Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Chương 139: Chủ mưu là thái hậu

Thuỷ Thiên Triệt

10/04/2015

Lúc Bạch Thiên Hoa đến gần nhà xí của nữ giới, không nhìn thấy bóng dáng của Thủy Lung đâu. Dưới ánh mắt kì lạ của nhóm quý nữ đi ra đi vào, mặt hắn có dày đi nữa cũng cảm thấy nóng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tỷ tỷ lẻn trốn đi chỗ khác chơi rồi sao, nhưng dọc đường đi cũng không thấy bóng dáng tỷ ấy.

“Ngươi có gặp Võ vương phi không?” Bạch Thiên Hoa hỏi một cung nữ xách lồng đèn.

Cung nữ lắc đầu khẽ đáp: “Thưa công tử, nô tỳ chưa gặp.”

Bạch Thiên Hoa nghi ngờ nhìn chung quanh, lại nói thời gian không ngắn, sao lại không thấy bóng dáng tỷ tỷ. Chẳng lẽ tỷ tỷ trở về bằng đường nhỏ. Nhưng cũng không có đạo lý, đường lớn không đi, tỷ tỷ đi đường nhỏ làm cái gì?

Trong góc tối, Phương Tuấn Hiền cũng nhận ra kì quặc, hắn nhớ Trưởng Tôn Vinh Cực nói, càng khẳng định Bạch Thủy Lung có chuyện.

Lúc này, khắp nơi ở Trường Nhạc Cung đều có người, nơi xảy ra chuyện nhưng ít bị người phát hiện…

Phương Tuấn Hiền nhìn về phía tây, đáy mắt hiện lên nghi ngờ và khẳng định, xoay người nhanh chóng chạy về phía đó.



Khách ——

Thanh âm trường kiếm đâm vào cơ thể khiến người ta sởn tóc gáy đồng thời không hiểu vì sao máu dịch sôi sục.

Thủy Lung rút trường kiếm nhuộm máu ra, ánh mắt quét về cung nữ mặt quỷ đang muốn chạy trốn, trường kiếm vung lên trượt khỏi tay, đâm vào lưng cung nữ đang bỏ chạy, liền nghe cung nữ đó hét lên một tiếng, thân thể lảo đảo một chút nhưng vẫn cố chạy trốn.

Làm sao Thủy Lung có thể dễ dàng buông tha cho ả, dưới chân khẽ điểm liền đứng trước mặt ả, đá liên tiếp hai cái vào đầu gối của ả, không chút lưu tình đá nát xương bánh chè của ả, khiến ả cung nữ không còn cách nào khác té ngã trên đất.

“Bà cô ơi, tha mạng!” Lúc này, ả cung nữ đâu dám ngờ vực nữa, chính mình cơ bản không phải là đối thủ của thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt. Phản ứng của ả rất nhanh, bộ mặt vặn vẹo, cư nhiên nhanh chóng khôi phục nét mặt trẻ con đáng yêu, nước mắt lưng tròng tràn ngập cầu xin, đặc biệt khiến người ta cảm thấy đáng thương, rước lấy lòng đồng tình, thương tiếc của người khác.

“Ủa.” Thủy Lung kinh ngạc nhìn ả cung nữ biến sắc, thầm thở dài.

Ồ, nàng mới phát hiện nơi này có bố trí trận pháp, cùng với thuốc mê hoặc khiến tâm trí người ta mờ mịt, đã nói mà sao ả cung nữ có thể biến sắc kì lạ như vậy, còn thuận tiện hơn cả hóa trang dịch dung ở hiện đại.

Từ khi đi tới thế giới này, kiến thức ở đây càng ngày càng có nhiều kinh ngạc, còn có nội lực võ công mạnh mẽ . Thủy Lung đã sớm không dám khinh thường và lạnh nhạt đối với cao thủ ở thế giới này.

“Bà cô, tiểu thư, ta vô tội mà.” Ả cung nữ không những biến sắc lợi hại, thái độ và vẻ mặt càng biến hóa lợi hại hơn. Một khắc trước còn kiêu ngạo, một khắc sau liền biến thành con cừu nhỏ đáng thương cầu xin: “Chuyện này là do lão yêu bà Hoàng Thanh Tuyết bắt ta làm, ta bất đắc dĩ bị ép buộc thôi, cầu ngươi đại nhân có độ lượng, buông tha cho ta một mạng đi!”

Hoàng Thanh Tuyết?

Thủy Lung suy nghĩ một chút, mới nhớ…Hoàng Thanh Tuyết không phải là tên của thái hậu hay sao?

“Thừa nhận nhanh như vậy ư?” Thủy Lung như cười như không, nói với ả cung nữ: “Nếu thái hậu dám phái ngươi tới như vậy bà ta nhất định nắm chắc cơ hội mới đúng.”

Sắc mặt ả cung nữ hơi đổi một chút. Không ngờ cô gái này còn nhỏ tuổi, tâm trí lại bình tỉnh và cẩn thận như vậy.

“Không dám dấu tiểu thư, lão yêu bà ép ta ăn độc, nếu ta không làm tốt mọi chuyện, nếu phản bội bà ta, nhất định sẽ chết không cần nói.”

Trong mắt Thủy Lung hiện lên vô số kinh ngạc, có chút hứng thú đối với ả cung nữ. Tính cách của người này thật sự rất đặc biệt.

Vẻ mặt ả cung nữ âng ấng nước, thản nhiên nói: “Ta không phải là đối thủ của tiểu thư, hôm nay tiểu thư muốn giết ta dễ như trở bàn tay. Bây giờ có thể thẳng thắn nói ra tất cả, có thể khiến tiểu thư hết giận, còn có thể sống lâu hơn.”

Thủy Lung thấy buồn cười: “Ngươi đúng là thay đổi thất thường.”

Ả cung nữ thấy tâm trạng của nàng hình như tốt hơn, vội vã tiếp tục cười quyến rũ lấy lòng: “Lại nói, ta cũng sắp chết, sao tiểu thư không tạm thời tha cho ta, giết ta chỉ làm tay tiểu thư ô uế thôi… à à à!” Lời cầu xin tha thứ còn chưa nới dứt, liền biến thành tiếng thét xé rách ruột gan.

Thì ra, Thủy Lung đập lên tay ả, mơ hồ nghe được tiếng xương vỡ vụn.

Thủy Lung nhẹ giọng nói: “Ngươi cảm thấy ta rất ngu sao?”

Ả cung nữ đau đớn không nói thành lời, hai hàng nước mắt trào ra, khóc đến chả thèm quan tâm hình tượng.

“Mau mau, tìm được Võ vương phi rồi!” Một trận tiếng ồn vang lên, rất nhanh liền có nhiều thủ vệ chạy tới.

Thủy Lung vừa quay đầu nhìn lại, thấy binh sĩ chạy tới bên cạnh nàng, vẻ mặt gã trung niên dẫn đầu hơi kinh ngạc, nhìn một màn trước mắt, vội quỳ xuống: “Ta tới chậm, khiến Võ vương phi sợ hãi.”

“Không… ừ?” Thủy Lung vừa nói, chợt một đạo ánh sáng lạnh lóe lên, nhanh chóng đâm về phía nàng.

Gã trung niên dẫn đầu nhóm binh sĩ vốn đang quỳ dứoi đất gần nàng, đột nhiên đánh lén khiến người ta khó lòng phòng bị. Cho dù Thủy Lung tránh kịp cũng phải bị thương.

Ánh mắt của gã ta run sợ, gã cho rằng lần này Thủy Lung chạy trời không khỏi nắng. Ai ngờ, sao khi Thủy Lung giật mình ngạc nhiên, vẻ mặt liền lộ tươi cười, nụ cười nhàn nhạt yêu dã, mị hoặc tàn nhẫn đến kinh khủng. Gã ta thầm nói một tiếng ‘không ổn’, nghĩ xem Thủy Lung có chiêu kế tiếp hay không, liền bị một luồng khí lớn đẩy văng ra ngoài.

Gã ta bị bắn ra ba thước, thân thể lăn lộn trên đất một cách thảm hại, chờ khi tiếp đất ổn định trong miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt khó tin trừng lớn: “Không thể nào. Nội lực của ngươi không phải bị phế rồi sao?”

Gã ta từng cùng Thủy Lung giao thủ vài lần, trong lòng cũng biết rõ một năm trước nội lực và võ công của Thủy Lung không bị phế, cũng chơi đùa không bằng hiện giờ. Cái loại nội lực khổng lồ kinh khủng này, người trẻ tuổi không thể nào có được mới phải.

Một chiêu của gã ta không thuận lợi, cũng biết hôm nay nếu Thủy Lung không chết thì hắn vong. Sắc mặt cực kì tái nhợt, xấu xí.

Gã ta là người ở bên cạnh thái hậu, nhiều năm qua, không phải chưa từng giúp thái hậu làm mấy chuyện như thế này. Vốn dĩ nghĩ rằng lần này cũng thuận lợi như những lần trước, cho rằng Thủy Lung đã mất nội lực, sức lực của nàng chả khác gì mấy tiểu thư khuê các. Ai dè lại bị lật thuyền trong mương, ngay cả cẩn thận như vậy, đánh lén ở cự ly gần cũng thất bại.

“Còn không mau ra – tay?” Gã ta hét lên với nhóm binh sĩ còn đang ngây người.



Vừa nghe tiếng quát, nhóm binh sĩ liền giật mình tỉnh giấc. Cả đám nhanh chóng rút binh khí, xông về hướng Thủy Lung.

Giờ khắc này, tất cả bọn họ đều hiểu phải tốc chiến tốc thắng, nếu bị người khác phát hiện, người chết chắc chắn là bọn họ.

Đối mặt với hai mươi người vây giết, Thủy Lung không hề sợ hãi. Dựa vào bọn họ, chưa đủ để tạo thành nguy cơ uy hiếp tánh mạng của nàng. Nhưng khiến nàng hiểu rõ, ví như nàng chưa ăn Phượng Nhãn Quả, chưa khôi phục lại nội lực hùng hậu, khi gặp phải tình huống này, e là không thể đối mặt chính diện, chỉ còn nước tìm đường chạy trốn!

Thủy Lung nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt càng lạnh lẽo, bỗng nhiên đạp một cước vào ngực của ả cung nữ.

“A!” Ả cung nữ đau đớn kêu la, thân thể muốn thừa dịp này chạy trốn lại mềm nhũn nằm vật ra đất.

Ả đau đớn thở hổn hển, ả biết nếu Thủy Lung muốn giết ả, dễ dàng như giết một con kiến. Nếu không lấy mạng ả ngay, chắc chắn ả còn có tác dụng.

Về phần tác dụng gì, ả cũng mơ hồ đoán ra. Tròng mắt ả mờ mịt đảo quanh, đấu tranh tư tưởng ở trong lòng.

Nếu không phải tình báo của lão yêu bà sai lầm, làm sao ả rơi vào tình cảnh bi thảm như vầy. Lần này, ả thua, chẳng khác nào lão yêu bà cũng thua. Như vậy, lão yêu bà cũng không biết Sát Tinh này căn bản không bị phế nội lực…

Sau chuyện này, mối thù hận giữa hai bên càng kết càng dày, nếu chính ả muốn sống…

Trong lúc ả cung nữ không ngừng đấu tranh tư tưởng, Thủy Lung đã lao vào đánh nhau với đám binh sĩ.

Máu đỏ sẫm, xác chết lạnh băng, cô gái mặc đồ đỏ.

Lúc Phương Tuấn Hiền chạy tới liền chứng kiến một màn như vậy. Nhìn cô gái kia mang nụ cười yếu ớt, thủ đoạn tàn nhẫn chặt đứt cánh tay một gã nam tử, máu phun ra, khiến trái tim hắn khẽ run lên, sau đó nhìn thấy cô gái vô tình tà nghễ qua đây, ánh mắt đó lạnh như băng, tràn ngập tính xâm lược, khiến mọi vật đều mất sắc.

Phương Tuấn Hiền cảm thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến tim hắn rung động dữ dội, gần như sinh ra phiền muộn sâu sắc, tiếp theo ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Một khắc kia, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một giọng nỉ non: Xong rồi…

Hắn xong rồi.

Một khắc trước, hắn còn lựa chọn cắt đứt vứt bỏ. Toàn bộ đều tan biến như bọt nước. Khát vọng trong đầu hắn khó có thể kiềm chế, cùng với xúc động, tham lam. Đây là mọi ngọn nguồn, chính là cô gái mặc đồ đỏ như máu, tàn nhẫn vô tình.

“Chơi đủ chưa?”

Đột nhiên, một âm thanh lạnh nhạt, trầm thấp vang lên, đánh thức tâm trí của Phương Tuấn Hiên.

Phương Tuấn Hiền thầm giật mình, nghiêng đầu nhìn qua, căn bản không phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực đến đây từ bao giờ.

Tầm mắt lạnh như băng của Trưởng Tôn Vinh Cực quét trên người hắn. Ánh mắt đó không hề che giấu phiền chán và không kiên nhẫn. Trong phút chốc, Trường Tôn Vinh Cực chẳng thèm liếc hắn thêm một cái nào, chớp mắt hắn liền đến bên cạnh Thủy Lung. Không biết hắn ra – tay như thế nào, những kẻ còn lại chưa kịp kêu thảm thiết, từng người liền bị phân thây rơi đầy đất, bộ dạng chết rất xấu xí, rất kinh khủng.

Sau khi Thủy Lung thấy thế, đầu chân mày khẽ nhướng lên. Dùng chân đá đá ả cung nữ duy nhất còn sống, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Mang người này đi.”

Trưởng Tôn Vinh Cực không thèm hỏi lí do, gật đầu.

Một người đàn ông áo nâu xuất hiện, đem ả cung nữ không còn khả năng phản kháng ở trên đất xách lên.

Thủy Lung nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: Có Trưởng Tôn Vinh Cực thật là tiện lợi.

Trong hoàng cung, hầu như đều là địa bàn của thái hậu. Ở địa bàn của bà ta, Thủy Lung không thể mang người của mình theo. Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực thì rõ ràng khác biệt. Không biết dựa vào tính cách của thái hậu, bà ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Trưởng Tôn Vinh Cực hết lần này đến lần khác khiến bà mất mặt hay không nhỉ.

Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, dùng lực cưỡng ép khiến nàng không có cơ hội giãy dụa.

"Làm sao vậy?" Thủy Lung hỏi. Hơi lạnh trên người nàng vẫn chưa biến mất hết, có loại mê hoặc khó kiềm chế được, rất là kích thích dục vọng chinh phục của người khác.

Nàng như vậy cực kì mê người.

Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn Phương Tuấn Hiền, bước chân không ngừng đi về trước. Nói với Thủy Lung: “Quên đã hứa gì với ta rồi sao?”

Thủy Lung suy nghĩ một chút, liền biết hắn đang nói gì. Chớp mắt một cái, nhẹ giọng: “Ta bị đánh lén, ngươi không an ủi ta thì thôi, còn lên giọng dạy dỗ ta nữa.”

Trưởng Tôn Vinh Cực có lí lẽ rất hùng hồn đều bị câu nói này hòa tan hết thảy.

Thủy Lung thấy hắn nghẹn họng không nói lời nào, khóe miệng kẽ nhếch lên. Nàng mới không nói là do nàng ngứa tay, ôm bụng buồn phiền đem phát tiết trên người đám người này, nên mới dùng thủ đoạn trực tiếp nhất đối phó bọn họ, làm chậm trễ thời gian quay về.

Nói chung, nàng sẽ không nói, miễn bị Trưởng Tôn Vinh Cực trừng phạt, ‘làm nũng’ một tẹo cũng đáng giá. Sự thưc chứng minh, nàng làm rất tốt, rất thành công.

Phương Tuấn Hiền nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, rũ mắt nhìn xuống bóng hai người như hòa làm một thể, trong lòng đau đớn khó nói thành lời, hắn cảm thấy buồn phiền và trống vắng.

Hắn sốt ruột chạy tới đây là vì cái gì? Mọi tâm tư của hắn có ý nghĩa gì? Cố tình tình cảm là thứ không thể giải thích và khống chế được, có lúc rõ ràng là chuyện ngu xuẩn chẳng có ý nghĩa, biết là làm thừa mà hết lần này đến lần khác vẫn cố chấp.

Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung vẫn chưa đi xa, lại gặp một đội binh sĩ khác tới, đi cùng bọn họ có Bạch Thiên Hoa.

"Võ Vương Gia, Võ vương phi!"

“Tỷ tỷ! Tỷ phu!”



Vừa thấy bóng dáng hai người bọn họ liền kêu lên.

Khoảng cách này, bọn họ không chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung mà còn nhìn thấy Phương Tuấn Hiền, cùng với đống thi thể chồng chất. Mặc kệ, Bạch Thiên Hoa hay nhóm binh sĩ đều biến sắc.

“Tỷ! Không sao chứ?” Bạch ThiênHoa lập tức chạy lên phía trước, gấp gáp cầm lấy tay Thủy Lung.

Hắn nghĩ rằng Thủy Lung bị thương nên mới bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm vào lòng. Dù sao thì thi thể nằm la liệt dưới đất ngó chừng hơn mười người. Cho rằng nhiều người đánh lén Thủy Lung, không nhịn được lo lắng.

“Ngao!!!!” Tay Bạch Thiên Hoa còn chưa đụng tới tay Thủy Lung, đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực đá ra ngoài.

Một cước này không tính là nặng, chỉ đá Bạch Thiên Hoa lảo đảo ra ngoài, không bị thương cũng không bị ngã.

“Ta không sao.” Thủy Lung liếc Trưởng Tôn Vinh Cực một cái.

Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy ánh mắt của Thủy Lung rất sinh động, tựa hồ như đang dùng mắt nói: Giận chó đánh mèo lên người vô tội, rất xấu hổ nha ~

Trưởng Tôn Vinh Cực vừa bực là vừa buồn cười, buồn cười vì ánh mắt nàng linh hoạt lại giảo hoạt, bực mình vì trong mắt nàng còn mang theo trêu tức, hắn làm mặt ngầu vươn tay véo mặt nàng một cái, da thịt trắng mềm trấn an cáu kỉnh trong lòng hắn.

“Võ vương gia, hoàng thượng lo lắng an nguy của hai vị.” Hộ vệ nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu.

Hộ vệ thấy vậy không nói nhiều, phất tay ra hiệu cho cấp dưới xử lí đống thi thể kia.

Trường Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung đi ở đằng trước, Bạch Thiên Hoa vội vã chạy theo, tùy tiện phủi bụi trên người, ánh mắt thỉnh thoảng quét trên người Thủy Lung, hé miệng muốn nói lại thôi.

Thủy Lung buồn cười nhìn dáng vẻ của hắn! Thằng nhóc này, ở trước mặt nàng căn bản không biết che giấu là gì, toàn bộ tâm tư đều bày lên mặt.

“Đây cũng không phải lần đầu tiên ta bị ám sát, đừng suy nghĩ nhiều.”

Bạch Thiên Hoa đang rầu rĩ không biết hỏi Thủy Lung như thế nào, ai ngờ đột nhiên nghe được những lời này. Hắn hé miệng, lỗ tai đỏ bừng lên, ngượng ngùng cười hắc hắc: “Sao tỷ biết đệ muốn hỏi cái gì?” Không chờ Thủy Lung đáp, hắn vui sướng nói: “Tỷ với đệ đúng là có thần giao cách….Ngao!!!”

Những lời này lại rước lấy một cái cốc của Trưởng Tôn Vinh Cực, đột ngột dưới chân xuất hiện một luồng sức mạnh vô hình, khiến hắn trượt chân.

“Tỷ phu…huynh có thể đừng chơi ác như vậy được không?” Bạch Thiên Hoa cầu xin. (TN: gọi huynh thay ngươi cho nóa tềnh củm )

Mặc dù không đau không ngứa, nhưng rất mất mặt.

“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực lườm nguýt hắn, vẻ mặt lạnh nhạt ẩn chứa chút ghét bỏ: “Ta làm cái gì?”

Một câu hỏi bình tĩnh, âm cuối kéo dài khiến Bạch Thiên Hoa rùng mình, lập tức vuốt mông ngựa: “Tỷ phu, huynh không làm gì hết, là đệ gặp quỷ!”

“Hì hì hì.” Thủy Lung không nhịn được cười lên một tiếng, cười đến cả người run rẩy.

Lúc hai người này ở chung càng lúc càng thú vị.

Trường Tôn Vinh Cực và Bạch Thiên Hoa đều nhìn sang nàng, ngay sau đó tầm mắt hai người lại nhìn nhau. Bạch Thiên Hoa mang vẻ mặt sùng bái nịnh hót, vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng, hoàn toàn không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, cố tình lại không có bài xích hắn ra ngoài.

Cho nên, đây có thể coi là hình thức ở chung của hai người, hoàn toàn là vì Thủy Lung.

Bạch Thiên Hoa dám nói thẳng thắn trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực là vì có Thủy Lung. Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ không đánh hắn bị thương. Rõ ràng Trưởng Tôn Vinh Cực ghét bỏ Bạch Thiên Hoa, nhưng vẫn như cũ trừng mắt nhìn Bạch Thiên Hoa không nói gì đều là vì Thủy Lung để ý Bạch Thiên Hoa.

Thoáng một cái, ba người trở về nơi đãi tiệc.

Bữa tiệc vẫn náo nhiệt như trước, mọi người bình tĩnh quan sát ba người, thấy Thủy Lung được Trưởng Tôn Vinh Cực ôm, tóc mai hơi rối, tâm tư liền rục rịch.

Lúc thái hậu nhìn Thủy Lung, tay cầm khăn tay bỗng siết chặt. Mặc kệ bộ dạng Thủy Lung như thế nào cũng đều không giống kế hoạch của bà. Theo lí mà nói, người bà sử dụng có thực lực rất tốt, không ngờ Thủy Lung chẳng bị mất một cọng tóc nào.

“Hoa Dương làm sao thành bộ dạng như thế này?” Chờ hai người về chỗ ngồi, thái hậu làm bộ quan tâm.

Vẻ mặt Thủy Lung rất thản nhiên, nghiêng đầu nhìn thái hậu chậm rãi nói: “Bị ám sát.”

“Kẻ nào lớn mật dám ra – tay trong ngày mừng thọ của mẫu hậu?” Trưởng Tôn Lạc Dần nghe vậy , sắc mặt cực kì xấu xí.

Thủy Lung đảo mắt liếc hắn, phát hiện vẻ mặt ông ta không giống làm bộ, ông thật lòng quan tâm đến thái hậu, cũng vì thái hậu mà nổi giận, mơ hồ còn có ý giận chó đánh mèo lên đầu nàng. Có lẽ giận chó đánh mèo vì danh tiếng của Thủy Lung quá kém, gây thù hằn ở nhiều nơi, cho nên mới bị ám sát, khiến bữa tiệc mừng thọ hoàn mĩ của thái hậu có tỳ vết và nguy hiểm.

“Lạc Dần!” Thái hậu bực tức liếc Trưởng Tôn Lạc Dần. (TN: *đập bàn* ta dám chắc bà thái hậu có JQ với thằng hoàng đế này!!!!!! >”< )

Sắc mặt Trưởng Tôn Lạc Dần hơi dịu xuống nhưng trong đáy mắt vẫn còn tức giận.

Ngay sau đó Thủy Lung mở miệng: “Thích khách ám sát ta nói chủ mưu là thái hậu.”

Một câu không nặng không nhẹ liền khiến cho hàng ghế ngồi phía trước im lặng xuống.

Đột nhiên im lặng, cũng khiến cho nhóm quyền quý không hiểu gì cũng yên tĩnh. Tuy bọn họ không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Không tới mười giây, cả bữa tiệc chỉ còn lại dư âm của ti trúc. Có lẽ sự yên tĩnh bất thình lình dọa nhóm nhạc sĩ, làm bọn họ liên tục đàn sai mấy âm.

Âm sai này tựa như tâm tư của mọi người, rối loạn phập phồng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook