Vô Diệm Vương Phi

Chương 45

Phong Vân tiểu yêu

09/06/2018

“Buồn cười thật, ngươi õng ẹo muốn quyến rũ người khác là việc của ngươi, ta chơi đàn là chuyện của ta, nước giếng không phạm nước sông, tại sao nói ta đập bể đồ của ngươi?” Lăng Tây Nhi bỏ bàn tay nhỏ bé chống bên hông xuống, vác đàn tỳ bà lên vai, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, ánh mắt khiêu khích nhìn Lãnh Phiêu Hương, chậm rãi mở miệng, tuy giọng nói không lớn lắm nhưng lời lẽ rất có khí phách, nhiều người khách bị tiếng la của Lăng Tây Nhi gây chú ý, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của nàng thèm chảy nước miếng.

“Như Ý tỷ tỷ, Phiêu Hương viện lúc nào làm thỏ nhỏ giận rồi, tuy nhiên da tay của vị tiểu huynh đệ này trắng nõn mềm mại so với làn da của nữ nhân còn đẹp hơn” Bỗng nhiên có một giọng nam hèn mọn truyền đến tai mọi người, Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn quay đầu lại, hung hăng liếc hắn một cái, ngoài ý muốn nàng bị nữ nhân kiều diễm bên người hắn hấp dẫn.

Nữ nhân này mặc một bộ y phục màu hồng phấn bó sát, tay áo rộng rũ xuống, phía dưới vận một cái váy hoa màu xanh biếc, bên hông thắt một cái nơ lớn hình bươm bướm làm bằng tơ vàng mềm mại màu khói, tóc mai thả xuống hai bên má, làm lệch chiếc trâm phụng ngọc bích nguyên bảo, thân thể mảnh mai xinh đẹp câu hồn đoạt phách. Nàng nhẹ nhàng phe phẩy ngọc phiến (1), ánh mắt dụ hoặc, không ngừng đánh giá Lăng Tây Nhi, sau đó cười duyên một tiếng, lấy quạt ngọc che cái miệng nhỏ nhắn lại, đôi mắt đen láy chớp chớp thật yêu kiều .

“Ai nha, Tây Môn đại lão gia của ta, nàng không phải là người của Phiêu Hương viên, nàng chính là một nữ tử, đâu phải con thỏ nhỏ?” Nàng cười quyến rũ, ngọc phiến nhẹ nhàng vun lên, Lăng Tây Nhi muốn ngăn cản cũng không kịp, dây cột tóc màu trắng đã bị rơi xuống, những lọn tóc đen tuyền lập tức xổ ra trên bờ vai ngọc ngà của nàng, nàng lạnh lùng đăm đăm nhìn người vừa mới vạch trần thân phận của mình là Như Ý, không nhịn được hừ một tiếng.

“A..Thì ra là một đại mỹ nhân, thế nào, cũng muốn học mấy vị đại gia đi kỹ viện sao?” Vị khách nhân được gọi là Tây Môn đại nhân ác ý cất lời châm chọc, còn vươn bàn tay càn rỡ sờ mặt Lăng Tây Nhi.

Lăng Tây Nhi thất kinh, tuy nhiên tiếng kêu sợ hãi chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì thân người đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng, nàng nhíu mày, đập vào mắt chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, hai mắt tròn tròn đen láy long lanh, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn màu phấn hồng, đang nở nụ cười tới tận mang tai.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng đánh giá Tây Môn đại nhân, đôi mắt đen tròn sáng như ánh sao nheo lại cười hì hì mở miệng nói “Đại ca, nàng là nha hoàn của ta, nàng đi chung với ta, nể mặt ta một chút được không?” Hắn cười nhẹ, bàn tay to nhẹ nhàng phất lên chỉ thấy thân người của nam nhân ác tâm kia bay lên như diều đứt dây sắp sửa bị ném ra ngoài, Như Ý biến sắc, lập tức vươn tay ra, mặt không đổi sắc vững vàng đón lấy hắn.

“Tây Môn đại nhân, mọi người đến Phiêu Hương viện đều là khách quý, tới tìm vui, đại gia cần gì phải tức giận! Vị tiểu ca này ngươi nói đúng không,?” Như Ý nói, thân người bước qua, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ánh mắt lóe lên vẻ kiều mỵ và toan tính.

“Tỷ tỷ nói rất đúng, nha hoàn của ta không hiểu chuyện đã làm kinh động tới đại gia” Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn cười ngọt ngào, trên mặt dần dần hiện ra hai lúm đồng tiền thật đáng yêu.

“Đệ đệ, thì ra nàng là người ngươi mang đến, tỷ tỷ vốn có ý nể mặt ngươi, nhưng vị tiểu cô nương này thật không hiểu chuyện, làm mất hứng của đại gia, hơn nữa trong giọng nói không hề để một hoa khôi như ta trong mắt, có lẽ nàng thật sự có chổ hơn người, nếu tất cả mọi người đã ở đây, vậy mời các vị đại gia làm chứng, hôm nay Lãnh Phiêu Hương muốn cùng cô nương đây so tài một phen, tất cả mọi người có mặt tại đây sẽ làm trọng tài, nếu ta thua, tỷ tỷ sẽ ở trước mặt đại gia cởi sam mỏng xuống, nếu nàng thua …” Lãnh Phiêu Hương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tà mị nhìn Lăng Tây Nhi, mỉm cười nịnh nọt “Vậy nàng phải ở trước mặt đại gia nói một tiếng xin lỗi, nàng đã sai rồi, mọi người thấy thế nào?”



Lãnh Phiêu Hương đảo mắt nhìn mọi người một vòng, ánh mắt càng thêm vẻ kiều mỵ. Trên người nàng chỉ mặc một cái áo mỏng manh màu hồng phấn và quần lụa mỏng màu khói, bên ngoài khoác một tấm sa mềm mại, trong suốt nhìn xuyên qua nó có thể thấy cái yếm màu hồng bên trong, nếu cởi sa mỏng xuống, bờ vai ngọc và lưng của nàng sẽ bị lộ ra trần trụi trước mặt bao người.

“Tốt! Tốt!” Tiếng la hét của những nam nhan háo sắc sôi trào mãnh liệt, Lãnh Phiêu Hương là hoa khôi của Phiêu Hương viện, không cần phải nói nếu muốn nhìn nàng một cái phải tốn biết bao châu báu ngọc ngà, ngay cả việc nói với nàng vài câu cũng phải bỏ ra rất nhiều ngân lượng, số bạc đủ để một người dân thường sống cả năm. Hôm nay được lời như thế, không cần nói cũng biết bọn họ thích thú la hét lớn tiếng nói tốt, tốt , thúc giục Lăng Tây Nhi mau đồng ý.

Lãnh Tuyệt Tâm ở trên lầu sớm bị tiếng kêu to của Lăng Tây Nhi “Ngươi yêu hay không yêu ta” gây chú ý, giờ phút này hắn đang đứng cạnh lan can trên lầu hai, bất động nhìn vở kịch đang diễn ra bên dưới. Hắn cắn chặt môi, ánh mắt hoa đào câu hồn nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ của Lăng Tây Nhi, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường.

Đôi mày rậm khẽ nhăn lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, ánh mắt nhìn xuống gương mặt thanh lệ nhỏ nhắn trong ngực mình, sau khi suy nghĩ sâu xa, ảm đạm cười, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng.

Lăng Tây Nhi khó hiểu mở to con ngươi trong trẻo như nước hồ thu nhìn thẳng hắn, bị sự dịu dàng trong mắt hắn làm rung động, nàng nghĩ mình nhìn lầm chớp chớp mắt mấy cái, trong ánh mắt của hắn giờ đây chỉ còn sự lạnh lẽo.

“Tỷ tỷ là một hoa khôi, làm như vậy chỉ sợ rằng ….” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đang lấp lánh ý cười tà mị, cả người hắn tản mát một cảm giác áp bức mãnh liệt. Hắn chậm rãi mở miệng, lời còn chưa dứt, đã bị Lăng Tây Nhi vội vã cắt ngang, nàng giãy khỏi lồng ngực của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chân bước về phía trước, dừng lại trước mặt Lãnh Phiêu Hương cao giọng nói “Được lắm, ta đồng ý đánh cuộc với ngươi” Cùng lắm nàng thua cũng chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, Lăng Tây Nhi cong môi mếu máo, trợn tròn đôi mắt màu nâu như nước, cười nhạt. Dù thua người cũng không thể thua trận!

”Tây Nhi” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhíu mày, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhỏ giọng nói, trong lời nói đột nhiên có vẻ gấp gáp.

Lăng Tây Nhi ngẩng đầu, con ngươi như nước trong veo nhìn hắn một cái, bị nét mặt lo lắng của hắn hấp dẫn thật sâu, hắn đang lo lắng cho nàng sao? Nàng nheo đôi mắt trong sáng đen láy như hai viên bi, nở một nụ cười thật tươi với hắn, khoé môi kéo ra tới tận mang tai, vươn bàn tay nhỏ bé hào phóng vỗ vỗ vào bả vai Đoan Tuấn Mạc Nhiên “Không sao đâu, hãy tin tưởng ta”

Tin tưởng ư? từ miệng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoát ra tiếng cười khêu gợi nhẹ nhàng ngân vang, không thành tiếng, khóe miệng nhếch lên rồi hạ xuống, nàng muốn hắn tin tưởng gì đây? Tưởng rằng ca vũ đề thơ cũng giống như giết heo à? Lãnh Phiêu Hương nổi tiếng là một hoa khôi tài năng ở Giang Nam, thi từ ca phú cái gì cũng giỏi. Còn Lăng Tây Nhi ngày thường muốn đọc chữ đều phải dựa vào chiêu bài cố hết sức khoa tay múa chân để diễn tả, nháo loạn thì không cần phải nói, lúc nãy nàng đã gây ra nháo loạn không phải sao, thiếu chút nữa làm tim hắn ngừng đập, tin tưởng? Đoan Tuấn Mạc Nhiên lắc đầu.

“Thế nào? Ngươi không tin ta?” Lăng Tây Nhi ngước gương mặt nhỏ nhắn, nhón nhón chân cố hết sức nhìn thẳng vào mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bàn tay nhỏ bé chống bên hông phì phì mở miệng hỏi. Đôi mắt vốn đã rất to khi trừng lớn giống như hai quả bóng bàn, cái gì đây, cuộc thi còn chưa bắt đầu, người nhà của mình, tuyến phòng thủ của mình đã bị lung lay, ôi ôi, như vậy sao được?

Đôi mắt đang tươi cười của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi nheo lại, muốn lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lăng Tây Nhi đang phóng đại gần trong gang tấc, hai mắt mở to như hai cái chuông đồng, phóng ra những tia sáng chói mắt, mũi tức giận thở ra những luồng khí ấm áp, hơi thở thơm tho như hoa lan phả vào mặt hắn, trong nháy mắt làm lòng hắn cảm thấy hoảng hốt.



“Ngươi lắc đầu một lần nữa cho ta xem? Giọng nói nàng giống như đang nghiến răng nghiến lợi, tiện tay giơ hai quả đấm nhỏ quơ quơ trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi bĩu lên bĩu xuống.

Cố nhịn cười, Đoan Tuấn Mạc Nhiên giả vờ sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuân gật gật giống như đang dập đầu

Lăng Tây Nhi đã nhận được câu trả lời mình mong muốn, đôi mắt to tròn cong như hình trăng lưỡi liềm, hai mi mắt tạo thành một đường cong duyên dáng, hài lòng vỗ vỗ nhè nhẹ cái đầu nhỏ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó hung hăng trừng đôi mắt to ngoái đầu nhìn lại la lớn “Tốt lắm, ta chính thức tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi”

Nàng tràn đầy niềm tin, còn có “ác ma” giết người không nháy mắt làm hậu thuẫn…Hôm nay hắn thật ngoan ngoãn,,,à lúc nãy hình như nàng vừa mới xoa đầu của ác ma phải không? Nàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh đầy người, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, nhưng chỉ bắt gặp một đôi mắt ẩn giấu vẻ tươi cười của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mở to con ngươi giống như hai hạt đậu đen chăm chú nhìn nàng, một chút cũng không giống như dáng vẻ của hắn trước đây.

Ngoan ngoãn ư, thật may mắn, hắn bây giờ đang dùng thân phận giả là Nam Cung Ngọc, không phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Lăng Tây Nhi hơi khoa trương giả bộ đưa tay lên lau mồ hôi, vẫy vẫy tay, nhìn Lãnh Phiêu Hương một cách khiêu khích.

“Tốt lắm” Những nam nhân có ý đồ xấu xa ráng hết sức giơ tay múa chân, nét mặt của họ mang vẻ hưng phấn tươi cười hết cỡ.

“Ta là chủ, ngươi là khách, cô nương muốn so tài như thế nào cũng được!” Lãnh Phiêu Hương cười lạnh, vươn tay áo màu xanh nhạt che miệng lại làm ra vẻ đoan trang thùy mị, sau đó nhẹ giọng nói.

“Thật sự để ta chọn? Ta sợ ngươi không dám!” Lăng Tây Nhi cười lạnh một tiếng, chớp chớp đôi mắt to, kẻ trộm hề hề mở miệng.

Lãnh Phiêu Hương cũng cười lạnh, tràn đầy tự tin chậm rãi lên tiếng “Phiêu Hương ta lúc ba tuổi đã học thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh, năm tuổi đã thông hiểu lịch sử các quốc gia, khi bước vào tuổi mười ba thì cầm kì thi hoạ, thi từ ca phú thứ gì cũng giỏi, năm mười bốn tuổi đã vang danh khắp Giang Nam, cô nương cứ tuỳ ý ra đề không cần ngại!”

Cái miệng nhỏ nhắn há ra thật lớn, trong lòng Lăng Tây Nhi có chút bất an, thật không, mười bốn tuổi đã vang danh khắp Giang Nam? Trời ạ, lúc nàng mười bốn tuổi , đang làm gì a..Ôi ôi chắc là đang đọc sách rồi! Đúng vậy, trắc nghiệm tiếng Anh! Nàng giảo hoạt cười khẽ, chớp chớp mi, cười hề hề mở miệng “Chúng ta cùng nhau khảo nghiệm tiếng Anh, cũng đợn giản thôi, ta đọc từ còn ngươi viết!” Hừ không sợ không làm khó được ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Diệm Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook