Yêu Nhau Là Một Chuyện, Đến Được Với Nhau Hay Không Lại Là Một Chuyện Khác!



"Anh có tin vào duyên số không?"

"Anh không. Duyên là do mình tạo ra thôi em."

Ngày đầu tiên quen nhau, tôi đã hỏi anh người yêu của tôi câu ấy. Và câu trả lời của anh cũng khiến tôi cảm thấy hài lòng. Vì ít ra, trong anh ấy không có niềm tin cho số phận, cho duyên số. Mà anh ấy tự tin vào chính mình. Nghĩa là, nếu có yêu, thì người ta sẽ tìm mọi cách để níu giữ, không đổ thừa, không đổ tại...

Về sau, đúng là anh đã tự tạo ra duyên khi cố tình năm lần bảy lượt xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi dần quen với anh, cởi mở hơn với anh, và chấp nhận anh. Chúng tôi yêu nhau như những cặp đôi bình thường khác. Cũng tin tưởng vào tình yêu của mình, cũng hứa hẹn tương lai. Có ai khi yêu mà không mong ngóng về một cái kết đẹp chứ?

Nhưng có vẻ như mọi chuyện đã thay chiều đổi hướng, kể từ khi anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Chuyện tình yêu của chúng tôi không nhận được sự ủng hộ từ phía gia đình anh, với lý do là gì thì tôi cũng không được rõ, bởi vì anh cố giấu không nói. Nhưng chỉ cần nhìn thái độ của người nhà anh mỗi khi tôi sang chơi thì tôi cũng có thể cảm nhận được.

Ban đầu, chúng tôi nghĩ sẽ cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, sẽ không đứa nào lơi tay, không đứa nào lùi bước. Vậy nhưng sóng gió nổi lên chẳng được bao lâu, cả hai đứa đều thấm mệt.

Anh nói anh không thể chọn lựa một trong hai giữa tình yêu và tình cảm gia đình. Nhưng nếu tình thế quá khắc nghiệt, bắt anh đưa ra sự lựa chọn. Thì anh sẽ chọn gia đình, chứ không thể nào chọn tôi.

Tôi cũng nản lòng. Không bởi vì anh yêu tôi nhiều hay ít, không bởi vì anh đã không thể giữ lời hứa bên tôi cho tới cuối con đường. Mà bởi vì đến cuối cùng, tình yêu cũng phải chịu thua sự sắp đặt của số phận.

Là chúng tôi yêu nhau, nhưng không thể đến được với nhau. Hai đứa như hai kẻ tội đồ nếu cố sống cố chết bất chấp cho tình yêu này. Nhưng rõ ràng, yêu nhau thì làm gì có tội?

Rồi anh nói lời chia tay, tôi cũng không níu kéo. Tôi chấp nhận sự buông bỏ của anh, vì tôi yêu anh. Tôi không muốn anh trở thành người con bất hiếu trong gia đình, cũng cảm thấy không thoải mái và không được coi trọng khi nhà người ta đã không thích mình mà mình còn cố chấp.

Chúng tôi chia xa nhau một cách lịch sự và văn minh, tự khép lại một cuộc tình dù đẹp nhưng rất buồn. Cho đến bây giờ, nhiều khi nhắc nhớ lại trong những câu chuyện cùng lũ bạn, câu hỏi về duyên phận mà tôi và anh thuở đầu làm quen đã nói.

Tôi tin rồi, tôi tin là tình yêu không đủ để làm nên mọi thứ. Tôi tin là tình yêu chỉ có sứ mệnh làm cho hai trái tim đơn lẻ ghép lại thành một cặp với nhau thôi, chứ còn để hai trái tim được về chung sống dưới một mái nhà… là một chuyện rất khác đấy!

Và cũng qua đây, tôi bỗng muốn nhắn gửi tới người yêu vừa-mới-cũ của mình một câu:

"Anh à, duyên số là có thật đấy! Bởi nếu không có, thì tại sao chúng mình lại phải xa nhau khi đang còn yêu?"