rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện 1/2 Hoàng Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook