Túy Hoa Ấm

Chương 14

Lưu Thủy Vô Tình

02/11/2017

CHƯƠNG 13

.

      Nhâm Tiêu Dao lảo đà lảo đảo đi rất xa, xa đến khi không nhìn thấy dấu vết hai người kia mới dừng lại. Không cách nào khắc chế kinh hãi trong lòng, ông trời ơi, hắn nhìn thấy gì? Vô Thương và Lăng Liệt, bọn họ… hôn nhau? Hai người bọn họ đều là nam tử, không phải sao?

      Hiện giờ thói đời mặc dù xem thường nam phong, nhưng Nhâm Tiêu Dao du lịch nhiều năm, loại sự tình này không phải chưa từng thấy qua, huống chi hắn từ lâu đã biết đoạn tình cũ của Luyện Vô Thương. Thế nhưng, vì cái gì, một khi cảnh tượng kia xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt, hắn lại gần như không khống chế được bản thân!

      Càng làm hắn hoảng sợ hơn chính là, tâm vì sao lại mơ hồ đau đớn? Lúc chứng kiến Luyện Vô Thương ngoan ngoãn dựa vào ngực Lăng Liệt, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra nét ửng hồng kiều diễm, ngực hắn giống như bị tảng đá lớn đập vào, gần như không thở nổi, cùng với đó chính là cõi lòng tràn đầy cay đắng!

      Cười khổ nhắm mắt lại, không thể trốn tránh nữa, hắn yêu Vô Thương!

      Nhiệt tâm lúc đầu phàn giao có lẽ chỉ là bởi vì kính phục võ công của đối phương, hiếu kỳ với y – người luôn lãnh đạm với mọi việc, nhưng từ từ lại phát hiện, cái người lãnh đạm kiên cường này, nội tâm lại thống khổ cô đơn như vậy, khiến người khác đau lòng. Sự yếu đuối như ẩn như hiện nơi mi gian Luyện Vô Thương gắt gao nắm lấy tâm hắn, bất tri bất giác dẫn dắt ánh mắt hắn…

      Muốn làm chút gì đó cho Vô Thương, muốn nhìn y cười, muốn xoa dịu đau đớn của y, để y sống vui vẻ hạnh phúc ── đây chính là tâm nguyện lớn nhất của mình. Nhưng tâm nguyện này lại chỉ kẻ khác mới có thể làm được.

      Vô Thương, đây là lựa chọn của ngươi sao? Chỉ người này mới có thể mở ra cánh cửa tâm hồn luôn đóng chặt của ngươi, ngươi đối với hắn yêu mến không thể dứt, hoá ra đều là vì tình?

      Nếu như vậy, ta không có gì để nói thêm nữa!

      Ta… chỉ muốn nhìn ngươi cười mà thôi.

      Chỉ vậy mà thôi!

      Mộ địa của Hạo Thiên Môn được xây dựng trên một bãi đất cách Thiên Môn cung hai mươi dặm, lưng dựa vào dãy núi, nếu nhìn xuống sẽ thấy một con sông bắt nguồn từ xa. Trên dưới là hổ long chi tương, địa khí chi thịnh.

      Mộ viên chiếm chỗ đất rất rộng, mặt đông là mười hai đại tổ tiên Tây Môn thị, lưng tựa núi mặt hướng sông, xếp thành một hàng. Phía tây là hơn mười ngôi mộ mới, xây dựng hết sức đơn giản, đó là do Lăng Liệt lần trước đến lập mộ cho phụ mẫu thúc bá đã chết.

      “Mộ ngoại công ở chỗ này.”

      Lăng Liệt đưa bọn họ đi tới trước một ngôi mộ. Đây là nơi kỳ nhân cái thế một tay sáng lập Hạo Thiên Môn, cũng khiến nó mười mấy năm hùng bá võ lâm sừng sững không đổ, sáng lập Tây Môn gia võ lâm thần thoại, Tây Môn Hải Thiên an nghỉ. Nó cách xa những phần mộ khác, quy mô cũng lớn hơn rất nhiều, cũng như chủ nhân của nó, ngạo thị quần hùng, tuyệt thế vô song.

      Phần mộ được xây bởi đá rất kiên cố, đặc biệt nhất chính là trước mộ có một cái bệ được lát bằng đá cẩm thạch rộng một trượng vuông (tương đương 11,11 m2), trước bia không xa là một chỗ hơi lõm xuống, giống như hai gối, xem ra là nơi để người ta quỳ lạy.

      Luyện Vô Thương chậm rãi đi tới trước bia mộ, thấp giọng nói: “Sư phụ, Vô Thương đến thăm người.” Lấy tay chạm vào tên sư phụ trên bia mộ, trong chốc lát, giọng nói dáng điệu của sư phụ, sự ân cần dạy dỗ, như vang vọng bên tai, như xuất hiện trước mắt. Hai gối mềm nhũn, y quỳ rạp xuống đất, rất tự nhiên quỳ lên chỗ lõm, cúi người xuống dập đầu liên tục.

      Sư phụ, Vô Thương bất hiếu, không thể gặp người lần cuối.

      Người nuôi lớn Vô Thương, dạy con võ công lý nghĩa, không khác gì cha đẻ. Vô Thương không những không thể báo đáp ơn dạy dỗ, ngược lại còn khiến sư môn hổ thẹn… là Vô Thương có lỗi với sư phụ!

      …

      Sư phụ, người nơi cửu tuyền liệu có biết, mà chắc chắn là đã biết chuyện Vô Thương và Lăng Liệt.

      Vô Thương vốn không có mặt mũi nào gặp người, chỉ mong sự phụ hiểu, tất cả đều là tội nghiệt của Vô Thương, chỉ trách phạt một mình Vô Thương, nghìn vạn lần không nên trách cứ Lăng Liệt…

      “Được rồi, Vô Thương. Ngoại công thấy ngươi đau lòng như vậy, nhất định sẽ không trách ngươi.”

      “Không sai, đứng dậy đi.” Lăng Liệt và Nhâm Tiêu Dao đứng ở một bên, thấy trán y lúc này đã chảy máu mà vẫn như cũ không chịu dừng lại, vội vàng cúi xuống kéo y khuyên giải.

      Nhâm Tiêu Dao thấy trên mặt đất loang lổ vết máu, trong lòng buồn bã, có thể biết, cảm giác tội lỗi Luyện Vô Thương vẫn giấu trong lòng rất sâu đậm! Đột nhiên ánh mắt hắn loé lên, tập trung nhìn hoa văn trên đá cẩm thạch, la lên: “Các ngươi xem, đường vân trên tảng đá này rất kỳ quái, hình như… là chữ!”

      Lăng Liệt đỡ lấy Luyện Vô Thương, cùng nhìn, quả nhiên thấy trên đá có chữ viết, hơn nữa cũng không phải là tự nhiên, mà là người khắc lên. Chỉ là khắc rất nông, mà bản thân đá cẩm thạch lại có hoa văn, cho nên nếu không nằm sấp trên mặt đất nhìn kỹ, rất khó phát hiện.

      “Nhất nhất, nhị tam, tứ lục… thập cửu” Lăng Liệt vừa đọc vừa nhíu mày, “Đây là ý tứ gì?”

      Nhâm Tiêu Dao suy nghĩ một chút, thình lình đi qua, đánh một chưởng trên viên gạch đầu tiên của hàng gạch thứ nhất, lại đánh một chưởng trên viên gạch thứ ba của hàng thứ hai, thẳng đến viên gạch thứ chín của hàng cuối cùng.

      Chưởng cuối cùng đánh xuống, thì nghe tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung động, ba người lảo đảo suýt ngã, quay đầu nhìn lên, phần mộ kia cư nhiên mở ra!

      Biến hoá này thực sự bất ngờ, ba người đều mục trừng khẩu ngốc. Sửng sốt, Lăng Liệt nhảy dựng lên: “Hoá ra kho báu còn có chốt mở, thảo nào ta tìm không được!”

      Nhâm Tiêu Dao lẩm bẩm: “Quả nhiên cao minh. Chỉ có quỳ gối hành lễ mới có thể thấy những chữ này, mà chịu hành lễ tất nhiên đều là người của Hạo Thiên Môn, người ngoài một lòng tìm kho báu nhất định sẽ không dập đầu trước bia mộ.”

      “Không sai.” Lăng Liệt cầm tay Luyện Vô Thương, “Vô Thương, may nhờ có ngươi.”

      “Đúng vậy, may nhờ có các ngươi!”

      Thanh âm lạnh lùng chen vào, ba người đều cả kinh.

      “Là ai?”

      Phía sau hơn mười ngôi mộ cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện vô số bóng người, chậm rãi hướng về phía bọn họ, tạo thành vòng vây.

      “Là ngươi!” Lăng Liệt thấy người dẫn đầu, sắc mặt liền thay đổi. Người này chính là Nhâm bảo chủ mới của Hàng Long Bảo Nhâm Tự Tại!

      “Sao không phải ta?” Nhâm Tự Tại cười lạnh, “Các ngươi thật cho rằng đơn giản như vậy là có thể thoát khỏi Hàng Long Bảo?”

      Người so với Lăng Liệt càng giật mình hơn là Nhâm Tiêu Dao, hắn tiến lên một bước: “Đại ca…”

      Nhâm Tự Tại liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt, cười nói: “Nhị đệ, vất vả cho ngươi. Nhờ có ngươi dùng khổ nhục kế lừa gạt tín nhiệm của bọn chúng, lại đưa bọn chúng lừa tới đây, nếu không nhờ ngươi lưu lại ký hiệu dọc đường, ta không thể dễ dàng đuổi theo. Chuyến này, phải nhớ kỹ công lao của ngươi.”

      “Cái gì?” Nhâm Tiêu Dao ngẩn người, chợt minh bạch ý tứ của gã, sắc mặt trắng bệch! Lăng Liệt và Luyện Vô Thương nhìn nhau, vô số nghi hoặc xâu lại một chỗ, trong nháy mắt hình thành một đáp án.

      Lăng Liệt nghiến răng nói; “Là ngươi gian tặc này!”

      “Không phải…”

      Nhâm Tự Tại quát: “Nhị đệ, ngươi còn không qua đây, chờ bọn chúng giết ngươi sao?”

      Một câu nói ngược lại nhắc nhở Luyện Vô Thương, trường kiếm xuất vỏ.

      Vô Thương, ngươi không tin ta sao? Nhâm Tiêu Dao dùng ánh mắt hỏi.

      Mặt Luyện Vô Thương trầm như nước: “Bản võ lâm chí kia là ngươi cầm tới?”

      Nhâm Tiêu Dao đáp: “Không sai.”

      “Hành tung của chúng ta bí mật như vậy, bọn họ còn có thể theo tới, ngươi giải thích thế nào?”



      “Ta… không biết.”

      Luyện Vô Thương giơ kiếm lên, điềm nhiên nói: “Ngươi còn gì để nói không?”

      Sự tình cho tới bây giờ, tất cả nghi ngờ đều hướng về phía hắn, còn có thể nói cái gì? Nhâm Tiêu Dao thở dài, nhắm mắt lại: “Ngươi ra tay đi.”

      Lăng Liệt hét: “Vô Thương, ngươi còn do dự cái gì?”

      “Được.” Bạch quang loé lên, trường kiếm trong tay Luyện Vô Thương chém thẳng xuống! Lúc sắp chạm đến Nhâm Tiêu Dao, mũi kiếm đột nhiên chuyển hướng về phía Nhâm Tự Tại đang thầm cười khẩy bên cạnh.

      “Ngươi làm gì vậy?” Bất ngờ không phòng ngự, suýt nữa bị đâm trúng, Nhâm Tự Tại vội vàng tránh sang một bên, khó khăn lắm mới né được mũi kiếm, thế nhưng búi tóc dài lại không thể may mắn tránh khỏi, bị cắt thành hai đoạn, theo gió bay xuống. Gã vừa sợ vừa giận, chỉ cảm thấy trên lưng lành lạnh, hoá ra toàn thân đã toát mồ hôi lạnh.

      Biến cố lần này bất ngờ, tất cả mọi người đều kinh hãi, Nhâm Tiêu Dao mở mắt, nhìn về phía Luyện Vô Thương.

      Luyện Vô Thương một chiêu đã trúng, cũng không tiếp tục, trái lại lui về sau một bước, trường kiếm hộ trước người Lăng Liệt. Trường kiếm hướng xuống đất, vạt áo tung bay, y lỗi lạc đứng đó, phong độ vô song, khoé miệng vẽ ra một nụ cười nhạt, lãnh đạm nói: “Đối với kẻ đi giá hoạ cho người khác, nên cho một bài học.”

      Quay đầu nhìn Nhâm Tiêu Dao: “Ta tin ngươi.”

      Không có lời nói dư thừa, chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản, Nhâm Tiêu Dao nghe vào tai, trong lòng đột nhiên nóng lên, phảng phất có thứ gì đó muốn tràn ra. Lúc này, cho dù Luyện Vô Thương muốn hắn chết, hắn cũng tuyệt đối không nhíu mày!

      Lăng Liệt giậm chân: “Ngươi không sợ lại là khổ nhục kế của hắn?”

      Luyện Vô Thương lắc đầu: “Hắn không phải người như thế, ta biết. Ta từng trách oan hắn một lần, sẽ không có lần thứ hai.”

