Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Quyển 4 - Chương 72: Tử Vong Chi Thủ, Sứ Giả của Tử Thần!

Đường Gia Tam Thiểu

15/05/2013

Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào đang trò chuyện cũng không phát hiện Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh hai tay đã cào sâu xuống đất.

Chỉ có một người vợ? Hạn chế gần nữ sắc? Vậy còn mẹ hắn là gì? Sau khi nghe những lời kia, cừu hận đã khắc sâu vào lòng hắn lại tăng thêm vài phần. Có lẽ "người đó" là anh hùng, nhưng y không xứng là một người đàn ông và một người cha. Nếu y có quan tâm thì mẹ hắn đã không đến nỗi...

Sắc trời càng lúc càng tối, bọn họ còn đang ở trong rừng rậm nữa nên rất khó quan sát xung quanh. Đúng lúc này, Vương Ngôn trở về.

- Tất cả lại đây một chút.

Vương Ngôn vẫy tay ý bảo mọi người đi đến cạnh hắn.

Các đệ tử ngoại viện lập tức vâng lời, còn bảy người nội viện thì có chút miễn cưỡng. Xét về tu vi, Vương Ngôn chỉ là bậc Hồn Vương, không chênh lệch lắm so với bọn họ, hắn lại chỉ còn là lão sư của ngoại viện thôi. Trong khi đó ở nội viện trước nay chỉ xét theo thực lực, đối với những lão sư tu vi không bao thì ít nhiều không tôn trọng lắm. Bất quá lão sư vẫn là lão sư, bọn họ thế nào cũng phải nể mặt hắn.

Vương Ngôn trầm giọng nói:

- Ta vừa đi xem xét tình hình xung quanh, có phát hiện được một chút dấu vết.

- Gần đây có một loại cây gọi là Ôn Lam. Nó có thể nói là tương đối quý hiếm, phần tâm của nó có thể dùng làm thuốc, còn lớp gỗ cứng bên ngoài dùng làm vật dụng bình thường trong nhà. Yêu cầu khí hậu để nó sinh trưởng cũng khá cao. Chỉ ở những nơi cực kỳ nhiều cây cối nó mới phát triển được. Ta từng đọc qua một cuốn sách cổ từng nhắc đến Ôn Lam chỉ sinh trưởng ở những vùng trung tâm của các khu rừng lớn thôi. Đồng thời, nó là một loại cây có tính âm hàn, cho nên rất hữu dụng với hồn sư tu luyện vũ hồn thuộc tính âm hàng.

Mã Tiểu Đào cau mày nói:

- Vương lão sư, chuyện ngài nói có liên quan gì đến nhiệm vụ?

Vương Ngôn nói:

- Ý ta là một khi xuất hiện cây Ôn Lam cũng chứng tỏ chúng ta đã vào đến trung tâm của Minh Đấu Sơn Mạch. Theo tin tình báo, thủ lĩnh của Tử Thần Chi Thủ là một gã Tà Hồn Sư, mà ban nãy ta đã phát hiện ra cái này.

Nói xong hắn liền lấy ra một khúc cây từ Trữ Vật Hồn Đạo Khí. Khúc cây đó không biết vị cái gì chặt đứt nhưng rõ ràng bên trong trống rỗng.

Vương Ngôn nói:

- Đây là Ôn Lam, phần tâm của nó thường có màu xanh đậm, nhưng ở đây đã mất rồi, hay nói đúng hơn đã bị người ta lấy mất. Kết hợp mọi thứ lại ta đoán thế này, đây chính là do tên thủ lãnh hoặc thuộc hạ của hắn đã làm, mục đích chính là tên thủ lãnh cần sử dụng nó. Nếu đúng như vậy thì khả năng đối thủ của chúng ta là Tà Hồn Sư rất lớn. Cũng đồng nghĩa chúng ta đã đến rất gần chỗ ở của bọn chúng rồi.

Mã Tiểu Đào nói:

- Lão sư đợi chút đợi chút, ta xin phép hỏi một câu, sao ngài biết chúng ta đến gần bọn chúng rồi? Cây Ôn Lam này chẳng lẽ những nơi khác không có sao?

Vương Ngôn chỉ dựa vào một ít manh mối cộng với kiến thức của mình liền có thể suy đoán đến mức này thật khiến mọi người bội phục, vì thế trong lòng Mã Tiểu Đào cũng tự động kính trọng vị lão sư này.

Vương Ngôn tự tin cười nói:

- Ta đã nói rồi, cây Ôn Lam này là một loại thực vật quý hiếm. Đã quý hiếm thì tất nhiên ít xuất hiện rồi. Ta cũng đã nói rõ hoàn cảnh sinh trưởng của nó như thế nào nhưng chưa chắc ở những nơi đáp ứng được những yêu cầu đó thì sẽ có cây Ôn Lam. Thường thì Ôn Lam chỉ xuất hiện rất ít ở một nơi, vậy mà ở đây lại có rất nhiều, ban nãy ta đã thấy có một lượng lớn cây Ôn Lam ở quanh đây. Mà những hồn sư tu luyện Vũ Hồn thuộc tính âm hàn, nó là thứ khá quý hiếm, thậm chí đối với bọn họ còn có thể gọi là một thiên tài địa bảo, vì tác dụng chính của nó chính là phụ trợ và tăng tính chịu đựng của nội tạng với âm hàn. Nếu là các ngươi, có thứ tốt có thể trợ giúp bản thân tu luyện ngươi sẽ bỏ qua sao? Cũng vì thế ta mới dám cả gan kết luận như vậy. Bọn cướp đã phát hiện và đến đây chặt cây Ôn Lam thì chắc chắn sào huyệt của bọn chúng ở gần đây. Chúng ta khá may mắn đã không đi sai đường. Nếu không với một nơi nùi non trùng trùng thế này đến mai còn không tìm được sào huyệt của bọn chúng chắc chắn sẽ bị chúng phát hiện.

Vương Ngôn vừa nói xong những lời này, các đệ tử lập tức thay đổi cách nhìn với hắn. Trong số mười bốn đệ tử ở đây, chỉ có Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đã từng theo học hắn. Nhưng ba người bọn họ chỉ biết Vương Ngôn kiến thức uyên bác nhưng không ngờ kinh nghiệm dã ngoại của hắn cũng vô cùng phong phú.

Mã Tiểu Đào theo bản năng hỏi:

- Vương lão sư, vậy bây giờ chúng ta làm sao? Chẳng lẽ ôm cây đợi thỏ?

Vương Ngôn lắc đầu nói:

- Không. Chúng ta phải chủ động tấn công. Những người kia khi về sào huyệt của bọn chúng đã để lại không ít dấu vết. Hiện giờ trời khá tối, với thực lực của chúng ta không thể nào tìm ra những dấu vết đó được, nhưng chúng ta có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo, những chuyện kia sẽ đơn giản hơn nhiều. Vũ Hạo con lên đây, bắt đầu tìm kiếm theo lệnh của ta.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo lập tức bước nhanh đến bên cạnh Vương Ngôn. Hắn cũng muốn học cách tìm kiếm kẻ thù ở trong rừng rậm như thế này.

Vương Ngôn dẫn tất cả mọi người tiến sâu vào trong rừng rậm được chừng ba trăm thước thì dừng lại bên một góc cây Ôn Lam nói:

- Ta thấy góc cây này có là góc có dấu hiệu bị chặt phá mới nhất, mặc dù nó chết rồi nhưng Vũ Hạo, con dùng Tinh Thần Tham Trắc tìm kiếm cẩn thận quanh phạm vi mười thước đi.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo lập tức triển khai Tinh Thần Tham Trắc, nhờ tu vi tăng lên, hắn đã có thể sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng cho trên mười người. Nhưng vì muốn tìm kiếm chuẩn xác nên hắn chỉ sử dụng cho mỗi mình Vương Ngôn.

Nhất thời, một loạt hình ảnh từ bốn phương tám hướng dưới sự hướng dẫn của Tinh Thần Tham Trắc nhanh chóng truyền về bộ não của hai người. Vương Ngôn cũng nhanh chóng từ lượng tin tức khủng bố kia bắt đầu tìm kiếm dấu vết.

Vương Ngôn quay sang giơ ngón tay cái với Hoắc Vũ Hạo, trong số những đệ tử hắn đã dạy, hắn thích nhất đứa bé trước mặt này. Có thể Hoắc Vũ Hạo không phải là đệ tử thông minh nhất trong số ấy nhưng hắn tuyệt đối là một đứa trẻ hiểu chuyện và chững chạc nhất. Hơn nữa cũng là đệ tử có thiên phú nhất nữa.

- Ngừng.

Vương Ngôn khẽ nói, Hoắc Vũ Hạo lập tức dừng lại ngay phạm vi này.

Tiếp đến Vương Ngôn làm một động tác ý bảo Hoắc Vũ Hạo đừng di chuyển, sau đó bản thân hắn từ từ bước về phía hướng ba giờ rồi ngồi xuống, hắn dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng kiểm tra một lát rồi quay sang vẫy tay gọi mọi người đi về phía đấy.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đi về phía Vương Ngôn, từ nãy giờ hắn vẫn duy trì Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Những người khác thì đứng phía sau, Mã Tiểu Đào bên trái, Đái Thược Hành bên phải, hệ Khống Chế và Phụ Trợ đứng chính giữa, Tây Tây và Giang Nam Nam hệ Mẫn Công đã biến mất vào bóng đêm, hiển nhiên đang tìm kiếm ở góc xa xa nào đó.

Hoắc Vũ Hạo tiếp tục đem Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phủ xuống Mã Tiểu Đào, Đái Hoa Bân và Vương Đông. Bọn hắn thông qua đó mà cẩn thận tìm kiếm, tất cả càng lúc càng cảm thấy bội phụ Vương Ngôn.

Vương Ngôn nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Vũ Hạo mà từ từ tìm kiếm được thêm rất nhiều dấu vết của bọn cướp để lại như một nhánh cây nhỏ, vài dấu chân đã gần phai nhạt, mảnh vải dính trên chạc cây, vết máu trên các bụi gai nhọn.

Từ những manh mối đó, cả nhóm dần dần đi về phiến rừng bên đấy, suốt nửa canh giờ kế tiếp luôn di chuyển với tốc độ chậm chạp thế này.

- Ngừng.

Vương Ngôn đột nhiên giơ tay lên, các đệ tử đi phía sau lập tức ngồi xổm xuống, hơn nữa còn dính sát vào hắn nữa.

Vương Ngôn trầm giọng nói:

- Hướng chúng ta đang đi chắc là đúng rồi. Phía trước có rất nhiều dấu chân, rõ ràng là có người thường xuyên đi qua. Kẻ thù không còn ở xa nữa, mọi người chuẩn bị một chút rồi bắt đầu chiến đấu.

Cây cối ở phía trước thưa thớt hơn ở chổ bọn họ đang đứng rất nhiều, thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo, Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành cũng phát hiện được những dấu vết đó. Hiển nhiên Vương Ngôn đã đúng.

- Vương lão sư thật lợi hại.

Mã Tiểu Đào nhỏ giọng khen, sự tôn kính dành cho Vương Ngôn trong lòng bọn họ lại tăng thêm một chút.

Vương Ngôn gượng cười nói:

- Ta không có thiên phú tu luyện, chỉ thích học hỏi những thứ này, ta không giỏi gì đâu. Sau này ta có thể vào dạy học ở nội viện rồi, nếu các ngươi thích thì chăm đến học một chút. Vũ Hạo, Tinh Thần Tham Trắc của con có thể dò xét xa nhất là bao nhiêu?

Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Nếu dò xét theo một hướng thì khoảng trên hai trăm thước, nhưng không thể duy trì lâu vì tiêu hao rất nhiều hồn lực và tinh thần lực.

Vương Ngôn gật đầu nói:

- Vậy cũng được rồi, con dùng Tinh Thần Tham Trắc dò xét đi, theo hướng một giờ đến ba giờ ấy. Xem có phát hiện gì không.

- Dạ.



Hoắc Vũ Hạo tập trung tinh thần, tròng mắt màu vàng của hắn dần dần đậm lên, Tinh Thần Tham Trắc toàn phương vị từ từ chuyển thành Tinh Thần Tham Trắc một hướng, sau đó giống như hình một cái quạt, dò xét trong phạm vi Vương Ngôn đã nói.

- Ở bên trái, khoảng năm trăm thước có một sườn núi. Dấu chân đều hướng về phía sườn núi đó.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng nói ra đáp án, đồng thời cũng thu lại Tinh Thần Tham Trắc, loại dò xét theo kiểu này tiêu hao rất nhiều hồn lực.

Vương Ngôn gật đầu nói:

- Tốt lắm, hẳn là sào huyệt của bọn chúng ở sườn núi đó. Nếu ta đoán không lầm, chắc chẳn bọn chúng ẩn thân trong huyệt động. Trước khi chúng ta động thủ phải xác định được thân phận của bọn chúng đã, nếu chắc chắn là bọn cướp Tử Vong Chi Thủ thì phải làm gì chắc không cần ta dạy nữa chứ? Đội dự bị tập trung ở gần ta, các ngươi có nhiệm vụ tiếp viện. Tiểu Đào, công kích chủ yếu là phần của các ngươi.

- Không thành vấn đề, cứ để cho bọn ta.

Đôi mắt Mã Tiểu Đào đã bắt đầu bùng cháy ngọn lửa cuồng dã. Đã tìm được mục tiêu thì kế tiếp chỉ cần ra tay là được.

Vương Ngôn nói:

- Tất cả thay trang phục đi, Sử Lai Khắc Giám Sát Giả chuẩn bị hành động.

Mọi người ồn ào chuẩn bị, Hoắc Vũ Hạo không hiểu tại sao khi vừa nghe Vương Ngôn nhắc đến ba mấy chữ Sử Lai Khắc Giám Sát Giả đột nhiên cả người liền khô nóng và tràn đầy dũng cảm lẫn nhiệt huyết. Đấy chính là cảm xúc dâng trào khi hắn chưa đến mười ba tuổi đã có tư cách đại diện cho học viện sao?

Tất cả đều đã đeo chiếc nhẫn Giám Sát Giả lên tay, bình thường Hồn Đạo Khí càng nhỏ càng khó chế tạo, Hoắc Vũ Hạo quan sát rất lâu vẫn không biết được chiếc nhẫn kia là Hồn Đạo Khí cấp mấy, mãi đến lúc Mã Tiểu Đào nhắc nhở hắn mới đeo nó lên ngón trỏ tay trái của mình.

Đêm qua lúc nghỉ ngơi Hoắc Vũ Hạo đã trích máu nhỏ vào chiếc nhẫn ấy, cho nên lúc này hắn vừa đeo lên tay chiếc nhẫn vô cùng vừa vặn với ngón tay của hắn.

Sau đó hắn tiếp tục rót hồn lực vào, mặt trên màu xanh biếc của chiếc nhẫn lập tức thoáng hiện một tầng ánh sáng màu lục, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lấy các thứ bên trong ra.

Đầu tiên là quần áo bảo hộ bên trong, nó trùm kín cả người chỉ để lộ mỗi đôi mắt, không biết nó được làm từ vật liệu gì mà vừa có tính co giãn đàn hồi vừa vô cùng cứng rắn nữa, vừa mặc vào liền có cảm giác cả người được bao phủ thêm một lớp da vô cùng mềm mại. Hoắc Vũ Hạo thử xem có thể phóng hồn lực ra ngoài không nhưng dùng rất nhiều cách cũng không thể làm được. Đây là một món đồ phòng ngự vô cùng chắc chắn, nếu quan sát kĩ sẽ thấy mặt ngoài của nó là một lớp vảy nhỏ vô cùng.

Cả nhóm tự động chia thành hai nhóm một nam một nữ rồi nhanh chóng thay trang phục. Hoắc Vũ Hạo vốn định kéo Vương Đông đi thay chung nhưng không biết từ lúc nào Vương Đông đã chùn đi thay trước rồi.

Sau khi mặc quần áo bảo hộ vào, bọn họ tiếp tục mặc thêm một bộ quần áo màu lục, ngay cả áo choàng cũng đồng bộ. Bên hông thì đeo ba viên đạn tín hiệu chuyên dụng của Sử Lai Khắc Giám Sát Giả.

Khi mọi người chuẩn bị xong xuôi tập hợp lại, nhìn đồng đội trước mặt ai cũng hóa trang xong rồi nhất thời cảm thấy có chút thần bí. Áo choàng bọn họ mặc dường như cũng làm từ chất liệu tương tự với bộ quần áo bảo hộ kia. Dĩ nhiên cũng là một món đồ bảo hộ không tầm thường.

Vương Ngôn khẽ nói:

- Chuẩn bị xuất phát. Tiểu Đào, ngươi chỉ huy chiến đấu, ta chỉ huy đội dự bị.

- Được.

Mã Tiểu Đào đáp ngay lập tức. Sau đó nàng khẽ mỉm cười rồi cúi người phóng đi, sau đó đến lượt Đái Thược Hành và Trần Tử Phong, bốn người còn lại cũng nhanh chóng hành động, tuy nhiên vẫn luôn duy trì bố trận như ban đầu.

Sau khi bảy đệ tử nội viện đi rồi Vương Đông mới dắt bảy người đội dự bị đi theo.

Bên đội dự bị Bối Bối đi đầu, Từ Tam Thạch áp chót, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là phụ trợ cho các vị học trưởng mà thôi, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ bản thân mình. Hòa Thái Đầu và Giang Nam Nam được Vương Ngôn bố trí đi hai bên trái phải, còn hắn thì đi sát bên cạnh ba đứa nhóc Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu, vì bọn chúng có tu vi thấp nhất trong nhóm.

Tốc độ của mấy người Mã Tiểu Đào rất nhanh, bọn họ không thể nào sử dụng Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo được, nên Hoắc Vũ Hạo lập tức dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng lên mấy người đội dự bị và Vương Ngôn.

Rất nhanh sau đó, cả nhóm đã đến chỗ sườn núi mà Hoắc Vũ Hạo đã nói, bảy người Mã Tiểu Đào hoàn toàn bị mất tung tích rồi, nhưng xung quanh vẫn vô cùng im lặng.

Vương Ngôn khẽ nói:

- Cũng ta cũng xuống đấy, Bối Bối, chuẩn bị chiến đấu.

- Dạ.

Bối Bối tuyệt đối không dám khinh địch, nhanh chóng phóng xuất ra vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long của mình, sau đó là người đầu tiên đi đến sườn núi. Vừa đến đó, cả nhóm liền thấy có một hang động được phủ bằng lá cây, rõ ràng đây là sào huyệt của bọn cướp rồi.

Cửa hang động đã bị mở, bên ngoài có xác của năm sáu tên cướp, rõ ràng sau khi xác nhận được chính xác đây là bọn cướp Tử Vong Chi Thủ, mấy người Mã Tiểu Đào đã hành động.

Đúng lúc này chợt vang lên một tiếng nô khủng bố, sau đó tiếng quát mắng ồn ào khắp nơi, dao động hồn lực bắt đầu trở nên mãnh liệt.

Bối Bối quay đầu nhìn Vương Ngôn, Vương Ngôn trầm giọng nói:

- Tiến vào, Vũ Hạo, phóng ra Tinh Thần Tham Trắc toàn phương vị đi. Mọi người cẩn thận.

Hoắc Vũ Hạo lập tức phóng ra Tinh Thần Tham Trắc, một loạt hình ảnh bắt đầu truyền về cho cả nhóm.

Cửa hang động này không lớn lắm nhưng bên trong lại rộng rãi vô cùng, trừ năm sáu cái xác bên ngoài, tiến vào bên trong hơn năm mươi thước nữa mới bắt đầu lại thấy xác của bon cướp.

Mùi máu tanh không ngừng bay đến chỗ mấy người Hoắc Vũ Hạo, trừ ba người Bối Bối, Từ Tam Thạch và Hòa Thái Đầu, những người còn lại đều tái mặt.

- A...

Giang Nam Nam hét lớn một tiếng, cả người run rẩy kịch liệt, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo vốn đang dò xét trên nhiều phương vị lập tức chuyển sang hướng ánh mắt của nàng.

Ban nãy không thấy thì không sao, giờ vừa nhìn thấy nó, Vương Ngôn và bảy người đội dự bị không khỏi biến sắc.

Hai bên vách của hang động có hơn mười bộ da người, thậm chí còn có thi thể của một đứa trẻ bị một mảnh đá đâm xuyên qua treo trên vách tường. Lúc nãy Giang Nam Nam nhìn thấy một vệt máu từ thi thể kia nhỏ xuống mới ngẩng đầu lên nhìn.

- Khốn kiếp.

Bối Bối vốn luôn nho nhã cũng không kềm được mà lớn tiếng mắng. Cả đám Tử Vong Chi Thủ này đều là bọn khốn nạn. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy cả người nóng hừng hực, bọn khốn kiếp kia ngay cả con nít cũng không bỏ qua đúng là không bằng cầm thú.

Cả nhóm tiếp tục đi sâu vào, thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều, tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng rõ. Mặc dù thấy bọn cướp bị giết rất nhiều nhưng mấy người Hoắc Vũ Hạo không hề cảm thấy thương xót, vì theo còn đường đi vào đấy, các bộ da trên vách tường cũng càng lúc càng khủng khiếp, số lượng không dưới một trăm, thậm chí còn bị phơi khô nữa chứ.

- Giữ vững tinh thần. Những tên này đều là kẻ xấu, giết hết bọn chúng xem như chúng ta đã gián tiếp cứu vô số người.

Vương Ngôn hét lớn một tiếng, làm Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam chấn động bừng tĩnh.

Con đường trước mặt bọn họ dần dần rộng ra, rốt cuộc đã đến nơi đang diễn ra chiến đầu, màu sắc Hồn Hoàn chớp động khắp nơi khiến người xem có cảm giác hoa mắt. Vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào là nổi bật nhất, ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt khắp nơi, gần như mỗi giây mỗi phút không chỉ tiêu diệt một kẻ địch. Xung quanh nàng xác bọn cướp nằm la liệt khắp nơi.

Công Dương Mặc đang đứng ở giữa, từng luồng sáng với màu sắc khác nhau không ngừng bay đến các người bạn của mình, mà những người khác cũng từ từ đẩy hắn vào chính giữa.

Diêu Hạo Hiên đã hóa thành bộ dáng cao to lực lưỡng lần trước, hai đấm không ngừng đấm vào lồng ngực của mình. Hắn bảo vệ phía sau lưng của công Dương Mặc, Lăng Lạc Thần thì đang lo ở chỗ khác. Ba người này mặc chủ không phải là chủ công nhưng nếu nghĩ bọn họ dễ đối phó thì xin lỗi, bạn sai rồi.

Những tên cướp còn có thể chiến đấu hai mắt đều đã chuyển thành màu đỏ, đa số bọn họ đều là hồn sư, tu vi khá cao, thậm chí có ba người bậc Hồn Vương nữa. Nhưng đối thủ của bọn họ là các đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc, cho nên bọn họ cũng không thể làm gì ngoài chuyện tìm đường chạy trốn.

Sâu trong huyệt động không ngừng có đạo phỉ tràn ra ngoài. Nhưng bất kể là Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Trần Tử Phong hay Tây Tây, mỗi người đều có thể công kích trong phạm vi lớn.

Tác dụng khủng bố từ kỹ năng phụ trợ của Công Dương Mặc lại được thể hiện rõ một lần nữa. Không cần nói đến hai vị Hồn Đế, chỉ riêng Trần Tử Phong và Tiêu Tiêu, hai Hồn Vương đang kề sát cánh cửa Hồn Đế, sau khi được Công Dương Mặc phụ trợ, sức chiến đấu liền tăng vọt đến ngang ngửa bậc Hồn Đế.

- Xoẹt.

Đái Thược Hành mạnh mẽ xé đôi tên đối thủ Hồn Vương, máu tươi văng khắp nơi, sau đó Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ xuất hiện đánh thẳng vào ba tên đang quần công Công Dương Mặc.

Bên phía Mã Tiểu Đào còn tuyệt vời hơn nữa, không biết nàng dùng cách nào nhưng đôi cánh phượng hoàn được nàng phóng lớn ra đến ba thước, đây là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ, độ nóng của ngọn lửa có thể làm đối thủ của nàng chết ngay lập tức. Tên Hồn Vương trước mặt nàng cũng không dám làm hành động gì thiếu suy nghĩ, chỉ vờn vờn phô trương thanh thế ở phía ngoài mà thôi.



Theo tin tình báo, thủ lãnh của bọn cướp là một tên Hồn Vương, như vậy chắc hẳn là một trong hai tên còn sống sót. Mắt thấy đại cục đã định, Vương Ngôn vung tay lên nói:

- Mọi người chú ý, không được bỏ sót một tên nào, phải diệt tận gốc đề phòng hậu hoạn.

Đám cướp còn lại cũng không phải mạnh lắm, những tên mạnh đều đã bị những đệ tử nội viện chặn lại hết rồi, còn sót lại đa số là những tên hồn sư có hai ba Hồn Hoàn, thậm chí còn có cả mấy tên cướp không phải là hồn sư nữa.

Bối Bối hét lớn một tiếng rồi xông ra ngoài, những người bên cạnh cũng nhanh chóng đuổi theo, Vương Đông lập tức phóng xuất ra vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp vô cùng diễm lệ của mình, hắn thật sự có chút hồi hợp, tuy nhiên vừa bắt đầu liền lập tức phóng ra rất nhiều Điệp Thần Chi Quang.

Hơn mười quả cầu ánh sáng được Hoàng Kim Chi Mang gia tăng biên độ xuất hiện tỏa ra hào quang lập lánh, đây là kỹ năng từ Hồn Hoàn ngàn năm, đối với những tên đạo phỉ còn sót lại, số người có thể đỡ được nó không có bao nhiêu.

Bọn đạo phỉ mặc dù ào ào phóng ra Hồn Kỹ chống đỡ nhưng cũng không tránh khỏi cảnh người người ngã xuống.

Vương Đông vừa ra tay liền thành công, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Không thể tấn công cự ly gần thì chuyển sang xa, có khác gì đâu?

Bên phía Tiêu Tiêu cũng đã phóng xuất ra Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, ba đỉnh tạo thành hình chữ phẩm (品) bảo vệ mọi người xung quanh, hiện giờ cô bé chỉ có thể giúp đỡ phòng ngự, chứ bảo một cô bé như thế này đi giết người làm sao cô bé làm được?

Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông thành công không khỏi cảm thấy thích thú, hai Hồn Hoàn màu trắng trên người hắn cũng lóe sáng, đôi mắt màu vàng hướng về tên cướp có mỗi một Hồn Hoàn ở gần hắn. Tên cướp đó có chút điểm giống với hắn, chính là một Hồn Hoàn kia cũng là màu trắng a.

Đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo nhất thời liền lóe ra tia sáng màu tím ánh kim, kỹ năng tinh thần kết hợp giữa Tử Cực Ma Đồng và Linh Hồn Trùng Kích nháy mắt xuất hiện.

Tên cướp là mục tiêu của Hoắc Vũ Hạo lập tức ngã xuống, một màn tiếp tục sau đó khiến Hoắc Vũ Hạo kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, đầu của tên cướp đó đột nhiên nổ tung, máu huyết văng tung tóe bay tán loạn ra xung quanh, cảnh tượng đó kinh khủng đến mức khiến các tên cướp đồng đội của hắn hoảng sợ bỏ chạy, bọn hắn căn bản không biết được tên kia làm sao lại chết.

Hoắc Vũ Hạo cực kỳ chấn động, hắn vạn lần không ngờ uy lực Linh Hồn Trùng Kích của mình lại mạnh mẽ đến thế, nhìn thấy cổ thi thể không đầu đang từ từ ngã xuống rốt cuộc hắn cũng nhịn không được nữa, quay đầu sang một bên ói xói xả. Một giây trước rõ ràng người kia vẫn là một người nguyên vẹn a.

Không chỉ hắn ói, cả Tiêu Tiêu ở bên cạnh hắn cũng không ngoại lệ, nãy giờ cô bé đã cố nhịn rồi nhưng trông thấy cảnh tượng kia còn có thể kềm chế được thì thật sự...

Đúng lúc này, một tiếng thét sắc bén từ nơi sâu nhất của hang động vang lên:

- Những ai đối nghịch với Sử Giả Tử Thần đều phải chết, đều phải trở thành Thi Nô của ta.

Giọng nói này vừa vang lên, tất cả bọn cướp còn sống sót không những không hưng phấn mà còn nhanh chóng run rẩy lui về sau.

- Cẩn thận.

Hoắc Vũ Hạo vừa mới ói xong liền hét lớn một tiếng. Bởi vì Tinh Thần Tham Trắc của hắn vừa báo lại một tin tức kinh khủng, tất cả các thi thể nằm rải rác dưới mặt đất bắt đầu phình lên với tốc độ khủng khiếp.

- Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng...

Hàng loạt tiếng nổ vang lên không ngớ trong động, nương theo tiếng nổ là huyết nhục văng khắp nơi.

Bảy người đội dự bị vì còn chưa tiến sâu vào, hơn nữa bọn họ cũng được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng trợ giúp nên phản ứng nhạy hơn, tất cả lập tức chạy về phía không có thi thể, cho nên không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng... bảy người nội viện đang kịch chiến bên trong thì không may mắn như vậy, nơi bọn họ đứng chính xác là trung tâm của vụ nổ đấy...

May mà Hoắc Vũ Hạo lên tiếng nhắc nhở nên mọi người kịp thời phóng ra tầng phòng ngự, tuy nhiên, vụ nổ đó quá mạnh, khung xương và huyết nhục từ những thi thể đó đã trở thành những vũ khí sắc bén, nhất là tên Hồn Vương bị Đái Thược Hành xé xác ban nãy, khi thi thể của hắn phát nổ mơ hồ khiến cả hang động run lên một trận.

Vụ nổ này phải hơn mười giây mới dần yên tĩnh lại. Sử Lai Khắc Giám Sát Giả ngàn vạn lần không ngờ sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn này. Một tên thủ lãnh bậc Hồn Vương lại có kỹ năng khủng bố đến thế này sao? Uy lực của nó đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của bọn họ, cũng bởi vì thế, bọn họ mới gặp phải đả kích lớn như thế này.

Ngay khi vụ nổ vừa vang lên, ông lão đang ngồi nhắm rượu ngoài hang động lập tức sững sờ, sau đó nhanh chóng bay vọt thẳng vào bên trong.

Huyền lão đã sớm đến từ lâu rồi, lão luôn lặng lẽ quan sát bọn họ từ phía sau. Lão thông qua hơi thở của mọi người để kiểm soát mọi diễn biến, lão rõ ràng cảm thấy được ở đây cường giả mạnh nhất chỉ là Hồn Vương mà thôi, tuy số lượng nhiều hơn một nhưng lão tin chắc không đủ để uy hiếp mấy đứa nhỏ đó. Huống chi còn có Vương Ngôn dày dặn kinh nghiệp chỉ huy nữa. Cho nên lão mới yên tâm ngồi bên ngoài uống rượu.

Cho nên Huyền lão tuyệt đối không ngờ lại xuất hiện một biến số lớn đến thế này, uy lực của tiếng nổ ban nãy hoàn toàn vượt khỏi phạm vi của Hồn Vương, phải có cường giả bậc Hồn Đế mới có thể phát huy ra công kích đến mức này.

- Ha ha ha ha ha ha. Hương vị Thi Bạo của bản Sứ Giả thế nào? Cho dù thực lực của các ngươi mạnh đến mức nào đối mặt với Thi Bạo cũng chắc chắn phải chết. Cho dù không chết cũng bị độc chết, ha ha ha ha ha.

Bên trong hang động lúc này mùi huyết tinh vô cùng nồng đậm, những thi thể ban nãy nổ xong lại tạo nên một lượng lớn thi thể khác. Thi Bạo ban nãy là một kỹ năng công kích trong phạm vi lớn, hoàn toàn không phân biệt địch ta, nó không chỉ làm bị thương các đệ tử học viện Sử Lai Khắc mà còn làm một số lượng lớn đạo phỉ ngã xuống. Tuy nhiên phần lớn bọn chúng đều đã có chuẩn bị mà chui xuống một ngõ ngách nào đó trốn tạm.

Kinh khủng nhất là sau khi nổ xong lại xuất hiện một chất lỏng như axit có tính ăn mòn không ngừng lan rộng phát ra những tiếng xèo xèo vô cùng kinh khủng. Không những khiến những thi thể nổ mạnh mà còn cho vào đó kịch độc, đúng là ác độc, tàn nhẫn.

Tuy trước khi vụ nổ bắt đầu, Hoắc Vũ Hạo đã nhắc nhở và mọi người cũng đã phòng hộ cơ thể nhưng thật lòng năng lực vũ hồn khác nhau, khả năng phòng ngự cũng không giống nhau.

Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành bị thổi văng về một nơi, cả hai đều phun máu tươi, nhưng nhờ kỹ năng hộ thể mạnh mẽ nên không bị máu độc dính vào, nơi Mã Tiểu Đào ngã xuống cách chỗ Hoắc Vũ Hạo đang đứng không xa lắm.

Lăng Lạc Thần có hàn băng bảo hộ nên mặc dụ cũng bị nổ bay đi nhưng nàng giống Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành, chỉ bị phun máu tươi và không có vết thương nào cả.

Nhưng mấy người còn lại không may mắn như thế, Trần Tử Phong đồng dạng cũng là Chiến Hồn Sư hệ Cường Công, sở trường của hắn là tấn công, nếu so sánh bình thường thậm chí có thể xếp hắn ngang hàng với Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành. Nhưng về Truy Hồn Kiếm nào có tác dụng phòng ngự? Trong thời điểm cấp bách hắn chỉ có thể dựa vào hồn lực bảo hộ quanh cơ thể và bộ áo bảo hộ của Sử Lai Khắc Giám Sát Giả.

Lúc này Trần Tử Phong bị thổi bay sang một bên, đùi phải của hắn không còn, hơn nữa còn bị kịch độc ăn mòn không ngừng kêu gào thảm thiết. (M2: bi kịch chỉ mới bắt đầu, ôi tui không muốn dịch nữa )

Người bị trọng thương không chỉ có mình hắn, Công Dương Mặc mặc dù cũng khá mạnh, nhưng hắn tuyệt đối chỉ thiên về phụ trợ nào am hiểu gì phòng ngự đâu? Huống chi đám thi thể đó đột nhiên nổ tung, mặc dù Lăng Lạc Thần ở bên cạnh đã cố gắng trợ giúp hắn nhưng trước ngực, bụng, chân của hắn đều đã rách nát, thậm chí còn thoáng toát ra sương khói, người đã hôn mê rồi.

Bi thảm nhất chính là Diêu Hạo Hiên, hắn đang trong trạng thái chiến đấu nên cơ thể to lớn, đồng thời cũng là người chịu công kích nhiều nhất, nửa người đã bị nổ tan tành, rõ ràng không còn sống nữa (M2: khôngggggggggggggg )

Tây Tây thì đỡ hơn một chút, nàng có lôi điện bảo hộ cơ thể, tốc độ lại nhanh nên chỉ bị thương ở lưng, nhưng cả lưng nàng lại đầy máu, ngã xuống đất cố nén đau đớn.

Bảy đệ tử nội viện sau vụ nổ đều bị thương nặng, một người chết trận. Cục diện thay đổi một cách chóng mặt.

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, các đệ tử ngoại viện vì ở ngoài không bị cuốn vào nhưng lúc này cũng kinh hoảng không thốt nên lời.

- Khốn kiếp.

Mốt tiếng rống đầy giận dữ vang lên khiến cả huyệt động run bần bật. Một luồng ánh sáng màu trắng tràn vào khiến các chất lỏng có tính ăn mòn đang lan tràn lập tức biến mất (M2: mô phật... )

Một bóng người già nua từ phía ngoài bay thẳng vào, Huyền lão nhấc tay làm động tác như lôi kéo về phía sâu trong huyệt động, sau đó từ trong đó bay ra một bóng người, đi thẳng về phía Huyền lão.

Tâm trạng của Huyền lão lúc này đã không thể dùng từ đau buồn phẫn nộ để hình dung nữa, lão tuyệt đối tuyệt đối không ngờ hậu quả của lần hành động này lại lớn đén thế, hơn nữa những người bị thương đều là đội ngũ Sử Lai Khắc Thất Quái. Vài ngày nữa bọn chúng phải dự thi Đấu Hồn Đại Tái rồi, vậy mà hôm nay 6 trọng thương 1 chết trận.

Bóng người bị Huyền lão kéo ra là một người mặc trường bào màu đen, cả người có vẻ gầy yếu, Hồn Hoàn trên người hắn đúng thật chỉ có năm cái ba vàng hai tím, hắn rõ ràng chỉ là cường giả bậc Hồn Vương. Hồn Vương có thể tạo nên một thảm kịch như vậy sao?

Hắn bị Huyền lão tóm lấy trong lòng vô cùng hoảng sợ rồi hét lên một tiếng chói tay. Hắn liều mạng giãy giụa, nhưng với tu vi của Huyền lão, hắn có thể làm được gfi sao? Mắt thấy bản thân sắp rơi vào tay ngươi khác hắn liền hành động.

Nửa người còn sót lại của Diêu Hạo Hiên lại một lần nữa phình ra.

- Huyền lão cẩn thận.

Hoắc Vũ Hạo giật mình hô to.

Huyền lão cũng nhạy cảm không kém, tên Tà Hồn Sư kia rõ ràng không qua trọng bằng các đệ tử còn lại. Đã có thảm kịch kia, lão làm sao có thể để phát sinh thương vong nữa.

Lão vung tay lên, một luồng ánh sáng màu trắng nháy mắt xuất hiện bao phủ lấy thi thể Diêu Hạo Hiên. Còn tên Tà Hồn Sư, năm Hồn Hoàn trên người hắn nhất thời léo sáng, một màn quỷ dị lại xuất hiện, Hồn Hoàn màu tím trên người hắn lóe sáng, sau đó cả người hắn liền hóa thành một làn sương khói, nhưng không lập tức chạy trốn mà bay thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo

Hoắc Vũ Hạo tuy rằng đang sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, căn bản hắn không có thời gian phản ứng. Ngay sau đó hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đột nhiên biến đổi, xa xa vang lên tiếng Huyền lão rống giận. Mặt đất dưới chân cũng biết mất, hắn nhanh chóng chìm xuống.

Một tiếng nổ lớn vang lên, phần thân thể còn sót lại của Diêu Hạo Hiên cũng nổ tung, thịt nát xương tan. Uy lực từ vụ nổ đó cũng đã được Huyền lão khống chế. Đấy cũng là nguyên nhân tại sao Huyền lão lại không kịp quay sang cứu viện Hoắc Vũ Hạo. Lúc này Hoắc Vũ Hạo và tên Tà Hồn Sư đã biến mất không còn dấu vết.

- Khốn kiếp.

Huyền lão giận dữ gầm lên một tiếng, rõ ràng lão đã thật sự tức giận rồi, lão đấm một quyền xuống mặt đất, phiến đất bên dưới lập tức nứt toát, tuy nhiên lão không sử dụng nhiều hồn lực, lão sợ làm bị thương Hoắc Vũ Hạo đang ở bên dưới. Cũng ngay lúc này, từ bên trong vang lên từng tiến nổ liên hoàn, mặt đất liên tục sụp xuống. Rất rõ hắn, người thực sự tàn nhẫn nhất trong đám cướp Tử Vong Chi Thủ chính là tên thủ lãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook