Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 39: Mức độ yêu một người.

Tiêu Tương Điệp Nhi

21/03/2016

Nàng không muốn nhìn nam tử hàn băng kia hóa thành tro bụi như vậy, ban ngày cũng như đêm tối, chỉ cần lúc nhớ nhung hắn có thể biết hắn cùng sống với nàng ở một góc nhỏ nào đó trên thế giới này, dù có hạnh phúc hay không thì cũng sẽ cảm thấy tâm được lấp đầy.

"Tiểu Ngữ. . ." Bị Chu Tử Ngữ ôm thật chặt, rõ ràng Tử Lan Thanh có thể cảm thấy thân thể nàng đang run rẩy, trong lúc đó Tử Lan Thanh hơi mất hồn.

Yêu một nam nhân thật sự có thể yêu đến mức độ này sao?

Chẳng biết tại sao, ánh mắt Tử Lan Thanh rơi vào trên người của Chu Tử Mặc, cái thiếu niên sủng ái nàng đó. Hắn và nàng, là yêu sao? Hắn cũng sẽ yêu mình như vậy sao?

Vì sao lúc này nàng muốn trốn, nếu vẫn không lấy được, nàng cũng có thể sống thật tốt, nhưng. . . nếu thật sự lấy được, cuối cùng rồi lại mất đi, vậy không phải nàng sống không bằng chết!

"Chúng ta đi thôi!" Thu hồi ánh mắt của mình, kéo Chu Tử Ngữ, cho dù trên mặt nàng mang mặt nạ da người mỏng, nhưng Tử Lan Thanh biết Chu Tử Ngữ chính là Chu Tử Ngữ.

Mới vừa đi xuống cầu thang, Tử Lan Thanh đã nhận ra không khí khác thường, đường phố này. . . cũng quá vắng lạnh rồi. Xem ra, những thủ hạ kia thật sự đã bắt đầu hành động rồi.

Chỉ hy vọng bây giờ bọn họ đã đánh bại hoàng cung, sau đó bắt được tên thái tử chết tiệt nước Khâu Lăng đưa đến trước mặt nàng. Ngay từ lúc đầu nàng đã quyết định, một khi thấy thái tử nước Khâu Lăng này, không nói hai lời sẽ cho hắn mười mấy bạt tai trước!

Nhưng nguyện vọng của nàng nhất định sẽ thất bại, vì đến lúc bọn họ đi tới hoàng cung lúc, những thủ hạ kia vẫn còn giao chiến ở cửa cung.

Ra lệnh một tiếng, Tử Lan Thanh triệu tập thủ hạ của nàng, nhìn bốn người đầu đầy bụi đất trước mặt này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh âm trầm, giọng nói giống như nghiến răng, khủng bố hỏi, " Một hoàng cung nho nhỏ như vậy, các ngươi cũng không phá được, lão nương nuôi ngươi có ích lợi gì!"

Một câu nói, làm cho sáu người ở đây cùng cau mày, chỉ bằng thân thể nhỏ kia của nàng, còn lão nương. . . Hơn nữa còn nói hoàng cung nho nhỏ gì đó, chẳng lẽ nàng không biết đây không phải là nước nhỏ gì, mà là nước xếp thứ hai trong tam đại quốc, nước Khâu Lăng!

Nếu là chỉ bằng Ám Bộ bọn họ có thể vây bắt hoàng cung này, vậy Ám Bộ bọn họ đã không phải là tổ chức lớn nhất nước Chu, mà là tổ thứ lớn nhất toàn thế giới!

"Tử Lan, đây không phải là nước nhỏ, mà là nước Khâu Lăng trong Tam đại quốc." Chu Tử Mặc thấy mặt mũi những bộ hạ kia của Tử Lan càng ngày càng vặn vẹo, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, nha đầu này cũng làm khó người khác quá rồi.

"Nước Khâu Lăng, rất lợi hại sao?" Tử Lan rất là coi thường méo miệng, ở trong mắt của nàng, chỉ có mưu kế không nghĩ ra chứ cũng không có mưu kế không thực thiện được, mà những thứ có thể bị tính kế gì đó kia tự nhiên bao gồm một quốc gia.

Chỉ cần cho nàng một điểm tựa, nàng có thể chơi đùa chuyển cả dị thế!

"Nước Khâu Lăng. . ." Chu Tử Mặc sờ sờ sống mũi của mình. Nói thật, nước Khâu Lăng so với người sau lưng tiểu tổ tông này quả thật không là cái gì, nhưng với thế lực nhỏ mà hắn và nàng sáng lập, đó chính là một vật khổng lồ đó.



Chu Tử Mặc thật hoài nghi, l êuyq-d'on vì thế lực này đến bây giờ vẫn chưa bị nước Khâu Lăng thâu tóm, chẳng qua là bởi vì trong nước Khâu Lăng có người biết thế lực này là do Tử Lan sáng lập, nên mới không dám chân chính động thủ.

Lúc này, đúng như Chu Tử Mặc suy nghĩ, hai tiểu sủng vật bình thường ở trước mặt Tử Lan vô cùng ngoan ngoãn đang phách lối ngồi ở trên ngai vàng khổng lồ, không ngừng gào khóc thảm thiết.

Ở dưới hoàng tọa (=ngai vàng), là ba vị nam tử, đứng ở vị trí đầu tiên là một nam tử chừng bốn mươi mặc một bộ trường bào hoa lệ màu vàng, bộ mặt đoan chính đang cung kính cúi đầu, mặc cho này hai tiểu sủng vật kia ở trên ngai vàng kêu loạn.

Đằng sau hắn, là thiếu niên mặc quần áo trường bào màu đen đang cúi đầu, không để cho nhìn người khác thấy mặt mũi của hắn lúc này, nhưng toàn thân phát ra khí lạnh người lạ chớ tiến vào lại làm cho người ta không thể không bỏ qua.

Dưới bọn họ, chính là một lão quái đầu, sở dĩ nói hắn quái, không chỉ có vì y phục kì kì quái quái hắn mặc tất cả đều là y phục đốm nhỏ như trăng sáng, càng là vì hắn cũng kêu loạn ở đây, một lát ‘ meo meo ô. . . ’ một lát ‘ hừ hừ. . . ’, người không biết còn tưởng rằng hắn đang nổi điên.

Sau một lúc lâu, giọng nói lão quái đầu này cũng kêu đến khàn cổ, mà hai tiểu sủng vật này vẫn còn kêu loạn ở trên. Rốt cuộc, giọng nói lão quái đầu cũng nhanh dừng lại, hai tiểu sủng vật cũng không kêu loạn nữa, cao ngạo nhìn ba người phía dưới.

"Quốc sư, thần thủ hộ đại nhân nói cái gì?" Lão quái đầu kia mới vừa dừng phát ra những tiếng quái lạ lại, nam nhân trung niên khoác hoàng bào liền không nhịn được hỏi ra tiếng.

Lão quái đầu trợn trắng cả mắt, có thể để cho hắn nghỉ ngơi một chút hay không, mới vừa phục vụ hai lão tổ tông này, hắn đã mệt mỏi không chịu được rồi, hiện tại vừa mới dừng lại, liền bị hỏi tiếp!

Mặc dù trong lòng không muốn tí nào, nhưng lão quái đầu vẫn cung kính trả lời, "Bẩm hoàng thượng, ý tứ của thần thủ hộ đại nhân là để ngài giao thái tử ra." Lão quái đầu nói xong câu này, sau đó như suy nghĩ điều gì đó nhìn thiếu niên vô cùng băng lãnh kia một cái.

Cũng không biết thái tử đắc tội với thần thủ hộ đại nhân lúc nào, khiến họ tức giận như thế, trực tiếp ra lệnh để hoàng thượng giao thái tử điện hạ ra.

Hai chữ ra lệnh hắn không dám nói với hoàng thượng, vì vậy chỉ dám nói như thế.

Nghe xong lời nói của lão quái đầu, nam tử trung niên khoác hoàng bào biến sắc, giao thái tử ra? Có ý gì? Chẳng lẽ thái tử đắc tội với thần thủ hộ đại nhân sao?

Nhưng tuy thái tử lạnh lùng một chút, nhưng cũng không có khuyết điểm nào, nam nhân như vậy là người thừa kế ngôi vị hoàng đế tốt nhất, hắn tin, nước Khâu Lăng được hắn dẫn dắt tuyệt đối sẽ càng thêm phồn vinh thịnh thế.

"Xin quốc sư đại nhân hỏi một chút, mục đích giao ra thái tử là gì." Trực tiếp sử dụng từ ‘ xin ’, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên khá cung kính, đây là chuyện cuối cùng hắn có thể vì nhi tử lạnh lẽo này làm.

Nếu thái tử thật sự đắc tội với thần thủ hộ, hắn sẽ không do dự giao thái tử ra, vì sau lưng thần thủ hộ là Thú Hoàng, vị nam nhân cao quý không thể chạm kia tuyệt đối không thể đối nghịch!



Mất đi một thái tử, hắn còn có thể có một thái tử khác, nhưng đắc tội với Thú Hoàng, thì hoàng thượng hắn coi như hết!

Theo lời nói của hoàng thượng là một trận tiếng mèo kêu và heo gọi, sau đó gương mặt quốc sư ngay lập tức biến đổi, trắng bệch gần như không nhìn thấy màu sắc.

"Quốc sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nam tử trung niên kia nhìn quốc sư đột nhiên biến sắc, cực kì lo âu hỏi, chẳng lẽ chuyện có biến, thật không thể giữ được thái tử sao?

Nếu quả thật như vậy, cũng chỉ có thể bỏ thái tử.

"Không . . . không đúng, đúng. . . Là tiểu chủ nhân của bọn họ. . . đến rồi!" Giọng của lão quái đầu cũng mơ hồ không rõ, nhưng hoàng thượng và thiếu niên âm trầm kia vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Trong lúc đó, thiếu niên vẫn cúi đầu âm trầm không nói gì đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đó là gương mặt như thế nào, hoàn mỹ tinh sảo giống như thiên sứ, nhưng lại âm lãnh như ác ma địa ngục, thiên sứ và ác ma kết hợp cùng hiện lên trên khuôn mặt đó, rõ ràng là không phải là thứ có thể phối hợp hài hòa, nhưng lại có vẻ tự nhiên như vậy.

Gương mặt như vậy, chỉ cần là nữ nhân sẽ dễ dàng động lòng.

"Tiểu chủ nhân, ngươi nói là. . ." Tay nam tử trung niên đột nhiên nắm chặt cũng bắt đầu khẽ run rẩy, nói như thế, người bên ngoài tấn công hoàng cung lại là. . . Lại là đứa bé đó?

"Nhanh, truyền lệnh xuống, tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương đến người tấn công hoàng cung ở bên ngoài, trực tiếp mời bọn họ tiến đến! Ngay lập tức!" Nam tử trung niên kích động quát với quốc sư kia, sau khi gào xong mới ý thức được sự luống cuống của mình, vì vậy hơi sững sờ ngay lập tức cau mày, "Quốc sư, xin ngài đi thông báo một tiếng. . . Thôi, hay là ta tự mình đi." Ném xuống lời này, nam tử trung niên xoay người rời khỏi nơi đây.

Dù cái đứa bé đó bị chỗ Thú Hoàng và Ngư Hoàng phủ nhận, nhưng đời sau của Thú Hoàng và Ngư Hoàng chỉ có nàng là truyền nhân hệ chính, thân phận của nàng nhất định vô cùng tôn quý.

Mặc dù bây giờ không được chấp nhận, nhưng toàn thế giới đều biết, một ngày nào đó nàng sẽ hoa lệ trở về.

Không nhìn thấy thần thủ hộ đại nhân cũng bắt đầu gọi nàng là tiểu chủ nhân sao? Hắn không tin, nếu không phải là Thú Thần đại nhân âm thầm ủng hộ, thì thần thủ hộ làm sao dễ dàng rời Thánh sơn đi như thế.

"Thái tử điện hạ, vì nước Khâu Lăng, xin ngài để xuống thành kiến, không phải hoàng thượng không quan tâm ngài, mà là. . ."

"Ta biết rõ!" Ba chữ ngắn gọn nhưng có lực, giống như gió lạnh thổi qua vậy, khiến quốc sư kia lập tức rùng mình một cái, thái tử thật. . . đủ lạnh!

Không dám mở miệng, vì hắn không dám lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook