Vi Quang

Chương 35: Chương 35

Kháo Kháo

21/10/2018

Bằng lòng, bằng lòng, Tiểu Ninh đương nhiên bằng lòng.

Tiểu Ninh nắm lấy tay Chu Húc, lại bắt đầu rơi nước mắt.

Phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc thút thít của Tiểu Ninh.

Chu Húc cúi đầu hôn lên nước mắt cậu, không ngừng vuốt ve trán cậu, nói: "Em đang sốt, có cần gọi bác sĩ không —— "

"Nếu em không gọi điện thoại cho anh, anh liền vĩnh viễn không liên lạc với em?" Tiểu Ninh cắt ngang lời Chu Húc, đỏ hồng mắt hỏi.

Đôi mắt cậu to mà sáng ngời, thường ngày lúc giả vờ đáng thương sẽ đáng yêu giống như con nai con, giờ phút này lại là thật sự đáng thương, không phải giả bộ, Chu Húc nhịn không được hôn lên khóe mắt đỏ hồng của cậu, nói: "Không... Tôi... Tôi có đến tìm em..."

Tiểu Ninh mở to mắt: "Lúc nào? !"

Chu Húc trả lời: "Bắt đầu từ ngày thứ tư... Tôi đứng ở đoạn đường em tan học sẽ đi qua chờ em, thứ năm không nhìn thấy em, thứ tư thứ sáu em đều đi cùng bạn học, tôi không dám tiến tới tìm em, sợ... người khác hiểu lầm. Tiệm trà sữa em cũng không đến làm, tôi cho là em đã thấy tôi tới tìm em, trốn tránh tôi."

Tiểu Ninh sửa lại hắn cho đúng: "Người khác trông thấy chúng ta ở cùng nhau, chuyện này không gọi là hiểu lầm, gọi là sự thật."

Chu Húc đành phải gật đầu.

Tiểu Ninh nghĩ nghĩ lời giải thích của Chu Húc, càng nghĩ càng tức giận khó kìm, không khỏi phản bác: "Em chán ghét anh? Chẳng lẽ anh quên em đã từng nói thích anh, là anh một câu thích cũng chưa từng nói với em, dựa vào cái gì lại đổ lên đầu em?"

Chu Húc liên tục xin lỗi: "Đúng, đúng là tôi không đúng. Tôi làm sao lại không thích em chứ? Ninh Ninh, này còn phải nói ư? Hơn nữa, em nói tôi uống rượu say, đã nói thích em, tôi liền cho rằng —— "

"Hiện tại là muốn trách em sao?" Tiểu Ninh hung ác tố cáo trước, "Giờ muốn tính sổ chuyện em nói dối lừa gạt anh?"

"Không, không, không." Chu Húc cuống quít lắc đầu, lau nước mắt Tiểu Ninh lại chảy ra, hôn lên chóp mũi cậu, "Không trách em, không trách em, tôi thích em, vì vậy việc này cũng không tính là nói dối..."

"Thích em vì sao không nói với em?" Tiểu Ninh nghẹn giọng hỏi, "Vì sao nói với người khác anh không muốn sống cùng em cả đời? Anh chê em làm anh mất mặt?"

Chu Húc nắm lấy tay Tiểu Ninh, lắc đầu: "Tôi không phải là không muốn sống cả đời với em, là tôi không dám vọng tưởng sống cả đời với em. Em bây giờ mới mười tám tuổi, chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa ra xã hội, suy nghĩ con người sẽ thay đổi, tôi trải qua rồi nên tôi biết."

Tiểu Ninh hết giận rất nhanh.

Cậu cho rằng mình trông thấy Chu Húc sẽ tức chết, hoặc là sẽ thương tâm chết, nhưng mà lại không phải. Chu Húc nói như vậy một hồi, tức giận của cậu toàn bộ đã tiêu tan, trong ngực lại có chút chua xót.

Thì ra Chu Húc với cậu đều giống nhau, cũng yêu đến cẩn thận từng li từng tí, yêu đến rất hèn mọn a.

Hai người bọn họ, vì sao lại ngốc như vậy chứ?