      Trong lòng Lăng Liệt vẫn không thể tin được Nhâm Tiêu Dao, dù sao ở chung quá ít, hắn không biết tính tình Nhâm Tiêu Dao, hôm nay giữa lúc sống chết, phán đoán sai lầm có thể chết người, nhưng hắn tin tưởng Luyện Vô Thương. “Được rồi, ngươi đã tin hắn, ta cũng tin hắn, tin sai thì cùng lắm là chết, dù sao bất kể sống chết chúng ta cũng luôn phải cùng một chỗ!”

      Luyện Vô Thương mỉm cười, bàn tay giấu trong tay áo vươn ra, nắm tay Lăng Liệt. Ánh mắt hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy tâm ý chưa từng tương thông như vậy, lúc này mặc dù cường địch vây quanh, sống chết khó liệu, trong lòng lại tràn đầy vui sướng thanh thản.

      Liếc mắt qua, trong lòng Nhâm Tiêu Dao nhịn không được buồn bã, giữa hai người kia sẽ không có chỗ cho mình xen vào. Hắn trời sinh tuỳ ý phóng khoáng, mặc dù yêu mến Luyện Vô Thương, nhưng cũng chưa từng có ý nghĩ nhất định phải có được đối phương, hơn nữa sớm đã biết quan hệ giữa hai người này, đau lòng chỉ trong phút chốc, rất nhanh liền phấn chấn lên.

      Thôi được, làm tri kỷ cũng có sao đâu? Vô Thương tin hắn, vậy đã đủ rồi! Lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía huynh trưởng: “Đại ca, cha chính là ngươi hại chết?”

      Nhâm Tự Tại bị Luyện Vô Thương tập kích bất ngờ, chịu chút mệt mỏi, đang thầm bực mình, cười lạnh nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Toàn bộ võ lâm đều biết cha là bị tiểu tử này làm hại.”

      Lăng Liệt cả giận nói: “Rõ ràng là ngươi vu oan giá hoạ!”

      Nhâm Tiêu Dao lắc đầu nói: “Hung thủ không phải Lăng Liệt. Trước khi cha bị giết hại Lăng Liệt đã bị bắt đi. Xem xét đủ loại dấu hiệu trong lúc đó, hung thủ là có ý giá hoạ cho Lăng Liệt, mà Lăng Liệt ‘mất tích’ vừa vặn cũng xác minh ‘sự hiềm nghi’ đối với hắn. Như vậy, có thể nói, hung thủ nhất định là người bắt Lăng Liệt! Hắn vẫn truy hỏi Lăng Liệt chuyện kho báu, có thể thấy mục đích của hắn là kho báu! Mà Lăng Liệt lại bị giam trong mật thất giữa bảo, đủ thấy hung thủ chắc chắn rất có thế lực trong bảo…” Nói đến đây, ánh mắt hắn trở nên sắc nhọn, “Đại ca, ngươi tới đây vì cái gì?”

      “Bắt hung thủ.”

      Lăng Liệt cười lạnh: “Ngươi nếu sớm biết hành tung của chúng ta, cơ hội có rất nhiều, cần gì chờ tới giờ.”

      Nhâm Tiêu Dao đau xót nhìn huynh trưởng mình, anh em ruột thịt cùng nhau lớn lên bây giờ xem ra lại như người xa lạ! “Đại ca, chân tướng sự việc trong lòng tất cả mọi người đều đã biết, ngươi còn chối cãi cái gì? Hay cho kế lạt mềm buộc chặt này, ngươi quả thật là kiên nhẫn! Ta nghĩ lúc ngươi thấy Vô Thương tìm kiếm Lăng Liệt khắp nơi, trong lòng đã có kế hoạch ổn thoả rồi đi? Ngươi sớm biết có một môn ‘Hoá điệp thần công’, cố ý phế đi võ công của Lăng Liệt, lại để Vô Thương cứu hắn đi, bởi vì ngươi chắc chắn bất kể người học võ nào đều sẽ liều mạng tìm về võ công đã mất. Tiếp theo, ngươi lại để lộ tin tức, hoá ra môn thần công này ở ngay giữa Hạo Thiên Môn, Lăng Liệt nóng lòng đương nhiên sẽ tìm kiếm kho báu, ngươi thì bám theo mà đến, hay cho bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau(1)!”

      Tâm tư thật thâm trầm! Kế sách thật độc! Hoá ra, bọn họ đều là quân cờ trong tay kẻ khác! Hàn ý nảy lên trong lòng, người này thực là huynh trưởng của mình sao? Gã thậm chí muốn mượn tay Vô Thương diệt trừ mình, vì sao?

      Đoạn suy luận này đoán đúng tới tám chín phần sự tình từ đầu đến cuối. Nhâm Tự Tại cười cười: “Lúc đó ta thấy ngươi ở trong mật khố như con ruồi không đầu tìm lung tung, thật sợ ngươi tìm không được, đang muốn đem bản võ lâm chí kia đặt ở chỗ dễ thấy, tạo một cơ hội cho ngươi tìm thấy. Hắc hắc, hoàn hảo ngươi không quá ngu.” Gã nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận.

      Nhâm Tự Tại ngạo nghễ nói: “Thừa nhận thì sao? Dù sao các ngươi cuối cùng cũng chết.”

      “Như vậy, cha, cha thật sự là ngươi hại chết?” Việc khiến Nhâm Tiêu Dao không thể buông được nhất chính là cái chết của phụ thân, hắn xiết bao hy vọng có thể nghe được từ miệng huynh trưởng một chữ “Không”.

      “Lão sớm nên chết rồi!” Lời nói lạnh lùng đập tan chút mong ước cuối cùng của Nhâm Tiêu Dao, trong giọng điệu bình tĩnh của Nhâm Tự Tại lộ ra giận giữ, “Định sự bất công, xử sự bất minh. Mấy năm nay, ta vì lão làm bao nhiêu chuyện? Vì Hàng Long Bảo làm bao nhiêu chuyện? Khi ta làm trâu làm ngựa bán mạng, ngươi lại đang làm gì? Không biết đang ở nơi nào phong lưu khoái hoạt ấy chứ! Nhưng lão già kia thì sao? Lại vẫn che chở cho ngươi, còn muốn đem vị trí này truyền cho ngươi!”

      “Ngươi hại chết cha, chỉ là vì cái vị trí này? Đại ca, ngươi nếu thích, ta tự nguyện hai tay đưa tặng!”

      “Nực cười! Vị trí này vốn là của ta, ai cần ngươi tặng? Ta tự có biện pháp đoạt lấy nó!”

      “Cái ngươi gọi là ‘biện pháp’ chính là thí phụ sát đệ?” Nhâm Tiêu Dao nắm chặt quyền, thấp giọng rít lên.

      Hám lợi đen lòng, đến mức như thế này!

      “Ngươi sai rồi.” Nhâm Tự Tại lộ ra nụ cười giả tạo, ánh mắt đảo qua ba người đối diện, cuối cùng dừng trên người Nhâm Tiêu Dao, “Giết bảo chủ chính là tiểu tử họ Lăng kia, còn ngươi, ngầm giúp hung thủ lẩn trốn, rõ ràng là kẻ đứng phía sau. Ta bây giờ phải thanh lý môn hộ, tế phụ thân trên trời!”

      Vung tay lên: “Dẫn tới!” Đoàn người phía sau tách ra, một người bị trói được đẩy lên.

      “Tiểu Ất!”

      Tiểu Ất tóc tai tán loạn, y phục rách nát, rõ ràng đã chịu không ít hành hạ. Nghe thấy có người kêu tên mình, nó giương cặp mắt vô thần lên, phát hiện đó là chủ tử, hai mắt bỗng mở lớn, mở miệng nhưng lại chỉ phát ra được tiếng “ư ư”

      “Nhị đệ, ngươi thích tiểu tư này như vậy, đi đâu cũng mang nó theo, ta liền cho các ngươi làm bạn dọc đường xuống hoàng tuyền.” Phát hiện ánh mắt nghi hoặc của đệ đệ, Nhâm Tự Tại thong thả bước đến bên cạnh Tiểu Ất, đưa tay nắm cằm nó, ép nó mở miệng, “Đã quên nói với ngươi, nó mở mồm thực sự quá dài dòng khiến ta thấy phiền phức, cho nên ta tức giận, liền đem lưỡi nó… cắt đi.”

      Cái gì? Tiểu Ất thích nói như vậy, ồn ào như vậy lại vĩnh viễn không thể nói được nữa? Nhâm Tiêu Dao khiếp sợ nhìn Tiểu Ất, đã thấy nó đau buồn cười với mình, cái cười này, cũng chứng thực lời Nhâm Tự Tại nói không phải giả.

      Lòng Nhâm Tiêu Dao như bị một quyền đánh mạnh vào, lùi về phía sau vài bước, suýt nữa không thể đứng thẳng. Vì sao, ngay cả người bên cạnh mình cũng không thể may mắn thoát khỏi! Đại ca, ngươi thật độc!

      Một bàn tay từ phía sau vươn ra đỡ lấy hắn, Luyện Vô Thương thấp giọng nói: “Việc đã đến nước này, tự trách cũng vô dụng, trước phải cứu Tiểu Ất ra.”

      Nhâm Tiêu Dao vì lo lắng nên rối loạn, được nhắc nhở, lập tức minh bạch huynh trưởng chỉ dùng Tiêu Ất để đả kích ý chí chiến đấu của mình. Hiện tại phe hắn chỉ có bốn người, đã có hai người cần chiếu cố, tình thế cực kỳ bất lợi. Hắn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Ta đi cứu Tiểu Ất, ngươi bảo vệ Lăng Liệt chạy trốn.”

      Trừ cách đó ra, thật sự không có cách tốt hơn. “Cẩn thận một chút, ta tiễn ngươi một đoạn.” Luyện Vô Thương đem trường kiếm cắm trên mặt đất bằng phẳng, hất lên một cái — chỉ trong chốc lát, cát bụi đầy trời!

      Cánh tay Luyện Vô Thương dùng sức, đỡ lấy eo Nhâm Tiêu Dao: “Đi thôi!”

      Từ Nhâm Tự Tại trở xuống, ai cũng cho rằng động thủ trước sẽ là Nhâm Tiêu Dao, kiêng kỵ võ công của hắn, đều hết sức chăm chú đề phòng, lúc biết đã nhầm, thì đã bị cát bụi ngăn trở tầm mắt. Nhâm Tiêu Dao bay giống như tướng quân từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng giải quyết hai tên đại hán canh giữ Tiểu Ất, dắt Tiểu Ất đến bên cạnh.

      Đang muốn tháo dây thừng trên người Tiểu Ất, đột nhiên một đao bổ tới, đao pháp cực kỳ tinh diệu, khiến hắn phải tập trung nghênh chiến.

      “Là ngươi?” Nhìn thấy thanh y nữ tử đánh lén này, Nhâm Tiêu Dao đầu tiên là kinh hãi, lập tức trong lòng hiểu rõ. “Ngươi cũng là người của ca ca ta!”

      Nữ tử này tên là Liễu Thanh Y, thuộc về một tổ chức sát thủ gọi là “Đoạt phách”, từng lén ám toán Nhâm Tiêu Dao trên đường quay về Hàng Long Bảo, sau khi bị bắt được, lại cùng đồng bọn của nàng bị giam trong địa lao canh phòng nghiêm ngặt trong Hàng Long Bảo vô thanh vô tức mất tích, hiện tại xem ra, là Nhâm Tự Tại thuê sát thủ giết người, sau khi thất bại, lại thả cho tù nhân chạy trốn.

      Nữ tử này võ công không kém, bị nàng cuốn lấy chỉ sợ khó thoát thân. Nhâm Tiêu Dao nghĩ đến đây, hạ thủ không khoan nhượng nữa, ra tay đều là chiêu cao nhất trong Hàng Long kiếm pháp!

      Đao kiếm chạm nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo, lòng bàn tay Liễu Thanh Y bị chấn động làm tê dại, liễu diệp đao cầm cũng không chắc, rơi xuống đất. Nhâm Tiêu Dao vốn định một phát kết liễu tính mạng nàng, lại thấy trong đôi mắt mỹ lệ hiện lên một tia cầu xin, trong lòng mềm nhũn, thấp giọng nói: “Ta không giết nữ nhân.”

      Có lẽ không ngờ hắn lại tha cho mình, Liễu Thanh Y đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt chợt chuyển tới phía sau hắn, đôi mắt mở to, kêu lên: “Tiểu…”



      Nhâm Tiêu Dao đang tự kỳ quái, thì có một người xông tới nằm sấp trên lưng hắn, sau đó là một tiếng kêu đau đớn, là thanh âm lợi khí đâm vào thịt.

      Trong nháy mắt minh bạch xảy ra chuyện gì, tim gan hắn vỡ ra quay người lại, đỡ lấy thân thể mềm nhũn đang ngã xuống của Tiểu Ất.

      “Tiểu Ất…” Cổ họng như bị bóp chặt, thanh âm phát ra vỡ vụn. Ngay ngắn cắm trên lưng Tiểu Ất là một mũi tên. Tên này vốn là bắn về phía Nhâm Tiêu Dao, hai tay Tiểu Ất bị trói, không cách nào đón tên, lúc nguy cấp, buộc phải lấy thân đỡ cho hắn! Người đã ngừng thở, trên mặt vẫn còn đọng nét cười.

      Cầu nhân đắc nhân, nó chết cũng không tiếc!

      Máu thoáng chốc đông lại, Nhâm Tiêu Dao đem thi thể Tiểu Ất đặt xuống bên cạnh, đứng dậy. Vô số địch nhân xung quanh nhìn chòng chọc hắn như hổ đói, thế nhưng trong mắt hắn lại chỉ có một người —

      Nhâm Tự Tại trốn phía sau đoàn người ngầm bắn tên!

      Chậm rãi tiêu sái bước qua, người xung quanh rõ ràng tay cầm đao kiếm, lại khiếp sợ khí thế của hắn, không dám manh động!

      “Ngăn… ngăn hắn lại!” Nhâm Tự Tại vốn cố kỵ đệ đệ này, lúc này tức thì bị cơn thịnh nộ giấu sau mặt nạ bình tĩnh của hắn làm cho cả kinh ngây người, căn bản không có tâm tư nghênh địch, chỉ một mực lùi về phía sau.

      Người hai bên xông tới, đều bị mũi kiếm của Nhâm Tiêu Dao đẩy lùi.

      Hắn giơ kiếm lên, hướng về phía đỉnh đầu Nhâm Tự Tại chém xuống —

      Một bóng đen nhanh không gì sánh được từ trong đám người nhảy lên, ánh đao chợt loé, gạt kiếm của Nhâm Tiêu Dao, hai người so lực, đều tự lùi về phía sau một bước.

      Người này võ công chỉ sợ còn cao hơn mình! Trong lòng Nhâm Tiêu Dao rùng mình, mới nhìn rõ trên mặt người này che khăn đen, trang phục thực quen mắt, nhớ tới đao pháp của gã cũng giống như đã biết, buột miệng: “Thủ lĩnh ‘Đoạt phách’ ?”

      Phía sau khăn đen truyền đến một tiếng cười khó chịu: “Hảo nhãn lực. Ngươi đi chặn hai người kia lại, ở đây có ta rồi.” Câu sau, chính là nói với Nhâm Tự Tại.

      “Chớ đi!”

      Nhâm Tiêu Dao sao chịu để Nhâm Tự Tại đi? Vung kiếm ngăn, lại bị người bịt mặt gạt đi: “Đối thủ của ngươi là ta.”

      Luyện Vô Thương thấy góc tây nam không người, mang Lăng Liệt một mạch chạy băng băng. Vậy mà mới đến gần đó, từ phía sau cây liền nhảy ra vài người bịt mặt ngăn cản. Đây là phục binh của “Đoạt phách” mai phục sẵn ở chỗ này.

      “Vô Thương?”

      Luyện Vô Thương trầm giọng nói: “Đi theo sau ta!” Trường kiếm vung lên, hướng về phía mấy tên xung phong liều chết, thầm muốn mở một đường máu.

      Bản lĩnh sát thủ “Đoạt phách” xưa nay không kém, kiếm pháp cay độc, đều là đấu pháp không cần mạng, Luyện Vô Thương có thể không để ý tính mạng mình, nhưng không thể không để ý Lăng Liệt, võ công liền suy giảm rất nhiều, nhất thời không thể đột phá vòng vây.

      Mắt thấy truy binh phía sau đã đến, y một trận lo lắng, nếu không đi thì sẽ không thoát được! Hạ quyết tâm, không tránh không né cương đao phía sau, dù vai trái đau đớn, y vẫn dùng một kiếm kết liễu tính mạng kẻ địch trước mặt.

      Những tên bịt mặt còn lại đều cả kinh —— bọn chúng liều mạng, không ngờ có người còn liều mạng hơn! Luyện Vô Thương bắt được thời cơ, lại đâm ngã một người. Kéo tay Lăng Liệt: “Đi!”

      Lăng Liệt vội la lên: “Ngươi bị thương!”

      “Không quan trọng!”

      “Các ngươi còn muốn đi đâu?”

      Chỉ nán lại một lúc, Nhâm Tự Tại đã đuổi đến. Võ công của gã kỳ thực không kém, chỉ vì đối với Nhâm Tiêu Dao từ bé đã có phần kiêng kỵ, khi nãy mới ở vào thế bất lợi. Lúc này đối mặt với Luyện Vô Thương bị thương, hoàn toàn không thèm để ý.

      Từ thân pháp của đối phương đánh giá, biết khó đối phó, Luyện Vô Thương cắn răng, kéo Lăng Liệt lui về phía đông không người. Phía sau đám người từ từ áp sát.

      “Chạy nữa sẽ rơi xuống.” Mặt đông sở dĩ không có người trấn giữ, bởi vì đó là một sườn dốc, phía dưới sườn dốc chính là một con sông cuộn sóng. Theo ý Nhâm Tự Tại, hai người này chết là tốt nhất, nhưng hết lần này tới lần khác “Mị Ảnh” —— thủ lĩnh “Đoạt phách” khăng khăng muốn lưu lại tính mạng nam tử lớn tuổi kia, không biết vì nguyên nhân gì. Bất quá, Mị Ảnh này tương đối khó chơi, vẫn theo ý gã thì hơn.

      Luyện Vô Thương nhìn nước sông cuồn cuộn, đem Lăng Liệt bảo hộ ở phía sau, quay đầu đối mặt với đám người.

      “Khoanh tay chịu trói đi.” Nhâm Tự Tại cảm thấy thắng lợi trong tầm tay.

      Cánh tay trái không ngừng chảy máu, cơ hồ không cách nào giơ lên, khí lực trên người dường như đã theo máu trôi đi một chút. Luyện Vô Thương thấp giọng hỏi Lăng Liệt: “Ngươi sợ không?”

      Lăng Liệt xé một bên vạt áo, bó vết thương lại cho y. Biết không còn đường lùi, trong lòng ngược lại một mảnh bình tĩnh. “Có thể cùng ngươi chết chung một chỗ, cũng là một chuyện tốt, có gì phải sợ?” Chuyện vui mừng duy nhất là không còn gì có thể tách bọn họ ra nữa.

      Luyện Vô Thương hơi cười khổ, nhưng ta không hề muốn ngươi chết! Đưa tay cầm tay Lăng Liệt, đột nhiên dùng lực, kéo hắn đến trước người mình, hôn lên môi hắn!

      Nam nhân hôn nam nhân!

      Rất nhiều người ở đây đều là tay lão luyện trong chuyện phong nguyệt, nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không khỏi ngây người!

      Đây là cơ hội duy nhất! Luyện Vô Thương thấp giọng nói: “Đến bên kia, không được quay đầu lại, chạy mau!” Nâng Lăng Liệt lên, dùng hết khí lực toàn thân ném ——

      Thân thể Lăng Liệt bay lên, lướt qua đám người, bay về phía tây nam!

      “Nhớ kỹ, báo thù cho cha nương ngươi và ta!”

      Lăng Liệt, đi mau! Mong ngươi chạy thoát khỏi kiếp nạn này!

      Ta cũng không quan tâm ngươi báo được thù hay không, mà ta muốn ngươi sống! Ngươi hảo hảo sống, mới là tâm nguyện lớn nhất của ta!

      Lăng Liệt, bảo trọng!

      Lại có một đạo nhân ảnh từ phía sau đoàn người lao ra, hai chân mượn lực đạp một bước, bay về phía không trung, bắt thân thể Lăng Liệt.

      Không ổn! Luyện Vô Thương lòng tràn đầy lo lắng xông lên, trong lúc hoảng loạn không phòng ngự bị Nhâm Tự Tại đánh một chưởng trúng giữa ngực y.

      Một chưởng này rất mạnh, Luyện Vô Thương phun ra một ngụm máu, thân thể lại như diều đứt dây, bay ra một trượng, ngã thẳng xuống dốc núi!

      “Vô Thương!” Nhâm Tiêu Dao theo sau vốn định đoạt Lăng Liệt từ trong tay kẻ bịt mặt Mị Ảnh, không ngờ lại thấy một màn khiến hắn sợ hãi!

      Vô Thương ngã xuống, phải đi cứu y! Trong đầu Nhâm Tiêu Dao trống rỗng, đột nhiên xông về phía trước, lao xuống dốc núi!

      Tất thảy mọi người cả kinh mục trừng khẩu ngốc, động cũng không thể động. Nhâm Tự Tại phi thân tới vách đá, chỉ thấy Nhâm Tiêu Dao ôm Luyện Vô Thương cùng nhau rơi vào dòng nước cuồn cuộn, trong nháy mắt bị sóng cả bao phủ, không còn thấy tung tích nữa.

.

(1) Nguyên văn Hán Việt là “đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu”.

Điển tích: Ve sầu lo uống sương sớm trên cây, không biết rằng bọ ngựa ở phía sau giơ càng định vồ lấy, bọ ngựa chỉ chực rình ve, không biết chim sẻ ở phía sau rướn cổ sắp bắt.

Câu thành ngữ ám chỉ những người có tầm nhìn thiển cận, không nhìn xa trông rộng, chỉ lo cái lợi trước mắt. Cụ thể lầ trong truyện, em Lăng Liệt với hai bạn kia chỉ mải tìm kho báu mà không biết đang bị lão anh theo dõi >” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Túy Hoa Ấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook