Quán Kem Mùa Đông



Cô sinh viên ngập ngừng hỏi khi thấy Tôm đã mở cửa hiệu nhưng không thấy những thùng hoa được bày ra bên ngoài như mọi khi. Chỉ có vài hôm không đi qua con phố này mà tiệm hoa đã đóng cửa rồi sao? Cũng không đúng, cửa hàng vẫn mở cửa, và vẫn là anh chàng chủ quán điển trai như mọi khi mà?

Tôm cười dịu dàng với cô sinh viên, nụ cười “câu khách” mang thương hiệu của cửa hàng hoa: Summer flower.

- Summer flower trở thành Winter Ice-cream rồi em gái ạ. Nhớ ghé quán ủng hộ bọn anh nhé cô sinh viên năm nhất! – Vừa nói Tôm vừa chỉ vào biển hiện cửa hàng.

Cô sinh viên đỏ bừng mặt vì nụ cười của Tôm, quay người vừa đi vừa giữ chặt trái tim đang đập bình bịch trong lồng ngực, quên cả việc hỏi: Vì sao anh biết em là sinh viên năm nhất.

Thực ra lí do rất đơn giản, cửa hàng của Tôm bán hoa vào mùa hè, bán kem vào mùa đông là chuyện những người sống ở đây lâu đều biết. Mấy hôm trước đợt gió mùa đông bắc đầu tiên trong năm tràn về Hà Nội, vì vậy Tôm đã dẹp hoa đi mà treo biển: Winter Ice-cream. Khách hàng lâu năm của cửa hiệu đều chẳng lạ gì với chuyện đó. Chỉ có những cô bé năm nhất vừa tới thành phố này, vì mê đắm nụ cười của Tôm mà thường xuyên đi qua cửa hàng là thấy lạ mà thôi.

Trời vào đông mới chỉ se se lạnh, Tôm kéo lại áo khoác và ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trước mắt. Ngày chị đi, hình như trời cũng lành lạnh và trong xanh như thế. Tôm khẽ thở dài, chỉnh lại biển hiệu cho ngay ngắn và khi quay trở lại cửa hàng thì nụ cười lại thường trực trên môi.

- Thu lại nụ cười yêu nghiệt ngàn năm của mày đi Tôm. Nhìn nhiều mà thấy ớn!

Hến cau có khi nhìn nụ cười câu hồn con gái của Tôm. Ốc đang phụ Hến lau cốc chén thì không cho là phải, vặc lại:

- Không nhờ nụ cười yêu nghiệt ấy, thì cái quán ở góc khuất hẻo lánh này có thể buôn bán được sao? Phải biết là theo thống kê người mua hoa 60% là nam, nhưng ở cửa hàng hoa chúng ta thì đến 90% là nữ. Còn khi bán kem thì 100% khách tới đây là nữ và họ không hề thất tình, hoặc có mang tâm trạng thất tình tới tra tấn cái dạ dày bằng kem thì ánh mắt cũng lấp lánh khi trở về. Mày nghĩ tất cả những chuyện này từ đâu mà ra? Từ cái nụ cười mà mày bảo là yêu nghiệt đấy.

Nói một tràng, Ốc thở không ra hơi, uống ngụm nước xong thì lại chỉ tay vào Hến.

- Mày cũng không phải ghen tị, cười cái xem nào, mặt mũi lúc nào cũng hầm hầm như thế thì ai thèm nhìn. Mày chịu cười một chút thì kiểu gì mùa đông này chả kiếm được gấu, không cần ghen tị với thằng Tôm.

Đúng lúc đó cửa mở, hai cô gái xúng xính trong váy áo mùa đông tiến vào. Việc đầu tiên các cô làm là liếc mắt về phía Tôm, cười ngọt ngào.

- Vậy là đã mở lại quán kem, giờ tụi em có thể thường xuyên qua đây rồi phải không anh Tôm?

Điều Ốc ghét nhất trong việc chuyển từ bán hoa sang bán kem là: mua hoa xong, đám con gái kia có mặt dày cách mấy thì cũng chỉ lấn lá được năm phút để đánh mắt đưa tình với Tôm, nhưng quán kem thì khác. Hôm đầu tiên mở lại quán kem, một cô nàng năm tư trường Thủy Lợi vì muốn được ngồi lâu trong quán mà ăn liền tù tì năm li kem cỡ đại, tới mức môi thâm tím và đau bụng làm Hến phải đưa cô ta tới bệnh viện. Thế mà nhìn nụ cười của Tôm thì vẫn nháy mắt với Tôm và nói luôn miệng:

- Em không sao, em sẽ quay lại.

Ốc còn kiểm tra được trên forum của trường Thủy Lợi có cả một topic: Hội những người yêu anh Tôm, có tới cả thảy mấy chục thành viên. Ốc âm thầm lo lắng cho chị gái. Bỏ đi biền biệt sáu năm trời, chỉ có thằng ngốc không bị gay là Tôm sống trong môi trường gái bâu đầy người mà vẫn giữ được trong sạch đợi chị. Nhưng mà chị cứ không tin tức gì thế này, Tôm có thể chờ đến bao giờ? Mà Tôm cũng kiên trì thật, từ độ chị đi, năm nào cũng tới mùa đông là lại nằng nặc đòi đóng cửa hàng hoa để chuyển sang bán kem. Cũng biết chuyện này hẳn liên quan đến chị Kem nhưng mà may là doanh thu bán kem cũng khá, nếu không Ốc này liều chết cũng không nghe theo. Ba cái thằng đực rựa các cậu đều trông vào cái cửa hàng này mà sống đấy nhé.

Ốc đẩy mãi Hến mới chịu đón lấy hai li kem hoa quả mới trang trí xong từ Tôm, nhưng vẻ thất vọng của hai cô gái vì người phục vụ không phải Tôm khiến Hến hơi bực. Vì mục đích đông này có gấu nên Hến nghe lời Ốc “xúi dại”, nén giận và cố gắng nở nụ cười với khách. Nào ngờ hai cô nàng vừa nhìn thấy Hến cười thì sợ tái mặt, một cô đánh mắt ra cửa như có vẻ muốn chạy ngay lập tức, một cô nhìn Tôm cầu cứu. Giờ thì Hến bực mình thật, hắn đặt đánh bịch hai li kem xuống bàn. Mang cái mặt hằm hằm quay lại quầy thì bị Ốc nện chai Coke vào đầu.

- Bảo mày cười với mấy em chứ bảo mày nhe răng và trợn mắt đâu. Sáng sớm mở hàng, mày đừng có mà đuổi khách.

Hến ấm ức, hắn cũng muốn tươi cười lắm chứ, chẳng hiểu sao nụ cười của hắn hết sức dọa người. Hến xoay lưng đi tới chỗ rửa li tách, tới khi xong việc quay trở lại quầy thì quán đã khá đông. Thấy hai cô sinh viên vừa nãy quay sang nhìn, Ốc nói nhỏ:

- Cười lại cái xem nào.

Hến cố gắng nở nụ cười thêm một lần nữa. Vừa nhìn thấy Hến “cười lần hai” thì một cô nàng đánh rơi muỗng, cô còn lại lục tục kéo túi, lấy ví, miệng run run hướng Tôm gọi thanh toán. Hến còn đang đau khổ thì Ốc vỗ vai.

- Tốt, cuối cùng cũng tìm ra cách đuổi những khách hàng ngồi dai. Bây giờ cứ lúc nào đông quá, khách mới tới mà hết chỗ ngồi thì Hến đi ra phục vụ, còn tao vào rửa chén nhé.

Hến nghe xong thực sự muốn nổi máu đánh người. Cũng may mà Tôm kịp thời ra ngăn.

Kể cũng lạ ba thằng con trai, đều đã ngoài hai mươi, tính khí khác nhau như trời với vực. Ở cùng nhau đã đành, lại cùng nhau chọn việc bán hoa và bán kem làm nghề. Ai nhìn vào cũng cười nhưng nhìn doanh thu hàng tháng của ba thằng bọn Hến thì đều phải kinh ngạc. Còn việc ở chung, cũng có nhiều cô bé sinh viên hỏi vì sao ba anh lại sống cùng nhau. Mỗi lần như thế cả ba chẳng hẹn mà đều nghĩ tới một người.

Hến còn nhớ lần đầu tiên gặp chị Kem, chị hỏi gì hắn cũng không trả lời, rồi chị gọi hắn là Hến. Mãi sau hắn mới tức điên lên khi biết chị muốn nói hắn “câm như hến”. Hồi bé có lần thằng Tôm hỏi:

- Sao chị Kem lại gọi là Kem.

Chị bảo:

- Vì chị rất thích ăn kem.

Thằng Tôm tái mặt.

- Thế chị cũng rất thích ăn tôm với hến hả?

Chị cười gập cả người, mãi sau mới đáp:

- Ừ, Tôm thông minh lắm, chị thích ăn cả kem, cả hến, cả tôm. – Nhìn cái mặt méo xẹo của hai đứa hắn, chị bẹo má mỗi đứa một cái rồi mới thêm một câu. - Nhưng còn vì em trai chị được gọi là Ốc, hai đứa giống như em trai chị nên chị mới đặt tên như thế. Giờ thì chị có tới ba đứa em trai…

Vì thế mà Tôm với Hến mới biết tới thằng Ốc. Nhưng phải nhiều năm sau bọn Hến mới gặp Ốc vì Ốc chẳng bao giờ theo mẹ và chị Kem tới trại trẻ mồ côi thăm bọn Hến cả.

Năm đó trại trẻ mồ côi bị cưỡng ép giải tán. Chị Kem vừa mới ra trường nhưng đã rất cố gắng để giúp trại mồ côi thưa kiện, nhưng cuối cùng thì đó lại trở thành vụ kiện thua đầu tiên trong cuộc đời làm luật sư của chị. Hến với Tôm đều mười bảy tuổi nên không theo sự sắp xếp của thành phố tới trại trẻ mới mà ra ngoài tự bươn bải nuôi thân. Chị Kem đã ôm hai đứa và bảo:

- Đừng sợ, dù chị không giúp được trại trẻ mồ côi nhưng hai đứa vẫn là em trai chị mà. Chị sẽ chăm sóc hai đứa.

Hến gật đầu nhưng Tôm thì không.

Từ khi bắt đầu học đại học chị đã không sống cùng gia đình mà sống trong căn nhà nhỏ ông nội chị để lại ở đằng sau trường Đại học Thủy Lợi. Chị đón hai đứa về sống cùng và mở một tiệm hoa cho hai đứa trông coi. Summer flower cũng là cái tên chị đặt. Nhưng hai năm sau đó chị bất ngờ đi Anh du học. Mọi người đều bảo chị ấy thất vọng vì thua trong mấy vụ kiện nên muốn đi tu nghiệp nhưng Hến nghĩ đó chắc chắn không phải là toàn bộ lí do. Bởi chị đi rồi liền cắt đứt liên lạc với bọn Hến, và thằng Tôm vẫn cười nói như thường nhưng nụ cười của nó xa xôi thế nào ấy. Hến đoán là giữa hai người có chuyện nhưng mãi tới khi gặp thằng Ốc nó mới biết là tại sao lần đó Tôm lại lắc đầu khi chị Kem nói: “hai đứa vẫn là em trai chị mà”.

Còn Ốc năm đó bị bố mẹ trong lúc giận dữ đuổi ra khỏi nhà. Nếu không phải Tôm nhận ra nó là em của chị Kem và sống chết xông vào đánh nhau với đám đầu gấu thì chắc bố mẹ thằng Ốc bây giờ đã làm xong đám cắt mả cho nó được vài năm rồi. Sau trận đánh đó thì đuổi thế nào thằng Ốc cũng không đi, nó bảo: nhà chị nó, sao nó phải đi? Ba mẹ tới đón nó cũng không về. Cứ thế ba thằng sống với nhau tới tận bây giờ mặc dù Hến với Ốc chí chóe nhau suốt ngày. Tôm nhiều lần phải than thở:

- Nếu không phải thằng Ốc có bồ rồi thì rõ ràng hai đứa bây đúng là một cặp oan gia.

Hến rùng mình nghe từ “một cặp”, hắn không kì thị bất cứ gã gay nào, miễn là đừng yêu hắn. Nghĩ tới đây thì cửa lại mở, một anh chàng nhân viên công sở đóng bộ nghiêm chỉnh đi vào quán kem một mình thì cũng không hợp lắm nhỉ? Nhưng cả mấy người bọn Hến đều đã quen với hình ảnh ấy.

Vừa nhìn thấy anh ta Ốc mỉm cười, nụ cười của hắn cũng tỏa nắng và yêu nghiệt chẳng khác gì Tôm nhưng đám con gái chỉ ái mộ Tôm mà thôi, bởi vì tất cả đều biết một sự thật về Ốc.

Ốc đẩy cái khay đồ uống vào tay Hến rồi nhanh nhẹn chạy tới ôm một bên tay anh chàng công sở khiến anh ta đỏ mặt ho khù khụ vì chưa quen thể hiện tình cảm trước đám đông. Khó khăn lắm thì anh ta mới dám công khai tình cảm với Ốc. Mùa đông này Ốc có thể thực hiện ước mơ vô cùng đơn giản nhưng nó phải đợi chờ biết bao nhiêu năm nay là được nắm tay người yêu đi dạo phố. Hến tí thì quên hôm nay là buổi hẹn hò công khai đầu tiên của hai người này.

Anh chàng công sở đột nhiên rút tay ta khỏi vòng ôm của Ốc khiến mặt Ốc chảy ra, nhìn như sắp khóc. Cái thằng Ốc ăn nói bỗ bã, độc mồm độc miệng như thế mà mềm như bún với người yêu. Anh chàng kia trông bộ dạng của Ốc thì phì cười, cốc đầu Ốc một cái rồi bảo:

- Lấy khăn với mũ len đã, bên ngoài lạnh lắm.

Ốc ta lại cười tươi như hoa, chạy biến vào phòng tìm khăn với mũ. Đám con gái ngồi trong quán chứng kiến cảnh ấy thì nghiến răng nghiến lợi. Chẳng cần đoán cũng biết kiểu gì tụi nó cũng đang nghĩ: trai đẹp đã hiếm thế mà chúng nó lại còn yêu nhau. Hến đứng dựa lưng vào quầy, lẩm bẩm: Gay hiếm thế còn có đôi có cặp, thế mà hắn vẫn cô đơn.

Hến nhìn khay đồ uống được Ốc dúi vào tay thì ngán ngẩm. Tôm khéo tay nhất nên đứng quầy làm đồ uống và trang trí kem cho khách, Ốc chạy bàn, còn Hến vì vẻ mặt quá ư dọa người nên luôn phải đứng đằng sau rửa chén. Hơn nữa hắn thực sự không thích việc chạy bàn.

Trong quán chỉ còn một vị khách đợi đồ uống, Hến ra dấu bảo Tôm phục vụ đi nhưng gã trời đánh đó nhìn Hến một cái rồi lại nhìn vị khách kia một cái rồi tủm tỉm cười, xoay người đi tới bàn mấy cô em gái mới vào để ghi order. Hến chán nản định bê ly kem hai tầng đi thì nhận ra vị khách kia chính là cô gái đã ăn kem tới mức đau bụng làm hắn phải bỏ làm đưa vào bệnh viện. Hến đặt lại khay bê đồ, nhanh tay pha một li ca cao nóng, món duy nhất mà hắn có thể làm.

- Em… em không gọi cái này.

Cô gái nhỏ chỉ chỉ vào cốc ca cao. Hến cau mày, cố hạ giọng để không làm cô ta sợ.

- Ai nói vô quán kem là phải ăn kem? Mê trai thì cũng phải để ý tới sức khỏe chứ?

Cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, lén lút quay sang nhìn Tôm. Lạ một cái là thằng Tôm luôn thờ ơ với đám con gái lại quay đầu nở nụ cười khích lệ với cô gái này. Lần thứ hai trong ngày Hến muốn đấm người. Không thích người ta thì đến cơ hội tưởng bở cũng đừng cho người ta chứ. Không biết vì nụ cười kia của thằng Tôm mà cô gái này sẽ ăn thêm bao nhiêu ly kem đây. Hến không hiểu sao thấy rất khó chịu khi Tôm cười với cô gái này, hắn bực bội nói:

- Đừng mơ tưởng nữa, thằng Tôm có người thương rồi.

Nói rồi Hến đặt đánh bịch cốc ca cao xuống bàn, xoay người đi.

Vạt áo của Hến bị níu lại, Hến nghĩ bị vướng vào bàn nhưng quay đầu lại thì thấy một đôi tay run rẩy đang níu áo mình. Cô gái nhỏ lắp bắp nói:

- Ai… ai bảo em… em thích anh Tôm?

Hến nhíu mày. Đáp mà chẳng kịp nghĩ:

- Thế sao hôm ấy ăn những năm li kem cỡ đại?

- Vì hôm ấy anh phục vụ thay anh Ốc.

Hôm ấy Ốc nghỉ nên Hến bất đắc dĩ phải chạy bàn thay. Vì thế cô nàng mới lần lượt gọi năm ly kem để ít nhất năm lần được anh chàng cao lớn với vẻ mặt dữ tợn này mang đồ uống tới. Tiếc rằng Hến nhà ta sống trên đời hai mươi mấy năm trời, lần đầu tiên được con gái thích nên chẳng hiểu mô tê gì cả, đứng đực ra đấy. Tôm tủm tỉm cười, mắt thấy Ốc đã tìm được khăn với mũ chạy ra thì chỉ chỉ tay vào Hến.

Ốc đang nghe điện thoại, định nói gì đó với Tôm nhưng ngay lập tức bị cuốn vào chuyện của Hến. Hắn vội nháy mắt với anh chàng công sở, một người kéo Hến – còn đang ngây như phỗng vì máu lên não chưa đủ, chưa phân tích xong sự kiện, và một người thì lôi cô gái nhỏ còn đang run cầm cập sau màn tỏ tình ra khỏi quán kem. Lần đầu tiên thằng bạn thân được tỏ tình, không nên để hắn trở thành kịch vui miễn phí cho đám khách hàng được. Ốc vừa lôi Hến đi vừa cười không khép được miệng, thầm nghĩ: Ngày gì mà hoa tình yêu của cả ba người các cậu đều nở rộ thế này?

Tôm nhìn khuôn mặt đỏ ối và điệu bộ lúng túng tới cực điểm của Hến thì không khỏi cảm thán: Gã thô lỗ như Hến cũng có người thương rồi. Kem chừng nào mới chịu về đây? Mùa đông lạnh thế này, em nhớ chị lắm biết không?

Hai thằng bạn trời đánh đi theo tiếng gọi của tình yêu để mình Tôm xoay như chong chóng trong quán. Tôm đặt một ly kem hai tầng trang trí hoa quả tươi vào khay, rồi vừa gạt mồ hôi vừa đọc mấy tờ order. Bất ngờ có người hỏi:

- Bàn nào?

- Bàn 12.

Tôm đáp như cái máy, chợ nhớ ra Ốc và Hến đi ra ngoài rồi mà? Tôm ngẩng đầu nhìn thấy một bóng lưng đang nhanh nhẹn bê đĩa kem hai tầng tới bàn mười hai. Cô gái ấy còn chưa tháo khăn và cởi áo choàng, bao năm rồi vẫn thích đeo túi vải chéo qua người, nhìn chẳng khác gì sinh viên.

Cửa lại được đẩy ra, một tốp lại một tốp sinh viên nữ đi vào. Tôm và cô gái kia mệt bở hơi tai phục vụ, chẳng rảnh ra một giây nào để mà nói chuyện với nhau.

Mãi quán mới vãn khách, cô gái kia tự tiện cầm biển Close treo vào trước cửa rồi đứng vịn một bên quầy, giả bộ ngạc nhiên nói:

- Thằng Ốc nói không sai. Đám con gái này đến đây đúng là chỉ vì cái mặt của cậu. Đứa nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu như hổ đói ấy.

Tôm lúng túng, lau tay vào tạp giề. Cô gái khẽ cười, cất tiếng trêu chọc.

- Mấy năm rồi, lúc nào cũng bị quây vào một đám con gái mà vẫn còn lúng túng khi bị trêu sao?

- Ai bảo chị tôi lúng túng.

Tôm cấm cảu đáp, tay với giấy ăn lau.

- Không lúng túng sao rửa tay hai lần, lau tay cũng bốn năm lần rồi? Không lúng túng sao với cô gái nào cũng ban phát nụ cười nắng xuân giữa mùa đông được còn với tôi lại cáu? Trán nhăn tít lại rồi kìa.

Tôm gạt ngón tay vừa chạm vào trán mình, xoay người đi vào rửa chén. Làm bộ lạnh nhạt đáp:

- Thằng Ốc đi với bạn trai rồi, chị muốn gặp nó thì gọi điện đi.

- Trước khi tới đây tôi gọi điện cho nó rồi, vừa nãy cũng gặp nó ngoài cửa.

- Thế chị còn vào đây làm gì?

- Gặp cậu.

- Gặp tôi làm gì chứ? Chị đi đi, đi về Anh đi. Tôi… tôi…

Tôm cứ xoay tròn cái chén trong tay, xà bông lấm cả vào tạp dề. Trái tim hắn đập kịch liệt, muốn xoay người lại ôm chặt người ta lại sợ người ta vùng ra rồi chạy mất như trước đây. Còn đang không biết phải làm gì thì bất ngờ một đôi bàn tay nhỏ xinh vòng qua người, nhè nhẹ ôm hắn.

- Tôm trả lời tôi. Vì sao lại mở quán kem?

Người đó đặt tay lên ngực trái Tôm nên có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn. Tôm biết chẳng thể nào giấu đi được cảm xúc thực, hắn thở dài khẽ đáp:

- Kem bảo muốn ăn kem vào mùa đông, tôi sợ chị muốn ăn mà không ai bán, đành phải tự mở cửa hàng.

- Đồ ngốc!

Vành mắt Kem đỏ lên, vòng tay ôm Tôm khẽ xiết chặt. Mùa đông năm đó vì thất tình nên Kem uống rượu say tới không biết đường về, may có mẹ nuôi* trông thấy nên đưa về cô nhi viện. Buổi sáng hôm sau Tôm hỏi Kem: Vì sao chị uống rượu? Kem đã bối rối mà bịa đại một lí do: Vì chị muốn ăn kem mà mùa đông không ai bán.

Lúc đó Tôm mới mười hai. Tôm chẳng ngốc tới mức tận bây giờ còn tin lí do ấy. Nhưng mà Tôm yêu Kem đến ngốc mất rồi, thế nên sáu năm nay hắn chỉ biết dùng cách ngốc nghếch này chứng tỏ tình yêu. Hắn thừa nhận:

- Ừ, tôi ngốc. Có ngốc mới yêu chị lâu vậy.

Kem dụi mặt vào lưng Tôm, khẽ đáp:

- Biết rồi!

Năm đó Kem bỏ đi vì phát hiện ra rằng mình cũng có tình cảm với thằng nhóc cô luôn coi như em trai. Cảm giác ấy khiến Kem sợ hãi nên lựa chọn bỏ trốn. Nhưng trốn ngần ấy năm mà mỗi lần thằng Ốc gửi tin nhắn: “Tôm lại mở quán kem. Mùa đông đến rồi chị ạ.” thì trái tim Kem vẫn đập rộn ràng y như lúc này vậy.

Cách một lớp áo, Tôm cũng nhận ra nhịp đập rộn ràng ấy, hắn vừa vui mừng, vừa sợ sệt dò hỏi:

- Chị không buông tôi ra là tôi sẽ làm tiếp việc dở dang sáu năm trước đấy nhé?

- Hả?

Kem còn chưa kịp phản ứng thì Tôm đã xoay người, kéo Kem vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ. Nụ hôn ấy chứa đựng cả khát khao của mối tình đầu cháy bỏng kéo dài suốt nhiều năm của Tôm. Vừa hôn Tôm vừa xiết chặt eo của Kem như sợ chị lại vùng ra và chạy mất. Kem bị bất ngờ mấy giây đầu rồi cũng vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng Tôm. Ừ thì thằng nhóc kém Kem tới sáu tuổi ấy, nhưng trên đời liệu có người nào vì Kem mà mở quán kem vào mùa đông suốt sáu năm không?



Bé (Kem) Su và (Kem) Dâu sau này hỏi mẹ:

- Vì sao mẹ lại gọi bố là Tôm?

Kem đã mỉm cười nhìn hai cô con gái, nhớ lại mùa đông của nhiều năm trước. Kem thường cùng mẹ tới cô nhi viện phát quà cho các em bé mồ côi vào giáng sinh. Trong số đó có một cậu bé chỉ mặc có một cái áo len mỏng mảnh, ngồi co ro trong góc phòng vì lạnh. Kem đã cười mà bảo: nhìn em co như con tôm ấy. Rồi Kem cởi áo khoác của mình mặc cho Tôm. Khi đó Kem không thể ngờ rằng nhiều năm sau con tôm nhỏ co ro ngày ấy đã trở thành người đem lại hơi ấm suốt cuộc đời cô.