Sự Thật Đằng Sau Câu Chuyện Của Người Cha Giả Dối Khiến Con Trai Nghẹn Ngào



Người cha là một thầy giáo cấp dạy trung học đã về hưu, suốt cuộc đời trồng người của mình ông luôn được mọi người kính trọng. Thế nhưng ông lại sinh được 2 cậu con trai tham ăn lười làm, từ sau khi hai cậu con trai lấy vợ lại càng tệ. Cả tháng trời mới về thăm ông có một lần.

Hôm đó ông đến nhà một người đồng nghiệp cũng đã về hưu làm khách, người đồng nghiệp vừa nhìn thấy ông liền bỏ một chiếc đồng hồ ra cho ông xem. Đồng thời người đồng nghiệp của ông còn tự hào khoe đó là của con trai mua tặng. chiếc đồng hồ đó trị giá mấy vạn. Người đồng nghiệp thấy khuôn mặt ủ rũ của ông liền quan tâm hỏi:

“Ông hôm nay là sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”

Ông đem chuyện hai người con trai bất hiếu kể khổ. Sau khi đã hiểu rõ và đồng cảm với ông, người đồng nghiệp liền nghĩ ra một cách có thể giúp ông. Nghe xong lời khuyên của đồng nghiệp ông vô cùng tán thành với cách làm này.

Sau khi ông trở về nhà, ngay lập tức gọi điện cho 2 cậu con trai kêu hai người về ăn cơm, ban đầu cả hai cùng nói bận không có thời gian, ông nói một câu sau đó cúp máy xuống. Đúng như ông nghĩ, chưa đầy 30 phút sau 2 cậu con trai đã có mặt ở nhà. Hơn nữa, còn mang rất nhiều hoa quả về.

Cậu con trai lớn nói: “Cha, đến đây ăn táo con gọt này”.  

Cậu con trai út liền bóc vỏ chuối nói với cha: “Cái này tốt cho tiêu hóa, cha ăn nhiều một chút!”

Lúc đó trong lòng ông thầm nghĩ: “Nếu hai đứa bình thường tốt với cha như vậy thì cha đâu có phải dùng đến hạ sách này?”

Hai cậu con trai thấy cha im lặng không nói gì bèn hỏi, cậu con trai lớn: “Cha rốt cuộc là đã trúng số bao nhiêu tiền vậy?”

Người con trai út: “Cha, số tiền đó cha định dùng vào việc gì vậy?”

Thấy trong mắt hai cậu con trai ánh lên vẻ tò mò, cuối cùng ông đành gạt con trai nói:

“Cũng không nhiều, chỉ vài trăm vạn thôi. Tiền cha đã gửi vào tài khoản rồi. Hôm nay cha gọi 2 con đến là muốn các con xem cho cha chiếc đồng hồ trị giá mấy vạn cha vừa mới mua, cha già rồi chẳng biết nó là thật hay giả nữa, muốn các con cầm đi thẩm định giúp cha”.

Hai người con nghe thấy cha trúng số vài trăm vạn vui mừng đến nỗi không nói lên lời. Hai người liền lái xe chở cha đi thẩm định chiếc đồng hồ. Sau khi nghe chuyên gia nói đó là chiếc đồng hồ bằng vàng thật, hơn nữa còn trị giá mấy vạn, hai cậu con trai liền tin rằng cha mình đã trúng xổ số độc đắc thật. Hình con trai vui mừng, nhưng trong lòng ông lại có một nỗi buồn khó tả.

Ngày thứ 2, ông đem trả lại người đồng nghiệp chiếc đồng hồ, và mua một chiếc đồng hồ giả giống y hệt như thế nhưng chỉ có giá vài trăm tệ, rồi đeo vào tay.

Một tuần sau, cả hai cậu con trai đều đề nghị được đón cha về nhà chăm sóc. Sau khi thương lượng, cả hai người đều đồng ý là mỗi người chăm sóc cha 1năm, sau đó đổi lại. Ông nghe nhưng không đồng ý, vì trong lòng ông biết rõ hai cậu con trai làm như vậy là với mục đích gì! Mục đích của ông đơn thuần chỉ là muốn cuối tuần các con cho các cháu về chơi với ông, vì ông nhớ các cháu của mình, vì ông đã cô độc suốt bao năm qua.

Nhưng vì các con nhiều lần đề nghị được chăm sóc cha, ông lại mềm lòng đồng ý, vì con trai nói cháu ông không có ai chăm sóc, nếu không có người ở bên e rằng chúng sẽ hư hỏng. Cứ như vậy ông năm này sang ở với con trai lớn, năm sau sang ở với con trai cả. Suốt mấy năm đó con trai cả và con trai út đều rất hiếu thuận với ông, nhưng vì các con quá tốt với ông nên ông cảm thấy không thoải mái. Lần đó ông quyết định xin lỗi và nói hết sự thật cho các con biết rằng chẳng có chiếc đồng hồ mấy vạn nào cả, càng không có chuyện ông trúng số mấy trăm vạn.

Sau khi biết chân tướng câu chuyện các con trai ông không những hết sức bình tĩnh mà còn không hề trách giận cha. Ngược lại còn thành khẩn nhận lỗi với cha về sự bất hiếu suốt những năm qua.

Sự thực là các con đã biết sự thật đó từ rất lâu, họ cũng nhận ra được nỗi khổ tâm của cha. Từ màu sơn trên chiếc đồng hồ cha vẫn đeo trên tay đã bong sơn, từ những hành động tiết kiệm trong cuộc sống hàng ngày của ông, các con đều cảm thấy được. Điều mà họ phát hiện quan trọng hơn đó là từ ngày có sự xuất hiện của cha, được cha dạy dỗ, chỉ bảo các con của họ ngày càng hiểu chuyện và nghe lời.

Có một loại tình yêu, tuy không nói thành lời, tuy không sờ thấy được, nhưng ta có thể cảm nhận thấy rõ từ trong tâm hồn, mùi vị tình yêu mà cả đời không thể quên. Đó chính là tình yêu vô bờ bến của cha.