"Nghĩ nhiều như thế có hữu dụng không? Anh chê em tuổi nhỏ, chẳng lẽ tìm người tuổi lớn liền đảm bảo? Trần Dịch Hoành còn chưa cho anh ăn đủ khổ sao?" Tiểu Ninh không khỏi oán hận, "Em biết bằng hữu của anh đều ghét bỏ em, nếu không phải nể mặt mũi anh, em đã sớm đại chiến một trận với bọn họ rồi. Em không đáng tin cậy? Trần Dịch Hoành so với em không đáng tin cậy gấp trăm lần nghìn lần thì tốt sao? Bọn họ vẫn luôn cảm thấy Trần Dịch Hoành tốt, em không hiểu nổi mấy suy nghĩ bà thím này của các anh, chẳng lẽ diện mạo xấu tuổi lớn liền đảm bảo?"

Chu Húc bất đắc dĩ, nhưng lại không phản bác được, đành phải giải thích nói: "Bọn họ không có ghét bỏ em, bọn họ là cảm thấy em quá dễ nhìn, tôi là người bình thường, không giữ được em. Sau hôm đó Tiền Vân đã gọi điện thoại xin lỗi tôi, cô ấy uống nhiều quá, nhịn không được nói chuyện của em với mấy người Phùng Tùng, sau đó rất hối hận, nói dù sao đây cũng là việc riêng của tôi và em, cô ấy không nên nói cho người khác biết."

Tiểu Ninh "Hừ" một tiếng, nói thì cũng đã nói rồi, hối hận có tác dụng gì không.

An tĩnh một hồi, Tiểu Ninh mới không được tự nhiên nói: "Em cảm thấy anh cũng rất dễ nhìn."

Chu Húc phì một tiếng nở nụ cười, thương yêu sờ sờ gương mặt cậu.

Lời Tiểu Ninh là thật, Chu Húc lại cho là cậu đang nói đùa. Tiểu Ninh thật sự cảm thấy Chu Húc cũng rất dễ nhìn, càng nhìn lại càng đẹp trai, cậu thích nhất là nhìn gò má Chu Húc.

Lúc Chu Húc đọc sách, lúc gõ mã, lúc làm cơm thịt bò cho cậu, lúc hút thuốc...

Đều rất đẹp trai.

Cậu đặc biệt thích lúc học bài làm bài tập trong phòng khách, Chu Húc trông ở bên cạnh cậu, kéo cậu ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại hôn tai hay tóc cậu, cậu nghiêng đầu nhìn Chu Húc, khi đó Chu Húc cỡ nào đẹp mắt a, sống mũi thẳng tắp, đường nét kiên nghị, nhìn qua vừa thành thục vừa đáng tin cậy.

"Chúng ta tính là làm hòa sao?" Tiểu Ninh hỏi.

"Chỉ cần em không giận tôi nữa." Chu Húc nói.

Tiểu Ninh núp ở trong chăn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh không tức giận sao? Em nói dối gạt anh, nhưng thật ra là tự mình... thừa dịp anh uống say đem anh ngủ... Anh cũng không chưa từng thổ lộ với em, em biết khi đó anh giúp em, không phải là vì thích hay vì muốn làm em... Em biết anh là người tốt, sẽ không không chịu trách nhiệm, cho nên mới lừa anh... Em, em thêm Trần Dịch Hoành vào danh bạ, cũng là vì muốn lừa hắn nói lời vô liêm sỉ, sau đó chờ đến lúc ngộ nhỡ anh muốn quay lại với hắn, sẽ cho anh thấy bộ mặt thật của hắn..."

Chu Húc chậm rãi vuốt ve tóc Tiểu Ninh, nói: "Tôi không tức giận, Ninh Ninh, tôi thật cao hứng em thích tôi như vậy..."

Tiểu Ninh từ trong chăn nhô đầu ra, nói: "Có phải anh bị ngốc không, người ta lừa anh anh lại cao hứng."

Chu Húc chỉ cười.



Hai người nói một hồi, hiểu lầm toàn bộ giải trừ. Chu Húc lo lắng Tiểu Ninh bị sốt, vẫn muốn đi mời bác sĩ đến xem thử. Tiểu Ninh liền nói ra bệnh tình của mình, nói bị sốt với ho khan, kết quả để lâu thành viêm phổi.

"Hôm nay đã truyền dịch xong rồi, không sao đâu, nhiệt độ đã giảm." Tiểu Ninh nói, mí mắt không ngăn được trĩu xuống, cậu quá mệt mỏi.

Chu Húc đau lòng không chịu nổi, bỗng chốc không biết phải trách mình hay là trách Tiểu Ninh.

"Em mau nghỉ ngơi đi, không thoải mái thì gọi tôi." Chu Húc nói.

Hắn vừa nghe nói Tiểu Ninh đổ bệnh nằm viện, gấp đến độ lập tức thu dọn đồ đạc chạy tới đây.

Bệnh viện trong trường ít bệnh nhân, phòng Tiểu Ninh ở là phòng hai người, nhưng bên trong chỉ có một mình cậu. Chu Húc nằm xuống một chiếc giường khác, chuẩn bị ngủ qua đêm.

Hắn giúp Tiểu Ninh uống chút nước, Tiểu Ninh kéo tay hắn, không chịu buông giống như làm nũng. Chu Húc liền bồi cậu cho đến khi cậu ngủ.

Sáng hôm sau Tiểu Ninh đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cậu chợt hoảng sợ, tốn mười mấy giây suy nghĩ tại sao mình lại bừng tỉnh, nhớ ra Chu Húc tối hôm qua đã đến, vội vàng nhìn sang giường bệnh bên cạnh.

Không một bóng người.

Chăn màn được gấp gọn gàng, không giống đã từng có người ngủ.

Tiểu Ninh ngây người.

Cậu không thể tin bản thân vậy mà lại mơ một giấc mơ chân thật đến vậy.

Tuy rằng vẫn còn sốt, nhưng toàn thân cậu rét run, đầu ngón tay gần như không động đậy được.

Ngay tại thời điểm cậu sợ hãi vạn phần, cửa phòng bệnh mở ra, Chu Húc bưng cháo trắng được giữ cẩn thận tiến vào.

Chu Húc vừa vào đã bị ánh mắt đỏ lên của Tiểu Ninh dọa sợ, liên tục hỏi làm sao vậy, có phải trong người không thoải mái không.

Tiểu Ninh nói không nên lời, chỉ nắm tay Chu Húc không buông, Chu Húc dỗ dành cả buổi cậu mới xuống giường rửa mặt ăn uống. Tiểu Ninh toàn thân vô lực, rửa mặt đi vệ sinh đều được Chu Húc dìu.

Ăn sáng xong, chín giờ hộ sĩ tới đo nhiệt độ cơ thể, nói vẫn phải tiếp tục truyền dịch. Nhiệt độ cơ thể Tiểu Ninh đang hạ xuống, chỉ có điều người còn yếu, ăn cái gì cũng không có khẩu vị.

Bác sĩ tới kiểm tra, nói ngày kia có thể xuất viện, tiếp tục truyền dịch hai ngày nữa.

Tiểu Ninh nằm ở trên giường thở dài, học bổng hạng nhất của cậu khẳng định là bị nhỡ rồi, dựa vào mức độ cạnh tranh kịch liệt trong khoa, trừ phi toàn bộ bài thi cuối kì cậu đạt điểm tối đa.

Chu Húc an ủi cậu, nói thân thể quan trọng hơn.

Tiểu Ninh nói: "Em sốt ruột trả tiền."

Chu Húc muốn nói, tiền mượn hắn không cần trả lại, tiền nợ người khác hắn cũng có thể giúp Tiểu Ninh trả. Hắn còn muốn Tiểu Ninh bỏ hết tất cả công việc làm thêm, không cần tiếp tục bận rộn như vậy nữa, hai người sẽ có nhiều thời gian ở chung hơn, tiền sinh hoạt tiền học phí, Chu Húc nguyện ý giúp cậu trả.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra miệng.

Hắn sợ sẽ dọa đến Tiểu Ninh.

Ngày thứ tư Tiểu Ninh rốt cuộc xuất viện, Chu Húc nhất định đón cậu về nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Tiểu Ninh xin nghỉ bệnh một tuần, tim đều đang rỉ máu, cậu đã bị lỡ kỳ thi giữa kỳ, còn bị chậm một đống môn, làm thêm cũng không có đi.

Chu Húc bảo cậu không cần nghĩ đến những chuyện đó, tĩnh dưỡng tốt thân thể mới quan trọng.

Chu Húc đem kỳ nghỉ phép trong năm ra dùng, đồng thời xin một tuần nghỉ ngơi. Vừa về tới nhà, Chu Húc liền vừa nấu đồ cho Tiểu Ninh ăn vừa lấy nước hoa quả cho Tiểu Ninh uống, sốt ruột đem mấy phần thịt nằm viện vài ngày bị mất bổ sung về lại.

Tiểu Ninh không có khẩu vị, chỉ muốn ăn cháo. Hắn liền nấu các loại cháo rau thanh đạm với nước mì, hoa quả thay đổi liên tục, dỗ Tiểu Ninh ăn nhiều một chút.

Tiểu Ninh cảm giác mình như biến thành tiểu hài tử ba tuổi, hận không thể dính trên người Chu Húc, để Chu Húc dỗ dành cậu khuyên nhủ cậu cưng chiều cậu.

Chu Húc đau lòng cậu bị bệnh nặng một trận, cậu rồi lại may mắn bản thân bệnh nặng một trận.

Hôm sau về đến nhà, Tiểu Ninh liền ầm ĩ muốn tắm rửa. Từ ngày đầu tiên nằm viện, bác sĩ đã đề nghị cậu không nên tắm rửa gội đầu, cậu không thể nhịn được nữa, cảm giác toàn thân đều bốc mùi. Chu Húc sợ cậu cảm lạnh, vẫn không cho cậu tắm, Tiểu Ninh về nhà nhịn một ngày, thật sự không nhịn được nữa, nhất định phải tắm.

Chu Húc đành phải mở quạt sưởi để trong nhà ấm lên, lại mở đèn sưởi phòng tắm xong mới để Tiểu Ninh vào tắm.

Cả người Tiểu Ninh vẫn hư nhược, Chu Húc không yên lòng, đi vào giúp cậu tắm.

Tiểu Ninh có thể nhịn được?

Vòi hoa sen vừa mở, cậu liền cố ý nhắm ngay vòi hoa sen vào Chu Húc, phun Chu Húc một thân ướt sũng. Áo sơ mi Chu Húc ướt đẫm, hơi trong suốt dán lên cơ thể, mơ hồ lộ ra đường cong cơ bắp lồng ngực với hai điểm nổi lên.

Tiểu Ninh có thể nhịn được?



Cậu lập tức cúi đầu cách áo sơ mi ngậm lấy một điểm trước ngực Chu Húc, dùng răng nhẹ nhàng cắn, lôi kéo.

"Ninh Ninh... !" Chu Húc thở gấp kéo Tiểu Ninh ra, "Ngoan, tắm rửa nào, lại bị cảm sẽ không tốt."

"Sớm đã khỏe rồi." Tiểu Ninh cả người xích lõa nhào tới ôm Chu Húc cọ, rõ ràng cảm thấy hạ thân Chu Húc đã cứng ngắc. Nhưng Chu Húc chính là bất động, mặc kệ Tiểu Ninh quấy rối như thế nào, thậm chí tự mình tách mông, đối diện với cột nước nói muốn rửa sạch... vẫn kiên trì nghiêm túc tắm xong cho cậu, dùng khăn tắm bao cả người Tiểu Ninh lại, lúc này mới tiện tay cởi quần áo đã ướt sũng của mình, cầm khăn tắm lau hai cái.

Tính khí dưới hạ thân Chu Húc đã cứng rắn đến nhếch lên, dựng thẳng.

Tiểu Ninh bao ở trong khăn tắm cười, cậu thích xem bộ dáng Chu Húc dễ dàng vì mình mà động tình.

Chu Húc tiện tay dùng khăn tắm quấn quanh hạ thân, ôm lấy Tiểu Ninh, mang cậu ném lên giường, dùng chăn bọc lại thật kỹ, lại cầm máy sấy kiên nhẫn sấy tóc cho cậu, sấy đến Tiểu Ninh buồn ngủ.

"Nè ——" Tiểu Ninh miễn cưỡng gọi Chu Húc một tiếng.

"Hả?"

"Anh thật sự đi đánh Trần Dịch Hoành?" Tiểu Ninh duỗi tay nắm lấy khăn tắm quấn dưới hạ thân Chu Húc.

"Ừ."

"Trần Dịch Hoành nói với em anh không được, hắn không thích."

Tóc đã sớm khô, Tiểu Ninh bò lên, tiến sát lại gần nhìn dương vật cứng rắn của Chu Húc, dùng tay nắm lấy, ngón tay cái nhẹ nhàng vòng quanh quy đầu vuốt ve, giương mắt nhìn Chu Húc, khóe mắt bởi vì nhiệt khí mà đỏ lên, giống như dụ hoặc người mà hơi hơi nhướn lên.

"Nhưng em lại cảm thấy rất thích nha, vì sao chứ?"

Chu Húc rốt cuộc không nhịn được nữa, đại lực nhấc chăn lên, bao trùm cả mình và Tiểu Ninh ở trong, cúi đầu ngậm lấy cái miệng đáng chết kia của Tiểu Ninh, dùng sức mút vào khiến cánh môi cậu lập tức sưng đỏ.

Đầu lưỡi Tiểu Ninh cũng run lên, quả thực giống như sắp bị Chu Húc cắn đứt, nước bọt không kịp nuốt men theo khóe miệng chảy xuống.

Chu Húc một lời cũng không nói, ngậm lấy đầu vú trước ngực cậu, lại vươn lưỡi liếm vừa hôn vừa cắn, giống như đáp trả đùa bỡn vừa rồi củaTiểu Ninh.

Tiểu Ninh kinh hô ra tiếng, cậu vẫn còn rất yếu, điểm mẫn cảm bị thô bạo cắn nuốt, chỉ có thể mềm nhũn ngã xuống giường, toàn thân phiếm hồng. Chu Húc ngậm đầu vú bên này liếm hôn, một tay khác nắm chặt đầu vú bên kia, không ngừng vuốt ve đùa bỡn, Tiểu Ninh nhịn không được, không ngừng cầu xin Chu Húc: "A... Em không dám... Không dám nữa..."

Chu Húc nào còn nghe lọt.

Hắn vói ngón tay vào trong miệng Tiểu Ninh, đùa bỡn đầu lưỡi, nước bọt Tiểu Ninh dính đầy tay mới rút ngón tay ra, hướng cánh mông Tiểu Ninh đâm vào.

Tiểu Ninh trợn mắt há miệng, cậu chưa từng thấy Chu Húc chơi đùa dùng chiêu thức này đâu, vậy mà lại dùng nước bọt bôi trơn!

Cậu vẫn còn đang bệnh a, Chu Húc có phải... quá cầm thú hay không...

Nghĩ đến đây, Tiểu Ninh lại càng cứng đến rắn lợi hại.

Nương theo động tác đưa đẩy khuếch trương không ngừng của Chu Húc, Tiểu Ninh từng tiếng từng tiếng kêu lên.

Rõ ràng chỉ có nước bọt, nhưng Tiểu Ninh lại cảm thấy hậu huyệt căn bản không đau mà bị khuếch trương đến độ sắp bốc cháy rồi.

Chu Húc rốt cuộc nâng hai chân Tiểu Ninh lên, đem dương vật cứng rắn đang gắng gượng chịu đựng của mình đưa vào trong cơ thể cậu.

Thời khắc tính khí nóng bỏng tiến vào, Tiểu Ninh cảm giác bên trong cơ thể mình tựa hồ cũng bị bỏng hư mất, giống như một giây sau sẽ bị thiêu cháy. Chu Húc khẽ động một cái, khoái cảm liền mãnh liệt cuộn trào tràn đến.

Chăn phủ trên đầu, quạt sưởi vẫn chưa tắt, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, Tiểu Ninh ở trong chăn, nóng đến chảy mồ hôi, lại bởi vì hô hấp không thuận mà gần như hít thở không thông.

Cậu muốn nói nóng quá, nhưng thốt ra lại là: "Bỏng..."

Chu Húc ghé sát vào lỗ tai cậu, nhiệt khí phun trên lỗ tai Tiểu Ninh.

"Xác thực rất bỏng."

Tiểu Ninh tốn hơn mười giây mới phản ứng được lời Chu Húc nói, là trong cơ thể cậu... bỏng.

Lời thừa, cậu đã sốt liên tục một tuần đó.

Chu Húc nói xong câu này, không mở miệng nữa, chỉ lo vùi đầu hung ác làm, một bên dùng sức ra vào, một bên hai tay giống như nổi điên nhào niết mông Tiểu Ninh, xoa đến mức mông thịt đỏ lên.

Tiểu Ninh một hơi nghẹn, kêu cũng không kêu nổi.

Trong bóng tối mồ hôi chảy ròng ròng, trong không khí mỏng manh làm cho người hít thở không thông, Tiểu Ninh với Chu Húc cùng nhau đạt đến cao trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook