Khi Trưởng Thành, Người Ta Sống Bao Dung Hơn Và Yêu Chân Thành Hơn...



ĐIỀU KỲ DIỆU MANG TÊN "SỰ TRƯỞNG THÀNH"

Ngày bé, cứ nghĩ trưởng thành là điều gì vui lắm, to tát lắm, hạnh phúc lắm đâu có ngờ trưởng thành rồi mới thấy hồi còn bé đích thực là thiên đường của hạnh phúc nhưng thiên đường ấy tôi vẫn cho rằng nó sẽ không trọn vẹn nếu người ta mãi chẳng lớn lên, mãi giữ cho mình ngần ấy những suy nghĩ ngây ngô không thực tế. Nếu tuổi thơ là một đôi cánh trong truyện cổ tích thì trưởng thành chính là điều kỳ diệu để nâng đôi cánh ấy được bay cao, bay xa. Ai cũng đều có một đôi cánh nhưng điều kỳ diệu đôi khi lại do bản thân mỗi người tự cố gắng, phấn đấu mà có được. Như vậy trưởng thành cũng là một niềm hạnh phúc.

Theo thời gian, người ta cứ mãi miết lớn lên, tiền bạc nuôi thân tỷ lệ thuận với độ tuổi mà ngặt nỗi thần dược của tinh thần lại tỷ lệ nghịch cùng thời gian vì người ta biết, lớn rồi là mọi thứ không theo ý mình, không phải thích gì là làm đó mà thích cái đó sau đó còn phải nghĩ lại cái mà mình thích là cái mà những người yêu thương mình không thích, lúc đó đành hy sinh bản thân để chọn cái cầu toàn.

Trưởng thành rồi, người ta bắt đầu biết nhìn nhận bản thân, bắt đầu biết so đo hơn thiệt, sao cùng tuổi với mình nhỏ đó cái đó, thằng kia được cái kia, còn mình thì chẳng có cái gì ngoài tay trắng, tiền không, sự nghiệp không, tình cảm lận đận và sau lưng còn cả đại gia đình với chất chồng những gánh nặng mưu sinh. Lúc đó bất giác người ta nhận ra, bát cơm quan trọng hơn nhiều so với một lý tưởng ngày bé tưởng là vĩ đại.

Trưởng thành rồi, người ta bắt đầu lao vào cuộc sống, bắt đầu biết trải nghiệm những thú vui, có người vì vậy mà lạc đường mãi không về, có người thì trở về với chi chít những vết sẹo, lại có người càng ngày càng đẹp với một tâm hồn biết sống vì người khác biết làm đẹp cho mình. Không phải xã hội thay đổi thì bản thân phải thay đổi để chạy theo xã hội, đôi lúc sống đẹp nó như một món đồ cổ mà khi qua cái giai đoạn xô bồ, người ta lại lũ lượt tìm về những giá trị cũ rích mà một thời người ta từng cho là báu vật. Bởi lúc đó người ta biết, không phải cái gì văn minh cũng đẹp mà không phải cái gì đẹp cũng đều văn minh, mà những cái đẹp ở bên trong theo thời gian lại càng ngày càng đẹp.

Trưởng thành rồi, người ta bắt đầu biết sống vì người khác hơn, tiền bạc kiếm nhiều thay vì xây nhà lầu, mua xe hơi người ta sẽ biết dành ra một khoản để phụng dưỡng cha mẹ, đưa bố mẹ đi khám tổng quát, làm vài món ngon để gia đình quay quần sum họp, bởi vì người ta biết tiền bạc không mua được tình thân và dòng máu chảy trong người mình là dòng máu mà không bao giờ thay đổi được.

Trưởng thành rồi, người ta sẽ có xu hướng đi nhiều hơn, muốn chinh phục những vùng đất mới, muốn gặp gỡ kết giao thêm nhiều bạn, học thêm nhiều cái tốt, bởi vì người ta biết không có nét đẹp nào bằng nét đẹp tri thức.

Trưởng thành rồi, người ta sẽ bớt yêu đương nhăng nhít, cái kiểu yêu thương thời zalo, facebook, cái kiểu yêu vì vẻ bề ngoài bởi vì người ta biết, thanh xuân là cái hữu hạn nên ai cũng muốn tìm một người hợp với mình để trân trọng đến suốt cuộc đời.

Trường thành rồi, đó là lúc ta cười nhiều hơn và khóc ít lại nhưng nụ cười đôi khi lại lem đầy chất đắng vì ta bắt đầu xây cho mình những mê cung cảm xúc, không có lối vào không biết hướng ra, mệt mỏi quá ta lại chui vào đó, nghe vài bản nhạc buồn, nhớ vài kỹ niệm cũ, một vài người đi qua đời, nhìn lại 4 bức tường và thầm ước ao có ai đó sẽ hiểu mình, bởi vì người trưởng thành là người khó hiểu nhất đâu phải như thời còn bé mọi thứ cứ vạch toẹt ra trước mắt mình, cái hồn nhiên nó ánh lên từ trong ánh mắt, cái ánh mắt vô ưu vô lo vô buồn vô nghĩ.

Trưởng thành rồi, bắt đầu người ta biết cho đi, biết bao dung so với cái thời giành giật nhau từng món đồ chơi, từng miếng ăn, cái bánh, người ta cho đi để nhận về từng thảnh thơi suy nghĩ, cho đi không phải là đánh mất mà cho đi là ghi nhận một sự thật, cuộc sống đã cho mỗi người trong chúng ta một điều kỳ diệu, đó là sự trưởng thành, được lến lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, được chơi đùa cùng nhóm bạn thời thanh mai trúc mã, được cộng tác cũng những người đồng nghiệp để tích cóp cho mình nhiều kinh nghiệm sống và được yêu thương một ai đó thật lòng và dắt tay nhau đến hết cuộc đời. Như vậy đó, có một điều kỳ diệu mang tên "sự trưởng thành" vì nếu chúng ta không bao giờ trưởng thành, liệu những điều hạnh phúc ấy có bao giờ ta cảm nhận được chăng?