Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 82: Chương 82

Vô Danh Tiểu Thập

01/12/2016

Ninh Hòa ở tại một cái thành thị không có người quen biết…a không phải…còn có Giản Thiếu. Hắn không phải chính vì đám cưới của Giản Thiếu mà lại vừa vặn gặp được Bán Thanh Minh ở nhà ga sao. Nhưng hiện tại, nghĩ đến Bán Thanh Minh hắn sẽ lại sinh khí, quay đầu về hướng bệnh viện, hắn thật muốn hô to một tiếng: Trương Kính người là đồ cặn bã.

Nhưng là, bình tĩnh, bình tĩnh……

Ninh Hòa thật sự càng nghĩ càng giận. Tuy rằng cùng Bán Thanh Minh tan rã trong không vui, hắn cũng thiếu chút đã nghĩ trực tiếp đi nhà ga về nhà, nhưng là dễ dàng buông tha, là tác phong của hắn sao? Một năm hắn còn có thể chịu, còn có cái gì so với chờ đợi càng thêm tra tấn lòng người?

Thân thủ vẫy một chiếc taxi, kêu lại xe đưa hắn tới một khách sạn gần đó, sau đó, liền đợi cho bên ngoài trời hoàn toàn đen xuống, hắn mới lấy ra di động, sau khi thông máy, vẫn là một câu: “Học tỷ, ta đói bụng.”

“Cáp?” Giản Thiếu sửng sốt nửa ngày cũng chưa biết ý tứ câu này của Ninh Hòa liền đáp lại một câu: “Đói bụng tìm mẹ ngươi, tìm ta có rắm dùng.” Nhưng là cũng may, Giản Thiếu vẫn là thông minh, nàng dùng âm thanh 120 đề xi ben hô lớn, “Ngươi TMD hiện tại ở đâu?”

Ninh Hòa báo địa chỉ xong, sau đó chợt nghe điện thoại truyền đến một trận tiếngphanh, Ninh Hòa nghĩ đến Giản Thiếu sẽ không là xảy ra chuyện gì đi, kết quả, nửa phút sau bên ngoài phát ra tiếng kêu lớn.

Nằm tào, thực xin lỗi quần chúng nhân dâna. Ninh Hòa đơn giản dọn dẹp một phen, liền lao ra khách sạn cứu vớt thế giới, mà Giản Thiếu câu đầu tiên nói là: “Ngươi đây là ngàn dặm đưa a?”

“……” Ninh Hòa cảm thấy chính mình thật không nên tìm đến Giản Thiếu.

Tuy mới tân hôn không lâu, bất quá Giản Thiếu đêm nay cùng cẩu hữu đã có ước định, Giản Thiếu chính là độc thủ không khuê (một mình trong khuê phòng), cho nên liền lập tức kéo Ninh Hòa về nhà. Ninh Hòa lúc đến cửa còn không có được tự nhiên, nghĩ vạn nhất tỷ phu trở về nhìn thấy hắn, có thể hay không sẽ hiểu lầm. Bất quá Giản Thiếu nghiêng mắt nhìn Ninh Hòa, nói: “Kia cũng phải để xem ta có để ý ngươi hay không.”

Phi!

Ninh Hòa đói đến hoảng, Giản Thiếu cũng liền rõ ràng đem thứ có sẵn……mì tôm. Nước sôi đổ vào, chờ 3p liền ăn được. Tuy rằng lúc ăn mì tôm Ninh Hòa trong lòng rơi lệ, hắn còn tưởng rằng Giản Thiếu như thế nào cũng sẽ đãi hắn một bữa cơm no đủ, thật khiến hắn nhớ tới Bán Thanh Minh lần đầu tới nhà hắn cũng là cảnh tượng 2 người cùng ăn mì tôm.

Giản Thiếu dùng chân đá hắn: “Làm gì…làm gì, có ăn mì tôm thôi mà cũng giống như thiếu nữ ôm ấp tình cảm sao.”

“……” Ninh Hòa lại lần nữa hối hận khi tìm đến Giản Thiếu.

Sau một hồi đến H thị, Ninh Hòa bị Giản Thiếu hảo hảo mà khai đạo một phen, tuy rằng vấn đề cuối cùng cũng không được giải quyết, nhưng hắn vẫn rất cảm tạ vị tri âm đại tỷ này. Trong chốc lát thấy Ninh Hòa chủ động liên hệ, Giản Thiếu đương nhiên cũng là đầy tò mò tình huống giữa hắn cùng Bán Thanh Minh, sau khi cầm cốc hoa quả ra bàn, sau đó vắt chéo chân chờ mong nhìn Ninh Hòa – thật giống biểu tình của tiểu hài tử chờ nghe kể chuyện xưa.

Nhưng Ninh Hòa thật không có chuyện xưa có thể nói, thanh âm trầm thấp mà vô lực, nói: “Cái tên cặn bã kia lùi bước.”

“Hắn lui, vậy ngươi liền thượng.” Giản Thiếu ăn ít hạt dưa, một bộ đương nhiên, chú ý tới ánh mắt khinh bỉ của Ninh Hòa, nàng đáp lại bằng ánh mắt càng khinh bỉ hơn, nói: “Ngươi tìm đến ta, không phải là muốn ta nói mấy lời ủng hộ hay sao?”

Giản Thiếu thật sự rất hiểu hắn. Vấn đề ra ở địa phương nào, mà chính mình nên làm như thế nào, Ninh Hòa kỳ thật đều biết, mấy vấn đề này hắn nghĩ tới rất nhiều lần,ngày ngày tưởng, hàng đêm tưởng, ngay cả nằm mơ đều lăn qua lộn lại tự hỏi, cho nên, hắn thật sự đã muốn có hành động. Mà cái hắn thiếu chính là có người giúp đỡ mà thôi.



Hắn ở W thị do dự không dám liên hệ Bán Thanh Minh, bị Đường Gia Nhạc đẩy một phen, sau đó liền tự mình tìm đến đây.

Mà hiện tại, hắn tìm Giản Thiếu, không cần nàng bày mưu tính kế, không cần nàng phân tích vấn đề, càng không cần nàng trợ giúp, hắn chính là muốn nghe một vài câu ủng hộ, như ý tưởng này là phù hợp.

——

Ninh Hòa đứng ở cửa bệnh viện, nhìn thấy Bán Thanh Minh từ trên lầu đi xuống, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hắn. Bán Thanh Minh không ngạc nhiên khi thấy Ninh Hòa xuất hiện, mà Ninh Hòa cũng biết vừa rồi Bán Thanh Minh đứng ở lầu 2 nhìn sang bên này một lúc lâu đi.

Mùa đông ban đêm ở H thị cũng rất lạnh, Ninh Hòa sau khi đứng nửa giờ, cả người đều run run, miệng nói cũng không lưu loát, lại vẫn nhìn thẳng Bán Thanh Minh nói: “Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”

Bán Thanh Minh không có gật đầu, cũng không có lắc đầu. Hắn cởi xuống khăn quàng cổ tiến đến phía Ninh Hòa, bị Ninh Hòa lui về phía sau từng bước tránh đi, chẳng qua cuối cùng Bán Thanh Minh đi tới hai bước, vẫn là đem khăn quàng cổ quấn trên cổ Ninh Hòa.

Khăn quàng cổ thực ấm.

Bệnh viện phụ cận có một công viên, rất nhỏ, cũng rất hiếm người. Bán Thanh Minh vốn là muốn đưa Ninh Hòa đi tiểu *** để nói chuyện, bất quá buổi tối, rất nhiều tiểu *** đều đóng, mở ra hơn phân nửa đều là tiệm ăn đêm, không thích hợp nói chuyện, mà vấn đề bọn họ định nói vẫn là không thích hợp bàn ở chỗ đông người.

Sau thời điểm Ninh Hòa phát giận rời đi, Bán Thanh Minh có lẽ cũng suy nghĩ rất nhiều, thấy Ninh Hòa không mở miệng, nên hắn vẫn là hỏi trước: “Ngươi với mẹ thế nào rồi?”

“Xem như giải hòa đi.” Ninh Hòa nói, kỳ thật trước kia cùng nàng ở chung đều là khách khách khí khí, ngược lại không giống như là một đôi mẫu tử. Đúng như Bán Thanh Minh nói, hắn vẫn thực để ý bị chuyện bị mẫu thân bỏ lại, hắn chưa bao giờ quên, cho nên cũng vô pháp hảo hảo cùng mẫu thân nói chuyện. Bán Thanh Minh khuyên hắn cùng mẫu thân giải hòa, sau Đường Gia Nhạc cũng khuyên hắn tha thứ, Ninh Hòa rối rắm thật lâu, mới rốt cục có lựa chọn.

Tha thứ mẫu thân, cũng tha thứ Bán Thanh Minh. Hắn nghĩ hắn là người bị hại, hắn cảm thấy bản thân nghẹn khuất nhiều năm, nhưng kỳ thật nhiều năm qua cũng là hắn tự ép buộc chính mình. Hắn biết mẫu thân là bất đắc dĩ rời đi, hắn cũng biết Bán Thanh Minh có nỗi khổ, nhưng hắn tự nhốt mình trong thế giới riêng, hoàn toàn không muốn nghe giải thích, cuối cùng đem tất cả sai lầm đổ hết cho người khác. Hắn thực vốn không có sai sao?

Hắn suy nghĩ thật lâu mới suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, mà hắn cũng biết, chính mình sở dĩ có thể cùng mẫu thân giải hòa, cũng là ít nhiều nhờ Bán Thanh Minh — cứ việc cho hắn không biết buổi tối hôm đó Bán Thanh Minh cùng mẫu thân nói qua cái gì.

“Giải hòa, vậy là tốt rồi.” Bán Thanh Minh gật gật đầu, “Tống Thời, vấn đề này ta nghĩ thật lâu, ngươi có thể nói ta yếu đuối, ngươi có thể nói ta không có can đảm, nhưng là, ta và ngươi không giống với nhau.”

“Có lẽ ta hẳn là hâm mộ ngươi, không có cha mẹ quản thúc, cho nên muốn làm chuyện gì đều có thể, vô luận làm cái gì đều có thể đúng lý hợp tình.”

“Tống Thời, ngươi có thể mặc kệ nhà của ngươi, mặc kệ thân thích bằng hữu, thậm chí ánh mắt của ngoại nhân, bởi vì ngươi cảm thấy ngươi chính là vương trong thế giới của chính mình, ngươi không cần đi bận tâm suy nghĩ của người khác.”

“Nhưng là Tống Thời, ta không thể.”

(tăng xông máu não với anhlúc thế này lúc thế kia)



Ban đêm tĩnh lặng, im lặng đến ngay cả hô hấp đều có thể nghe rõ, mà lời nói của Bán Thanh Minh, Ninh Hòa một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn ôm khăn quàng cổ hít một hơi thật sâu, nói: “Một năm trước, bằng hữu của ngươi bởi vì cùng trong nhà lộ ra, kết quả khiến ba ba của hắn phải vào viện, cho nên ngươi sợ, ngươi lùi bước, sau đó liền chạy.”

“Ngươi như thế nào……”

“Không cần cảm thấy kỳ quái, vừa rồi ngươi hẳn là thấy được. Mẹ ngươi lúc xuống dưới thời điểm cùng ta hàn huyên trong chốc lát.” Ninh Hòa nghiêng đầu, nhìn Bán Thanh Minh. Dưới ánh đèn đường, hắn có thể nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Bán Thanh Minh, giống như không thể tin được.

“Không tin sao? Mẹ ngươi còn nói, ngươi từ nhỏ đến lớn đều sống rất quy củ, cho tới bây giờ cũng không làm cái gì khác người. Luôn bởi vì lo lắng nhiều, cho nên bỏ lỡ rất nhiều thứ. Tỷ như nói……vì lo lắng trong nhà nhị lão (hai ông bà già), mà buông tha cho cơ hội xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, buông tha cho công tác lương cao. Như vậy hiện tại, ngươi là muốn buông tha cả ta.”

“Ta……” Bán Thanh Minh chột dạ cúi đầu, ý nghĩ này, hắn xác thực nghĩ tới. Nhưng là hắn không nghĩ qua, mẫu thân lại cùng Ninh Hòa nói mấy chuyện kia.

“Ngươi cho là bọn họ cái gì cũng không biết? Mẹ ta một năm chỉ thấy ta vài lần, nhìn thấy mặt ngươi lần đầu tiên liền đoán được tám chín phần. Ngươi cảm thấy ngươi giấu diếm rất tốt sao, kỳ thật, có lẽ bọn họ căn bản là biết được rất rõ đi.”

Gió đêm thổi trúng làm Bán Thanh Minh có một chút run run, cảm giác được cánh tay của Ninh Hòa ấm áp, nắm được, sẽ không muốn buông ra.

Việc này, Bán Thanh Minh như thế nào lại không biết. Kỳ thật hắn thử cố gắng, nếu không cũng sẽ không ở trước lễ mừng năm mới cùng phụ thân cãi nhau một trận rồi chạy đến W thị. Tuy rằng mẫu thân được khai sáng, còn phụ thân rốt cuộc vẫn là cố chấp, cái thời điểm kia hắn tuy rằng không có nói rõ, nhưng song thân ít nhiều vẫn là cảm giác được. Máu mủ tình thâm, rốt cuộc vẫn là đứa con nuôi dưỡng hơn 20 năm, dùng đầu ngón chân cũng biết hắn suy nghĩ cái gì.

Mà mẫu thân, cũng xác thực biết hắn vì trong nhà mà buông tha cho nhiều thứ, cho nên, “Hắn đã trưởng thành, cũng phải có cuộc sống riêng. Ta không muốn hắn vì chúng ta, tiếp tục bỏ qua càng nhiều gì đó.”

“Trương Kính, một năm trước là ngươi chính mình chạy trốn, sau lại là ngươi nói thích ta, cũng là ngươi tự tiện ở thời điểm ta quyết định buông tha lại xông vào cuộc sống của ta, cho nên ta cuối cùng hỏi ngươi một lần, hơn một năm rồi, ngươi rốt cuộc đã chuẩn bị tốt hay chưa?”

Khăn quàng cổ ngăn cản, là đụng chạm lâu dài, hắn trả lời, không tiếng động, lại đại biểu hết thảy.

“Hồng thiêu vị thịt bò.”

“TMD ngươi chú ý trọng điểm ở đây chút đi.”

_____________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:rốt cục xong! Tiếp theo là phiên ngoại!

Nguyệt: ta muốn chém tác giả =”=, chuyện bé xé to, nỗi khổ của Trương Kính là dạng thường gặp nhất, thế mà cũng ko cho người ta mở miệng nói sớm, cứ kéo đến cuối cùng, dùng dằng đến phát mệt. Cứ như An Lạc mặt dày mà khỏe, ta tin Chùy Tử cũng chả kiên trì dc bao lâu.

Myn: hia hia ~ t thấy Chùy Tử gần đổ rồi chứ :”> nhưng chắc cũng dạng giống anh Thanh Minh T.T nhát gan k muốn tiếp nhận ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook