Tôi Không Giỏi Tán Gái Nhưng Cũng Chẳng Nhút Nhát



Chiều nay anh thực sự bất ngờ khi nhận được mail của em, chỉ đơn giản là một lời nhắn "Anh đọc đi" kèm theo đường link tới bài tâm sự của em. Nhóc à, anh sẽ vẫn gọi em như thế cho dù em giờ đã là bà mẹ 32 tuổi. Anh nhớ, ngày trước em luôn bị ba mẹ so sánh trong chuyện học tập với anh. Thực tế cũng không phủ nhận kết quả của anh tốt hơn nhưng nhóc luôn mạnh bạo, đưa ra những ý kiến rất chí lý để lập luận cho mình đúng. Anh không ngờ có ngày cô nhóc tự tin đó lại lên báo bày tỏ cùng mọi người.

Nhóc biết không, chuyện chẳng phải đơn giản như em nghĩ, anh đã đọc rất kỹ comment của mọi người như lời em nói, có vài người cho rằng tình yêu của anh chưa đủ chín, khi chỉ là khoảng cách có 500 km mà chọn cách chia tay. Thực tế chính cô ấy đã chủ động nói lời chia tay anh. Cô ấy không muốn anh bỏ tất cả để về quê và bắt đầu công việc một cách chật vật. Sáu năm, nhóc có thấy anh luôn bận rộn với công việc không? Đôi khi anh chẳng có ngày nghỉ, anh phấn đấu để mua nhà.

Bố mẹ cô ấy sẽ rất khó nếu xa con gái nên anh đã chủ động mua nhà gần khu nhà mình, chỉ mong cô ấy chấp nhận và hơn hết là bố mẹ cô ấy. Với lòng tự trọng của một nhà giáo, ông nói không bao giờ nhận nhà từ tay anh, nhận không công sức của anh, hay nói đúng ra là bố cô ấy nghĩ anh đang mua bán cô ấy với căn nhà anh mua. Chính lý do ấy ông càng ra sức cấm cản dù anh cố giải thích trăm nghìn lần rằng mình chưa bao giờ có ý đó. Đáng buồn hơn là chính người con gái anh yêu thương trong sáu năm lại không hiểu anh, cũng cho rằng anh dùng tiền giải quyết vấn đề. Anh chỉ nghĩ nếu bố mẹ cô ấy ở gần thì cô ấy có thể đến với anh, mà khi cô ấy đã là vợ thì anh cũng là con của bố mẹ. Con mua nhà cho bố mẹ cũng là điều hết sức bình thường, điều xa hơn là cô ấy có thể ghé qua nhà bố mẹ bất cứ lúc nào muốn.

Anh đã không mở lòng từ khi cô ấy đi. Anh không mù nên cũng dễ dàng thấy được ánh mắt buồn của mẹ, cũng không điếc nên vẫn nghe thấy tiếng thở dài của mẹ dù không lớn. Anh hiểu cả nhà quan tâm mình nhưng như mọi người đã nói đó, có lẽ cái duyên chưa tới thôi. Biết đâu thêm một thời gian ngắn nữa anh có thể tìm được sự đồng điệu, hiểu và có hơi ấm làm con tim anh vui trở lại. Ở thời đại bây giờ, 40 tuổi đâu phải đã già mà anh chính xác mới 39 thôi.

Anh của nhóc chẳng phải dạng nhút nhát đâu tuy không giỏi tán gái. Đâu đó cũng vài cô để ý tới anh, kể cả cô giáo nữa. Anh cũng không ngờ ngệch tới nỗi không nhận ra ánh mắt nhìn của họ, mến không có nghĩa là yêu nhóc nhé. Hơn nữa anh cũng không thích mẫu phụ nữ quá chủ động như cô ấy. Nhiều người nói 40 đã qua cái tuổi lãng mạn, thực tế không phải vậy, nếu thực sự yêu thì người đàn ông khô khan nhất cũng trở nên lãng mạn nhất có thể.

Vậy nhé! Đồng ý với anh là sẽ luôn ủng hộ anh như trước kia em vẫn làm. Như việc anh chọn theo ngành kiến trúc chứ không phải ngành ba mẹ muốn anh và nhóc theo. Cũng tính mail cho nhóc thôi chứ không viết lên đây vì sợ bị cười. Anh trước giờ luôn bốn điểm văn mà. Anh cũng muốn cảm ơn tới độc giả vì đã dành thời gian quý báu chia sẻ cùng anh em mình, thứ nữa là có cái nhìn khách quan hơn về nhóc và anh trai độc thân vui tính.