Sự Thật Trong Lời Nói Dối (Phần Kết)



"Vân!"

Tiếng gọi vang lên bên tai, Vân quay đầu lại nhìn Nam lúc này đang chạy đến, ánh nắng ban trưa khẽ rọi vào thân hình rắn chắc cùng những giọt mồ hôi chảy ra từ mái tóc. Hôm nay thi vòng hai xong Nam đã bảo cô ra cổng trường đợi, chẳng hiểu vì sao nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo, đối với cô hạnh phúc là được đợi chờ người mình yêu, mà trước giờ cô chưa bao giờ trãi qua cảm giác này.

"Cậu đi đâu thế? Đừng chạy như gà mất tóc chứ, mình có bay đi đâu đâu." Vân đợi Nam chạy lạ gần mình, lên tiếng trách.

"Mình sợ cậu đợi lâu mà bỏ về trước." Nam cười hì hì kéo tay cô đi, hôm nay hai người dự định đi hẹn hò.

***

Khu công viên vào buổi chiều khá vắng, có vài người cao tuổi ngồi đánh cờ ở băng ghế dưới góc cây đa, vài chú nhóc con tụ tập đá banh, hơn thế nữa là những cặp đôi đang vui đùa hoặc cùng đi dạo hoặc cùng ngồi trò chuyện. Vân bên cạnh Nam, trên tay cầm cây kem xoắn ốc ăn ngon lành, Nam thì luyên thuyên mãi với một mớ chuyện "gia môn" của cậu ta, nào là con trai của tổng giám đốc gì đó, nào là từ nhỏ đã là hotboy của trường,...Vân ngồi một bên mà chẳng chen vào được câu nào, thẳng tay quăng đi vỏ kem rồi đứng dậy rời đi, Nam nói mãi một lúc sau cùng mỏi miệng mới dừng lại, quay sang bên cạnh đã chẳng thấy cô "bạn gái" của mình đâu, anh đành bất lực thở dài, vò đầu ngồi một lúc thì nhận được tinh nhắn của ai đó...

"Cậu nói xong rồi chứ? Nói xong thì về đi nhé!!! *người gửi tin nhắn đang ở nhà*."

Nam nhìn cái tin nhắn kèm theo icon mặt cười, khóc dở mếu dở một hồi rồi lủi thủi đi về...

Vân buông chiếc điện thoại xuống giường rồi mỉm cười một mình, hạnh phúc đơn giản tồn tại vì một người thôi! Đối với cô thì vậy là đã quá xa xỉ rồi. Vân nằm một lúc cơn đau lại ùa về, lần này cơn đau mãnh liệt hơn những lần trước đó, cô ôm ngực nằm quằn quại trên giường, tiếng thở dốc hòa với tiếng rì rào bên ngoài, mưa rồi. Vân cố gượng giơ tay cầm điện thoại, tâm trí mơ hồ cô làm rơi chiếc điện thoại xuống sàn nhà vỡ tan...

***

Ba ngày sau...

Hôm nay là vòng thi ứng cử, cũng là phần thi cuối cùng của hai thí sinh trúng tuyển ở vong hai, mọi người tập trung ở dưới khán đài chờ đợi, Nam đi qua đi lại trong cánh gà, cảm giác bất an vẫn tồn đọng trong lòng anh, kể từ hôm đi hẹn hò đến nay đã là ba ngày nhưng anh vẫn không tài nào liên lạc được với cô, có chuyện gì xảy ra sao? Trong lòng ngực như có gì cào xé, nôn nao. Cảm giác như muốn thôi thúc anh làm một điều gì đó, nhưng phải làm gì đây.

"Xin chào các bạn, hôm nay là vòng cuối cùng cuộc thi năng khiếu..."

Tiếng thông báo của cô giáo dẫn chương trình vang lên, mọi người phía dưới im lặng chờ đợi hai thí sinh lên sân khấu, âm nhạc khẽ vang lên, Nam bước lên sân khấu trong bộ đồng phục trường, đưa mắt vào khu cánh gà lẫn dưới khán đài nhưng hình ảnh quen thuộc vẫn không hề xuất hiện. Mọi người bắt đầu xôn xao thì bên kia sân khấu đối diện với Nam, Vân lặng lẽ bước ra sau bức màn, bộ đồng phục trắng cùng nước da trắng muốt, mái tóc luôn buông xỏa cột cao đơn giản. Nam chực thở phào một hơi, đôi môi hé lên một nụ cười sung sướng, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vân, lời nói đã ra đến môi chợt đông lại, đến giây phút này anh mới chợt nhận ra hình như đối với Vân anh không nên đứng trên sân khấu đối diện với cô, là anh lừa gạt cô nói anh đã bị loại khỏi cuộc thi, có lẽ cô đã sớm biết chuyện này nên mới biệt tăm một thời gian như vậy. Nghĩ đến đây Nam có chút thở phào, nếu cô chỉ vì chuyện đó anh cũng thấy yên tâm hơn, lặng ngắm khuôn mặt cô được trang điểm một cách tinh tế, trái tim theo của anh cũng chẳng còn theo nhịp đập, có thể gọi là "tiếng sét ái tình" không nhỉ? Kể từ gặp người con gái này, mọi lý trí và sự chững chạc của anh đã bay biến đâu mất rồi, Nam có chút cười khổ.

"Hai thí sinh vào vòng ứng cử, cũng là vòng thi cuối cùng quyết định người đứng thứ nhất cuộc thi năng khiếu diễn xuất trẻ năm 20xx... Em Đổ Ái Vân của trường THPT XX... Và em Trương Vũ Nam đến từ trường THPT YY..." Sau một hồi đọc "diễn văn" của của cô dẫn chương trình, mọi người sắp hết kiên nhẫn thì cuối cùng cô cũng đọc đề thi. "Đề thi hôm nay có chút khác biệt, đây là một đề thi vừa được Ban Giám Hiệu trường đề cử do một sinh viên ngoại quốc đặc biệt viết cho cuộc thi..."

Mọi người bên dưới xôn xao hẳn lên, đương nhiên đều cùng một một mối nghi hoặc hông biết là ai, đề thi gì mà lại được nhận vào cuộc thi chứ?

Vân nhìn lướt qua nội dung đề thi trên tay, đôi tay run run lên suýt làm rơi tờ giấy, lồng ngực lại truyền đến cơn đau quen thuộc, cố nén để nữa mắt không trào ra, có lẽ là ý trời chăng, ông trời muốn cô kết thúc hạnh phúc ngắn ngủi này, tại đây, nơi đã đưa trái tim cô gắn với anh. Đôi mắt đã không ngăn dòng lệ, đưa theo dòng chất lỏng mặn đắng thấm vào khóe môi, cô cười tự giễu, đôi đồng tử đen láy dâng lên nỗi đau dớn chẳng nói nên lời, cô từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần Nam lúc này vẫn còn sững người vì đề thi, khẽ dừng lại trước mặt anh, cô mỉm cười trong nước mắt nhìn khuôn mặt khiến cô rung động, Vân nhướng người đặt lên môi Nam một nụ hôn giọt nước mắt tràn qua hai cánh môi đang áp vào nhau, cô đã mãn nguyện rồi...

"Nam, mình yêu cậu, dù trong tim cậu đã tồn tại một bóng hình khác nhưng mình nói ra lời này cũng không muốn phá hoại tình cảm của hai người đâu. Hãy xem như mình đây chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời cậu, cậu đã mang đến cho mình niềm hạnh phúc mà đối với mình là điều xa xỉ nhất... Trái tim mình là một "thứ" mục nát mà bất cứ ai cũng khinh bỉ nó, chính sự xuất hiện của cậu đã chắp vá nó, khiến nó có cảm giác yêu là như thế nào!? Nam, mình sắp đi rồi, đến một nơi mãi mãi cách xa thế giới của cậu, hãy chúc phúc cho mình, Nam nhé!" Vân đau khổ khụy xuống, sẽ chẳng ai biết cô đã đau như thế nào khi nói ra những lời này, thật là một điều khó khăn nhưng cô vẫn phải nói, nói để kết thúc tất cả, dù cuộc tình hai người chỉ kéo dài ba ngày ngắn ngủi... cùng một ngày hẹn hò "dở hơi"

"Vân, xin lỗi, xin lỗi cậu! Mình cũng rất đau, tình cảm của cậu mình hiểu, nhưng Vân à, làm sao mình có thể đáp lại tình cảm của cậu đây? Nếu có thể mình không mong ta từng quen biết, cuộc tình này sẽ chấm dứt ở đây thôi... Đối với mình ba ngày "hẹn hò" đó thật sự là một kỉ niệm đẹp, mình là một thằng đàn ông tồi tệ khi đã đùa bỡn tình cảm của cậu, nhưng mình thật sự yêu cô ấy..." Lời nói chưa kịp thốt nên lời, Nam chợt dừng lại khi đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Vân, cô có thể diễn như thật vậy chăng?

"Cậu không cần nói xin lỗi! Cũng không cần tự trách, đối với mình, yêu cậu là một niềm hạnh phúc." Vân hít sâu một hơi để kìm chế cơn đau quằn quại, khóe môi khô nứt khó khăn thốt lên từng từ một. "Thế nên hai ta dừng lại ở đây thôi! Mình không còn thời gian để chờ đợi nữa... Vĩnh biệt cậu."

Nam lặng người nhìn bóng lưng Vân rời đi, nghe câu nói "cuối cùng" anh rất muốn đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ bé ấy, anh cố kìm chế lại vì đây vẫn là cuộc thi, sau khi kết thúc cô lại trở về là cô "ảnh hậu" kiêu ngạo thôi! Dù nghĩ vậy nhưng trong thoáng chốc bóng dáng cô biến mất, trái tim anh lại dồi lên một cơn đau tê tái, có một cảm giác dường như anh đã mất cô mãi mãi.

***

Dưới khán đài dường như có tiếng nấc nghẹn, Thu ôm miệng cô kìm chế nỗi bi thương đang trào dâng, ánh mắt vẫn không quên giận dữ trừng người đàn ông bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết chuyện nay là do anh bày ra...

"Anh vừa lòng chưa? Cậu ấy đã tuyệt vọng rồi đấy, anh đã vừa lòng chưa hả?" Thu gào lên rồi vụt chạy đi.

Hoàng chết lặng đứng như trời trồng, anh đã biết bao lần nghĩ đến sự thống khổ của Vân, anh đã nghĩ tình cảm của cô sẽ không đến mức đau khổ như vậy, nhưng...ai đã sai rồi. Hoàng gục xuống đất ôm đầu, khóe mắt tràn ra một giọt lệ...

***

Ba năm sau...

Ánh mặt trời khẽ rọi về phía ngọn núi xa xa, con đồi nhỏ khuất sau thành phố hôm nay vang rọi tiếng hót của đàn chim vàng anh. Chiếc xe hơi màu đen dừng lại nới chân đồi, Hoàng trong bộ đồ đen bước xuống xe, trên tay ôm bó hoa lyly trắng không một chiếc lá, đó là màu cô thích nhất, đã ba năm rồi, kể từ ngày ấy của ba năm trước cô đã mãi mãi rời khỏi thế gian này... Hoàng từng bước dọc theo con đường mòn, một lúc sau anh lặng lẽ dừng bước trước một ngôi mộ được quét dọn sạch sẽ, đặt bó hoa trước tấm bia Hoàng đưa tay vuốt ve đường nét hình ảnh người con gái đang tươi cười rạng rỡ, đôi mắt cô vẫn sáng trong như vậy, là anh đã tổn thương cô, lỗi lầm đó sẽ chẳng bao giờ cho anh cơ hội để chuộc tội nữa rồi...

"Anh đến thắm hương cho cậu ấy à?" Giọng nói tang thương khẽ vang lên sau lưng Hoàng, anh quay đầu nhìn lại, phía sau anh là đôi nam nữ đang nắm tay nhau, cô gái đang nhìn anh với một nỗi buồn miên man khó tả, cô ấy đã cố ngăn dòng nước mắt nhưng nó vẫn trào ra, cuộc đời cô đã có ánh sáng vậy mà người bạn năm nào đã vì cô mà hiến dâng tất cả đã nằm yên nghỉ nơi này. Nhìn người mà năm xưa cô ấy yêu nhất, cô thấy trái tim đã không còn rộn ràng nữa, Thu cậu đang ở đây dõi theo mình đúng không? Tại sao trái tim cậu không còn rộn ràng nữa, có phải chăng cậu đã không còn tình cảm với anh ấy, hay cậu thật sự đã yên nghỉ rồi, cậu đã mãi xa mình thật rồi...

Nam lặng yên ôm chặt Vân vào long, sẽ không ai ngờ ngày ấy lại xảy đến với họ, chính cái ngày rời xa anh trên sân khấu ấy, Vân đã theo họ đi Mỹ với tin vui đã tìm thấy người hiến tim cho cô nhưng tỷ lệ chỉ có 30% nhưng việc đó lại đồng nghĩa với việc cô sẽ rời xa anh mãi mãi nếu không phẫu thuật thành công. Ba năm trước khi cô rời đi anh đã điên cuồng tìm cô nhưng không thấy, cũng chẳng có tin tức gì về Thu và Hoàng, anh nhận ra mình chưa từng hiểu về Vân cả, mãi đến nửa năm sau đó anh nhận được bức thư từ Việt Nam, là một phông thư được đính kèm thời gian là nửa năm trước ngày mà Vân rời đi, người gửi là...Lạc Hoài Thu.

Thu kể cho anh tất cả về bệnh tình của Vân, cũng như quá khứ đau thương của họ, anh mới biết thật ra mình không hề cho Vân được gì ngoài con tìm đang yêu này, anh cứ ngỡ sẽ không còn gặp cô được nữa thì chính lời nói sau cùng của bức thư đã đưa anh tìm về với hạnh phúc.

"...Nam, tôi biết cậu yêu Vân và Vân cũng như thế! Mọi chuyện tôi đã nói cậu nghe hết rồi, lựa chọn bên cậu ấy rời đi là quyết định của cậu, một tháng nữa sẽ có ca phẫu thuật của Vân, người hiến tim là tôi, hãy thay tôi chắm sóc cậu ấy, tôi là một cô nhi không cha không mẹ, chưa bao giờ hiểu thế nào là yêu thương, Vân là người bạn mà Lạc Hoài Thu này trân trọng nhất, hãy nhắn đến Vân, trái tim tôi mãi mãi hướng về cậu ấy...Thu tuyệt bút."

...

Hoàng nhìn bóng hai người rời đi, anh đã không còn đau nữa, có lẽ anh nên dành tình yêu và phần còn lại trong cuộc đời nay mà bù đắp, Hoàng nhìn di ảnh của Thu khẽ mỉm cười, ánh hoàng hôn dần buông lên thân hình anh, như một bàn tay đang vỗ về nổi nhớ...

END

Hạnh phúc đơn giản là được yêu và trao đi tình yêu, có lẽ số mệnh đã khiến cho cô bé Vân chịu nhiều đau khổ, nhưng sẽ tốt đẹp nếu bên cạnh cô còn những người bạn, những người quan tâm và yêu thương cô...Nếu nói điều bất hạnh nhất trên cuộc đời này, thì chính là ta chưa từng biết trân trọng những hạnh phúc mà người trân trọng ta mang đến